Lục Hàn Đông đưa mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, có chút không biết phải làm thế nào lên tiếng: “Anh Hai?”
Lục Bách Phàm khẽ chau mày: “Đi, đưa cô ấy về nhà.”
Tiếp sau đó, hai người tiến dần về phía góc tối trong khuôn viên.
Sáng hôm nay khi biết tin Tử Hi sẽ trở về Tử gia, Lục Bách Phàm và Lục Hàn Đông như ngồi trên đống lửa, ban đầu hai người vốn định danh chính ngôn thuận đến đây cùng cô nhưng phản ứng của cô lúc đó…
"Lục Bách Phàm, anh tính thả bom nguyên tử hả? Không, sự xuất hiện của anh còn khủng bố hơn nữa…Cái gì? Lục thổ hào, ông cũng muốn đi? Hai người có khác nào bom nguyên tử hạng nặng đâu, cùng nhau xuất hiện ở đó chính muốn tàn sát người khác mà!”
Nghe cô nói vậy Lục Bách không tỏ rõ thái độ, lời của vợ anh nào dám cãi. Có điều, anh cũng chỉ nghe theo có một nửa…
Tử Hi thong thả ngồi ở một góc, ăn bánh uống trà nghe người khác bàn tán về mình. Đúng lúc này có hai người đàn ông đi đến bên cạnh cô.
Tử Hi cảnh giác đứng lên đưa mắt quan sát hai người vừa đến, vào lúc cô đang định mở miệng nói chuyện thì người đàn ông kia lên tiếng trước: “Vịt thối, chúng tôi đến đón bà!”
Tử Hi trợn mắt nhìn người trước mặt, người đàn ông có mái tóc đen dài tới eo, trên người là bộ âu phục được cắt may tỉ mỉ, khuôn mặt đẹp trai cùng nụ cười phong tình khiến người khác không thể dời mắt, người này thế mà lại là con hàng Lục Hàn Đông!
Vậy…người đàn ông trong có vẻ tầm thường, chẳng có gì đặc sắc nhưng cả người lại toát ra khí thế lạnh lùng bá vương bên cạnh chẳng lẽ là…Lục Bách Phàm?
Như đọc được suy nghĩ trong đầu cô, đáy mắt Lục Bách Phàm hiện lên ý cười: “Là tôi.”
Chỉ vỏn vẹn hai chữ nhưng lại cho Tử Hi một cảm giác an toàn không thể diễn tả, hóa ra trên đời này thật sự tồn tại một người vì muốn ở cạnh cô dù khó khăn hay khổ cực vẫn sẽ tìm đủ mọi cách.
Nụ cười trên gương mặt thiếu nữ càng thêm rạng rỡ, đáy mắt hiện lên tia hạnh phúc hiếm có: “Được, chúng ta về nhà!”
Lúc Tử Hi đang cùng hai anh em họ Lục ra về thì bên trong nội bộ Tử gia đã bắt đầu loạn cả lên.
Tử Bạch Hoành: “Cái gì, xe của Lục Hàn Đông?”
"Vâng…vâng ạ, ngay ở bóng cây bên đường, cũng đã đậu rất lâu rồi!” người hầu chân tay run rẩy đáp lại.
Tử Bạch Hoành nhìn vào màng hình máy giám sát, dù trời đã tối và khu vực đó rất vắng nhưng ông ta vẫn có thể nhìn rõ chiếc xe hạng sang đang im lìm đổ dưới bóng cây, chiếc Maybach này quả thật là của Lục Hàn Đông.
Lúc ông ta đang chuẩn bị đi chào hỏi thì đột nhiên một người đàn ông có mái tóc dài được buộc gọn hiện lên màng hình máy giám sát, người nọ tiến tới mở cửa xe.
Rất nhanh, cô gái mặc một chiếc sườn xám màu trắng cùng một người đàn ông ngồi vào phía trong xe.
Trong suốt quá trình đó ngoại trừ Tử Hi, Tử Bạch Hoành hoàn toàn nhìn không thấy Lục Hàn Đông.
Có điều, hai người đàn ông đi cùng cô ông ta hình như đã nhìn thấy trong buổi tiệc, chỉ là không phải nhân vật có tiếng tâm gì.
Thế nhưng cái biển xe ngũ quý đặc biệt kia ông ta tuyệt đối không nhớ sai, Thành Đô ngoại trừ Lục Bách Phàm thì chỉ duy có Lục Hàn Đông là có, chẳng lẽ bọn họ là người của Lục Hàn Đông?
Trên xe.
Tử Hi mệt mỏi ngã người vào lưng ghế, đột nhiên nhớ đến chuyện lúc nãy liền hỏi: “Sao hai người lại đến đây, lại còn hóa trang?”
Lục Hàn Đông nghe thế thì oán hận gầm lên: “Đều không phải tại bà hay sao, chẳng lúc nào làm người khác bớt lo! Anh tôi sợ bà ở đó bị người ta bắt nạt, liền tống tôi lên xe bắt tôi chở đến đây. Nhưng cũng không thể cứ thế mà đi nên tôi quyết định hóa trang. Sao nào, có phải tôi thông minh lắm đúng không?”
Mí mắt Tử Hi giật giật mấy cái, cô nhìn sang Lục Bách Phàm khẽ nhướng mày. Cái tên của nợ này vậy mà lại hóa trang cho Sếp cô trong tầm thường như vậy còn bản thân mình thì lộng lẫy tựa ánh mai.
Nhìn nụ cười khinh miệt không thèm che giấu của cô, Lục Hàn Đông tức đến hít thở không thông. Đúng là cậu ta có lòng riêng nên mới biến anh trai mình thành một tên đàn ông chẳng có gì nổi bật, cậu ta chỉ muốn được một lần được tỏa sáng hơn người anh kính yêu của mình cũng là sai sao?
Ai biết được lúc Lục Bách Phàm bảo cậu ta chuẩn bị hai cái giấy mời khởi hành đến Tử gia, cậu ta đường đường là Ảnh Đế số một hiện tại lại còn là Nhị thiếu gia oai phong lẫm liệt của Lục gia vậy mà lại phải chạy vạy khắp nơi tìm kiếm cái danh phận thích hợp để cho người kia đi gặp vợ.
Cuối cùng, hai người đống giả làm họ hàng xa của một gia tộc có chút tiếng tâm thuận lợi tiến vào Tử gia.
“Xin lỗi, phiền hai người cực khổ rồi.”
Lục Bách Phàm ngồi bên cạnh thuận tay khoác chiếc áo vest trên người lên vai cô, nhỏ giọng nói: “Không cực.”
Lục Hàn Đông nghe vậy thì trợn mắt, trong lòng không khỏi gào thét “Anh thì không cực là đúng rồi, em mới là người cực đây này!!!”
Còn cả cái bộ dáng thâm tình, ân cần vừa nãy nữa…
Nghĩ thôi cũng khiến lông tơ trên mặt Lục Hàn Đông nhất thời dựng đứng cả lên, đáng sợ đến chết đi được.
Lục Bách Phàm khẽ chau mày: “Đi, đưa cô ấy về nhà.”
Tiếp sau đó, hai người tiến dần về phía góc tối trong khuôn viên.
Sáng hôm nay khi biết tin Tử Hi sẽ trở về Tử gia, Lục Bách Phàm và Lục Hàn Đông như ngồi trên đống lửa, ban đầu hai người vốn định danh chính ngôn thuận đến đây cùng cô nhưng phản ứng của cô lúc đó…
"Lục Bách Phàm, anh tính thả bom nguyên tử hả? Không, sự xuất hiện của anh còn khủng bố hơn nữa…Cái gì? Lục thổ hào, ông cũng muốn đi? Hai người có khác nào bom nguyên tử hạng nặng đâu, cùng nhau xuất hiện ở đó chính muốn tàn sát người khác mà!”
Nghe cô nói vậy Lục Bách không tỏ rõ thái độ, lời của vợ anh nào dám cãi. Có điều, anh cũng chỉ nghe theo có một nửa…
Tử Hi thong thả ngồi ở một góc, ăn bánh uống trà nghe người khác bàn tán về mình. Đúng lúc này có hai người đàn ông đi đến bên cạnh cô.
Tử Hi cảnh giác đứng lên đưa mắt quan sát hai người vừa đến, vào lúc cô đang định mở miệng nói chuyện thì người đàn ông kia lên tiếng trước: “Vịt thối, chúng tôi đến đón bà!”
Tử Hi trợn mắt nhìn người trước mặt, người đàn ông có mái tóc đen dài tới eo, trên người là bộ âu phục được cắt may tỉ mỉ, khuôn mặt đẹp trai cùng nụ cười phong tình khiến người khác không thể dời mắt, người này thế mà lại là con hàng Lục Hàn Đông!
Vậy…người đàn ông trong có vẻ tầm thường, chẳng có gì đặc sắc nhưng cả người lại toát ra khí thế lạnh lùng bá vương bên cạnh chẳng lẽ là…Lục Bách Phàm?
Như đọc được suy nghĩ trong đầu cô, đáy mắt Lục Bách Phàm hiện lên ý cười: “Là tôi.”
Chỉ vỏn vẹn hai chữ nhưng lại cho Tử Hi một cảm giác an toàn không thể diễn tả, hóa ra trên đời này thật sự tồn tại một người vì muốn ở cạnh cô dù khó khăn hay khổ cực vẫn sẽ tìm đủ mọi cách.
Nụ cười trên gương mặt thiếu nữ càng thêm rạng rỡ, đáy mắt hiện lên tia hạnh phúc hiếm có: “Được, chúng ta về nhà!”
Lúc Tử Hi đang cùng hai anh em họ Lục ra về thì bên trong nội bộ Tử gia đã bắt đầu loạn cả lên.
Tử Bạch Hoành: “Cái gì, xe của Lục Hàn Đông?”
"Vâng…vâng ạ, ngay ở bóng cây bên đường, cũng đã đậu rất lâu rồi!” người hầu chân tay run rẩy đáp lại.
Tử Bạch Hoành nhìn vào màng hình máy giám sát, dù trời đã tối và khu vực đó rất vắng nhưng ông ta vẫn có thể nhìn rõ chiếc xe hạng sang đang im lìm đổ dưới bóng cây, chiếc Maybach này quả thật là của Lục Hàn Đông.
Lúc ông ta đang chuẩn bị đi chào hỏi thì đột nhiên một người đàn ông có mái tóc dài được buộc gọn hiện lên màng hình máy giám sát, người nọ tiến tới mở cửa xe.
Rất nhanh, cô gái mặc một chiếc sườn xám màu trắng cùng một người đàn ông ngồi vào phía trong xe.
Trong suốt quá trình đó ngoại trừ Tử Hi, Tử Bạch Hoành hoàn toàn nhìn không thấy Lục Hàn Đông.
Có điều, hai người đàn ông đi cùng cô ông ta hình như đã nhìn thấy trong buổi tiệc, chỉ là không phải nhân vật có tiếng tâm gì.
Thế nhưng cái biển xe ngũ quý đặc biệt kia ông ta tuyệt đối không nhớ sai, Thành Đô ngoại trừ Lục Bách Phàm thì chỉ duy có Lục Hàn Đông là có, chẳng lẽ bọn họ là người của Lục Hàn Đông?
Trên xe.
Tử Hi mệt mỏi ngã người vào lưng ghế, đột nhiên nhớ đến chuyện lúc nãy liền hỏi: “Sao hai người lại đến đây, lại còn hóa trang?”
Lục Hàn Đông nghe thế thì oán hận gầm lên: “Đều không phải tại bà hay sao, chẳng lúc nào làm người khác bớt lo! Anh tôi sợ bà ở đó bị người ta bắt nạt, liền tống tôi lên xe bắt tôi chở đến đây. Nhưng cũng không thể cứ thế mà đi nên tôi quyết định hóa trang. Sao nào, có phải tôi thông minh lắm đúng không?”
Mí mắt Tử Hi giật giật mấy cái, cô nhìn sang Lục Bách Phàm khẽ nhướng mày. Cái tên của nợ này vậy mà lại hóa trang cho Sếp cô trong tầm thường như vậy còn bản thân mình thì lộng lẫy tựa ánh mai.
Nhìn nụ cười khinh miệt không thèm che giấu của cô, Lục Hàn Đông tức đến hít thở không thông. Đúng là cậu ta có lòng riêng nên mới biến anh trai mình thành một tên đàn ông chẳng có gì nổi bật, cậu ta chỉ muốn được một lần được tỏa sáng hơn người anh kính yêu của mình cũng là sai sao?
Ai biết được lúc Lục Bách Phàm bảo cậu ta chuẩn bị hai cái giấy mời khởi hành đến Tử gia, cậu ta đường đường là Ảnh Đế số một hiện tại lại còn là Nhị thiếu gia oai phong lẫm liệt của Lục gia vậy mà lại phải chạy vạy khắp nơi tìm kiếm cái danh phận thích hợp để cho người kia đi gặp vợ.
Cuối cùng, hai người đống giả làm họ hàng xa của một gia tộc có chút tiếng tâm thuận lợi tiến vào Tử gia.
“Xin lỗi, phiền hai người cực khổ rồi.”
Lục Bách Phàm ngồi bên cạnh thuận tay khoác chiếc áo vest trên người lên vai cô, nhỏ giọng nói: “Không cực.”
Lục Hàn Đông nghe vậy thì trợn mắt, trong lòng không khỏi gào thét “Anh thì không cực là đúng rồi, em mới là người cực đây này!!!”
Còn cả cái bộ dáng thâm tình, ân cần vừa nãy nữa…
Nghĩ thôi cũng khiến lông tơ trên mặt Lục Hàn Đông nhất thời dựng đứng cả lên, đáng sợ đến chết đi được.
/68
|