Tiền Ngũ Lâm giận dữ, hắn giơ đao lên, quát lớn: "Chúng quân binh! Nghe theo lệnh ta, giết thẳng vào thành, chém hết nghịch tặc, cứu lấy hoàng thượng, chấn chỉnh triều cương!"
Mấy vạn phản quân đồng thanh rống to, dưới sự thống lĩnh của đám tướng lãnh, chậm chậm tiến về hoàng thành, chuẩn bị chém giết vào tận hoàng cung!
Đột nhiên, bên trong hoàng thành vang lên tiếng trống. Đuốc khắp nơi bùng lên, khiến đầu thành sáng rực.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám phản quân, một vị giai nhân phong hoa tuyệt đại, mặc lễ phục hoàng hậu, đừng giữa vòng vây của đám thị vệ và cung nữ, thong thả đứng trên đầu thành. Vị mỹ nữ như thiên tiên này có khí chất vô cùng cao quý, đủ để khiến đám phản quân đang tràn đầy sát ý cũng phải cảm thấy tự ti.
Thế công của đám phản quân đột nhiên ngừng lại, toàn bộ ánh mắt đám tướng sĩ đều mờ mịt nhìn lên tường thành, chăm chú nhìn vị mỹ nữ như thiên tiên kia.
Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, bình tĩnh đứng trên tường thành nhìn hai quân đang giằng co, nhìn cảnh toàn thành Kim Lăng ngập trong biển lửa, ánh mắt vẫn trầm tĩnh, nàng cao giọng nói: "Ngươi vốn là tướng quân đại đường, là nhân tài của bổn quốc, vì sao lại theo đám phản tặc tạo phản, làm nhục tổ tiên?"
Nghe thấy tiếng nói trong trẻo này, đám phản quân đều có chút do dự nhìn nhau, trên mặt không nhịn được có chút xấu hổ.
Tiền Ngũ Lâm cả người đỏ rực thúc chiến mã chạy tới hướng hoàng thành, rồi chỉ thẳng vào hoàng hậu mắng: "Tiện nhân! Ngươi cùng Chu Thái hợp mưu, ám hại hoàng đế, tưởng rằng thiên hạ không ai biết sao! Nếu để ngươi nắm được triều chính, chỉ sợ không được mấy ngày, mạng của hoàng thượng cũng sẽ nằm trong tay ngươi và Chu Thái!"
Chu hoàng hậu vẫn bình tĩnh, rồi đột nhiên nàng chuyển thành giận dữ, nhìn Tiền Ngũ Lâm, trầm giọng mắng: "Tiền Ngũ Lâm! Ngươi vốn là thống lĩnh Ngự Lâm Quân, chịu hoàng ơn sâu nặng, vì sao lại theo phản tặc Tiền Tùng, lý hùng cùng hợp mưu, muốn mưu đọat hoàng quyền chứ!"
Ánh mắt của nàng lại lướt qua những thi thể đang nằm đầy trên đất, đầu hướng về phía Cửu Thành Binh Mã Ti Mặc Thượng Trù đang trốn, rồi tức giận nói: "Mặc Thượng Trù! Ngươi vốn là quý tộc thế gia, chịu ơn nặng của vui, tại sao lại theo phường phản nghịch, chẳng lẽ một chút lương tâm cũng không có sao?"
Mặc Thượng Trù vốn đã trốn ở sau đám thủ hạ, không ngờ Chu hoàng hậu vẫn thấy hắn, vì thế hắn chỉ dám cười xấu hổ, nhưng không dám nói gì. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
Thấy Chu hoàng hậu vừa ra, đã lớn tiếng quát hỏi đám phản nghịch, chúng tướng sĩ đều hăng hái tinh thần hẳn, Tiền Ngũ Lâm rất tức giận, hắn phất tay quát: "Tiện nhân miệng lưỡi sắc bén lắm, quả thật là không thấy quan tài chưa đổ lệ mà! Người đâu, đem thủ cấp Chu Thái ra đây cho ta!"
Dứơi muôn vàn tiếng gào rống, đám thân binh bộ hạ của Tiền Ngũ Lâm nhanh chóng mang tới một cái hộp, bên trong đầy máu tươi.
Tiền Ngũ Lâm cũng không ngại máu me, tay hắn nắm chặt đám tóc rồi bời, đem cái đầu trong hộp lôi ra, giơ lên cao, rồi điên cuồng nói: "Nghịch tặc Chu Thái, đã bị chém chết! Đại quân của Đan Dương Vương đã ở ngoài thành Kim Lăng, nếu các ngươi còn không hàng, cả nhà sẽ bị xử tử!"
Đột nhiên nhìn thấy thủ cấp của ân tướng ánh mặt trợn trừng bị Tiền Ngũ Lâm giơ lên, bên trong hoàng thành, những tướng sĩ Ngự Lâm Quân từng chịu ân, mặt đầu vàng như đất, tay chân run rẩy cơ hồ không giữ đươc đao nữa.
Mà ở ngoài thành, hơn 2 vạn tướng sĩ Ngự Lâm Quân làm phản cùng với gần 4 vạn quân sĩ của Cửu Thành Binh Mã Ti nhìn thấy hành động của Tiền Ngũ Lâm, tâm tình đại chấn, la hét ỏm tỏi, khí thế cuồng bạo coi trời bằng vung!
Nhìn thấy thủ cấp của cha mình, ngay cả đến bậc nữ trung hào kiệt như chu hoàng hậu, trái tim vốn kiên định, thân thể cũng không khỏi run rẩy, nước mặt mơ hồ chảy ra, mặc dù ngọc chỉ giận dữ nhằm vào Tiền Ngũ Lâm, nhưng mà lại nghẹn lời, không nói ra được.
Tiền Ngũ Lâm thấy tình hình tốt đẹp, hắn không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn: "Chu hoàng hậu, việc đã đến nước này, ngươi còn gì để nói! Nếu ngươi không quyết định đầu hàng, ta sẽ giúp ngươi hạ quyết tâm!"
Bàn tay hắn vung lên, lập tức liền có bình lính áp giải hơn trăm người già trẻ lớn bé, lảo đảo đi ra trước hoàng thành, tiếng khóc và kêu la vang vọng lên đầu thành.
Chu hoàng hậu nghe được tiếng khóc, nàng dùng sức lắc đầu, cố để nước mặt không rơi xuống, khiến nó chảy xuôi theo đôi má ngọc ngà của nàng, ánh mắt nàng đầy vẻ thê lương, những già trẻ lớn bé này, đều là mẫu thân, di nương, cùng con cháu huynh đệ của nàng, lúc này đều đã bị Tiền Ngũ Lâm phái quân đưa đến dưới thành.
500 tên quân sĩ, cầm đại đao sắc bén trong tay, cười nanh ác đi đến bên mỗi người của Chu gia, chỉ đợi hạ lệnh một tiếng, lúc đó sẽ giết sạch những người này!
Tiền Ngũ Lâm ngửa mặt lên trời cười lớn, trong lòng đầy ý liều lĩnh. Hắn chỉ thẳng vào già trẻ của Chu gia, điên cuồng cười: "Chu hoàng hậu, ngươi nhìn những người này xem, còn không mau ha quyết định sao? Có phải là muốn ta mời thái tử điện hạ tới, ngươi lúc đó mới quyết tâm!"
Nước mặt trong suốt từ trong mắt của vị mỹ nhân phong tư tuyệt đại này. Dưới đêm gió lạnh lùng này, cảm giác như một thiếu nữ cô đơn, nàng cắn chặt răng, nàng kiên định đứng trên thành, vô số ánh mắt nhìn về phía nàng, tất cả đều cảm giác được sự thê lương cùng bất lực của nàng.
Khuôn mặt tuyệt sắc chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt nhìn ra chân trời xa xôi, nơi đó vẫn chỉ toàn bóng tối, giống như không có chút ánh sáng nào vậy.
"Nếu như chàng có thể ở đây…" Trong lòng Chu hoàng hậu, mơ hồ lại có một ý nghĩ này, vị thiếu niên có vài phần non nớt kia, lúc này lại như biến thành một ngọn núi cao không gì rung chuyển được, trở thành chỗ dựa duy nhất cho nàng hiện giờ!
Nhưng mà hắn, lại đang ở biên cảnh phương Tây xa xôi, làm sao có thể đuổi tới được, cứu lấy những tính mạng ở trong hoàng thành đây!
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng có chút chớp động, hơi cúi đầu, thở dài sâu kín một cái.
Bên ngoài hoàng thành, ánh lửa chiếu rội, Tiền Ngũ Lâm toàn thân áo giáp đỏ rực lúc này đã không còn kiên nhẫn nữa, hắn lớn tiếng quát: "Người trong thành nge đây: nếu còn không ra hàng, ta sẽ chém chết cả nhà Chu gia, rồi giết thái tử, liều chết chém giết vào hoàng cung, trừ hoàng thượng sẽ không lưu lại một ai!"
Nghe thấy lời nói đại nghịch như vậy, tất cả những tướng sĩ bên trong hoàng thành đều biến sắc.
Ngọc nhan của Chu hoàng hậu trong chớp mắt tái nhợt đi, ánh mắt căm tức nhìn chằm chằm vào Tiền Ngũ Lâm đang điên cuồng hét lớn, thân thể cao gầy mềm mại của nàng cùng run rẩy lên.
Tiền Ngũ Lâm giờ cao đại đao, điên cuồng quát lớn: "Vệ sĩ nghe lệnh! Cùng ta giơ đao lên, đợi ta ra lệnh một tiếng, đồng loạt chém đầu cả nhà phản tặc Chu gia!"
500 vệ sĩ đồng loạt nghe lệnh, phát ra những tiếng cười ác độc, nắm tóc những người nhà Chu gia, đại đao chỉ chờ một tiếng ra lệnh, sẽ biến quang cảnh dưới hoàng thành thành một đoạn đầu đài bi thảm.
Trên hoàng thàng lặng ngắt. Ánh mắt tướng sĩ trong thành đầu hung hăng nhìn thằng điên Tiền Ngũ Lâm đang gào thét, chỉ hận mình không có nặng lực chém giết đám phản quân ở bên ngoài!
Cuồng phong nổi lên, chiến kỳ tung bay. Ngay lúc trong lòng tướng sĩ trấn tà quân đầy bi phẫn, cơ hồ sắp không khống chế nổi chính mình nữa, thì đột nhiên ở phía chân trời xuất hiện một đóa hồng vân.
Ở chân trời mờ tối, bỗng nhiên xuất hiện một mảng ánh sáng, dần dần phát ra ánh sáng màu hồng rực rỡ, hơn nữa vừa bay tới lại vừa lớn dần lên.
Đám phản quân ngoài thành, vốn đang lớn tiếng hò reo, ra lệnh cho đám hộ thành đầu hàng để tránh cái chết; nhưng đột nhiên lại thấy ánh mắt quân sĩ trấn tà quân sáng lên, chúng không khỏi tò mò, quay đầu nhìn về chân trời, vừa nhìn thì lập tức cả đám đều ngây ngốc, trong miệng cũng không phát ra được thanh âm gì.
Tiếng hò hét vốn vang trời nay yếu hẳn, điều này khiến đám tướng lĩnh phản quân rất buồn bực. Chúng cũng quay đầu nhìn lại, không nhìn thì thôi, chứ vừa nhìn thì lại ngốc luôn, cứ nhìn mãi về chân trời. Cho dù là Tiền Ngũ Lâm, cũng đã ngừng hẳn la hét, hắn nhìn về phía chân trời, trong lòng bỗng nổi lên điềm xấu.
Làn mây đỏ dần tiến gần, lúc này mọi người đều không tự chủ hít một hơi thật sâu.
Đám mây đỏ này, hóa ra lại là một con cự long màu đỏ rực đang giương nanh múa vuốt trên không trung.
Ở trên lưng rồng, mơ hồ còn có một bóng người đang đứng. Đến khi cự long tới gần, lúc này mới thấy rõ người trên lưng rồng, tất cả đều không nhịn được kinh hô.
Tiếng kinh hô như sóng lớn hướng về phía đầu thành, lúc này mỹ nhân khuôn mặt trắng bệch, lòng đang đau như cắt, run rẩy muốn ngã lại đột nhiên la lên, trong lòng có một tia chờ mong, cũng bất chấp trước mặt mọi người lộ ra vẻ mềm yếu, nàng lập tức giơ bàn tay ngọc lên lau nước mắt, sau đó nhìn về phía bầu trời, rồi cũng lại rơi vào ngây ngốc.
Ở trên người con cự long màu đỏ rực đang huy vũ đôi long trảo bay trên trời cao, có một thiếu niên đang mỉm cười ngồi ngay ngắn, rõ ràng đó chính là An Nam tướng quân, nhất đẳng bá tước, phó thống lĩnh Ngự Lâm Quân, phó đô thống Cửu Thành Binh Mã Ti, lý tiể dân!
Thanh âm hoảng sợ liên tục phát ra từ trong mồm đám quân lính. Chúng ngờ ngác nhìn cự lòng đang gầm thét, cùng với vị An Nam tướng quân đang ngồi ngay ngắn trên nó, trong lòng rất khiếp sợ, khiến chúng không dám nhúc nhích.
Cự long bay múa trên mây, chỉ thoáng sau đã tới trên đầu thành, hắn vỗ nhẹ vào thân rồng, mà con cự long này giống như là hiểu lệnh, nó cúi đầu xuống, nhanh chóng nhằm phía hoàng thành.
Xích Long lớn như vậy lại đang lao xuống hoàng thành, điều này khiến cả đám quân sĩ đều vô cùng run sợ. Nhìn đầu cự long này, chắc cũng lớn bằng nửa hoàng thành, nếu nó cứ lao xuống, không phải là tường thành sẽ bị đụng nát sao!
Ngay lúc chúng tướng sĩ và đám thị nữ còn đang kinh hoảng né tránh, nhưng mà mỹ nữ tuyệt sắc kia lại vẫn kiên cường đứng trên đầu thành, hai mắt đầy lệ, nàng nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia không nháy mắt, lửa tình trong lòng bùng lên, cơ hồ là muốn hòa tan hắn.
Cự long gầm nhỏ, khiến mặt đất run rẩy. Lúc đến gần đầu thành, tốc độ của nó chậm dần, thong thả bay xuống ngoài hoàng thành, thân hình thô lớn của nó hạ xuống cũng còn cao hơn là đầu thành.
Thiếu niên đừng trên lưng Xích Long cũng tiêu sái đứng dậy, hắn nhìn đầu thành gần ngay trước mắt mỉm cười, thả người đi xuống đầu thành.
Hắn mặc quần áo trắng như tuyết, dưới cơn gió thổi mại, thong thả hạ xuống đất. Nhìn Chu hoàng hậu trước mặt đầy nước mắt, hắn thấy trong lòng ấm áp hẳn, ánh mắt đầu tình ý, lẳng lặng nhìn giai nhân kiều nhược này.
Đầu của Xích Long, cho dù đã hạ xuống đất, nhưng vẫn vô cùng to lớn, còn cao hơn cửa cung gấp mấy lần. Dưới sự sợ hãi của đám phản quân, Xích Long đột nhiên rống lớn, thân thể nó bay lên, tạo ra cuồng phong, khiến cho đám phản quân đang đừng ngã phần lớn trên mặt đất.
Cự long bay lên không, sau đó cứ quay cuồng gào thét, ánh mắt đầy vẻ kinh bỉ nhìn xuống đám phản quân, sau đó nó bay về phía chân trời, rất nhanh đã mất bóng.
Cự long kinh khủng như vậy, đã hoàn toàn vượt qua mọi sự tưởng tượng của đám phản quân. Cho dù cự long đã rời đi, bọn họ không cần sợ nữa, nhưng mà ánh mắt vẫn đầy sợ hãi nhìn về phía người lãnh đạo chính, phó thống lĩnh Ngự Lâm Quân cũng là phó đô thống Cửu Thành Binh Mã Ti, An Nam tướng quân Lý Tiểu Dân.
Thiếu niên thanh tú phiêu dật thong thả xoay người, lạnh nhạt nhìn đám phản quân bên dưới, hắn mỉm cười, cao giọng nói: "Chúng quân binh, các ngươi vốn là quân đội hộ vệ Kim Lăng, vì sao đêm nay lại đến làm loạn nơi này?"
Thanh âm trong sáng cao vút này, truyền vào tai cả mấy vạn quân sĩ, sau đó thì vang lên rất nhiều tiếng đinh đang, thì ra là binh khí trong tay đám phản quân đang rơi xuống.
Dưới sự chiếu rọi của ánh lửa, rất nhiều binh lính vô lực quỳ xuống, cả người đếu sợ hãi run rẩy, có chết cũng không dám ngầng đầu, nhìn kỹ An Nam tướng quân uy nghiêm vô thượng đang đứng trên hoàng thành.
/210
|