Tiếng hô hoán của Tiễn Ngũ Lâm đột nhiên vang lên giữa chiến trường lặng ngắt như tờ:" Các ngươi đang làm cái gì vậy! Chỉ một pháp thuật nho nhỏ như vậy đã dọa các ngươi sợ tới mức này rồi sao, các ngươi có còn là tướng sĩ ngự lâm quân, vệ thú quân tinh nhuệ nhất của Đại Đường không đấy?"
Phía trước hoàng thành, thống lĩnh ngự lâm quan Tiễn Ngũ Lâm vung vẩy đại đao, giận tới mực mặt đỏ bừng, lớn tiếng hét:" Đây rõ ràng chỉ là một thuật che mắt, tùy tiện biến ra một con hồng long để lừa người. Đông Võng Tử tiên sư đã nói rồi, loại ảo thuật cỏn con này căn bản không thể đả thương được người! Không ngờ các ngươi lại bị nó lừa gạt, thật sự là quá mất mặt!"
Tuy gã nói như vậy nhưng cũng chẳng an ủi được chút nào nhưng binh sĩ đang quỳ xuống đất run rẩy. Thứ họ sợ không chỉ có thần long đáng lẽ không nên xuất hiện ở thế gian, mà họ còn sợ cả uy danh của An Nam Tướng Quân đã được xây dựng từ lâu. Ở trong ngự lâm quân có ai chưa từng thấy An Nam Tướng Quân một mình tay không đánh bại mười mấy tướng lĩnh ngự lâm quân cường hãn, từ tinh cương đến gậy gỗ, vào tay hắn đều bị nắn vặn dễ như nặn bột. Sức mạnh dũng mãnh phi thường như vậy, khiến cho những người chứng kiến cảnh đó đều không khỏi run sợ.
Mặc dù dù bị mệnh lệnh của cấp trên ép buộc, không thể không tham gia phản loạn, cũng như đều thầm hy vọng có thể xông vào hoàng thành kiếm chút vàng bạc tài bảo làm chỗ dựa cho nửa đời còn lại. Nhưng khi chứng kiến An Nam Tướng Quân đột nhiên từ biên quan xa xăm cưỡi rồng trở về, thì có là tướng sĩ ngự lâm quân tâm chí kiên định nhất cũng không khỏi thấy sợ hãi. Họ quan sát vị An Nam Tướng Quân bộ dạng gầy yếu nhưng thực chất lại cường hãn vô cùng, từ đáy lòng không khỏi dâng lên một cảm giác bất lực, không một ai dám nảy lòng đối địch với hắn.
So với ngự lâm quân, tâm tình của tướng sĩ cảnh vệ bộ đội tốt hơn nhiều. Mặc dù bọn họ thuộc quyền quản lý của của cửu thành binh mã ti, là thuộc hạ của Lý Tiểu Dân, nhưng thời gian Lý Tiểu Dân đến cửu thành binh mã ti còn ngắn, hắn cũng không có thời gian chạy tới quân doanh để xem xét bọn họ nên đại đa số chưa được thấy cảnh hắn đại phát thần uy. Họ đứng từ xa nhìn Lý Tiểu Dân đứng ở trên thành, mặc dù cũng thấy sợ hãi trước khả năng cưỡi rồng của hắn, nhưng cũng chỉ hơi hơi sợ mà thôi. Họ chỉ mong lời Tiền Ngũ Lâm nói là sự thật, rằng chuyện vừa rồi chỉ là trò bịp gạt người, như vậy bên phe họ còn có hy vọng thắng lợi.
Đột nhiên, một loạt tiếng động rầm rập phá vỡ sự yên lặng của đêm tối. Ở hậu phương quân phản loạn đang có rất nhiều xe công thành, xe bắn đá đang chậm rãi tiến áp sát thành trì. Đầu bọc sắt của khúc gỗ trên chiếc xe công thành lóe lên những tia sáng lạnh lẽo, chúng nhắm thẳng về phía hoàng thành, ẩn ẩn có ý uy hiếp.
Trước trận hai quân, thanh âm thê lương của Tiễn Ngũ Lâm lại vang lên:" Các tướng sĩ! Khí giới công thành của quân ta đã chuyển tới, các tướng sĩ có thể hợp lực tấn công, đánh thẳng vào hoàng thành, đem lũ phản loạn Lý Tiểu Dân cùng Chu hoàng hậu lôi ra chém! Ai giết được Lý Tiểu Dân, hoặc bắt sống được Chu hoàng hậu thì đều được vạn hộ phong hầu, vinh diệu cả đời!"
Những tiếng kêu hưng phấn dần dần lan ra khắp phản quân. Trọng thưởng như vậy đã vượt quá dự đoán của đám lính. Đám lính phản loạn chưa được thấy sự lợi hại của Lý Tiểu Dân đã bắt đầu xoa tay, chuẩn bị đợi xe công thanh phá tan cửa thành liền lập tức lao vào lập công nhận thưởng!
Tướng sĩ Trấn Tà quân mỗi người đều lộ vẻ hung dữ, vung vẩy đao thương, khí thế như cầu vồng. Họ chỉ một lòng đợi địch quân lao tới liền cho đao thương nhuộm đỏ, giết cho bọn chúng hồn phi phách tán!
Gió đêm thổi tới, tay áo thiếu niên đứng hiên ngang trên tường thành tung bay, trên mặt vẫn nở một nụ cười, không xuất hiện một tia sát khí nào. Chỉ có môi hắn hơi nhúc nhích, phát ra những tin tức vô thanh theo gió đêm bay về phía trước.
Gần như cùng một lúc, đông đảo tướng lĩnh trong phản quân đột nhiên run rẩy quỵ người xuống, sắc mặt tái nhợt. Bàn tay thô ráp do quen cầm binh khí giờ nắm chặt vũ khí trong tay, mắt còn bắn ra hung quang!
Tiễn Ngũ Lâm vung vẩy đại đao, đứng ở trước trận lớn tiếng thét gào ra lệnh bộ hạ tiến lên công thành. Chợt nghe đằng sau có tiếng vó ngựa vang lên, gã quay đầu nhìn lại thì thấy là ái tướng tâm phúc của mình, Hàn Dũng, cùng vài tên tướng lĩnh ngự lâm quân đang thúc ngựa chạy tới, trong tay nắm chặt thục đồng côn, mắt lóe lên hung quan, cắn răng hô lớn:
" Tướng quân chớ lo, việc ở chiến trường cứ giao cho ta là được!:
Tiễn Ngũ Lâm mừng rỡ, chỉ ở thời điểm mấu chốt lúc chiến sự thê thảm mới biết được ai là người trung thành thật sự với mình, gã không khỏi cười to, nói:" Tốt, các ngươi đều là mãnh tướng trong quân, trung thần trong triều. Đan Dương Vương lên ngôi hoàng đế, chắc chắn sẽ trọng dụng các ngươi!"
Gã quay đầu lại căm hận trừng mắt nhìn tên tiểu thái dám dương dương tự đắc đứng trên thành, vung đại đao trong tay lên, chỉ về hướng đầu thành xa xa, giận dữ hét:" Chúng tướng nghe lệnh! Dẫn quân tấn công cho ta, giết cẩu thái giám, đoạt hoàng thành!"
Đáp lại những hào tình tráng ngữ này của gã là một gậy hung ác từ sau!
Gió mạnh ập tới, Tiễn Ngũ Lâm cảm thấy kinh ngạc, chưa kịp né tránh sau lưng liền bị thục đồng côn rắc chắc đập mạnh vào, lập tức chúi đầu ngã khỏi ngựa, nặng nề đập xuống mặt đất. Lục phủ ngũ tạng gã đau nhức, tựa như bị sức mạnh của một côn này đập cho nát hết rồi.
Cùng lúc đó, mười mấy tướng quân vệ thú quân trung thành bảo vệ đô thống cửu thành binh mã ti Mạc Thượng Trù đang dần dần tập trung quanh người hắn cũng đột nhiên gây khó dễ, đao thương cùng đâm, lấy thế hung ác vô cùng tấn công những thân binh bên người Mạc Thượng Trù. Chỉ thoáng chốc, máu tươi bắn tung, những thân binh không chút đề phòng đều kêu thảm rồi rớt xuống ngựa, chết ngay tại chỗ, mà Mạc Thượng Trù trên người bị bảy tám cây đao thương sắc bén uy hiếp, khiến y sợ tới mức thân thể béo tốt co rụt lại. Y giận giữ, mắt trợn trừng trừng nhìn những thuộc hạ cũ, cùng với đó là vẻ mặt sợ hãi vô cùng, gần như sợ vãi cả....
Hàn Dũng nhảy xuống ngựa, mặc kệ Tiễn Ngũ Lâm vẫn càng đang vùng vẫy đau đớn, một tay tóm lấy gã rồi cùng mấy đồng liêu trói chặt gã lại như cái bánh tét. Sau đó vắt ngang lên yên ngựa rồi quay lại hô hoán:
" Tiễn Ngũ Lâm tạo phản, tội không thể tha! Chúng ta nhận lệnh của An Nam Tướng Quân, thống lĩnh ngự lâm quân tới đây bắn gã. Các ngươi có thể theo ta dâng Tiễn Ngũ Lâm lên cho Lý tướng quân, không được làm trái! Nếu còn chấp mê bất ngộ, một lòng muốn phản loạn, thì lập tức giết không luận tôi, tru diệt cửu tộc!"
Sự việc thay đổi bất ngờ khiến cho mấy vạn binh lính phản quân mặt biến sắc, sợ hãi thấy những vị trưởng quan của mình đột nhiên trở nên xa lạ, chân tay không khỏi run rẩy, lúng túng không biết nên theo bên nào.
Trên tường thành, Lý Tiểu Dân có vẻ thoải mái, vỗ tay cười to, nói:" Tốt tốt tốt, các ngươi đều là trung thần lương tướng của quốc gia, tiền đồ sau này không thể hạn lượng!"
Tiễn Ngũ Lâm cả người co quắp trên lưng ngựa, đau đớn không chịu nổi, hồi lâu sau mới nhịn được, cắn chặt răng lại rít ra một câu hung ác:" Hàn Dũng! Ngày thường ta đối đãi với các ngươi không tệ, vì sao các ngươi phản bội ta?"
Hàn Dũng im lặng nhìn mấy tướng lĩnh ngự lâm quân, họ thấy vậy thì biết điều rời đi, không để ý tới Tiễn Ngũ Lâm nữa.
Chỉ còn lại một mình Hàn Dũng, thấy chung quanh không còn ai mới kề miệng tới sát tai Tiễn Ngũ Lâm, cười khổi nói:" Đừng trách ta, ta cũng không còn cách nào! Tên Lý Tiểu Dân kia quả thật là một con quỷ đất, không biết làm sao hắn lại biết được bí ẩn của chúng ta, hắn lấy nó ra uy hiếp. Hơn nữa còn có chứng cớ xác thực, nếu những việc này để cho người ngoài biết được, con mẹ nó khác nào ta đập đầu chết đâu! Không còn cách nào khác, đành phải viết thư quy hàng, lén đầu phục hắn. Vốn tưởng rằng hắn ở ngoài biên quan xa xăm sẽ không trở về kịp nên ta mới to gan lớn mật theo ngươi làm phản, ai biết được hắn có thể bay về. Lúc nãy đứng trên thành, miệng hắn mấp máy, tiếng nói đã truyền tới tai ta, nói muốn ta cùng mấy người bọn họ ra tay bắt ngươi dâng cho hắn! Thế ta mới biết, con mẹ nó mấy tên này cũng gặp xui xẻo, bị tiểu tử kia bắt thóp được, buộc phải nhắm mắt bán mạng cho hắn. Đành vậy thôi, vì già trẻ một nhà ta không thể ôm mặt nhảy sông tự vẫn được, đành phải hy sinh đại ca ngươi thôi!"
Tiễn Ngũ Lâm giờ mới hiểu được, tức tới mức ói ra máu, khóe miệng rỉ ra ít tơ máu, giọng run run vì tức giận, nói:
" Tiểu Dũng Tử, rốt cuộc là việc gì mà ngươi thà chết cũng quyết không để người khác biết?"
Hàn Dũng tiện miệng nói:" Thật ra cũng chả có chuyện gì, chỉ là nhà chúng ta..."
Lời vừa tới bên miệng đột nhiên tỉnh ngộ, Hàn Dũng không khỏi giận dữ, tức đến mức mặt mày cau có, một tay tóm lấy Tiễn Ngũ Lâm, giơ nắm đấm to như miệng bát lên, hồi lâu sau lại nhịn được giận, không có đánh vào đầu Tiễn Ngũ Lâm, y cắn răn, giọng buồn bực nói:" Con mẹ nó thiếu chút nữa là nói ra rồi, nói thật cho ngươi biết, chỉ cần ngươi nghe được một chút thôi thì cho dù Lý tướng quân cần ngươi, thì con mẹ nó ta cũng phải giết ngươi trước để diệt khẩu rồi hãy tính!"
Ở bên kia, Mạc Thượng Trù cũng lẩy bẩy như cầy sấy, giọng run run nói": Các ngươi, các ngươi sớm đã đầu hàng An Nam Tướng Quân sao?"
Các tướng lĩnh cửu thành binh mã ti đang bao vây xung quanh, cầm đao uy hiếp y thật ra đều bị Lý Tiểu Dân phái ám quỷ lén thu thập chứng cớ việc tư, nên không thể không đầu nhập vào phe hắn, mà giờ lại không thể nói ra được, đành phải hào khí can vân thét lớn lên": Chúng ta đều là trung thần lương tướng của Đại Đường, sao có thể chịu cùng ngươi tạo phản! Vừa rồi chẳng qua chỉ là lá mặt lá trái, hiện giờ An Nam Tướng Quân đã trở về, đại cục đã định, chúng ta liền thừa cơ tấn công, không cho nghịch thần tặc tử các ngươi một cơ hội phản kháng!"
Trong phản quân, các tướng lĩnh đều lớn tiếng ra lệnh binh lính bộ hạ lập tức quy hàng triều đình, thần phục Chu hoàng hậu và An Nam Tướng Quân, nếu có kẻ nào không tuân theo, nhất định giết cả nhà!
Năm trăm tên đao phủ tay đã giơ cao đao, chuẩn bị chém xuống, giết sạch Chu thị nhất môn thì đột nhiên lại xảy ra biến cố. Thấy thế cục hỗn loạn như vậy, chúng đều luống cuống mịt mờ, đao trong tay gác lên cổ các con tin, không biết là nên chém thẳng xuống hay là đưa đao về phía sau cắt đứt dây trói trên người họ.
Một tướng lĩnh ngự lâm quân thúc ngựa chạy tới, lớn tiếng quát:" Còn không mau thả thân nhân của Chu tướng gia ra, muốn bị giết tại chỗ sao?"
Thấy cấp trên hàng ngày huấn luyện mình cũng đã đầu hàng Lý Tiểu Dân, đám đao phủ sợ tới mức mặt xám như đất, cuống quýt dùng đao cắt dây trói, thả người của Chu gia ra. Có mấy tên đao phủ cả người run run nên khi cắt, không cẩn thận cắt vào da con tin thì càng thấy sợ hơn, cả đầu đầy mồ hôi, run rẩy không ngừng.
Người Chu gia tìm được đường sống trong chỗ chết thì ôm lấy nhau khóc rống lên. Tất cả nhìn về phía Chu hoàng hậu và Lý Tiểu Dân đứng trên thành, quỳ gối hét lớn:" Hoàng Hậu nương nương, An Nam tướng quân, tướng gia bị tặc nhân sát hại, nhất định phải thay người báo thù!"
Chu hoàng hậu nghe vậy thì lòng đau như đao cắt, vừa đau đớn khi lão phụ chết thảm, lại thấy may mắn khi thân nhân được cứu thoát, nàng không kìm được dùng tay áo che mặt lén nức nở, chỉ hận nơi này lắm người nhiều mắt, không thể rúc vào lòng của Lý Tiểu Dân, nằm trong lồng ngực ấm áp của hắn mà khóc một trận cho thoải mái!
Lúc này ở ngoài hoàng thành đại cục đã định, từng tốp binh lính phản quân theo lệnh quả trưởng quan lần lượt xếp lại thành hàng, lớn tiếng tuyên thệ thần phục Chu hoàng hậu cùng An Nam Tướng Quân. Dù có vài quan tướng không bị Lý Tiểu Dân khống chế, nhưng cũng tự biết mình không thể chống lại đại quân của do đồng liêu khống chế, nên chỉ đành thở dài, cùng bọn họ quản thúc binh lính, chỉ mong Lý Tiểu Dân có thể coi mình là một người trong những trung thần bình loạn, như thế cũng thỏa mãn rồi.
Ngoài thành Kim Lăng, hai đại quân đang ở thế giằng co. Chiến kỳ tung bay phần phật dưới cơn cuồng phong.
Hai đại quân này đều là binh mã cường tráng, giáp trụ sáng loáng, hơn nưuax cách ăn mặc cũng hơi giống nhau. Đây đều là bộ đội tinh nhuệ của Đại Đường, nhưng hôm nay lại lấy binh đao gặp nhau, nồi da nấu thịt.
Đan Dương Vương Lý Hùng phi khôi quán giáp, cưỡi ngựa đứng trong trận bản quân, nhìn Lý Tiểu Dân cưỡi ngựa đứng ở trước quân ở phía nam thành Kim Lăng, trong lòng vừa giận lại vừa sợ, căm hận hỏi:" Ngoại công! Cẩu thái giám này dùng biện pháp gì mà có thể hàng phục được tướng lĩnh ngự lâm quân với cửu thành binh mã ti, biến quân đội thần phục chúng ta thành của hắn?"
Đứng ở bên canh, Tiễn Tùng đồng dạng cũng mặc khôi giáp mặt trầm như nước, cưỡi trên người mình một con tuấn mã, mắt nhìn về phía xa, chòm râu hoa râm phất phơ trước ngực, y trầm giọng nói:" Bỏ đi! Là chúng ta tính toán không tường tận, không ngờ được tên tặc nhân này lại thủ đoạn như vậy, chỉ ở ngự lâm quân với cửu thành binh mã ti có mấy ngày mà đã thu được nhiều bộ hạ trung thành đến vậy! May mà hắn chưa nhậm chức trong cấm quân, trong quân cũng không có ai từng tham gia nam chinh bình loạn, nếu không ta cũng thấy không yên lòng về cấm quân!"
Ở phía sau bọn họ là mười hai vạn cấm quân, thuộc đại doanh ở ngoài thành Kim Lăng hơn mười dặm, vốn phụ trách phòng vệ bảo đảm an toàn cho vùng lân cận Kim Lăng. Sau khi tổ tôn bọn họ khổ tâm tiến hành, cuối cùng cũng thu phục được nhánh cấm quân này, định chạy tới thành ổn định thế cục. Ai ngờ được lúc chạy đến lại thấy cổng thành Kim Lăng đóng chặt, không ai ra nghênh đón bọn họ, thì không khỏi thấy kinh hãi. Hỏi ra mới biết ngự lâm quân cùng Mạc Thượng Trù đều đã bị bắt, tất cả cảnh vệ quân và ngự lâm quân tham gia phản loạn đã quy hàng Lý Tiểu Dân!
Lý Hùng và Tiễn Tùng hoảng sợ, liền sai người dựng trại ở ngoài thành, chế tạo khí giới công thành. Đang lúc chuẩn bị công thành quy mô lớn thì quân đội trong thành lại ra khỏi thành nghênh chiến, người đi đầu chính là kẻ khiến bọn họ nghiến răng thống hận, thái giám thiếu niên Lý Tiểu Dân.
Lý Hùng quay đầu lại, nhìn mưoi hai vạn cấm quân bộ hạ của mình thanh thế hiển hách; mà địch quân tuy sĩ khí dâng cao, nhưng vẫn chưa bằng một nửa của binh sĩ phe mình, lúc này gã mới thấy hơi vui mừng, chỉ là vẫn không thể yên tâm hoàn toàn, liền quay sang hỏi một người trung niên:" Đông Võng Tử pháp sư, những tướng lĩnh cấm quân kia sẽ không làm phản đấy chứ?" Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
Ở bên cạnh gã, cưỡi trên lưng một con ngựa là một người trung niên, mặc dù cưỡi chiến mã nhưng trên người lại mặc đạo bào, đầu cắm búi tóc, vẻ mặt âm trầm, nghe vậy thì cười lạnh, nói:" Điện hạ yên tâm, trừ phi bọn họ không cần tới tính mạng của thân nhân mình, còn không, ta cam đoan mọi chuyện sẽ rất ổn thỏa!"
Lý Hùng nghe vậy thì mới yên lòng, đưa mắt nhìn về địch quân phía xa xa đang giằng co với bên mình, lòng thầm suy xét xem có nên xua quân đánh thẳng, trực tiếp tiêu diệt hoàn toàn bọn họ hay không.
Trong quân trận ở phía trước, đột nhiên có một thớt chiến mã lao ra như điên, cưỡi ở trên là một viên lão tướng, râu tóc bạc phơ nhưng tinh thần vẫn rất sung mãn, phi khôi quán giáp, lão thúc ngựa chạy tới trước quân, chỉ vào cấm quân lớn tiếng hét;" Liêm Thừa Ân, Tống Hướng Bắc, các ngươi là lũ vô liêm sỉ, nhận hoàng ân như trời cao đấy dày, vì sao còn dám sinh lòng phản loạn, cùng lũ lòng lang dạ sói này mưu đồ làm bậy?"
Trong cấm quân, hơn phân nửa quan tướng nghe lão nói vậy thì không khỏi cúi đầu, mặt lộ vẻ hổ thẹn.
Hai đại tướng bị lão chỉ thẳng tên thúc ngựa ra, khom người hành lễ, cung kính nói:" Lão tướng quân, thuộc hạ có lễ!"
Tần lão tướng quân vẻ mặt khó chịu, tức giận nói:" Không cần làm ra vẻ, nói, các ngươi vì sao lại phản bội triều đình, cùng Tiễn Tùng mưu đồ phản loạn?"
Khi Tiễn Ngũ Lâm dẫn phản quân đánh vào Kim Lăng, cũng đã phái tâm phúc của mình mang binh đến bao vây Tần phủ, không cho ai ra vào. Vì còn kiêng kị uy tín trong quân của Tần Viên nên gã chưa phái người xông vào phủ bắt giết lão, mà chỉ sai quân tới giam lỏng. Về sau Lý Tiểu Dân ra tay bình diệt phản quân, phái người tới cứu người trong Tần Phủ. Tần Viên nghe nói chính bộ hạ cũ của mình phản loạn thì nổi giận đùng đùng, tự đứng ra đảm nhận nhiệm vụ ra khỏi thành chửi mắng.
Nghe Tần Viên chất vấn, hai đại tướng kia quay mặt nhìn nhau, không biết trả lời thế nào. Lại nói hai người này được một tay Tần Viên tướng quân cất nhắc mới lên được chức đại tướng, có thể nói là chịu ơn sâu nặng của lão. Việc hôm nay hai người đều là bất đắc dĩ, mặc dù xấu hổ vô cùng những cũng không nói được lên lời.
Thấy vẻ mặt cổ quái của hai người, giống như là có việc gì khó nói, Tần Viên trong bụng thấy nghi ngờ, quát hỏi:" Ta thấy hai người các ngươi cũng không phải loại lòng lang dạ sói. Nói, rốt cuộc vì sao các ngươi lại đi theo Tiễn Tùng làm phản, chẳng lẽ vì vinh hoa phú quý sao?"
Tống Hướng Bắc lắc đầu cười khổ:" Lão tướng quân hiểu nhầm rồi. Mạt tướng tuy rằng bất tài, nhưng không phải loại người thấy lợi quên nghĩa. Nhưng tính mạng của người nhà đang gặp nguy hiểm, mạng nằm trong tay người khác, vì vậy chúng ta mới đành ra hạ sách này!"
Tần Viên nghe vậy thì thấy khó hiểu, hỏi dồn, hai người ấp a ấp úng, cuối cùng mới nói chân tướng sự việc ra.
Hóa ra Tiễn Tùng lần này có mời đến pháp sư Âm Sơn Đông Võng Tử, quen dùng chú thuật hại người. Tiễn Tùng phái người đi chung quanh thu thập ngày sinh tháng đẻ của tất cả thân nhân trong nhà các tướng lĩnh cấm quân, lại mua chuộc gia nô lấy trộm tóc, quần áo của họ gắn lên người gỗ. Sau đó mỗi ngày do Đông Võng Tử thi chú triệu hồn, hút hồn phách của người thân chúng tướng lên trên người gỗ, khiến cho thân nhân chúng tướng đều bất tỉnh nhân sự, cả ngày nằm trên giường mê man, khiến chúng tướng lo lắng vạn phần, chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm thầy mua thuốc. Nhưng tất cả chỉ là vô dụng, những người bệnh vẫn không có khởi sắc.
Tiễn Tùng sai người gọi chúng tướng tới cùng một chỗ, sau mời Đông Võng Tử trong tay cầm một đống người gỗ ra, lão cười lạnh uy hiếp, chỉ cần chúng tướng tuân lệnh thì tính mạng của người nhà sẽ được bảo toàn!
Chúng tướng nghe nói tới việc phản nghịch thì nào có chịu nghe, tất cả đều nổi giận, gần như muốn trở mặt tại chỗ, xông lên giết Tiễn Tùng và Đông Võng Tử!
Tiễn Tùng có rất nhiều hộ vệ đi theo, chúng tướng không thể nào tiếp cận, mà Đông Võng Tử vẫn ngang nhiên cười, lấy một cây cương châm đâm lên một người gỗ, người chịu thuật bị chúng bắt tới liền mê man, tay bụm lấy vết thương mà rên rỉ đau đớn.
Thân nhân của những người chịu thuật, chính là các tướng lĩnh cấm quân, thấy thế lòng đau như đao cắt, không dám tiếp tục hành động hồ đồ nữa. Vì tính mạng của người nhàm, không thể không cúi đầu đồng ý làm việc phản nghịch.
Chúng tướng nhìn nhau, biết mình đang rơi vào thế yếu, đành phải cố nén giận đáp ứng. Chỉ mong Tiễn Tùng và Đông Võng Tử nói lời biết giữ lời, sau khi việc thành sẽ để thân nhân của mình sống sót bình an.
Trên chiến trường, hai tướng đem chuyện này ra nói cho Tần Viên, Tần Viên nghe được thì kinh sợ, giơ ngón tay lên thét lớn:" Lão thất phu, dùng loại độc kế này ngươi sẽ phải chịu ác báo!"
Tiễn Tùng cười lạnh, trầm giọng nói:" Lão tặc, ta nhiều lần ước hẹn với ngươi, muốn giao hảo với nhau để cùng bàn đại kế, nhưng ngươi ba lần bốn lượt từ chối, không thèm để ta vào mắt! Hôm nay đại quân ta mười hai vạn người đã tiến tới chân thành, xem ngươi có bản lĩnh gì mà dám tranh phong với hùng quân của ta?"
Tần Viên giận dữ nói:" Ngươi có mười hai vạn quân, liệu tất cả có đều nghe lời ngươi không? Thành Kim Lăng ta mấy vạn hùng bình, mọi người đồng lòng, lại có thành tường kiên cố làm chỗ dựa, xem ngươi làm thế nào đánh được! Chỉ cần đợi quân cần vương tới, các ngươi nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!"
Tiễn Tùng cảm thấy do dự, y biết lão nói không sai, nhưng Lý Hùng đứng bên lại tỏ vẻ giận dữ, tay vung đạo đao thét tướng lên:" Chúng tướng sĩ nghe lệnh, phía trước chính là nghịch tặc phản quốc, cưỡng ép thiên tử, mưu đồ làm bậy! Các ngươi chỉ cần hợp lực tấn công, sau khi đánh được thành, vào thành sẽ không cấm kỵ gì trong ba ngày! Mà thân nhân của chúng tướng cũng sẽ được phúc thọ song toàn, chắc chắn không xảy ra điều gì ngoài ý muốn! Nếu có tướng sĩ chết trận, triều đình đảm bảo cho cả nhà người đó cơm áo đầy đủ, an hưởng tuổi thọ!"
Những lời này vừa có uy hiếp, vừa có dụ dỗ, binh lính cấm quân nghe được có thể tiến vào Kim Lăng đánh cướp thì máu nóng sôi trào; còn chúng tướng nghe nói thân nhân mình có thể sống sót thì cũng không khỏi nảy lòng mong đợi, đã có người thầm hạ quyết tâm, quyết phải liều chết đánh một trận, dù có phải chết trên sa trường cũng quyết cứu bằng được thân nhân của mình, để cho họ được Tiễn Tùng, Lý Hùng chiếu cố, an hưỡng quãng đời còn lại. Dù sao Tiễn Tùng nhà cũng lắm tiền, dùng chút tiền ấy mua được danh thơm, thử hỏi sao y không mừng rỡ mà làm chứ?
Mười hai vạn cấm quân, mỗi người đều đã xắn tay áo, vung vẩy đao thương, dưới sự thống lĩnh của đám tướng lĩnh muốn liều mạng, dần dần tiến về phía trước. Có vẻ như muốn toàn quân đột kích, một lần đánh tan quân địch, đánh vào thành trì, tranh giành lập công!
Đang lúc giương cung bạt kiếm, đại chiến hết sức căng thẳng, mọi người chợt nghe thấy từng tiếng thét dài vang lên từ trên tường thành.
Trên thành Kim Lăng, một viên tiểu tướng mặc bạch bào ngân giáp, hiên ngang đứng thẳng, tay phe phẩy quạt lông, miệng mỉm cười vui vẻ nói:
" Chúng tướng cần gì phải làm vậy! Các người xem đây là ai?"
Đại tướng trong mười hai vạn cấm quân ở ngoài thành đồng thời nhìn lên, chỉ thấy sau lưng Lý Tiểu Dân có một tốp binh lính đang dìu già dắt trẻ, xung quanh là rất nhiều già trẻ phụ nhụ ( phụ nữ và trẻ em ) đứng trên tường thành. Thấy được những người này không khỏi khiến chúng tướng kinh hô thất thanh.
Bởi vì bọn họ nhận ra được, những người kia chính là thân nhân của họ!
Những người già yếu được dìu lên tường thành vẫn còn mê man, bất tỉnh nhân sự. Dù cho được dìu đỡ nhưng đứng cứ lảo đảo, trông như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ ngã vậy.
Thấy trên tường thành đầy người nhà của chúng tướng, Lý Hùng kinh hãi, quay đầu lại quát:" Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng người này không phải bị nhốt trong đại doanh sao, sao lại bị bắt tới đây thế này?"
Hỏi liền mấy tiếng mới có một nha tướng tâm phúc rụt rè sợ hãi từ trong đám người đi ra, hắn quỳ xuống trước ngựa Lý Hùng, khóc rống lên:" Điện hạ tại thượng, tiểu nhân đáng chết: Buổi sáng hôm nay tiểu nhân tới xem thì thấy quân sĩ canh giữ đều thất khiếu chảy máu nằm chết trên mặt đất, những người mà họ trông coi đều được cứu thoát!"
Lý Hùng giận dữ, vung đao chỉ vào nha tướng, giận dữ quát:" Đã xảy ra chuyện gì, vì sao không đến bẩm báo từ sớm?"
Nha tướng dập đầu khóc ròng:" Đại vương tha cho, tiểu nhân muốn tới báo cáo thì đại quân đã rời đi, khi tiểu nhân đuổi tới đây thì sự vụ trong quân bận rộn, đại vương cùng tướng gia đều không có thời gian gặp tiểu nhân, hơn nữa lắm người nhiều mắt, tiểu nhân nào dám nói lung tung!"
Lý Hùng tức giận, nổi khùng lên quát:" Người đâu, lôi tên nô tài vô dụng này ra dùng quân pháp đánh cho chết!"
Nha tướng rống lên cầu khẩn, cuống quít dập đầu, nhưng cuối cùng vẫn bị vài tên thân binh đi tới bắt rồi lôi ra đằng sau để xử phạt.
Trên tường thành, Lý Tiểu Dân phe phẩy chiếc quạt, mỉm cười nói:" Các vị tướng quân cấm quân nghe đây: quý thân hiện đều ở trong thành, được ngự lâm quân của ta bảo vệ, các vị có thể yên tâm. Chỉ đợi đại quân ta đánh bại phản tặc, chém giết đám phỉ loạn Tiễn Tùng, Lý Hùng và Đông Võng Tử, thì sẽ để chúng tướng quân đoàn tụ cả nhà, tuyệt không nuốt lời!"
Lâm Trung Lập người mặc khôi giáp đứng ở phía sau hắn lạnh lùng hét lên:" Theo giặc làm phản tội rất lớn! Chúng tướng quân nên tự tỉnh ngộ, nếu có thể dừng cương trước vực thẳm thì có thể triều đình sẽ không bắt tội. Còn nếu vẫn muốn một lòng theo giặc, thì sẽ mắc tội mãn môn sao trảm! Chúng tướng quân dù không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho thân nhân của mình một chút!"
Đối mặt với sự uy hiếp, dụ dỗ trắng trợn như vậy, các tướng lĩnh cấm quân mặt nhưu tro tàn, thật là đi trái cũng chết, sang phải cũng toi. Bây giờ thân nhân họ đang nằm trong tay Lý Tiểu Dân, chỉ cần bọn họ dẫn binh đánh tới là những binh sĩ kia liền rút yêu đao chém thân nhân họ tại chỗ, điều này càng khiến cho những tướng lĩnh vốn không muốn tạo phản càng thấy luống cuống, không biết nên làm thế nào cho phải. Nhưng có một điều chắc chắn, là bây giờ có kề đao vào cổ họ, họ cũng quyết không dẫn binh tấn công.
/210
|