Ngày hôm sau, Kỳ Nhiên dẫn Từ Tri Tuế đến bệnh viện Hoa Hiệp, ngoại trừ kiểm tra lại bệnh trầm cảm ra thì còn làm một cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cô nữa.
Đêm hôm đó biết được cô ngâm mình trong nước ngập, trong lòng anh đã bắt đầu chớm lo lắng, nước ngập rất bẩn, mà cơ thể con gái lại quá yếu ớt, anh chỉ sợ sẽ có những bệnh lây nhiễm khác.
Cũng may kết quả kiểm tra tất cả đều bình thường, lúc biết được kết quả Kỳ Nhiên cũng thờ phào một hơi đầy nhẹ nhõm.
Lên xe về nhà, Từ Tri Tuế giơ báo cáo đánh giá tâm lý của mình lên, đắc ý quơ quơ báo cáo trước mặt Kỳ Nhiên: “Anh nhìn đi, em đã nói em không sao rồi mà, tất cả chỉ số ở các mục đều đã về mức bình thường hết rồi!”
Kỳ Nhiên nắm chặt tay cô, sau đó tay đan chặt vào tay cô: “Chúc mừng, chỉ có điều sau này nếu em có khó chịu không thoải mái bất kỳ cái gì thì vẫn phải nói cho anh biết trước đấy.”
“Em biết rồi.”
“Buổi trưa tìm chỗ nào đó ăn mừng đi, em muốn ăn gì?”
“À…” Từ Tri Tuế đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô rút tay ra khỏi tay anh, vội vàng ấn điện thoại: “Buổi trưa em không ăn cơm với anh đâu, em hẹn Tần Di đi dạo phố, anh cứ đưa thẳng em đến trung tâm thương mại quốc tế là được rồi.”
“... Em cứ bỏ rơi anh như vậy sao?”
Kỳ Nhiên liếc mắt nhìn sang điện thoại của cô, loáng thoáng nhìn thấy được hai chữ sinh nhật trên màn hình điện thoại. Hình như Từ Tri Tuế có đề phòng lập tức dùng tay che màn hình lại, túm lấy ống tay áo anh làm nũng: “Không phải đâu mà, là do vất vả lắm Tần Di mới có một ngày nghỉ, hẹn em đi uống trà chiều, em cũng không thể từ chối được đúng không? Hơn nữa, cậu ấy vẫn còn là FA, một mình dạo phố xem phim cũng đáng thương lắm đó!”
Kỳ Nhiên nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu cười nói: “Đúng là rất đáng thương, hôm nào đó giới thiệu một người bạn trai cho cô ấy đi, như thế cô ấy sẽ không thể lúc nào cũng cướp vợ của anh được.”
Từ Tri Tuế gật đầu nưh giã tỏi: “Đúng đúng đúng, em cũng đang tìm đây này.”
Kỳ Nhiên lái xe: “Chỉ có điều hôm nay anh cũng rất đáng thương, em định bù đắp anh như thế nào đây?”
Từ Tri Tuế không hiểu ra sao mù mờ nhìn anh: “Anh muốn bù đắp gì?”
Kỳ Nhiên quay đầu sang mỉm cười với cô, giơ một tay lên chạm nhẹ vào mặt mình, Từ Tri Tuế cũng ngay lập tức phản ứng kịp biết mình phải làm gì, cô ôm cổ anh chu môi lên, trao hai nụ hôn đầy ngọt ngào lên mặt anh.
“Chồng em tốt nhất luôn!”
Kỳ Nhiên từ từ dừng xe ở ngã tư đường, bàn tay đặt ra sau gáy cô, kéo cô về phía trước, cúi đầu hôn môi cô.
“Về nhà tiếp tục rót bùa mê cho anh.”
“...”
-
Lúc Từ Tri Tế đi đến trung tâm thương mại quốc tế, Tần Di đã đợi ở quán cà phê hai người đã hẹn trước với nhau từ lâu, cô ấy đang buồn bực ngán ngẩm khuấy ly cà phê trong tay, nháy mắt ra hiệu với người bạn nhỏ ngồi bàn đối diện.
Ngồi cùng với cô ấy còn có Kỳ Dữu, vì để tiệc sinh nhật có thể tổ chức thuận lợi, Từ Tri Tuế quyết định cũng kéo Kỳ Dữu nhập hội tham gia vào phe mình.
Trông thấy Từ Tri Tuế đẩy cửa đi vào quán cà phê, Kỳ Dữu đứng lên vẫy tay với cô, mặt mày hớn hở nói: “Chị Tuế Tuế, bên này!”
Tần Di hơi híp mắt lại, chống cằm oán giận nói: “Cô cả đấy à, cuối cùng cậu cũng tới, cậu mà không đến nữa thì đứa bé ngồi bàn bên cạnh cũng sắp nhận tớ làm mẹ nuôi rồi đó.”
“Khoa trương đến vậy ư? Tớ mới chỉ đến muộn mười mấy phút thôi mà.” Từ Tri Tuế quay đầu liếc mắt nhìn người bạn nhỏ ngồi bàn bên cạnh, tay đứa trẻ đang bám chặt vào người mẹ, ánh mắt rõ ràng rất sợ sệt nhút nhát, cô liếc mắt nhìn đứa bé một cái rồi lại quay sang nheo mắt nhìn Tần Di: “Cậu chắc chắn không phải đứa bé tưởng cậu là bọn buôn người đấy chứ?”
Tần Du vung tay lên: “Quan tâm đứa bé nghĩ gì làm gì, mau nói vào chuyện chính đi!”
Từ Tri Tuế ngồi xuống, chọn cốc nước chanh, đơn giản nói sơ qua một chút về phương án mà mình suy nghĩ suốt cả đêm cho hai người kia.
“Tớ nghĩ như vậy đấy, hôm sinh nhật Kỳ Nhiên tớ sẽ nói cho anh ấy biết là tớ phải làm thêm, không có thời gian để ở cạnh anh ấy được, sau đó tớ sẽ lén lút trốn trong nhà tạo một niềm vui bất ngờ cho anh ấy. Đến lúc anh ấy mở cửa về nhà, tớ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ấy, anh ấy nhất định vui lắm cho mà xem!”
Cô miêu tả sống động như thật nhưng Tần Di nghe hết lời cô nói thì mặt lại đen như đít nồi, cô ấy ho khan hai tiếng, thực sự không nhịn được nói: “Ngại quá, tớ ngắt lời cậu một chút nhé, quý cô này cậu không cảm thấy phương án này của cậu quả thực có chút quê mùa sao? Đều là trước đây người ta chơi chán rồi, bây giờ cậu mới chơi.”
Từ Tri Tuế và Kỳ Dữu liếc mắt nhìn nhau, không hiều tại sao cô ấy lại nói như thế nên Từ Tri Tuế lại hỏi: “Quê mùa lắm sao? Tớ cảm thấy phương án này vẫn tốt mà?”
Kỳ Dữu cũng lắc đầu theo: “Không quê mùa mà, chắc chắn thể nào anh trai em cũng thích phát rồ lên được!”
“...” Trên đầu Tần Di lặng lẽ có ba con quạ đen bay qua, cô ấy nghĩ thầm: Vậy gu thưởng thức của anh trai em cũng rất đặc biệt. Nhưng nghĩ lại thì khách hàng mới là thượng đế cơ mà, vì trai đẹp một mét tám của cô ấy, cô ấy sẽ nhịn.
Phương án đã được quyết định như thế, ba người họ lại bàn bạc với nhau lên kế hoạch chi tiết cho ngày hôm đó, Kỳ Dữu phụ trách thám thính tin tức, Tần Di phụ trách cung cấp đạo cụ.
Bàn bạc xong chuyện chính, thấy giờ giấc vẫn còn sớm, ba cô gái lại tay nắm tay, tâm trạng thoải mái đi dạo phố.
Lúc Từ Tri Tuế đi vào phòng thử quần áo, Tần Di nhận được một cuộc điện thoại, nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, mi tâm cô ấy bỗng nhiên giật giật, quay đầu liếc mắt nhìn về phía phòng thử quần áo vẫn đang đóng chặt rồi đi đến một chỗ khá yên tĩnh, ấn nghe máy.
“Alo, giám đốc Kỳ, vợ cậu đang mạnh tay mua sắm ở cửa hàng rồi đây này, cậu có muốn nhìn xem thẻ của cậu có bị cậu ấy cà hết hạn mức không?”
Nghe cô ấy nói như vậy, Kỳ Nhiên ở đầu bên kia điện thoại nở nụ cười: “Cứ để cô ấy mua đi, cô ấy vui là được rồi.”
Tần Di: “…”
Lại phải ăn cơm chó.
“Vậy cậu gọi điện thoại đến là có chỉ thị gì?”
“Nói là chỉ thị thì không dám, tôi có chuyện muốn tìm cậu giúp đỡ.”
“Cậu cứ nói ra thử xem.”
Kỳ Nhiên từ tốn nói ra hết, Tần Di nghe anh nói thì hai mắt cũng dần sáng lên đầy phấn khích, đến lúc Kỳ Nhiên nói xong, cô ấy đã lập tức gật đầu: “Cứ giao cho tôi đi! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
//
Ngày mười tháng bảy là sinh nhật Kỳ Nhiên.
Từ Tri Tuế giấu diếm anh đổi ca làm với bác sĩ Chúc, xin nghỉ vào ngày hôm nay. Nhưng vì để tạo một niềm vui bất ngờ cho anh, cô vẫn cố ý dậy từ rất sớm, ra ngoài đi làm như thường ngày.
Trên đường đến cơ quan, cô và Kỳ Nhiên nói với nhau rất nhiều chuyện bất kể có quan trọng hay không, chỉ là ngậm chặt miệng không hề nhắc đến hôm nay là ngày gì như thể quên mất ngày sinh nhật của anh.
Trước khi xuống xe, Kỳ Nhiên hỏi: “Tan làm thì gọi điện thoại cho anh, anh đến đón em.”
Từ Tri Tuế đang lo không tìm được cơ hội mở miệng, nghe thấy anh nói vậy thì nhíu mày lại, cố ý nói: “Hôm nay em không về nhà đâu, tâm trạng Tần Di không tốt, cậu ấy bảo em đến nhà cậu ấy ngủ một đêm, sau khi tan làm anh cứ về thẳng nhà đi, không cần đến đón em đâu.”
Kỳ Nhiên không nói chuyện, trên mặt có vẻ vô cùng mất mát thất vọng.
Từ Tri Tuế giả vờ như không nhìn ra sự mất mát trên khuôn mặt anh, cô đẩy cửa xuống xe, vẫy tay nói câu “Tạm biệt” với anh, để lại cho anh một bóng lưng vô cùng phóng khoáng.
Sau khi xe của Kỳ Nhiên biến mất ở góc đường, cô lại lập tức từ đại sảnh nơi khám bệnh quay trở ra, đứng ở ven đường vội vội vàng vàng bắt xe taxi: “Anh ơi, phiền anh đưa tôi đến vườn hoa Phong Hòa.”
Lúc về đến nhà, Tần Di đã ôm một đống đạo cụ ngồi xổm đến tê cả chân ở cửa thang máy, vừa nhìn thấy Từ Tri Tuế xuất hiện cô ấy lập tức nhăn mặt phàn nàn nói: “Cậu đến chậm thêm một chút thì mấy dì làm việc dịch vụ này của nhà các cậu cũng sắp bắt đầu giới thiệu bạn trai cho tớ rồi đấy.”
Từ Tri Tuế lấy thẻ kiểm soát ra vào ra quẹt thẻ, sau đó quay đầu giúp cô ấy chuyển đồ vào thang máy: “Như thế không phải rất tốt hay sao? Không phải cậu đang muốn yêu đương à?”
Tần Di nghệt mặt nói: “Cậu biết mấy dì ấy muốn giới thiệu ai cho tớ không?”
“Là Lưu Đức Hoa đấy! Mấy dì ấy lại còn biết cả ngôi sao nam nữa cơ?”
Từ Tri Tuế liếc mắt nhìn cô ấy, bình tĩnh trả lời: “Không phải ngôi sao nam đâu, ông chủ của tiệm mạt chược ở cổng gọi bằng cái tên này.”
“... Tớ cảm ơn dì ấy ghê cơ!”
Đến tầng cao nhất, hai người bắt đầu bắt tay vào trang trí phòng khách. Bản vẽ phông nền là Tần Di đã thiết kế xong từ trước, bóng bay kết hợp với đèn ngôi sao, trông thì có vẻ rất đơn giản nhưng chỉ mỗi việc bơm bóng bay thôi đã đủ khiến hai người họ tốn thời gian suốt cả một buổi sáng.
Cũng may sang đến buổi chiều Kỳ Dữu cũng đến giúp đỡ, cuối cùng cũng kịp trang trí xong trong nhà trước khi Kỳ Nhiên trở về.
Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, Tần Di lén lút gửi một tin nhắn wechat cho người bên kia: [Ok.]
Một lúc sau, Từ Tri Tuế nhận được điện thoại của Kỳ Nhiên, cô cầm điện thoại lên ra dấu im lặng với hai người đang đứng sau lưng mình, sau đó ho khụ khụ hai tiếng để thông họng, cuối cùng mới bấm phím nghe.
“Alo? Sao vậy?”
Kỳ Nhiên: “Em xong việc chưa?”
Từ Tri Tuế qua loa trả lời hai câu: “Sắp xong rồi, Tần Di đã đến dưới tầng chờ em rồi, em thu dọn xong bệnh án sẽ đi xuống luôn. Anh thì sao? Anh sắp về nhà chưa?”
“Ừm, anh đang trên đường về.”
Nghe thấy anh nói vậy, trong lòng Từ Tri Tuế bỗng dưng có hơi căng thẳng, cô nhìn Kỳ Dữu ra hiệu cho cô ấy xuống dưới canh chừng, sau đó cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Vậy thì tốt, trên đường đi anh nhớ chú ý an toàn, em bận làm việc trước đây, buổi tối lại gọi nói chuyện với anh sau nhé.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Từ Tri Tuế kéo Tần Di tiến hành diễn tập lần cuối. Mười mấy phút sau, Kỳ Dữu gửi tin nhắn wechat: [Các bộ phận chú ý, anh của em đã đến gara tầng hầm rồi!]
“Được rồi được rồi, anh ấy sắp về rồi, cậu mau tìm chỗ nào đó trốn vào đi.”
Từ Tri Tuế đẩy Tần Di vào phòng thử quần áo, còn bản thân thì bưng bánh sinh nhật đã chuẩn bị xong từ trước đó, trốn vào trong hộp quà tặng lớn trong phòng khách kia, vụng về đậy nắp hộp lên cho mình.
Tầm nhìn bị cản trở, trước mắt là một không gian tối tăm không nhìn rõ năm ngón tay, cô hít sâu một hơi, trong đầu không ngừng nhẩm đi nhẩm lại luyện tập những chuyện lát nữa mình cần làm.
Một lát sau, bên ngoài hộp vang lên một loạt tiếng bước chân sột soạt, cô chắc chắn không phải Kỳ Nhiên trở về thì nhỏ giọng nói: “Tần Di cậu làm gì đấy? Mau trốn đi!”
Tần Di vừa rải cánh hoa hồng xuống mặt đất, vừa ấp úng nói: “Được được được, tớ trốn ngay bây giờ đây! Tớ đi nhà vệ sinh đã, nhoắng cái xong ngay!”
Từ Tri Tuế: “… Nhanh lên đi! Đừng làm hỏng chuyện tốt của tớ!”
Sau đó một lúc nữa, tiếng bước chân của Tần Di biến mất ở căn phòng trong góc cùng nhất, Kỳ Dữu gửi tin nhắn wechat đến: [Anh trai em vào trong thang máy rồi!]
Từ Tri Tuế bưng bánh gato nín thở chờ đợi, lẳng lặng nhẩm tính thời gian thang máy đến nơi.
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng mà hết sức gian nan cứ thế trôi qua, cô không biết mình đã ngồi xổm như thế này trong bao lâu, cô chỉ cảm thấy hai chân mình dần dần trở nên tê đi, giống như có vô số con côn trùng đang bò trong từng thớ thịt. Khi sự kiên nhẫn của cô gần như đã đi đến giới hạn cuối cùng, cuối cùng cô cũng đã được toại nguyện khi nghe thấy một tiếng mở cửa, ngay sau đó, trên sàn nhà vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Trong lòng Từ Tri Tuế thầm đếm ngược ba, hai, một…
Khi đếm đến một, cô nhấc nắp hộp lên, đứng thẳng người lên: “Sinh nhật vui vẻ!”
Thế nhưng ngay một giây sau, cô lại sững sờ đứng ngây người ra…
Kỳ Nhiên cầm một bó hoa tươi đứng trong phòng khách, những ngọn đèn ngôi sao nhấp nháy trong cả căn phòng chiếu lên gương mặt anh một ánh sáng màu vàng hết sức dịu dàng.
Hơi thở của Từ Tri Tuế như ngừng lại, cô vẫn không hiểu cảnh tượng trước mắt mình là chuyện gì xảy ra, Kỳ Nhiên tiến lên phía trước mấy bước, quỳ một chân xuống trước mặt cô, cong môi nở nụ cười, sắc mặt vẫn hết sức ung dung bình tĩnh nhưng ngón tay đang hơi run lên của anh lại vạch trần sự căng thẳng hồi hộp của anh vào giờ phút này.
“Tuế Tuế, chúng ta quen biết nhau từ khi còn niên thiếu, yêu nhau từ khi còn trẻ, tình yêu của chúng ta có hiểu lầm, từng trải qua khó khăn trắc trở, cũng đã từng chia xa nhau nhưng may mắn rằng vòng một hồi, anh vẫn tìm được em trở về. Nếu như có thể, xin em hãy cho anh một cơ hội, giao quãng đời còn lại của em cho anh, anh sẽ yêu em thật dài lâu, bất kể năm tháng đổi dời. Tuế Tuế, gả cho anh được không?”
Anh cúi đầu, từ trong túi lấy ra một hộp nhẫn, sau đó anh từ từ mở ra, ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt chân thành lại nóng bỏng.
Từ Tri Tuế đã sớm bật khóc trong lúc anh tỏ tình, dù cô có ngốc nghếch đến mấy thì giờ phút này cô cũng kịp phản ứng nhận ra mình lại một lần nữa bị lừa. Anh đã nhìn thấu suy nghĩ của cô từ lâu nhưng vẫn tương kế tựu kế sắp xếp buổi cầu hôn này, Kỳ Dữu Tần Di đều là người của anh!
Cô muốn nhận lấy chiếc nhẫn nhưng trong tay vẫn đang bưng bánh gato tặng cho anh, trong chốc lát cô bối rối không biết nên làm sao bây giờ, sau đó cô lau mặt một cái gạt nước mắt nói: “Anh có thể ôm em ra trước không, chân em ngồi xổm đến nỗi tê rần hết cả rồi.”
Kỳ Nhiên không nhịn được cười, bỏ bó hoa hồng xuống rồi đứng lên, nhận lấy cái bánh gato trong tay cô để qua một bên, ôm ngang người cô đến chính giữa những cánh hoa hồng, sau đó lại giơ nhẫn lên, quỳ xuống một lần nữa.
“Tuế Tuế, em có bằng lòng gả cho anh không?” Anh lại hỏi lại lần nữa.
Hai mắt Từ Tri Tuế ướt đẫm nước mắt nhạt nhòa, cô bụm mặt, liên tục gật đầu: “Em bằng lòng.”
…
Rung động thuở thiếu thời giống như cỏ dại mọc hoang vào mùa xuân, cắt không hết đốt không tàn, tối hôm qua mới nghĩ thông suốt, đến hôm nay lại chìm đắm vào trong. Năm mười bảy tuổi đó, trời xanh thăm thẳm, gió thổi nhè nhẹ, bạn là toàn bộ giấc mộng trong thanh xuân của tôi.
Sau này trưởng thành, tôi yêu bạn, tình yêu đó giống như những ngôi sao đầy trên bầu trời giữa đêm hè, tôi đã chứng kiến tất cả những điều tốt lẫn xấu của thế giới này, cũng bị cuộc sống này mài mòn đi những góc cạnh trong tính cách và suy nghĩ, mà bạn vẫn là cái tên quan trọng nhất trong lòng tôi.
Biết ơn biết bao khi bạn xuất hiện vào lúc tôi sắp mất hết hy vọng.
Chỉ mong chúng ta dù trải qua muôn ngàn cánh buồm, vượt qua bao nhiêu chuyện đi chăng nữa vẫn có thể ôm chặt lấy người mình yêu.
Đêm hôm đó biết được cô ngâm mình trong nước ngập, trong lòng anh đã bắt đầu chớm lo lắng, nước ngập rất bẩn, mà cơ thể con gái lại quá yếu ớt, anh chỉ sợ sẽ có những bệnh lây nhiễm khác.
Cũng may kết quả kiểm tra tất cả đều bình thường, lúc biết được kết quả Kỳ Nhiên cũng thờ phào một hơi đầy nhẹ nhõm.
Lên xe về nhà, Từ Tri Tuế giơ báo cáo đánh giá tâm lý của mình lên, đắc ý quơ quơ báo cáo trước mặt Kỳ Nhiên: “Anh nhìn đi, em đã nói em không sao rồi mà, tất cả chỉ số ở các mục đều đã về mức bình thường hết rồi!”
Kỳ Nhiên nắm chặt tay cô, sau đó tay đan chặt vào tay cô: “Chúc mừng, chỉ có điều sau này nếu em có khó chịu không thoải mái bất kỳ cái gì thì vẫn phải nói cho anh biết trước đấy.”
“Em biết rồi.”
“Buổi trưa tìm chỗ nào đó ăn mừng đi, em muốn ăn gì?”
“À…” Từ Tri Tuế đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô rút tay ra khỏi tay anh, vội vàng ấn điện thoại: “Buổi trưa em không ăn cơm với anh đâu, em hẹn Tần Di đi dạo phố, anh cứ đưa thẳng em đến trung tâm thương mại quốc tế là được rồi.”
“... Em cứ bỏ rơi anh như vậy sao?”
Kỳ Nhiên liếc mắt nhìn sang điện thoại của cô, loáng thoáng nhìn thấy được hai chữ sinh nhật trên màn hình điện thoại. Hình như Từ Tri Tuế có đề phòng lập tức dùng tay che màn hình lại, túm lấy ống tay áo anh làm nũng: “Không phải đâu mà, là do vất vả lắm Tần Di mới có một ngày nghỉ, hẹn em đi uống trà chiều, em cũng không thể từ chối được đúng không? Hơn nữa, cậu ấy vẫn còn là FA, một mình dạo phố xem phim cũng đáng thương lắm đó!”
Kỳ Nhiên nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu cười nói: “Đúng là rất đáng thương, hôm nào đó giới thiệu một người bạn trai cho cô ấy đi, như thế cô ấy sẽ không thể lúc nào cũng cướp vợ của anh được.”
Từ Tri Tuế gật đầu nưh giã tỏi: “Đúng đúng đúng, em cũng đang tìm đây này.”
Kỳ Nhiên lái xe: “Chỉ có điều hôm nay anh cũng rất đáng thương, em định bù đắp anh như thế nào đây?”
Từ Tri Tuế không hiểu ra sao mù mờ nhìn anh: “Anh muốn bù đắp gì?”
Kỳ Nhiên quay đầu sang mỉm cười với cô, giơ một tay lên chạm nhẹ vào mặt mình, Từ Tri Tuế cũng ngay lập tức phản ứng kịp biết mình phải làm gì, cô ôm cổ anh chu môi lên, trao hai nụ hôn đầy ngọt ngào lên mặt anh.
“Chồng em tốt nhất luôn!”
Kỳ Nhiên từ từ dừng xe ở ngã tư đường, bàn tay đặt ra sau gáy cô, kéo cô về phía trước, cúi đầu hôn môi cô.
“Về nhà tiếp tục rót bùa mê cho anh.”
“...”
-
Lúc Từ Tri Tế đi đến trung tâm thương mại quốc tế, Tần Di đã đợi ở quán cà phê hai người đã hẹn trước với nhau từ lâu, cô ấy đang buồn bực ngán ngẩm khuấy ly cà phê trong tay, nháy mắt ra hiệu với người bạn nhỏ ngồi bàn đối diện.
Ngồi cùng với cô ấy còn có Kỳ Dữu, vì để tiệc sinh nhật có thể tổ chức thuận lợi, Từ Tri Tuế quyết định cũng kéo Kỳ Dữu nhập hội tham gia vào phe mình.
Trông thấy Từ Tri Tuế đẩy cửa đi vào quán cà phê, Kỳ Dữu đứng lên vẫy tay với cô, mặt mày hớn hở nói: “Chị Tuế Tuế, bên này!”
Tần Di hơi híp mắt lại, chống cằm oán giận nói: “Cô cả đấy à, cuối cùng cậu cũng tới, cậu mà không đến nữa thì đứa bé ngồi bàn bên cạnh cũng sắp nhận tớ làm mẹ nuôi rồi đó.”
“Khoa trương đến vậy ư? Tớ mới chỉ đến muộn mười mấy phút thôi mà.” Từ Tri Tuế quay đầu liếc mắt nhìn người bạn nhỏ ngồi bàn bên cạnh, tay đứa trẻ đang bám chặt vào người mẹ, ánh mắt rõ ràng rất sợ sệt nhút nhát, cô liếc mắt nhìn đứa bé một cái rồi lại quay sang nheo mắt nhìn Tần Di: “Cậu chắc chắn không phải đứa bé tưởng cậu là bọn buôn người đấy chứ?”
Tần Du vung tay lên: “Quan tâm đứa bé nghĩ gì làm gì, mau nói vào chuyện chính đi!”
Từ Tri Tuế ngồi xuống, chọn cốc nước chanh, đơn giản nói sơ qua một chút về phương án mà mình suy nghĩ suốt cả đêm cho hai người kia.
“Tớ nghĩ như vậy đấy, hôm sinh nhật Kỳ Nhiên tớ sẽ nói cho anh ấy biết là tớ phải làm thêm, không có thời gian để ở cạnh anh ấy được, sau đó tớ sẽ lén lút trốn trong nhà tạo một niềm vui bất ngờ cho anh ấy. Đến lúc anh ấy mở cửa về nhà, tớ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ấy, anh ấy nhất định vui lắm cho mà xem!”
Cô miêu tả sống động như thật nhưng Tần Di nghe hết lời cô nói thì mặt lại đen như đít nồi, cô ấy ho khan hai tiếng, thực sự không nhịn được nói: “Ngại quá, tớ ngắt lời cậu một chút nhé, quý cô này cậu không cảm thấy phương án này của cậu quả thực có chút quê mùa sao? Đều là trước đây người ta chơi chán rồi, bây giờ cậu mới chơi.”
Từ Tri Tuế và Kỳ Dữu liếc mắt nhìn nhau, không hiều tại sao cô ấy lại nói như thế nên Từ Tri Tuế lại hỏi: “Quê mùa lắm sao? Tớ cảm thấy phương án này vẫn tốt mà?”
Kỳ Dữu cũng lắc đầu theo: “Không quê mùa mà, chắc chắn thể nào anh trai em cũng thích phát rồ lên được!”
“...” Trên đầu Tần Di lặng lẽ có ba con quạ đen bay qua, cô ấy nghĩ thầm: Vậy gu thưởng thức của anh trai em cũng rất đặc biệt. Nhưng nghĩ lại thì khách hàng mới là thượng đế cơ mà, vì trai đẹp một mét tám của cô ấy, cô ấy sẽ nhịn.
Phương án đã được quyết định như thế, ba người họ lại bàn bạc với nhau lên kế hoạch chi tiết cho ngày hôm đó, Kỳ Dữu phụ trách thám thính tin tức, Tần Di phụ trách cung cấp đạo cụ.
Bàn bạc xong chuyện chính, thấy giờ giấc vẫn còn sớm, ba cô gái lại tay nắm tay, tâm trạng thoải mái đi dạo phố.
Lúc Từ Tri Tuế đi vào phòng thử quần áo, Tần Di nhận được một cuộc điện thoại, nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, mi tâm cô ấy bỗng nhiên giật giật, quay đầu liếc mắt nhìn về phía phòng thử quần áo vẫn đang đóng chặt rồi đi đến một chỗ khá yên tĩnh, ấn nghe máy.
“Alo, giám đốc Kỳ, vợ cậu đang mạnh tay mua sắm ở cửa hàng rồi đây này, cậu có muốn nhìn xem thẻ của cậu có bị cậu ấy cà hết hạn mức không?”
Nghe cô ấy nói như vậy, Kỳ Nhiên ở đầu bên kia điện thoại nở nụ cười: “Cứ để cô ấy mua đi, cô ấy vui là được rồi.”
Tần Di: “…”
Lại phải ăn cơm chó.
“Vậy cậu gọi điện thoại đến là có chỉ thị gì?”
“Nói là chỉ thị thì không dám, tôi có chuyện muốn tìm cậu giúp đỡ.”
“Cậu cứ nói ra thử xem.”
Kỳ Nhiên từ tốn nói ra hết, Tần Di nghe anh nói thì hai mắt cũng dần sáng lên đầy phấn khích, đến lúc Kỳ Nhiên nói xong, cô ấy đã lập tức gật đầu: “Cứ giao cho tôi đi! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
//
Ngày mười tháng bảy là sinh nhật Kỳ Nhiên.
Từ Tri Tuế giấu diếm anh đổi ca làm với bác sĩ Chúc, xin nghỉ vào ngày hôm nay. Nhưng vì để tạo một niềm vui bất ngờ cho anh, cô vẫn cố ý dậy từ rất sớm, ra ngoài đi làm như thường ngày.
Trên đường đến cơ quan, cô và Kỳ Nhiên nói với nhau rất nhiều chuyện bất kể có quan trọng hay không, chỉ là ngậm chặt miệng không hề nhắc đến hôm nay là ngày gì như thể quên mất ngày sinh nhật của anh.
Trước khi xuống xe, Kỳ Nhiên hỏi: “Tan làm thì gọi điện thoại cho anh, anh đến đón em.”
Từ Tri Tuế đang lo không tìm được cơ hội mở miệng, nghe thấy anh nói vậy thì nhíu mày lại, cố ý nói: “Hôm nay em không về nhà đâu, tâm trạng Tần Di không tốt, cậu ấy bảo em đến nhà cậu ấy ngủ một đêm, sau khi tan làm anh cứ về thẳng nhà đi, không cần đến đón em đâu.”
Kỳ Nhiên không nói chuyện, trên mặt có vẻ vô cùng mất mát thất vọng.
Từ Tri Tuế giả vờ như không nhìn ra sự mất mát trên khuôn mặt anh, cô đẩy cửa xuống xe, vẫy tay nói câu “Tạm biệt” với anh, để lại cho anh một bóng lưng vô cùng phóng khoáng.
Sau khi xe của Kỳ Nhiên biến mất ở góc đường, cô lại lập tức từ đại sảnh nơi khám bệnh quay trở ra, đứng ở ven đường vội vội vàng vàng bắt xe taxi: “Anh ơi, phiền anh đưa tôi đến vườn hoa Phong Hòa.”
Lúc về đến nhà, Tần Di đã ôm một đống đạo cụ ngồi xổm đến tê cả chân ở cửa thang máy, vừa nhìn thấy Từ Tri Tuế xuất hiện cô ấy lập tức nhăn mặt phàn nàn nói: “Cậu đến chậm thêm một chút thì mấy dì làm việc dịch vụ này của nhà các cậu cũng sắp bắt đầu giới thiệu bạn trai cho tớ rồi đấy.”
Từ Tri Tuế lấy thẻ kiểm soát ra vào ra quẹt thẻ, sau đó quay đầu giúp cô ấy chuyển đồ vào thang máy: “Như thế không phải rất tốt hay sao? Không phải cậu đang muốn yêu đương à?”
Tần Di nghệt mặt nói: “Cậu biết mấy dì ấy muốn giới thiệu ai cho tớ không?”
“Là Lưu Đức Hoa đấy! Mấy dì ấy lại còn biết cả ngôi sao nam nữa cơ?”
Từ Tri Tuế liếc mắt nhìn cô ấy, bình tĩnh trả lời: “Không phải ngôi sao nam đâu, ông chủ của tiệm mạt chược ở cổng gọi bằng cái tên này.”
“... Tớ cảm ơn dì ấy ghê cơ!”
Đến tầng cao nhất, hai người bắt đầu bắt tay vào trang trí phòng khách. Bản vẽ phông nền là Tần Di đã thiết kế xong từ trước, bóng bay kết hợp với đèn ngôi sao, trông thì có vẻ rất đơn giản nhưng chỉ mỗi việc bơm bóng bay thôi đã đủ khiến hai người họ tốn thời gian suốt cả một buổi sáng.
Cũng may sang đến buổi chiều Kỳ Dữu cũng đến giúp đỡ, cuối cùng cũng kịp trang trí xong trong nhà trước khi Kỳ Nhiên trở về.
Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, Tần Di lén lút gửi một tin nhắn wechat cho người bên kia: [Ok.]
Một lúc sau, Từ Tri Tuế nhận được điện thoại của Kỳ Nhiên, cô cầm điện thoại lên ra dấu im lặng với hai người đang đứng sau lưng mình, sau đó ho khụ khụ hai tiếng để thông họng, cuối cùng mới bấm phím nghe.
“Alo? Sao vậy?”
Kỳ Nhiên: “Em xong việc chưa?”
Từ Tri Tuế qua loa trả lời hai câu: “Sắp xong rồi, Tần Di đã đến dưới tầng chờ em rồi, em thu dọn xong bệnh án sẽ đi xuống luôn. Anh thì sao? Anh sắp về nhà chưa?”
“Ừm, anh đang trên đường về.”
Nghe thấy anh nói vậy, trong lòng Từ Tri Tuế bỗng dưng có hơi căng thẳng, cô nhìn Kỳ Dữu ra hiệu cho cô ấy xuống dưới canh chừng, sau đó cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Vậy thì tốt, trên đường đi anh nhớ chú ý an toàn, em bận làm việc trước đây, buổi tối lại gọi nói chuyện với anh sau nhé.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Từ Tri Tuế kéo Tần Di tiến hành diễn tập lần cuối. Mười mấy phút sau, Kỳ Dữu gửi tin nhắn wechat: [Các bộ phận chú ý, anh của em đã đến gara tầng hầm rồi!]
“Được rồi được rồi, anh ấy sắp về rồi, cậu mau tìm chỗ nào đó trốn vào đi.”
Từ Tri Tuế đẩy Tần Di vào phòng thử quần áo, còn bản thân thì bưng bánh sinh nhật đã chuẩn bị xong từ trước đó, trốn vào trong hộp quà tặng lớn trong phòng khách kia, vụng về đậy nắp hộp lên cho mình.
Tầm nhìn bị cản trở, trước mắt là một không gian tối tăm không nhìn rõ năm ngón tay, cô hít sâu một hơi, trong đầu không ngừng nhẩm đi nhẩm lại luyện tập những chuyện lát nữa mình cần làm.
Một lát sau, bên ngoài hộp vang lên một loạt tiếng bước chân sột soạt, cô chắc chắn không phải Kỳ Nhiên trở về thì nhỏ giọng nói: “Tần Di cậu làm gì đấy? Mau trốn đi!”
Tần Di vừa rải cánh hoa hồng xuống mặt đất, vừa ấp úng nói: “Được được được, tớ trốn ngay bây giờ đây! Tớ đi nhà vệ sinh đã, nhoắng cái xong ngay!”
Từ Tri Tuế: “… Nhanh lên đi! Đừng làm hỏng chuyện tốt của tớ!”
Sau đó một lúc nữa, tiếng bước chân của Tần Di biến mất ở căn phòng trong góc cùng nhất, Kỳ Dữu gửi tin nhắn wechat đến: [Anh trai em vào trong thang máy rồi!]
Từ Tri Tuế bưng bánh gato nín thở chờ đợi, lẳng lặng nhẩm tính thời gian thang máy đến nơi.
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng mà hết sức gian nan cứ thế trôi qua, cô không biết mình đã ngồi xổm như thế này trong bao lâu, cô chỉ cảm thấy hai chân mình dần dần trở nên tê đi, giống như có vô số con côn trùng đang bò trong từng thớ thịt. Khi sự kiên nhẫn của cô gần như đã đi đến giới hạn cuối cùng, cuối cùng cô cũng đã được toại nguyện khi nghe thấy một tiếng mở cửa, ngay sau đó, trên sàn nhà vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Trong lòng Từ Tri Tuế thầm đếm ngược ba, hai, một…
Khi đếm đến một, cô nhấc nắp hộp lên, đứng thẳng người lên: “Sinh nhật vui vẻ!”
Thế nhưng ngay một giây sau, cô lại sững sờ đứng ngây người ra…
Kỳ Nhiên cầm một bó hoa tươi đứng trong phòng khách, những ngọn đèn ngôi sao nhấp nháy trong cả căn phòng chiếu lên gương mặt anh một ánh sáng màu vàng hết sức dịu dàng.
Hơi thở của Từ Tri Tuế như ngừng lại, cô vẫn không hiểu cảnh tượng trước mắt mình là chuyện gì xảy ra, Kỳ Nhiên tiến lên phía trước mấy bước, quỳ một chân xuống trước mặt cô, cong môi nở nụ cười, sắc mặt vẫn hết sức ung dung bình tĩnh nhưng ngón tay đang hơi run lên của anh lại vạch trần sự căng thẳng hồi hộp của anh vào giờ phút này.
“Tuế Tuế, chúng ta quen biết nhau từ khi còn niên thiếu, yêu nhau từ khi còn trẻ, tình yêu của chúng ta có hiểu lầm, từng trải qua khó khăn trắc trở, cũng đã từng chia xa nhau nhưng may mắn rằng vòng một hồi, anh vẫn tìm được em trở về. Nếu như có thể, xin em hãy cho anh một cơ hội, giao quãng đời còn lại của em cho anh, anh sẽ yêu em thật dài lâu, bất kể năm tháng đổi dời. Tuế Tuế, gả cho anh được không?”
Anh cúi đầu, từ trong túi lấy ra một hộp nhẫn, sau đó anh từ từ mở ra, ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt chân thành lại nóng bỏng.
Từ Tri Tuế đã sớm bật khóc trong lúc anh tỏ tình, dù cô có ngốc nghếch đến mấy thì giờ phút này cô cũng kịp phản ứng nhận ra mình lại một lần nữa bị lừa. Anh đã nhìn thấu suy nghĩ của cô từ lâu nhưng vẫn tương kế tựu kế sắp xếp buổi cầu hôn này, Kỳ Dữu Tần Di đều là người của anh!
Cô muốn nhận lấy chiếc nhẫn nhưng trong tay vẫn đang bưng bánh gato tặng cho anh, trong chốc lát cô bối rối không biết nên làm sao bây giờ, sau đó cô lau mặt một cái gạt nước mắt nói: “Anh có thể ôm em ra trước không, chân em ngồi xổm đến nỗi tê rần hết cả rồi.”
Kỳ Nhiên không nhịn được cười, bỏ bó hoa hồng xuống rồi đứng lên, nhận lấy cái bánh gato trong tay cô để qua một bên, ôm ngang người cô đến chính giữa những cánh hoa hồng, sau đó lại giơ nhẫn lên, quỳ xuống một lần nữa.
“Tuế Tuế, em có bằng lòng gả cho anh không?” Anh lại hỏi lại lần nữa.
Hai mắt Từ Tri Tuế ướt đẫm nước mắt nhạt nhòa, cô bụm mặt, liên tục gật đầu: “Em bằng lòng.”
…
Rung động thuở thiếu thời giống như cỏ dại mọc hoang vào mùa xuân, cắt không hết đốt không tàn, tối hôm qua mới nghĩ thông suốt, đến hôm nay lại chìm đắm vào trong. Năm mười bảy tuổi đó, trời xanh thăm thẳm, gió thổi nhè nhẹ, bạn là toàn bộ giấc mộng trong thanh xuân của tôi.
Sau này trưởng thành, tôi yêu bạn, tình yêu đó giống như những ngôi sao đầy trên bầu trời giữa đêm hè, tôi đã chứng kiến tất cả những điều tốt lẫn xấu của thế giới này, cũng bị cuộc sống này mài mòn đi những góc cạnh trong tính cách và suy nghĩ, mà bạn vẫn là cái tên quan trọng nhất trong lòng tôi.
Biết ơn biết bao khi bạn xuất hiện vào lúc tôi sắp mất hết hy vọng.
Chỉ mong chúng ta dù trải qua muôn ngàn cánh buồm, vượt qua bao nhiêu chuyện đi chăng nữa vẫn có thể ôm chặt lấy người mình yêu.
/99
|