Lục Hoài nhìn thấy xe của Diệp Công Quán, đầu tiên là bước xuống xe, đứng ở cửa chờ hai người họ.
Gió đêm đánh úp tới, lạnh lẽo cực kỳ, thân hình hắn cao lớn.
Đôi mắt Lục Hoài đen nhánh, vẫn luôn nhìn qua Diệp Sở.
Chiếc ô tô màu đen của Diệp Công Quán dừng trước cửa. Diệp Sở theo Tô Lan xuống xe, sự khẩn trương trong lòng nàng đã biến mất.
Diệp Sở đi tới trước mặt Lục Hoài, hai người nhìn nhau một cái, hiểu rõ ý của đối phương.
Lục Hoài nhìn tới Tô Lan: "Bá mẫu."
Tô Lan gật đầu: "Tam thiếu."
Giọng nói của Lục Hoài rất bình thản: "Xin lỗi bá mẫu, ta luôn giấu ngươi một việc."
Hắn tiếp tục nói: "Là ta dạy Diệp Sở dùng súng."
Kỳ lạ là, Tô Lan cũng không thấy kinh ngạc, dường như bà đã có thể đoán trước được chuyện này.
Lục Hoài nói: "Mọi chuyện cụ thể, chờ Tô Minh Triết tới rồi lại nói tiếp."
Tô Lan ngẩn ra vài giây: "Được."
Chỗ này không thích hợp để nói chuyện, mọi người theo Tô Lan vào Diệp Công Quán, lên phòng của Diệp Sở.
Đêm đã khuya, người ở Diệp Công Quán đều đã ngủ, sẽ không có ai đến quấy rầy.
Khi rời khỏi Dương Công Quán, Lục Hoài đã phái người thông báo Tô Minh Triết. Không lâu sau, Tô Minh Triết đã nhanh chóng chạy tới Diệp Công Quán.
Tô Minh Triết biết đêm nay Tô Lan suýt nữa đã bị sát hại, mà Diệp Sở vậy mà lại rút súng bắn chết tên sát thủ kia.
Tô Minh Triết nhìn Lục Hoài một cái. Hắn nhớ lại lời trước đó Lục Hoài đã nói.
Hành động bảo vệ không biết khống chế cũng là một loại thương tổn, hy vọng Diệp Sở có năng lực tự bảo vệ mình.
Lúc này Tô Minh Triết mới nhận ra, thái độ mà Tam thiếu dùng cho Diệp Sở, có lẽ là chính xác nhất.
Tô Lan hỏi: "Ngươi cũng biết A Sở biết dùng súng?"
"Dì, ta muốn nói với ngươi một chuyện." Tô Minh Triết nói: "Lúc ta đưa A Sở đến khách sạn Kim Môn, có gặp nhóm người đến ám sát."
Tô Lan kinh hãi: "Cái gì?"
Vì sợ Tô Lan sẽ lo lắng, Tô Minh Triết và Diệp Sở quyết định sẽ giữ.
Tô Minh Triết lại nói: "Ta cùng A Sở tuy biết dùng súng, nhưng vẫn phải nhờ đến những người Tam thiếu phái tới bảo vệ A Sở, chúng con mới có cơ hội thoát thân."
Chuyện này đã được Lục Hoài áp xuống. Bởi vì Tô Minh Triết là thành viên của Hoa Thương hội, cho nên hắn mới bị người khác ám sát.
Bọn họ đều hiểu, nếu coa ngườ muốn động tới Hoa Thương hội, chắc chắn sẽ liên lụy đến Tô gia.
Tô Lan nhìn Lục Hoài, lần trước khi Lục Hoài đưa Diệp Sở trở về Diệp Công Quán, bà cũng đã biết, thái độ của hắn đối với A Sở rất đặc biệt.
Hôm nay, Tô Lan hiểu rõ, Tam thiếu thật sự rất chú ý đến A Sở.
Tô Lan: "Cảm ơn Tam thiếu."
Giọng điệu của Lục Hoài ôn hòa: "Bá mẫu, không cần khách khí."
Ngay sau đó, Lục Hoài bắt đầu giải thích, vì sao hắn lại dạy Diệp Sở dùng súng.
Lục Hoài nói: "Diệp Sở là một nữ hài thông minh."
Rầm mắt hắn nhẹ nhàng đặt trên người Diệp Sở.
Diệp Sở nhìn Lục Hoài, tầm mắt chạm vào đôi mắt hắn.
Lục Hoài nhanh chóng chuyển mắt: "Ta hy vọng Diệp gia có thể để nàng tự do lựa chọn."
Thái độ của hắn rất thành khẩn, những lời này cũng đầy sức thuyết phục.
Từ ngữ của Lục Hoài chân thành mà tha thiết: "Nàng học phòng thân, học bắn súng, đều là tự bảo vệ bản thân, cũng không có cái gì là sai."
Vốn Tô Lan không giận vì Diệp Sở biết dùng súng mà, mà vì Diệp Sở giấu bà.
Hiện nay Lục Hoài đã nói vậy rồi, bà xem như đã hiểu rõ.
Tô Lan thở dài: "Tam thiếu nói đúng."
Tô Lan biết nguyên nhân Diệp Sở giấu bà, đơn giản vì để bà không lo lắng quá mức
Diệp Sở có suy nghĩ của mình, nàng cũng không nên vì bọn họ mà thay đổi.
Giọng nói của Lục Hoài trở nên ôn hòa: "Cảm ơn bá mẫu đã hiểu."
Tô Lan cười: "Cảm ơn Tam thiếu đã chiếu cố A Sở."
Trong lời nói của bà giấu ý sâu xa.
Tô Lan biết tâm tư của Lục Hoài, nhưng bà cũng không hề nói toạc ra.
Còn việc Lục Hoài cùng Diệp Sở sẽ phát triển ra sao, Tô Lan cũng không can thiệp, suy nghĩ của họ mới là quan trọng.
Mà tối nay, suy nghĩ của Tô Minh Triết về Lục Hoài cũng đã thay đổi không ít.
Nhiều lần nguy hiểm, gặp nạn nhiều lần, Lục Hoài luôn suy nghĩ cho Diệp Sở. Hắn cũng không che giấu tâm ý của mình, nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách thích hợp với Diệp Sở.
Như vậy có thể chúng minh được sự quan tâm của Lục Hoài dàng cho nàng. Tô Minh Triết cũng không cần gù mà luôn nhắm vào hắn.
Trời ngày càng khuya, trong phòng của Diệp Sở là một mảng yên tĩnh, mỗi người một tâm tư.
Trong bóng đêm yên tĩnh, không ai biết lòng ai đang nghĩ gì.
Không cần giấu diếm như lúc trước, chỉ dùng một buổi tối, Lục Hoài đã thành công thuyết phục Tô Minh Triết và Tô Lan, hơn nữa nói cho họ toàn bộ sự thật.
Về sau, dù cho Lục Hoài có đến Diệp Công Quán, đưa Diệp Sở ra ngoài, bọn họ cũng sẽ không có ý kiến gì.
Trước khi Lục Hoài rời đi, Diệp Sở nói với hắn: "Chuyện đêm nay, cảm ơn ngươi."
Lục Hoài nhướm mày: "Lại nói cảm ơn?"
Diệp Sở ngẩn ra, dường như chỉ nói lời này trong lúc chưa quá quen thuộc, giữa họ đã thật lâu không nói lời này.
Diệp Sở nghĩ một chút, tiếp lời: "Lục Hoài, đi đường cẩn thận, nghỉ ngơi sớm một chút."
Lục Hoài chợt cười: "Diệp Sở, ngủ ngon."
Ở đây còn có người khác, hai người không tiện nói nhiều, Lục Hoài ra khỏi Diệp Công Quán, dáng vẻ trầm mặc.
Ô tô rời khỏi Diệp Công Quán, đi về phía Đốc Quân phủ.
Lục Hoài biết, cho đến nay, hắn luôn dùng cách của hắn để bảo vệ Diệp Sở.
Đã từng, Lục Hoài chọn giấu đi quan hệ giữa hai người, như thế thì những người đó sẽ không chú ý tới Diệp Sở, sẽ không làm nàng bị thương.
Nhưng khi có chuyện xảy ra ở Dương Công Quán, ngược lại khiến cho quan hệ giữa Lục Hoài và Diệp Sở đã bị dfuaw ra bàn tán.
Đường kia đã không thể đi nữa.
Gió đêm đánh úp tới, lạnh lẽo cực kỳ, thân hình hắn cao lớn.
Đôi mắt Lục Hoài đen nhánh, vẫn luôn nhìn qua Diệp Sở.
Chiếc ô tô màu đen của Diệp Công Quán dừng trước cửa. Diệp Sở theo Tô Lan xuống xe, sự khẩn trương trong lòng nàng đã biến mất.
Diệp Sở đi tới trước mặt Lục Hoài, hai người nhìn nhau một cái, hiểu rõ ý của đối phương.
Lục Hoài nhìn tới Tô Lan: "Bá mẫu."
Tô Lan gật đầu: "Tam thiếu."
Giọng nói của Lục Hoài rất bình thản: "Xin lỗi bá mẫu, ta luôn giấu ngươi một việc."
Hắn tiếp tục nói: "Là ta dạy Diệp Sở dùng súng."
Kỳ lạ là, Tô Lan cũng không thấy kinh ngạc, dường như bà đã có thể đoán trước được chuyện này.
Lục Hoài nói: "Mọi chuyện cụ thể, chờ Tô Minh Triết tới rồi lại nói tiếp."
Tô Lan ngẩn ra vài giây: "Được."
Chỗ này không thích hợp để nói chuyện, mọi người theo Tô Lan vào Diệp Công Quán, lên phòng của Diệp Sở.
Đêm đã khuya, người ở Diệp Công Quán đều đã ngủ, sẽ không có ai đến quấy rầy.
Khi rời khỏi Dương Công Quán, Lục Hoài đã phái người thông báo Tô Minh Triết. Không lâu sau, Tô Minh Triết đã nhanh chóng chạy tới Diệp Công Quán.
Tô Minh Triết biết đêm nay Tô Lan suýt nữa đã bị sát hại, mà Diệp Sở vậy mà lại rút súng bắn chết tên sát thủ kia.
Tô Minh Triết nhìn Lục Hoài một cái. Hắn nhớ lại lời trước đó Lục Hoài đã nói.
Hành động bảo vệ không biết khống chế cũng là một loại thương tổn, hy vọng Diệp Sở có năng lực tự bảo vệ mình.
Lúc này Tô Minh Triết mới nhận ra, thái độ mà Tam thiếu dùng cho Diệp Sở, có lẽ là chính xác nhất.
Tô Lan hỏi: "Ngươi cũng biết A Sở biết dùng súng?"
"Dì, ta muốn nói với ngươi một chuyện." Tô Minh Triết nói: "Lúc ta đưa A Sở đến khách sạn Kim Môn, có gặp nhóm người đến ám sát."
Tô Lan kinh hãi: "Cái gì?"
Vì sợ Tô Lan sẽ lo lắng, Tô Minh Triết và Diệp Sở quyết định sẽ giữ.
Tô Minh Triết lại nói: "Ta cùng A Sở tuy biết dùng súng, nhưng vẫn phải nhờ đến những người Tam thiếu phái tới bảo vệ A Sở, chúng con mới có cơ hội thoát thân."
Chuyện này đã được Lục Hoài áp xuống. Bởi vì Tô Minh Triết là thành viên của Hoa Thương hội, cho nên hắn mới bị người khác ám sát.
Bọn họ đều hiểu, nếu coa ngườ muốn động tới Hoa Thương hội, chắc chắn sẽ liên lụy đến Tô gia.
Tô Lan nhìn Lục Hoài, lần trước khi Lục Hoài đưa Diệp Sở trở về Diệp Công Quán, bà cũng đã biết, thái độ của hắn đối với A Sở rất đặc biệt.
Hôm nay, Tô Lan hiểu rõ, Tam thiếu thật sự rất chú ý đến A Sở.
Tô Lan: "Cảm ơn Tam thiếu."
Giọng điệu của Lục Hoài ôn hòa: "Bá mẫu, không cần khách khí."
Ngay sau đó, Lục Hoài bắt đầu giải thích, vì sao hắn lại dạy Diệp Sở dùng súng.
Lục Hoài nói: "Diệp Sở là một nữ hài thông minh."
Rầm mắt hắn nhẹ nhàng đặt trên người Diệp Sở.
Diệp Sở nhìn Lục Hoài, tầm mắt chạm vào đôi mắt hắn.
Lục Hoài nhanh chóng chuyển mắt: "Ta hy vọng Diệp gia có thể để nàng tự do lựa chọn."
Thái độ của hắn rất thành khẩn, những lời này cũng đầy sức thuyết phục.
Từ ngữ của Lục Hoài chân thành mà tha thiết: "Nàng học phòng thân, học bắn súng, đều là tự bảo vệ bản thân, cũng không có cái gì là sai."
Vốn Tô Lan không giận vì Diệp Sở biết dùng súng mà, mà vì Diệp Sở giấu bà.
Hiện nay Lục Hoài đã nói vậy rồi, bà xem như đã hiểu rõ.
Tô Lan thở dài: "Tam thiếu nói đúng."
Tô Lan biết nguyên nhân Diệp Sở giấu bà, đơn giản vì để bà không lo lắng quá mức
Diệp Sở có suy nghĩ của mình, nàng cũng không nên vì bọn họ mà thay đổi.
Giọng nói của Lục Hoài trở nên ôn hòa: "Cảm ơn bá mẫu đã hiểu."
Tô Lan cười: "Cảm ơn Tam thiếu đã chiếu cố A Sở."
Trong lời nói của bà giấu ý sâu xa.
Tô Lan biết tâm tư của Lục Hoài, nhưng bà cũng không hề nói toạc ra.
Còn việc Lục Hoài cùng Diệp Sở sẽ phát triển ra sao, Tô Lan cũng không can thiệp, suy nghĩ của họ mới là quan trọng.
Mà tối nay, suy nghĩ của Tô Minh Triết về Lục Hoài cũng đã thay đổi không ít.
Nhiều lần nguy hiểm, gặp nạn nhiều lần, Lục Hoài luôn suy nghĩ cho Diệp Sở. Hắn cũng không che giấu tâm ý của mình, nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách thích hợp với Diệp Sở.
Như vậy có thể chúng minh được sự quan tâm của Lục Hoài dàng cho nàng. Tô Minh Triết cũng không cần gù mà luôn nhắm vào hắn.
Trời ngày càng khuya, trong phòng của Diệp Sở là một mảng yên tĩnh, mỗi người một tâm tư.
Trong bóng đêm yên tĩnh, không ai biết lòng ai đang nghĩ gì.
Không cần giấu diếm như lúc trước, chỉ dùng một buổi tối, Lục Hoài đã thành công thuyết phục Tô Minh Triết và Tô Lan, hơn nữa nói cho họ toàn bộ sự thật.
Về sau, dù cho Lục Hoài có đến Diệp Công Quán, đưa Diệp Sở ra ngoài, bọn họ cũng sẽ không có ý kiến gì.
Trước khi Lục Hoài rời đi, Diệp Sở nói với hắn: "Chuyện đêm nay, cảm ơn ngươi."
Lục Hoài nhướm mày: "Lại nói cảm ơn?"
Diệp Sở ngẩn ra, dường như chỉ nói lời này trong lúc chưa quá quen thuộc, giữa họ đã thật lâu không nói lời này.
Diệp Sở nghĩ một chút, tiếp lời: "Lục Hoài, đi đường cẩn thận, nghỉ ngơi sớm một chút."
Lục Hoài chợt cười: "Diệp Sở, ngủ ngon."
Ở đây còn có người khác, hai người không tiện nói nhiều, Lục Hoài ra khỏi Diệp Công Quán, dáng vẻ trầm mặc.
Ô tô rời khỏi Diệp Công Quán, đi về phía Đốc Quân phủ.
Lục Hoài biết, cho đến nay, hắn luôn dùng cách của hắn để bảo vệ Diệp Sở.
Đã từng, Lục Hoài chọn giấu đi quan hệ giữa hai người, như thế thì những người đó sẽ không chú ý tới Diệp Sở, sẽ không làm nàng bị thương.
Nhưng khi có chuyện xảy ra ở Dương Công Quán, ngược lại khiến cho quan hệ giữa Lục Hoài và Diệp Sở đã bị dfuaw ra bàn tán.
Đường kia đã không thể đi nữa.