Lạc Mộ Thâm nắm chặt lấy tay tôi.
Lạc Kiến Ba nhìn tôi, cười khẩy một cái: “ Công chứng tài sản trước hôn nhân sao? Điều này chứng minh tình cảm của cô với Lạc Mộ Thâm sao? Nó vắt mũi còn chưa khô mới có thể tin, chứ tôi thì không tin đâu. Tôi bảo hai người bây giờ đừng kết hôn, thì là đừng kết hôn, sao lại nhiều lời như thế làm gì?”
Ông ta nói xong liền đứng lên, kéo theo cả Trần An An đi.
Chỉ còn lại mấy người chúng tôi ngồi ở đó, một bữa cơm đoàn tụ lại biến thành như thế này.
“ Ôi, Nhụy Tử, bà thật sự rất thích cháu, muốn cháu làm cháu dâu của bà, nhưng xem ra, bố của Mộ Thâm có ý kiến khác.” Bà nội Lạc nắm lấy tay tôi nói, “ Nhụy Tử, nếu như nó thật sự quyết định rồi, hôn sự của cháu và Mộ Thâm phải lùi lại sau rồi, cháu cũng đừng quá buồn phiền, chỉ là lùi lại về sau rồi, bà nghĩ nói không chừng có lẽ chủ ý của bố Mộ thâm cũng sẽ từ từ mà thay đổi, cũng không phải nói việc kết hôn của hai cháu không thành, cho nên, cháu cũng đừng quá đau lòng.”
Tôi liếc nhìn chị dâu cả của Lạc Mộ Thâm, con người vẻ cao quý đó hừ một tiếng lạnh lùng, dường như đang nói: nha đầu như cô mà cũng không lấy gương nhìn lại mình, người như cô cũng muốn được gả vào nhà họ Lạc làm con dâu sao?
Tôi biết tiểu thư thiên kim đó đang khinh thường tôi.
Tôi lại nhìn Lạc Mộ Phong và Lạc Mộ Tiêu, trong ánh mắt hai người họ nhìn tôi đầy vẻ đồng tình.
“ Không lùi lại, tuyệt đối không lùi lại.” Lạc Mộ Thâm kéo lấy tay của tôi, “ Tại sao phải lùi lại? đi, anh giống bố, đây không phải là bàn bạc với ai, chỉ là muốn để cho cả nhà biết, dựa vào cái gì mà bảo anh hoãn lại chứ? Đồng ý thì hôn lễ vẫn làm, không đồng ý, hôn lễ vẫn phải làm! Đi, Nhụy Tử, chúng ta đi.”
Anh ấy không do dự kéo tay tôi, đứng dậy ra khỏi bàn, quay người rời khỏi nhà Lạc Thị.
Tôi trước nay chưa từng ngờ đến, gặp gỡ với người nhà họ Lạc lại thành ra thế này?
Lạc Mộ Thâm cứ thế kéo tôi vào trong xe, khởi động xe đi.
Tôi khẽ nhíu mày, anh ấy cũng đang căng thẳng cau mày lại.
Tôi biết, anh ấy đang tức giận, cũng đang khó hiểu.
Tại vì, tôi biết anh ấy rất thích tôi, muốn sớm cưới tôi làm vợ, nhưng, bố của anh ấy lại ngăn cản chúng tôi.
Làm sao mà anh ấy vui được chứ?
Còn tôi, đương nhiên cũng rất khó hiểu, tôi biết con đường bước chân vào nhà giàu, thật sự rất khó đi, tôi chỉ là không ngờ nó lại khó đi như thế này.
Bố của người tôi yêu, nhanh như thế đã dựng một cánh cổng dày chắc trước mặt tôi.
Tôi đang nghĩ, Lạc Mộ Thâm tay trái giữ vòng chuyển hướng, tay phải nhẹ đặt lên tay tôi, tay của anh ấy, rất ấm áp…..
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy.
“ Đừng lo lắng…..” Anh ấy khẽ nói, “ Không cần nghĩ cũng biết, là do bạn học Trần An An đó của em làm, anh không ngờ bố anh lại dẫn cô ta về nhà, bạn học đó của em thật lợi hại, khiến bố anh điên đảo thần hồn, có lẽ cô ta có bùa mê thuốc lú gì, bố anh thật sự bị mê dại rồi, Trần An An là cái thá gì mà ông ấy có thể dẫn về nhà, biết như thế anh đã đuổi việc cô ta từ lâu rồi.”
“ Em biết, có lẽ là ý của Trần An An.” Tôi khẽ nói, “ Cậu ta bây giờ đang cạnh tranh với em, xem bọn em ai có thể gả được vào nhà họ Lạc, cậu ta bây giờ đang tạm thời thắng rồi, cậu ta bây giờ đã thu phục bố anh trong lòng bàn tay rồi, em chưa bao giờ biết, Trần An An lại là con người lợi hại như thế.”
Dự cảm không lành trong lòng tôi bây giờ đã thành hiện thực, Trần An An, thật sự đang tuyên chiến với tôi, còn cậu ta xem ra bây giờ, đã thắng bước đầu rồi. ( Thực ra tôi và Lạc Mộ Thâm, thật sự đã đánh giá cao Trần An An rồi, Lạc Kiến Ba mới là một con hồ ly tinh, Trần An An chẳng qua chỉ là công cụ của ông ta mà thôi.)
Lạc Mộ Thâm nắm chặt tay tôi, tay anh ấy vững chãi như thế: “ Đầu lợn, em yên tâm, mặc dù ông ấy là bố của anh, anh nên tôn trọng ông ấy, nhưng điều không đúng chắc chắn anh sẽ không nghe, anh đã từng nói, ông ấy đồng ý hay không đồng ý hôn sự của chúng ta không quan trọng, quan trọng là, anh cần em, anh muốn lấy em làm vợ, anh sẽ không vì lời nói của ông ấy mà kéo dài hôn sự của chúng ta, kể cả Trần An An đó, anh tin cô ta bây giờ chỉ có thể đắc ý trong chốc lát, cô ta sẽ không đắc ý được lâu đâu.”Tôi nghiêng đầu nhìn Lạc Mộ Thâm, thật sự, tôi cảm thấy có cảm giác ấm áp chạy dọc người, anh Đại Thâm, ở bên cạnh anh, có thể cảm nhận được sự che chở của anh thật sự quá tốt rồi.
Dù cho em không thể gả cho anh, có thể cảm nhận được tình yêu của anh, em cũng cảm thấy mãn nguyện rồi. Nghĩ đến đây, tôi khẽ dựa vào bả vai của anh ấy.
“ Bị dọa rồi sao? Một chút khó khăn đó đã làm lùi bước em à? Không giống em đâu.” Lạc Mộ Thâm vuốt nhẹ đầu tôi nói.
Mũi của tôi hơi cay cay: “ Em không phải là sợ chúng ta không thể ở bên nhau sao?”
“ Ôi, nói như thế, em đã yêu anh đến không thể dời rồi sao? Có phải không có anh em không thể sống được sao?” Lạc Mộ Thâm cười nói.
“ Có thể sống, chỉ là sống không vui vẻ mà thôi.” Tôi dựa vào vai anh ấy lẩm bẩm nói.
Khóe miệng Lạc Mộ Thâm khẽ nhếch lên nở nụ cười: “ Thật là dễ nghe, lần đầu tiên anh nghe thấy đầu lợn nói lời ngọt ngào như thế! Nói thêm câu nữa đi.”
Tôi mỉm cười nhìn anh ấy: “ Được thôi, nói thêm câu nữa, em yêu anh, giống như chuột yêu gạo!”
Lạc Mộ Thâm vui sướng cười lên, tôi im lặng nhìn anh ấy, anh ấy là người đàn ông tôi yêu, anh ấy nói đúng, tôi đã từng nói tôi phải vì anh ấy mà dũng cảm, không thể vì chút khó khăn này mà lùi bước.
Nhụy Tử, mày không phải nói mày phải dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình sao?
Thế thì, tình yêu của mày ở bên cạnh, mày còn sợ gì chứ.
Tôi đang nghĩ ngợi, đang khích lệ mình thì nhìn thấy Lạc Mộ Thâm dừng xe ở gần chòi canh, anh ấy mở cửa sổ xe xuống, thò đầu ra ngoài nhìn. Tôi chớp chớp mắt, anh ấy đang nhìn gì thế?
“ Anh Đại Thâm, anh nhìn gì thế?” tôi tò mò hỏi.
“ Ồ, nghe nói tối hôm nay có đĩa bay ngoài hành tinh ufo xuất hiện.” Lạc Mộ Thâm thần bí nói.
“ Thật à? Thời sự nói sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“ Đúng thế, em không nhìn thấy nhiều người ngẩng đầu xem như thế sao?” Lạc Mộ Thâm nghiêm túc nói.
Đúng là tôi nhìn thấy rất nhiều người tập trung trước chòi canh, có điều những người này không phải đang đợi pháo hoa sao?
“ Ôi, đến rồi, ufo đến rồi.” Lạc Mộ Thâm đột nhiên nói, “ Đầu lợn, mau nhìn xem.”
Tôi thuận theo ánh mắt anh ấy nhìn, chỉ nhìn thấy trong không trung đột nhiên xuất hiện ánh sáng rực rỡ, sáng lấp lánh, tôi nhìn thấy trong không trung xuất hiện mấy chữ: Đầu lợn, anh yêu em!
Tôi nhìn mấy mấy chữ to ấy xuất hiện trong không trung sáng rực rỡ, cảm động chảy nước mắt.
Xem ra, pháo hoa này là do anh ấy sắp xếp rồi.
“ Uh, rất đúng thời gian.” Lạc Mộ Thâm nhìn đồng hồ trên này, “ Này, đầu lợn, có cảm động đến mức chảy nước mắt không?”
“ Rất cảm động.” Tôi lau giọt nước mắt trên khóe mắt, “ Có điều, sau này đừng như thế, lại lãng phí còn có hại cho môi trường, không bằng quyên góp cho cô nhi viện….”
Lạc Kiến Ba nhìn tôi, cười khẩy một cái: “ Công chứng tài sản trước hôn nhân sao? Điều này chứng minh tình cảm của cô với Lạc Mộ Thâm sao? Nó vắt mũi còn chưa khô mới có thể tin, chứ tôi thì không tin đâu. Tôi bảo hai người bây giờ đừng kết hôn, thì là đừng kết hôn, sao lại nhiều lời như thế làm gì?”
Ông ta nói xong liền đứng lên, kéo theo cả Trần An An đi.
Chỉ còn lại mấy người chúng tôi ngồi ở đó, một bữa cơm đoàn tụ lại biến thành như thế này.
“ Ôi, Nhụy Tử, bà thật sự rất thích cháu, muốn cháu làm cháu dâu của bà, nhưng xem ra, bố của Mộ Thâm có ý kiến khác.” Bà nội Lạc nắm lấy tay tôi nói, “ Nhụy Tử, nếu như nó thật sự quyết định rồi, hôn sự của cháu và Mộ Thâm phải lùi lại sau rồi, cháu cũng đừng quá buồn phiền, chỉ là lùi lại về sau rồi, bà nghĩ nói không chừng có lẽ chủ ý của bố Mộ thâm cũng sẽ từ từ mà thay đổi, cũng không phải nói việc kết hôn của hai cháu không thành, cho nên, cháu cũng đừng quá đau lòng.”
Tôi liếc nhìn chị dâu cả của Lạc Mộ Thâm, con người vẻ cao quý đó hừ một tiếng lạnh lùng, dường như đang nói: nha đầu như cô mà cũng không lấy gương nhìn lại mình, người như cô cũng muốn được gả vào nhà họ Lạc làm con dâu sao?
Tôi biết tiểu thư thiên kim đó đang khinh thường tôi.
Tôi lại nhìn Lạc Mộ Phong và Lạc Mộ Tiêu, trong ánh mắt hai người họ nhìn tôi đầy vẻ đồng tình.
“ Không lùi lại, tuyệt đối không lùi lại.” Lạc Mộ Thâm kéo lấy tay của tôi, “ Tại sao phải lùi lại? đi, anh giống bố, đây không phải là bàn bạc với ai, chỉ là muốn để cho cả nhà biết, dựa vào cái gì mà bảo anh hoãn lại chứ? Đồng ý thì hôn lễ vẫn làm, không đồng ý, hôn lễ vẫn phải làm! Đi, Nhụy Tử, chúng ta đi.”
Anh ấy không do dự kéo tay tôi, đứng dậy ra khỏi bàn, quay người rời khỏi nhà Lạc Thị.
Tôi trước nay chưa từng ngờ đến, gặp gỡ với người nhà họ Lạc lại thành ra thế này?
Lạc Mộ Thâm cứ thế kéo tôi vào trong xe, khởi động xe đi.
Tôi khẽ nhíu mày, anh ấy cũng đang căng thẳng cau mày lại.
Tôi biết, anh ấy đang tức giận, cũng đang khó hiểu.
Tại vì, tôi biết anh ấy rất thích tôi, muốn sớm cưới tôi làm vợ, nhưng, bố của anh ấy lại ngăn cản chúng tôi.
Làm sao mà anh ấy vui được chứ?
Còn tôi, đương nhiên cũng rất khó hiểu, tôi biết con đường bước chân vào nhà giàu, thật sự rất khó đi, tôi chỉ là không ngờ nó lại khó đi như thế này.
Bố của người tôi yêu, nhanh như thế đã dựng một cánh cổng dày chắc trước mặt tôi.
Tôi đang nghĩ, Lạc Mộ Thâm tay trái giữ vòng chuyển hướng, tay phải nhẹ đặt lên tay tôi, tay của anh ấy, rất ấm áp…..
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy.
“ Đừng lo lắng…..” Anh ấy khẽ nói, “ Không cần nghĩ cũng biết, là do bạn học Trần An An đó của em làm, anh không ngờ bố anh lại dẫn cô ta về nhà, bạn học đó của em thật lợi hại, khiến bố anh điên đảo thần hồn, có lẽ cô ta có bùa mê thuốc lú gì, bố anh thật sự bị mê dại rồi, Trần An An là cái thá gì mà ông ấy có thể dẫn về nhà, biết như thế anh đã đuổi việc cô ta từ lâu rồi.”
“ Em biết, có lẽ là ý của Trần An An.” Tôi khẽ nói, “ Cậu ta bây giờ đang cạnh tranh với em, xem bọn em ai có thể gả được vào nhà họ Lạc, cậu ta bây giờ đang tạm thời thắng rồi, cậu ta bây giờ đã thu phục bố anh trong lòng bàn tay rồi, em chưa bao giờ biết, Trần An An lại là con người lợi hại như thế.”
Dự cảm không lành trong lòng tôi bây giờ đã thành hiện thực, Trần An An, thật sự đang tuyên chiến với tôi, còn cậu ta xem ra bây giờ, đã thắng bước đầu rồi. ( Thực ra tôi và Lạc Mộ Thâm, thật sự đã đánh giá cao Trần An An rồi, Lạc Kiến Ba mới là một con hồ ly tinh, Trần An An chẳng qua chỉ là công cụ của ông ta mà thôi.)
Lạc Mộ Thâm nắm chặt tay tôi, tay anh ấy vững chãi như thế: “ Đầu lợn, em yên tâm, mặc dù ông ấy là bố của anh, anh nên tôn trọng ông ấy, nhưng điều không đúng chắc chắn anh sẽ không nghe, anh đã từng nói, ông ấy đồng ý hay không đồng ý hôn sự của chúng ta không quan trọng, quan trọng là, anh cần em, anh muốn lấy em làm vợ, anh sẽ không vì lời nói của ông ấy mà kéo dài hôn sự của chúng ta, kể cả Trần An An đó, anh tin cô ta bây giờ chỉ có thể đắc ý trong chốc lát, cô ta sẽ không đắc ý được lâu đâu.”Tôi nghiêng đầu nhìn Lạc Mộ Thâm, thật sự, tôi cảm thấy có cảm giác ấm áp chạy dọc người, anh Đại Thâm, ở bên cạnh anh, có thể cảm nhận được sự che chở của anh thật sự quá tốt rồi.
Dù cho em không thể gả cho anh, có thể cảm nhận được tình yêu của anh, em cũng cảm thấy mãn nguyện rồi. Nghĩ đến đây, tôi khẽ dựa vào bả vai của anh ấy.
“ Bị dọa rồi sao? Một chút khó khăn đó đã làm lùi bước em à? Không giống em đâu.” Lạc Mộ Thâm vuốt nhẹ đầu tôi nói.
Mũi của tôi hơi cay cay: “ Em không phải là sợ chúng ta không thể ở bên nhau sao?”
“ Ôi, nói như thế, em đã yêu anh đến không thể dời rồi sao? Có phải không có anh em không thể sống được sao?” Lạc Mộ Thâm cười nói.
“ Có thể sống, chỉ là sống không vui vẻ mà thôi.” Tôi dựa vào vai anh ấy lẩm bẩm nói.
Khóe miệng Lạc Mộ Thâm khẽ nhếch lên nở nụ cười: “ Thật là dễ nghe, lần đầu tiên anh nghe thấy đầu lợn nói lời ngọt ngào như thế! Nói thêm câu nữa đi.”
Tôi mỉm cười nhìn anh ấy: “ Được thôi, nói thêm câu nữa, em yêu anh, giống như chuột yêu gạo!”
Lạc Mộ Thâm vui sướng cười lên, tôi im lặng nhìn anh ấy, anh ấy là người đàn ông tôi yêu, anh ấy nói đúng, tôi đã từng nói tôi phải vì anh ấy mà dũng cảm, không thể vì chút khó khăn này mà lùi bước.
Nhụy Tử, mày không phải nói mày phải dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình sao?
Thế thì, tình yêu của mày ở bên cạnh, mày còn sợ gì chứ.
Tôi đang nghĩ ngợi, đang khích lệ mình thì nhìn thấy Lạc Mộ Thâm dừng xe ở gần chòi canh, anh ấy mở cửa sổ xe xuống, thò đầu ra ngoài nhìn. Tôi chớp chớp mắt, anh ấy đang nhìn gì thế?
“ Anh Đại Thâm, anh nhìn gì thế?” tôi tò mò hỏi.
“ Ồ, nghe nói tối hôm nay có đĩa bay ngoài hành tinh ufo xuất hiện.” Lạc Mộ Thâm thần bí nói.
“ Thật à? Thời sự nói sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“ Đúng thế, em không nhìn thấy nhiều người ngẩng đầu xem như thế sao?” Lạc Mộ Thâm nghiêm túc nói.
Đúng là tôi nhìn thấy rất nhiều người tập trung trước chòi canh, có điều những người này không phải đang đợi pháo hoa sao?
“ Ôi, đến rồi, ufo đến rồi.” Lạc Mộ Thâm đột nhiên nói, “ Đầu lợn, mau nhìn xem.”
Tôi thuận theo ánh mắt anh ấy nhìn, chỉ nhìn thấy trong không trung đột nhiên xuất hiện ánh sáng rực rỡ, sáng lấp lánh, tôi nhìn thấy trong không trung xuất hiện mấy chữ: Đầu lợn, anh yêu em!
Tôi nhìn mấy mấy chữ to ấy xuất hiện trong không trung sáng rực rỡ, cảm động chảy nước mắt.
Xem ra, pháo hoa này là do anh ấy sắp xếp rồi.
“ Uh, rất đúng thời gian.” Lạc Mộ Thâm nhìn đồng hồ trên này, “ Này, đầu lợn, có cảm động đến mức chảy nước mắt không?”
“ Rất cảm động.” Tôi lau giọt nước mắt trên khóe mắt, “ Có điều, sau này đừng như thế, lại lãng phí còn có hại cho môi trường, không bằng quyên góp cho cô nhi viện….”
/656
|