Bên ngoài.
Người con gái xinh đẹp yêu kiều đang ngồi trên chiếc ghế nhung, khẽ nâng những ngón tay xinh đẹp lướt nhẹ trên những phím đàn.
Tử Minh Nguyệt mặc một bộ lễ phục màu trắng xa hoa, mái tóc dài hơi xoăn được xõa phía sau vai, trên đầu là chiếc vương miệng công chúa sáng lấp lánh được chính Tử Bạch Hoành kì công nhờ nghệ nhân chế tác.
Dưới ánh đèn sân khấu, Tử Minh Nguyệt trông giống như một cô công chúa nhỏ kiêu kì.
Tử Hi thật sự không thể hiểu được, cùng là con gái của Tử Bạch Hoành nhưng cô và Tử Minh Nguyệt lại có cuộc sống khác nhau như vậy. Có lẽ vì người mà ông ta yêu là Bạch Tố Như chứ không phải mẹ cô, thế nên con của người phụ nữ ấy sinh ra mới đáng nhận được thứ gọi là tình cha này…
Cô đưa mắt nhìn lên bầu trời, những tháng ngày chực chờ chỉ để được cảm nhận một chút tình cảm gia đình sớm đã kết thúc, cô đã không còn mong chờ gì vào người cha này của mình nữa.
Tiếng đàn dương cầm len lỏi lắp đầy mọi khoảng trống trong khuôn viên, làm dịu đi không ít trái tim con người.
Lúc này, một người đàn ông khoác trên mình bộ âu phục lịch lãm đang tiến dần lên sân khấu.
Cả khuôn viên lập tức im lặng nhìn về phía người đàn ông kia.
Lâm Trạch Diễn từng bước đi đến bên cạnh Tử Minh Nguyệt, kiên nhẫn chờ đến khi cô ta đánh xong bản nhạc cuối cùng. Khi Tử Minh Nguyệt quay đầu lại vừa lúc Lâm Trạch Diễn quỳ một chân xuống trước mặt cô ta, cất giọng nói đầy dịu dàng:
“Minh Nguyệt, lần đầu anh gặp em là vào hai mươi năm trước tại chính nơi này. Khoảng khắc nhìn thấy cô bé mặc chiếc váy hồng xinh xắn ngày ấy, anh đã định sẵn muốn cùng người con gái này chung sống một đời. Cho đến hôm nay, mong muốn đó chưa từng thay đổi…"
Nói đến đây, Lâm Trạch Diễn lấy ra một chiếc hộp nhung bên trong túi áo sau đó chậm rãi mở ra, chiếc nhẫn kim cương dưới ánh đèn càng thêm rực rỡ.
“Nguyệt của anh, em có bằng lòng trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất gả cho anh hay không?"
Trong góc tối, Tử Hi cười lạnh một tiếng.
Hay cho câu “chung sống một đời”, “trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất", nếu là cô của trước kia nghe đến đây chắc chắn sẽ đau đến tim gan thủng nát. Nhưng với hiện tại, tình cảm cô dành cho Lâm Trạch Diễn vốn đã hóa về cát bụi.
Hơn thế, gã dường như đã quên mất “cô bé mặc chiếc váy hồng xinh xắn ngày ấy” là cô chứ không phải Tử Minh Nguyệt.
Vì hôm đó cô ta bảo chiếc vấy ấy trong quá quê mùa nên đã nhường lại cho cô.
Màng cầu hôn này gây ra chấn động không nhỏ, tiếng kinh hô vang vọng khắp nơi.
“Lãng mạn chết tôi rồi!”
"Mau đồng ý đi!!!”
“Minh Nguyệt! Minh Nguyệt!”
Dưới sự cổ vũ nhiệt tình, Tử Minh Nguyệt tươi cười, ánh mắt tràn ngập sương mờ, hạnh phúc nói: "Em đồng ý!”
Ánh đèn pha lê hoa mỹ cũng không bằng đôi tuấn nam mỹ nữ trao nhau nụ hôn say đắm. Trang phục của Tử Minh Nguyệt so với Lâm Trạch Diễn là cùng một kiểu, đứng chung lại càng xứng đôi.
Hoá ra Tử Bạch Hoành một lòng muốn cô trở về Tử gia chính là để cô có thể chứng kiến màn cầu hôn này.
Chứng kiến chiến thắng của con gái ông ta --- của Tử Minh Nguyệt!
Nhưng cho đến tận bây giờ, ông ta thật sự không biết. Những thứ được Tử Minh Nguyệt xem trọng, trông mắt Tử Hi lại chỉ là mớ đồng nát không đáng một xu.
Tử Minh Nguyệt ở trên cao tìm kiếm bóng dáng người kia, hai mươi năm qua cô ta chỉ mong được người đó chú ý một lần.
Dưới sân khấu, Tô Ý Lan dường như sắp không thở nổi nữa, niềm hy vọng của bà đã vụt tắt.
Sau một màng này, không khí xung quanh trở nên rất náo nhiệt.
Tử Minh Nguyệt khi bước xuống sân khấu liền bị các thiên kim khác vây lấy.
"Ôi, ghen tị với cậu quá đi!
“Đúng thế! Hôm nay công chúa của chúng ta chính thức được hoàng tử cầu hôn rồi.”
Mà lúc này Tử Minh Nguyệt khoác tay Lâm Trạch Diễn cầm theo ly rượu đỏ đi dần về phía cô.
“Chị Tiểu Hi, hôm nay chị thật sự rất đẹp!”
Nghe cô ta gọi như thế những vị có mặt liền thì thầm nghị luận.
“Bảo sao cứ thấy quen mắt, hóa ra là đứa con ngoài dã thú kia.”
“Tôi nghe nói cô ta ra nước ngoài mấy năm! Vậy mà từ vịt đen liền biến thành thiên nga thế này…”
“Đẹp thì đã sao? Dù gì cũng chỉ là một đứa con nuôi!”
Tử Hi không phải là không nghe thấy những lời nói khiếm nhã đó, cô cũng biết bọn họ là cố ý nói cho cô nghe. Nhưng cái gì được nghe quá thường xuyên cũng dần sinh ra nhàm chán.
Cô không quan tâm, tự nhiên rót cho mình một ly rượu, một bộ ung dung tự tại như đây chính là nhà mình, sau đó cụng ly với Tử Minh Nguyệt: “Cảm ơn.”
Lâm Trạch Diễn không ngờ cô cũng đến đây, gã mở miệng định nói gì đó thì Bạch Tố Như đã tiến về phía này: "Trạch Diễn, Minh Nguyệt, hai đứa đang làm gì ở đây vậy?”
Vừa nhìn thấy cô, ánh mắt bà ta sa sầm xuống, bất mãn nói: "Nhìn cái mặt của mày là đã thấy xui xẻo rồi! Đừng tưởng có thể đến đây là sẽ lấy được tài sản của cái nhà này!”
Bà ta nói xong liền kéo hai người kia rời đi. Hai mươi năm, Bạch Tố Như luôn ôm cái suy nghĩ rằng cô ở Tử Gia là vì cái gia tài kết xù này, xem ra đến hiện tại suy nghĩ ấy vẫn luôn ám ảnh bà ta.
Người con gái xinh đẹp yêu kiều đang ngồi trên chiếc ghế nhung, khẽ nâng những ngón tay xinh đẹp lướt nhẹ trên những phím đàn.
Tử Minh Nguyệt mặc một bộ lễ phục màu trắng xa hoa, mái tóc dài hơi xoăn được xõa phía sau vai, trên đầu là chiếc vương miệng công chúa sáng lấp lánh được chính Tử Bạch Hoành kì công nhờ nghệ nhân chế tác.
Dưới ánh đèn sân khấu, Tử Minh Nguyệt trông giống như một cô công chúa nhỏ kiêu kì.
Tử Hi thật sự không thể hiểu được, cùng là con gái của Tử Bạch Hoành nhưng cô và Tử Minh Nguyệt lại có cuộc sống khác nhau như vậy. Có lẽ vì người mà ông ta yêu là Bạch Tố Như chứ không phải mẹ cô, thế nên con của người phụ nữ ấy sinh ra mới đáng nhận được thứ gọi là tình cha này…
Cô đưa mắt nhìn lên bầu trời, những tháng ngày chực chờ chỉ để được cảm nhận một chút tình cảm gia đình sớm đã kết thúc, cô đã không còn mong chờ gì vào người cha này của mình nữa.
Tiếng đàn dương cầm len lỏi lắp đầy mọi khoảng trống trong khuôn viên, làm dịu đi không ít trái tim con người.
Lúc này, một người đàn ông khoác trên mình bộ âu phục lịch lãm đang tiến dần lên sân khấu.
Cả khuôn viên lập tức im lặng nhìn về phía người đàn ông kia.
Lâm Trạch Diễn từng bước đi đến bên cạnh Tử Minh Nguyệt, kiên nhẫn chờ đến khi cô ta đánh xong bản nhạc cuối cùng. Khi Tử Minh Nguyệt quay đầu lại vừa lúc Lâm Trạch Diễn quỳ một chân xuống trước mặt cô ta, cất giọng nói đầy dịu dàng:
“Minh Nguyệt, lần đầu anh gặp em là vào hai mươi năm trước tại chính nơi này. Khoảng khắc nhìn thấy cô bé mặc chiếc váy hồng xinh xắn ngày ấy, anh đã định sẵn muốn cùng người con gái này chung sống một đời. Cho đến hôm nay, mong muốn đó chưa từng thay đổi…"
Nói đến đây, Lâm Trạch Diễn lấy ra một chiếc hộp nhung bên trong túi áo sau đó chậm rãi mở ra, chiếc nhẫn kim cương dưới ánh đèn càng thêm rực rỡ.
“Nguyệt của anh, em có bằng lòng trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất gả cho anh hay không?"
Trong góc tối, Tử Hi cười lạnh một tiếng.
Hay cho câu “chung sống một đời”, “trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất", nếu là cô của trước kia nghe đến đây chắc chắn sẽ đau đến tim gan thủng nát. Nhưng với hiện tại, tình cảm cô dành cho Lâm Trạch Diễn vốn đã hóa về cát bụi.
Hơn thế, gã dường như đã quên mất “cô bé mặc chiếc váy hồng xinh xắn ngày ấy” là cô chứ không phải Tử Minh Nguyệt.
Vì hôm đó cô ta bảo chiếc vấy ấy trong quá quê mùa nên đã nhường lại cho cô.
Màng cầu hôn này gây ra chấn động không nhỏ, tiếng kinh hô vang vọng khắp nơi.
“Lãng mạn chết tôi rồi!”
"Mau đồng ý đi!!!”
“Minh Nguyệt! Minh Nguyệt!”
Dưới sự cổ vũ nhiệt tình, Tử Minh Nguyệt tươi cười, ánh mắt tràn ngập sương mờ, hạnh phúc nói: "Em đồng ý!”
Ánh đèn pha lê hoa mỹ cũng không bằng đôi tuấn nam mỹ nữ trao nhau nụ hôn say đắm. Trang phục của Tử Minh Nguyệt so với Lâm Trạch Diễn là cùng một kiểu, đứng chung lại càng xứng đôi.
Hoá ra Tử Bạch Hoành một lòng muốn cô trở về Tử gia chính là để cô có thể chứng kiến màn cầu hôn này.
Chứng kiến chiến thắng của con gái ông ta --- của Tử Minh Nguyệt!
Nhưng cho đến tận bây giờ, ông ta thật sự không biết. Những thứ được Tử Minh Nguyệt xem trọng, trông mắt Tử Hi lại chỉ là mớ đồng nát không đáng một xu.
Tử Minh Nguyệt ở trên cao tìm kiếm bóng dáng người kia, hai mươi năm qua cô ta chỉ mong được người đó chú ý một lần.
Dưới sân khấu, Tô Ý Lan dường như sắp không thở nổi nữa, niềm hy vọng của bà đã vụt tắt.
Sau một màng này, không khí xung quanh trở nên rất náo nhiệt.
Tử Minh Nguyệt khi bước xuống sân khấu liền bị các thiên kim khác vây lấy.
"Ôi, ghen tị với cậu quá đi!
“Đúng thế! Hôm nay công chúa của chúng ta chính thức được hoàng tử cầu hôn rồi.”
Mà lúc này Tử Minh Nguyệt khoác tay Lâm Trạch Diễn cầm theo ly rượu đỏ đi dần về phía cô.
“Chị Tiểu Hi, hôm nay chị thật sự rất đẹp!”
Nghe cô ta gọi như thế những vị có mặt liền thì thầm nghị luận.
“Bảo sao cứ thấy quen mắt, hóa ra là đứa con ngoài dã thú kia.”
“Tôi nghe nói cô ta ra nước ngoài mấy năm! Vậy mà từ vịt đen liền biến thành thiên nga thế này…”
“Đẹp thì đã sao? Dù gì cũng chỉ là một đứa con nuôi!”
Tử Hi không phải là không nghe thấy những lời nói khiếm nhã đó, cô cũng biết bọn họ là cố ý nói cho cô nghe. Nhưng cái gì được nghe quá thường xuyên cũng dần sinh ra nhàm chán.
Cô không quan tâm, tự nhiên rót cho mình một ly rượu, một bộ ung dung tự tại như đây chính là nhà mình, sau đó cụng ly với Tử Minh Nguyệt: “Cảm ơn.”
Lâm Trạch Diễn không ngờ cô cũng đến đây, gã mở miệng định nói gì đó thì Bạch Tố Như đã tiến về phía này: "Trạch Diễn, Minh Nguyệt, hai đứa đang làm gì ở đây vậy?”
Vừa nhìn thấy cô, ánh mắt bà ta sa sầm xuống, bất mãn nói: "Nhìn cái mặt của mày là đã thấy xui xẻo rồi! Đừng tưởng có thể đến đây là sẽ lấy được tài sản của cái nhà này!”
Bà ta nói xong liền kéo hai người kia rời đi. Hai mươi năm, Bạch Tố Như luôn ôm cái suy nghĩ rằng cô ở Tử Gia là vì cái gia tài kết xù này, xem ra đến hiện tại suy nghĩ ấy vẫn luôn ám ảnh bà ta.
/68
|