Ngày tháng năm
Vào ngày 17/3, đó là sinh nhật của bạn tôi cũng là ngày định mệnh tôi xoay chuyển. Quỷ đạo cuộc sống tôi cũng thay đổi vào ngày đó.
Minh Thùy-bạn thân của tôi. Hôm đó, nó tổ chức sinh nhật cực lớn, tại một quán bar cũng có tiếng tăm ở Sài thành này. Nó được cái giao thiệp bạn bè rộng nên sinh nhật của nó người đến dự cũng rất đông. Chủ yếu là nam, nữ sinh của trường.
Hôm đó, tôi mặc một chiếc đầm bó, phần cỗ hơi trể xuống để lộ hình xăm đôi cánh ác quỷ trên ngực. Trông rất quyến rũ. Cả buổi tiệc sinh nhật của nó, tôi để ý đến anh chàng mặc chiếc áo sơ mi đen có nụ cười hút hồn ngồi đằng kia. Anh ta là một trong những hot boy thể thao của khối.
Tên anh ta là Minh Long, mọi người thường gọi là Win. Tốc độ di chuyển bóng trong các môn có liên quan đến trái bóng của anh ta cực kì nể phục. Cứ như gió và luôn là người đem chiến thắng về cho đội. Cái tên Win cũng bắt đầu từ đó.
Sau một hồi lắc lư theo nhạc mỏi mệt thì tôi xuống cằm ly rượu của mình ực một hơi. Chưa đầy năm phút sau, đầu tôi choáng váng kèm theo sự bức rứt người đến khó chịu. Lúc này chỉ còn một chút ý thức là tôi bị đánh thuốc. Có ai đó bế tôi lên và hình như đã xảy ra một trận hỗn chiến. Sau đó, tôi chẳng nhớ gì nữa.
Tám tiếng sau tôi tỉnh dậy tại phòng nghỉ của bar, lúc này mới 5 giờ sáng. Mọi thứ cũng đã có chút ánh sáng và căn phòng này cũng vậy. Tắm rèm màu đen nhưng tôi vãn thấy mờ mờ những thứ xung quanh.
Đầu đau như búa bổ, sau một hồi thì tôi mới nhận ra bản thân mình không hề mặc quần áo. Và kế bên mình có một người con trai đang ngủ rất say, cậu ta cũng chẳng mặc gì. Người cởi trần, chăn quấn nửa thân dưới. Trời ạ, lúc đó tôi phát hoảng lên.
Tôi đứng lên chân đi không vững vào phòng vệ sinh mặc quần áo và sẽ rời đi một cách êm đẹp. Do trời chưa sáng hẳn cộng thêm tấm rèm cửa màu đen khiến tôi chẳng nhìn thấy rõ mặt cậu ta. Tôi chỉ thấy lờ mờ trên ngực cậu ta có một hình xăm con rắn quấn quanh cây thánh giá.
Không nấn ná lại lâu, tôi rời đi một cách nhanh chóng trước khi cậu ta tỉnh dậy. Nhưng đó là sai lầm lớn nhất đời tôi. Đúng ra tôi nên ở lại và bắt cậu ta chịu trách nhiệm về việc cậu ta đã làm.
Vào ngày 17/3, đó là sinh nhật của bạn tôi cũng là ngày định mệnh tôi xoay chuyển. Quỷ đạo cuộc sống tôi cũng thay đổi vào ngày đó.
Minh Thùy-bạn thân của tôi. Hôm đó, nó tổ chức sinh nhật cực lớn, tại một quán bar cũng có tiếng tăm ở Sài thành này. Nó được cái giao thiệp bạn bè rộng nên sinh nhật của nó người đến dự cũng rất đông. Chủ yếu là nam, nữ sinh của trường.
Hôm đó, tôi mặc một chiếc đầm bó, phần cỗ hơi trể xuống để lộ hình xăm đôi cánh ác quỷ trên ngực. Trông rất quyến rũ. Cả buổi tiệc sinh nhật của nó, tôi để ý đến anh chàng mặc chiếc áo sơ mi đen có nụ cười hút hồn ngồi đằng kia. Anh ta là một trong những hot boy thể thao của khối.
Tên anh ta là Minh Long, mọi người thường gọi là Win. Tốc độ di chuyển bóng trong các môn có liên quan đến trái bóng của anh ta cực kì nể phục. Cứ như gió và luôn là người đem chiến thắng về cho đội. Cái tên Win cũng bắt đầu từ đó.
Sau một hồi lắc lư theo nhạc mỏi mệt thì tôi xuống cằm ly rượu của mình ực một hơi. Chưa đầy năm phút sau, đầu tôi choáng váng kèm theo sự bức rứt người đến khó chịu. Lúc này chỉ còn một chút ý thức là tôi bị đánh thuốc. Có ai đó bế tôi lên và hình như đã xảy ra một trận hỗn chiến. Sau đó, tôi chẳng nhớ gì nữa.
Tám tiếng sau tôi tỉnh dậy tại phòng nghỉ của bar, lúc này mới 5 giờ sáng. Mọi thứ cũng đã có chút ánh sáng và căn phòng này cũng vậy. Tắm rèm màu đen nhưng tôi vãn thấy mờ mờ những thứ xung quanh.
Đầu đau như búa bổ, sau một hồi thì tôi mới nhận ra bản thân mình không hề mặc quần áo. Và kế bên mình có một người con trai đang ngủ rất say, cậu ta cũng chẳng mặc gì. Người cởi trần, chăn quấn nửa thân dưới. Trời ạ, lúc đó tôi phát hoảng lên.
Tôi đứng lên chân đi không vững vào phòng vệ sinh mặc quần áo và sẽ rời đi một cách êm đẹp. Do trời chưa sáng hẳn cộng thêm tấm rèm cửa màu đen khiến tôi chẳng nhìn thấy rõ mặt cậu ta. Tôi chỉ thấy lờ mờ trên ngực cậu ta có một hình xăm con rắn quấn quanh cây thánh giá.
Không nấn ná lại lâu, tôi rời đi một cách nhanh chóng trước khi cậu ta tỉnh dậy. Nhưng đó là sai lầm lớn nhất đời tôi. Đúng ra tôi nên ở lại và bắt cậu ta chịu trách nhiệm về việc cậu ta đã làm.
/74
|