Khoảng một tháng sau kể từ đêm định mệnh đó, tôi có triệu chứng buồn nôn khi ngửi thấy mùi thức ăn. Cứ ngỡ rằng mình bị đau bao tử, định chủ nhật nghỉ học sẽ đi khám.
Lúc đó mặt tôi biến dạng lắm hay sao mà đi học giáo viên nào cũng “quan tâm” hỏi thăm đủ thứ. Con Minh Thùy cũng vậy, nó nói tôi sao có biểu hiện giống chị dâu nó quá. Hỏi chị dâu nó bị gì, nó bảo chị dâu nó mang thai.
Hai từ mang thai như “tiếng sét đánh cháy lỗ tai” tôi. Nó cứ “bay bổng” trong tâm trí suốt mấy ngày còn lại của tuần.
Chủ nhật cũng đã đến, tôi đã hủy kế hoạch đi khám xem bao tử có bị gì không, thay vào đó tôi đến bệnh viện phụ sản. Đứng trước cổng bệnh viện mà chân tôi nhũn ra. Ráng dữ lắm tôi mới đi vào trong mua sổ và đăng kí khám.
Trong lúc ngồi chờ, tôi thấy những người xung quanh mỗi người một nét mặt, vui có, buồn có, hạnh phúc có, lo sợ có,…
Ý tá kêu tên tôi, tôi đứng lên như một cái máy, cứ đi theo sự hướng dẫn của cô ấy chứ đầu óc lúc này trống rỗng, chả chứa nổi thứ gì.
Khám xong tôi còn phải ngồi chờ khoảng mười phút nữa để lấy kết quả. Khi y tá gọi tên tôi lần nữa, trời ạ, tim tôi như muốn đứng lại.
Bước vào căn phòng lúc nãy, mặt bà bác sĩ căng dễ sợ. Bà nhìn chầm chầm vào tờ giấy. Bả chỉ cần nói là tôi không có thai là tôi nguyện làm trâu bò ngựa cho bả suốt đời. Nhưng chắc có lẽ trời thương, trời không muốn tôi làm trâu bò cho bả nên nghe bả nói mà muốn ngất tại chỗ.
“Cháu là Phương Anh?”
“Vâng”
“Cháu nên chuẩn bị tinh thần nghe ta nói.”
Lúc đó tôi muốn hét vào mặt bả là muốn nói gì thì nói đại đi chứ úp úp mở mở kiểu này tôi đau tim mà lăn đùng ra chết đấy. Nói thì vậy thôi chứ tôi im lặng gật đầu.
“Cháu sắp làm mẹ rồi!”
“Hả?” Mắt tôi lúc đó chắc trố ra kinh lắm hay sao mà bả quay tờ giấy kết quả qua cho tôi. Hai con mắt tôi dán chặt vào dòng chữ “MANG THAI MỘT THÁNG”.
Tôi đứng lên ra khỏi phòng mà cảm xúc bộn bề, thật sự tôi phải làm gì với nó đây. Tương lai tôi sẽ ra sao, sinh nó ra hay phá bỏ. Tôi đấu tranh tư tưởng suốt cả quãng đường về. Điều quan trọng là bây giờ làm sao tôi tìm ra ba của nó đây. Rồi tôi phải nói sao về việc này với bố mẹ mình. Ông bà giết tôi chết mất.
Tôi lết về nhà như cái xác không hồn, lên phòng nằm úp mặt xuống gối mà khóc. Cái tên có hình xăm thánh giá đó giờ ở đâu, làm sao tôi tìm được cậu đây? Tôi mang thai con cậu rồi này.
Lúc đó mặt tôi biến dạng lắm hay sao mà đi học giáo viên nào cũng “quan tâm” hỏi thăm đủ thứ. Con Minh Thùy cũng vậy, nó nói tôi sao có biểu hiện giống chị dâu nó quá. Hỏi chị dâu nó bị gì, nó bảo chị dâu nó mang thai.
Hai từ mang thai như “tiếng sét đánh cháy lỗ tai” tôi. Nó cứ “bay bổng” trong tâm trí suốt mấy ngày còn lại của tuần.
Chủ nhật cũng đã đến, tôi đã hủy kế hoạch đi khám xem bao tử có bị gì không, thay vào đó tôi đến bệnh viện phụ sản. Đứng trước cổng bệnh viện mà chân tôi nhũn ra. Ráng dữ lắm tôi mới đi vào trong mua sổ và đăng kí khám.
Trong lúc ngồi chờ, tôi thấy những người xung quanh mỗi người một nét mặt, vui có, buồn có, hạnh phúc có, lo sợ có,…
Ý tá kêu tên tôi, tôi đứng lên như một cái máy, cứ đi theo sự hướng dẫn của cô ấy chứ đầu óc lúc này trống rỗng, chả chứa nổi thứ gì.
Khám xong tôi còn phải ngồi chờ khoảng mười phút nữa để lấy kết quả. Khi y tá gọi tên tôi lần nữa, trời ạ, tim tôi như muốn đứng lại.
Bước vào căn phòng lúc nãy, mặt bà bác sĩ căng dễ sợ. Bà nhìn chầm chầm vào tờ giấy. Bả chỉ cần nói là tôi không có thai là tôi nguyện làm trâu bò ngựa cho bả suốt đời. Nhưng chắc có lẽ trời thương, trời không muốn tôi làm trâu bò cho bả nên nghe bả nói mà muốn ngất tại chỗ.
“Cháu là Phương Anh?”
“Vâng”
“Cháu nên chuẩn bị tinh thần nghe ta nói.”
Lúc đó tôi muốn hét vào mặt bả là muốn nói gì thì nói đại đi chứ úp úp mở mở kiểu này tôi đau tim mà lăn đùng ra chết đấy. Nói thì vậy thôi chứ tôi im lặng gật đầu.
“Cháu sắp làm mẹ rồi!”
“Hả?” Mắt tôi lúc đó chắc trố ra kinh lắm hay sao mà bả quay tờ giấy kết quả qua cho tôi. Hai con mắt tôi dán chặt vào dòng chữ “MANG THAI MỘT THÁNG”.
Tôi đứng lên ra khỏi phòng mà cảm xúc bộn bề, thật sự tôi phải làm gì với nó đây. Tương lai tôi sẽ ra sao, sinh nó ra hay phá bỏ. Tôi đấu tranh tư tưởng suốt cả quãng đường về. Điều quan trọng là bây giờ làm sao tôi tìm ra ba của nó đây. Rồi tôi phải nói sao về việc này với bố mẹ mình. Ông bà giết tôi chết mất.
Tôi lết về nhà như cái xác không hồn, lên phòng nằm úp mặt xuống gối mà khóc. Cái tên có hình xăm thánh giá đó giờ ở đâu, làm sao tôi tìm được cậu đây? Tôi mang thai con cậu rồi này.
/74
|