Trên máy bay tư nhân về thủ đô, Từ Tri Tuế nằm co người lại trong lồng ngực Kỳ Nhiên, ngủ một giấc ngon nhất yên bình nhất trong suốt một tuần nay.
Dáng vẻ cô ngủ trông vừa ngoan ngoãn lại vừa dịu dàng, hơi thở đều đều nhịp nhàng, dưới hàng lông mi dài cong vút có quầng thâm nhàn nhạt, trong lúc ngủ cũng vẫn túm chặt lấy cổ áo Kỳ Nhiên, giống một con mèo nhỏ ở bên ngoài ngang ngược không sợ ai nhưng khi về đến nhà lại chỉ biết làm nũng với chủ nhân.
Kỳ Nhiên nghiêng người quan sát khuôn mặt đang chìm trong giấc ngủ nông của cô, ngón tay quấn lấy lọn tóc hơi xoăn của cô từng vòng từng vòng một, mùi hương trên người cô mang theo một sức mạnh có thể khiến người khác yên tâm, cũng là nơi thuộc về mà anh luôn hướng tới.
Những ngày đứng ở tiền tuyến chống lũ vừa qua, anh đã nhìn thấy quá nhiều cảnh đời bất hạnh, có người nhà cửa bị chìm, người nhà cũng không biết tung tích, có người may mắn chạy thoát được nhưng trên người ngoại trừ một bộ quần áo đang mặc thì cũng không còn tài sản nào khác.
Ngay lúc đó, tâm trạng của anh vô cùng phức tạp, anh muốn làm điều gì đó cho những người này nhưng lại bất lực không thể làm gì.
Trước khi đến Tây Giang, đối mặt với những lời thúc giục kết hôn của Kỳ Thịnh Viễn, thật ra anh không hề gấp gắp như vậy, anh và Tuế Tuế vẫn còn trẻ, còn có rất nhiều thời gian có thể lãng phí, có lẽ vào một lúc nào đó bọn họ có thể đợi sự nghiệp của hai người ổn định hơn một chút sẽ hoạch định xong tương lai, kéo dài tình yêu cuồng nhiệt này hơn một chút rồi lại bàn bạc chuyện kết hôn cũng chưa chắc không thể.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy những giờ phút nguy nan đó, anh bỗng dưng phát hiện đứng trước cơn giận của mẹ thiên nhiên, con người trở nên vô cùng nhỏ bé, nói không chừng ngày mai sẽ bất ngờ xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không thể biết trước được, tốn một khoảng thời gian dài để hoạch định tương lai, không bằng cố gắng trân trọng hiện tại.
Anh không kịp chờ đợi muốn ôm người anh yêu vào lòng, muốn có một ngôi nhà với cô, trải qua quãng thời gian bình thường yên ả nhất trên đời này với cô, không cầu mong giàu sang phú quý nhưng chỉ cầu mong bình lặng như nước, không tai không nạn, từ nay về sau nhà nhà sáng đèn cũng có một chiếc đèn sáng lên chỉ vì anh.
Giống như đã quyết định quyết tâm làm chuyện gì đó, anh cầm tay trái Từ Tri Tuế lên, im lặng như có điều gì suy nghĩ dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khớp xương nào đó trên ngón áp út của cô.
…
Trước khi lên máy bay, Từ Tri Tuế đã nói chuyện điện thoại với Chu Vận, bảo bà ấy nghỉ ngơi sớm một chút, đừng nhớ nhung cô. Nhưng trong lòng Chu Vận vẫn nhớ da diết, không nhìn thấy con gái thì bà ấy còn có lòng dạ nào để ngủ nữa, bà ấy tính toán thời gian bọn họ hạ cánh nên đã sớm chờ dưới lầu khu chung cư.
Đến lúc xe Maybach màu đen của Kỳ Nhiên lái đến dưới lầu, Từ Tri Tuế bước từ trên xe xuống, Chu Vận mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Ồ, bác sĩ Từ cứu vớt thế giới trở về rồi đấy à?” Quý bà lại dừng giọng điệu của Vương Mẫu nương nương để mỉa mai trêu chọc cô.
Từ Tri Tuế cười đùa tí tởn, giang rộng hai tay ra ôm Chu Vận: “Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết đi được!”
“Mẹ cũng không nhìn ra đâu đó! Hai hôm trước đã bảo hai đứa các con quay về, không phải chính các con kéo dài tới tận bây giờ hay sao! Con nói xem con cái đứa nhỏ này đạp phải vận cứt chó gì thế hả, sao chuyện gì xui xẻo đều để con gặp phải thế?” Chu Vận vỗ vỗ bả vai cô, tuy ngoài miệng bà ấy oán trách nhưng vẻ mặt lại hết sức đau lòng.
“Chuyện này mẹ thử thay đổi góc độ khác suy nghĩ thử xem, con như này phải gọi là vận khí tốt cho nên mỗi lần đều có thể hóa dữ thành lành!”
Chu Vận thờ ơ hừ một tiếng: “Cái miệng nhỏ này vẫn rất biết lý sự đấy nhỉ, tính cách lạc quan, vui vẻ này của con cũng không biết di truyền của ai nữa.”
“Chắc chắn là di truyền từ bà Chu Vận dịu dàng, đáng yêu, xinh đẹp, quý phái của nhà chúng ta rồi!” Từ Tri Tuế ôm cổ bà ấy không chịu buông tay ra.
Khóe miệng Chu Vận cong lên, cuối cùng bà ấy cũng nở nụ cười: “Được rồi được rồi, con mau buông ra đi! Cổ mẹ cũng sắp bị con ôm đứt rồi, con lớn như vậy rồi mà vẫn còn nhõng nhẽo, cũng không sợ Kỳ Nhiên thằng bé chê cười.”
Từ Tri Tuế buông tay ra, lại khoác tay mẹ, nhìn thoáng qua Kỳ Nhiên đang ở phía sau chuẩn bị chuyển vali hành lý, khóe mắt cô cong cong đầy vui vẻ: “Anh ấy sẽ không chê cười con đâu, anh ấy hâm mộ còn không kịp nữa là!”
Kỳ Nhiên khóa xe, đẩy vali hành lý của hai người đến trước mặt Chu Vận và Từ Tri Tuế, trên khuôn mặt anh cũng đang nở nụ cười, hết sức phối hợp với cô nói: “Đúng vậy đấy ạ, cháu rất hâm mộ, lúc ở Tây Giang cô ấy cũng không dính cháu như thế đâu ạ.”
Chu Vận cũng chỉ trách mắng hai người một chút rồi thôi: “Đi lên đi, trong nồi còn có bữa khuya nóng cho hai đứa đấy.”
Có lẽ do chuyến đi công tác lần này gặp quá nhiều chuyện nên trong khoảng khắc đẩy cửa nhà ra, dây thần kinh vẫn luôn kéo căng của Từ Tri Tuế lập tức được thả lỏng, cô nhìn cái gì cũng đều cảm thấy ấm áp và đẹp đẽ, đến ngay cả con mèo Bugatti đang nằm ườn trong ổ thờ ơ với sự trở về nhà của cô thì giờ phút này trông nó cũng có vẻ vô cùng đáng yêu.
Trên bàn ăn, cô vừa ăn bữa khuya vừa cường điệu khoe khoang sự tích anh dũng của mình ở Tây Giang với Chu Vận, cũng không phải cô thích khoác lác mà là Chu Vận nhạy cảm lại hay suy nghĩ nhiều, lời cô nói càng khoa trương cường điệu thì Chu Vận sẽ càng không tin tưởng, trái lại bà ấy cũng sẽ bớt lo lắng không cần thiết.
Sau khi ăn bữa khuya xong, Từ Tri Tuế cầm quần áo thay giặt chui vào phòng tắm, gột bỏ đi những mỏi mệt suốt mấy ngày qua, Kỳ Nhiên chủ động ở lại giúp Chu Vận thu dọn bát đũa, bưng nửa bát canh Từ Tri Tuế uống còn thừa lại đi vào phòng bếp.
Sau khi đi vào, anh đứng bên cạnh bồn rửa chén một lúc lâu, chần chừ một lát rồi nghiêm túc nói: “Cô ơi, cháu có chuyện muốn bàn bạc với cô.”
“Được thôi, cháu nói đi.” Chu Vận đeo găng tay cao su vào, lấy một ít xà phòng rửa bát vào giẻ lau, dù bận tối mắt tối mũi nhưng vẫn thong thả nhìn anh.
Kỳ Nhiên không mở miệng ngay lập tức, anh hơi cúi đầu nhìn xuống suy nghĩ một lát, sau đó mới nói: “Cháu muốn quyết định việc kết hôn với Tuế Tuế luôn ạ.”
“...” Bỗng nhiên nghe thấy anh nói thế, Chu Vận hết sức bất ngờ, cái bát trên tay bà ấy trượt xuống rơi ầm một cái vào trong bồn nước, cũng may trong bồn đang có nước nên cái bát bị rơi cũng không vỡ. Bà ấy quay đầu nhìn về phía phòng tắm, cười nói: “Chuyện mừng đấy, cô đã muốn hai đứa các cháu quyết định luôn từ lâu rồi! Cháu đã nói chuyện này với Tuế Tuế chưa?”
Kỳ Nhiên lắc đầu: “Cháu vẫn chưa nói, cháu muốn tạo một niềm vui bất ngờ cho cô ấy nhưng cháu cảm thấy cần phải nói chuyện trước với cô.”
Chu Vận cười tươi không ngớt: “Chắc chắn cô đồng ý rồi! Hai đứa các cháu có thể tu thành chính quả chính là tâm nguyện lớn nhất của những người làm cha mẹ. Cô và ba cháu ước gì có thể được ôm cháu ngoại sớm một chút, để tránh cả ngày cô ở nhà không có chuyện gì lắm, chỉ có thể xem livestream bán hàng giết thời gian. Đúng rồi, niềm vui bất ngờ mà cháu nói… Có ý gì thế?”
“Hiện nay cháu mới chỉ có ý tưởng ban đầu thôi ạ, vẫn chưa suy nghĩ xong kế hoạch cụ thể phải làm như thế nào. Nếu có cần thì có thể phải nhờ cô giúp đỡ, vẫn mong cô tạm thời đừng nói cho cô ấy biết ạ.”
“Cháu cứ yên tâm đi, miệng của cô kín nhất đấy, bảo đảm không lỡ lời nói cho con bé biết đâu!”
Kỳ Nhiên cười: “Cảm ơn cô ạ.”
…
Cùng lúc đó, trong phòng tắm hơi nước mù mịt, Từ Tri Tuế đang tắm bỗng nhiên nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng…
Chẳng bao lâu nữa là sẽ đến sinh nhật tuổi hai chín của Kỳ Nhiên.
Kỳ Nhiên lớn hơn cô một tuổi, sinh nhật vào giữa hè, lúc đi học luôn vướng phải kỳ nghỉ hè, không có cơ hội chúc mừng sinh nhật trực tiếp. Cho nên nghiêm túc mà nói thì ngày sinh nhật năm nay của anh không chỉ là sinh nhật đầu tiên sau khi hai người ở bên nhau, hơn hết nó còn là lần đầu tiên cô có cơ hội chúc mừng sinh nhật anh, bất kể như thế nào cũng không thể để qua loa.
Cô đã nghĩ ra mấy phương án nhưng cũng không quá hài lòng với phương án nào cả, sau khi đi ra từ phòng tắm, cô cũng không kịp sấy khô tóc mà lập tức cầm điện thoại nhắn tin wechat cho Tần Di.
Từ Tri Tuế: [Chuyên gia tổ chức hôn lễ có nhận tổ chức sinh nhật không vậy?]
Bên Tần Di vừa định đi ngủ, trông thấy tin nhắn wechat của bạn thân, cô ấy vẫn chống chọi lại cơn buồn ngủ trả lời một câu: [Chẳng phải sinh nhật của cậu đã qua rồi sao?]
Từ Tri Tuế: [Không phải sinh nhật của tớ, là sinh nhật của Kỳ Nhiên sắp đến rồi.]
Tần Di: [Thức ăn cho chó chuẩn bị không nhận!]
Từ Tri Tuế: [Tớ có thể trả cho cậu phí tổ chức.]
Tần Di: [Đưa tiền cũng không nhận, chị đây không thiếu tiền!]
Từ Tri Tuế: [Vậy tớ giới thiệu một bác sĩ nam mới đến bệnh viện chúng tớ cho cậu thì sao!]
Tần Du: [Tớ cũng có giới hạn đấy nhé!]
Từ Tri Tuế: [Người đó vô cùng đẹp trai!]
Tần Di: [Cũng không phải tớ chưa từng nhìn thấy trai đẹp, hừ!]
Từ Tri Tuế: [Ảnh chụp.jpg]
Tần Di: [Thượng Đế thân yêu, người có yêu cầu gì, chúng con đều có thể làm người hài lỏng!]
Từ Tri Tuế: [Trọng sắc khinh bạn!]
Tần Di: [Đừng nói như vậy chứ nữ đồng nghiệp của chồng tương lai của tớ.]
Từ Tri Tuế: […]
Trong lúc cô đang bàn bạc với Tần Di xem làm như thế nào để tổ chức một tiệc sinh nhật khó quên, cửa phòng ngủ chợt bị người đẩy ra, Kỳ Nhiên đẩy vali hành lý của mình vào.
Đôi mắt Từ Tri Tuế lập tức sáng lên, bỗng nhiên ngồi dậy, chỉ tay ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: “Thế mà hôm nay Vương Mẫu nương nương lại không đuổi anh về? Không khoa học tý nào!”
Kỳ Nhiên tìm một góc để ngang vali hành lý ra, sau đó mở vali lấy đồ rửa mặt và đồ ngủ của mình ra: “Không chỉ không đuổi anh đi, cô còn cho phép đêm nay anh ngủ trong phòng của em nữa cơ.”
“Chuyện lạ đấy, mới rửa cái bát thôi mà anh đã mua chuộc được mẹ em rồi sao?” Từ Tri Tuế liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, phòng của Chu Vận vẫn sáng đèn nhưng không có tiếng động nào.
Cô nhảy xuống khỏi giường, chân trần đi tới cửa phòng, đóng cửa lại, sau đó quay trở lại chỗ Kỳ Nhiên ôm cổ anh rồi leo lên người anh giống như một con gấu túi, hai chân quặp chặt eo anh: “Nói đi, anh rót bùa mê thuốc lú gì cho mẹ em rồi?”
Bàn tay Kỳ Nhiên nâng bắp đùi mịn màng của cô, đôi mắt bình tĩnh thản nhiên nhìn lướt qua phần cổ áo đang rũ xuống của cô: “Em có chắc bây giờ không phải em lại đang rót bùa mê thuốc lú cho anh đấy chứ?”
Ngón tay Từ Tri Tuế chầm chậm lướt qua vuố.t ve từ sau tai anh, sau đó men theo quai hàm dưới vu.ốt ve cằm anh, bàn tay nắm cằm anh: “Vậy anh có nhận không?”
Hầu kết Kỳ Nhiên lên xuống, cúi đầu hôn lên môi cô: “Đương nhiên nhận rồi, tốt nhất em rót cho anh cả đời cũng được.”
Từ Tri Tuế ngửa đầu ra sau né tránh nụ hôn của anh, khóe môi cong lên nở nụ cười không có ý tốt, buông cặp đùi đang quấn chặt người anh ra, định leo xuống dưới nói: “Đẹp cho anh nhỉ, mau đi tắm đi.”
D.ục vọng của Kỳ Nhiên đã bị cô khơi dậy, nào có thể chấp nhận được chuyện cô nửa đường rút lui, thế là anh dứt khoát ôm ngang cô lên, đi thẳng vào phòng tắm: “Tắm cùng với anh đi, còn chưa bao giờ thử tắm chmung trong phòng của em đâu.”
Từ Tri Tuế quơ quơ chân giãy dụa: “Không được, mẹ em sẽ nghe thấy đấy.”
Kỳ Nhiên dùng chân đá cửa phòng tắm ra, ghé sát vào vành tai cô nói: “Vậy em kêu nhỏ tiếng một chút.”
“...”
Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy tí tách tí tách, hai người đang mãnh liệt hôn nhau triền miên, Kỳ Nhiên đè người cô vào vách tường kính thủy tinh lạnh buốt, thoải mái giải tỏa nỗi nhớ đối với cô, hình ảnh trong phòng rất ướt át.
Cùng lúc đó, điện thoại bị Từ Tri Tuế để lại trên giường cũng đang không ngừng rung.
Tần Di: [Chị em này, cậu đâu rồi?]
[Lời giới thiệu trai đẹp cho tớ có có được tính nữa không vậy?]
[???]
[Cậu sẽ không bỏ lại tớ mà đi đấy chứ?]
[Tạm biệt…]
Lúc đi ra khỏi phòng tắm đã là nửa đêm về sáng, toàn thân Từ Tri Tuế như nhũn ra không còn chút sức lực nào, mặc cho Kỳ Nhiên ôm cô đặt xuống giường.
Hai người đắp kín chăn, đầu kề đầu nói chuyện. Ngón tay Kỳ Nhiên vuốt ve mái tóc dài của cô, như có điều suy nghĩ nói: “Tuế Tuế, có phải gần đây em dừng uống thuốc chống trầm cảm rồi không?”
Từ Tri Tuế sửng sốt một chút: “Sao anh lại biết?”
“Trước đấy lúc anh giúp em thu dọn hành lý, phát hiện số thuốc viên trong hộp thuốc của em gần như vẫn còn nguyên.”
“Ừm, có một khoảng thời gian em không uống.” Từ Tri Tuế dụi dụi mặt vào lồng ngực anh, ôm chặt anh hơn.
“Vậy bây giờ em cảm thấy thế nào?”
“Em cũng là vì cảm thấy tình trạng bệnh của mình có chuyển biến tốt cho nên mới dám làm như thế. Chỉ có điều cũng không phải đột nhiên em dừng hẳn đâu, em từ từ giảm bớt liều lượng thuốc, mấy ngày gần đây mới hoàn toàn không dùng thuốc nữa. Nếu như anh cảm thấy không yên tâm, vậy ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút nhé.”
Nghe cô nói như thế, Kỳ Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, vậy ngày mai đi.”
Dáng vẻ cô ngủ trông vừa ngoan ngoãn lại vừa dịu dàng, hơi thở đều đều nhịp nhàng, dưới hàng lông mi dài cong vút có quầng thâm nhàn nhạt, trong lúc ngủ cũng vẫn túm chặt lấy cổ áo Kỳ Nhiên, giống một con mèo nhỏ ở bên ngoài ngang ngược không sợ ai nhưng khi về đến nhà lại chỉ biết làm nũng với chủ nhân.
Kỳ Nhiên nghiêng người quan sát khuôn mặt đang chìm trong giấc ngủ nông của cô, ngón tay quấn lấy lọn tóc hơi xoăn của cô từng vòng từng vòng một, mùi hương trên người cô mang theo một sức mạnh có thể khiến người khác yên tâm, cũng là nơi thuộc về mà anh luôn hướng tới.
Những ngày đứng ở tiền tuyến chống lũ vừa qua, anh đã nhìn thấy quá nhiều cảnh đời bất hạnh, có người nhà cửa bị chìm, người nhà cũng không biết tung tích, có người may mắn chạy thoát được nhưng trên người ngoại trừ một bộ quần áo đang mặc thì cũng không còn tài sản nào khác.
Ngay lúc đó, tâm trạng của anh vô cùng phức tạp, anh muốn làm điều gì đó cho những người này nhưng lại bất lực không thể làm gì.
Trước khi đến Tây Giang, đối mặt với những lời thúc giục kết hôn của Kỳ Thịnh Viễn, thật ra anh không hề gấp gắp như vậy, anh và Tuế Tuế vẫn còn trẻ, còn có rất nhiều thời gian có thể lãng phí, có lẽ vào một lúc nào đó bọn họ có thể đợi sự nghiệp của hai người ổn định hơn một chút sẽ hoạch định xong tương lai, kéo dài tình yêu cuồng nhiệt này hơn một chút rồi lại bàn bạc chuyện kết hôn cũng chưa chắc không thể.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy những giờ phút nguy nan đó, anh bỗng dưng phát hiện đứng trước cơn giận của mẹ thiên nhiên, con người trở nên vô cùng nhỏ bé, nói không chừng ngày mai sẽ bất ngờ xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không thể biết trước được, tốn một khoảng thời gian dài để hoạch định tương lai, không bằng cố gắng trân trọng hiện tại.
Anh không kịp chờ đợi muốn ôm người anh yêu vào lòng, muốn có một ngôi nhà với cô, trải qua quãng thời gian bình thường yên ả nhất trên đời này với cô, không cầu mong giàu sang phú quý nhưng chỉ cầu mong bình lặng như nước, không tai không nạn, từ nay về sau nhà nhà sáng đèn cũng có một chiếc đèn sáng lên chỉ vì anh.
Giống như đã quyết định quyết tâm làm chuyện gì đó, anh cầm tay trái Từ Tri Tuế lên, im lặng như có điều gì suy nghĩ dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khớp xương nào đó trên ngón áp út của cô.
…
Trước khi lên máy bay, Từ Tri Tuế đã nói chuyện điện thoại với Chu Vận, bảo bà ấy nghỉ ngơi sớm một chút, đừng nhớ nhung cô. Nhưng trong lòng Chu Vận vẫn nhớ da diết, không nhìn thấy con gái thì bà ấy còn có lòng dạ nào để ngủ nữa, bà ấy tính toán thời gian bọn họ hạ cánh nên đã sớm chờ dưới lầu khu chung cư.
Đến lúc xe Maybach màu đen của Kỳ Nhiên lái đến dưới lầu, Từ Tri Tuế bước từ trên xe xuống, Chu Vận mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Ồ, bác sĩ Từ cứu vớt thế giới trở về rồi đấy à?” Quý bà lại dừng giọng điệu của Vương Mẫu nương nương để mỉa mai trêu chọc cô.
Từ Tri Tuế cười đùa tí tởn, giang rộng hai tay ra ôm Chu Vận: “Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết đi được!”
“Mẹ cũng không nhìn ra đâu đó! Hai hôm trước đã bảo hai đứa các con quay về, không phải chính các con kéo dài tới tận bây giờ hay sao! Con nói xem con cái đứa nhỏ này đạp phải vận cứt chó gì thế hả, sao chuyện gì xui xẻo đều để con gặp phải thế?” Chu Vận vỗ vỗ bả vai cô, tuy ngoài miệng bà ấy oán trách nhưng vẻ mặt lại hết sức đau lòng.
“Chuyện này mẹ thử thay đổi góc độ khác suy nghĩ thử xem, con như này phải gọi là vận khí tốt cho nên mỗi lần đều có thể hóa dữ thành lành!”
Chu Vận thờ ơ hừ một tiếng: “Cái miệng nhỏ này vẫn rất biết lý sự đấy nhỉ, tính cách lạc quan, vui vẻ này của con cũng không biết di truyền của ai nữa.”
“Chắc chắn là di truyền từ bà Chu Vận dịu dàng, đáng yêu, xinh đẹp, quý phái của nhà chúng ta rồi!” Từ Tri Tuế ôm cổ bà ấy không chịu buông tay ra.
Khóe miệng Chu Vận cong lên, cuối cùng bà ấy cũng nở nụ cười: “Được rồi được rồi, con mau buông ra đi! Cổ mẹ cũng sắp bị con ôm đứt rồi, con lớn như vậy rồi mà vẫn còn nhõng nhẽo, cũng không sợ Kỳ Nhiên thằng bé chê cười.”
Từ Tri Tuế buông tay ra, lại khoác tay mẹ, nhìn thoáng qua Kỳ Nhiên đang ở phía sau chuẩn bị chuyển vali hành lý, khóe mắt cô cong cong đầy vui vẻ: “Anh ấy sẽ không chê cười con đâu, anh ấy hâm mộ còn không kịp nữa là!”
Kỳ Nhiên khóa xe, đẩy vali hành lý của hai người đến trước mặt Chu Vận và Từ Tri Tuế, trên khuôn mặt anh cũng đang nở nụ cười, hết sức phối hợp với cô nói: “Đúng vậy đấy ạ, cháu rất hâm mộ, lúc ở Tây Giang cô ấy cũng không dính cháu như thế đâu ạ.”
Chu Vận cũng chỉ trách mắng hai người một chút rồi thôi: “Đi lên đi, trong nồi còn có bữa khuya nóng cho hai đứa đấy.”
Có lẽ do chuyến đi công tác lần này gặp quá nhiều chuyện nên trong khoảng khắc đẩy cửa nhà ra, dây thần kinh vẫn luôn kéo căng của Từ Tri Tuế lập tức được thả lỏng, cô nhìn cái gì cũng đều cảm thấy ấm áp và đẹp đẽ, đến ngay cả con mèo Bugatti đang nằm ườn trong ổ thờ ơ với sự trở về nhà của cô thì giờ phút này trông nó cũng có vẻ vô cùng đáng yêu.
Trên bàn ăn, cô vừa ăn bữa khuya vừa cường điệu khoe khoang sự tích anh dũng của mình ở Tây Giang với Chu Vận, cũng không phải cô thích khoác lác mà là Chu Vận nhạy cảm lại hay suy nghĩ nhiều, lời cô nói càng khoa trương cường điệu thì Chu Vận sẽ càng không tin tưởng, trái lại bà ấy cũng sẽ bớt lo lắng không cần thiết.
Sau khi ăn bữa khuya xong, Từ Tri Tuế cầm quần áo thay giặt chui vào phòng tắm, gột bỏ đi những mỏi mệt suốt mấy ngày qua, Kỳ Nhiên chủ động ở lại giúp Chu Vận thu dọn bát đũa, bưng nửa bát canh Từ Tri Tuế uống còn thừa lại đi vào phòng bếp.
Sau khi đi vào, anh đứng bên cạnh bồn rửa chén một lúc lâu, chần chừ một lát rồi nghiêm túc nói: “Cô ơi, cháu có chuyện muốn bàn bạc với cô.”
“Được thôi, cháu nói đi.” Chu Vận đeo găng tay cao su vào, lấy một ít xà phòng rửa bát vào giẻ lau, dù bận tối mắt tối mũi nhưng vẫn thong thả nhìn anh.
Kỳ Nhiên không mở miệng ngay lập tức, anh hơi cúi đầu nhìn xuống suy nghĩ một lát, sau đó mới nói: “Cháu muốn quyết định việc kết hôn với Tuế Tuế luôn ạ.”
“...” Bỗng nhiên nghe thấy anh nói thế, Chu Vận hết sức bất ngờ, cái bát trên tay bà ấy trượt xuống rơi ầm một cái vào trong bồn nước, cũng may trong bồn đang có nước nên cái bát bị rơi cũng không vỡ. Bà ấy quay đầu nhìn về phía phòng tắm, cười nói: “Chuyện mừng đấy, cô đã muốn hai đứa các cháu quyết định luôn từ lâu rồi! Cháu đã nói chuyện này với Tuế Tuế chưa?”
Kỳ Nhiên lắc đầu: “Cháu vẫn chưa nói, cháu muốn tạo một niềm vui bất ngờ cho cô ấy nhưng cháu cảm thấy cần phải nói chuyện trước với cô.”
Chu Vận cười tươi không ngớt: “Chắc chắn cô đồng ý rồi! Hai đứa các cháu có thể tu thành chính quả chính là tâm nguyện lớn nhất của những người làm cha mẹ. Cô và ba cháu ước gì có thể được ôm cháu ngoại sớm một chút, để tránh cả ngày cô ở nhà không có chuyện gì lắm, chỉ có thể xem livestream bán hàng giết thời gian. Đúng rồi, niềm vui bất ngờ mà cháu nói… Có ý gì thế?”
“Hiện nay cháu mới chỉ có ý tưởng ban đầu thôi ạ, vẫn chưa suy nghĩ xong kế hoạch cụ thể phải làm như thế nào. Nếu có cần thì có thể phải nhờ cô giúp đỡ, vẫn mong cô tạm thời đừng nói cho cô ấy biết ạ.”
“Cháu cứ yên tâm đi, miệng của cô kín nhất đấy, bảo đảm không lỡ lời nói cho con bé biết đâu!”
Kỳ Nhiên cười: “Cảm ơn cô ạ.”
…
Cùng lúc đó, trong phòng tắm hơi nước mù mịt, Từ Tri Tuế đang tắm bỗng nhiên nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng…
Chẳng bao lâu nữa là sẽ đến sinh nhật tuổi hai chín của Kỳ Nhiên.
Kỳ Nhiên lớn hơn cô một tuổi, sinh nhật vào giữa hè, lúc đi học luôn vướng phải kỳ nghỉ hè, không có cơ hội chúc mừng sinh nhật trực tiếp. Cho nên nghiêm túc mà nói thì ngày sinh nhật năm nay của anh không chỉ là sinh nhật đầu tiên sau khi hai người ở bên nhau, hơn hết nó còn là lần đầu tiên cô có cơ hội chúc mừng sinh nhật anh, bất kể như thế nào cũng không thể để qua loa.
Cô đã nghĩ ra mấy phương án nhưng cũng không quá hài lòng với phương án nào cả, sau khi đi ra từ phòng tắm, cô cũng không kịp sấy khô tóc mà lập tức cầm điện thoại nhắn tin wechat cho Tần Di.
Từ Tri Tuế: [Chuyên gia tổ chức hôn lễ có nhận tổ chức sinh nhật không vậy?]
Bên Tần Di vừa định đi ngủ, trông thấy tin nhắn wechat của bạn thân, cô ấy vẫn chống chọi lại cơn buồn ngủ trả lời một câu: [Chẳng phải sinh nhật của cậu đã qua rồi sao?]
Từ Tri Tuế: [Không phải sinh nhật của tớ, là sinh nhật của Kỳ Nhiên sắp đến rồi.]
Tần Di: [Thức ăn cho chó chuẩn bị không nhận!]
Từ Tri Tuế: [Tớ có thể trả cho cậu phí tổ chức.]
Tần Di: [Đưa tiền cũng không nhận, chị đây không thiếu tiền!]
Từ Tri Tuế: [Vậy tớ giới thiệu một bác sĩ nam mới đến bệnh viện chúng tớ cho cậu thì sao!]
Tần Du: [Tớ cũng có giới hạn đấy nhé!]
Từ Tri Tuế: [Người đó vô cùng đẹp trai!]
Tần Di: [Cũng không phải tớ chưa từng nhìn thấy trai đẹp, hừ!]
Từ Tri Tuế: [Ảnh chụp.jpg]
Tần Di: [Thượng Đế thân yêu, người có yêu cầu gì, chúng con đều có thể làm người hài lỏng!]
Từ Tri Tuế: [Trọng sắc khinh bạn!]
Tần Di: [Đừng nói như vậy chứ nữ đồng nghiệp của chồng tương lai của tớ.]
Từ Tri Tuế: […]
Trong lúc cô đang bàn bạc với Tần Di xem làm như thế nào để tổ chức một tiệc sinh nhật khó quên, cửa phòng ngủ chợt bị người đẩy ra, Kỳ Nhiên đẩy vali hành lý của mình vào.
Đôi mắt Từ Tri Tuế lập tức sáng lên, bỗng nhiên ngồi dậy, chỉ tay ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: “Thế mà hôm nay Vương Mẫu nương nương lại không đuổi anh về? Không khoa học tý nào!”
Kỳ Nhiên tìm một góc để ngang vali hành lý ra, sau đó mở vali lấy đồ rửa mặt và đồ ngủ của mình ra: “Không chỉ không đuổi anh đi, cô còn cho phép đêm nay anh ngủ trong phòng của em nữa cơ.”
“Chuyện lạ đấy, mới rửa cái bát thôi mà anh đã mua chuộc được mẹ em rồi sao?” Từ Tri Tuế liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, phòng của Chu Vận vẫn sáng đèn nhưng không có tiếng động nào.
Cô nhảy xuống khỏi giường, chân trần đi tới cửa phòng, đóng cửa lại, sau đó quay trở lại chỗ Kỳ Nhiên ôm cổ anh rồi leo lên người anh giống như một con gấu túi, hai chân quặp chặt eo anh: “Nói đi, anh rót bùa mê thuốc lú gì cho mẹ em rồi?”
Bàn tay Kỳ Nhiên nâng bắp đùi mịn màng của cô, đôi mắt bình tĩnh thản nhiên nhìn lướt qua phần cổ áo đang rũ xuống của cô: “Em có chắc bây giờ không phải em lại đang rót bùa mê thuốc lú cho anh đấy chứ?”
Ngón tay Từ Tri Tuế chầm chậm lướt qua vuố.t ve từ sau tai anh, sau đó men theo quai hàm dưới vu.ốt ve cằm anh, bàn tay nắm cằm anh: “Vậy anh có nhận không?”
Hầu kết Kỳ Nhiên lên xuống, cúi đầu hôn lên môi cô: “Đương nhiên nhận rồi, tốt nhất em rót cho anh cả đời cũng được.”
Từ Tri Tuế ngửa đầu ra sau né tránh nụ hôn của anh, khóe môi cong lên nở nụ cười không có ý tốt, buông cặp đùi đang quấn chặt người anh ra, định leo xuống dưới nói: “Đẹp cho anh nhỉ, mau đi tắm đi.”
D.ục vọng của Kỳ Nhiên đã bị cô khơi dậy, nào có thể chấp nhận được chuyện cô nửa đường rút lui, thế là anh dứt khoát ôm ngang cô lên, đi thẳng vào phòng tắm: “Tắm cùng với anh đi, còn chưa bao giờ thử tắm chmung trong phòng của em đâu.”
Từ Tri Tuế quơ quơ chân giãy dụa: “Không được, mẹ em sẽ nghe thấy đấy.”
Kỳ Nhiên dùng chân đá cửa phòng tắm ra, ghé sát vào vành tai cô nói: “Vậy em kêu nhỏ tiếng một chút.”
“...”
Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy tí tách tí tách, hai người đang mãnh liệt hôn nhau triền miên, Kỳ Nhiên đè người cô vào vách tường kính thủy tinh lạnh buốt, thoải mái giải tỏa nỗi nhớ đối với cô, hình ảnh trong phòng rất ướt át.
Cùng lúc đó, điện thoại bị Từ Tri Tuế để lại trên giường cũng đang không ngừng rung.
Tần Di: [Chị em này, cậu đâu rồi?]
[Lời giới thiệu trai đẹp cho tớ có có được tính nữa không vậy?]
[???]
[Cậu sẽ không bỏ lại tớ mà đi đấy chứ?]
[Tạm biệt…]
Lúc đi ra khỏi phòng tắm đã là nửa đêm về sáng, toàn thân Từ Tri Tuế như nhũn ra không còn chút sức lực nào, mặc cho Kỳ Nhiên ôm cô đặt xuống giường.
Hai người đắp kín chăn, đầu kề đầu nói chuyện. Ngón tay Kỳ Nhiên vuốt ve mái tóc dài của cô, như có điều suy nghĩ nói: “Tuế Tuế, có phải gần đây em dừng uống thuốc chống trầm cảm rồi không?”
Từ Tri Tuế sửng sốt một chút: “Sao anh lại biết?”
“Trước đấy lúc anh giúp em thu dọn hành lý, phát hiện số thuốc viên trong hộp thuốc của em gần như vẫn còn nguyên.”
“Ừm, có một khoảng thời gian em không uống.” Từ Tri Tuế dụi dụi mặt vào lồng ngực anh, ôm chặt anh hơn.
“Vậy bây giờ em cảm thấy thế nào?”
“Em cũng là vì cảm thấy tình trạng bệnh của mình có chuyển biến tốt cho nên mới dám làm như thế. Chỉ có điều cũng không phải đột nhiên em dừng hẳn đâu, em từ từ giảm bớt liều lượng thuốc, mấy ngày gần đây mới hoàn toàn không dùng thuốc nữa. Nếu như anh cảm thấy không yên tâm, vậy ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút nhé.”
Nghe cô nói như thế, Kỳ Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, vậy ngày mai đi.”
/99
|