Chương 4:Chúng ta là đồng hương.
Hoa viên Bình an cung.
Những đóa hoa mẫu đơn đã đến kì nở rộ, từng đóa từng đóa thi nhau khoe sắc... khoan.. khoan đã, nhầm cảnh rồi, dịch sang bên trái một chút… Khóm trúc xanh khẽ đung đưa theo chiều gió, nổi bật lên bóng hình bạch y phiêu phiêu thanh nhã, tay vung nhẹ bút lông tạo ra những đường cong hoàn mỹ trên trang giấy trắng ngà. Nếu như bỏ qua vườn hoa mẫu đơn bên cạnh và thân hình to hơn so với nữ nhân bình thường một chút của người mặc bạch y kia thì đây hoàn toàn xứng đáng được gọi là tiên cảnh. Nhưng đời nào có chữ nếu vậy nên… thôi bỏ đi.
Hạ Chi cầm khay trà hoa cúc lặng lẽ lại gần công chúa nhà mình, đoán chừng tranh vẽ xong mới nhẹ giọng nói.
“ Công chúa điện hạ, trà hoa cúc đã mang lên rồi.”
Bạch y nữ tử đồng thời cũng là công chúa điện hạ trong lời Hạ Chi nói, lúc này mới hạ bút lông xuống, ngắm nhìn thành quả của mình nở một nụ cười thỏa mãn, nhận lấy tách trà hoa cúc từ tay Hạ Chi đưa lên miệng uống.
Người ngoài nhìn vào cảm thấy, bạch y nữ tử kia hoàn toàn toát lên cỗ mùi vị của những danh họa ẩn cư, vừa cổ xưa vừa thanh nhã. Nhưng sự thật không ai có thể nhìn thấy là bên trong nội tâm của vị nữ tử ấy đều là mùi tiểu nhân đắc ý. Tỷ đây cuối cùng cũng làm được!!! hahahaha!!! Chỉ có nghệ thuật cổ đại dùng ở cổ đại mới tạo nên tuyệt tác được. Tiêu lão sư, thật đáng tiếc cho ước mơ bao lâu nay của ngài bị “a đầu vướng chân” này hoàn thành trước rồi. Hahahahaha! <--- Đây là tiếng nói nội tâm của Tịnh Yên.
“ Công chúa điện hạ, Chu công công mới ghé qua, đang chờ ở nội điện. Đến thời hạn gặp Hoàng Thượng rồi.”
“à, ta biết rồi.”
Tịnh Yên dừng động tác uống trà, đặt tách trà đang uống dở xuống khay, quay đầu đi về phía nội điện. Lại như sực nhớ ra cái gì đó sốt sắng quay lại nói với Hạ Chi đang theo sau.
“ Quên mất. Hạ Chi mang tranh của ta về nữa. Nhớ phải nhẹ nhàng cẩn thận vào.”
CẦm bức tranh lên, Hạ Chi thoáng giật mình. Buột miệng thốt lên.
“ Không ngờ công chúa cũng biết vẽ tranh, không những thế lại đẹp tới mức này.”
Phát hiện ra bản thân luống cuống, HẠ Chi hoảng sợ lấy tay che miệng lại. Nhìn khuôn mặt dương dương tự đắc của công chúa nhà mình lại thở phào nhẹ nhõm. Cô quên mất chủ nhân nhà mình không giống với những người khác. Hạ Chi Cẩn thận hết mức đem bức tranh cuộn lại ôm vào trong lòng theo sau TỊnh Yên trở về nội điện.
BƯớc chân vào nội điện, Tịnh Yên còn chưa thấy người, đã nghe thấy một giọng nói eo éo quen thuộc.
“ Công chúa điện hạ của tôi ơi… tại sao lại gầy đi mấy vòng như thế này hả, BÌnh An cung này làm ăn kiểu gì vậy hả?!! Ngày trước tốt lắm sao bây giờ lại thành ra như thế này.”
Mặt TỊnh Yên hoa lệ chảy vài vạch đen. Ngày trước có cái gì tốt hả?! Là thừa cân, thừa cân đó!! TỊnh Yên bỗng nổi lên một nghi vấn, có phải hay không ngày trước Nam Cung công chúa chính là bị Nam Cung hoàng đế và Chu công công này chung tay nuôi thành bộ dáng con heo không?
Tuy nghĩ như vậy nhưng khi nói ra lại là một kiểu khác.
“ Chu công công, bình tĩnh, ta nào có gầy đi lắm đâu, không phải bụng vẫn còn mỡ sao.” TỊnh Yên giơ tay lên vỗ vỗ vào bụng của mình. Cô đây là nói thật, tuy bây giờ Tịnh Yên đã gầy hơn so với trước kia nhưng để trở thành bộ dáng hoàn hảo theo tiêu chuẩn nữ tử thời này thì còn cần thêm một khoảng thời gian nữa.
Mắt thấy Chu công công lại chuẩn bị mở miệng ra càu nhàu, TỊnh YÊn vẫn nên chặn họng trước thì hơn.
“ Chu công công, vị kia là…” Tay hướng về phía mĩ nhân mặc y phục màu xanh vẫn luôn ngồi yên tĩnh uống trà từ khi Tịnh Yên bước vào.
Chu công công lúc này dường như mới nhớ ra nhiệm vụ của mình, chưa kịp đáp lời một đạo thanh âm êm ái đã vang lên.
“ Tiểu nữ Thẩm Nghi Dung tham kiến công chúa điện hạ.”
Nhìn vị mĩ nữ trước mắt, Tịnh Yên khẽ gật gù. Được, người như tên, dung nhan thanh nhã, mày lá liễu, mắt như hồ nước mùa thu, môi đỏ tự nhiên thêm nữa là cử chỉ nhã nhặn. Nhưng mà… Lão Thiên a! Đây là Thẩm Nghi Dung đó!!! Tại sao nữ phụ số một trong truyện lại xuất hiện ở đây hả?!!
Tính ra hiện tại cũng là thời điểm nữ chính gặp nam chính số 1 – Bình Viễn hầu Dương Chính Hạo. Bình Viễn Hầu gặp nữ chính trong một lần đi du ngoạn, nhất kiến chung tình, sau khi biết nữ chính mồ côi cha mẹ liền đưa về phủ, hai người dính nhau như sam, ân ân ái ái. Thẩm Nghi Dung là thanh mai trúc mã của Bình Viễn hầu, nổi danh tài nữ kinh thành, thầm thương Bình Viễn hầu từ nhỏ, đáng tiếc, Bình Viễn Hầu tên đó luôn giữ thái độ như có như không, sau khi gặp nữ chính thì hoàn toàn đá Thẩm Nghi Dung ra khỏi cuộc sống. Và như bao nữ phụ khác, Thẩm Nghi Dung một lần vô tình chứng kiến người trong lòng hoan ái với nữ nhân khác liền hắc hóa, lừa bán nữ chính vào lầu xanh, ai ngờ bị Bình Viễn hầu phát hiện ra, chính mình lại bị bán, không những thế còn bị thất thân bởi một tên bán đậu phụ, quá nhục nhã nên treo cổ kết thúc cuộc đời đầy đau khổ của mình.
Ngày đó đọc đến đoạn này Tịnh Yên đã dừng lại chửi thề không biết bao nhiêu lần. Quá máu chó! Người ta là tài nữ kinh thành, gia đình có thế lực, nhan sắc thượng phẩm,… như thế nào tên Bình Viễn hầu kia lại bỏ qua hàng tốt mà chọn cái BẠch liên hoa chỉ có mông với ngực kia hả?!!! Ngay cả đến lúc chết cũng không còn trong sạch. Quá đáng thương.
Tập trung vào vẫn đề chính, Tại sao Thẩm Nghi Dung lại ở đây? Không phải bây giờ nên đi thăm hỏi Bình Viễn Hầu rồi tiếp tục biến hóa như cốt truyện sao? Tịnh Yên bất giác xoa xoa cái cằm nhẵn bóng của mình.
Rất nhanh Tịnh Yên liền biết đáp án.
“ Aizzz… Bắc trấn xảy ra hạn hán, ngân khố lại không đủ, Hoàng Thượng mấy nay tâm trí đều vào việc này. Hôm nay sai nô tài đến đây báo với công chúa không cần đến gặp, nữ nhi Thẩm tể tướng đây là do Hoàng Thượng sợ công chúa điện hạ mất hứng nên đặc biệt đưa đến đây bồi ngài. Đến giờ nô tài cũng phải trở về phụng mệnh với Hoàng Thượng. Nô tài xin lui.”
TỊnh Yên hất tay với Chu công công coi như đã nghe thấy và đồng ý. Ngồi xuống ghế quý phi, vẫy vẫy tay ra hiệu với Hạ Chi đi chuẩn bị trà.
Lúc này trong nội điện chỉ còn 3 người: TỊnh Yên, Thẩm Nghi Dung và nô tỳ của Thẩm Nghi Dung. Không ai nói một lời nào. Không khí có phần gượng gạo. Riêng Tịnh Yên trong lòng nước mắt rơi. Amen, đây nhất định là tra tấn tinh thần mà, nhưng mà có phải hơi nhầm đối tượng rồi không?...
Người phá vỡ bầu không khí gượng gạo này là Thẩm Nghi Dung.
“ Tiểu nữ thấy các quý nhân trong cung thường dùng loại trà thượng đẳng bích loa xuân, không nghĩ đến… chủ nhân BÌnh An cung lại ưa thích trà hoa cúc mộc mạc, không biết phải hay không trà hoa cúc mang ý nghĩa đặc biệt gì đối với công chúa điện hạ.”
Nghe xong, Tịnh Yên thầm cảm thán trong lòng, không hổ là con nhà thư hương thế gia, ăn nói dài dòng văn vẻ. Lại nghĩ đến câu hỏi, không nhịn được có chút cảm khái. Nửa cười nửa không đáp lại.
“Trà hoa cúc này đối với bổn công chúa cũng không có ý nghĩa gì quá đặc biệt, chỉ là dùng để tưởng niệm một thứ có lẽ hết cả đời này mới có thể gặp lại… Hoa cúc a… đáng tiếc không có dưa chuột…” Câu cuối cùng hoàn toàn là thì thầm, nhưng vẫn không thoát mà lọt vào tai người ngồi gần đấy, mỗ tài nữ nào đó mặt thoáng co giật rất nhanh liền biến mất, trong mắt lại hiện lên vẻ chắc chắn.
Hạ Chi mang trà lên, không khí lại rơi vào trầm mặc. Mỗi người một cốc trà nhấm nháp, hai nô tỳ thì chán nản ngắm sàn. Cứ như vậy, cứ như vậy, cho đến khi…
“ Cô cũng bị xuyên vào đây à?” Tài nữ nào đó bộ dáng nghiêm túc thưởng trà lơ đáng hỏi.
Tách trà trên tay vị công chúa nào đấy theo số phận trở về với đất mẹ, oanh liệt rơi xuống đất tạo ra âm thanh vỡ nát vô cùng thanh thúy.
“ Ngươi cũng xuyên là qua sao…”
Hôm nay thực sự là ngày đau thương của ấm tách trong Bình An cung.
Tách trà nhanh chóng bị tài nữ đặt lên bàn, phát ra âm thanh nứt vỡ nho nhỏ, mặt mày hưng phấn so với bộ dáng nghiêm túc khi nãy nửa phần nửa phần quan hệ cũng không có.
“ Ta đoán không sai mà. Ta với cô là đồng hương đó. Hơn nữa ta chính là mẹ đẻ của thế giới này.”
“Ý… ý ngươi là… Ngươi là tác giả.” Giọng nói run rẩy mãnh liệt.
Tài nữ hếch mũi lên trời “ Đúng.” Lời vừa dứt một cỗ lực đạo bay đến rơi vào đầu mỗ tài nữ.
“ Con mẹ nó!!! Lão nương hôm nay không đánh chết ngươi tên liền viết ngược lại. Đều do ngươi viết ra cái loại tiểu thuyết này ta đã không bị hệ thống vứt vào đây, không phải cực lực giảm cân. Bố Khỉ, còn cải tạo nam chính. Là 5 người đó. Là 5 người vừa có thế lực nghành nghề lại đa dạng. Viết ít hơn vài nam chính thì nhà ngươi mất lạng thịt nào à!!!!” Bao nhiêu uất ức, khổ cực cả nỗi nhớ nhà đều được vị nào đấy dồn hết lên đầu vị tài nữ đáng thương kia. Đến khi mỗ tài nữ nhận thức được xung quanh liền liều mạng thoát khỏi ma trảo đầy thù hận. Rốt cuộc thì thành dạng ngươi đuổi ta chạy, Bình An cung loạn thành một đoàn.
--- HẾt chương 4---
Đôi lời tác giả: Giải thích chút về chuyện Tịnh Yên đánh Thẩm Nghi Dung nha, Thiến Thiến khẳng định Tịnh Yên tuýp tăng động, không biết kiểm soát hỉ nộ ái ố. Tịnh Yên các chương trước luôn thể hiện một người vui vẻ, nhưng nếu đặt mình vào trường hợp tự dưng đùng một cái không hề mong muốn xa nhà, không có người thân bên cạnh, khổ sở giảm cân, biết trước tương lai phải đối mặt với những thứ khó khăn nguy hiểm gì nhưng vẫn phải làm, Tịnh Yên chỉ là một cô gái bình thường, thực sự phải trấn định lắm mới có thể vui vẻ tiến lên sống tiếp. Một ngày gặp được cái người gián tiếp khiến mình rơi vào hoàn cảnh này, trực tiếp tạo nên khó khăn trong tương lai thì rốt cuộc cũng bùng nổ. mọi mỗi buồn, sợ hãi khi trước đều bộc phát, mặc dù không phải hệ thống nhưng giận chó đánh mèo cũng có thể hiểu (ít nhất Thẩm Nghi Dung có thể đánh được ).
Cập nhật tiến độ: 2 ngày 1 chương. (Thiến đang theo một lớp học đàn nên không thể đều đều ra chương như trước được nên các bạn thông cảm nha )
Hoa viên Bình an cung.
Những đóa hoa mẫu đơn đã đến kì nở rộ, từng đóa từng đóa thi nhau khoe sắc... khoan.. khoan đã, nhầm cảnh rồi, dịch sang bên trái một chút… Khóm trúc xanh khẽ đung đưa theo chiều gió, nổi bật lên bóng hình bạch y phiêu phiêu thanh nhã, tay vung nhẹ bút lông tạo ra những đường cong hoàn mỹ trên trang giấy trắng ngà. Nếu như bỏ qua vườn hoa mẫu đơn bên cạnh và thân hình to hơn so với nữ nhân bình thường một chút của người mặc bạch y kia thì đây hoàn toàn xứng đáng được gọi là tiên cảnh. Nhưng đời nào có chữ nếu vậy nên… thôi bỏ đi.
Hạ Chi cầm khay trà hoa cúc lặng lẽ lại gần công chúa nhà mình, đoán chừng tranh vẽ xong mới nhẹ giọng nói.
“ Công chúa điện hạ, trà hoa cúc đã mang lên rồi.”
Bạch y nữ tử đồng thời cũng là công chúa điện hạ trong lời Hạ Chi nói, lúc này mới hạ bút lông xuống, ngắm nhìn thành quả của mình nở một nụ cười thỏa mãn, nhận lấy tách trà hoa cúc từ tay Hạ Chi đưa lên miệng uống.
Người ngoài nhìn vào cảm thấy, bạch y nữ tử kia hoàn toàn toát lên cỗ mùi vị của những danh họa ẩn cư, vừa cổ xưa vừa thanh nhã. Nhưng sự thật không ai có thể nhìn thấy là bên trong nội tâm của vị nữ tử ấy đều là mùi tiểu nhân đắc ý. Tỷ đây cuối cùng cũng làm được!!! hahahaha!!! Chỉ có nghệ thuật cổ đại dùng ở cổ đại mới tạo nên tuyệt tác được. Tiêu lão sư, thật đáng tiếc cho ước mơ bao lâu nay của ngài bị “a đầu vướng chân” này hoàn thành trước rồi. Hahahahaha! <--- Đây là tiếng nói nội tâm của Tịnh Yên.
“ Công chúa điện hạ, Chu công công mới ghé qua, đang chờ ở nội điện. Đến thời hạn gặp Hoàng Thượng rồi.”
“à, ta biết rồi.”
Tịnh Yên dừng động tác uống trà, đặt tách trà đang uống dở xuống khay, quay đầu đi về phía nội điện. Lại như sực nhớ ra cái gì đó sốt sắng quay lại nói với Hạ Chi đang theo sau.
“ Quên mất. Hạ Chi mang tranh của ta về nữa. Nhớ phải nhẹ nhàng cẩn thận vào.”
CẦm bức tranh lên, Hạ Chi thoáng giật mình. Buột miệng thốt lên.
“ Không ngờ công chúa cũng biết vẽ tranh, không những thế lại đẹp tới mức này.”
Phát hiện ra bản thân luống cuống, HẠ Chi hoảng sợ lấy tay che miệng lại. Nhìn khuôn mặt dương dương tự đắc của công chúa nhà mình lại thở phào nhẹ nhõm. Cô quên mất chủ nhân nhà mình không giống với những người khác. Hạ Chi Cẩn thận hết mức đem bức tranh cuộn lại ôm vào trong lòng theo sau TỊnh Yên trở về nội điện.
BƯớc chân vào nội điện, Tịnh Yên còn chưa thấy người, đã nghe thấy một giọng nói eo éo quen thuộc.
“ Công chúa điện hạ của tôi ơi… tại sao lại gầy đi mấy vòng như thế này hả, BÌnh An cung này làm ăn kiểu gì vậy hả?!! Ngày trước tốt lắm sao bây giờ lại thành ra như thế này.”
Mặt TỊnh Yên hoa lệ chảy vài vạch đen. Ngày trước có cái gì tốt hả?! Là thừa cân, thừa cân đó!! TỊnh Yên bỗng nổi lên một nghi vấn, có phải hay không ngày trước Nam Cung công chúa chính là bị Nam Cung hoàng đế và Chu công công này chung tay nuôi thành bộ dáng con heo không?
Tuy nghĩ như vậy nhưng khi nói ra lại là một kiểu khác.
“ Chu công công, bình tĩnh, ta nào có gầy đi lắm đâu, không phải bụng vẫn còn mỡ sao.” TỊnh Yên giơ tay lên vỗ vỗ vào bụng của mình. Cô đây là nói thật, tuy bây giờ Tịnh Yên đã gầy hơn so với trước kia nhưng để trở thành bộ dáng hoàn hảo theo tiêu chuẩn nữ tử thời này thì còn cần thêm một khoảng thời gian nữa.
Mắt thấy Chu công công lại chuẩn bị mở miệng ra càu nhàu, TỊnh YÊn vẫn nên chặn họng trước thì hơn.
“ Chu công công, vị kia là…” Tay hướng về phía mĩ nhân mặc y phục màu xanh vẫn luôn ngồi yên tĩnh uống trà từ khi Tịnh Yên bước vào.
Chu công công lúc này dường như mới nhớ ra nhiệm vụ của mình, chưa kịp đáp lời một đạo thanh âm êm ái đã vang lên.
“ Tiểu nữ Thẩm Nghi Dung tham kiến công chúa điện hạ.”
Nhìn vị mĩ nữ trước mắt, Tịnh Yên khẽ gật gù. Được, người như tên, dung nhan thanh nhã, mày lá liễu, mắt như hồ nước mùa thu, môi đỏ tự nhiên thêm nữa là cử chỉ nhã nhặn. Nhưng mà… Lão Thiên a! Đây là Thẩm Nghi Dung đó!!! Tại sao nữ phụ số một trong truyện lại xuất hiện ở đây hả?!!
Tính ra hiện tại cũng là thời điểm nữ chính gặp nam chính số 1 – Bình Viễn hầu Dương Chính Hạo. Bình Viễn Hầu gặp nữ chính trong một lần đi du ngoạn, nhất kiến chung tình, sau khi biết nữ chính mồ côi cha mẹ liền đưa về phủ, hai người dính nhau như sam, ân ân ái ái. Thẩm Nghi Dung là thanh mai trúc mã của Bình Viễn hầu, nổi danh tài nữ kinh thành, thầm thương Bình Viễn hầu từ nhỏ, đáng tiếc, Bình Viễn Hầu tên đó luôn giữ thái độ như có như không, sau khi gặp nữ chính thì hoàn toàn đá Thẩm Nghi Dung ra khỏi cuộc sống. Và như bao nữ phụ khác, Thẩm Nghi Dung một lần vô tình chứng kiến người trong lòng hoan ái với nữ nhân khác liền hắc hóa, lừa bán nữ chính vào lầu xanh, ai ngờ bị Bình Viễn hầu phát hiện ra, chính mình lại bị bán, không những thế còn bị thất thân bởi một tên bán đậu phụ, quá nhục nhã nên treo cổ kết thúc cuộc đời đầy đau khổ của mình.
Ngày đó đọc đến đoạn này Tịnh Yên đã dừng lại chửi thề không biết bao nhiêu lần. Quá máu chó! Người ta là tài nữ kinh thành, gia đình có thế lực, nhan sắc thượng phẩm,… như thế nào tên Bình Viễn hầu kia lại bỏ qua hàng tốt mà chọn cái BẠch liên hoa chỉ có mông với ngực kia hả?!!! Ngay cả đến lúc chết cũng không còn trong sạch. Quá đáng thương.
Tập trung vào vẫn đề chính, Tại sao Thẩm Nghi Dung lại ở đây? Không phải bây giờ nên đi thăm hỏi Bình Viễn Hầu rồi tiếp tục biến hóa như cốt truyện sao? Tịnh Yên bất giác xoa xoa cái cằm nhẵn bóng của mình.
Rất nhanh Tịnh Yên liền biết đáp án.
“ Aizzz… Bắc trấn xảy ra hạn hán, ngân khố lại không đủ, Hoàng Thượng mấy nay tâm trí đều vào việc này. Hôm nay sai nô tài đến đây báo với công chúa không cần đến gặp, nữ nhi Thẩm tể tướng đây là do Hoàng Thượng sợ công chúa điện hạ mất hứng nên đặc biệt đưa đến đây bồi ngài. Đến giờ nô tài cũng phải trở về phụng mệnh với Hoàng Thượng. Nô tài xin lui.”
TỊnh Yên hất tay với Chu công công coi như đã nghe thấy và đồng ý. Ngồi xuống ghế quý phi, vẫy vẫy tay ra hiệu với Hạ Chi đi chuẩn bị trà.
Lúc này trong nội điện chỉ còn 3 người: TỊnh Yên, Thẩm Nghi Dung và nô tỳ của Thẩm Nghi Dung. Không ai nói một lời nào. Không khí có phần gượng gạo. Riêng Tịnh Yên trong lòng nước mắt rơi. Amen, đây nhất định là tra tấn tinh thần mà, nhưng mà có phải hơi nhầm đối tượng rồi không?...
Người phá vỡ bầu không khí gượng gạo này là Thẩm Nghi Dung.
“ Tiểu nữ thấy các quý nhân trong cung thường dùng loại trà thượng đẳng bích loa xuân, không nghĩ đến… chủ nhân BÌnh An cung lại ưa thích trà hoa cúc mộc mạc, không biết phải hay không trà hoa cúc mang ý nghĩa đặc biệt gì đối với công chúa điện hạ.”
Nghe xong, Tịnh Yên thầm cảm thán trong lòng, không hổ là con nhà thư hương thế gia, ăn nói dài dòng văn vẻ. Lại nghĩ đến câu hỏi, không nhịn được có chút cảm khái. Nửa cười nửa không đáp lại.
“Trà hoa cúc này đối với bổn công chúa cũng không có ý nghĩa gì quá đặc biệt, chỉ là dùng để tưởng niệm một thứ có lẽ hết cả đời này mới có thể gặp lại… Hoa cúc a… đáng tiếc không có dưa chuột…” Câu cuối cùng hoàn toàn là thì thầm, nhưng vẫn không thoát mà lọt vào tai người ngồi gần đấy, mỗ tài nữ nào đó mặt thoáng co giật rất nhanh liền biến mất, trong mắt lại hiện lên vẻ chắc chắn.
Hạ Chi mang trà lên, không khí lại rơi vào trầm mặc. Mỗi người một cốc trà nhấm nháp, hai nô tỳ thì chán nản ngắm sàn. Cứ như vậy, cứ như vậy, cho đến khi…
“ Cô cũng bị xuyên vào đây à?” Tài nữ nào đó bộ dáng nghiêm túc thưởng trà lơ đáng hỏi.
Tách trà trên tay vị công chúa nào đấy theo số phận trở về với đất mẹ, oanh liệt rơi xuống đất tạo ra âm thanh vỡ nát vô cùng thanh thúy.
“ Ngươi cũng xuyên là qua sao…”
Hôm nay thực sự là ngày đau thương của ấm tách trong Bình An cung.
Tách trà nhanh chóng bị tài nữ đặt lên bàn, phát ra âm thanh nứt vỡ nho nhỏ, mặt mày hưng phấn so với bộ dáng nghiêm túc khi nãy nửa phần nửa phần quan hệ cũng không có.
“ Ta đoán không sai mà. Ta với cô là đồng hương đó. Hơn nữa ta chính là mẹ đẻ của thế giới này.”
“Ý… ý ngươi là… Ngươi là tác giả.” Giọng nói run rẩy mãnh liệt.
Tài nữ hếch mũi lên trời “ Đúng.” Lời vừa dứt một cỗ lực đạo bay đến rơi vào đầu mỗ tài nữ.
“ Con mẹ nó!!! Lão nương hôm nay không đánh chết ngươi tên liền viết ngược lại. Đều do ngươi viết ra cái loại tiểu thuyết này ta đã không bị hệ thống vứt vào đây, không phải cực lực giảm cân. Bố Khỉ, còn cải tạo nam chính. Là 5 người đó. Là 5 người vừa có thế lực nghành nghề lại đa dạng. Viết ít hơn vài nam chính thì nhà ngươi mất lạng thịt nào à!!!!” Bao nhiêu uất ức, khổ cực cả nỗi nhớ nhà đều được vị nào đấy dồn hết lên đầu vị tài nữ đáng thương kia. Đến khi mỗ tài nữ nhận thức được xung quanh liền liều mạng thoát khỏi ma trảo đầy thù hận. Rốt cuộc thì thành dạng ngươi đuổi ta chạy, Bình An cung loạn thành một đoàn.
--- HẾt chương 4---
Đôi lời tác giả: Giải thích chút về chuyện Tịnh Yên đánh Thẩm Nghi Dung nha, Thiến Thiến khẳng định Tịnh Yên tuýp tăng động, không biết kiểm soát hỉ nộ ái ố. Tịnh Yên các chương trước luôn thể hiện một người vui vẻ, nhưng nếu đặt mình vào trường hợp tự dưng đùng một cái không hề mong muốn xa nhà, không có người thân bên cạnh, khổ sở giảm cân, biết trước tương lai phải đối mặt với những thứ khó khăn nguy hiểm gì nhưng vẫn phải làm, Tịnh Yên chỉ là một cô gái bình thường, thực sự phải trấn định lắm mới có thể vui vẻ tiến lên sống tiếp. Một ngày gặp được cái người gián tiếp khiến mình rơi vào hoàn cảnh này, trực tiếp tạo nên khó khăn trong tương lai thì rốt cuộc cũng bùng nổ. mọi mỗi buồn, sợ hãi khi trước đều bộc phát, mặc dù không phải hệ thống nhưng giận chó đánh mèo cũng có thể hiểu (ít nhất Thẩm Nghi Dung có thể đánh được ).
Cập nhật tiến độ: 2 ngày 1 chương. (Thiến đang theo một lớp học đàn nên không thể đều đều ra chương như trước được nên các bạn thông cảm nha )
/5
|