Sau khi nghe câu này, Diệp Sở hơi ngẩn ra.
Tay của Lục Hoài đặt trong mái tóc của nàng. Diệp Sở có thể cảm nhận được chỗ mà đầu ngón tay của hắn chạm vào, chỗ đó dường như nổi lên cảm giác tê dại. Cảm giác đó không dừng lại mà tiếp tục kéo dài.
Hơi thở của Diệp Sở nhất thời dừng lại.
Nàng dựa vào lòng ngực của Lục Hoài, chỗ đó hình như đang truyền đến nhịp tim rất nhanh.
Nếu như có người từ bên ngoài nhìn vào trong, thì họ chỉ có thể nhìn thấy hình bóng của hai người đang dựa vào nhau.
Thật ra, mặc dù động tác của hai người rất thân mật, nhưng hoàn toàn không vượt khỏi khuôn phép nửa phần. Thân thể của hai người cũng không dựa sát vào nhau, mấy hành động này chẳng qua là dùng để ngụy trang mà thôi.
Vì bọn họ đang ở trong một tình cảnh nguy hiểm, cho nên việc bây giờ là không thể hoảng loạn.
Nắm tay Diệp Sở rũ bên người nắm chặt, cố gắng để bản thân tìm ra được tâm trạng.
Nàng chợt mở miệng, giọng nói có chút nặng, để cho người bên ngoài có thể nghe được rõ ràng.
"Mấy lời nói tuy dễ nghe như vậy, nhưng ai mà biết trong lòng chàng nghĩ thế nào?"
Dù Diệp Sở nói như vậy, nhưng trong giọng nói lại mang theo ý oán trách. Rõ ràng là muốn người kia bước đến dỗ nàng.
Giọng nói của Lục Hoài lành lạnh: "Ta sẽ không để cho nàng phải chịu khổ bất kỳ một ngày nào."
Nghe hai người nói chuyện, người bên ngoài đã biết một người là tiểu thư danh viện, một người là một tên nghèo khó.
Thân phận bối cảnh của hai người cách xa. Tất nhiên họ bị trưởng bối hai bên kịch liệt phản đối. Vì vậy bọn họ cùng nhau bỏ trốn, rất có cảm giác lãng mạn của Shakespeare*.
*Là một nhà văn và nhà viết kịch Anh, được coi là nhà văn vĩ đại nhất của Anh và là nhà viết kịch đi trước thời đại.
Danh viện tiểu thư bị tình yêu che mờ mắt, rất giống với mấy đoạn phim kinh điển của điện ảnh phương Tây.
Diệp Sở có chút chần chờ: "Sau khi ta rời khỏi nhà, bây giờ cái gì cũng không có.."
Nàng bồn chồn do dự, nhưng cũng không trực tiếp nói ra. Giống như nàng đang cực kỳ lo lắng về tương lai của hai người.
Lục Hoài sợ run vài giây, chậm rãi mở miệng: "Nàng hối hận?"
Trong giọng nói của hắn có chút mất mát.
Diệp Sở cũng không trả lời: "Vừa rồi là chàng nói, sau này sẽ thật thương ta."
Diệp Sở dương mắt nhìn Lục Hoài, như đang chất vấn bình thường: "Nếu như chàng rút lại lời nói, thì chàng muốn ta phải làm sao?"
Lục Hoài cúi đầu chống lại ánh mắt của Diệp Sở.
Tầm mắt của hai tương giao.
Ánh mắt của nàng trong trẻo, như đang ẩn dấu thiên ngôn vạn ngữ, tất cả đều không thể nói ra.
Lục Hoài nhẹ nhàng dắt khóe miệng, nghiêm túc nhìn vào mắt Diệp Sở, nói một câu.
"Nàng muốn cho ta thương nàng thế nào?"
Giọng nói của hắn cực kỳ rõ ràng, thân thể Diệp Sở cứng đờ.
Tầm mắt Lục Hoài dừng trên môi của Diệp Sở, nàng bỗng nhiên căng thẳng, mím môi trong vô thức.
Một phòng là thật, hai người cũng là thật, rõ ràng chỉ là một vở kịch diễn cho những người bên ngoài xem.
Ngược lại lại không thể phân rõ thật giả.
Nhận ra thân thể Diệp Sở đang cứng ngắc, Lục Hoài vòng qua đỡ nàng, như sợ nàng sẽ té.
Hắn nhẹ nhàng cúi người xuống, nhất cử nhất động cực kỳ thong thả.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh. Hơi thở của hai người sát lại, khó có thể tránh được cảm giác khẩn trương.
Lục Hoài liếc nhẹ qua mắt nàng, mũi nàng, còn có môi của nàng.
Lòng hắn vừa loạn, suýt nữa quên mất đây chỉ là cảnh tá vị.
Mắt thấy hắn sắp hôn đi xuống, âm thanh đập cửa đột nhiên vang lên.
Động tác của hai người hơi chậm lại.
Bọn họ phản ứng rất nhanh, suy nghĩ trong nháy mắt đã trở nên thanh tỉnh. Họ ý thức được, vừa nãy chỉ là diễn trò mà thôi.
Chỗ này là trong một tòa hắc điếm.
Lục Hoài và Diệp Sở không dám lại đối mặt nhau, hai tay buông ra. Cả hai lùi ra sau một bước, tự giác cách nhau một khoảng.
Ngay cả khi người bên ngoài nhìn vào, cũng chỉ là đang nghĩ họ đang giật mình, mới có những hành động như thế.
Giọng nói của Lục Hoài có chút lạnh: "Ai?"
Sắc mặt của hắn tối đi vài phần, như vì có người đến phá hư chuyện tốt mà nổi giận.
Thật ra, người ngoài cửa chỉ bám lý do đưa đồ ăn để thăm dò tình hình.
Đôi vợ chồng nhỏ hình như đang cãi vả. Hắn chỉ đứng ở chỗ này, tùy tiện nghe vài câu.
Cũng không hề nghĩ đến việc gặp phải chuyện như thế này.
Nghe thất câu kia của Lục Hoài, hắn đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo rồi.
Không nghĩ tới, Lục Hoài thật sự có hành động. Mắt thấy bọn họ đã sắp hôn đến nơi, không biết tiếp theo sẽ là chuyện gì..
Cũng không thể xuống tay gõ cửa vào lúc này. Nhưng nếu họ không ăn thức ăn đã bị động qua này, chắc chắn sẽ phá hư kế hoạch tối nay.
Nghĩ kỹ, người nọ mới gõ cửa, giọng điệu của người nọ rất thân thiết.
"Tiên sinh, tiểu thư."
"Đồ ăn hai người gọi đã làm xong, có muốn ta đưa vào trong bây giờ luôn không?"
Thanh âm của Lục Hoài cực nhạt: "Ừm."
Mặt Diệp Sở hơi phiếm hồng, nhìn thấy có người bước vào, nàng lập tức xoay người.
Người nọ quét mắt qua Lục Hoài và Diệp Sở vài lần. Bị người khác đánh vỡ chuyện tốt, khó trách sao họ lại cảm thấy xấu hổ đôi chút.
Trong lòng hắn cười một tiếng, nhanh chóng rời phòng. Bây giờ người nọ đi rất dứt khoát, không nán lại ở bên ngoài.
Đợi người của nhà trọ rời đi, Lục Hoài và Diệp Sở đi đến bàn bên cạnh, ngồi xuống.
Bọn họ đưa lưng về phía cửa, tuy cầm đũa như đang dùng bữa. Nhưng cả cơm và đồ ăn họ đều không động vào.
Lúc xác nhận ngoài cửa không có người, Lục Hoài cùng Diệp Sở nhìn nhau một cái.
Bọn họ lặng lẽ bỏ một nửa phần đồ ăn đi.
Khoảng một giờ sau, có có một chuỗi tiếng động vang lên ngoài phòng.
"Tiên sinh, ngài đã ăn xong chưa?"
Tay của Lục Hoài đặt trong mái tóc của nàng. Diệp Sở có thể cảm nhận được chỗ mà đầu ngón tay của hắn chạm vào, chỗ đó dường như nổi lên cảm giác tê dại. Cảm giác đó không dừng lại mà tiếp tục kéo dài.
Hơi thở của Diệp Sở nhất thời dừng lại.
Nàng dựa vào lòng ngực của Lục Hoài, chỗ đó hình như đang truyền đến nhịp tim rất nhanh.
Nếu như có người từ bên ngoài nhìn vào trong, thì họ chỉ có thể nhìn thấy hình bóng của hai người đang dựa vào nhau.
Thật ra, mặc dù động tác của hai người rất thân mật, nhưng hoàn toàn không vượt khỏi khuôn phép nửa phần. Thân thể của hai người cũng không dựa sát vào nhau, mấy hành động này chẳng qua là dùng để ngụy trang mà thôi.
Vì bọn họ đang ở trong một tình cảnh nguy hiểm, cho nên việc bây giờ là không thể hoảng loạn.
Nắm tay Diệp Sở rũ bên người nắm chặt, cố gắng để bản thân tìm ra được tâm trạng.
Nàng chợt mở miệng, giọng nói có chút nặng, để cho người bên ngoài có thể nghe được rõ ràng.
"Mấy lời nói tuy dễ nghe như vậy, nhưng ai mà biết trong lòng chàng nghĩ thế nào?"
Dù Diệp Sở nói như vậy, nhưng trong giọng nói lại mang theo ý oán trách. Rõ ràng là muốn người kia bước đến dỗ nàng.
Giọng nói của Lục Hoài lành lạnh: "Ta sẽ không để cho nàng phải chịu khổ bất kỳ một ngày nào."
Nghe hai người nói chuyện, người bên ngoài đã biết một người là tiểu thư danh viện, một người là một tên nghèo khó.
Thân phận bối cảnh của hai người cách xa. Tất nhiên họ bị trưởng bối hai bên kịch liệt phản đối. Vì vậy bọn họ cùng nhau bỏ trốn, rất có cảm giác lãng mạn của Shakespeare*.
*Là một nhà văn và nhà viết kịch Anh, được coi là nhà văn vĩ đại nhất của Anh và là nhà viết kịch đi trước thời đại.
Danh viện tiểu thư bị tình yêu che mờ mắt, rất giống với mấy đoạn phim kinh điển của điện ảnh phương Tây.
Diệp Sở có chút chần chờ: "Sau khi ta rời khỏi nhà, bây giờ cái gì cũng không có.."
Nàng bồn chồn do dự, nhưng cũng không trực tiếp nói ra. Giống như nàng đang cực kỳ lo lắng về tương lai của hai người.
Lục Hoài sợ run vài giây, chậm rãi mở miệng: "Nàng hối hận?"
Trong giọng nói của hắn có chút mất mát.
Diệp Sở cũng không trả lời: "Vừa rồi là chàng nói, sau này sẽ thật thương ta."
Diệp Sở dương mắt nhìn Lục Hoài, như đang chất vấn bình thường: "Nếu như chàng rút lại lời nói, thì chàng muốn ta phải làm sao?"
Lục Hoài cúi đầu chống lại ánh mắt của Diệp Sở.
Tầm mắt của hai tương giao.
Ánh mắt của nàng trong trẻo, như đang ẩn dấu thiên ngôn vạn ngữ, tất cả đều không thể nói ra.
Lục Hoài nhẹ nhàng dắt khóe miệng, nghiêm túc nhìn vào mắt Diệp Sở, nói một câu.
"Nàng muốn cho ta thương nàng thế nào?"
Giọng nói của hắn cực kỳ rõ ràng, thân thể Diệp Sở cứng đờ.
Tầm mắt Lục Hoài dừng trên môi của Diệp Sở, nàng bỗng nhiên căng thẳng, mím môi trong vô thức.
Một phòng là thật, hai người cũng là thật, rõ ràng chỉ là một vở kịch diễn cho những người bên ngoài xem.
Ngược lại lại không thể phân rõ thật giả.
Nhận ra thân thể Diệp Sở đang cứng ngắc, Lục Hoài vòng qua đỡ nàng, như sợ nàng sẽ té.
Hắn nhẹ nhàng cúi người xuống, nhất cử nhất động cực kỳ thong thả.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh. Hơi thở của hai người sát lại, khó có thể tránh được cảm giác khẩn trương.
Lục Hoài liếc nhẹ qua mắt nàng, mũi nàng, còn có môi của nàng.
Lòng hắn vừa loạn, suýt nữa quên mất đây chỉ là cảnh tá vị.
Mắt thấy hắn sắp hôn đi xuống, âm thanh đập cửa đột nhiên vang lên.
Động tác của hai người hơi chậm lại.
Bọn họ phản ứng rất nhanh, suy nghĩ trong nháy mắt đã trở nên thanh tỉnh. Họ ý thức được, vừa nãy chỉ là diễn trò mà thôi.
Chỗ này là trong một tòa hắc điếm.
Lục Hoài và Diệp Sở không dám lại đối mặt nhau, hai tay buông ra. Cả hai lùi ra sau một bước, tự giác cách nhau một khoảng.
Ngay cả khi người bên ngoài nhìn vào, cũng chỉ là đang nghĩ họ đang giật mình, mới có những hành động như thế.
Giọng nói của Lục Hoài có chút lạnh: "Ai?"
Sắc mặt của hắn tối đi vài phần, như vì có người đến phá hư chuyện tốt mà nổi giận.
Thật ra, người ngoài cửa chỉ bám lý do đưa đồ ăn để thăm dò tình hình.
Đôi vợ chồng nhỏ hình như đang cãi vả. Hắn chỉ đứng ở chỗ này, tùy tiện nghe vài câu.
Cũng không hề nghĩ đến việc gặp phải chuyện như thế này.
Nghe thất câu kia của Lục Hoài, hắn đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo rồi.
Không nghĩ tới, Lục Hoài thật sự có hành động. Mắt thấy bọn họ đã sắp hôn đến nơi, không biết tiếp theo sẽ là chuyện gì..
Cũng không thể xuống tay gõ cửa vào lúc này. Nhưng nếu họ không ăn thức ăn đã bị động qua này, chắc chắn sẽ phá hư kế hoạch tối nay.
Nghĩ kỹ, người nọ mới gõ cửa, giọng điệu của người nọ rất thân thiết.
"Tiên sinh, tiểu thư."
"Đồ ăn hai người gọi đã làm xong, có muốn ta đưa vào trong bây giờ luôn không?"
Thanh âm của Lục Hoài cực nhạt: "Ừm."
Mặt Diệp Sở hơi phiếm hồng, nhìn thấy có người bước vào, nàng lập tức xoay người.
Người nọ quét mắt qua Lục Hoài và Diệp Sở vài lần. Bị người khác đánh vỡ chuyện tốt, khó trách sao họ lại cảm thấy xấu hổ đôi chút.
Trong lòng hắn cười một tiếng, nhanh chóng rời phòng. Bây giờ người nọ đi rất dứt khoát, không nán lại ở bên ngoài.
Đợi người của nhà trọ rời đi, Lục Hoài và Diệp Sở đi đến bàn bên cạnh, ngồi xuống.
Bọn họ đưa lưng về phía cửa, tuy cầm đũa như đang dùng bữa. Nhưng cả cơm và đồ ăn họ đều không động vào.
Lúc xác nhận ngoài cửa không có người, Lục Hoài cùng Diệp Sở nhìn nhau một cái.
Bọn họ lặng lẽ bỏ một nửa phần đồ ăn đi.
Khoảng một giờ sau, có có một chuỗi tiếng động vang lên ngoài phòng.
"Tiên sinh, ngài đã ăn xong chưa?"