Thấy thái độ của ông ta như đã có chuyển biến, Bắc Minh Diệp Long lập tức dấy lên vài phần tinh thần: “Chú Trường Khánh, bất luận là Bắc Minh Thị hay là nhà Bắc Minh, thì chuyện gì cũng không giấu chú được. Tập đoàn Bắc Minh Thị sở dĩ chú hai cháu có thể làm Tổng giám đốc, chính là vì chú ta đã cướp đi cổ phần của ba cháu, lại ép ông nội giao vị trí Tổng giám đốc cho chú ta. Đây vốn dĩ là không hợp lý. Lại cộng thêm lần này, chú ta lại tự ý làm chủ, đơn phương tuyên bố ứng cử viên mới cho Tổng giám đốc mà không thông qua sự đồng ý của cổ đông. Đây chính là không coi các cổ đông của tập đoàn Bắc Minh Thị ra gì. Có lẽ chú không biết chứ, khi chú rời khỏi hội trường không bao lâu, chú hai đã đến hội trường. Chú ta không có lý do gì không biết xung đột mà hội trường xảy ra trước đó. Nhưng chú ta lại không nhắc chữ nào cả.”
Anh ta nói vô cùng cẩn thận dè dặt, đương nhiên câu nào cũng phải trúng vào ‘nỗi lòng’ của Đinh Trường Khánh, từ đó chọc giận ông ta, đạt được mục đích của mình.
***
Rất rõ ràng, mục đích của Bắc Minh Diệp Long coi như đã đạt được rồi. Chỉ thấy sắc mặt Đinh Trường Khánh thay đổi.
“Diệp Long, cậu nói bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
Bắc Minh Diệp Long mang theo nụ cười, nhìn thấy sách lược nhỏ của mình coi như đã thành công một phần rồi. Có sự ủng hộ của Đinh Trường Khánh, thì chuyện sau này sẽ dễ làm hơn nhiều.
“Chú Trường Khánh, khoan hẵng vội, cháu đã có một kế hoạch vẹn toàn rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói…”
*
Dương Dương ngồi trên ghế lái phụ, ba không có tiết lộ là sẽ đưa các bé đi đâu. Trong lòng cậu nhóc lúc này tràn đầy các loại mong đợi.
Trong lòng của Cửu Cửu cũng vô cùng thấp thỏm, cho dù bé nhìn thấy khi hai anh đối diện với ba trông rất thoải mái tự nhiên, dường như bé cũng ý thức ra rằng thật ra ba vốn không có đáng sợ.
Cho dù như vậy, bé vẫn không thả lỏng ra được. Dấu ấn mà ‘Quỷ nhà vệ sinh’ để lại trong tâm hồn trẻ thơ đích thực là không nhẹ.
Qua một hồi, Bắc Minh Thiện ngừng xe ở cửa khách sạn Daredevil Empire.
“Ba ơi, ba đưa bọn con tới chỗ này làm gì vậy, không phải đưa bọn con ra ngoài chơi sao?” Dương Dương hình như có chút thất vọng.
Bắc Minh Thiện không có trả lời, mở cửa rồi bước xuống xe.
“Từ sáng ba đã chưa ăn cơm rồi, ba đến đây đương nhiên là để ăn cơm đó.” Trình Trình nói. Sau đó, bé cũng mở cửa xuống xe, rồi dìu Cửu Cửu xuống. Cuối cùng là Dương Dương xuống xe.
“Ba muốn ăn cơm ở đây, chúng ta đi thăm bà nội trước đi.” Trình Trình đề nghị.
“Ừm ừm, em đã rất lâu không có gặp bà nội rồi, thật sự có chút nhớ bà ấy, đương nhiên còn có ông nội Mạc nữa.” Dương Dương quay người đóng cửa lại.
“‘Đã lâu không gặp’ là sao chứ, còn chưa tới một tuần nữa OK. Dương Dương, sao em nói chuyện cứ khiến người khác cảm thấy không đáng tin thế.” Trình Trình trợn trắng mắt với Dương Dương một cái.
“Không đáng tin.” Cửu Cửu cũng bổ sung một câu.
Trình Trình giao Cửu Cửu cho Dương Dương trông coi, bé chạy bước nhỏ đi theo Bắc Minh Thiện: “Ba ơi, ba đến đây là muốn ăn sáng đúng không, con và Dương Dương đã bàn bạc rồi, chuẩn bị đưa em gái đi thăm bà nội và ông nội Mạc.”
Bắc Minh Thiện gật gật đầu: “Được, các con đi đi. Nhưng ba đứa các con đừng có mà nghịch ngợm, đặc biệt là Dương đó.”
“Ừm, con sẽ quản lý các em thật tốt.”
*
“Cốc cốc cốc….” Cửa phòng tổng thống mà Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành đang ở bị gõ lên.
Sau vài giây, truyền đến tiếng bước chân, sau đó cửa được mở ra.
“Bà nội, bọn cháu tới thăm bà này.” Trình Trình và Dương Dương đồng thanh nói.
Người mở cửa chính là Mạc Cẩm Thành, Dư Như Khiết đi theo đằng sau ông ta. Nhìn thấy ba đứa trẻ đứng ở cửa phòng mình, hai người già đều cảm thấy rất vui.
“Các bảo bối, sao các cháu lại đến rồi?” Dư Như Khiết đưa các bé vào trong. Mỗi ngày bà đều ở khách sạn này, tuy có Mạc Cẩm Thành bầu bạn, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu.
Đặc biệt là hai chị em tốt trước đây của bà ta đều không còn nữa, bà ta càng cảm thấy cô đơn hơn. Bà ta thật sự rất muốn đi thăm mấy đứa cháu, nhưng lại lo lắng làm như vậy sẽ tăng thêm gánh nặng không cần thiết cho bọn người Cố Hạnh Nguyên.
Bên đó đã có một sản phụ và em bé cần người chăm sóc rồi.
“Trình Trình, Dương Dương, còn có Cửu Cửu nữa, sao hôm nay các cháu lại đến thế? Là mẹ của mấy cháu đưa mấy cháu đến sao?”
“Không phải, là ba đưa bọn cháu tới.” Dương Dương nói.
“Ba của bọn cháu cũng tới hả, nó đang ở đâu?” Dư Như Khiết đương nhiên cũng rất muốn gặp con trai của mình. Bà ta và Mạc Cẩm Thành cũng nhìn thấy tin tức hôm qua Bắc Minh Thiện giao vị trí Tổng giám đốc cho Cố Hạnh Nguyên rồi.
Chuyện này đối với bọn họ mà nói cũng là vô cùng kinh ngạc.
***
Hôm qua, sau khi Bắc Minh Thiện tuyên bố tin tức thay đổi Tổng giám đốc, có không ít phóng viên đã gọi điện thoại phỏng vấn rất nhiều tập đoàn nổi tiếng có hợp tác với Bắc Minh Thị, trong đó cũng bao gồm Mạc Cẩm Thành.
Nhưng, đối với ông ta mà nói, Bắc Minh Thiện đưa ra quyết định như vậy vốn không kỳ lạ. Điều này được xây dựng trên sự tín nhiệm đối với anh.
Càng huống hồ, người thay thế anh cũng là con gái nuôi Cố Hạnh Nguyên của mình, cho dù kinh nghiệm và năng lực của cô còn hạn chế, nhưng cũng không lo sẽ xảy ra vấn đề gì.
“Ba đang ở dưới lầu ăn cơm, đợi ba ăn xong sẽ lên đây thôi.” Dương Dương đáp.
*
Trên đường từ bờ biển về Bắc Minh Thị, trên mặt Bắc Minh Diệp Long mang theo nụ cười khó mà che giấu được. Lần tiếp xúc với Đinh Trường Khánh này trông có vẻ đã đạt được đến hiệu quả mà anh ta mong đợi, tiếp theo đây thì phải xem ông ta ra tay thế nào rồi.
Cho dù bây giờ giữa anh ta và Cố Hạnh Nguyên đã vạch rõ lập trường rồi, nhưng nếu như thật sự ra tay đối phó với Cố Hạnh Nguyên, Bắc Minh Diệp Long thật sự vẫn có chút không xuống được cái tay này.
Anh ta cũng đã nhiều lần tự hỏi mình, nhưng vẫn không cho ra được một câu trả lời xác thực, kết luận cuối cùng là: Có lẽ bởi vì mình quá mềm lòng rồi.
Anh ta vẫn không thể quên đi người phụ nữ đã từng là mối tình đầu của mình, có thể nói anh ta bây giờ vẫn còn rất thích cô, vẫn hy vọng cô có thể đứng ở phía mình.
Nhưng, suy nghĩ như vậy trông giống như là một loại hy vọng xa xỉ vậy, trái tim của người phụ nữ này đã không thuộc về mình. Có lẽ anh ta có thể thử lại.
*
Nhà tù dành cho phụ nữ ở thành phố A chỉ cách thành phố một trăm km. Các bức tường cao màu xám xanh và tám tòa tháp tạo thành một thành phố khép kín hoàn toàn, diện tích bên trong không nhỏ, cơ sở vật chất cũng sẵn có. Chỉ khác là những người bên trong không được ra ngoài.
Hơn nữa người ở bên trong đều bị giám sát 24/24.
Trong một bãi đất trống được bao quanh bởi hàng rào thép gai, Giang Tuệ Tâm đang mặc đồng phục tù nhân, ngồi trên một chiếc ghế xếp màu xanh lá cây phơi mình trong ánh nắng mặt trời. Trong một hàng rào kẽm gai khác cách bà ta không xa, một nhóm phụ nữ đang chơi bóng ở bên trong.
Kể từ khi đến đây, không có người làm phục vụ, không có đồ ăn ngon lành, ngoại trừ những cái này ra thì bà ta còn phải làm việc ở đây, bà ta bị sắp xếp đến phòng giặt đồ. Mỗi ngày đều không ngừng có quần áo và chăn mền được đưa tới đây. Cho dù công việc giặt giũ vẫn do máy giặt làm, nhưng vẫn có cường độ lao động.
Một bà cô sống quen trong giàu có đủ đầy, áo có người mặc cho, cơm có người bưng tới đã cảm nhận được các loại không quen.
Không những vậy, sau mỗi ngày làm việc, nằm trên chiếc giường phản cứng ngắt không có nệm, các loại đau nhức đều xuất hiện.
Ánh nắng mặt trời ấm áp soi rọi trên người bà ta.
Khi bà ta nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên tình cảnh năm đó, cuộc sống có cười có nói của mình và Dư Như Khiết, còn có Lục Lộ….
Bà ta gần như có thể nhớ rất rõ giọng nói và cả những gì mà họ nói vào lúc đó, rất là chân thật. Lúc đó bọn họ thân thiết biết bao nhiêu, cho dù là vậy nhưng đến bây giờ lại có một kết quả như vậy.
Lục Lộ không còn nữa, Dư Như Khiết đã về thành phố A nhưng không còn là nữ chủ nhân của nhà Bắc Minh, còn mình thì bị làm tù nhân, thật là càng nghĩ càng thấy buồn.
“7564, có người đến thăm bà.” Nữ cảnh sát đi đến bên cạnh nói với bà ta.
7564 chính là mã số của Giang Tuệ Tâm ở đây. Phạm nhân ở đây không có tên chỉ có mã số.
Trong lòng Giang Tuệ Tâm có chút không dám tin lời mà mình vừa nghe thấy.
Bà ta mang theo thần sắc nghi hoặc mà ngẩng đầu lên nhìn cảnh sát đứng ở trước mặt mình, sau đó từ từ đứng dậy khỏi ghế xếp.
***
Khuôn mặt cứng đờ và giọng nói băng lãnh của nữ cảnh sát khiến Giang Tuệ Tâm nghe xong mà cảm thấy rất khó chịu.
Trong những ngày tháng ở nhà Bắc Minh, chưa từng có ai đối đãi với mình như vậy.
Bà ta lúc đó có thân phận là nữ chủ nhân của nhà Bắc Minh, ai ai cũng vô cùng tôn kính bà ta.
Chỉ là bây giờ đã không còn như xưa nữa rồi.
“Xin hỏi, tôi có thể hỏi là người nào của nhà Bắc Minh đến gặp tôi không?”
Kể từ khi Giang Tuệ Tâm đến đây, mấy ngày ngắn ngủi này chưa từng có ai đến gặp mình qua.
Mỗi lần nghĩ đến đây, bà ta đều không khỏi bắt đầu tự giễu: Con người chính là hiện thực như vậy, lúc vinh hoa phú quý thì ai cũng muốn nịnh hót mình, ai cũng cung kính với mình. Nhưng khi rơi vào gian khó, ai cũng hờ hững lạnh lùng.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì, ra ngoài xem không phải là biết rồi sao. Nhanh chút đi, thời gian cho các người chỉ có năm phút.” Lời nói của nữ cảnh sát vẫn rất lạnh, hơn nữa còn mang theo một chút mất kiên nhẫn.
Sau khi cô ta nói xong thì quay người đưa Giang Tuệ Tâm đến phòng thăm.
Trên đường đi, trong lòng Giang Tuệ Tâm vẫn không ngừng suy đoán người tới, sẽ là ai chứ? Con trai Bắc Minh Đông của mình? Chắc là không, bà ta không muốn cho ai biết Bắc Minh Đông có một người mẹ như vậy, nếu không thì tiền đồ của anh rất có thể sẽ bị hủy mất.
Là Bắc Minh Thiện? Hình như cũng là chuyện không thể. Bản thân mình muốn hại mẹ của anh, tuy không có thành công nhưng cũng đủ để anh hận mình cả đời.
Bà ta nhìn Bắc Minh Thiện lớn lên, tính cách của anh bà ta ít nhiều gì cũng biết.
Cũng có lẽ là Bắc Minh Diệp Long….
Bà ta gần như đã nghĩ đến mỗi một người của nhà Bắc Minh, nhưng lại phủ quyết từng người một.
Mãi đến sau khi mình được đưa vào phỏng thăm, nhìn thấy người tới, trái tim của bà ta cũng lập tức chùng xuống.
Giang Tuệ Tâm được sắp xếp ngồi xuống, trước mặt bà ta là một lớp kính chống đạn dày cộm, trên bàn còn có một chiếc micro, cái này dùng để nói chuyện. Giọng của người tới có thể được phát ra từ một chiếc hộp bên cạnh micro.
Người đến thăm bà ta là một người đàn ông có tuổi tác xêm xêm với bà ta, đầu tóc trắng bạc, khuôn mặt gầy gò. Đằng sau ông ta còn có một người đàn ông trẻ tuổi với tướng mạo vô cùng tuấn mỹ.
“Giang Tuệ Tâm, không ngờ là tôi lại đến tìm bà đúng chứ.”
Giang Tuệ Tâm cười khổ một tiếng: “Đích thực là không có ngờ Lý Thâm ông lại tới đây gặp tôi.”
Lý Thâm gật gật đầu: “Bà nói không sai, thực ra ngay cả tôi cũng không ngờ. Nhưng mà lần này tôi đến là muốn tìm hiểu một số chuyện từ bà.”
“Tìm hiểu? Lúc ở trên tòa, không phải ông đều đã rất rõ rồi sao, Lục Lộ là bị tôi hại chết.”
“Giang Tuệ Tâm, điểm này bà không cần nhắc lại, tôi biết mục đích của bà thực ra là muốn đối phó với Dư Như Khiết, chỉ là vận khí của bà không tốt, đương nhiên vận khí của Lục Lộ xấu hơn. Bỏ đi những chuyện này, tôi muốn hỏi bà chuyện khác, hy vọng bà có thể trả lời thật.”
Anh ta nói vô cùng cẩn thận dè dặt, đương nhiên câu nào cũng phải trúng vào ‘nỗi lòng’ của Đinh Trường Khánh, từ đó chọc giận ông ta, đạt được mục đích của mình.
***
Rất rõ ràng, mục đích của Bắc Minh Diệp Long coi như đã đạt được rồi. Chỉ thấy sắc mặt Đinh Trường Khánh thay đổi.
“Diệp Long, cậu nói bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
Bắc Minh Diệp Long mang theo nụ cười, nhìn thấy sách lược nhỏ của mình coi như đã thành công một phần rồi. Có sự ủng hộ của Đinh Trường Khánh, thì chuyện sau này sẽ dễ làm hơn nhiều.
“Chú Trường Khánh, khoan hẵng vội, cháu đã có một kế hoạch vẹn toàn rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói…”
*
Dương Dương ngồi trên ghế lái phụ, ba không có tiết lộ là sẽ đưa các bé đi đâu. Trong lòng cậu nhóc lúc này tràn đầy các loại mong đợi.
Trong lòng của Cửu Cửu cũng vô cùng thấp thỏm, cho dù bé nhìn thấy khi hai anh đối diện với ba trông rất thoải mái tự nhiên, dường như bé cũng ý thức ra rằng thật ra ba vốn không có đáng sợ.
Cho dù như vậy, bé vẫn không thả lỏng ra được. Dấu ấn mà ‘Quỷ nhà vệ sinh’ để lại trong tâm hồn trẻ thơ đích thực là không nhẹ.
Qua một hồi, Bắc Minh Thiện ngừng xe ở cửa khách sạn Daredevil Empire.
“Ba ơi, ba đưa bọn con tới chỗ này làm gì vậy, không phải đưa bọn con ra ngoài chơi sao?” Dương Dương hình như có chút thất vọng.
Bắc Minh Thiện không có trả lời, mở cửa rồi bước xuống xe.
“Từ sáng ba đã chưa ăn cơm rồi, ba đến đây đương nhiên là để ăn cơm đó.” Trình Trình nói. Sau đó, bé cũng mở cửa xuống xe, rồi dìu Cửu Cửu xuống. Cuối cùng là Dương Dương xuống xe.
“Ba muốn ăn cơm ở đây, chúng ta đi thăm bà nội trước đi.” Trình Trình đề nghị.
“Ừm ừm, em đã rất lâu không có gặp bà nội rồi, thật sự có chút nhớ bà ấy, đương nhiên còn có ông nội Mạc nữa.” Dương Dương quay người đóng cửa lại.
“‘Đã lâu không gặp’ là sao chứ, còn chưa tới một tuần nữa OK. Dương Dương, sao em nói chuyện cứ khiến người khác cảm thấy không đáng tin thế.” Trình Trình trợn trắng mắt với Dương Dương một cái.
“Không đáng tin.” Cửu Cửu cũng bổ sung một câu.
Trình Trình giao Cửu Cửu cho Dương Dương trông coi, bé chạy bước nhỏ đi theo Bắc Minh Thiện: “Ba ơi, ba đến đây là muốn ăn sáng đúng không, con và Dương Dương đã bàn bạc rồi, chuẩn bị đưa em gái đi thăm bà nội và ông nội Mạc.”
Bắc Minh Thiện gật gật đầu: “Được, các con đi đi. Nhưng ba đứa các con đừng có mà nghịch ngợm, đặc biệt là Dương đó.”
“Ừm, con sẽ quản lý các em thật tốt.”
*
“Cốc cốc cốc….” Cửa phòng tổng thống mà Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành đang ở bị gõ lên.
Sau vài giây, truyền đến tiếng bước chân, sau đó cửa được mở ra.
“Bà nội, bọn cháu tới thăm bà này.” Trình Trình và Dương Dương đồng thanh nói.
Người mở cửa chính là Mạc Cẩm Thành, Dư Như Khiết đi theo đằng sau ông ta. Nhìn thấy ba đứa trẻ đứng ở cửa phòng mình, hai người già đều cảm thấy rất vui.
“Các bảo bối, sao các cháu lại đến rồi?” Dư Như Khiết đưa các bé vào trong. Mỗi ngày bà đều ở khách sạn này, tuy có Mạc Cẩm Thành bầu bạn, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu.
Đặc biệt là hai chị em tốt trước đây của bà ta đều không còn nữa, bà ta càng cảm thấy cô đơn hơn. Bà ta thật sự rất muốn đi thăm mấy đứa cháu, nhưng lại lo lắng làm như vậy sẽ tăng thêm gánh nặng không cần thiết cho bọn người Cố Hạnh Nguyên.
Bên đó đã có một sản phụ và em bé cần người chăm sóc rồi.
“Trình Trình, Dương Dương, còn có Cửu Cửu nữa, sao hôm nay các cháu lại đến thế? Là mẹ của mấy cháu đưa mấy cháu đến sao?”
“Không phải, là ba đưa bọn cháu tới.” Dương Dương nói.
“Ba của bọn cháu cũng tới hả, nó đang ở đâu?” Dư Như Khiết đương nhiên cũng rất muốn gặp con trai của mình. Bà ta và Mạc Cẩm Thành cũng nhìn thấy tin tức hôm qua Bắc Minh Thiện giao vị trí Tổng giám đốc cho Cố Hạnh Nguyên rồi.
Chuyện này đối với bọn họ mà nói cũng là vô cùng kinh ngạc.
***
Hôm qua, sau khi Bắc Minh Thiện tuyên bố tin tức thay đổi Tổng giám đốc, có không ít phóng viên đã gọi điện thoại phỏng vấn rất nhiều tập đoàn nổi tiếng có hợp tác với Bắc Minh Thị, trong đó cũng bao gồm Mạc Cẩm Thành.
Nhưng, đối với ông ta mà nói, Bắc Minh Thiện đưa ra quyết định như vậy vốn không kỳ lạ. Điều này được xây dựng trên sự tín nhiệm đối với anh.
Càng huống hồ, người thay thế anh cũng là con gái nuôi Cố Hạnh Nguyên của mình, cho dù kinh nghiệm và năng lực của cô còn hạn chế, nhưng cũng không lo sẽ xảy ra vấn đề gì.
“Ba đang ở dưới lầu ăn cơm, đợi ba ăn xong sẽ lên đây thôi.” Dương Dương đáp.
*
Trên đường từ bờ biển về Bắc Minh Thị, trên mặt Bắc Minh Diệp Long mang theo nụ cười khó mà che giấu được. Lần tiếp xúc với Đinh Trường Khánh này trông có vẻ đã đạt được đến hiệu quả mà anh ta mong đợi, tiếp theo đây thì phải xem ông ta ra tay thế nào rồi.
Cho dù bây giờ giữa anh ta và Cố Hạnh Nguyên đã vạch rõ lập trường rồi, nhưng nếu như thật sự ra tay đối phó với Cố Hạnh Nguyên, Bắc Minh Diệp Long thật sự vẫn có chút không xuống được cái tay này.
Anh ta cũng đã nhiều lần tự hỏi mình, nhưng vẫn không cho ra được một câu trả lời xác thực, kết luận cuối cùng là: Có lẽ bởi vì mình quá mềm lòng rồi.
Anh ta vẫn không thể quên đi người phụ nữ đã từng là mối tình đầu của mình, có thể nói anh ta bây giờ vẫn còn rất thích cô, vẫn hy vọng cô có thể đứng ở phía mình.
Nhưng, suy nghĩ như vậy trông giống như là một loại hy vọng xa xỉ vậy, trái tim của người phụ nữ này đã không thuộc về mình. Có lẽ anh ta có thể thử lại.
*
Nhà tù dành cho phụ nữ ở thành phố A chỉ cách thành phố một trăm km. Các bức tường cao màu xám xanh và tám tòa tháp tạo thành một thành phố khép kín hoàn toàn, diện tích bên trong không nhỏ, cơ sở vật chất cũng sẵn có. Chỉ khác là những người bên trong không được ra ngoài.
Hơn nữa người ở bên trong đều bị giám sát 24/24.
Trong một bãi đất trống được bao quanh bởi hàng rào thép gai, Giang Tuệ Tâm đang mặc đồng phục tù nhân, ngồi trên một chiếc ghế xếp màu xanh lá cây phơi mình trong ánh nắng mặt trời. Trong một hàng rào kẽm gai khác cách bà ta không xa, một nhóm phụ nữ đang chơi bóng ở bên trong.
Kể từ khi đến đây, không có người làm phục vụ, không có đồ ăn ngon lành, ngoại trừ những cái này ra thì bà ta còn phải làm việc ở đây, bà ta bị sắp xếp đến phòng giặt đồ. Mỗi ngày đều không ngừng có quần áo và chăn mền được đưa tới đây. Cho dù công việc giặt giũ vẫn do máy giặt làm, nhưng vẫn có cường độ lao động.
Một bà cô sống quen trong giàu có đủ đầy, áo có người mặc cho, cơm có người bưng tới đã cảm nhận được các loại không quen.
Không những vậy, sau mỗi ngày làm việc, nằm trên chiếc giường phản cứng ngắt không có nệm, các loại đau nhức đều xuất hiện.
Ánh nắng mặt trời ấm áp soi rọi trên người bà ta.
Khi bà ta nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên tình cảnh năm đó, cuộc sống có cười có nói của mình và Dư Như Khiết, còn có Lục Lộ….
Bà ta gần như có thể nhớ rất rõ giọng nói và cả những gì mà họ nói vào lúc đó, rất là chân thật. Lúc đó bọn họ thân thiết biết bao nhiêu, cho dù là vậy nhưng đến bây giờ lại có một kết quả như vậy.
Lục Lộ không còn nữa, Dư Như Khiết đã về thành phố A nhưng không còn là nữ chủ nhân của nhà Bắc Minh, còn mình thì bị làm tù nhân, thật là càng nghĩ càng thấy buồn.
“7564, có người đến thăm bà.” Nữ cảnh sát đi đến bên cạnh nói với bà ta.
7564 chính là mã số của Giang Tuệ Tâm ở đây. Phạm nhân ở đây không có tên chỉ có mã số.
Trong lòng Giang Tuệ Tâm có chút không dám tin lời mà mình vừa nghe thấy.
Bà ta mang theo thần sắc nghi hoặc mà ngẩng đầu lên nhìn cảnh sát đứng ở trước mặt mình, sau đó từ từ đứng dậy khỏi ghế xếp.
***
Khuôn mặt cứng đờ và giọng nói băng lãnh của nữ cảnh sát khiến Giang Tuệ Tâm nghe xong mà cảm thấy rất khó chịu.
Trong những ngày tháng ở nhà Bắc Minh, chưa từng có ai đối đãi với mình như vậy.
Bà ta lúc đó có thân phận là nữ chủ nhân của nhà Bắc Minh, ai ai cũng vô cùng tôn kính bà ta.
Chỉ là bây giờ đã không còn như xưa nữa rồi.
“Xin hỏi, tôi có thể hỏi là người nào của nhà Bắc Minh đến gặp tôi không?”
Kể từ khi Giang Tuệ Tâm đến đây, mấy ngày ngắn ngủi này chưa từng có ai đến gặp mình qua.
Mỗi lần nghĩ đến đây, bà ta đều không khỏi bắt đầu tự giễu: Con người chính là hiện thực như vậy, lúc vinh hoa phú quý thì ai cũng muốn nịnh hót mình, ai cũng cung kính với mình. Nhưng khi rơi vào gian khó, ai cũng hờ hững lạnh lùng.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì, ra ngoài xem không phải là biết rồi sao. Nhanh chút đi, thời gian cho các người chỉ có năm phút.” Lời nói của nữ cảnh sát vẫn rất lạnh, hơn nữa còn mang theo một chút mất kiên nhẫn.
Sau khi cô ta nói xong thì quay người đưa Giang Tuệ Tâm đến phòng thăm.
Trên đường đi, trong lòng Giang Tuệ Tâm vẫn không ngừng suy đoán người tới, sẽ là ai chứ? Con trai Bắc Minh Đông của mình? Chắc là không, bà ta không muốn cho ai biết Bắc Minh Đông có một người mẹ như vậy, nếu không thì tiền đồ của anh rất có thể sẽ bị hủy mất.
Là Bắc Minh Thiện? Hình như cũng là chuyện không thể. Bản thân mình muốn hại mẹ của anh, tuy không có thành công nhưng cũng đủ để anh hận mình cả đời.
Bà ta nhìn Bắc Minh Thiện lớn lên, tính cách của anh bà ta ít nhiều gì cũng biết.
Cũng có lẽ là Bắc Minh Diệp Long….
Bà ta gần như đã nghĩ đến mỗi một người của nhà Bắc Minh, nhưng lại phủ quyết từng người một.
Mãi đến sau khi mình được đưa vào phỏng thăm, nhìn thấy người tới, trái tim của bà ta cũng lập tức chùng xuống.
Giang Tuệ Tâm được sắp xếp ngồi xuống, trước mặt bà ta là một lớp kính chống đạn dày cộm, trên bàn còn có một chiếc micro, cái này dùng để nói chuyện. Giọng của người tới có thể được phát ra từ một chiếc hộp bên cạnh micro.
Người đến thăm bà ta là một người đàn ông có tuổi tác xêm xêm với bà ta, đầu tóc trắng bạc, khuôn mặt gầy gò. Đằng sau ông ta còn có một người đàn ông trẻ tuổi với tướng mạo vô cùng tuấn mỹ.
“Giang Tuệ Tâm, không ngờ là tôi lại đến tìm bà đúng chứ.”
Giang Tuệ Tâm cười khổ một tiếng: “Đích thực là không có ngờ Lý Thâm ông lại tới đây gặp tôi.”
Lý Thâm gật gật đầu: “Bà nói không sai, thực ra ngay cả tôi cũng không ngờ. Nhưng mà lần này tôi đến là muốn tìm hiểu một số chuyện từ bà.”
“Tìm hiểu? Lúc ở trên tòa, không phải ông đều đã rất rõ rồi sao, Lục Lộ là bị tôi hại chết.”
“Giang Tuệ Tâm, điểm này bà không cần nhắc lại, tôi biết mục đích của bà thực ra là muốn đối phó với Dư Như Khiết, chỉ là vận khí của bà không tốt, đương nhiên vận khí của Lục Lộ xấu hơn. Bỏ đi những chuyện này, tôi muốn hỏi bà chuyện khác, hy vọng bà có thể trả lời thật.”
/858
|