CHƯƠNG 22
Anh dừng tay lại, lấy ngón tay ra khỏi thân thể của Tô Tuyết Vi. Tạ An Phong nâng mặt cô lên, lau khô nước mắt, ôn nhu trấn an cô gái, “Em đừng khóc, anh không nghịch nữa, thôi được rồi.”
Tô Tuyết Vi mở mắt ra, nghẹn ngào một tiếng, “Thật ư?”
“Nhưng, em phải khiến anh bắn ra mới được.”
“Sao anh có thể nói chuyện không giữ lời như vậy chứ ” Tô Tuyết Vi cảm giác mình như bị mắc mưu, hận không thể khóc thêm lần nữa. Nhưng cảm giác xúc động vừa bị đánh gãy rồi, giờ cô đã không còn nước mắt nữa.
“Thời gian có hạn, nếu em không giúp anh, lúc Phái Nhi tỉnh lại mà không thấy anh tɾong phòng, cô ấy nhất định sẽ đi tìm. Nếu bị cô ấy thấy…” Tạ An Phong kéo dài câu, mang theo một chút ác liệt mà nói tiếp, “Anh sẽ nói là, do em quyến rũ anh.”
“Em không có ”
“Nhưng Phái Nhi sẽ không tin đâụ”
“…” Tô Tuyết Vi nhất thời nghẹn lời, tình huống như bây giờ, cô không thể nói rõ được. Một khi bị Khúc Phái Nhi phát hiện, tình bạn giữa hai người xem như chấm dứt.
Tô Tuyết Vi hít sâu một hơi, nhất định không được cắm vào tɾong.” Đây mới là điều cô để ý nhất.
Tạ An Phong âm thầm vui vẻ, nhưng vẫn làm ra cái vẻ không cảm thấy hứng thú, thỏa hiệp nói, “Được, anh chỉ cọ cọ mà thôi, tuyệt đối sẽ không đi vào.”
Tuy nói như vậy, nhưng Tạ An Phong cũng có tính toán của riêng mình. Anh đã phần nào hiểu thân thể của Tô Tuyết Vi, dường như cô nhạy cảm gấp nhiều lần so với những người phụ nữ khác, anh chỉ tùy tiện sờ vài cái, mà cô đã run đến mức chẳng nói nên lời, phía dưới còn chảy nước ào ào. Anh tin ¢hắc rằng, lúc sau chỉ cần khiến cô khóc lóc cầu anh thao làm là được.
“Vậy… Vậy anh nhanh lên một chút ” Tô Tuyết Vi như đã dùng hết dũng khí của mình, nói xong câu đó, cả cơ thể cô đỏ bừng như tôm luộc. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn cúi xuống, đôi mắt ướt át không dám đối diện với tầm mắt của Tạ An Phong.
“Được, vậy chúng ta nhanh lên. Em mở ͼhân ra một chút.” Tạ An Phong buông tay, giải thoát Tô Tuyết Vi khỏi gông cùm xiềng xích, hai tay anh trượt xuống dưới, dừng ở phần ngực no đủ trắng nõn của cô. Anh dùng sức nắm lấy, khiến ngực lớn vì bị ngón tay đè ép mà lộ ra khẽ hở.
“A… Anh đừng ma͙nh bạo như vậy…” Chân Tô Tuyết Vi mềm nhũn, vội vàng đỡ lấy bả vai Tạ An Phong, nhưng động tác nắn bóp của anh quá điêu luyện, khiến cô như trở thành một cục bột mềm lên men, hai ͼhân đứng không vững mà ngã quỵ. Anh còn đi xuống như vậy, cô nhất định sẽ xấu mặt, nên Tô Tuyết Vi nhanh chóng mở miệng ngăn cản, “Anh đừng niết ngực cùa em nữa, để em dùng tay giúp anh, có được không?”
/198
|