Mới vừa rồi thời gian quá ít, bọn họ hai người cũng chưa thương lượng. Diệp Sở gần như là dùng phán đoán của mình, làm ra quyết định này.
Nhóm người này có ý đồ xấu, nhất định cũng sẽ không buông tay. Nếu như nàng đi ra ngoài, nhóm người kia sẽ lấy cớ đó để bước vào trong điều tra.
Mà trong phòng đang có một phần tư liệu của nhà tù Hán Dương, Lục Hoài cùng Diệp Sở không thể để lộ thân phận, cũng không thể để người khác phát hiện.
Làm sao mới có thể tránh thoát khỏi sự tìm kiếm của họ đây?
Những người này ra vẻ hùng hổ, mặc dù đoàn tàu rất dài, nhưng họ không thể để lằng nhằng mãi được.
Chỉ có thể đưa ra một cách nào đó khiến họ không thể vào phòng.
"Nội tử* còn đang ngủ." Giọng nói Lục Hoài rõ ràng, đôi mắt hắn hơi híp, giống như có chút vội vàng.
*Cách nói khác, cách giới thiệu vợ với người khác.
Nghe giọng điệu của Lục Hoài, giống như hắn mới vừa rời giường, lại bị nhóm người này quấy rầy.
"Làm ngươi chê cười rồi."
Tầm mắt của những người kia dời đến giường ở trong phòng. Lúc này họ thấy rõ, một nữ tử nằm trên đó, mái tóc đen nhánh hơi rối xõa ra.
Tấm chăn che rất kín, cơ thể của nàng dấu vào trong, cũng không biết được......
Phía dưới có mặc quần áo hay không.
Bây giờ, những người đó mới hiểu được, đôi phu thê nhỏ này đang âu yếm nhau.
Nhưng lại vì bọn họ gõ cửa, làm mất cảnh xuân. Chậc.
Có một người cười ra tiếng, gương mặt hung ác lúc nãy bỗng chốc trở nên ôn hòa hơn.
Trong tiếng cười mang theo ý trêu chọc cùng ái muội không rõ.
Nghe thấy tiếng cười của người kia, ngữ điệu của Diệp Sở thay đổi: "Ai ở bên ngoài?"
Dường như nàng cảm thấy rất mất mặt, vội kéo chăn, đưa đầu chôn vào trong.
Lục Hoài nâng khóe môi. Lúc trước nghe giọng điệu của nàng luôn trong trẻo lạnh lùng, bây giờ lại có thể chứng kiến một gương mặt khác của nàng.
Đương nhiên, nếu về sau có thể nghe thêm vài lần nữa, cảm giác có vẻ cũng không tồi.
Lục Hoài nói lời an ủi nàng: "Phu nhân, bọn họ chỉ là người tuần tra bình thường thôi."
Diệp Sở kéo chặt chăn, không dám ra ngoài.
"Nội tử nhát gan, nếu các ngươi không có việc gì......" Giọng điệu của Lục Hoài rất uyển chuyển, như lại có ý đuổi khách.
Trải qua chuyện ồn ào vừa rồi, không khí bên trong phòng cũng buông lỏng một chút.
Nhóm người ngay lập tức gạt bỏ sự nghi ngờ, bọn họ vốn là muốn tìm một nam nhân. Chỉ là lúc nãy người nằm trên giường không xuất hiện, họ mới nhìn nhiều vài lần.
Bây giờ cũng không tiện lưu lại, cuối cùng thì thì cũng phải để cho hai người làm chuyện vợ chồng chứ.
"Các ngươi cứ tiếp tục."
Cửa bị kéo lại, bọn họ rất thức thời mà rời đi.
Đợi khi những người kia đi khỏi, sắt mặt của Lục Hoài trầm xuống, đã không còn thái độ ấm áp vừa rồi.
Hắn bước nhanh về phía Diệp Sở, chỉ thấy toàn bộ cơ thể nàng giấu ở trong chăn, co thành một quả bóng lớn.
Lục Hoài không khỏi bật cười, giọng điệu của hắn trầm thấp: "Không có việc gì."
Lúc này, Diệp Sở mới xốc chăn lên, nàng để lộ ra khuôn mặt nhỏ: "Đi rồi?"
Trải qua chuyện ồn ào vừa rồi, mặt Diệp Sở đã đỏ ửng lên, mái tóc đen dài càng tôn lên nước gia trắng nõn.
Cố tình bây giờ lại là ban đêm.
Cặp mắt trong trẻo kia, nhìn Lục Hoài.
Diệp Sở cũng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng tất cả thứ này lọt vào mắt của Lục Hoài.
Lục Hoài cố gắng khống chế biểu cảm của mình, lập tức dời mắt, gật đầu.
Trái tim Diệp Sở buông lỏng, thân thể đang cứng đờ cũng dần thả lỏng, đến bây giờ mới phát hiện lòng bàn tay nàng đã đầy mồ hôi.
Nàng bước xuống giường, đi đến bàn nhỏ trong phòng
Diệp Sở rót một ly nước, uống mấy hớp. Lục Hoài cũng đi tới, ngồi bên cạnh nàng.
Diệp Sở hỏi: "Ngươi cảm thấy bọn họ đang tìm người nào?"
Lục Hoài: "Chúng ta rất nhanh sẽ biết thôi."
Nhóm người đó đi khắp xe lửa tìm người, ám vệ của Lục Hoài nhất định đã sớm biết chuyện này.
Ám vệ có nhiều kinh nghiệm, bọn họ thấy loại tình huống này, tất nhiên sẽ chủ động đi tìm, cũng không cần chờ lệnh của Lục Hoài.
Nếu bọn họ tìm được, sẽ đến đây báo cáo.
Diệp Sở đã hiểu ý của Lục Hoài, nàng gật đầu, không có tiếp tục nói chuyện.
Lúc nãy hai người giả làm phu thê, còn bị nhóm người kia hiểu lầm. Hiện tại mọi chuyện đã ổn, không khí trở nên có chút xấu hổ.
Bọn họ không có ai nói chuyện. Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, bầu không khí xấu hổ vừa rồi cũng biến mất.
Tiếng gõ cửa nghe qua có chút lộn xộn, thật ra là ám hiệu. Tiếng động này xuất hiện, nghĩa là họ đã điều tra xong.
Lục Hoài kéo cửa ra, người đứng ở ngoài chính là một trong những ám vệ.l
Bọn họ cực kỳ cẩn thận, bước vào trong rồi mới nói
Ám vệ nói rất ít: "Tam thiếu, đã tìm được người rồi."
"Mặt chữ điền, mắt phượng, trên mắt trái có một vết sẹo."
Vẻ mặt của Lục Hoài nhàn nhạt, hắn suy nghĩ một chút, nhanh chóng đưa những dữ kiện đó liên hệ đến một gương mặt.
Lục Hoài mở hồ sơ của giám ngục nhà từ Hán Dương, ngón tay để trên một bức ảnh chụp: "Gương mặt này?"
Ám vệ ngẩn ra: "Vâng."
Hắn ta tiếp tục báo cáo: "Người này chơi cờ bạc rồi mắc nợ, mấy người trên xe lửa đang đuổi giết hắn."
Lục Hoài biết, những người đó đợi đến khi trời tối mới ra tay. Bởi vì từ 8 giờ trở đi, đoàn tàu sẽ không dừng trạm.
Dù cho động tĩnh có lớn cũng không phải lo lắng. Bất luận trên xe lửa xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chờ đến sáng hôm sau mới biết được.
Ám vệ: "Người của chúng ta bây giờ đang ở cùng hắn."
Lục Hoài nhàn nhạt nói: "Các ngươi ngầm giúp hắn, để cho hắn bình an đến Hán Dương."
Ám vệ nhận lệnh: "Vâng, Tam thiếu."
Sau khi báo cáo, ám vệ lập tức rời khỏi đó, hình bóng của hắn biến mắt ở trong đám người.
Lục Hoài đưa tập hồ sơ kia ra. Diệp Sở nhìn vào, trên ảnh chụp là người mặt sẹo mà ám vệ đã nhắc tới.
Nam nhân mặt sẹo bị đám người ở sòng bạc đuổi giết. Hắn trốn lên xe lửa, cho nên mới xảy ra chuyện như vừa rồi.
Lục Hoài: "Hán Dương chỉ có một khách sạn, người mặt sẹo này là ông chủ khách sạn."
Diệp Sở mị hạ mắt: "Hắc điếm*?"
*những chỗ làm ăn phi pháp, làm ăn gian xảo.
Lục Hoài gật đầu.
Nhà tù Hán Dương nằm ở vị trí hẻo lánh, còn chỉ có một khách sạn duy nhất.
Gian khách sạn kia chắc chắn là hác điếm. Nam nhân mặt sẹo kia mới ra khỏi nhà tù Hán Dương không lâu, vậy mà giờ đã là chủ một khách sạn.
Không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nếu ông chủ kia thiếu nợ tiền cược, đám kia người lại muốn mạng của hắn. Bây giờ hắn trốn lên xe lửa, muốn trốn về Hán Dương cũng không có gì lạ.
Lục Hoài biết rõ, giữa hắc điếm kia và nhà tù Hán Dương phải có một ít quan hệ.
Lục Hoài vốn muốn tới hắc điếm kia. Nhưng giờ nghĩ lại, giống như có một biện pháp tốt hơn.
Bọn họ tuy nắm được bí mật của ông chủ hắc điếm kia, nhưng muốn để cho toàn bộ người của hắc điếm kia đưa tay giúp đỡ trong lúc làm việc, cần phải có một cách làm khác.
Nhóm người này có ý đồ xấu, nhất định cũng sẽ không buông tay. Nếu như nàng đi ra ngoài, nhóm người kia sẽ lấy cớ đó để bước vào trong điều tra.
Mà trong phòng đang có một phần tư liệu của nhà tù Hán Dương, Lục Hoài cùng Diệp Sở không thể để lộ thân phận, cũng không thể để người khác phát hiện.
Làm sao mới có thể tránh thoát khỏi sự tìm kiếm của họ đây?
Những người này ra vẻ hùng hổ, mặc dù đoàn tàu rất dài, nhưng họ không thể để lằng nhằng mãi được.
Chỉ có thể đưa ra một cách nào đó khiến họ không thể vào phòng.
"Nội tử* còn đang ngủ." Giọng nói Lục Hoài rõ ràng, đôi mắt hắn hơi híp, giống như có chút vội vàng.
*Cách nói khác, cách giới thiệu vợ với người khác.
Nghe giọng điệu của Lục Hoài, giống như hắn mới vừa rời giường, lại bị nhóm người này quấy rầy.
"Làm ngươi chê cười rồi."
Tầm mắt của những người kia dời đến giường ở trong phòng. Lúc này họ thấy rõ, một nữ tử nằm trên đó, mái tóc đen nhánh hơi rối xõa ra.
Tấm chăn che rất kín, cơ thể của nàng dấu vào trong, cũng không biết được......
Phía dưới có mặc quần áo hay không.
Bây giờ, những người đó mới hiểu được, đôi phu thê nhỏ này đang âu yếm nhau.
Nhưng lại vì bọn họ gõ cửa, làm mất cảnh xuân. Chậc.
Có một người cười ra tiếng, gương mặt hung ác lúc nãy bỗng chốc trở nên ôn hòa hơn.
Trong tiếng cười mang theo ý trêu chọc cùng ái muội không rõ.
Nghe thấy tiếng cười của người kia, ngữ điệu của Diệp Sở thay đổi: "Ai ở bên ngoài?"
Dường như nàng cảm thấy rất mất mặt, vội kéo chăn, đưa đầu chôn vào trong.
Lục Hoài nâng khóe môi. Lúc trước nghe giọng điệu của nàng luôn trong trẻo lạnh lùng, bây giờ lại có thể chứng kiến một gương mặt khác của nàng.
Đương nhiên, nếu về sau có thể nghe thêm vài lần nữa, cảm giác có vẻ cũng không tồi.
Lục Hoài nói lời an ủi nàng: "Phu nhân, bọn họ chỉ là người tuần tra bình thường thôi."
Diệp Sở kéo chặt chăn, không dám ra ngoài.
"Nội tử nhát gan, nếu các ngươi không có việc gì......" Giọng điệu của Lục Hoài rất uyển chuyển, như lại có ý đuổi khách.
Trải qua chuyện ồn ào vừa rồi, không khí bên trong phòng cũng buông lỏng một chút.
Nhóm người ngay lập tức gạt bỏ sự nghi ngờ, bọn họ vốn là muốn tìm một nam nhân. Chỉ là lúc nãy người nằm trên giường không xuất hiện, họ mới nhìn nhiều vài lần.
Bây giờ cũng không tiện lưu lại, cuối cùng thì thì cũng phải để cho hai người làm chuyện vợ chồng chứ.
"Các ngươi cứ tiếp tục."
Cửa bị kéo lại, bọn họ rất thức thời mà rời đi.
Đợi khi những người kia đi khỏi, sắt mặt của Lục Hoài trầm xuống, đã không còn thái độ ấm áp vừa rồi.
Hắn bước nhanh về phía Diệp Sở, chỉ thấy toàn bộ cơ thể nàng giấu ở trong chăn, co thành một quả bóng lớn.
Lục Hoài không khỏi bật cười, giọng điệu của hắn trầm thấp: "Không có việc gì."
Lúc này, Diệp Sở mới xốc chăn lên, nàng để lộ ra khuôn mặt nhỏ: "Đi rồi?"
Trải qua chuyện ồn ào vừa rồi, mặt Diệp Sở đã đỏ ửng lên, mái tóc đen dài càng tôn lên nước gia trắng nõn.
Cố tình bây giờ lại là ban đêm.
Cặp mắt trong trẻo kia, nhìn Lục Hoài.
Diệp Sở cũng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng tất cả thứ này lọt vào mắt của Lục Hoài.
Lục Hoài cố gắng khống chế biểu cảm của mình, lập tức dời mắt, gật đầu.
Trái tim Diệp Sở buông lỏng, thân thể đang cứng đờ cũng dần thả lỏng, đến bây giờ mới phát hiện lòng bàn tay nàng đã đầy mồ hôi.
Nàng bước xuống giường, đi đến bàn nhỏ trong phòng
Diệp Sở rót một ly nước, uống mấy hớp. Lục Hoài cũng đi tới, ngồi bên cạnh nàng.
Diệp Sở hỏi: "Ngươi cảm thấy bọn họ đang tìm người nào?"
Lục Hoài: "Chúng ta rất nhanh sẽ biết thôi."
Nhóm người đó đi khắp xe lửa tìm người, ám vệ của Lục Hoài nhất định đã sớm biết chuyện này.
Ám vệ có nhiều kinh nghiệm, bọn họ thấy loại tình huống này, tất nhiên sẽ chủ động đi tìm, cũng không cần chờ lệnh của Lục Hoài.
Nếu bọn họ tìm được, sẽ đến đây báo cáo.
Diệp Sở đã hiểu ý của Lục Hoài, nàng gật đầu, không có tiếp tục nói chuyện.
Lúc nãy hai người giả làm phu thê, còn bị nhóm người kia hiểu lầm. Hiện tại mọi chuyện đã ổn, không khí trở nên có chút xấu hổ.
Bọn họ không có ai nói chuyện. Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, bầu không khí xấu hổ vừa rồi cũng biến mất.
Tiếng gõ cửa nghe qua có chút lộn xộn, thật ra là ám hiệu. Tiếng động này xuất hiện, nghĩa là họ đã điều tra xong.
Lục Hoài kéo cửa ra, người đứng ở ngoài chính là một trong những ám vệ.l
Bọn họ cực kỳ cẩn thận, bước vào trong rồi mới nói
Ám vệ nói rất ít: "Tam thiếu, đã tìm được người rồi."
"Mặt chữ điền, mắt phượng, trên mắt trái có một vết sẹo."
Vẻ mặt của Lục Hoài nhàn nhạt, hắn suy nghĩ một chút, nhanh chóng đưa những dữ kiện đó liên hệ đến một gương mặt.
Lục Hoài mở hồ sơ của giám ngục nhà từ Hán Dương, ngón tay để trên một bức ảnh chụp: "Gương mặt này?"
Ám vệ ngẩn ra: "Vâng."
Hắn ta tiếp tục báo cáo: "Người này chơi cờ bạc rồi mắc nợ, mấy người trên xe lửa đang đuổi giết hắn."
Lục Hoài biết, những người đó đợi đến khi trời tối mới ra tay. Bởi vì từ 8 giờ trở đi, đoàn tàu sẽ không dừng trạm.
Dù cho động tĩnh có lớn cũng không phải lo lắng. Bất luận trên xe lửa xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chờ đến sáng hôm sau mới biết được.
Ám vệ: "Người của chúng ta bây giờ đang ở cùng hắn."
Lục Hoài nhàn nhạt nói: "Các ngươi ngầm giúp hắn, để cho hắn bình an đến Hán Dương."
Ám vệ nhận lệnh: "Vâng, Tam thiếu."
Sau khi báo cáo, ám vệ lập tức rời khỏi đó, hình bóng của hắn biến mắt ở trong đám người.
Lục Hoài đưa tập hồ sơ kia ra. Diệp Sở nhìn vào, trên ảnh chụp là người mặt sẹo mà ám vệ đã nhắc tới.
Nam nhân mặt sẹo bị đám người ở sòng bạc đuổi giết. Hắn trốn lên xe lửa, cho nên mới xảy ra chuyện như vừa rồi.
Lục Hoài: "Hán Dương chỉ có một khách sạn, người mặt sẹo này là ông chủ khách sạn."
Diệp Sở mị hạ mắt: "Hắc điếm*?"
*những chỗ làm ăn phi pháp, làm ăn gian xảo.
Lục Hoài gật đầu.
Nhà tù Hán Dương nằm ở vị trí hẻo lánh, còn chỉ có một khách sạn duy nhất.
Gian khách sạn kia chắc chắn là hác điếm. Nam nhân mặt sẹo kia mới ra khỏi nhà tù Hán Dương không lâu, vậy mà giờ đã là chủ một khách sạn.
Không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nếu ông chủ kia thiếu nợ tiền cược, đám kia người lại muốn mạng của hắn. Bây giờ hắn trốn lên xe lửa, muốn trốn về Hán Dương cũng không có gì lạ.
Lục Hoài biết rõ, giữa hắc điếm kia và nhà tù Hán Dương phải có một ít quan hệ.
Lục Hoài vốn muốn tới hắc điếm kia. Nhưng giờ nghĩ lại, giống như có một biện pháp tốt hơn.
Bọn họ tuy nắm được bí mật của ông chủ hắc điếm kia, nhưng muốn để cho toàn bộ người của hắc điếm kia đưa tay giúp đỡ trong lúc làm việc, cần phải có một cách làm khác.