“Chuyện khác? Không lẽ ông muốn hỏi năm đó, con của ông là do Dư Như Khiết làm mất, hay là bị tôi làm mất?”
Nhắc đến chủ đề này, cơ thể Lý Thâm không khỏi trở nên nghiêm túc lại: “Không sai, lần này tôi đến chính là muốn hỏi bà chuyện này. Đương nhiên vẫn hy vọng bà có thể trả lời thành thật.”
Giang Tuệ Tâm nhìn Lý Thâm: “Con gái ông không phải đã tìm được rồi sao, sao lại còn hỏi chuyện trước đây nữa. Điều này đối với ông có ý nghĩa gì chứ?”
Lý Thâm khẽ híp mắt lại: “Đương nhiên là cần thiết, nếu như không phải vì người này thì một nhà ba người bọn tôi sẽ không ra bộ dạng này, âm dương cách biệt, cha con không nhận nhau.”
***
Lý Thâm cấp thiết muốn tìm hiểu chân tướng của sự tình, Giang Tuệ Tâm sao mà không nhìn ra cho được.
“Đối với điều mà ông và Lục Lộ năm đó gặp phải, tôi chỉ có thể nói là vô cùng đồng cảm với các người. Không lẽ sau khi ông gặp được Lục Lộ, cậu ta chưa hề nhắc đến với ông sao?” Trong lòng Giang Tuệ Tâm đã có tính toán từ trong cuộc đối thoại với Lý Thâm lúc nãy.
Lý Thâm lắc đầu: “Tôi không chỉ một lần hỏi bà ấy, nhưng bà ấy cứ nói đừng nhắc đến chuyện này nữa. Mãi đến khi bà ấy qua đời. Nhưng tôi vẫn rất muốn biết, tôi hoài nghi cái chết của Lục Lộ có lẽ là có liên quan đến cái này.”
Giang Tuệ Tâm nhìn Lý Thâm, chậm rãi nói: “Nếu ông đã có phán đoán và đáp án của mình thì sao còn đến tìm tôi. Tôi thấy chúng ta hôm nay nói đến đây là được rồi, tôi có chút mệt rồi.”
Nói xong, bà ta đứng dậy, quay đầu đi về hướng mà mình tới lúc nãy. Vào giây phút quay lưng lại với Lý Thâm, khóe miệng bà ta khẽ nhướng lên, lộ ra một nụ cười không dễ phát giác ra.
*
Xem ra, Tổng giám đốc thay thế và Tổng giám đốc đích thực có khác biệt rất lớn, không nói đến quyền lực lớn nhỏ khác nhau, mà ngay cả số lượng văn kiện cần cô ký hằng ngày cũng tăng lên không ít, mấy cái này cô đều không ngờ.
Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, văn kiện mà cô xem đã nhiều bằng một ngày của cô trước đây rồi. Mỗi một dự án công trình của Bắc Minh Thị, từ cạnh tranh đấu thầu, đến kế hoạch, chỉ tiêu, bản thiết kế, vân vân…đều phải xem qua từng cái một, hơn nữa đa số đối với một người ngoài ngành như cô mà nói, giống như là nghìn lẻ một đêm vậy.
Không lẽ đây chính là công việc mà cô phải đối diện sau này ư, lúc trước Bắc Minh Thiện ở đây, không có thấy anh bận như vậy qua, cả ngày anh bận, ngoại trừ xuất hiện ở tiệc rượu thì chính là đi chu du khắp nơi, làm gì bi thảm như mình bây giờ chứ.
“Thưa cô, cô cần giúp gì không?” Hình Uy nhìn ra được sự khổ não của Cố Hạnh Nguyên. Đối với lượng văn kiện đột nhiên tăng lên nhiều này, anh ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng đó cũng chỉ là cảm giác mà thôi.
Càng huống hồ, trước đây cũng từng xuất hiện hiện tượng văn kiện chất đống trong một khoảng thời gian nào đó rồi.
Cố Hạnh Nguyên nhắm mắt lại, dùng tay nắn nắn sống mũi của mình, thả lỏng một lát.
“Hình Uy, không sao đâu, tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi. Chỉ là mấy con số này khiến tôi xem mà có chút đau đầu thôi.”
Hình Uy gật gật đầu: “Điều này cũng là khó tránh, rất nhiều văn kiện của Bắc Minh Thị đều là chuyên ngành, cho nên người ngoài ngành xem sẽ rất tốn sức….” Vừa nói tới đây, anh ta vội vàng bổ sung một câu: “Ò, xin lỗi cô, tôi nói sai rồi.”
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười với anh ta một cái: “Không sao, tôi đích thực là một người ngoài ngành mà, tôi có chút lo, có khi nào phê chuẩn sai một dự án nào đó rồi không, đến lúc đó sẽ tổn thất đến lợi ích của tập đoàn.”
“Thưa cô, điều này cô có thể yên tân, có một số văn kiện trước khi được đưa đến đây đều được các giám đốc bộ phận đích thân phê duyệt qua, cho nên không cần thiết cái nào cũng phải nghiêm túc xem qua đâu.”
“Ò, nếu như là vậy thì tôi ít nhiều cũng yên tâm được rồi.”
*
Bắc Minh Diệp Long lái xe từ bờ biển trở về, anh ta không có trực tiếp đi Bắc Minh Thị, mà đã rẽ hướng trước khi vào thành phố, anh ta quyết định đi thăm Giang Tuệ Tâm.
Khi anh ta biết Giang Tuệ Tâm bị bắt, cảm thấy vô cùng bất ngờ. Anh ta không ngờ bà nội sẽ hạ độc giết người. Đương nhiên, anh ta cũng không rõ nội tình bên trong rốt cuộc là thế nào.
Trước đây anh ta luôn bận bày kế hoạch làm sao để giành được Bắc Minh Thị lại, bây giờ xem ra kế hoạch có thể tiếp tục tiến hành rồi, cũng nên đến thăm bà nội, nói cho bà ta nghe về tin tốt này.
***
Bắc Minh Thiện dùng bữa sáng ở nhà hàng, sau đó đến phòng tổng thống mà Mạc Cẩm Thành và mẹ đang ở, vươn tay ra gõ cửa.
Người mở cửa là Trình Trình.
“Các con có nghịch ngợm ở đây không đó?” Bắc Minh Thiện cúi đầu nhìn con trai, lại nghe động tĩnh bên trong. Hình như tất cả vẫn rất ổn.
“Ba, bọn con đang trò chuyện với bà nội mà.”
Bắc Minh Thiện gật gật đầu: “Vậy thì tốt, được rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát đi.”
Lúc này, Dư Như Khiết đi tới: “Thiện, con mới ăn cơm xong, hay là ở đây nghỉ ngơi chút trước đã….”
Lời của bà ta còn chưa nói xong thì nghe thấy chuông điện thoại của Bắc Minh Thiện reo lên.
“Xin lỗi, con đi nghe máy trước đã.” Nói xong, anh quay người rời khỏi cửa, nhanh bước đi vào một lối thoát hiểm ở không xa.
“Có chuyện gì sao?”
“Báo cáo, hôm nay có ba người trước sau đến nhà giam phụ nữ.”
Nghe xong, mi tâm Bắc Minh Thiện khẽ nhíu lại: “Ba người nào?”
“Lý Thâm và Đường Thiên Trạch đi trước, ở đó khoảng chừng chưa tới 5 phút là đã ra rồi. Sau đó là Bắc Minh Diệp Long cũng có tới đó.”
Ba người bọn họ đã tới nhà giam phụ nữ…hẳn là tới gặp Giang Tuệ Tâm rồi.
Bắc Minh Diệp Long được bà ta một tay nuôi lớn, đi thăm bà ta thì cũng không có gì để nói. Còn về Lý Thâm và Đường Thiên Trạch đi tới đó, mục đích của bọn họ là gì chứ?
Bắc Minh Thiện tạm thời vẫn không nghĩ ra bọn họ đi tới đó rốt cuộc là để làm gì: “Các người tiếp tục để mắt. Một khi có tin tức gì thì thập tức thông báo cho tôi. Đúng rồi, nghĩ cách tìm hiểu rõ ràng bọn người Lý Thâm tìm Giang Tuệ Tâm là vì chuyện gì đi.”
“Dạ được.”
Bắc Minh Thiện cúp điện thoại, một mình anh đứng trong lối thoát hiện, bắt đầu sắp xếp mối quan hệ. Nhưng rất nhanh, dòng suy nghĩ của anh lại bị cắt ngang.
Lần này người gọi đến là Hình Uy.
“Alo, có chuyện gì sao?”
“Ờm…ông chủ, tôi biết lúc này không nên làm phiền ngài, nhưng có chuyện cần phải nói với ngài một chút. Hồi nãy tôi nhận được thư mời của tập đoàn Gia Mậu, mời ngài và cô đến tham gia bữa tiệc trưa do bọn họ tổ chức.”
“Bây giờ tôi đã không còn là Tổng giám đốc nữa rồi, còn mời tôi làm gì?”
“Là như vầy, tập đoàn Gia Mậu niệm tình ngài là Tổng giám đốc tiền nhiệm của Bắc Minh Thị, đã có giao thiệp với bọn họ qua nên được mời, còn cô Cố được mời là vì làm Tổng giám đốc, ngoại trừ cái này ra…” Hình Uy còn muốn nói, nhưng bị Bắc Minh Thiện cắt ngang rồi.
“Được rồi, tôi biết rồi. Trả lời bọn họ, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đi.” Bắc Minh Thiện nói xong thì cúp điện thoại.
Thật là có chút mất hứng, vốn dĩ là muốn cùng đi chơi với các con một bữa thật vui, nhưng bị điện thoại quấy rầy phá hỏng hết rồi.
Thực ra, chỉ cần anh không muốn đi, bữa tiệc trưa của tập đoàn Gia Mậu anh tuyệt đối có thể dùng các loại lý do để từ chối. Chỉ có điều bây giờ anh không thể chỉ lo cho mình mà vứt Cố Hạnh Nguyên ở đó chẳng lo.
Nếu như anh đơn phương không tham gia thì bọn người đó nhất định sẽ tìm Cố Hạnh Nguyên gây chuyện. Xem ra bây giờ chỉ có thể ủy khuất các con một chút rồi.
Đi đến cửa phòng tổng thống đẩy cửa ra, nhìn Dư Như Khiết, anh mấp máy môi, gọi một tiếng ‘mẹ’ trong tình huống thú vị này thật sự là có chút khó.
Nhưng Dư Như Khiết trong lòng rất hiểu: “Mấy đứa, các cháu ở đây chơi một lát, bà và ba mấy đứa nói chút chuyện đã.” Nói xong, bà ta đi ra khỏi phòng.
“Thiện, có chuyện gì con cứ nói đi.”
“Xin lỗi, vốn dĩ hôm nay con định đưa bọn nó ra ngoài chơi, nhưng bây giờ xem ra là không đi được rồi. Hồi nãy mới nhận được điện thoại, buổi trưa có một buổi xã giao cần con tham gia, cho nên nhờ hai người chăm dùm bọn nó.”
Dư Như Khiết mỉm cười: “Đều là người một nhà có gì phải khách sáo chứ, mẹ đúng lúc mấy ngày nay cũng rất nhớ mấy đứa cháu, cứ để bọn nó ở chỗ mẹ đi, con không rảnh đưa bọn nó ra ngoài chơi thì mẹ và Cẩm Thành đưa bọn nó đi.”
***
Thấy bà nội và ba ra ngoài rồi, Dương Dương liền biết bọn họ chắc chắn là có chuyện bí mật muốn nói. Đứa bé hiếu kỳ như cậu không muốn bỏ lỡ qua.
Cậu nhóc lê lết từng chút một đến gần cửa. Cuộc đối thoại giữa bọn họ đã để Dương Dương nghe được một chút.
“Ê ê, đại sự không hay rồi….” Dương Dương chạy đến bên cạnh Trình Trình và Cửu Cửu, nhỏ tiếng nói với bọn họ.
Mạc Cẩm Thành ở không xa đang đeo mắt kính, ngồi ở ban công đọc báo.
Hồi nãy ông ta không nhìn thấy cái động tác nhỏ này của Dương Dương. Khi ông ta đặt tờ báo xuống, nhìn thấy ba đứa cháu tụm lại với nhau, ông ta mỉm cười một cái.
Chắc là mấy đứa trẻ này đang bàn xem lát nữa sẽ chơi gì đây mà.
Trình Trình khó hiểu mà nhìn Dương Dương: “Em làm gì vậy, có gì thì mau nói đi.”
“Hồi nãy em đi nghe lén ba và bà nội nói chuyện.”
Trình Trình khinh miệt mà nhìn cậu nhóc một cái: “Từ khi nào mà em có thêm cái tật nghe lén người khác nói chuyện nữa vậy hả.”
Cửu Cửu cũng hùa theo: “Ừm ừm, ma ma nói nghe lén người khác nói chuyện là không có đạo đức đó.”
Dương Dương bày ra một bộ dạng chả sao hết: “Em nghe lén thì đã sao, ban đầu nếu như không phải nghe lén được âm mưu của bà nội sau thì có thể cứu được ba từ cục cảnh sát về không chứ. Hơn nữa, không phải hai người cũng thấy trên TV, nước Mỹ người ta còn nghe lén toàn thế giới đó. Kết quả không phải là không có chuyện gì hết sao, cho dù nước nhà phản đối nhưng đến cuối cùng vẫn phải nghe người ta.”
“Đối với logic của em, anh không thể chấp nhận được. Không lẽ ý là biết rõ mình đã sai rồi nhưng vẫn phải tiếp tục kiên trì sao? Như vậy sẽ chỉ lần lượt hạ thấp địa vị của em trong lòng người khác thôi có biết chưa.” Trình Trình bất lực lắc lắc đầu.
“Hừ, em sẽ không nói cho anh biết là chuyện ba đưa chúng ta ra ngoài chu du sắp bị tan thành bong bóng rồi đâu.”
“Hả? Vậy chúng ta có phải không được ra ngoài chơi, phải về nhà dì Kiều Kiều không?” Cửu Cửu khó lắm mới có thể chấp nhận để ông ba ác ma này đưa mình ra ngoài chơi, nhưng lại nhận được tin tức như vậy, khó tránh có chút thất vọng.
“Em gái, sao em lại biết?” Dương Dương hình như không biết hồi nãy mình đã lỡ mồm nói ra rồi.
Trình Trình khẽ thở dài một hơi. Không phải bé tiếc vì không được ra ngoài chơi, mà là tên nhóc Dương Dương này cứ khôn lắm dại nhiều.
“Ba sẽ không dễ dàng nuốt lời đâu. Nhất định là đã đột nhiên xảy ra chút chuyện gì đó nên ba mới làm như vậy thôi. Nếu đã vậy thì chúng ta chuẩn bị về chỗ dì Kiều Kiều đi.” Hiểu Bắc Minh Thiện, cũng chỉ có Trình Trình.
Thân là anh trai của các em, vào lúc này nên đưa ra chủ ý cho em trai em gái.
Không lâu sau, Dư Như Khiết và Bắc Minh Thiện từ bên ngoài đi vào.
“Ba ơi, ba không cần lo cho bọn con đâu, bọn con sẽ về nhà dì Kiều Kiều. Ba có chuyện thì cứ đi bận đi.” Trình Trình nói xong, vươn tay kéo lấy Dương Dương và Cửu Cửu trông có chút ỉu xìu kia chuẩn bị rời khỏi.
Nhắc đến chủ đề này, cơ thể Lý Thâm không khỏi trở nên nghiêm túc lại: “Không sai, lần này tôi đến chính là muốn hỏi bà chuyện này. Đương nhiên vẫn hy vọng bà có thể trả lời thành thật.”
Giang Tuệ Tâm nhìn Lý Thâm: “Con gái ông không phải đã tìm được rồi sao, sao lại còn hỏi chuyện trước đây nữa. Điều này đối với ông có ý nghĩa gì chứ?”
Lý Thâm khẽ híp mắt lại: “Đương nhiên là cần thiết, nếu như không phải vì người này thì một nhà ba người bọn tôi sẽ không ra bộ dạng này, âm dương cách biệt, cha con không nhận nhau.”
***
Lý Thâm cấp thiết muốn tìm hiểu chân tướng của sự tình, Giang Tuệ Tâm sao mà không nhìn ra cho được.
“Đối với điều mà ông và Lục Lộ năm đó gặp phải, tôi chỉ có thể nói là vô cùng đồng cảm với các người. Không lẽ sau khi ông gặp được Lục Lộ, cậu ta chưa hề nhắc đến với ông sao?” Trong lòng Giang Tuệ Tâm đã có tính toán từ trong cuộc đối thoại với Lý Thâm lúc nãy.
Lý Thâm lắc đầu: “Tôi không chỉ một lần hỏi bà ấy, nhưng bà ấy cứ nói đừng nhắc đến chuyện này nữa. Mãi đến khi bà ấy qua đời. Nhưng tôi vẫn rất muốn biết, tôi hoài nghi cái chết của Lục Lộ có lẽ là có liên quan đến cái này.”
Giang Tuệ Tâm nhìn Lý Thâm, chậm rãi nói: “Nếu ông đã có phán đoán và đáp án của mình thì sao còn đến tìm tôi. Tôi thấy chúng ta hôm nay nói đến đây là được rồi, tôi có chút mệt rồi.”
Nói xong, bà ta đứng dậy, quay đầu đi về hướng mà mình tới lúc nãy. Vào giây phút quay lưng lại với Lý Thâm, khóe miệng bà ta khẽ nhướng lên, lộ ra một nụ cười không dễ phát giác ra.
*
Xem ra, Tổng giám đốc thay thế và Tổng giám đốc đích thực có khác biệt rất lớn, không nói đến quyền lực lớn nhỏ khác nhau, mà ngay cả số lượng văn kiện cần cô ký hằng ngày cũng tăng lên không ít, mấy cái này cô đều không ngờ.
Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, văn kiện mà cô xem đã nhiều bằng một ngày của cô trước đây rồi. Mỗi một dự án công trình của Bắc Minh Thị, từ cạnh tranh đấu thầu, đến kế hoạch, chỉ tiêu, bản thiết kế, vân vân…đều phải xem qua từng cái một, hơn nữa đa số đối với một người ngoài ngành như cô mà nói, giống như là nghìn lẻ một đêm vậy.
Không lẽ đây chính là công việc mà cô phải đối diện sau này ư, lúc trước Bắc Minh Thiện ở đây, không có thấy anh bận như vậy qua, cả ngày anh bận, ngoại trừ xuất hiện ở tiệc rượu thì chính là đi chu du khắp nơi, làm gì bi thảm như mình bây giờ chứ.
“Thưa cô, cô cần giúp gì không?” Hình Uy nhìn ra được sự khổ não của Cố Hạnh Nguyên. Đối với lượng văn kiện đột nhiên tăng lên nhiều này, anh ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng đó cũng chỉ là cảm giác mà thôi.
Càng huống hồ, trước đây cũng từng xuất hiện hiện tượng văn kiện chất đống trong một khoảng thời gian nào đó rồi.
Cố Hạnh Nguyên nhắm mắt lại, dùng tay nắn nắn sống mũi của mình, thả lỏng một lát.
“Hình Uy, không sao đâu, tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi. Chỉ là mấy con số này khiến tôi xem mà có chút đau đầu thôi.”
Hình Uy gật gật đầu: “Điều này cũng là khó tránh, rất nhiều văn kiện của Bắc Minh Thị đều là chuyên ngành, cho nên người ngoài ngành xem sẽ rất tốn sức….” Vừa nói tới đây, anh ta vội vàng bổ sung một câu: “Ò, xin lỗi cô, tôi nói sai rồi.”
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười với anh ta một cái: “Không sao, tôi đích thực là một người ngoài ngành mà, tôi có chút lo, có khi nào phê chuẩn sai một dự án nào đó rồi không, đến lúc đó sẽ tổn thất đến lợi ích của tập đoàn.”
“Thưa cô, điều này cô có thể yên tân, có một số văn kiện trước khi được đưa đến đây đều được các giám đốc bộ phận đích thân phê duyệt qua, cho nên không cần thiết cái nào cũng phải nghiêm túc xem qua đâu.”
“Ò, nếu như là vậy thì tôi ít nhiều cũng yên tâm được rồi.”
*
Bắc Minh Diệp Long lái xe từ bờ biển trở về, anh ta không có trực tiếp đi Bắc Minh Thị, mà đã rẽ hướng trước khi vào thành phố, anh ta quyết định đi thăm Giang Tuệ Tâm.
Khi anh ta biết Giang Tuệ Tâm bị bắt, cảm thấy vô cùng bất ngờ. Anh ta không ngờ bà nội sẽ hạ độc giết người. Đương nhiên, anh ta cũng không rõ nội tình bên trong rốt cuộc là thế nào.
Trước đây anh ta luôn bận bày kế hoạch làm sao để giành được Bắc Minh Thị lại, bây giờ xem ra kế hoạch có thể tiếp tục tiến hành rồi, cũng nên đến thăm bà nội, nói cho bà ta nghe về tin tốt này.
***
Bắc Minh Thiện dùng bữa sáng ở nhà hàng, sau đó đến phòng tổng thống mà Mạc Cẩm Thành và mẹ đang ở, vươn tay ra gõ cửa.
Người mở cửa là Trình Trình.
“Các con có nghịch ngợm ở đây không đó?” Bắc Minh Thiện cúi đầu nhìn con trai, lại nghe động tĩnh bên trong. Hình như tất cả vẫn rất ổn.
“Ba, bọn con đang trò chuyện với bà nội mà.”
Bắc Minh Thiện gật gật đầu: “Vậy thì tốt, được rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát đi.”
Lúc này, Dư Như Khiết đi tới: “Thiện, con mới ăn cơm xong, hay là ở đây nghỉ ngơi chút trước đã….”
Lời của bà ta còn chưa nói xong thì nghe thấy chuông điện thoại của Bắc Minh Thiện reo lên.
“Xin lỗi, con đi nghe máy trước đã.” Nói xong, anh quay người rời khỏi cửa, nhanh bước đi vào một lối thoát hiểm ở không xa.
“Có chuyện gì sao?”
“Báo cáo, hôm nay có ba người trước sau đến nhà giam phụ nữ.”
Nghe xong, mi tâm Bắc Minh Thiện khẽ nhíu lại: “Ba người nào?”
“Lý Thâm và Đường Thiên Trạch đi trước, ở đó khoảng chừng chưa tới 5 phút là đã ra rồi. Sau đó là Bắc Minh Diệp Long cũng có tới đó.”
Ba người bọn họ đã tới nhà giam phụ nữ…hẳn là tới gặp Giang Tuệ Tâm rồi.
Bắc Minh Diệp Long được bà ta một tay nuôi lớn, đi thăm bà ta thì cũng không có gì để nói. Còn về Lý Thâm và Đường Thiên Trạch đi tới đó, mục đích của bọn họ là gì chứ?
Bắc Minh Thiện tạm thời vẫn không nghĩ ra bọn họ đi tới đó rốt cuộc là để làm gì: “Các người tiếp tục để mắt. Một khi có tin tức gì thì thập tức thông báo cho tôi. Đúng rồi, nghĩ cách tìm hiểu rõ ràng bọn người Lý Thâm tìm Giang Tuệ Tâm là vì chuyện gì đi.”
“Dạ được.”
Bắc Minh Thiện cúp điện thoại, một mình anh đứng trong lối thoát hiện, bắt đầu sắp xếp mối quan hệ. Nhưng rất nhanh, dòng suy nghĩ của anh lại bị cắt ngang.
Lần này người gọi đến là Hình Uy.
“Alo, có chuyện gì sao?”
“Ờm…ông chủ, tôi biết lúc này không nên làm phiền ngài, nhưng có chuyện cần phải nói với ngài một chút. Hồi nãy tôi nhận được thư mời của tập đoàn Gia Mậu, mời ngài và cô đến tham gia bữa tiệc trưa do bọn họ tổ chức.”
“Bây giờ tôi đã không còn là Tổng giám đốc nữa rồi, còn mời tôi làm gì?”
“Là như vầy, tập đoàn Gia Mậu niệm tình ngài là Tổng giám đốc tiền nhiệm của Bắc Minh Thị, đã có giao thiệp với bọn họ qua nên được mời, còn cô Cố được mời là vì làm Tổng giám đốc, ngoại trừ cái này ra…” Hình Uy còn muốn nói, nhưng bị Bắc Minh Thiện cắt ngang rồi.
“Được rồi, tôi biết rồi. Trả lời bọn họ, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đi.” Bắc Minh Thiện nói xong thì cúp điện thoại.
Thật là có chút mất hứng, vốn dĩ là muốn cùng đi chơi với các con một bữa thật vui, nhưng bị điện thoại quấy rầy phá hỏng hết rồi.
Thực ra, chỉ cần anh không muốn đi, bữa tiệc trưa của tập đoàn Gia Mậu anh tuyệt đối có thể dùng các loại lý do để từ chối. Chỉ có điều bây giờ anh không thể chỉ lo cho mình mà vứt Cố Hạnh Nguyên ở đó chẳng lo.
Nếu như anh đơn phương không tham gia thì bọn người đó nhất định sẽ tìm Cố Hạnh Nguyên gây chuyện. Xem ra bây giờ chỉ có thể ủy khuất các con một chút rồi.
Đi đến cửa phòng tổng thống đẩy cửa ra, nhìn Dư Như Khiết, anh mấp máy môi, gọi một tiếng ‘mẹ’ trong tình huống thú vị này thật sự là có chút khó.
Nhưng Dư Như Khiết trong lòng rất hiểu: “Mấy đứa, các cháu ở đây chơi một lát, bà và ba mấy đứa nói chút chuyện đã.” Nói xong, bà ta đi ra khỏi phòng.
“Thiện, có chuyện gì con cứ nói đi.”
“Xin lỗi, vốn dĩ hôm nay con định đưa bọn nó ra ngoài chơi, nhưng bây giờ xem ra là không đi được rồi. Hồi nãy mới nhận được điện thoại, buổi trưa có một buổi xã giao cần con tham gia, cho nên nhờ hai người chăm dùm bọn nó.”
Dư Như Khiết mỉm cười: “Đều là người một nhà có gì phải khách sáo chứ, mẹ đúng lúc mấy ngày nay cũng rất nhớ mấy đứa cháu, cứ để bọn nó ở chỗ mẹ đi, con không rảnh đưa bọn nó ra ngoài chơi thì mẹ và Cẩm Thành đưa bọn nó đi.”
***
Thấy bà nội và ba ra ngoài rồi, Dương Dương liền biết bọn họ chắc chắn là có chuyện bí mật muốn nói. Đứa bé hiếu kỳ như cậu không muốn bỏ lỡ qua.
Cậu nhóc lê lết từng chút một đến gần cửa. Cuộc đối thoại giữa bọn họ đã để Dương Dương nghe được một chút.
“Ê ê, đại sự không hay rồi….” Dương Dương chạy đến bên cạnh Trình Trình và Cửu Cửu, nhỏ tiếng nói với bọn họ.
Mạc Cẩm Thành ở không xa đang đeo mắt kính, ngồi ở ban công đọc báo.
Hồi nãy ông ta không nhìn thấy cái động tác nhỏ này của Dương Dương. Khi ông ta đặt tờ báo xuống, nhìn thấy ba đứa cháu tụm lại với nhau, ông ta mỉm cười một cái.
Chắc là mấy đứa trẻ này đang bàn xem lát nữa sẽ chơi gì đây mà.
Trình Trình khó hiểu mà nhìn Dương Dương: “Em làm gì vậy, có gì thì mau nói đi.”
“Hồi nãy em đi nghe lén ba và bà nội nói chuyện.”
Trình Trình khinh miệt mà nhìn cậu nhóc một cái: “Từ khi nào mà em có thêm cái tật nghe lén người khác nói chuyện nữa vậy hả.”
Cửu Cửu cũng hùa theo: “Ừm ừm, ma ma nói nghe lén người khác nói chuyện là không có đạo đức đó.”
Dương Dương bày ra một bộ dạng chả sao hết: “Em nghe lén thì đã sao, ban đầu nếu như không phải nghe lén được âm mưu của bà nội sau thì có thể cứu được ba từ cục cảnh sát về không chứ. Hơn nữa, không phải hai người cũng thấy trên TV, nước Mỹ người ta còn nghe lén toàn thế giới đó. Kết quả không phải là không có chuyện gì hết sao, cho dù nước nhà phản đối nhưng đến cuối cùng vẫn phải nghe người ta.”
“Đối với logic của em, anh không thể chấp nhận được. Không lẽ ý là biết rõ mình đã sai rồi nhưng vẫn phải tiếp tục kiên trì sao? Như vậy sẽ chỉ lần lượt hạ thấp địa vị của em trong lòng người khác thôi có biết chưa.” Trình Trình bất lực lắc lắc đầu.
“Hừ, em sẽ không nói cho anh biết là chuyện ba đưa chúng ta ra ngoài chu du sắp bị tan thành bong bóng rồi đâu.”
“Hả? Vậy chúng ta có phải không được ra ngoài chơi, phải về nhà dì Kiều Kiều không?” Cửu Cửu khó lắm mới có thể chấp nhận để ông ba ác ma này đưa mình ra ngoài chơi, nhưng lại nhận được tin tức như vậy, khó tránh có chút thất vọng.
“Em gái, sao em lại biết?” Dương Dương hình như không biết hồi nãy mình đã lỡ mồm nói ra rồi.
Trình Trình khẽ thở dài một hơi. Không phải bé tiếc vì không được ra ngoài chơi, mà là tên nhóc Dương Dương này cứ khôn lắm dại nhiều.
“Ba sẽ không dễ dàng nuốt lời đâu. Nhất định là đã đột nhiên xảy ra chút chuyện gì đó nên ba mới làm như vậy thôi. Nếu đã vậy thì chúng ta chuẩn bị về chỗ dì Kiều Kiều đi.” Hiểu Bắc Minh Thiện, cũng chỉ có Trình Trình.
Thân là anh trai của các em, vào lúc này nên đưa ra chủ ý cho em trai em gái.
Không lâu sau, Dư Như Khiết và Bắc Minh Thiện từ bên ngoài đi vào.
“Ba ơi, ba không cần lo cho bọn con đâu, bọn con sẽ về nhà dì Kiều Kiều. Ba có chuyện thì cứ đi bận đi.” Trình Trình nói xong, vươn tay kéo lấy Dương Dương và Cửu Cửu trông có chút ỉu xìu kia chuẩn bị rời khỏi.
/858
|