Đôi giày quan kia màu đen đế trắng, trên mặt không thêu hoa văn, là kiểu dáng của nha dịch quan sai không có phẩm cấp.
Mộ Thanh nhớ rõ đêm đó cha đi rất vội.
Ngày ấy ngoài thành xảy ra án mạng, khi cha khám nghiệm tử thi trở về trời đã tối, quần áo còn chưa kịp thay, quan sai của phủ thứ sử đã đến nhà. Người tới nâng công văn, thúc giục vô cùng gấp gáp, cha cũng vội vàng đi theo. Đi đúng là đôi giày quan trên mũi nhiễm bùn vàng.
Giờ phút này, dưới chiếu kia lộ ra một đôi giày quan bên trên có nhiễm bùn vàng đã thấm vào mặt giày, vết tích có vẻ đã nhiều ngày.
Mộ Thanh nhìn chằm chằm mũi giày kia, cảm thấy cả người không thể cử động.
Lão đầu lưng còng đứng trên ở bậc thang, quay lại thấy thiếu niên đứng lại giữa sân, nhìn chằm chằm chiếu trên mặt đất, phì cười một tiếng, “Vừa khen ngươi lớn mật, đến đây lại không dám động. Thôi, nếu sợ, chiếu này ngươi cũng không cần xốc lên nhìn, ta đi tìm dây thừng cho ngươi, ngươi cõng đi thôi.”
“Xốc lên.” Thiếu niên bỗng nhiên lên tiếng.
Lão nhân kia vừa muốn xoay người đi lấy dây thừng, chợt nghe thấy thiếu niên mở miệng, chưa kịp phản ứng, quay lại hỏi: “Tiểu tử nói gì?”
Thiếu niên không nói nữa, nhấc chân đi tới. Thân hình hắn đơn bạc, nhưng góc áo đã giặt đến trắng bệch ở trong đêm lại mang theo khí thế mạnh mẽ, bước chân nặng như núi, nhưng không ngừng lúc nào. Bước lên bậc thang, đi vào trong phòng, khom người, nâng tay, dưới ánh sáng mỏng manh chiếu cói bị hất ra một đường hình cung, như trường kiếm cắt qua đêm dài, cắt ra một dòng máu tươi đầm đìa.
Động tác của hắn rất mạnh mẽ, quá quyết tuyệt, lão nhân đứng ở cửa nhìn xem bỗng chốc giật mình, ánh mắt cổ quái, không rõ là hắn lá gan quá lớn hay là quá nhỏ. Một khắc chiếu cói được xốc lên, hắn lập tức cảm nhận được một mùi vừa chua vừa thối nát đập vào mặt, lúc này mới tỉnh lại, kêu lên, “Ai u! Tiểu tử này, ngươi đúng là ngu ngốc! Mặc dù bên trong nghĩa trang này đốt thương thuật*, nhưng ngươi liều lĩnh tiến lên như vậy, hít khí của tử thi vào miệng như thế, chắc chắn sẽ nhiễm bệnh! Chờ chút, ta đi lấy khẩu trang cho ngươi.”
*Thương thuật: vị thuốc Đông y, cây lâu năm, hoa trắng hoặc hồng nhạt, rễ làm thuốc, khi đốt còn có thể ngăn mùi xác chết.
Khẩu trang là vật chuyên dùng cho ngỗ tác mới xuất hiện chừng mười năm trước, nghe nói là nữ nhi của Mộ lão làm ra, ở giữa có một miếng khăn vuông, hai đầu có dây đeo vào tai, khi mang lên có thể che lại mũi miệng, so với việc tùy tiện dùng miếng vải thắt tại sau gáy của ngỗ tác khi khám nghiệm tử thi trước đây thuận tiện hơn rất nhiều. Mà vật này dễ dàng chế tạo, không tốn chi phí, vải thô cũng có thể làm ra, trước khi dùng hơ qua thương thuật khi che lại miệng mũi có thể ngăn tử khí, bởi vậy rất nhanh được truyền lưu rộng rãi.
Nói đến nữ nhi của Mộ lão, quan nha của các châu huyện ở Giang Nam không ai không biết, cô nương này có thể được coi như một kỳ tài, đáng tiếc cha nàng chết sớm như vậy, dù sao thì nàng cũng chỉ là một tiểu nữ, không thể nào phụng chức ở huyện nha, lĩnh bổng lộc triều đình, một nữ nhi như nàng, sau này biết sống thế nào?
Lão đầu thở dài, ngồi xổm đặt lồng đèn ở trong tay xuống mặt đất, để lại ánh sáng cho thiếu niên, rồi mới xoay người ra khỏi sân.
Trong sân nổi gió, mang theo khí ẩm thấp sau cơn mưa xẹt qua ngọn cây, ánh trăng như quỷ ảnh lay động. Đại sảnh, ánh đèn yếu ớt, một tấm chiếu, một chiếc lồng đèn trắng, một xác chết, một gã thiếu niên, không khí tĩnh lặng, vài phần quỷ khí.
Không biết qua bao lâu, không khí yên tĩnh bị âm thanh nhỏ bé phá vỡ.
Âm thanh kia trong tiếng gió run rẩy, yếu ớt như không thể nghe thấy, lại bi thống vô cùng.
“Cha. . .”
*
Lão đầu đi mất thời gian nửa nén hương, khi trở về trên tay ngoại trừ một chiếc khẩu trang, còn thêm một chậu than, cả một bình dấm chua, dự định trước khi thiếu niên đi khỏi, sẽ đem dấm chua hắt lên trên than lửa, để cho hắn hơ qua, tẩy khí thối trên người, tránh nhiễm thi bệnh.
Cái này thường để cho ngỗ tác khi làm việc xong dùng, trong nghĩa trang cũng được trang bị để cho những người đưa thi thể đến hoặc lĩnh đi sử dụng.
Hắn bưng mấy thứ này bước lên bậc thang, vừa ngẩng đầu, lại sửng sốt.
Đại sảnh, chiếu, đèn lồng, xác chết đều còn, chỉ có thiếu niên là không thấy bóng dáng.
“. . . Người đâu?” Hắn đem đồ vật trong tay buông xuống, còng lưng bước vào đại sảnh, nhìn xung quanh, lẩm bẩm: “Không phải sợ quá mà bỏ chạy rồi chứ?”
Vừa dứt lời, chợt thấy trên cổ lạnh lẽo, một thanh đao gác trên cổ hắn. Trong bóng tối, có người đứng phía sau, giọng nói u ám lạnh lẽo, “Cha ta chết như thế nào?”
Lão đầu cả kinh, giọng nói hình như là của thiếu niên kia, tức khắc giật mình.
Thiếu niên vòng đến trước mặt hắn, con ngươi trong bóng tối thâm trầm, ánh mắt lại khiến cho người ta lạnh thấu xương, “Trả lời vấn đề của ta.”
Lão đầu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, chỉ trừng mắt thiếu niên, mắt liếc thấy đao giải phẫu trong tay hắn, vội vàng nhìn thẳng, “Tiểu tử ngươi. . .là ngỗ tác?”
Đao này người ngoài nghề không nhìn được, nhưng Giang Nam ngỗ tác thì không thể không nhận ra. Đao giải phẫu, cũng là một vật mới xuất hiện, vài năm trước Mộ lão từng cầm một bộ đến nghĩa trang khám nghiệm tử thi, dần dần truyền lưu ra bên ngoài. Nghe nói bộ đao cụ này cũng là nữ nhi của hắn vẽ cho thợ rèn đánh, cán dài, lưỡi bạc, chuôi đao có dài có ngắn, lưỡi dao có tròn có nhọn, lột da cắt thịt dóc xương, đều vô cùng sắc bén! So với những vật dụng mà ngỗ tác trước kia dùng tốt hơn nhiều lắm. Chỉ là thân thể do cha mẹ ban cho, người chết là chuyện lớn, trừ phi có lệnh quan hoặc được khổ chủ cho phép, nếu không trên xác chết không thể động đao, bởi vậy bộ dụng cụ này rất ít khi trông thấy, truyền lưu cũng không rộng rãi như khẩu trang. Nhưng thân là ngỗ tác phần lớn đều có hứng thú rất lớn với bộ đao cụ này, cho dù rất ít khi dùng đến, nhưng vẫn không ít người đánh riêng một bộ cho mình.
Nhưng ngoại trừ ngỗ tác, rất ít người nhìn thấy bộ đao cụ này. Trong tay thiếu niên này có, hắn rất có thể là ngỗ tác, khó trách buổi tối hắn dám một mình đến nghĩa trang.
“Cha ta chết như thế nào?” Thiếu niên không đáp lời, chỉ lặp lại vấn đề vừa rồi.
Lão đầu lúc này mới chú ý tới câu hỏi của hắn, “Cha ngươi? Ngươi nói Mộ lão? Chỉ nghe nói Mộ lão có một nữ nhi, không có nghe nói hắn có con trai. . .”
“Không muốn chết, thì đừng đánh trống lảng.” Đao bạc trong tay thiếu niên xoay ngang, ánh trăng chiếu lên mặt đao, lạnh lẽo.
Lão đầu lại nhìn thanh đao, không những không sợ, ngược lại còn nổi nóng, trừng mắt, tức giận mắng, “Chết thế nào, chết thế nào ư? Ngươi là ngỗ tác ngươi còn hỏi ta? Toàn thân xác chết xanh tím, người mù cũng nhìn ra được là trúng độc chết! Ngươi còn hỏi ta?”
Tiểu tử này có vẻ khí thế dọa người, nhưng thật không phải kẻ lòng dạ độc ác, nếu như thật sự muốn giết hắn, đao kia sẽ không dây dưa như thế.
“Ta biết là bị độc chết, ta hỏi ngươi, là bị ai độc chết.” Giọng nói thiếu niên bình tĩnh dị thường, nhưng từng câu từng chữ lại như phun ra hàn băng.
Xác chết của cha nàng đã bắt đầu thối rữa, lấy thời tiết của tháng sáu Giang Nam, mất đã bốn năm ngày, thi ban trên cơ thể bắt đầu chuyển nhạt dần, cùng với màu sắc của cơ thể như hòa vào nhau, chỉ dựa vào màu sắc của thi ban khó có thể phán đoán là trúng độc gì. Nhưng nàng quỳ bên cạnh xác cha trong chốc lát, ngửi thấy thoang thoảng vị của quả hạnh.
Kỹ thuật chắt độc tố của cổ đại không được thuần thục, độc vật phần lớn đều được lấy từ thực vật, mà vật thực có độc dễ dàng tìm nhất ở thời đại này chính là sắn cùng hạnh nhân đắng. Nhưng hai loại thực vật này phải ăn một lượng lớn hoặc là ăn trực tiếp chưa qua xử lý mới có thể trúng độc, cha là ngỗ tác, đối với độc cũng có hiểu biết sơ sơ, không thể tùy tiện ăn nhiều thứ này.
Nếu không phải trúng độc khi ăn, thì chính là bị người ta hạ độc.
Vẫn là câu nói kia, kỹ thuật chắt độc tố của cổ đại không được thuần thục, có bản lĩnh lấy độc từ quả hạnh ra để hạ thủ, nhất định là cao thủ chế độc. Mà có thể sai khiến hoặc thuê mướn loại cao thủ bậc này, không giàu sang thì cũng cao quý!
Cha bị người ta độc giết, hung thủ rất có khả năng là người quyền quý.
Nàng phải biết, người này là ai!
—— Nói ngoài lề ——
Ta còn tưởng rằng bình luận của chương trước có thể đoán trúng, kết quả sáng sớm nay lên kiểm tra, tất cả chú ý của mọi người đều dồn ở Mộ lão cha.
Quả nhiên là bản lĩnh của ta chưa đủ!
Có câu, độc giả não động, ngươi vĩnh viễn đừng đoán.
Bái phục!
. . .
Kết quả sáu tên nữ chủ đứng đầu Tiêu Tương đã có, Mộ Thanh cô nương của chúng ta cư nhiên đứng đầu bảng. Tham gia hoạt động trễ, lại là văn mới, ta chỉ kêu gọi mọi người ủng hộ một chút, không ngờ cuối cùng có thể lên đầu bảng, khi nhìn thấy kết quả ta lại muốn quỳ gối.
Có câu, độc giả cường đại, ngươi vĩnh viễn không hiểu.
Lại bái phục!
. . .
Thược tỷ cũng lên bảng, tổng cộng văn của ta, nữ chủ đều ở trên bảng, thực khiến cho ta vui sướng.
Có điều lần này ta sẽ không bái nữa, ba bái là điềm xấu, các ngươi sẽ đánh ta.
Mộ Thanh nhớ rõ đêm đó cha đi rất vội.
Ngày ấy ngoài thành xảy ra án mạng, khi cha khám nghiệm tử thi trở về trời đã tối, quần áo còn chưa kịp thay, quan sai của phủ thứ sử đã đến nhà. Người tới nâng công văn, thúc giục vô cùng gấp gáp, cha cũng vội vàng đi theo. Đi đúng là đôi giày quan trên mũi nhiễm bùn vàng.
Giờ phút này, dưới chiếu kia lộ ra một đôi giày quan bên trên có nhiễm bùn vàng đã thấm vào mặt giày, vết tích có vẻ đã nhiều ngày.
Mộ Thanh nhìn chằm chằm mũi giày kia, cảm thấy cả người không thể cử động.
Lão đầu lưng còng đứng trên ở bậc thang, quay lại thấy thiếu niên đứng lại giữa sân, nhìn chằm chằm chiếu trên mặt đất, phì cười một tiếng, “Vừa khen ngươi lớn mật, đến đây lại không dám động. Thôi, nếu sợ, chiếu này ngươi cũng không cần xốc lên nhìn, ta đi tìm dây thừng cho ngươi, ngươi cõng đi thôi.”
“Xốc lên.” Thiếu niên bỗng nhiên lên tiếng.
Lão nhân kia vừa muốn xoay người đi lấy dây thừng, chợt nghe thấy thiếu niên mở miệng, chưa kịp phản ứng, quay lại hỏi: “Tiểu tử nói gì?”
Thiếu niên không nói nữa, nhấc chân đi tới. Thân hình hắn đơn bạc, nhưng góc áo đã giặt đến trắng bệch ở trong đêm lại mang theo khí thế mạnh mẽ, bước chân nặng như núi, nhưng không ngừng lúc nào. Bước lên bậc thang, đi vào trong phòng, khom người, nâng tay, dưới ánh sáng mỏng manh chiếu cói bị hất ra một đường hình cung, như trường kiếm cắt qua đêm dài, cắt ra một dòng máu tươi đầm đìa.
Động tác của hắn rất mạnh mẽ, quá quyết tuyệt, lão nhân đứng ở cửa nhìn xem bỗng chốc giật mình, ánh mắt cổ quái, không rõ là hắn lá gan quá lớn hay là quá nhỏ. Một khắc chiếu cói được xốc lên, hắn lập tức cảm nhận được một mùi vừa chua vừa thối nát đập vào mặt, lúc này mới tỉnh lại, kêu lên, “Ai u! Tiểu tử này, ngươi đúng là ngu ngốc! Mặc dù bên trong nghĩa trang này đốt thương thuật*, nhưng ngươi liều lĩnh tiến lên như vậy, hít khí của tử thi vào miệng như thế, chắc chắn sẽ nhiễm bệnh! Chờ chút, ta đi lấy khẩu trang cho ngươi.”
*Thương thuật: vị thuốc Đông y, cây lâu năm, hoa trắng hoặc hồng nhạt, rễ làm thuốc, khi đốt còn có thể ngăn mùi xác chết.
Khẩu trang là vật chuyên dùng cho ngỗ tác mới xuất hiện chừng mười năm trước, nghe nói là nữ nhi của Mộ lão làm ra, ở giữa có một miếng khăn vuông, hai đầu có dây đeo vào tai, khi mang lên có thể che lại mũi miệng, so với việc tùy tiện dùng miếng vải thắt tại sau gáy của ngỗ tác khi khám nghiệm tử thi trước đây thuận tiện hơn rất nhiều. Mà vật này dễ dàng chế tạo, không tốn chi phí, vải thô cũng có thể làm ra, trước khi dùng hơ qua thương thuật khi che lại miệng mũi có thể ngăn tử khí, bởi vậy rất nhanh được truyền lưu rộng rãi.
Nói đến nữ nhi của Mộ lão, quan nha của các châu huyện ở Giang Nam không ai không biết, cô nương này có thể được coi như một kỳ tài, đáng tiếc cha nàng chết sớm như vậy, dù sao thì nàng cũng chỉ là một tiểu nữ, không thể nào phụng chức ở huyện nha, lĩnh bổng lộc triều đình, một nữ nhi như nàng, sau này biết sống thế nào?
Lão đầu thở dài, ngồi xổm đặt lồng đèn ở trong tay xuống mặt đất, để lại ánh sáng cho thiếu niên, rồi mới xoay người ra khỏi sân.
Trong sân nổi gió, mang theo khí ẩm thấp sau cơn mưa xẹt qua ngọn cây, ánh trăng như quỷ ảnh lay động. Đại sảnh, ánh đèn yếu ớt, một tấm chiếu, một chiếc lồng đèn trắng, một xác chết, một gã thiếu niên, không khí tĩnh lặng, vài phần quỷ khí.
Không biết qua bao lâu, không khí yên tĩnh bị âm thanh nhỏ bé phá vỡ.
Âm thanh kia trong tiếng gió run rẩy, yếu ớt như không thể nghe thấy, lại bi thống vô cùng.
“Cha. . .”
*
Lão đầu đi mất thời gian nửa nén hương, khi trở về trên tay ngoại trừ một chiếc khẩu trang, còn thêm một chậu than, cả một bình dấm chua, dự định trước khi thiếu niên đi khỏi, sẽ đem dấm chua hắt lên trên than lửa, để cho hắn hơ qua, tẩy khí thối trên người, tránh nhiễm thi bệnh.
Cái này thường để cho ngỗ tác khi làm việc xong dùng, trong nghĩa trang cũng được trang bị để cho những người đưa thi thể đến hoặc lĩnh đi sử dụng.
Hắn bưng mấy thứ này bước lên bậc thang, vừa ngẩng đầu, lại sửng sốt.
Đại sảnh, chiếu, đèn lồng, xác chết đều còn, chỉ có thiếu niên là không thấy bóng dáng.
“. . . Người đâu?” Hắn đem đồ vật trong tay buông xuống, còng lưng bước vào đại sảnh, nhìn xung quanh, lẩm bẩm: “Không phải sợ quá mà bỏ chạy rồi chứ?”
Vừa dứt lời, chợt thấy trên cổ lạnh lẽo, một thanh đao gác trên cổ hắn. Trong bóng tối, có người đứng phía sau, giọng nói u ám lạnh lẽo, “Cha ta chết như thế nào?”
Lão đầu cả kinh, giọng nói hình như là của thiếu niên kia, tức khắc giật mình.
Thiếu niên vòng đến trước mặt hắn, con ngươi trong bóng tối thâm trầm, ánh mắt lại khiến cho người ta lạnh thấu xương, “Trả lời vấn đề của ta.”
Lão đầu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, chỉ trừng mắt thiếu niên, mắt liếc thấy đao giải phẫu trong tay hắn, vội vàng nhìn thẳng, “Tiểu tử ngươi. . .là ngỗ tác?”
Đao này người ngoài nghề không nhìn được, nhưng Giang Nam ngỗ tác thì không thể không nhận ra. Đao giải phẫu, cũng là một vật mới xuất hiện, vài năm trước Mộ lão từng cầm một bộ đến nghĩa trang khám nghiệm tử thi, dần dần truyền lưu ra bên ngoài. Nghe nói bộ đao cụ này cũng là nữ nhi của hắn vẽ cho thợ rèn đánh, cán dài, lưỡi bạc, chuôi đao có dài có ngắn, lưỡi dao có tròn có nhọn, lột da cắt thịt dóc xương, đều vô cùng sắc bén! So với những vật dụng mà ngỗ tác trước kia dùng tốt hơn nhiều lắm. Chỉ là thân thể do cha mẹ ban cho, người chết là chuyện lớn, trừ phi có lệnh quan hoặc được khổ chủ cho phép, nếu không trên xác chết không thể động đao, bởi vậy bộ dụng cụ này rất ít khi trông thấy, truyền lưu cũng không rộng rãi như khẩu trang. Nhưng thân là ngỗ tác phần lớn đều có hứng thú rất lớn với bộ đao cụ này, cho dù rất ít khi dùng đến, nhưng vẫn không ít người đánh riêng một bộ cho mình.
Nhưng ngoại trừ ngỗ tác, rất ít người nhìn thấy bộ đao cụ này. Trong tay thiếu niên này có, hắn rất có thể là ngỗ tác, khó trách buổi tối hắn dám một mình đến nghĩa trang.
“Cha ta chết như thế nào?” Thiếu niên không đáp lời, chỉ lặp lại vấn đề vừa rồi.
Lão đầu lúc này mới chú ý tới câu hỏi của hắn, “Cha ngươi? Ngươi nói Mộ lão? Chỉ nghe nói Mộ lão có một nữ nhi, không có nghe nói hắn có con trai. . .”
“Không muốn chết, thì đừng đánh trống lảng.” Đao bạc trong tay thiếu niên xoay ngang, ánh trăng chiếu lên mặt đao, lạnh lẽo.
Lão đầu lại nhìn thanh đao, không những không sợ, ngược lại còn nổi nóng, trừng mắt, tức giận mắng, “Chết thế nào, chết thế nào ư? Ngươi là ngỗ tác ngươi còn hỏi ta? Toàn thân xác chết xanh tím, người mù cũng nhìn ra được là trúng độc chết! Ngươi còn hỏi ta?”
Tiểu tử này có vẻ khí thế dọa người, nhưng thật không phải kẻ lòng dạ độc ác, nếu như thật sự muốn giết hắn, đao kia sẽ không dây dưa như thế.
“Ta biết là bị độc chết, ta hỏi ngươi, là bị ai độc chết.” Giọng nói thiếu niên bình tĩnh dị thường, nhưng từng câu từng chữ lại như phun ra hàn băng.
Xác chết của cha nàng đã bắt đầu thối rữa, lấy thời tiết của tháng sáu Giang Nam, mất đã bốn năm ngày, thi ban trên cơ thể bắt đầu chuyển nhạt dần, cùng với màu sắc của cơ thể như hòa vào nhau, chỉ dựa vào màu sắc của thi ban khó có thể phán đoán là trúng độc gì. Nhưng nàng quỳ bên cạnh xác cha trong chốc lát, ngửi thấy thoang thoảng vị của quả hạnh.
Kỹ thuật chắt độc tố của cổ đại không được thuần thục, độc vật phần lớn đều được lấy từ thực vật, mà vật thực có độc dễ dàng tìm nhất ở thời đại này chính là sắn cùng hạnh nhân đắng. Nhưng hai loại thực vật này phải ăn một lượng lớn hoặc là ăn trực tiếp chưa qua xử lý mới có thể trúng độc, cha là ngỗ tác, đối với độc cũng có hiểu biết sơ sơ, không thể tùy tiện ăn nhiều thứ này.
Nếu không phải trúng độc khi ăn, thì chính là bị người ta hạ độc.
Vẫn là câu nói kia, kỹ thuật chắt độc tố của cổ đại không được thuần thục, có bản lĩnh lấy độc từ quả hạnh ra để hạ thủ, nhất định là cao thủ chế độc. Mà có thể sai khiến hoặc thuê mướn loại cao thủ bậc này, không giàu sang thì cũng cao quý!
Cha bị người ta độc giết, hung thủ rất có khả năng là người quyền quý.
Nàng phải biết, người này là ai!
—— Nói ngoài lề ——
Ta còn tưởng rằng bình luận của chương trước có thể đoán trúng, kết quả sáng sớm nay lên kiểm tra, tất cả chú ý của mọi người đều dồn ở Mộ lão cha.
Quả nhiên là bản lĩnh của ta chưa đủ!
Có câu, độc giả não động, ngươi vĩnh viễn đừng đoán.
Bái phục!
. . .
Kết quả sáu tên nữ chủ đứng đầu Tiêu Tương đã có, Mộ Thanh cô nương của chúng ta cư nhiên đứng đầu bảng. Tham gia hoạt động trễ, lại là văn mới, ta chỉ kêu gọi mọi người ủng hộ một chút, không ngờ cuối cùng có thể lên đầu bảng, khi nhìn thấy kết quả ta lại muốn quỳ gối.
Có câu, độc giả cường đại, ngươi vĩnh viễn không hiểu.
Lại bái phục!
. . .
Thược tỷ cũng lên bảng, tổng cộng văn của ta, nữ chủ đều ở trên bảng, thực khiến cho ta vui sướng.
Có điều lần này ta sẽ không bái nữa, ba bái là điềm xấu, các ngươi sẽ đánh ta.
/132
|