Mãi đến 40 phút sau khi hắn đi, não bộ của nó mới bắt đầu hoạt động. Xâu chỗi lại sự việc, nó cuối cùng cũng đưa ra kết luận rằng nó đã và đang bị hắn bỏ lại một mình ở con đường này. Nghĩ đến đấy, không kìm nỗi tức giận, nó hét lên làm tất cả mọi người xung quanh ai nấy đều kinh hãi cứ tưởng con sư tử vừa mới sổ lồng.
-TÊN ĐỂU CÁNG, ĐỒ BA TRỢN, KHÓ ƯA, BLA BLO… BLA BLO… BLA BLO… DÁM LỪA BỔN CÔ NƯƠNG TA XUỐNG XE ( chị tự xuống chứ ai lừa đâu)… HỪ, RỒI NGƯƠI SẼ BIẾT TAY TA…
- Mẹ ơi! Chị ấy bị sao vậy?_ Một cậu bé khoảng 5 tuổi đi ngang qua thấy nó, thắc mắc quay sang hỏi mẹ.
- Người ta bị chạm mạch đó con_ Người mẹ ghé tai cậu bé nói thầm.
- Ủa mẹ, chạm mạch là gì vậy?
- Thì là không bình thường đó,… thôi ta đi nào_ Giải thích ngắn gọn rồi người mẹ nắm tay cậu bé dắt đi.
Đám đông hiếu kì đứng lại xem ngày càng đông. Chẳng mấy chốc, nó đã bị bao quanh bởi một đống người.
Sau khi chửi đã đời, nhìn trời chập choạng tối, nó mới bắt đầu tìm đường về nhà. Thấy xung quanh có biết bao con mắt đang đổ dồn về phía mình với ánh mắt dành cho ‘ sinh vật lạ’ nó bực mình quát lớn:
- Nhìn cái gì, móc mắt hết bây giờ.
Mọi người nghe thế kinh hãi bỏ đi, chẳng ai muốn chọc giận người điên làm gì, mắc công bị vạ lây thì khổ. Đám đông tan dần rồi chỉ còn một mình nó.
_ Trong khi đó, ở nhà_
Hắn thư thái uống trà, thỉnh thoảng hắt xì vài cái thì biết ngay là nó đang chửi nhưng cũng chẳng biểu hiện thái độ bực tức. Ngồi trong phòng, vẻ mặt hắn không có chút gì gọi là hối hận khi để nó ở lại đó, lo lắng lại càng không. Mà cũng phải thôi, một người vô tâm như hắn làm sao có thể lo lắng cho ai được, đặc biệt là nó- một người đã để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp nếu không nói là quá xấu đối với hăn ngay lần gặp đầu tiên.
“ CỐC… CỐC… CỐC”
- Cậu chủ, là tôi, quản gia đây_ Một giọng nói vọng vào từ ngoài cửa.
- Vào đi_ Chất giọng lạnh lùng của hắn vang lên nhưng có phần dịu hơn.
- Vâng_ Lễ phép rồi quản gia nhà hắn cũng bước vào. Đó là một người đàn ông trung niên, nhìn khoảng chừng 60 tuổi, gương mặt khá nghiêm nghị nhưng lại ánh lên sự phúc hậu. Ông là người đã chăm sóc, dạy dỗ hắn từ nhỏ, làm cái việc mà đáng lẽ ba mẹ hắn phải làm. Ngoài ông ra thì nhà này chẳng ai dám nói chuyện với hắn cả vì họ biết cậu chủ của họ vốn không phải người dễ gần.
- Có chuyện gì?
-Thưa cậu chủ, sao giờ này tiểu thư vẫn chưa về. Có nên đưa người đi tìm cô ấy không? Tôi nghĩ rất có thể cô ấy bị lạc rồi ạ._ Quản gia nhà hắn nói, không giấu được sự lo lắng. Dù sao ông cũng được dặn là phải đón tiếp cô chủ mới thật tốt nhưng nếu nó không về thì ông phải đón tiếp ai đây? Từ lúc hắn về, không thấy nó đâu, ông hơi thắc mắc nhưng lại nghĩ chắc cô chủ ham vui, đi chơi đâu đó nên không hỏi gì. Đã ba tiếng trôi qua, nó vẫn chưa về nên ông mới đành phải hỏi hắn.
- Không cần… lát nữa… cô ta sẽ về thôi_ Im lặng một lúc rồi hắn cũng trả lời, giọng khẳng định.
- Nhưng…
- Nếu chỉ có chuyện đó… ông lui được rồi_ Chưa để quản gia kịp nói gì, hắn lên tiếng.
- Vâng, tôi lui đây… Cậu chủ cứ nghỉ ngơi_ Quản gia nhà hắn cung kính chào rồi cũng lui ra, trả lại không khí yên tĩnh cho căn phòng.
Mãi đến 30 phút sau, nó mới về nhà, vẻ mệt mỏi hiện rõ. Thấy bóng cô gái xinh đẹp đứng trước của, quản gia nhà hắn nghĩ chắc đó là cô chủ nên vui vẻ chạy ra mở cửa:
- Xin hỏi cô là tiểu thư Quỳnh Mai đúng không?
- Đúng rồi, bác là…
- Tôi là quản gia của nhà này, tên Hùng. Mời tiểu thư vào nhà_ Nở nụ cười thân thiện, quản gia Hùng nói rồi xách vali của nó vào nhà ( từ nay sẽ gọi là quản gia Hùng nhé các bạn)
Nó ngoan ngoãn bước vào theo quản gia Hùng, trong lòng khá có thiện cảm khi thấy nụ cười ấy.
- Bác ơi! Cái tên đáng ghét ấy đâu rồi?
- Tên đáng ghét mà tiểu thư nói là ai?_ Quản gia Hùng ngơ ngác, nó mới vào nhà này, chưa biết ai thì làm sao mà ghét người nào được chứ.
- Là tên chủ của ngôi nhà này đó bác.
- Ý tiểu thư là cậu chủ đó hả? Cậu ấy đang ở trên phòng ấy. Nhưng tôi khuyên cô không nên nói câu chủ như vậy, cậu ấy mà nghe được là không xong đâu.
- Bác khỏi lo, cháu còn lâu mới sợ hắn_ Nó vỗ ngực ra vẻ ta đây làm bác quản gia không khỏi thấy buồn cười. Trong đầu thì nghĩ “ Hừ, ta phải đi bộ mệt mỏi còn nhà người thì nằm ngủ ngon lành. Đúng là tức điên lên mà. Oáp… oáp sao buồn ngủ thế nhỉ? Oáp… oáp… không được, mình còn phải tính sổ với hắn nữa”. Nó cố ngăn cơn buồn ngủ nhưng cuối cùng đành chịu thua… dù sao giờ cũng đã trễ mà tính nó lại vốn ham ngủ, sẵn tiện lại thấy chiếc ghế sô pha đặt ngay ở phòng khách nên nó nhanh chân chạy đến đó nằm xuống và… zzz…zzzzz chìm sâu vào giấc ngủ.
- Chắc tiểu thư cũng mệt rồi, hay để tôi chỉ đường cho tiểu thư lên phòng nhé!
-Tiểu thư dậy đi, sao lại ngủ ở đây_ Hỏi mà không thấy nó trả lời, quản gia Hùng quay lại thì thấy nó đang… ngủ. Ông lại gần gọi đến khan họng mà nó vẫn không nghe ( heo ngủ mà)
“ Trời ơi! Tiểu thư ngủ ở đây như vậy, lão gia biết thế nào cũng trách cho coi. Làm sao khiêng tiểu thư lên đây, phải chi mình trẻ lại thì tốt biết mấy ( giờ này mà bác còn ước kiểu đó nữa, thật hết biết) chắc phải lên gọi cậu chủ thôi”.
“ CỐC… CỐC… CỐC”
- Cậu chủ à, cậu ngủ chưa vậy?
- ..........._ Không có tiếng trả lời.
- Tiểu thư về rồi cậu chủ ơi! Đang ngủ ở phòng khách, cậu có thể bế cô ấy lên phòng của mình không?
- ..........._ Đáp lại chỉ là sự im lặng.
- Nếu cậu ngủ rồi thì tôi đi đây, không làm phiền cậu nữa. Tôi sẽ nhờ người khác bế tiểu thư lên phòng_ Mãi vẫn không thấy hắn trả lời, quản gia Hùng định bỏ đi thì một giọng nói lạnh vang lên.
- Cứ để… kệ cô ta.
- Cậu chủ chưa ngủ à! Tôi nghĩ để tiểu thư ở đó không hay đâu, lão gia mà biết được thì…
- Tôi sẽ chịu_ Hắn lên tiếng ngắt lời.
- Nhưng dù sao, cô ấy đi đường cũng đã mệt, nên cho cô ấy ngủ một nơi đàng hoàng chứ ạ!
- Đó… không phải chuyện của ông.
- Vâng, tôi biết rồi_ Quản gia Hùng đành nghe theo. Chăm sóc hắn từ nhỏ, ông hiểu rất rõ bản tính của hắn. Sống chung với hắn, có lẽ nó sẽ phải chịu khổ đây.
-TÊN ĐỂU CÁNG, ĐỒ BA TRỢN, KHÓ ƯA, BLA BLO… BLA BLO… BLA BLO… DÁM LỪA BỔN CÔ NƯƠNG TA XUỐNG XE ( chị tự xuống chứ ai lừa đâu)… HỪ, RỒI NGƯƠI SẼ BIẾT TAY TA…
- Mẹ ơi! Chị ấy bị sao vậy?_ Một cậu bé khoảng 5 tuổi đi ngang qua thấy nó, thắc mắc quay sang hỏi mẹ.
- Người ta bị chạm mạch đó con_ Người mẹ ghé tai cậu bé nói thầm.
- Ủa mẹ, chạm mạch là gì vậy?
- Thì là không bình thường đó,… thôi ta đi nào_ Giải thích ngắn gọn rồi người mẹ nắm tay cậu bé dắt đi.
Đám đông hiếu kì đứng lại xem ngày càng đông. Chẳng mấy chốc, nó đã bị bao quanh bởi một đống người.
Sau khi chửi đã đời, nhìn trời chập choạng tối, nó mới bắt đầu tìm đường về nhà. Thấy xung quanh có biết bao con mắt đang đổ dồn về phía mình với ánh mắt dành cho ‘ sinh vật lạ’ nó bực mình quát lớn:
- Nhìn cái gì, móc mắt hết bây giờ.
Mọi người nghe thế kinh hãi bỏ đi, chẳng ai muốn chọc giận người điên làm gì, mắc công bị vạ lây thì khổ. Đám đông tan dần rồi chỉ còn một mình nó.
_ Trong khi đó, ở nhà_
Hắn thư thái uống trà, thỉnh thoảng hắt xì vài cái thì biết ngay là nó đang chửi nhưng cũng chẳng biểu hiện thái độ bực tức. Ngồi trong phòng, vẻ mặt hắn không có chút gì gọi là hối hận khi để nó ở lại đó, lo lắng lại càng không. Mà cũng phải thôi, một người vô tâm như hắn làm sao có thể lo lắng cho ai được, đặc biệt là nó- một người đã để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp nếu không nói là quá xấu đối với hăn ngay lần gặp đầu tiên.
“ CỐC… CỐC… CỐC”
- Cậu chủ, là tôi, quản gia đây_ Một giọng nói vọng vào từ ngoài cửa.
- Vào đi_ Chất giọng lạnh lùng của hắn vang lên nhưng có phần dịu hơn.
- Vâng_ Lễ phép rồi quản gia nhà hắn cũng bước vào. Đó là một người đàn ông trung niên, nhìn khoảng chừng 60 tuổi, gương mặt khá nghiêm nghị nhưng lại ánh lên sự phúc hậu. Ông là người đã chăm sóc, dạy dỗ hắn từ nhỏ, làm cái việc mà đáng lẽ ba mẹ hắn phải làm. Ngoài ông ra thì nhà này chẳng ai dám nói chuyện với hắn cả vì họ biết cậu chủ của họ vốn không phải người dễ gần.
- Có chuyện gì?
-Thưa cậu chủ, sao giờ này tiểu thư vẫn chưa về. Có nên đưa người đi tìm cô ấy không? Tôi nghĩ rất có thể cô ấy bị lạc rồi ạ._ Quản gia nhà hắn nói, không giấu được sự lo lắng. Dù sao ông cũng được dặn là phải đón tiếp cô chủ mới thật tốt nhưng nếu nó không về thì ông phải đón tiếp ai đây? Từ lúc hắn về, không thấy nó đâu, ông hơi thắc mắc nhưng lại nghĩ chắc cô chủ ham vui, đi chơi đâu đó nên không hỏi gì. Đã ba tiếng trôi qua, nó vẫn chưa về nên ông mới đành phải hỏi hắn.
- Không cần… lát nữa… cô ta sẽ về thôi_ Im lặng một lúc rồi hắn cũng trả lời, giọng khẳng định.
- Nhưng…
- Nếu chỉ có chuyện đó… ông lui được rồi_ Chưa để quản gia kịp nói gì, hắn lên tiếng.
- Vâng, tôi lui đây… Cậu chủ cứ nghỉ ngơi_ Quản gia nhà hắn cung kính chào rồi cũng lui ra, trả lại không khí yên tĩnh cho căn phòng.
Mãi đến 30 phút sau, nó mới về nhà, vẻ mệt mỏi hiện rõ. Thấy bóng cô gái xinh đẹp đứng trước của, quản gia nhà hắn nghĩ chắc đó là cô chủ nên vui vẻ chạy ra mở cửa:
- Xin hỏi cô là tiểu thư Quỳnh Mai đúng không?
- Đúng rồi, bác là…
- Tôi là quản gia của nhà này, tên Hùng. Mời tiểu thư vào nhà_ Nở nụ cười thân thiện, quản gia Hùng nói rồi xách vali của nó vào nhà ( từ nay sẽ gọi là quản gia Hùng nhé các bạn)
Nó ngoan ngoãn bước vào theo quản gia Hùng, trong lòng khá có thiện cảm khi thấy nụ cười ấy.
- Bác ơi! Cái tên đáng ghét ấy đâu rồi?
- Tên đáng ghét mà tiểu thư nói là ai?_ Quản gia Hùng ngơ ngác, nó mới vào nhà này, chưa biết ai thì làm sao mà ghét người nào được chứ.
- Là tên chủ của ngôi nhà này đó bác.
- Ý tiểu thư là cậu chủ đó hả? Cậu ấy đang ở trên phòng ấy. Nhưng tôi khuyên cô không nên nói câu chủ như vậy, cậu ấy mà nghe được là không xong đâu.
- Bác khỏi lo, cháu còn lâu mới sợ hắn_ Nó vỗ ngực ra vẻ ta đây làm bác quản gia không khỏi thấy buồn cười. Trong đầu thì nghĩ “ Hừ, ta phải đi bộ mệt mỏi còn nhà người thì nằm ngủ ngon lành. Đúng là tức điên lên mà. Oáp… oáp sao buồn ngủ thế nhỉ? Oáp… oáp… không được, mình còn phải tính sổ với hắn nữa”. Nó cố ngăn cơn buồn ngủ nhưng cuối cùng đành chịu thua… dù sao giờ cũng đã trễ mà tính nó lại vốn ham ngủ, sẵn tiện lại thấy chiếc ghế sô pha đặt ngay ở phòng khách nên nó nhanh chân chạy đến đó nằm xuống và… zzz…zzzzz chìm sâu vào giấc ngủ.
- Chắc tiểu thư cũng mệt rồi, hay để tôi chỉ đường cho tiểu thư lên phòng nhé!
-Tiểu thư dậy đi, sao lại ngủ ở đây_ Hỏi mà không thấy nó trả lời, quản gia Hùng quay lại thì thấy nó đang… ngủ. Ông lại gần gọi đến khan họng mà nó vẫn không nghe ( heo ngủ mà)
“ Trời ơi! Tiểu thư ngủ ở đây như vậy, lão gia biết thế nào cũng trách cho coi. Làm sao khiêng tiểu thư lên đây, phải chi mình trẻ lại thì tốt biết mấy ( giờ này mà bác còn ước kiểu đó nữa, thật hết biết) chắc phải lên gọi cậu chủ thôi”.
“ CỐC… CỐC… CỐC”
- Cậu chủ à, cậu ngủ chưa vậy?
- ..........._ Không có tiếng trả lời.
- Tiểu thư về rồi cậu chủ ơi! Đang ngủ ở phòng khách, cậu có thể bế cô ấy lên phòng của mình không?
- ..........._ Đáp lại chỉ là sự im lặng.
- Nếu cậu ngủ rồi thì tôi đi đây, không làm phiền cậu nữa. Tôi sẽ nhờ người khác bế tiểu thư lên phòng_ Mãi vẫn không thấy hắn trả lời, quản gia Hùng định bỏ đi thì một giọng nói lạnh vang lên.
- Cứ để… kệ cô ta.
- Cậu chủ chưa ngủ à! Tôi nghĩ để tiểu thư ở đó không hay đâu, lão gia mà biết được thì…
- Tôi sẽ chịu_ Hắn lên tiếng ngắt lời.
- Nhưng dù sao, cô ấy đi đường cũng đã mệt, nên cho cô ấy ngủ một nơi đàng hoàng chứ ạ!
- Đó… không phải chuyện của ông.
- Vâng, tôi biết rồi_ Quản gia Hùng đành nghe theo. Chăm sóc hắn từ nhỏ, ông hiểu rất rõ bản tính của hắn. Sống chung với hắn, có lẽ nó sẽ phải chịu khổ đây.
/14
|