Thẩm Cửu giải thích: "Lục Hoài, ta chỉ muốn mang A Cửu.."
Không chờ Thẩm Cửu nói xong, Lục Hoài đã treo điện thoại.
Thẩm Cửu biết tính cách của Lục Hoài, hắn nhất định là đang rất tức giận.
Nếu Thẩm Cửu không làm theo lời của Lục Hoài, hắn đã nghĩ đến hậu quả rồi.
Gác điện thoại, Thẩm Cửu và A Cửu nhanh chóng rời khỏi quán trà.
A Cửu vẫn luôn bất an, không biết nàng có khiến cho ca ca tức giận hay không, cũng sợ ca ca giận chó đánh mèo lên Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu trấn an A Cửu: "A Cửu, ta sẽ giải thích rõ ràng với Lục Hoài, hắn sẽ hiểu cho ta.
A Cửu gật đầu.
Sau khi Thẩm Cửu đưa A Cửu trở về Đốc Quân phủ, vẫn không rời đi, chờ Lục Hoài trở về.
Lục Hoài vốn ở Nam Kinh, chiều nay hắn sẽ trở về Thượng Hải.
A Cửu biết Lục Hoài sẽ trở về, lo Thẩm Cửu sẽ bị trách móc, nàng vội vàng chạy tới phòng khách.
Lục Hoài đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.
Tầm mắt hắn đặt trên người A Cửu:" A Cửu, ngươi về phòng trước. "
Có một số chuyện hắn sẽ nói lại sau với A Cửu.
A Cửu lo lắng nhìn Thẩm Cửu một cái.
Nàng ca ca sẽ trách tội Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu cười cười, ra hiệu cho A Cửu không cần lo lắng.
Nụ cười của hắn vẫn như ngày thường, cũng không giống đang căng thẳng, khiến A Cửu cảm thấy buông lỏng.
Chờ khi A Cửu đã trở về phòng, sắc mặt Lục Hoài trầm xuống:" Thẩm Cửu, ngươi nhân lúc ta đi khỏi đưa A Cửu ra ngoài, năng lực của ngươi đúng là ngày càng cao. "
Thẩm Cửu biết mình đuối lý:" Lục Hoài, chuyện này là ta không đúng, ta giải thích với ngươi. "
Thẩm Cửu lấy thái độ mềm mỏng ra.
Lục Hoài không nói tiếp.
Thẩm Cửu:" Thật ra là ta sợ ngươi không đồng ý, nên mới tự mình đưa A Cửu đi. "
" Dù sao A Cửu cũng cần phải ra ngoài. Huống chi ngươi không có nhà, A Cửu nhất định sẽ thấy cô đơn. "
Lục Hoài biết là Thẩm Cửu quan tâm A Cửu, hắn là vì suy nghĩ cho A Cửu. Nhưng Lục Hoài vẫn muốn gõ hắn một phen.
" Ta là ca ca của A Cửu, A Cửu rất quan trọng với ta. "
" Nếu nàng ở bên ngoài mà xảy ra chuyện gì, ngươi đã từng nghĩ tới nên làm gì tiếp theo không? "
Thẩm Cửu im lặng.
Không nói đến việc đã qua một thời gian dài A Cửu không tiếp xúc với bên ngoài, còn một nguyên nhân khác, khiến cho Lục Hoài phải rất cẩn thận.
Lục Hoài cho rằng bây giờ không phải là một cơ hội thích hợp.
Lục Hoài trầm giọng:" Thẩm Cửu, ngươi rất lỗ mãng, rất có khả năng A Cửu sẽ gặp nguy hiểm. "
Gần đây Mạc Thanh Hàn làm rất nhiều chuyện ở Thượng Hải, nếu hắn ta biết chuyện của A Cửu, không biết sẽ nhân lúc đó làm những chuyện gì.
Lục Hoài vừa nói như vậy, Thẩm Cửu mới nhận ra, thân phận của Lục Hoài rất đặc thù, có nhiều chuyện hắn cũng không thể nắm chắc.
Nếu như có người có ý đồ xấu, nhân cơ hội xuống tay với A Cửu, hậu không thể tưởng tượng được.
Thẩm Cửu cực kỳ tự trách, giọng nói hắn mang theo hối lỗi:" Là ta đã sơ suất. "
Hắn suýt nữa đã đặt A Cửu vào vòng nguy hiểm, may mắn là hôm nay không hề xảy ra chuyện gì.
Thẩm Cửu cảm thấy áy náy, Lục Hoài đều thấy rõ, hắn bỗng nói một câu:" Sau này nếu ngươi muốn đưa A Cửu ra ngoài, nhất định phải có mặt ta. "
Thẩm Cửu đột nhiên ngẩng đầu.
Như nghĩ ra chuyện gì, sắc mặt Lục Hoài hạ xuống.
" Nếu Diệp Sở đi cùng các ngươi ra ngoài, ta cũng sẽ đồng ý. "
Thẩm Cửu ngẩn ra, hắn hiểu dáng vẻ này của Lục Hoài là đang nhân nhượng.
Giọng điệu Thẩm Cửu rất nghiêm túc:" Được. "
Chỉ cần có thể đưa A Cửu đi ra ngoài, bất kể là yêu cầu gì, hắn đều sẽ đồng ý.
Lục Hoài thêm một câu:" Chỉ là, phải đợi qua đoạn thời gian này, A Cửu mới có thể ra ngoài. "
Dĩ nhiên Thẩm Cửu biết rõ, mấy ngày gần đây Bến Thượng Hải đã xảy ra không ít chuyện, Lục Hoài tất nhiên sẽ có có điều nghi ngại.
Lục Hoài lại nói:" Ngươi có thể tới Đốc Quân phủ thường xuyên để thăm A Cửu, A Cửu cũng không bài xích với ngươi. "
Trong lòng Thẩm Cửu thấy vui vẻ.
Hắn biết đây là nhượng bộ lớn nhất của Lục Hoài.
Sau nhiều lần bảo đảm, Thẩm Cửu mới rời khỏi Đốc Quân phủ.
Thẩm Cửu vừa đi, Lục Hoài nhanh chóng tìm A Cửu.
Lục Hoài nói với A Cửu, về sau nàng muốn ra ngoài với Thẩm Cửu, phải báo với hắn hoặc Diệp Sở, như vậy hắn mới có thể yên tâm.
A Cửu vốn cho rằng Lục Hoài sẽ tức giận, không nghĩ tới rằng, hắn vậy mà có thể đồng ý cho nàng ra ngoài.
Nàng chợt cười.
Nụ cười nhợt nhạt, giống như ánh mặt trời trong trẻo nhưng hơi lạnh ngoài ô cửa.
Lục Hoài thấy A Cửu cười, hắn không nói tiếp.
Từ trước đến nay, A Cửu luôn được Lục gia bảo vệ, hiện tại Bến Thượng Hải có thể xảy ra nhiều nguy hiểm, nàng hoàn toàn không hay biết.
Lục Hoài hy vọng nàng có thể sống bình an.
Còn về mấy việc kia.
Hắn sẽ tìm một thời cơ thích hợp để nói cho A Cửu.
* * *
Một thiếu niên đứng trước cửa Quốc Thái Tuồng Viện.
Nhìn qua cậu chỉ mới khoảng mười ba tuổi, khuôn mặt non nớt. Ánh mắt cậu nhìn thẳng về phía trước, không biết là đang nghĩ đến việc gì.
Là A Việt, người đã ngất xỉu trước cửa rạp hát vào hôm đó.
Lúc ấy, A Việt hôn mê, thần chí không rõ, sau lại được Diệp Sở cứu.
Tuy A Việt biết mình được một nữ tử cứu giúp, nhưng cậu cũng không biết người đó là ai.
Cứ cho là lúc đó cậu vẫn lâm vào hôn mê, nhưng cậu vẫn có thể nghe được giọng của người đó.
A Việt thuận tay trộm lắc tay của nữ tử.
Vì đi tìm ân nhân cứu mạng, sau khi A Việt tỉnh lại, đã lập tức đi tìm chủ nhân của lắc tay.
Cái lặc tay này cũng không dễ kiếm ở Bến Thượng Hải, chỉ có vài người có thể mua được.
May mắn là do kiểu dáng của lắc tay khá đặc biệt, nếu có ý muốn mua thì phải đặt trước. Cho nên những khách mua nó đều có tên trong danh sách.
Như vậy thì ít nhất A Việt không phải lần mò tìm kiếm mà không có đầu mối.
A Việt lấy được danh sách khách mua, cậu dựa theo danh sách mà tiếp tục tìm kiếm.
Chỉ cần nghe giọng nói của mấy người này, cậu có thể nhận ra đây có phải là ân nhân cứu mạng cậu hay không.
Bây giờ A Việt đã loại bỏ gần như cả danh sách, chỉ còn một tiểu thư danh viện chưa xác nhận.
Chính là Diệp Sở.
Đầu tiên là A Việt tìm đến trường học của Diệp Sở, Trung Học Tín Lễ.
Nhưng khi A Việt đến thì trường đã đóng cửa.
Toàn bộ Trung Học Tín Lễ đều trống không, học sinh bên trong cũng đã về hết.
A Việt lại đứng ở trước cửa Diệp Công Quán, đợi rất rất lâu, cũng không thấy Diệp Sở bước ra.
A Việt nghĩ thầm, Diệp Sở khẳng định đã ngoài.
A Việt vẫn không từ bỏ ý định, cậu nghe được một tin tức có liên quan đến Diệp Sở.
Diệp Sở thường xuyên đến Quốc Thái Tuồng Viện để xem các đồng học luyện tập.
Sau khi A Việt nhận được tin tức này, lập tức đi tới Quốc Thái Tuồng Viện.
Lúc này, ở cửa rạp hát cũng không có nhiều người, cánh cửa đen như mực đóng chặt lại, hẳn là chưa tới giờ mở cửa.
A Việt đi đến phía trước, vừa mới đến gần cửa lớn, cửa đã mở ra.
Một nam nhân bước ra từ rạp hát, có thể là giám đốc của Quốc Thái Tuồng Viện.
A Việt tiến lên một bước, dò hỏi tình hình cụ thể từ giám đốc.
Không chờ Thẩm Cửu nói xong, Lục Hoài đã treo điện thoại.
Thẩm Cửu biết tính cách của Lục Hoài, hắn nhất định là đang rất tức giận.
Nếu Thẩm Cửu không làm theo lời của Lục Hoài, hắn đã nghĩ đến hậu quả rồi.
Gác điện thoại, Thẩm Cửu và A Cửu nhanh chóng rời khỏi quán trà.
A Cửu vẫn luôn bất an, không biết nàng có khiến cho ca ca tức giận hay không, cũng sợ ca ca giận chó đánh mèo lên Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu trấn an A Cửu: "A Cửu, ta sẽ giải thích rõ ràng với Lục Hoài, hắn sẽ hiểu cho ta.
A Cửu gật đầu.
Sau khi Thẩm Cửu đưa A Cửu trở về Đốc Quân phủ, vẫn không rời đi, chờ Lục Hoài trở về.
Lục Hoài vốn ở Nam Kinh, chiều nay hắn sẽ trở về Thượng Hải.
A Cửu biết Lục Hoài sẽ trở về, lo Thẩm Cửu sẽ bị trách móc, nàng vội vàng chạy tới phòng khách.
Lục Hoài đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.
Tầm mắt hắn đặt trên người A Cửu:" A Cửu, ngươi về phòng trước. "
Có một số chuyện hắn sẽ nói lại sau với A Cửu.
A Cửu lo lắng nhìn Thẩm Cửu một cái.
Nàng ca ca sẽ trách tội Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu cười cười, ra hiệu cho A Cửu không cần lo lắng.
Nụ cười của hắn vẫn như ngày thường, cũng không giống đang căng thẳng, khiến A Cửu cảm thấy buông lỏng.
Chờ khi A Cửu đã trở về phòng, sắc mặt Lục Hoài trầm xuống:" Thẩm Cửu, ngươi nhân lúc ta đi khỏi đưa A Cửu ra ngoài, năng lực của ngươi đúng là ngày càng cao. "
Thẩm Cửu biết mình đuối lý:" Lục Hoài, chuyện này là ta không đúng, ta giải thích với ngươi. "
Thẩm Cửu lấy thái độ mềm mỏng ra.
Lục Hoài không nói tiếp.
Thẩm Cửu:" Thật ra là ta sợ ngươi không đồng ý, nên mới tự mình đưa A Cửu đi. "
" Dù sao A Cửu cũng cần phải ra ngoài. Huống chi ngươi không có nhà, A Cửu nhất định sẽ thấy cô đơn. "
Lục Hoài biết là Thẩm Cửu quan tâm A Cửu, hắn là vì suy nghĩ cho A Cửu. Nhưng Lục Hoài vẫn muốn gõ hắn một phen.
" Ta là ca ca của A Cửu, A Cửu rất quan trọng với ta. "
" Nếu nàng ở bên ngoài mà xảy ra chuyện gì, ngươi đã từng nghĩ tới nên làm gì tiếp theo không? "
Thẩm Cửu im lặng.
Không nói đến việc đã qua một thời gian dài A Cửu không tiếp xúc với bên ngoài, còn một nguyên nhân khác, khiến cho Lục Hoài phải rất cẩn thận.
Lục Hoài cho rằng bây giờ không phải là một cơ hội thích hợp.
Lục Hoài trầm giọng:" Thẩm Cửu, ngươi rất lỗ mãng, rất có khả năng A Cửu sẽ gặp nguy hiểm. "
Gần đây Mạc Thanh Hàn làm rất nhiều chuyện ở Thượng Hải, nếu hắn ta biết chuyện của A Cửu, không biết sẽ nhân lúc đó làm những chuyện gì.
Lục Hoài vừa nói như vậy, Thẩm Cửu mới nhận ra, thân phận của Lục Hoài rất đặc thù, có nhiều chuyện hắn cũng không thể nắm chắc.
Nếu như có người có ý đồ xấu, nhân cơ hội xuống tay với A Cửu, hậu không thể tưởng tượng được.
Thẩm Cửu cực kỳ tự trách, giọng nói hắn mang theo hối lỗi:" Là ta đã sơ suất. "
Hắn suýt nữa đã đặt A Cửu vào vòng nguy hiểm, may mắn là hôm nay không hề xảy ra chuyện gì.
Thẩm Cửu cảm thấy áy náy, Lục Hoài đều thấy rõ, hắn bỗng nói một câu:" Sau này nếu ngươi muốn đưa A Cửu ra ngoài, nhất định phải có mặt ta. "
Thẩm Cửu đột nhiên ngẩng đầu.
Như nghĩ ra chuyện gì, sắc mặt Lục Hoài hạ xuống.
" Nếu Diệp Sở đi cùng các ngươi ra ngoài, ta cũng sẽ đồng ý. "
Thẩm Cửu ngẩn ra, hắn hiểu dáng vẻ này của Lục Hoài là đang nhân nhượng.
Giọng điệu Thẩm Cửu rất nghiêm túc:" Được. "
Chỉ cần có thể đưa A Cửu đi ra ngoài, bất kể là yêu cầu gì, hắn đều sẽ đồng ý.
Lục Hoài thêm một câu:" Chỉ là, phải đợi qua đoạn thời gian này, A Cửu mới có thể ra ngoài. "
Dĩ nhiên Thẩm Cửu biết rõ, mấy ngày gần đây Bến Thượng Hải đã xảy ra không ít chuyện, Lục Hoài tất nhiên sẽ có có điều nghi ngại.
Lục Hoài lại nói:" Ngươi có thể tới Đốc Quân phủ thường xuyên để thăm A Cửu, A Cửu cũng không bài xích với ngươi. "
Trong lòng Thẩm Cửu thấy vui vẻ.
Hắn biết đây là nhượng bộ lớn nhất của Lục Hoài.
Sau nhiều lần bảo đảm, Thẩm Cửu mới rời khỏi Đốc Quân phủ.
Thẩm Cửu vừa đi, Lục Hoài nhanh chóng tìm A Cửu.
Lục Hoài nói với A Cửu, về sau nàng muốn ra ngoài với Thẩm Cửu, phải báo với hắn hoặc Diệp Sở, như vậy hắn mới có thể yên tâm.
A Cửu vốn cho rằng Lục Hoài sẽ tức giận, không nghĩ tới rằng, hắn vậy mà có thể đồng ý cho nàng ra ngoài.
Nàng chợt cười.
Nụ cười nhợt nhạt, giống như ánh mặt trời trong trẻo nhưng hơi lạnh ngoài ô cửa.
Lục Hoài thấy A Cửu cười, hắn không nói tiếp.
Từ trước đến nay, A Cửu luôn được Lục gia bảo vệ, hiện tại Bến Thượng Hải có thể xảy ra nhiều nguy hiểm, nàng hoàn toàn không hay biết.
Lục Hoài hy vọng nàng có thể sống bình an.
Còn về mấy việc kia.
Hắn sẽ tìm một thời cơ thích hợp để nói cho A Cửu.
* * *
Một thiếu niên đứng trước cửa Quốc Thái Tuồng Viện.
Nhìn qua cậu chỉ mới khoảng mười ba tuổi, khuôn mặt non nớt. Ánh mắt cậu nhìn thẳng về phía trước, không biết là đang nghĩ đến việc gì.
Là A Việt, người đã ngất xỉu trước cửa rạp hát vào hôm đó.
Lúc ấy, A Việt hôn mê, thần chí không rõ, sau lại được Diệp Sở cứu.
Tuy A Việt biết mình được một nữ tử cứu giúp, nhưng cậu cũng không biết người đó là ai.
Cứ cho là lúc đó cậu vẫn lâm vào hôn mê, nhưng cậu vẫn có thể nghe được giọng của người đó.
A Việt thuận tay trộm lắc tay của nữ tử.
Vì đi tìm ân nhân cứu mạng, sau khi A Việt tỉnh lại, đã lập tức đi tìm chủ nhân của lắc tay.
Cái lặc tay này cũng không dễ kiếm ở Bến Thượng Hải, chỉ có vài người có thể mua được.
May mắn là do kiểu dáng của lắc tay khá đặc biệt, nếu có ý muốn mua thì phải đặt trước. Cho nên những khách mua nó đều có tên trong danh sách.
Như vậy thì ít nhất A Việt không phải lần mò tìm kiếm mà không có đầu mối.
A Việt lấy được danh sách khách mua, cậu dựa theo danh sách mà tiếp tục tìm kiếm.
Chỉ cần nghe giọng nói của mấy người này, cậu có thể nhận ra đây có phải là ân nhân cứu mạng cậu hay không.
Bây giờ A Việt đã loại bỏ gần như cả danh sách, chỉ còn một tiểu thư danh viện chưa xác nhận.
Chính là Diệp Sở.
Đầu tiên là A Việt tìm đến trường học của Diệp Sở, Trung Học Tín Lễ.
Nhưng khi A Việt đến thì trường đã đóng cửa.
Toàn bộ Trung Học Tín Lễ đều trống không, học sinh bên trong cũng đã về hết.
A Việt lại đứng ở trước cửa Diệp Công Quán, đợi rất rất lâu, cũng không thấy Diệp Sở bước ra.
A Việt nghĩ thầm, Diệp Sở khẳng định đã ngoài.
A Việt vẫn không từ bỏ ý định, cậu nghe được một tin tức có liên quan đến Diệp Sở.
Diệp Sở thường xuyên đến Quốc Thái Tuồng Viện để xem các đồng học luyện tập.
Sau khi A Việt nhận được tin tức này, lập tức đi tới Quốc Thái Tuồng Viện.
Lúc này, ở cửa rạp hát cũng không có nhiều người, cánh cửa đen như mực đóng chặt lại, hẳn là chưa tới giờ mở cửa.
A Việt đi đến phía trước, vừa mới đến gần cửa lớn, cửa đã mở ra.
Một nam nhân bước ra từ rạp hát, có thể là giám đốc của Quốc Thái Tuồng Viện.
A Việt tiến lên một bước, dò hỏi tình hình cụ thể từ giám đốc.