Diệp Sở ngẩn ra.
Nàng không ngờ rằng, Lục Hòa vào phòng của nàng chờ.
Hơn nữa nghe ý của mấy lời này, hắn đã đợi thật lâu rồi.
Rõ ràng Lục Hoài không phải đang chất vấn, nhưng Diệp Sở bỗng nhiên cảm thấy chột dạ.
Sau khi đèn sáng lên, Lục Hoài đã nhanh chóng lùi ra sau mấy bước, khoảng cách giữa hắn và Diệp Sở xa ra một chút.
Biểu cảm trên khuôn mặt Diệp Sở có thể nhìn thấy rõ ràng, nàng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Trong phòng này không thể có động tĩnh quá lớn, nếu bị người Diệp gia phát hiện, nàng chắc chắn sẽ ứng phó không nổi.
Lục Hoài cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ quả quýt: "Đã là 10 giờ rưỡi tối."
Tầm mắt của Diệp Sở đặt trên đồng hồ quả quýt của hắn, đối với nàng mà nói, đồng hồ quả quýt kia thật sự rất quen thuộc.
Nàng giải thích: "Vừa rồi ta vẫn luôn ở cùng mẫu thân, cho nên về phòng muộn."
Diệp Sở không hy vọng Lục Hoài nghĩ đến chỗ khác, nàng nhất định phải cùng hắn giải thích rõ ràng mới được.
Nàng nhanh chóng dời đề tài: "Ngươi chưa nói sẽ tới đây, tại sao đêm nay lại tới đột ngột vậy?"
Lục Hoài trả lời rất ngắn gọn: "Buổi tối không liên lạc được với nàng, liền tự mình đến đây."
Nếu không tại vì kẻ lừa đảo khẩu thị tâm phi nào đó, sao hắn lại phải rời Nam Kinh sớm như vậy?
Cũng là vì nàng, hắn mới ở trong tình huống không báo trước, trực tiếp vào Diệp Công Quán.
Mấy ngày không có gặp mặt, bọn họ có rất nhiều chuyện vẫn chưa thương lượng.
Rất nhanh sau đó, bọn họ đã nói đến đề tài chính.
Diệp Sở: "Ta gặp qua Phí tiên sinh của hiệu dệt Thân Tân ở Hàn Tháp Tự. Phương trượng nói, dựa theo kế hoạch ban đầu, Phí tiên sinh sẽ được xếp vào trong Hoa Thương hội."
Nàng không nghĩ ngợi: "Chuyện xảy ra với Hoa Thương hội là do Mạc Thanh Hàn phái người làm."
Lục Hoài: "Hắn ở Thượng Hải xây một ngôi miếu, kỳ thật là muốn xây nên một nơi cất chứa những chuyện không muốn người khác biết."
Diệp Sở: "Ta đọc qua trình báo, Hằng Thông Sa Tràng Hoàng tiên sinh bị ám sát. Nếu hắn không được người của ngươi cứu, Mạc Thanh Hàn đã đắc thủ."
Đôi mắt Lục Hoài nhíu lại: "Mấy ngày trước, ta đã gặp một người ở bệnh viện hội giáo."
Diệp Sở có chút dự cảm: "Dung Mộc?"
Lục Hoài gật đầu: "Đúng vậy."
Nhìn qua Dung Mộc có vẻ vân đạm phong khinh, thanh dật đến cực kỳ, không một ai sẽ nghĩ rằng hắn chính là một kẻ giết người không ghê tay.
Nếu hắn sự là Mạc Thanh Hàn, ở bệnh viện giết người, trà trộn vào trong đám người, với hắn mà nói chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tuy nhiên, nếu liên hệ Hàn Tháp Tự, phương trượng cùng Dung Mộc lại với nhau, giữa bọn họ không hề có bất kỳ liên hệ gì. Người khác tuyệt đối sẽ không tìm ra thân phận của hắn.
Mặc dù bên ngoài nhìn thấy Dung Mộc và phương trượng có chút qua lại, nhưng ai lại có thể biết những chuyện xưa cũ kia.
Lục Hoài cũng nói với Diệp Sở, kết quả điều tra vài hôm trước.
"Thượng Yên có ngôi nhà riêng, nàng ta sẽ ở nơi đó phát tiết." Đáy mắt Lục Hoài lạnh vài phần.
Trong lòng Diệp Sở căng thẳng.
Lục Hoài: "Thượng Yên sẽ dùng khổ hình tra tấn những người đó.."
Diệp Sở: "Vì theo đuổi sở thích bệnh hoạn của nàng?"
Lục Hoài chần chờ vài giây, gật đầu.
Sắc mặt Diệp Sở hơi trầm xuống, chuyện này đã nằm trong dự tính của nàng.
Đời trước, Thượng Yên vốn vẫn luôn đi theo bên người Mạc Thanh Hàn. Lúc ấy Diệp Sở vẫn không hiểu, vì sao cả đời nàng ấy cũng không gả.
Bây giờ Diệp Sở đã hiểu, nói không chừng Mạc Thanh Hàn rất giỏi nhìn thấu lòng người. Hắn ta muốn lợi dụng Thượng Yên, để cho người Thượng gia tin phục hắn ta, để cho hắn ta sử dụng.
Mạc Thanh Hàn nhận thấy Thượng Yên luôn theo đuổi sở thích bạo lực bệnh hoạn. Hắn ta không bóp chết nó, cũng không dùng biện pháp thích hợp khống chế hành vi của nàng ta.
Ngược lại như vậy càng làm tính tình Thượng Yên tàn nhẫn hơn nữa.
Bởi vì mấy chuyện tình cảm này, đối với Mạc Thanh Hàn mà nói, căn bản là không tồn tại.
Diệp Sở cùng Lục Hoài quyết quyết định lập ra một kế hoạch kỹ càng.
Vì thế, bọn họ nhanh chóng dời lực chú ý lên một vấn đề khác.
Phải làm thế nào mới khiến cho Mạc Thanh Hàn chủ động bước ra?
Bọn họ có hai biện pháp, một là thông qua Tịnh Vân đại sư, cũng chính là Phàn Cảnh Vân trong nhà tù Hán Dương.
Hai là vạch mặt Thượng Yên trước mặt mọi người. Gương mặt thật của Thượng Yên, người Thượng gia cũng không biết.
Chỉ cần Thượng Yên lâm vào tình thế khó xử, lúc nàng ta đang trong tình huống cực kỳ hoảng loạn, chắc chắn sẽ đi tìm Mạc Thanh Hàn cầu cứu.
Hiện tại họ không thể giáp mặt đương đầu, Mạc Thanh Hàn cũng sẽ không tìm tới.
Sau khi xác nhận thân phận của Mạc Thanh Hàn, Lục Hoài cùng Diệp Sở sẽ tiếp tục giữ bí mật cho họ.
Chỉ là tâm tư của Mạc Thanh Hàn rất cẩn thận, bọn họ có bị phát hiện hay không, vẫn là ẩn số.
Địch ngoài sáng, họ ở trong tối. Đến lúc đó, Mạc Thanh Hàn muốn làm gì, bọn họ đều sẽ biết rõ ràng.
Nếu bị phát hiện, coi như là một lần đẩy Mạc Thanh Hàn, để hắn ta tự mình bại lộ, nói không chừng còn đào ra được người đứng đằng sau lưng hắn.
Sau khi hai người đã bàn bạc rõ ràng, cũng đã rất khuya rồi.
Diệp Sở cùng Lục Hoài chúc một tiếng ngủ ngon, hắn mới rời đi.
Diệp Sở thu dọn mọi thứ xong, nằm ở trên giường.
Mấy ngày trước, Lục Hoài vẫn không về Bến Thượng Hải.
Có vài lần Diệp Sở bị mất ngủ, nhưng lúc này, nàng đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi đã say giấc, bên khóe môi nàng vẫn còn nhiễm ý cười.
Nàng không ngờ rằng, Lục Hòa vào phòng của nàng chờ.
Hơn nữa nghe ý của mấy lời này, hắn đã đợi thật lâu rồi.
Rõ ràng Lục Hoài không phải đang chất vấn, nhưng Diệp Sở bỗng nhiên cảm thấy chột dạ.
Sau khi đèn sáng lên, Lục Hoài đã nhanh chóng lùi ra sau mấy bước, khoảng cách giữa hắn và Diệp Sở xa ra một chút.
Biểu cảm trên khuôn mặt Diệp Sở có thể nhìn thấy rõ ràng, nàng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Trong phòng này không thể có động tĩnh quá lớn, nếu bị người Diệp gia phát hiện, nàng chắc chắn sẽ ứng phó không nổi.
Lục Hoài cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ quả quýt: "Đã là 10 giờ rưỡi tối."
Tầm mắt của Diệp Sở đặt trên đồng hồ quả quýt của hắn, đối với nàng mà nói, đồng hồ quả quýt kia thật sự rất quen thuộc.
Nàng giải thích: "Vừa rồi ta vẫn luôn ở cùng mẫu thân, cho nên về phòng muộn."
Diệp Sở không hy vọng Lục Hoài nghĩ đến chỗ khác, nàng nhất định phải cùng hắn giải thích rõ ràng mới được.
Nàng nhanh chóng dời đề tài: "Ngươi chưa nói sẽ tới đây, tại sao đêm nay lại tới đột ngột vậy?"
Lục Hoài trả lời rất ngắn gọn: "Buổi tối không liên lạc được với nàng, liền tự mình đến đây."
Nếu không tại vì kẻ lừa đảo khẩu thị tâm phi nào đó, sao hắn lại phải rời Nam Kinh sớm như vậy?
Cũng là vì nàng, hắn mới ở trong tình huống không báo trước, trực tiếp vào Diệp Công Quán.
Mấy ngày không có gặp mặt, bọn họ có rất nhiều chuyện vẫn chưa thương lượng.
Rất nhanh sau đó, bọn họ đã nói đến đề tài chính.
Diệp Sở: "Ta gặp qua Phí tiên sinh của hiệu dệt Thân Tân ở Hàn Tháp Tự. Phương trượng nói, dựa theo kế hoạch ban đầu, Phí tiên sinh sẽ được xếp vào trong Hoa Thương hội."
Nàng không nghĩ ngợi: "Chuyện xảy ra với Hoa Thương hội là do Mạc Thanh Hàn phái người làm."
Lục Hoài: "Hắn ở Thượng Hải xây một ngôi miếu, kỳ thật là muốn xây nên một nơi cất chứa những chuyện không muốn người khác biết."
Diệp Sở: "Ta đọc qua trình báo, Hằng Thông Sa Tràng Hoàng tiên sinh bị ám sát. Nếu hắn không được người của ngươi cứu, Mạc Thanh Hàn đã đắc thủ."
Đôi mắt Lục Hoài nhíu lại: "Mấy ngày trước, ta đã gặp một người ở bệnh viện hội giáo."
Diệp Sở có chút dự cảm: "Dung Mộc?"
Lục Hoài gật đầu: "Đúng vậy."
Nhìn qua Dung Mộc có vẻ vân đạm phong khinh, thanh dật đến cực kỳ, không một ai sẽ nghĩ rằng hắn chính là một kẻ giết người không ghê tay.
Nếu hắn sự là Mạc Thanh Hàn, ở bệnh viện giết người, trà trộn vào trong đám người, với hắn mà nói chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tuy nhiên, nếu liên hệ Hàn Tháp Tự, phương trượng cùng Dung Mộc lại với nhau, giữa bọn họ không hề có bất kỳ liên hệ gì. Người khác tuyệt đối sẽ không tìm ra thân phận của hắn.
Mặc dù bên ngoài nhìn thấy Dung Mộc và phương trượng có chút qua lại, nhưng ai lại có thể biết những chuyện xưa cũ kia.
Lục Hoài cũng nói với Diệp Sở, kết quả điều tra vài hôm trước.
"Thượng Yên có ngôi nhà riêng, nàng ta sẽ ở nơi đó phát tiết." Đáy mắt Lục Hoài lạnh vài phần.
Trong lòng Diệp Sở căng thẳng.
Lục Hoài: "Thượng Yên sẽ dùng khổ hình tra tấn những người đó.."
Diệp Sở: "Vì theo đuổi sở thích bệnh hoạn của nàng?"
Lục Hoài chần chờ vài giây, gật đầu.
Sắc mặt Diệp Sở hơi trầm xuống, chuyện này đã nằm trong dự tính của nàng.
Đời trước, Thượng Yên vốn vẫn luôn đi theo bên người Mạc Thanh Hàn. Lúc ấy Diệp Sở vẫn không hiểu, vì sao cả đời nàng ấy cũng không gả.
Bây giờ Diệp Sở đã hiểu, nói không chừng Mạc Thanh Hàn rất giỏi nhìn thấu lòng người. Hắn ta muốn lợi dụng Thượng Yên, để cho người Thượng gia tin phục hắn ta, để cho hắn ta sử dụng.
Mạc Thanh Hàn nhận thấy Thượng Yên luôn theo đuổi sở thích bạo lực bệnh hoạn. Hắn ta không bóp chết nó, cũng không dùng biện pháp thích hợp khống chế hành vi của nàng ta.
Ngược lại như vậy càng làm tính tình Thượng Yên tàn nhẫn hơn nữa.
Bởi vì mấy chuyện tình cảm này, đối với Mạc Thanh Hàn mà nói, căn bản là không tồn tại.
Diệp Sở cùng Lục Hoài quyết quyết định lập ra một kế hoạch kỹ càng.
Vì thế, bọn họ nhanh chóng dời lực chú ý lên một vấn đề khác.
Phải làm thế nào mới khiến cho Mạc Thanh Hàn chủ động bước ra?
Bọn họ có hai biện pháp, một là thông qua Tịnh Vân đại sư, cũng chính là Phàn Cảnh Vân trong nhà tù Hán Dương.
Hai là vạch mặt Thượng Yên trước mặt mọi người. Gương mặt thật của Thượng Yên, người Thượng gia cũng không biết.
Chỉ cần Thượng Yên lâm vào tình thế khó xử, lúc nàng ta đang trong tình huống cực kỳ hoảng loạn, chắc chắn sẽ đi tìm Mạc Thanh Hàn cầu cứu.
Hiện tại họ không thể giáp mặt đương đầu, Mạc Thanh Hàn cũng sẽ không tìm tới.
Sau khi xác nhận thân phận của Mạc Thanh Hàn, Lục Hoài cùng Diệp Sở sẽ tiếp tục giữ bí mật cho họ.
Chỉ là tâm tư của Mạc Thanh Hàn rất cẩn thận, bọn họ có bị phát hiện hay không, vẫn là ẩn số.
Địch ngoài sáng, họ ở trong tối. Đến lúc đó, Mạc Thanh Hàn muốn làm gì, bọn họ đều sẽ biết rõ ràng.
Nếu bị phát hiện, coi như là một lần đẩy Mạc Thanh Hàn, để hắn ta tự mình bại lộ, nói không chừng còn đào ra được người đứng đằng sau lưng hắn.
Sau khi hai người đã bàn bạc rõ ràng, cũng đã rất khuya rồi.
Diệp Sở cùng Lục Hoài chúc một tiếng ngủ ngon, hắn mới rời đi.
Diệp Sở thu dọn mọi thứ xong, nằm ở trên giường.
Mấy ngày trước, Lục Hoài vẫn không về Bến Thượng Hải.
Có vài lần Diệp Sở bị mất ngủ, nhưng lúc này, nàng đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi đã say giấc, bên khóe môi nàng vẫn còn nhiễm ý cười.