Lão Thái phi tên thật là Tháp Na, thời thiếu nữ tóc tết hai bên, cưỡi tuấn mã đẳng cấp, ống giày cắm viên nguyệt loan đao, phong thái hiên ngang thượng thừa. Nàng gả cho Tiên đế năm mười chín tuổi, công chúa Minh Châu của đất thảo nguyên trở thành Minh phi của đế vương Đại Lương, từ ấy trở đi chưa lần nào rời khỏi Vương thành.
Trước đây không đi, là bởi vì vẫn còn Tiên đế, cho nên bất luận có nhớ đồng cỏ, nhớ người nhà đến đâu, cũng chỉ có thể ở trong điện Cam Võ, cô độc nhìn lên chim trời, chờ phụ mẫu huynh trưởng tiến cung vào thăm.
Sau khi Tiên đế băng hà, lại càng không thể đi. Thời gian ấy, đồn đoán về hoàng vị như quỷ ảnh vất vưởng khắp Vương thành, lọt vào tai mọi người, cũng lọt vào tai Tân đế. Chính lão Thái phi là người hạ quyết tâm, gọi Quý Yến Nhiên về từ biên quan Tây Bắc, cùng hắn đi yết kiến Lý Cảnh, chủ động cho thấy lập trường, tình nguyện lập lời thề độc với liệt tổ liệt tông, mới miễn cưỡng gạt đi được rào cản giữa hai huynh đệ.
Không rời khỏi Vương thành, là liều thuốc để trấn an Hoàng đế—ngay cả một kẻ dốt nát như Lý Quân cũng hiểu được đạo lí này. Cho nên lúc này, khi lão Thái phi đột nhiên quỳ xin đi Tây Nam, thấy Lý Cảnh rơi vào trầm mặc, Bình Lạc Vương lập tức cảm thấy mình nên đứng ra giảng hoà một chút.
"Thời gian này đang là cao điểm nóng bức, phía Nam sẽ càng khó chịu hơn." Hắn cẩn thận quan sát nét mặt cả hai, gượng gạo bày ra vẻ tươi cười, "Chỉ là bộ tộc Dã Mã thôi mà, Thất đệ có thừa khả năng xử lí thoả đáng, Thái phi đừng quá lo lắng."
Lý Cảnh cũng ra hiệu cho Đức Thịnh đến nâng nàng dậy.
Đâu phải lão Thái phi không biết lợi biết hại, chỉ là cứ nhớ đến những lời kì quái không đầu không đuôi của Giang Lăng Phi dạo trước khi còn ở Vương phủ, nàng lại nóng ruột nóng gan, trong lòng như có lửa đốt. Chính là ngày đông tuyết bay loạn hôm ấy, nàng ngồi trên đệm sưởi ấm, bếp nhỏ đang đun canh táo đỏ bỏ gạo đen, hương thơm nhẹ nhàng dễ chịu.
Giang Lăng Phi múc ra một bát: "Can nương, nếm thử đi."
"Mới ra ngoài một chuyến mà đã học lỏm được đầu bếp nhà ai rồi thế này." Lão Thái phi cười cười ăn một miếng, "Không tệ, rất hợp khẩu vị của ta."
"Vậy để ta viết lại công thức rồi đưa cho Lưu thẩm." Giang Lăng Phi bóp chân cho nàng, "Nhỡ sau này, ta không ở đây—"
"Nói lung tung cái gì đó." Lão Thái phi gõ đầu hắn một cái, trách mắng, "Chuồn ra ngoài ngao du sơn thuỷ thì cứ nói là ngao du sơn thuỷ, cái gì mà không ở đây nữa."
Nếu đổi lại là Quý Yến Nhiên, nhất định lúc này sẽ thành thành thật thật "phi" vài tiếng cho hết xúi quẩy. Nhưng Giang Lăng Phi lại chỉ cười cười, lẩm bẩm nói: "Sống chết có số, nếu đến một ngày, người người đều coi ta như cái gai trong mắt, thì có sống đến bảy tám trăm năm cũng chẳng vui vẻ gì."
Về sau, hắn quả thật đã viết lại công thức món canh táo đỏ gạo đen, cùng cả mấy món nhắm Giang Nam mà lão Thái phi ưa thích, rồi giao lại hết cho đầu bếp Tiêu vương phủ. Trước đây không để ý, giờ nhìn lại mới thấy, thì ra trong lòng hắn vẫn luôn mang theo tử chí bi quan, tựa như một tấm bèo, trôi dạt giữa kinh lôi và sóng cả.
"Lăng Phi đã phạm phải đại tội tày trời, nhưng ta coi hắn như cốt nhục, làm sao có thể trơ mắt làm ngơ." Lão Thái phi nói, "Có vài lời, Yến Nhiên và Vân nhi không thể khuyên nhủ, chỉ ta nói, hắn mới chịu nghe. Cầu xin Hoàng thượng ân chuẩn, hãy để ta đích thân đưa nghịch tử này về Vương thành chịu tội!"
Lý Quân ở bên lén lút lau mồ hôi, Minh Thái phi này bình thường cẩn trọng là thế, sao hôm nay lại cố chấp như vậy, rõ ràng là Hoàng thượng không định đồng ý rồi mà!
Điều cần khuyên đều đã khuyên, thật sự không biết phải nói thêm gì nữa, Bình Lạc Vương vừa hoảng loạn vừa bi thương, tâm tình vô cùng phức tạp, nhớ lại thời gian đầu khoái hoạt ở Tây Bắc, công tử phong lưu "bằng hữu giang hồ" kia của mình tốt như vậy, làm sao bỗng dưng lại thành phản tặc rồi? Có phải có nhầm lẫn gì không?
Nhận thấy bầu không khí có chút căng thẳng, Đức Thịnh khom người tiến lên, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, Liễu đại nhân còn ở bên ngoài chờ cầu kiến."
"Cho tuyên." Lý Cảnh dựa người vào long ỷ, "Trước mắt lão Thái phi cứ về đi, chuyện Tây Nam, cho trẫm suy nghĩ thêm một chút."
Lần này Lý Quân phản ứng rất nhanh nhẹn, không đợi Đức Thịnh nháy mắt đã đến đỡ lão Thái phi dậy, cùng nàng đi khỏi Ngự thư phòng.
"Cũng không gấp ngay bây giờ." Đến chỗ không người, hắn thấp giọng khuyên nhủ, "Bọn người kia trăm phương ngàn kế, đã bao lần châm ngòi quan hệ của hoàng huynh với Thất đệ rồi, giờ mà Thái phi xuôi Nam, lại được thể tung ra lời đồn tất cả chỉ là mưu kế của Thất đệ giúp mẫu thân rời Vương thành, để mình có thể chuyên tâm tạo phản, thì hoàng huynh sẽ nghĩ thế nào? Chỉ tổn hại cho Thất đệ thôi, không bằng cứ về nhà rồi nghĩ thêm biện pháp sau."
Lần này dỗ dành cùng khuyên nhủ đầy đủ đạo lí, lão Thái phi lặng lẽ thở dài, cõi lòng đầy tâm sự, theo hắn xuất cung.
...
Trong thành Ngọc Lệ, Vân Ỷ Phong đang ngồi trên băng ghế nhỏ, ra sức quạt lửa rất chuyên chú. Do tay nghề của ông chủ nhà trọ quá chua cay, ba người một chồn đều không chịu được, cho nên Ngọc thẩm tạm thời bị mời đến nấu cơm. Lúc này, nàng bưng một giỏ rau xanh bước vào, vừa qua cửa liền thấy ánh lửa trong bếp lò cháy hừng hực, nồi canh cũng sắp cạn đến nơi, dở khóc dở cười nói: "Vân môn chủ không phải ra ngoài làm việc với Vương gia sao?"
"Vương gia nghị sự với thống lĩnh trú quân, ta nghe cũng phát mệt." Vân Ỷ Phong lau mồ hôi mướt mải, "Trời nóng thế này, vất cho thẩm thẩm quá."
"Mặt lem nhem hết cả rồi, nhanh đi rửa đi." Ngọc thẩm đưa bầu nước cho hắn, "Mấy ngày nay Lôi Tam với Phù Nhi đến thành Điền Hoa, một mình ta trông nom tiệm cháo mới vất, tới nhà trọ đây được ăn ngon uống sướng, lại còn kiếm được bạc, phải gọi là số hưởng."
"Việc kinh doanh ở thành Điền Hoa tốt lắm sao?" Vân Ỷ Phong vừa rửa mặt vừa hỏi.
"Làm ăn vốn nhỏ, cũng không quá khó, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thi thoảng vẫn kiếm được chút bạc về." Ngọc thẩm vớt gà đã cạn nước ra khỏi nồi, định thêm ít gia vị vào làm thành món trộn, "Vương gia triệu kiến thống lĩnh trú quân vì chuyện vu sư sao?"
"Phải." Vân Ỷ Phong nói, "Khu nhà đó cổ quái âm trầm, bên trong chứa đầy xương cốt và độc vật, Trường Hữu thì còn kì dị hơn, tự nhốt mình vào phòng tối, cởi trần cởi truồng nhảy tới nhảy lui, không biết là phù phép cái trò hạ lưu gì nữa."
Cũng may mà giao việc theo dõi này lại cho sát thủ, mình chỉ phải nghe chứ không phải cay mắt nhìn tận nơi.
...
Mộ Thành Tuyết núp vào một nơi bí mật gần đó, mặt không cảm xúc theo dõi Trường Hữu. Vu sư kia cởi bỏ áo choàng đen, để lộ một thân đầy hình vẽ cổ quái, nhìn như bụng cóc, các loại độc trùng mon men theo bắp chân hắn bò lên trên, cái miệng khè khè cắm thẳng vào da thịt, chen nhau hút lấy huyết dịch bên trong. Trường Hữu không hề tỏ ra đau đớn, ngược lại còn thoả mãn thở ra một tiếng rồi nằm vật ra, thở dốc bất động.
Mộ Thành Tuyết: "..."
Trước giờ hắn đã nghe không ít lời đồn về phương pháp tự lấy thân nuôi cổ, cũng không cho là chuyện gì to tát, có điều phần lớn khổ chủ đều mang biểu tình dữ tợn vì đau đớn, chứ run rẩy đầy khoái cảm như thế, đúng là kì ba độc nhất.
Phải nói, còn biến thái gấp bội.
Tây Nam mùa này mưa nhiều, lách tách thấm xuống bùn đất, hương cỏ cây lan toả khắp không gian.
Nhận thấy đã sắp khuya, Vân Ỷ Phong bung dù đi đón Quý Yến Nhiên về nhà trọ. Chỉ là đang đi trên phố thì liếc thấy một bóng người, vừa loé hiện đã lập tức biến mất không còn tung tích.
Mộ Thành Tuyết theo sát Vu sư. Hồi nãy hắn còn tưởng đối phương về phòng đi ngủ, ai ngờ không bao lâu sau, quái nhân áo choàng đen lại trở ra lần nữa, trùm vải đỏ kín kẽ cho người váy đỏ nọ rồi vác lên lưng, vội vàng rời nhà.
Hướng ra khỏi thành.
Xuyên qua đồng ruộng, xuyên qua rừng cây, trực tiếp đi vào rừng sâu.
Mắt thấy thân ảnh Trường Hữu sắp lẫn vào làn mưa, Mộ Thành Tuyết vừa định tăng tốc đuổi theo thì bị người giữ lại từ phía sau. Vân Ỷ Phong nói nhỏ: "Theo ta."
Hắn men theo một con đường nhỏ khác, leo lên đến nơi, vừa vặn không bị cây cối chắn tầm nhìn, thấy rõ được động tĩnh... đầy tà môn phía dưới.
Mưa ngừng lại, bó đuốc một lần nữa bốc cháy, trên đường núi có chừng ba mươi người, nhìn quần áo thì dường như đều là gia đinh trong gia đình lớn nào đó. Hiện lên dưới ánh lửa, còn có một con ngựa giấy cao lớn, một người giấy mặc quần áo tân lang, với khuôn mặt được trang trí đỏ chót. Hỉ đường đã được bố trí sẵn, dưới một cái hố nơi lưng đèo, hai ngọn nến long phượng cháy bập bùng, gió vừa thổi qua, tiền giấy liền tán loạn đầy trời.
Trường Hữu thả người rối trên vai xuống, đặt vào một tấm quan tài buộc lụa đỏ. Kèn chiêng chống đồng thời cất lên, huyên náo cả một vùng thâm sơn, rõ ràng là âm thanh vui mừng, nhưng kết hợp với cảnh tượng quỷ dị bên dưới, lại chỉ khiến người ta rùng mình rợn tóc gáy.
Phối âm hồn đã bị quan phủ ban lệnh cấm từ lâu, nhưng đó giờ vẫn chưa thể chấm dứt triệt để. Có điều phần lớn dân chúng chỉ mua một bộ thi cốt về hợp táng, chứ tổ chức linh đình tốn kém mời cả Vu sư chế người rối cho thế này, quả thực quá hi hữu.
Hai tên tiểu đồng của Trường Hữu cũng có mặt, hát niệm xong thì tiến hành chôn, chính thức kết thúc hôn sự. Trong đám người có một nam tử trung niên mặc áo gấm, hẳn chính là chủ nhà, đang không ngừng cảm tạ Trường Hữu, thái độ thập phần tôn kính, đến lúc đi còn khom người mời hắn đi trước.
Vì đường núi trơn ướt, đám người đi rất chậm. Một tên tiểu đồng bị đẩy ra sát vỉa, không biết giẫm phải thứ gì mà trượt dài, chỉ kịp kinh hô một tiếng rồi lăn thẳng xuống núi.
"Úi!" Nam tử trung niên giật mình kêu lên, nhanh chóng sai gia đinh cầm đuốc đi tìm, có điều nơi đối phương rơi xuống lại là vách núi vừa cao vừa dốc, rừng rậm tùm lum, nửa đêm canh ba dĩ nhiên chẳng nhìn ra cái gì, hắn lo lắng hỏi: "Phía dưới kia chính là mãng hà, rơi vào thì còn sống được không vậy trời? A Phúc, mau về phủ gọi thêm mấy người quay lại đây, tìm cho kĩ."
(*mãng hà: bể mãng xà)
Trường Hữu nhìn xuống vực sâu tối như mực, sắc mặt lạnh lùng, mắng một câu, đúng là phế vật.
...
Dưới đó, thanh âm gào thét vẫn vang lên mà không ai hay.
Quý Yến Nhiên nói: "Đừng cố nữa, bọn hắn không tìm được ngươi đâu."
Tiểu đồng vừa rớt núi bị trói chặt tay chân, miệng cũng không mở ra được, ánh mắt đầy hoảng sợ. Thân hình hắn vừa nhỏ vừa gầy, búi tóc lên trông tưởng trẻ con, nhìn gần mới thấy rõ ràng không phải, mà là một người lùn... đã thành niên, làn da thô ráp đen nhẻm, trên eo có treo một túi gạc, chứa hai con đại Thu Nương đang bò loạn.
Quý Yến Nhiên hỏi: "Đã ăn bao giờ chưa?"
Người lùn lắc đầu lia lịa.
Quý Yến Nhiên kéo miếng vải trong miệng hắn ra, ném vào một con nhện đỏ rực, siết cằm đối phương: "Có vị gì?"
Người lùn trợn trừng hai mắt, không kịp kêu la, chỉ liều mạng phun ra nửa phần thân còn lại, mặt mũi tái mét run rẩy đáp: "Ngọt... ngọt, chua ngọt, xin hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng!"
Quý Yến Nhiên không nói gì thêm, chỉ nhét lại giẻ vào miệng hắn, kéo ra khỏi hang đá.
...
Lúc Vân Ỷ Phong và Mộ Thành Tuyết trở lại nhà trọ, chồn béo đã nằm trong chăn ngáy o o, cuộn mình thành một cục bông xù, một trời một vực với lão phụ thân đang run rẩy vì dầm mưa nãy giờ.
Mộ Thành Tuyết lạnh lùng nói: "Ngươi về được rồi."
Vân Ỷ Phong phất hai ống tay áo, lưu luyến rời mắt: "Vương gia vẫn chưa về, ta đến phủ nha xem thế nào, có khi lại có chuyện r—"
Còn chưa nói xong, giọng nói Quý Yến Nhiên đã vang lên từ bên ngoài: "Vân nhi."
Vân Ỷ Phong mở cửa, thấy hắn cũng đẫm một thân nước mưa, mới giật mình hỏi: "Vừa đi đâu vậy?"
"Bắt người." Quý Yến Nhiên đặt mu bàn tay lên thử nhiệt độ trên trán hắn, "Sao ướt sũng thế này mà không lau đi."
"Có chính sự cần nói đây." Vân Ỷ Phong nói, "Đêm nay ta với Mộ huynh đi theo Trường Hữu ra tận vùng núi hoang ngoài thành, người rối kia quả nhiên được dùng cho phối âm hồn."
"Ngươi cứ đi tắm đi đã, Trường Tả với chả Trường Hữu cái gì." Quý Yến Nhiên một tay ôm hắn, một tay nắm lấy lòng bàn tay tinh tế của đối phương, "Sao người lạnh ngắt thế này, có thấy rét không?"
Vân Ỷ Phong thành thật đáp: "Hơi hơi."
Lại còn bồi thêm một câu: "Gọi một thùng nước lớn đi, ta với ngươi cùng ngâm."
Mộ Thành Tuyết: "..."
Chồn: "..."
-
vtrans by xiandzg
Có ai để ý đoạn Thu Nương chua ngọt không, mình thì bấn mấy chi tiết nhỏ nhỏ thể hiện sự quan tâm tinh tế của Tiêu vương như này lắm luôn. Kiểu như cái thương của ảnh không chỉ thể hiện qua lời nói hay sủng nịch thông thường, mà Vân nhi nói gì anh đều để trong lòng hết, tỉ như cái vụ thử nhện này này, dù sau đó Vân nhi đã nói là đùa thôi mà ảnh vẫn canh cánh trong lòng bắt tên tiểu đồng kia kiểm nghiệm lại ấy (và cmn khiến em thật muốn xuyên vào truyện xé xác cha Quỷ Thứ hộ anh ngay lập tức...). Hơn nữa coi ảnh ác tí thôi mà đã muốn quỳ rạp vì độ ngầu rồi, tôi đúng là thứ không có tiền đồ mà T____T
#Tuyển_tập_mỗi_ngày_lại_u_mê_Tiêu_vương_thêm_một_chút
Trước đây không đi, là bởi vì vẫn còn Tiên đế, cho nên bất luận có nhớ đồng cỏ, nhớ người nhà đến đâu, cũng chỉ có thể ở trong điện Cam Võ, cô độc nhìn lên chim trời, chờ phụ mẫu huynh trưởng tiến cung vào thăm.
Sau khi Tiên đế băng hà, lại càng không thể đi. Thời gian ấy, đồn đoán về hoàng vị như quỷ ảnh vất vưởng khắp Vương thành, lọt vào tai mọi người, cũng lọt vào tai Tân đế. Chính lão Thái phi là người hạ quyết tâm, gọi Quý Yến Nhiên về từ biên quan Tây Bắc, cùng hắn đi yết kiến Lý Cảnh, chủ động cho thấy lập trường, tình nguyện lập lời thề độc với liệt tổ liệt tông, mới miễn cưỡng gạt đi được rào cản giữa hai huynh đệ.
Không rời khỏi Vương thành, là liều thuốc để trấn an Hoàng đế—ngay cả một kẻ dốt nát như Lý Quân cũng hiểu được đạo lí này. Cho nên lúc này, khi lão Thái phi đột nhiên quỳ xin đi Tây Nam, thấy Lý Cảnh rơi vào trầm mặc, Bình Lạc Vương lập tức cảm thấy mình nên đứng ra giảng hoà một chút.
"Thời gian này đang là cao điểm nóng bức, phía Nam sẽ càng khó chịu hơn." Hắn cẩn thận quan sát nét mặt cả hai, gượng gạo bày ra vẻ tươi cười, "Chỉ là bộ tộc Dã Mã thôi mà, Thất đệ có thừa khả năng xử lí thoả đáng, Thái phi đừng quá lo lắng."
Lý Cảnh cũng ra hiệu cho Đức Thịnh đến nâng nàng dậy.
Đâu phải lão Thái phi không biết lợi biết hại, chỉ là cứ nhớ đến những lời kì quái không đầu không đuôi của Giang Lăng Phi dạo trước khi còn ở Vương phủ, nàng lại nóng ruột nóng gan, trong lòng như có lửa đốt. Chính là ngày đông tuyết bay loạn hôm ấy, nàng ngồi trên đệm sưởi ấm, bếp nhỏ đang đun canh táo đỏ bỏ gạo đen, hương thơm nhẹ nhàng dễ chịu.
Giang Lăng Phi múc ra một bát: "Can nương, nếm thử đi."
"Mới ra ngoài một chuyến mà đã học lỏm được đầu bếp nhà ai rồi thế này." Lão Thái phi cười cười ăn một miếng, "Không tệ, rất hợp khẩu vị của ta."
"Vậy để ta viết lại công thức rồi đưa cho Lưu thẩm." Giang Lăng Phi bóp chân cho nàng, "Nhỡ sau này, ta không ở đây—"
"Nói lung tung cái gì đó." Lão Thái phi gõ đầu hắn một cái, trách mắng, "Chuồn ra ngoài ngao du sơn thuỷ thì cứ nói là ngao du sơn thuỷ, cái gì mà không ở đây nữa."
Nếu đổi lại là Quý Yến Nhiên, nhất định lúc này sẽ thành thành thật thật "phi" vài tiếng cho hết xúi quẩy. Nhưng Giang Lăng Phi lại chỉ cười cười, lẩm bẩm nói: "Sống chết có số, nếu đến một ngày, người người đều coi ta như cái gai trong mắt, thì có sống đến bảy tám trăm năm cũng chẳng vui vẻ gì."
Về sau, hắn quả thật đã viết lại công thức món canh táo đỏ gạo đen, cùng cả mấy món nhắm Giang Nam mà lão Thái phi ưa thích, rồi giao lại hết cho đầu bếp Tiêu vương phủ. Trước đây không để ý, giờ nhìn lại mới thấy, thì ra trong lòng hắn vẫn luôn mang theo tử chí bi quan, tựa như một tấm bèo, trôi dạt giữa kinh lôi và sóng cả.
"Lăng Phi đã phạm phải đại tội tày trời, nhưng ta coi hắn như cốt nhục, làm sao có thể trơ mắt làm ngơ." Lão Thái phi nói, "Có vài lời, Yến Nhiên và Vân nhi không thể khuyên nhủ, chỉ ta nói, hắn mới chịu nghe. Cầu xin Hoàng thượng ân chuẩn, hãy để ta đích thân đưa nghịch tử này về Vương thành chịu tội!"
Lý Quân ở bên lén lút lau mồ hôi, Minh Thái phi này bình thường cẩn trọng là thế, sao hôm nay lại cố chấp như vậy, rõ ràng là Hoàng thượng không định đồng ý rồi mà!
Điều cần khuyên đều đã khuyên, thật sự không biết phải nói thêm gì nữa, Bình Lạc Vương vừa hoảng loạn vừa bi thương, tâm tình vô cùng phức tạp, nhớ lại thời gian đầu khoái hoạt ở Tây Bắc, công tử phong lưu "bằng hữu giang hồ" kia của mình tốt như vậy, làm sao bỗng dưng lại thành phản tặc rồi? Có phải có nhầm lẫn gì không?
Nhận thấy bầu không khí có chút căng thẳng, Đức Thịnh khom người tiến lên, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, Liễu đại nhân còn ở bên ngoài chờ cầu kiến."
"Cho tuyên." Lý Cảnh dựa người vào long ỷ, "Trước mắt lão Thái phi cứ về đi, chuyện Tây Nam, cho trẫm suy nghĩ thêm một chút."
Lần này Lý Quân phản ứng rất nhanh nhẹn, không đợi Đức Thịnh nháy mắt đã đến đỡ lão Thái phi dậy, cùng nàng đi khỏi Ngự thư phòng.
"Cũng không gấp ngay bây giờ." Đến chỗ không người, hắn thấp giọng khuyên nhủ, "Bọn người kia trăm phương ngàn kế, đã bao lần châm ngòi quan hệ của hoàng huynh với Thất đệ rồi, giờ mà Thái phi xuôi Nam, lại được thể tung ra lời đồn tất cả chỉ là mưu kế của Thất đệ giúp mẫu thân rời Vương thành, để mình có thể chuyên tâm tạo phản, thì hoàng huynh sẽ nghĩ thế nào? Chỉ tổn hại cho Thất đệ thôi, không bằng cứ về nhà rồi nghĩ thêm biện pháp sau."
Lần này dỗ dành cùng khuyên nhủ đầy đủ đạo lí, lão Thái phi lặng lẽ thở dài, cõi lòng đầy tâm sự, theo hắn xuất cung.
...
Trong thành Ngọc Lệ, Vân Ỷ Phong đang ngồi trên băng ghế nhỏ, ra sức quạt lửa rất chuyên chú. Do tay nghề của ông chủ nhà trọ quá chua cay, ba người một chồn đều không chịu được, cho nên Ngọc thẩm tạm thời bị mời đến nấu cơm. Lúc này, nàng bưng một giỏ rau xanh bước vào, vừa qua cửa liền thấy ánh lửa trong bếp lò cháy hừng hực, nồi canh cũng sắp cạn đến nơi, dở khóc dở cười nói: "Vân môn chủ không phải ra ngoài làm việc với Vương gia sao?"
"Vương gia nghị sự với thống lĩnh trú quân, ta nghe cũng phát mệt." Vân Ỷ Phong lau mồ hôi mướt mải, "Trời nóng thế này, vất cho thẩm thẩm quá."
"Mặt lem nhem hết cả rồi, nhanh đi rửa đi." Ngọc thẩm đưa bầu nước cho hắn, "Mấy ngày nay Lôi Tam với Phù Nhi đến thành Điền Hoa, một mình ta trông nom tiệm cháo mới vất, tới nhà trọ đây được ăn ngon uống sướng, lại còn kiếm được bạc, phải gọi là số hưởng."
"Việc kinh doanh ở thành Điền Hoa tốt lắm sao?" Vân Ỷ Phong vừa rửa mặt vừa hỏi.
"Làm ăn vốn nhỏ, cũng không quá khó, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thi thoảng vẫn kiếm được chút bạc về." Ngọc thẩm vớt gà đã cạn nước ra khỏi nồi, định thêm ít gia vị vào làm thành món trộn, "Vương gia triệu kiến thống lĩnh trú quân vì chuyện vu sư sao?"
"Phải." Vân Ỷ Phong nói, "Khu nhà đó cổ quái âm trầm, bên trong chứa đầy xương cốt và độc vật, Trường Hữu thì còn kì dị hơn, tự nhốt mình vào phòng tối, cởi trần cởi truồng nhảy tới nhảy lui, không biết là phù phép cái trò hạ lưu gì nữa."
Cũng may mà giao việc theo dõi này lại cho sát thủ, mình chỉ phải nghe chứ không phải cay mắt nhìn tận nơi.
...
Mộ Thành Tuyết núp vào một nơi bí mật gần đó, mặt không cảm xúc theo dõi Trường Hữu. Vu sư kia cởi bỏ áo choàng đen, để lộ một thân đầy hình vẽ cổ quái, nhìn như bụng cóc, các loại độc trùng mon men theo bắp chân hắn bò lên trên, cái miệng khè khè cắm thẳng vào da thịt, chen nhau hút lấy huyết dịch bên trong. Trường Hữu không hề tỏ ra đau đớn, ngược lại còn thoả mãn thở ra một tiếng rồi nằm vật ra, thở dốc bất động.
Mộ Thành Tuyết: "..."
Trước giờ hắn đã nghe không ít lời đồn về phương pháp tự lấy thân nuôi cổ, cũng không cho là chuyện gì to tát, có điều phần lớn khổ chủ đều mang biểu tình dữ tợn vì đau đớn, chứ run rẩy đầy khoái cảm như thế, đúng là kì ba độc nhất.
Phải nói, còn biến thái gấp bội.
Tây Nam mùa này mưa nhiều, lách tách thấm xuống bùn đất, hương cỏ cây lan toả khắp không gian.
Nhận thấy đã sắp khuya, Vân Ỷ Phong bung dù đi đón Quý Yến Nhiên về nhà trọ. Chỉ là đang đi trên phố thì liếc thấy một bóng người, vừa loé hiện đã lập tức biến mất không còn tung tích.
Mộ Thành Tuyết theo sát Vu sư. Hồi nãy hắn còn tưởng đối phương về phòng đi ngủ, ai ngờ không bao lâu sau, quái nhân áo choàng đen lại trở ra lần nữa, trùm vải đỏ kín kẽ cho người váy đỏ nọ rồi vác lên lưng, vội vàng rời nhà.
Hướng ra khỏi thành.
Xuyên qua đồng ruộng, xuyên qua rừng cây, trực tiếp đi vào rừng sâu.
Mắt thấy thân ảnh Trường Hữu sắp lẫn vào làn mưa, Mộ Thành Tuyết vừa định tăng tốc đuổi theo thì bị người giữ lại từ phía sau. Vân Ỷ Phong nói nhỏ: "Theo ta."
Hắn men theo một con đường nhỏ khác, leo lên đến nơi, vừa vặn không bị cây cối chắn tầm nhìn, thấy rõ được động tĩnh... đầy tà môn phía dưới.
Mưa ngừng lại, bó đuốc một lần nữa bốc cháy, trên đường núi có chừng ba mươi người, nhìn quần áo thì dường như đều là gia đinh trong gia đình lớn nào đó. Hiện lên dưới ánh lửa, còn có một con ngựa giấy cao lớn, một người giấy mặc quần áo tân lang, với khuôn mặt được trang trí đỏ chót. Hỉ đường đã được bố trí sẵn, dưới một cái hố nơi lưng đèo, hai ngọn nến long phượng cháy bập bùng, gió vừa thổi qua, tiền giấy liền tán loạn đầy trời.
Trường Hữu thả người rối trên vai xuống, đặt vào một tấm quan tài buộc lụa đỏ. Kèn chiêng chống đồng thời cất lên, huyên náo cả một vùng thâm sơn, rõ ràng là âm thanh vui mừng, nhưng kết hợp với cảnh tượng quỷ dị bên dưới, lại chỉ khiến người ta rùng mình rợn tóc gáy.
Phối âm hồn đã bị quan phủ ban lệnh cấm từ lâu, nhưng đó giờ vẫn chưa thể chấm dứt triệt để. Có điều phần lớn dân chúng chỉ mua một bộ thi cốt về hợp táng, chứ tổ chức linh đình tốn kém mời cả Vu sư chế người rối cho thế này, quả thực quá hi hữu.
Hai tên tiểu đồng của Trường Hữu cũng có mặt, hát niệm xong thì tiến hành chôn, chính thức kết thúc hôn sự. Trong đám người có một nam tử trung niên mặc áo gấm, hẳn chính là chủ nhà, đang không ngừng cảm tạ Trường Hữu, thái độ thập phần tôn kính, đến lúc đi còn khom người mời hắn đi trước.
Vì đường núi trơn ướt, đám người đi rất chậm. Một tên tiểu đồng bị đẩy ra sát vỉa, không biết giẫm phải thứ gì mà trượt dài, chỉ kịp kinh hô một tiếng rồi lăn thẳng xuống núi.
"Úi!" Nam tử trung niên giật mình kêu lên, nhanh chóng sai gia đinh cầm đuốc đi tìm, có điều nơi đối phương rơi xuống lại là vách núi vừa cao vừa dốc, rừng rậm tùm lum, nửa đêm canh ba dĩ nhiên chẳng nhìn ra cái gì, hắn lo lắng hỏi: "Phía dưới kia chính là mãng hà, rơi vào thì còn sống được không vậy trời? A Phúc, mau về phủ gọi thêm mấy người quay lại đây, tìm cho kĩ."
(*mãng hà: bể mãng xà)
Trường Hữu nhìn xuống vực sâu tối như mực, sắc mặt lạnh lùng, mắng một câu, đúng là phế vật.
...
Dưới đó, thanh âm gào thét vẫn vang lên mà không ai hay.
Quý Yến Nhiên nói: "Đừng cố nữa, bọn hắn không tìm được ngươi đâu."
Tiểu đồng vừa rớt núi bị trói chặt tay chân, miệng cũng không mở ra được, ánh mắt đầy hoảng sợ. Thân hình hắn vừa nhỏ vừa gầy, búi tóc lên trông tưởng trẻ con, nhìn gần mới thấy rõ ràng không phải, mà là một người lùn... đã thành niên, làn da thô ráp đen nhẻm, trên eo có treo một túi gạc, chứa hai con đại Thu Nương đang bò loạn.
Quý Yến Nhiên hỏi: "Đã ăn bao giờ chưa?"
Người lùn lắc đầu lia lịa.
Quý Yến Nhiên kéo miếng vải trong miệng hắn ra, ném vào một con nhện đỏ rực, siết cằm đối phương: "Có vị gì?"
Người lùn trợn trừng hai mắt, không kịp kêu la, chỉ liều mạng phun ra nửa phần thân còn lại, mặt mũi tái mét run rẩy đáp: "Ngọt... ngọt, chua ngọt, xin hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng!"
Quý Yến Nhiên không nói gì thêm, chỉ nhét lại giẻ vào miệng hắn, kéo ra khỏi hang đá.
...
Lúc Vân Ỷ Phong và Mộ Thành Tuyết trở lại nhà trọ, chồn béo đã nằm trong chăn ngáy o o, cuộn mình thành một cục bông xù, một trời một vực với lão phụ thân đang run rẩy vì dầm mưa nãy giờ.
Mộ Thành Tuyết lạnh lùng nói: "Ngươi về được rồi."
Vân Ỷ Phong phất hai ống tay áo, lưu luyến rời mắt: "Vương gia vẫn chưa về, ta đến phủ nha xem thế nào, có khi lại có chuyện r—"
Còn chưa nói xong, giọng nói Quý Yến Nhiên đã vang lên từ bên ngoài: "Vân nhi."
Vân Ỷ Phong mở cửa, thấy hắn cũng đẫm một thân nước mưa, mới giật mình hỏi: "Vừa đi đâu vậy?"
"Bắt người." Quý Yến Nhiên đặt mu bàn tay lên thử nhiệt độ trên trán hắn, "Sao ướt sũng thế này mà không lau đi."
"Có chính sự cần nói đây." Vân Ỷ Phong nói, "Đêm nay ta với Mộ huynh đi theo Trường Hữu ra tận vùng núi hoang ngoài thành, người rối kia quả nhiên được dùng cho phối âm hồn."
"Ngươi cứ đi tắm đi đã, Trường Tả với chả Trường Hữu cái gì." Quý Yến Nhiên một tay ôm hắn, một tay nắm lấy lòng bàn tay tinh tế của đối phương, "Sao người lạnh ngắt thế này, có thấy rét không?"
Vân Ỷ Phong thành thật đáp: "Hơi hơi."
Lại còn bồi thêm một câu: "Gọi một thùng nước lớn đi, ta với ngươi cùng ngâm."
Mộ Thành Tuyết: "..."
Chồn: "..."
-
vtrans by xiandzg
Có ai để ý đoạn Thu Nương chua ngọt không, mình thì bấn mấy chi tiết nhỏ nhỏ thể hiện sự quan tâm tinh tế của Tiêu vương như này lắm luôn. Kiểu như cái thương của ảnh không chỉ thể hiện qua lời nói hay sủng nịch thông thường, mà Vân nhi nói gì anh đều để trong lòng hết, tỉ như cái vụ thử nhện này này, dù sau đó Vân nhi đã nói là đùa thôi mà ảnh vẫn canh cánh trong lòng bắt tên tiểu đồng kia kiểm nghiệm lại ấy (và cmn khiến em thật muốn xuyên vào truyện xé xác cha Quỷ Thứ hộ anh ngay lập tức...). Hơn nữa coi ảnh ác tí thôi mà đã muốn quỳ rạp vì độ ngầu rồi, tôi đúng là thứ không có tiền đồ mà T____T
#Tuyển_tập_mỗi_ngày_lại_u_mê_Tiêu_vương_thêm_một_chút
/163
|