Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 138: Khu nhà cổ quái

/163


Cơm nước xong, trời đã tối đen như mực, toàn bộ nhà trọ cùng cả toà thành náo nhiệt rơi vào yên tĩnh, chỉ còn đám sâu bọ lẫn trong cỏ vù vù dưới trăng.

Nhà Trường Hữu nằm ở vùng đồng nội hoang vắng phía Nam thành, rừng cây rậm rạp cao lớn bao quanh, tường lẫn mái đều đen nhánh một màu, trước cổng là hai con thú đá cổ quái dữ tợn đang giương nanh múa vuốt, tròng mắt được sơn thành đỏ lòm, phong cách này thực chất có chút tương đồng với tấm áo bào gắn bảo thạch mà Tiêu vương điện hạ đích thân chọn mua hôm mùng một Tết vừa rồi—cái sau trưng diện vẻ phú quý có tiền quanh hông, cái trước bày ra vẻ trù úm doạ người trước nhà, điểm chung là đều mang tư duy "pháp thuật không đủ, uy hiếp bù lại" không khác gì mấy lão lừa đảo trong giang hồ.

Quý Yến Nhiên cùng Vân Ỷ Phong lặng lẽ đáp xuống một góc tối. Đèn trong phòng đều đã tắt, không gian chỉ còn lại tiếng ngáy của nam nhân và tiếng súc vật nhai cỏ trong sân sau.

Vân Ỷ Phong nói: "Không biết phải vu sư thật không, nhưng địa chủ thì đúng rồi đấy." Phòng ốc kéo dài đến mười mấy hai mươi gian, có khi còn xa hoa hơn cả gia đình giàu nhất thành Ngọc Lệ này. Súc vật nuôi trong nhà cũng không ít, đàn lợn mười mấy con mập mạp đang ngủ say sưa, da lông đen nhánh mẫy mượt, nhìn qua đã thấy rất khoẻ mạnh. Quý Yến Nhiên đi xuyên qua chuồng heo hôi hám, định lẻn vào một gian phòng xem thử, Vân Ỷ Phong theo sát phía sau hắn, vạt áo tuyết trắng đung đưa theo từng chuyển động, toả ra hương hoa nhài nhè nhẹ, một con lợn đen nhếch nhếch cái mũi, nửa tỉnh nửa mê lặng lẽ mở mắt, chẳng được bao lâu lại nhắm lại.

Ở dưới ánh trăng, con ngươi ấy thật sự mang màu đỏ.

Trong hành lang thoang thoảng một mùi hương yêu dị kì quái, đây hẳn là nơi Trường Hữu cất giữ dược liệu và hoa khô, tiến về phía trước, là một dược phòng với rất nhiều chai chai lọ lọ, gian phòng thứ ba vang lên tiếng "khè khè" khe khẽ, Vân Ỷ Phong thoáng nhìn vào qua cửa sổ, một đôi con ngươi xanh biếc, đang lơ lửng giữa không trung như ma trơi, trên mặt đất còn lúc nhúc... đủ thể loại mãng xà và rắn độc.

Quý Yến Nhiên thầm lắc đầu, định đi tiếp thì cổ tay bị giữ lại, Vân Ỷ Phong kéo hắn đến trước cửa sổ: "Bên phải."

Bên phải, tán loạn vài cọc xương trắng... của người, phía trên là hai con rắn nhỏ đỏ chót đang hút lấy hút để cốt tuỷ bên trong.

"Chẳng trách người dân lại sợ hắn, một tên ác nhân tàn bạo khát máu như thế, ai mà không sợ cho được." Vân Ỷ Phong nói, "Mấy cọc xương trắng còn mới tinh này, cũng đủ để quy án bắt giam hắn rồi."

Đúng lúc này, trong sân nổi lên một trận gió, cửa sổ phòng sát vách đóng không kĩ, kẽo kẹt vài tiếng, rồi mở ra đánh "ruỳnh".

Một người đứng đó, mặt mũi trang điểm loè loẹt, mắt nhìn trừng trừng, nở nụ cười âm trầm rợn sống lưng, mái tóc bị cuồng phong thổi tán loạn như một đám hắc xà đang nhảy múa.

Nửa đêm canh ba trông thấy cảnh tượng này, Vân Ỷ Phong cũng phát hãi, lập tức rút kiếm gần như cùng lúc với Quý Yến Nhiên, Long Ngâm Phi Loan một trái một phải kề lên cổ, vậy mà người kia không hề có chút phản ứng nào.

...

Người rối, hay người chết?

Vân Ỷ Phong tra lại kiếm vào vỏ, cố nhịn lại mùi vị nồng nặc, xích lại gần nhìn.

Làn da tinh tế, nhìn kĩ còn thấy cả lông tơ, nhưng lạnh lẽo cứng đờ, hẳn là... người rối chế từ người sống, hoặc thi thể, lại còn được bôi son trát phấn, mặc một bộ váy đỏ chót, tay cầm tấm khăn chùm mặt cô dâu cũng đỏ chót.

Vân Ỷ Phong thấy tim đập điên cuồng: "Phối âm hồn?"

(*phối âm hồn: cưới người chết)

"Cũng chưa chắc." Quý Yến Nhiên đóng lại cửa sổ cẩn thận. Sợ gian phòng tiếp theo cũng xồ ra một người rối kinh dị sống động như thế, hắn bèn chắn Vân Ỷ Phong ở phía sau, tự mình lại gần cửa sổ.

"Có gì vậy?"

"Rất nhiều bàn, rất nhiều chén sứ, còn có một đám nhện lớn màu đỏ tươi."

"Trên bụng và lưng có vằn đen phải không? Chúng tên Thu Nương, là nhện độc nhất đẳng, trước đây ta từng thử không ít, ăn rất giòn, có vị chua ngọt."

Người bình thường hình dung độc trùng nào sẽ nói đến vị chua ngọt như vậy, Quý Yến Nhiên nhớ đến những tra tấn hắn phải chịu trước đây liền đau lòng, vừa định mở lời an ủi, Vân Ỷ Phong lại bật cười, vỗ vỗ lên ngực hắn: "Lừa ngươi thôi, chưa có ăn, nhưng đúng là Quỷ Thứ có cho thứ này cắn ta rồi. Thu Nương vốn chỉ có trên đảo Mê Tung, đột nhiên xuất hiện ở Tây Nam thế này, hẳn là Quỷ Thứ vẫn đang ở trong hang ổ của bộ tộc Dã Mã, chưa có chạy được."

"Trước mắt cứ để người này lại đi." Quý Yến Nhiên nói, "Thả dây câu dài bắt con cá lớn, đã thường xuyên ra vào rừng độc, chắc không bao lâu nữa sẽ lại gặp mặt thôi."

Vân Ỷ Phong gật gật đầu, theo hắn đi vào phòng chứa cổ, tiện tay lật hàng chén sứ mới thấy bên trong có thật không ít sâu bọ kịch độc, xem ra hồi nãy đã nói oan cho hắc trạch cổ quái này rồi—không phải chỉ mình bên ngoài, mà là từ trong ra ngoài đều kì dị mới đúng. Cả căn nhà này lẫn nụ cười quái đản của người rối váy đỏ kia, Vân môn chủ đều sâu sắc muốn quên đi.

Vu sư này cũng coi như sở hữu "đại gia đại nghiệp", thế nhưng trong nhà không hề có nô bộc nha hoàn, chỉ có vài ba tiểu đồng chui rúc trong căn nhà phụ bên sườn.

Gần sáng, hai người mới trở lại nhà trọ.

Mộ Thành Tuyết đã dậy, đang ngồi cạnh bàn uống trà: "Thế nào?"

"Cả khu nhà chỗ nào cũng bí mật, chỗ nào cũng cổ quái." Vân Ỷ Phong nói, "Có độc có cổ có rắn rết, có xương người, có cả tân nương ma. Dựa vào hành tung bình thường của vu sư, trong vòng nửa tháng tới, hắn sẽ vào rừng độc một chuyến, và sau khi bàn bạc với Vương gia, bọn ta quyết định để Mộ huynh đi theo dõi hắn."

Mộ Thành Tuyết: "..."

Chồn béo đang ngồi trên bàn, gật gù đắc ý, nhặt thịt vụn còn sót lại trong đĩa điểm tâm lên ăn.

Nhớ đến lời nói ngày ấy—

"Giải quyết xong chuyện của bộ tộc Dã Mã, ta sẽ không tiếp tục tranh chồn với ngươi nữa."

Sát thủ lạnh lùng nói: "Được."

...

Tại Vương thành, Lý Quân đang ngáp ngắn ngáp dài lết đến Ngự thư phòng. Vốn dĩ hôm nay hắn định lười, giả bệnh cáo ốm để không phải vào triều, ai ngờ chưa ngủ thêm được bao lâu, tiểu nô tài hay đi cùng Đức Thịnh công công đã đích thân tới cửa, nói là Hoàng thượng cho gọi hắn, lại còn bổ sung một câu, có vẻ tâm tình Hoàng thượng không được tốt, Bình Lạc Vương hết thảy phải cẩn thận.

"Đang yên đang lành, sao sao sao tâm tình lại không không tốt?" Lý Quân thở ngắn thở dài, trong lòng rất đỗi bi thương, không biết bao giờ mới được quay lại cuộc sống làm người giàu lêu lổng tươi đẹp như trước đây. Vào đến Ngự thư phòng, thấy Lý Cảnh đang ngồi sau long án, liền cẩn thận cười cười lấy lòng: "Hoàng huynh."

Lý Cảnh ném mật hàm cho hắn: "Xem đi."

Lý Quân luýnh quýnh không kịp đỡ, thấy dấu ấn của Quý Yến Nhiên thì thả lòng tâm thế đôi chút—ít nhất cũng không phải quan viên nào rảnh rỗi đi tố cáo mình. Thất đệ hiện giờ đang ở Giang gia, chắc hẳn võ lâm lại xảy ra chuyện, nhưng có lẽ không đến mức to... tát...

Hắn nhìn chằm chằm mấy dòng chữ cuối đầy khiếp đảm, đầu óc như vừa bị ai đánh cho một gậy, nửa ngày vẫn chưa kịp phản ứng, tay chân mồm miệng run lẩy bẩy: "Giang Giang Giang Tam thiếu? Sao có thể, không thể nào, biết... biết đâu chỉ là ai đó giả danh Thất đệ, cố ý châm ngòi mâu thuẫn?"

"Trẫm đã từng hỏi ngươi Giang Lăng Phi là người thế nào." Lý Cảnh nói, "Giờ nói lại một lần nữa đi."

"Chuyện này... thần thần thần đệ với hắn, quả thực không... không thể nào, hắn không hề giống người xấu. Lúc tác chiến ở Nhạn thành, luôn phối hợp với Thất đệ rất khăng khít, còn không quản an nguy chính mình, cùng Vân môn chủ xông vào phá mê hồn trận, người như hắn sao có thể là phản đảng?" Nói một hồi này, Lý Quân đã cắn lưỡi đến bảy tám bận, răng môi lập cập tứa cả máu, thế nhưng không còn vì cầu tự vệ mà thẳng thừng cắt đứt tình thân như khi tố cáo cữu cữu lúc trước, vì người bằng hữu giang hồ đã từng chung lều vải quân doanh với mình, hắn rốt cục cũng tìm được một chút dũng khí từ trong sợ hãi.

Lý Cảnh lặng lẽ thở dài, lệnh cho Đức Thịnh công công dìu hắn ngồi dậy. Kì thật đừng nói là Lý Quân, mà ngay cả mình, bao nhiêu năm nay gặp Giang Lăng Phi không dưới hai ba chục lần, luôn chỉ cảm thấy hắn là người xông xáo tiêu sái, thậm chí còn có ý định chiêu mộ vào triều làm quan, nhìn thế nào cũng chẳng thể ngờ, đối phương lại là ám tuyến ẩn mình sâu nhất.

Lý Quân vẫn lắp bắp hỏi: "Có có có khi nào là hiểu hiểu hiểu lầm không?"

"Yến Nhiên nói hắn sẽ tìm đến bộ tộc Dã Mã, mang về cho trẫm một câu trả lời thoả đáng." Lý Cảnh nói, "Ngươi đã cùng ăn cùng ở với Giang Lăng Phi mấy chục ngày, về nghĩ cho kĩ, xem xem có nhớ ra điểm gì bất thường hay không?"

Ta thì nhìn ra được điểm bất thường gì chứ. Lý Quân khóc thầm, ta chỉ là một bao cỏ thôi mà.

Thế nhưng lời này lại không thể nói với hoàng huynh, cho nên hắn chỉ đành quỳ xuống lĩnh mệnh, sau đó lết một thân to lớn ra ngoài, chân đã nhũn như chi chi.

Gã người hầu đứng sẵn bên ngoài chờ hắn, thấy Vương gia nhà mình sắc mặt trắng bệch đầu đầy mồ hôi thập phần hoảng hốt, cũng giật mình, vội vàng tiến lên đỡ, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng thượng lại quở trách Vương gia à?"

Lý Quân méo mặt: "Thà hoàng huynh quở trách ta còn hơn."

Gã người hầu không hiểu gì: "Hả?"

"Thôi, đến hoa viên lát đi." Lý Quân mệt mỏi, "Tắm nắng thư giãn một chút."

"Hầy!" Gã người hầu đáp lại một tiếng, đỡ hắn đến Ngự hoa viên. Dọc đường, vừa vặn lại gặp lão Thái phi đang đi dạo cùng với Huệ Thái phi, định cắt mấy cành hoa hồng còn đẫm sương sớm về làm túi thơm.

Lý Quân như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng bổ nhào đến chỗ nàng: "Thái phi!"

Một tiếng thất thanh, doạ cho chim chóc bay tán loạn.

Lý Cảnh vừa xử lí xong một ít chính sự, nhớ đến chuyện của Giang Lăng Phi lại phiền não. Tuy ở trong thư, Quý Yến Nhiên không hề giấu diếm gì về sự tình ở Giang gia, hơn nữa cũng đã cùng Vân Ỷ Phong tiến về Tây Nam thu thập cục diện rối rắm, nhưng cứ nghĩ đến việc mình lật tung cả Hoàng cung không tìm ra được mật gián, thế mà rồi... Đại não đau như búa bổ, thái dương cũng nổi đầy gân xanh.

Đức Thịnh tiến vào từ bên ngoài, bối rối nói: "Bẩm Hoàng thượng, lão Thái phi cầu kiến."

Lý Cảnh sững sờ: "Lão Thái phi tới làm gì?"

Đức Thịnh nói: "Đi cùng còn có cả Bình Lạc Vương, chắc hẳn là việc liên quan đến Giang thiếu gia."

Lý Cảnh lại càng tức bao cỏ phiền phức kia đến ngứa răng. Mình chỉ sơ ý quên một câu dặn giữ bí mật, thế mà hắn đã thiếu điều đứng lên tường thành bô bô cho tất cả?

"Hoàng thượng?" Thấy đối phương vẫn không phản ứng lại, Đức Thịnh bèn lên tiếng nhắc nhở.

Lý Cảnh đành phải bảo: "Cho tuyên."

Lão Thái phi vội vội vàng vàng đến đây, dọc đường còn suýt ngã, trâm rơi tóc rối cũng không buồn sửa lại dung nhan cho chỉnh tề, sắc mặt tái mét, nói: "Lăng Phi... chuyện của Lăng Phi, là thật sao?"

Lý Cảnh gật đầu, đưa phong thư qua cho nàng: "Vốn không định quấy nhiễu đến Thái phi."

Lão Thái phi xem xong, liên tục giậm chân trong tức giận: "Hồ đồ, đúng là hồ đồ!"

Mặc cho Đức Thịnh khuyên can, nàng chống người dậy, rồi quỳ rạp xuống đất dập đầu: "Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hãy ân chuẩn cho lão thân đến Tây Nam, mang nghịch tử không hiểu chuyện kia về."

-

vtrans by xiandzg

/163

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status