Chỉ một tiếng gọi này làm hội trường đang ồn ào bỗng chốc im bặt.
“Gì thế? Tôi vừa nghe Ảnh đế Lục gọi Lục Tổng là “Anh Hai”?”
“Tôi…tôi cũng nghe thấy…”
“Không lẽ chúng ta đều bị hoang tưởng cả rồi?!”
Vào khoảnh khắc mọi người còn cho là bản thân bị ảo giác thì lại nhìn thấy Lục Bách Phàm như có như không mà gật đầu trước lời gọi vừa rồi của Lục Hàn Đông.
“Cái…cái gì! Tu Kiệt Mĩ Vương là em trai của Lục Tổng!!!”
“Không lẽ những tin đồn về thân phận “Nhị thiếu” của Ảnh đế Lục là thật?”
“Điên rồi! Thật sự tôi sắp điên rồi, phải viết báo ngay lập tức!”
Lúc này, những chiếc mic không ngừng hướng về phía Lục Hàn Đông.
“Ảnh đế Lục, ngài thật sự là em trai của Lục Tổng sao?”
“Xin ngài hãy cho chúng tôi biết thêm đi ạ!”
“Ngài Lục, xin hãy cho chúng tôi biết?!”
Trong góc tối, Lạc Minh Châu kích động mà chộp lấy tay Tử Hi: “Oa~! Chị Tiểu Hi, hôm nay lão công nhà chị thật nổi bật nha!”
Tử Hi nhìn về đám đông phía trước, đôi mắt không tự chủ dõi theo anh, ôn nhu mà mỉm cười: “Đúng là rất nổi bật.”
Lạc Minh Châu nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình, sự chuyên chú trong đôi mắt ấy, cô nhóc chưa từng thấy ở bất kì một người nào. Cứ như, Tử Hi thật sự xem người trong mắt chính là sinh mạng của bản thân, trân quý đến cùng cực.
Một điều khiến cô nhóc càng thắc mắc, người Tử Hi nhìn là Lục Bách Phàm chứ không phải Lục Hàn Đông?
Mắt thấy sự việc dần đi đến hồi kết thúc, Lục Hàn Đông chỉ mỉm cười nói: “Chẳng phải các vị luôn tò mò về bối cảnh của tôi sao, hôm nay có thể biết rồi.”
Lục Hàn Đông bỏ lại một câu sau đó liền theo Lục Bách Phàm đi vào bên trong, đám vệ sĩ quay quanh khiến phóng viên không thể tiếp cận được hai người.
Nhưng không sao, với mớ thông tin hôm nay bọn họ bảo đảm có thể viết đến ba ngày ba đêm.
Sau một hồi sóng gió, buổi lễ kỉ niệm cũng chính thức được bắt đầu.
Lục Bách Phàm đang cùng các nhân viên cấp cao trong công ty và đối tác bàn chuyện làm ăn, nhưng từ đầu đến cưới ánh mắt vẫn một giây không rời vợ.
Dù ngồi ở góc khá khuất nhưng Lạc Minh Châu cảm thấy có không ít những gã đàn ông đang lâm le Tử Hi, cô nhóc cảm thấy không ổn liền chạy đi tìm Lục Hàn Đông.
“Anh họ, anh ở đây làm gì? Chị dâu đang bị mấy gã háo sắc nhòm ngó kìa!”
Lục Hàn Đông nghe thế thì sững người: “Ai cơ?”
Ai lại dám nhòm ngó chị dâu của cậu ta, cậu ta phải giúp anh mình tiêu diệt tình địch mới được!
“Bên này, nếu anh không nhanh lên sẽ bị người khác cướp vợ mất!” Lạc Minh Châu xoay người, vừa đi được hai bước thì đã bị kéo ngược lại.
“Khoan đã Minh Châu, vợ anh? Em nói ai cướp vợ anh?” Lục Hàn Đông có chút mơ hồ hỏi lại.
Hôm qua Tạ Mạnh nói với cậu ta trong nhà xảy ra chút chuyện nên đã sớm trở về rồi, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây, còn bị người khác cướp mất?
Lạc Minh Châu còn chưa hiểu chuyện gì, ngây thơ trả lời: “Chẳng phải chị Tiểu Hi là vợ anh sao, anh nhanh lên đi, không là không kịp!”
Nghe được câu này, vẻ mặt Lục Hàn Đông hài đến không tả nổi, cậu ta cười đến không kịp thở, khó nhọc lắm mới nói được vài chữ: “Không…ha ha phải…”
“Anh sao thế? Không cái gì, phải cái gì?” Lạc Minh Châu có chút mờ mịt, không rõ ông anh của mình là đang muốn nói cái gì.
Lục Hàn Đông nhẹ giọng: “Tiểu Châu Châu, Tử Hi là chị dâu của em…và anh!”
Mà, Lạc Minh Châu vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã ngay lập tức bị câu nói này kích thích đến ngu người, chị dâu của cô và…Lục Hàn Đông…
Thế chả phải là…vợ của Lục Bách Phàm?
Cô nhóc nhìn người đàn ông ưu tú đứng cách mình khá xa, ánh mắt tuy lạnh lùng nhưng lại mang theo một tia ôn nhu nhìn về một góc khuất.
Từ đầu tới cuối, cô nhóc đều cho rằng Lục Hàn Đông mới chính là người mà Tử Hi yêu, hóa ra…
Chả trách ánh mắt của cô khi nhìn Lục Bách Phàm lại si tình đến vậy.
“Ôi chúa ơi! Thế là em đã nhận lầm ngay từ đầu sao?” Lạc Minh Châu đột nhiên cảm thấy có đào mười cái hố cũng không thể che hết sự xấu hổ của bản thân.
Lục Hàn Đông nhìn cô em gái đang sốc đến ngớ ngẩn thì mỉm cười nói: “Không sao, bây giờ biết thì vẫn chưa muộn!”
Lạc Minh Châu mang bộ mặt thơ thẩn quay lại vị trí ban đầu, Tử Hi thấy cô nhóc có vẻ phờ phạc thì lo lắng hỏi: “Minh Châu, em sao thế?”
“Chị Tiểu Hi, người chị yêu…là anh cả?”
Người anh cả vừa được cô nhóc này nhắc đến chính là Lục Bách Phàm, Tử Hi nghe xong thì có chút ngoài ý muốn trả lời: “Đúng thế, sao tự nhiên em lại hỏi vậy?”
Nhận được câu trả lời, sự xấu hổ của Lạc Minh Châu lên đến đỉnh điểm, cô nhóc không nói thêm gì nữa mà chỉ cúi đầu ăn bánh ngọt.
Tử Hi thấy vậy cũng không hỏi thêm, chuyên tâm ăn bánh táo. Đột nhiên, sống lưng cô lạnh toát, cảm giác quen thuộc này…
“Gì thế? Tôi vừa nghe Ảnh đế Lục gọi Lục Tổng là “Anh Hai”?”
“Tôi…tôi cũng nghe thấy…”
“Không lẽ chúng ta đều bị hoang tưởng cả rồi?!”
Vào khoảnh khắc mọi người còn cho là bản thân bị ảo giác thì lại nhìn thấy Lục Bách Phàm như có như không mà gật đầu trước lời gọi vừa rồi của Lục Hàn Đông.
“Cái…cái gì! Tu Kiệt Mĩ Vương là em trai của Lục Tổng!!!”
“Không lẽ những tin đồn về thân phận “Nhị thiếu” của Ảnh đế Lục là thật?”
“Điên rồi! Thật sự tôi sắp điên rồi, phải viết báo ngay lập tức!”
Lúc này, những chiếc mic không ngừng hướng về phía Lục Hàn Đông.
“Ảnh đế Lục, ngài thật sự là em trai của Lục Tổng sao?”
“Xin ngài hãy cho chúng tôi biết thêm đi ạ!”
“Ngài Lục, xin hãy cho chúng tôi biết?!”
Trong góc tối, Lạc Minh Châu kích động mà chộp lấy tay Tử Hi: “Oa~! Chị Tiểu Hi, hôm nay lão công nhà chị thật nổi bật nha!”
Tử Hi nhìn về đám đông phía trước, đôi mắt không tự chủ dõi theo anh, ôn nhu mà mỉm cười: “Đúng là rất nổi bật.”
Lạc Minh Châu nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình, sự chuyên chú trong đôi mắt ấy, cô nhóc chưa từng thấy ở bất kì một người nào. Cứ như, Tử Hi thật sự xem người trong mắt chính là sinh mạng của bản thân, trân quý đến cùng cực.
Một điều khiến cô nhóc càng thắc mắc, người Tử Hi nhìn là Lục Bách Phàm chứ không phải Lục Hàn Đông?
Mắt thấy sự việc dần đi đến hồi kết thúc, Lục Hàn Đông chỉ mỉm cười nói: “Chẳng phải các vị luôn tò mò về bối cảnh của tôi sao, hôm nay có thể biết rồi.”
Lục Hàn Đông bỏ lại một câu sau đó liền theo Lục Bách Phàm đi vào bên trong, đám vệ sĩ quay quanh khiến phóng viên không thể tiếp cận được hai người.
Nhưng không sao, với mớ thông tin hôm nay bọn họ bảo đảm có thể viết đến ba ngày ba đêm.
Sau một hồi sóng gió, buổi lễ kỉ niệm cũng chính thức được bắt đầu.
Lục Bách Phàm đang cùng các nhân viên cấp cao trong công ty và đối tác bàn chuyện làm ăn, nhưng từ đầu đến cưới ánh mắt vẫn một giây không rời vợ.
Dù ngồi ở góc khá khuất nhưng Lạc Minh Châu cảm thấy có không ít những gã đàn ông đang lâm le Tử Hi, cô nhóc cảm thấy không ổn liền chạy đi tìm Lục Hàn Đông.
“Anh họ, anh ở đây làm gì? Chị dâu đang bị mấy gã háo sắc nhòm ngó kìa!”
Lục Hàn Đông nghe thế thì sững người: “Ai cơ?”
Ai lại dám nhòm ngó chị dâu của cậu ta, cậu ta phải giúp anh mình tiêu diệt tình địch mới được!
“Bên này, nếu anh không nhanh lên sẽ bị người khác cướp vợ mất!” Lạc Minh Châu xoay người, vừa đi được hai bước thì đã bị kéo ngược lại.
“Khoan đã Minh Châu, vợ anh? Em nói ai cướp vợ anh?” Lục Hàn Đông có chút mơ hồ hỏi lại.
Hôm qua Tạ Mạnh nói với cậu ta trong nhà xảy ra chút chuyện nên đã sớm trở về rồi, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây, còn bị người khác cướp mất?
Lạc Minh Châu còn chưa hiểu chuyện gì, ngây thơ trả lời: “Chẳng phải chị Tiểu Hi là vợ anh sao, anh nhanh lên đi, không là không kịp!”
Nghe được câu này, vẻ mặt Lục Hàn Đông hài đến không tả nổi, cậu ta cười đến không kịp thở, khó nhọc lắm mới nói được vài chữ: “Không…ha ha phải…”
“Anh sao thế? Không cái gì, phải cái gì?” Lạc Minh Châu có chút mờ mịt, không rõ ông anh của mình là đang muốn nói cái gì.
Lục Hàn Đông nhẹ giọng: “Tiểu Châu Châu, Tử Hi là chị dâu của em…và anh!”
Mà, Lạc Minh Châu vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã ngay lập tức bị câu nói này kích thích đến ngu người, chị dâu của cô và…Lục Hàn Đông…
Thế chả phải là…vợ của Lục Bách Phàm?
Cô nhóc nhìn người đàn ông ưu tú đứng cách mình khá xa, ánh mắt tuy lạnh lùng nhưng lại mang theo một tia ôn nhu nhìn về một góc khuất.
Từ đầu tới cuối, cô nhóc đều cho rằng Lục Hàn Đông mới chính là người mà Tử Hi yêu, hóa ra…
Chả trách ánh mắt của cô khi nhìn Lục Bách Phàm lại si tình đến vậy.
“Ôi chúa ơi! Thế là em đã nhận lầm ngay từ đầu sao?” Lạc Minh Châu đột nhiên cảm thấy có đào mười cái hố cũng không thể che hết sự xấu hổ của bản thân.
Lục Hàn Đông nhìn cô em gái đang sốc đến ngớ ngẩn thì mỉm cười nói: “Không sao, bây giờ biết thì vẫn chưa muộn!”
Lạc Minh Châu mang bộ mặt thơ thẩn quay lại vị trí ban đầu, Tử Hi thấy cô nhóc có vẻ phờ phạc thì lo lắng hỏi: “Minh Châu, em sao thế?”
“Chị Tiểu Hi, người chị yêu…là anh cả?”
Người anh cả vừa được cô nhóc này nhắc đến chính là Lục Bách Phàm, Tử Hi nghe xong thì có chút ngoài ý muốn trả lời: “Đúng thế, sao tự nhiên em lại hỏi vậy?”
Nhận được câu trả lời, sự xấu hổ của Lạc Minh Châu lên đến đỉnh điểm, cô nhóc không nói thêm gì nữa mà chỉ cúi đầu ăn bánh ngọt.
Tử Hi thấy vậy cũng không hỏi thêm, chuyên tâm ăn bánh táo. Đột nhiên, sống lưng cô lạnh toát, cảm giác quen thuộc này…
/68
|