Phòng y tế của trường trung học thực nghiệm thực ra chỉ để trang trí. Nếu chỉ bệnh nhẹ, bôi bôi thoa thoa ít thuốc đỏ hay kê đơn tiêu độc, hạ sốt thì còn có thể, gặp bệnh nặng một chút, bác sĩ sẽ đề nghị đưa đi viện luôn.
Giáo viên chủ nhiệm đành phải đưa Tần Chiêu Chiêu tới bệnh viện. Cô yếu quá không xuống nổi giường chứ đừng nói có thể tự đi được, giáo viên chủ nhiệm đành bảo cán sự đời sống của lớp là Lưu Giai Tuệ tới lớp gọi mấy bạn nam qua đỡ cô. Giai Tuệ vừa về lớp truyền lại ý của cô giáo, Lâm Sâm liền lấy cớ ngồi trong lớp chán muốn chết, không bằng ra ngoài đi một vòng rồi kéo luôn Chu Minh Vũ cùng đi.
Trong trường không có cáng, họ phải mượn chiếc ghế mây của thầy quản lý ký túc xá để hai bạn nam khiêng Tần Chiêu Chiêu ra taxi. Cô giáo gọi Lưu Giai Tuệ đến bệnh viện cùng nhưng Lâm Sâm cũng chủ động xin đi theo. “Thưa cô, em cũng muốn đi, thím em làm việc ở bệnh viện thành phố, em đi cùng sẽ giúp được ít nhiều.”
Quả có thế, ở Trung Quốc muốn làm gì cũng cần quen biết, đến bệnh viện mà không có người quen có khi mất công mà còn phí tiền, vì thế cô chủ nhiệm đồng ý để Lâm Sâm đi cùng.
Để Lâm Sâm đi cùng đúng là quyết định sáng suốt. Tuy thím cậu ta làm ca đêm, giờ không có ở bệnh viện nhưng vừa vào phòng cấp cứu, Lâm Sâm đã gọi điện cho thím, thím cậu ta nghe rồi chuyển lời nhờ bác sĩ giúp đỡ, vì thế mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi. Bác sĩ cẩn thận xem bệnh cho Tần Chiêu Chiêu rồi chẩn đoán cô bị viêm phế quản nặng. Bác sĩ nói bệnh nhân rõ ràng đã để bệnh kéo dài, cổ họng bị sưng đỏ thế này chắc chắn không phải mới mắc.
“Cô bé này cũng cứng đầu quá, ho lâu ngày thế mà không chịu đi khám, giờ thì bệnh nhẹ hóa nặng, không cẩn thận thành viêm phế quản mãn tính thì khổ. Sau này có bị ốm là phải đi khám ngay nhé, để càng lâu bệnh càng nặng đấy.”
Hóa ra bị viêm phế quản, chẳng trách mãi không khỏi. Viêm phế quản mà không uống thuốc thì chắc chắn chỉ có nặng thêm chứ không thể tự khỏi. Bác sĩ kê một đơn rất nhiều loại thuốc, cả thuốc uống lẫn thuốc tiêm, đã vậy còn tiêm thêm cho cô một mũi đạm, nói là cô ăn uống thiếu chất nên sức đề kháng suy giảm. Một mũi tiêm mông, một mũi tiêm tĩnh mạch, một mũi đạm rồi để cô nằm truyền dịch. Hai bình thuốc nước treo trên một giá cao, nước trong suốt theo dây truyền vào cơ thể. Không biết do thuốc tác dụng nhanh hay do tác dụng tâm lý mà Tần Chiêu Chiêu thấy họng bớt ngứa, người cũng khá hơn nhiều. Ho suốt một đêm, tới giờ hai mí mắt cô trĩu nặng, buồn ngủ vô cùng. Cô giáo ân cần bảo cô cứ ngủ ngon, bao giờ truyền nước xong sẽ đánh thức.
Đến lúc cô mở mắt ra đã gần giữa trưa, giáo viên chủ nhiệm đã về trường từ lâu, chỉ còn Lưu Giai Tuệ và Lâm Sâm ở lại trông chừng, đợi lúc nào tiếp nước xong thì đưa cô về. Tần Chiêu Chiêu không muốn phiền hai người đưa mình về. Tiếp nước, uống thuốc nghỉ ngơi đâu vào đó, cô cảm thấy khá hơn nhiều, có thể tự về một mình. Lưu Giai Tuệ cũng không khăng khăng, nhà cô ở gần bệnh viện, không đưa Tần Chiêu Chiêu về thì có thể về nhà ăn trưa, bớt việc càng mừng. Thế nhưng Lâm Sâm lại có ý thức trách nhiệm rất cao. “Để cậu tự về á? Thế làm sao được. Đây là nhiệm vụ cô giáo giao cho tôi, tôi không thể không hoàn thành.”
Thứ Tần Chiêu Chiêu không cần nhất bây giờ chính là tinh thần trách nhiệm của Lâm Sâm. Mặc kệ cậu ta nói thế nào, cô cũng không để cậu ta đưa về. Cậu ta cứ khăng khăng như thế, cô sẽ ở lì luôn ở bệnh viện, không đi nữa. Cuối cùng cậu ta cũng nhún vai bỏ cuộc. “Thôi được rồi, cậu không mượn tôi thì thôi, tôi cũng không nhiều chuyện làm gì. Về nhà ăn đây! À đây, đây có mười đồng cô giáo đưa cho để đi xe về, cậu tự về nhà nhé!”
Lưu Giai Tuệ và Lâm Sâm đi rồi, Tần Chiêu Chiêu mới một mình rời bệnh viện. Cô không gọi taxi mà bắt một chiếc xe ba bánh về Trường Cơ mất ba đồng.
Cô không biết chiếc xe của mình vừa rời cổng bệnh viện thì Lâm Sâm cũng bắt một chiếc xe bên kia đường đi theo.
Hai chiếc xe một trước một sau chầm chậm lách qua những con phố lớn nhỏ, tới cổng phía đông rồi cứ thế đi thẳng. Con đường bằng phẳng bắt đầu uốn lượn men theo các triền núi và cánh đồng. Đi hơn mười lăm phút, Lâm Sâm thấy chiếc xe phía trước rời đường lớn rẽ vào một con đường nhựa nhỏ xíu dẫn tới một khu tập thể. Nhà cửa ở đây phần lớn đều là nhà một tầng, đã vậy còn cũ kĩ, tồi tàn.
Tần Chiêu Chiêu xuống xe, Lâm Sâm cũng xuống, bám theo phía sau cô. Đi hết một dãy thang dài, qua dãy cửa hàng đổ nát tới một con đường nhỏ gập ghềnh rẽ nhánh như tơ nhện, hai bên đường là hàng loạt những ngôi nhà cấp bốn thấp lè tè san sát nhau. Lâm Sâm đi theo mà choáng váng, đầu quay cuồng như lọt vào mê cung. Vừa không để ý đã không thấy bóng dáng Tần Chiêu Chiêu đâu nữa, cậu chạy loạn một lúc giữa những dãy nhà y sì nhau, thiếu chút nữa là không biết đường ra.
Nơi này nhà cửa thoạt nhìn chẳng khác nhau bao nhiêu, thuần một dạng nhà gạch mái ngói, cửa gỗ xanh sơn tróc loang lổ, trước nhà bày một đống than tổ ong to được che đậy bằng mấy thứ đồ linh tinh để tránh mưa gió. Bây giờ vừa đúng giờ ăn trưa, rất nhiều người đang đứng, ngồi ăn cơm trước cửa, vừa ăn vừa tán gẫu với hàng xóm. Lâm Sâm đi qua, bao nhiêu ánh nhìn bình phẩm không che giấu rơi trên mình cậu, tiếng xì xào bàn tán truyền tới bên tai:
“Con cái nhà ai thế nhỉ, chưa gặp bao giờ.”
“Đúng rồi, tôi cũng chưa gặp bao giờ, chắc không phải người Trường Cơ.”
“Có thể là bạn con cái nhà ai tới chơi thôi!”
©STE.NT
Lâm Sâm không tưởng tượng nổi, người ta có thể nhìn ra ngay cậu lần đầu tiên tới khu này. Xem ra người ở đây đều không lạ gì nhau. Chắc dâ vùng này cũng ở đây mấy chục năm đã quen hết mặt nhau rồi nên vừa có người lạ tới là nhận ra ngay.
Hôm nay Lâm Sâm tốn không ít sức lực mới thoát khỏi những dãy nhà như mê cung kia, còn tìm được nhà Tần Chiêu Chiêu nữa. Vòng qua một dãy nhà, cuối cùng cậu cũng thấy bóng dáng Tần Chiêu Chiêu lướt qua. Hóa ra cô ở ngay căn nhà đầu dãy. Cậu không đi tiếp, bị cô phát hiện sẽ chẳng hay ho gì, chỉ đứng lại nhìn ngó xung quanh một chút, dụng tâm nhớ kĩ địa hình nơi này.
Buổi chiều Lâm Sâm quay về trường, Chu Minh Vũ hết chớp lại nháy mắt hỏi vặn sao sáng nay lại biểu hiện ngoan ngoãn thế? Chẳng những nhiệt liệt hưởng ứng lời kêu gọi hỗ trợ bạn Tần Chiêu Chiêu ốm của cán sự đời sống, lại còn chủ động đưa bạn tới bệnh viện nữa chứ! Cậu vẫn trước sau một lý do: “Ngồi trong lớp cũng có làm gì đâu, kiếm cớ đi loanh quanh cho thoáng thôi.”
“Hóa ra là kiếm cớ ra ngoài hóng mát, mình còn tưởng cậu đang định mượn cớ báo đáp “ơn cứu mạng” của Tần Chiêu Chiêu đấy!”
Cũng như bao lần trước, vừa nghe thấy mấy câu này, Lâm Sâm liền bày ra bộ mặt lạnh lùng. “Tôi chưa từng thừa nhận cô ta có ơn cứu mạng thì sao phải báo đáp nhỉ?”
Tần Chiêu Chiêu nghỉ dưỡng bệnh ba ngày.
Kỳ thực, hôm ở bệnh viện tiêm thuốc xong, đến tối cô đã không còn ho nữa rồi, những người bình thường ít tiêm hay uống thuốc, tới khi sử dụng thường có tác dụng đặc biệt nhanh. Hôm sau cô không muốn tới bệnh viện tiêm thêm lần nữa, thầm nghĩ cứ uống hết ba ngày thuốc bác sĩ cho là sẽ khỏi nhưng ba mẹ cô không đồng ý. Lần này chỉ vì coi thường ho hắng đơn giản cuối cùng thành viêm phế quản nặng khiến ba mẹ ý thức được từ nay có bệnh nhất định phải đi khám ngay, càng để lâu càng phiền phức. Vốn dĩ muốn tiết kiệm ít tiền mà cuối cùng hóa ra còn mất nhiều gấp bao nhiêu lần; một mũi đạm tiêm đã mất ba mươi đồng, lần này cô giáo đã ứng trước tổng cộng gần một trăm đồng tiền thuốc.
Tần mẹ xót con. “Sao lại thành ra thiếu dinh dưỡng thế này? Có phải ở trường tiếc tiền không nỡ ăn không?”
Tần ba cũng thêm vào: “Chẳng hiểu ở trường ăn uống thế nào! Giờ con đang tuổi ăn tuổi lớn, ngàn vạn lần không được xử tệ với bản thân, phải ăn uống đủ chất mới lớn được chứ. Con không cần lo nghĩ tiết kiệm tiền ăn uống làm gì, nhà mình cũng đâu có thiếu thốn đến mức ấy.”
Thế là ba mẹ cô quyết định mỗi tháng tăng thêm hai mươi đồng tiền sinh hoạt cho cô, cũng dặn đi dặn lại con gái ở trường tuyệt đối không được ăn uống kham khổ.
Sau lần bị bệnh này, Tần Chiêu Chiêu cũng chột dạ, không dám hà khắc với bản thân nữa. Đúng như ba mẹ cô nói, giờ cô đang tuổi ăn tuổi lớn, nếu tiếc chút tiền để thiếu dinh dưỡng thì rất dễ mắc bệnh. Mắc bệnh một lần thì số tiền kham khổ để tích cóp kia cũng không đủ một lần uống thuốc. Như vậy là mất nhiều hơn được.
Lúc đi học trở lại, Tần Chiêu Chiêu ăn trưa cũng không dám ăn cơm không với dưa muối, cá khô mẹ làm hay cơm rau nữa mà mỗi bữa sẽ mua thêm một, hai phần đồ ăn.
Mà mẹ cô giờ cũng không xào các loại dưa cải nữa mà làm một ít đồ ăn ngon như thịt kho tàu, sườn hầm tương hay chân giò ninh nhừ để cô mang đến trường… Trời chuyển sang đông, khí lạnh tăng cường, không lo đồ ăn mang theo bị hỏng nên chiều Chủ nhật bà sẽ hầm một nồi xương sườn hay móng giò rồi cho vào bình thủy tinh miệng rộng cho con gái.
Thức ăn mẹ làm rất ngon, nếu đến trường chịu khó dè sẻn cũng đủ cho Tần Chiêu Chiêu ăn mấy bữa, có điều muốn dè sẻn cũng không phải chuyện đơn giản. Ký túc xá và phòng học ở hai hướng ngược nhau, trời sang đông lạnh lẽo, gió hun hút cắt da cắt thịt, Tần Chiêu Chiêu ngại phải băng gió vượt mưa chạy về ký túc xá lấy đồ ăn rồi quay ngược lại nhà ăn nên thường mang luôn hộp đồ ăn xuống lớp, giờ ăn trưa cầm theo. Từ sau khi ăn vụng nhầm trứng hầm đương quy, Lâm Sâm cũng bỏ luôn thói ăn vụng nên cô có thể an tâm xách đồ ăn theo.
Nhưng cô lại quên mất một chuyện, các bạn ăn cơm cùng nhau, có món gì ngon mang từ nhà đi sẽ mời các bạn thân quen mỗi người một miếng, coi như lộc bất tận hưởng. Trước kia cô lặng lẽ một mình, trầm mặc ít lời, thường hay xa cách bạn bè nê không có ai tới hỏi đồ ăn của cô. Giờ khác trước, cô cũng có chút danh tiếng trong lớp, cũng thường xuyên trò chuyện, tán gẫu với bạn bè nên mọi người cũng vui vẻ chạy tới thử đồ ăn của cô, mỗi người một, hai miếng, hộp đồ ăn cũng chẳng còn bao nhiêu.
Nói thật, Tần Chiêu Chiêu cũng tiếc khi mang đồ ăn ngon chia cho các bạn, nhưng càng tiếc càng tỏ ra mình là đồ hẹp hòi. Hơn nữa, mẹ cô nấu ăn rất ngon nên chẳng mấy chốc tiếng lành đã vang cả lớp. Càng về sau càng có nhiều bạn cùng lớp đầu tuần tới tìm cô hỏi đồ ăn: “Lần này cậu lại mang món gì ngon tới thế?”
Mỗi lần mang theo đồ ăn đến trường đều bị người khác ăn quá nửa, Tần Chiêu Chiêu cũng đau lòng. Chỉ vì mẹ cô nấu ngon quá, mỗi lần mang đồ ăn tới căng tin, không những mấy bạn nữ cùng bàn muốn nếm thử mà cả mấy bạn nam ngồi xung quanh cũng thử mỗi người một gắp. Cô chỉ còn biết trơ mắt nhìn đồ ăn trong lọ cứ thế vơi dần, hận không thể làm một miếng hết sạch cho thỏa.
Hôm nay Lâm Sâm tới muộn, Chu Minh Vũ nghỉ, đến giờ ăn không ai đánh thức cậu dậy nên cậu cứ thế đánh một giấc đến quá giờ ăn trưa. Lúc chạy được tới nhà ăn thì bao nhiêu đồ ngon đã bị người ta mua sạch, chỉ còn lơ thơ vài món canh rau lằng nhằng. Xưa giờ cậu ăn cơm luôn phải có thịt, ăn cơm không thịt không nuốt nổi, vô cùng bất mãn vì không còn gì ăn. “Đùa đấy à? Đến thịt cũng không còn là sao?”
Cậu vốn định trèo tường ra ngoài mua cơm ăn thì lại thấy Tần Chiêu Chiêu ngồi cạnh mấy nữ sinh, còn có hai nam sinh đang vây lấy cô giành đồ ăn. Cậu cũng không buồn nghĩ ngợi nhiều, cứ thế chạy thẳng tới. “Gặp đồ ăn ngon, ai thấy có phần nhé!”
Đồ ăn trong hộp của Tần Chiêu Chiêu cũng không còn bao nhiêu, chắc chắn không đủ cho ba nam sinh chia nhau, Lâm Sâm vừa thấy liền “tiên hạ thủ vi cường” đem trút hết cơm của mình vào hộp. “Thôi, đồ này cho tôi cả, vừa lúc không mua được cái gì ăn đành ăn ké ít thịt kho tàu của Tần Chiêu Chiêu vậy. Hai cậu có đồ ăn rồi thì ăn đi, tranh gì nữa.”
Bị Lâm Sâm phỗng tay trên, hai nam sinh kia đương nhiên phải ý kiến, Vu Thiến cười dài, nói: “Thôi, nhường Mộc Mộc ăn cũng phải rồi. Hôm đó Tần Chiêu Chiêu ốm nặng thế, chính Mộc Mộc đưa bạn ấy đến bệnh viện khám bệnh. Hai người các cậu có công gì hả? Không có thì đừng có ngồi đây oán cậu ta ăn mảnh.”
Hai nam sinh kia im re quay về chỗ, Lâm Sâm tiện thể ngồi luôn xuống cùng mấy bạn nữ, cầm thìa trộn cơm với đồ ăn trong lọ. Đồ ăn nguội, cơm nóng phải trộn với nhau thì mới ăn được. Nhưng bình thủy tinh đựng đồ ăn thì sâu mà thìa trên tay thì ngắn, với không đến đáy, trộn qua trộn lại mãi không đều.
Các nữ sinh ăn xong đều lục tục kéo nhau rời đi, Tần Chiêu Chiêu cũng muốn về nghỉ nhưng bình thủy tinh của cô còn đang nằm trong tay Lâm Sâm, cô bèn giục: “Trút hết cơm vào cặp lồng của cậu đi để tôi còn rửa bình.”
“Thế cũng được, đợi chút tôi đổ cơm ra.”
Lâm Sâm muốn đổ cơm sang hộp của mình nhưng thịt kho tàu rất nhiều nước thịt, đã nguội sẽ đông lại, dính chặt vào đáy bình, không thể lấy ra được. Thìa cơm của cậu thường chỉ dùng để lấy đồ ăn trong cặp lồng nên rất ngắn, mọi người trong lớp cũng thường dùng loại thìa ngắn như vậy cho tiện, chỉ đến những lúc cấp bách thế này mới thấy thìa ngắn đúng là bất tiện vô cùng.
Tần Chiêu Chiêu mang theo đũa, cầm một đôi đũa ở nhà đi tiện hơn đi mua thêm thìa rất nhiều, với cô tiết kiệm được đồng nào thì hay đồng đó. Giờ nhìn Lâm Sâm chật vật lấy mãi không được đồ ăn, cô tự nhiên vươn tay khẽ cầm lấy, dùng đôi đũa dài của mình vét hết cơm trong bình ra cho cậu.
Tần Chiêu Chiêu đã quen dùng đũa vét thức ăn dính trong bình ra nên làm rất tự nhiên, quên luôn đây là đũa mình vừa dùng, cứ thế lấy cơm ra cho Lâm Sâm. Hành động vô thức nhưng rất thân mật. Lâm Sâm để ý chi tiết nhỏ này, không hiểu sao lại thấy vui sướng và cảm động. Bữa cơm hôm đó cậu ăn thấy ngon miệng khác thường.
Giáo viên chủ nhiệm đành phải đưa Tần Chiêu Chiêu tới bệnh viện. Cô yếu quá không xuống nổi giường chứ đừng nói có thể tự đi được, giáo viên chủ nhiệm đành bảo cán sự đời sống của lớp là Lưu Giai Tuệ tới lớp gọi mấy bạn nam qua đỡ cô. Giai Tuệ vừa về lớp truyền lại ý của cô giáo, Lâm Sâm liền lấy cớ ngồi trong lớp chán muốn chết, không bằng ra ngoài đi một vòng rồi kéo luôn Chu Minh Vũ cùng đi.
Trong trường không có cáng, họ phải mượn chiếc ghế mây của thầy quản lý ký túc xá để hai bạn nam khiêng Tần Chiêu Chiêu ra taxi. Cô giáo gọi Lưu Giai Tuệ đến bệnh viện cùng nhưng Lâm Sâm cũng chủ động xin đi theo. “Thưa cô, em cũng muốn đi, thím em làm việc ở bệnh viện thành phố, em đi cùng sẽ giúp được ít nhiều.”
Quả có thế, ở Trung Quốc muốn làm gì cũng cần quen biết, đến bệnh viện mà không có người quen có khi mất công mà còn phí tiền, vì thế cô chủ nhiệm đồng ý để Lâm Sâm đi cùng.
Để Lâm Sâm đi cùng đúng là quyết định sáng suốt. Tuy thím cậu ta làm ca đêm, giờ không có ở bệnh viện nhưng vừa vào phòng cấp cứu, Lâm Sâm đã gọi điện cho thím, thím cậu ta nghe rồi chuyển lời nhờ bác sĩ giúp đỡ, vì thế mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi. Bác sĩ cẩn thận xem bệnh cho Tần Chiêu Chiêu rồi chẩn đoán cô bị viêm phế quản nặng. Bác sĩ nói bệnh nhân rõ ràng đã để bệnh kéo dài, cổ họng bị sưng đỏ thế này chắc chắn không phải mới mắc.
“Cô bé này cũng cứng đầu quá, ho lâu ngày thế mà không chịu đi khám, giờ thì bệnh nhẹ hóa nặng, không cẩn thận thành viêm phế quản mãn tính thì khổ. Sau này có bị ốm là phải đi khám ngay nhé, để càng lâu bệnh càng nặng đấy.”
Hóa ra bị viêm phế quản, chẳng trách mãi không khỏi. Viêm phế quản mà không uống thuốc thì chắc chắn chỉ có nặng thêm chứ không thể tự khỏi. Bác sĩ kê một đơn rất nhiều loại thuốc, cả thuốc uống lẫn thuốc tiêm, đã vậy còn tiêm thêm cho cô một mũi đạm, nói là cô ăn uống thiếu chất nên sức đề kháng suy giảm. Một mũi tiêm mông, một mũi tiêm tĩnh mạch, một mũi đạm rồi để cô nằm truyền dịch. Hai bình thuốc nước treo trên một giá cao, nước trong suốt theo dây truyền vào cơ thể. Không biết do thuốc tác dụng nhanh hay do tác dụng tâm lý mà Tần Chiêu Chiêu thấy họng bớt ngứa, người cũng khá hơn nhiều. Ho suốt một đêm, tới giờ hai mí mắt cô trĩu nặng, buồn ngủ vô cùng. Cô giáo ân cần bảo cô cứ ngủ ngon, bao giờ truyền nước xong sẽ đánh thức.
Đến lúc cô mở mắt ra đã gần giữa trưa, giáo viên chủ nhiệm đã về trường từ lâu, chỉ còn Lưu Giai Tuệ và Lâm Sâm ở lại trông chừng, đợi lúc nào tiếp nước xong thì đưa cô về. Tần Chiêu Chiêu không muốn phiền hai người đưa mình về. Tiếp nước, uống thuốc nghỉ ngơi đâu vào đó, cô cảm thấy khá hơn nhiều, có thể tự về một mình. Lưu Giai Tuệ cũng không khăng khăng, nhà cô ở gần bệnh viện, không đưa Tần Chiêu Chiêu về thì có thể về nhà ăn trưa, bớt việc càng mừng. Thế nhưng Lâm Sâm lại có ý thức trách nhiệm rất cao. “Để cậu tự về á? Thế làm sao được. Đây là nhiệm vụ cô giáo giao cho tôi, tôi không thể không hoàn thành.”
Thứ Tần Chiêu Chiêu không cần nhất bây giờ chính là tinh thần trách nhiệm của Lâm Sâm. Mặc kệ cậu ta nói thế nào, cô cũng không để cậu ta đưa về. Cậu ta cứ khăng khăng như thế, cô sẽ ở lì luôn ở bệnh viện, không đi nữa. Cuối cùng cậu ta cũng nhún vai bỏ cuộc. “Thôi được rồi, cậu không mượn tôi thì thôi, tôi cũng không nhiều chuyện làm gì. Về nhà ăn đây! À đây, đây có mười đồng cô giáo đưa cho để đi xe về, cậu tự về nhà nhé!”
Lưu Giai Tuệ và Lâm Sâm đi rồi, Tần Chiêu Chiêu mới một mình rời bệnh viện. Cô không gọi taxi mà bắt một chiếc xe ba bánh về Trường Cơ mất ba đồng.
Cô không biết chiếc xe của mình vừa rời cổng bệnh viện thì Lâm Sâm cũng bắt một chiếc xe bên kia đường đi theo.
Hai chiếc xe một trước một sau chầm chậm lách qua những con phố lớn nhỏ, tới cổng phía đông rồi cứ thế đi thẳng. Con đường bằng phẳng bắt đầu uốn lượn men theo các triền núi và cánh đồng. Đi hơn mười lăm phút, Lâm Sâm thấy chiếc xe phía trước rời đường lớn rẽ vào một con đường nhựa nhỏ xíu dẫn tới một khu tập thể. Nhà cửa ở đây phần lớn đều là nhà một tầng, đã vậy còn cũ kĩ, tồi tàn.
Tần Chiêu Chiêu xuống xe, Lâm Sâm cũng xuống, bám theo phía sau cô. Đi hết một dãy thang dài, qua dãy cửa hàng đổ nát tới một con đường nhỏ gập ghềnh rẽ nhánh như tơ nhện, hai bên đường là hàng loạt những ngôi nhà cấp bốn thấp lè tè san sát nhau. Lâm Sâm đi theo mà choáng váng, đầu quay cuồng như lọt vào mê cung. Vừa không để ý đã không thấy bóng dáng Tần Chiêu Chiêu đâu nữa, cậu chạy loạn một lúc giữa những dãy nhà y sì nhau, thiếu chút nữa là không biết đường ra.
Nơi này nhà cửa thoạt nhìn chẳng khác nhau bao nhiêu, thuần một dạng nhà gạch mái ngói, cửa gỗ xanh sơn tróc loang lổ, trước nhà bày một đống than tổ ong to được che đậy bằng mấy thứ đồ linh tinh để tránh mưa gió. Bây giờ vừa đúng giờ ăn trưa, rất nhiều người đang đứng, ngồi ăn cơm trước cửa, vừa ăn vừa tán gẫu với hàng xóm. Lâm Sâm đi qua, bao nhiêu ánh nhìn bình phẩm không che giấu rơi trên mình cậu, tiếng xì xào bàn tán truyền tới bên tai:
“Con cái nhà ai thế nhỉ, chưa gặp bao giờ.”
“Đúng rồi, tôi cũng chưa gặp bao giờ, chắc không phải người Trường Cơ.”
“Có thể là bạn con cái nhà ai tới chơi thôi!”
©STE.NT
Lâm Sâm không tưởng tượng nổi, người ta có thể nhìn ra ngay cậu lần đầu tiên tới khu này. Xem ra người ở đây đều không lạ gì nhau. Chắc dâ vùng này cũng ở đây mấy chục năm đã quen hết mặt nhau rồi nên vừa có người lạ tới là nhận ra ngay.
Hôm nay Lâm Sâm tốn không ít sức lực mới thoát khỏi những dãy nhà như mê cung kia, còn tìm được nhà Tần Chiêu Chiêu nữa. Vòng qua một dãy nhà, cuối cùng cậu cũng thấy bóng dáng Tần Chiêu Chiêu lướt qua. Hóa ra cô ở ngay căn nhà đầu dãy. Cậu không đi tiếp, bị cô phát hiện sẽ chẳng hay ho gì, chỉ đứng lại nhìn ngó xung quanh một chút, dụng tâm nhớ kĩ địa hình nơi này.
Buổi chiều Lâm Sâm quay về trường, Chu Minh Vũ hết chớp lại nháy mắt hỏi vặn sao sáng nay lại biểu hiện ngoan ngoãn thế? Chẳng những nhiệt liệt hưởng ứng lời kêu gọi hỗ trợ bạn Tần Chiêu Chiêu ốm của cán sự đời sống, lại còn chủ động đưa bạn tới bệnh viện nữa chứ! Cậu vẫn trước sau một lý do: “Ngồi trong lớp cũng có làm gì đâu, kiếm cớ đi loanh quanh cho thoáng thôi.”
“Hóa ra là kiếm cớ ra ngoài hóng mát, mình còn tưởng cậu đang định mượn cớ báo đáp “ơn cứu mạng” của Tần Chiêu Chiêu đấy!”
Cũng như bao lần trước, vừa nghe thấy mấy câu này, Lâm Sâm liền bày ra bộ mặt lạnh lùng. “Tôi chưa từng thừa nhận cô ta có ơn cứu mạng thì sao phải báo đáp nhỉ?”
Tần Chiêu Chiêu nghỉ dưỡng bệnh ba ngày.
Kỳ thực, hôm ở bệnh viện tiêm thuốc xong, đến tối cô đã không còn ho nữa rồi, những người bình thường ít tiêm hay uống thuốc, tới khi sử dụng thường có tác dụng đặc biệt nhanh. Hôm sau cô không muốn tới bệnh viện tiêm thêm lần nữa, thầm nghĩ cứ uống hết ba ngày thuốc bác sĩ cho là sẽ khỏi nhưng ba mẹ cô không đồng ý. Lần này chỉ vì coi thường ho hắng đơn giản cuối cùng thành viêm phế quản nặng khiến ba mẹ ý thức được từ nay có bệnh nhất định phải đi khám ngay, càng để lâu càng phiền phức. Vốn dĩ muốn tiết kiệm ít tiền mà cuối cùng hóa ra còn mất nhiều gấp bao nhiêu lần; một mũi đạm tiêm đã mất ba mươi đồng, lần này cô giáo đã ứng trước tổng cộng gần một trăm đồng tiền thuốc.
Tần mẹ xót con. “Sao lại thành ra thiếu dinh dưỡng thế này? Có phải ở trường tiếc tiền không nỡ ăn không?”
Tần ba cũng thêm vào: “Chẳng hiểu ở trường ăn uống thế nào! Giờ con đang tuổi ăn tuổi lớn, ngàn vạn lần không được xử tệ với bản thân, phải ăn uống đủ chất mới lớn được chứ. Con không cần lo nghĩ tiết kiệm tiền ăn uống làm gì, nhà mình cũng đâu có thiếu thốn đến mức ấy.”
Thế là ba mẹ cô quyết định mỗi tháng tăng thêm hai mươi đồng tiền sinh hoạt cho cô, cũng dặn đi dặn lại con gái ở trường tuyệt đối không được ăn uống kham khổ.
Sau lần bị bệnh này, Tần Chiêu Chiêu cũng chột dạ, không dám hà khắc với bản thân nữa. Đúng như ba mẹ cô nói, giờ cô đang tuổi ăn tuổi lớn, nếu tiếc chút tiền để thiếu dinh dưỡng thì rất dễ mắc bệnh. Mắc bệnh một lần thì số tiền kham khổ để tích cóp kia cũng không đủ một lần uống thuốc. Như vậy là mất nhiều hơn được.
Lúc đi học trở lại, Tần Chiêu Chiêu ăn trưa cũng không dám ăn cơm không với dưa muối, cá khô mẹ làm hay cơm rau nữa mà mỗi bữa sẽ mua thêm một, hai phần đồ ăn.
Mà mẹ cô giờ cũng không xào các loại dưa cải nữa mà làm một ít đồ ăn ngon như thịt kho tàu, sườn hầm tương hay chân giò ninh nhừ để cô mang đến trường… Trời chuyển sang đông, khí lạnh tăng cường, không lo đồ ăn mang theo bị hỏng nên chiều Chủ nhật bà sẽ hầm một nồi xương sườn hay móng giò rồi cho vào bình thủy tinh miệng rộng cho con gái.
Thức ăn mẹ làm rất ngon, nếu đến trường chịu khó dè sẻn cũng đủ cho Tần Chiêu Chiêu ăn mấy bữa, có điều muốn dè sẻn cũng không phải chuyện đơn giản. Ký túc xá và phòng học ở hai hướng ngược nhau, trời sang đông lạnh lẽo, gió hun hút cắt da cắt thịt, Tần Chiêu Chiêu ngại phải băng gió vượt mưa chạy về ký túc xá lấy đồ ăn rồi quay ngược lại nhà ăn nên thường mang luôn hộp đồ ăn xuống lớp, giờ ăn trưa cầm theo. Từ sau khi ăn vụng nhầm trứng hầm đương quy, Lâm Sâm cũng bỏ luôn thói ăn vụng nên cô có thể an tâm xách đồ ăn theo.
Nhưng cô lại quên mất một chuyện, các bạn ăn cơm cùng nhau, có món gì ngon mang từ nhà đi sẽ mời các bạn thân quen mỗi người một miếng, coi như lộc bất tận hưởng. Trước kia cô lặng lẽ một mình, trầm mặc ít lời, thường hay xa cách bạn bè nê không có ai tới hỏi đồ ăn của cô. Giờ khác trước, cô cũng có chút danh tiếng trong lớp, cũng thường xuyên trò chuyện, tán gẫu với bạn bè nên mọi người cũng vui vẻ chạy tới thử đồ ăn của cô, mỗi người một, hai miếng, hộp đồ ăn cũng chẳng còn bao nhiêu.
Nói thật, Tần Chiêu Chiêu cũng tiếc khi mang đồ ăn ngon chia cho các bạn, nhưng càng tiếc càng tỏ ra mình là đồ hẹp hòi. Hơn nữa, mẹ cô nấu ăn rất ngon nên chẳng mấy chốc tiếng lành đã vang cả lớp. Càng về sau càng có nhiều bạn cùng lớp đầu tuần tới tìm cô hỏi đồ ăn: “Lần này cậu lại mang món gì ngon tới thế?”
Mỗi lần mang theo đồ ăn đến trường đều bị người khác ăn quá nửa, Tần Chiêu Chiêu cũng đau lòng. Chỉ vì mẹ cô nấu ngon quá, mỗi lần mang đồ ăn tới căng tin, không những mấy bạn nữ cùng bàn muốn nếm thử mà cả mấy bạn nam ngồi xung quanh cũng thử mỗi người một gắp. Cô chỉ còn biết trơ mắt nhìn đồ ăn trong lọ cứ thế vơi dần, hận không thể làm một miếng hết sạch cho thỏa.
Hôm nay Lâm Sâm tới muộn, Chu Minh Vũ nghỉ, đến giờ ăn không ai đánh thức cậu dậy nên cậu cứ thế đánh một giấc đến quá giờ ăn trưa. Lúc chạy được tới nhà ăn thì bao nhiêu đồ ngon đã bị người ta mua sạch, chỉ còn lơ thơ vài món canh rau lằng nhằng. Xưa giờ cậu ăn cơm luôn phải có thịt, ăn cơm không thịt không nuốt nổi, vô cùng bất mãn vì không còn gì ăn. “Đùa đấy à? Đến thịt cũng không còn là sao?”
Cậu vốn định trèo tường ra ngoài mua cơm ăn thì lại thấy Tần Chiêu Chiêu ngồi cạnh mấy nữ sinh, còn có hai nam sinh đang vây lấy cô giành đồ ăn. Cậu cũng không buồn nghĩ ngợi nhiều, cứ thế chạy thẳng tới. “Gặp đồ ăn ngon, ai thấy có phần nhé!”
Đồ ăn trong hộp của Tần Chiêu Chiêu cũng không còn bao nhiêu, chắc chắn không đủ cho ba nam sinh chia nhau, Lâm Sâm vừa thấy liền “tiên hạ thủ vi cường” đem trút hết cơm của mình vào hộp. “Thôi, đồ này cho tôi cả, vừa lúc không mua được cái gì ăn đành ăn ké ít thịt kho tàu của Tần Chiêu Chiêu vậy. Hai cậu có đồ ăn rồi thì ăn đi, tranh gì nữa.”
Bị Lâm Sâm phỗng tay trên, hai nam sinh kia đương nhiên phải ý kiến, Vu Thiến cười dài, nói: “Thôi, nhường Mộc Mộc ăn cũng phải rồi. Hôm đó Tần Chiêu Chiêu ốm nặng thế, chính Mộc Mộc đưa bạn ấy đến bệnh viện khám bệnh. Hai người các cậu có công gì hả? Không có thì đừng có ngồi đây oán cậu ta ăn mảnh.”
Hai nam sinh kia im re quay về chỗ, Lâm Sâm tiện thể ngồi luôn xuống cùng mấy bạn nữ, cầm thìa trộn cơm với đồ ăn trong lọ. Đồ ăn nguội, cơm nóng phải trộn với nhau thì mới ăn được. Nhưng bình thủy tinh đựng đồ ăn thì sâu mà thìa trên tay thì ngắn, với không đến đáy, trộn qua trộn lại mãi không đều.
Các nữ sinh ăn xong đều lục tục kéo nhau rời đi, Tần Chiêu Chiêu cũng muốn về nghỉ nhưng bình thủy tinh của cô còn đang nằm trong tay Lâm Sâm, cô bèn giục: “Trút hết cơm vào cặp lồng của cậu đi để tôi còn rửa bình.”
“Thế cũng được, đợi chút tôi đổ cơm ra.”
Lâm Sâm muốn đổ cơm sang hộp của mình nhưng thịt kho tàu rất nhiều nước thịt, đã nguội sẽ đông lại, dính chặt vào đáy bình, không thể lấy ra được. Thìa cơm của cậu thường chỉ dùng để lấy đồ ăn trong cặp lồng nên rất ngắn, mọi người trong lớp cũng thường dùng loại thìa ngắn như vậy cho tiện, chỉ đến những lúc cấp bách thế này mới thấy thìa ngắn đúng là bất tiện vô cùng.
Tần Chiêu Chiêu mang theo đũa, cầm một đôi đũa ở nhà đi tiện hơn đi mua thêm thìa rất nhiều, với cô tiết kiệm được đồng nào thì hay đồng đó. Giờ nhìn Lâm Sâm chật vật lấy mãi không được đồ ăn, cô tự nhiên vươn tay khẽ cầm lấy, dùng đôi đũa dài của mình vét hết cơm trong bình ra cho cậu.
Tần Chiêu Chiêu đã quen dùng đũa vét thức ăn dính trong bình ra nên làm rất tự nhiên, quên luôn đây là đũa mình vừa dùng, cứ thế lấy cơm ra cho Lâm Sâm. Hành động vô thức nhưng rất thân mật. Lâm Sâm để ý chi tiết nhỏ này, không hiểu sao lại thấy vui sướng và cảm động. Bữa cơm hôm đó cậu ăn thấy ngon miệng khác thường.
/53
|