*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không khí lặng ngắt như tờ.
Ba Tám im lặng đối mắt với Diệp Trần.
“Tôi vẫn nhớ, tôi là người đã có đối tượng.”
Diệp Trần trịnh trọng nói. Ba Tám chột dạ, liền đó, nghe thấy Diệp Trần nói câu tiếp theo: “Anh không thể bỏ tôi ở một nơi tràn ngập cám dỗ dụ hoặc như vậy được, tôi không giữ mình nổi mất!”
Nữ vương, một nữ vương có thể lựa chọn bạn giường, đối với một con chó háo sắc, đây đúng là khiêu khích trắng trợn!
Cô nhất định phải bình tĩnh, cô nhất định phải kiềm chế bản thân, cô chỉ có thể nói: “Tuy tôi đã quyết định đời này sẽ không để nhân vật phản diện yêu mình nhưng tôi cũng không thể phản bội anh ta phải không, anh giao nhân vật này cho tôi rốt cuộc là có ý gì hả?”
“Đây cũng đâu phải là do tôi muốn giao cho cô đâu.” Ba Tám bó tay, “Cô tưởng cô muốn làm ai thì làm à? Cái này phải xem độ tương thích nữa. Ở thế giới này, ngoài cái thân thể này còn thân thể của một cô gái nghèo là thích hợp đấy, cô gái đó thân thể tàn tật, nợ nần chồng chất, cô chọn đi, cô muốn làm cô ấy thì tôi đổi cho cô ngay.”
“Không cần.” Diệp Trần lập tức trịnh trọng nói, “Tôi muốn rèn luyện ý chí, hãy để tiền tài mỹ nhân ăn mòn tôi đi. Tôi chịu được!”
Ba Tám: “…”
Trong lúc hai người nói chuyện, Ba Tám chuyển trí nhớ của chính chủ cho Diệp Trần.
Người này cũng tên là “Diệp Trần”, vốn có một người chị, tên là Diệp Linh. Ngay từ khi mới sinh, Diệp Linh đã được lập làm thái tử, tính tình từ nhỏ đã bướng bỉnh, kiêu ngạo không ai bằng, thường xuyên bắt nạt cô em gái “Diệp Trần”, mẹ của hai người lại có tính tình nham hiểm, độc ác, lạnh lùng, những chuyện kiểu như Diệp Linh bắt nạt Diệp Trần, bà đều mặc kệ. Vậy nên “Diệp Trần” bị bắt nạt từ nhỏ tới lớn, hình thành nên nhân cách nội tâm vặn vẹo, ngoài mặt ngụy trang là người dịu dàng, hồn nhiên, đồng thời trong lòng lại hoang dâm, bạo ngược.
Có rất ít người biết được bộ mặt bạo ngược của cô, chỉ những người luôn đi theo bên người cô lại có thân phận thấp hèn mới bị cô đem ra trút giận. Vậy là những người bên cạnh cô thì vô cùng e sợ cô, còn toàn bộ con dân, triều thần thì lại đều yêu kính cô.
Nhờ vào chiếc mặt nạ này cùng khả năng ẩn nhẩn, “Diệp Trần” cuối cùng cũng xử được Diệp Linh, được mọi người ủng hộ, mười bốn tuổi đăng cơ lên ngai nữ vương.
Theo nội dung thế giới gốc, sau khi đăng cơ nữ vương, cô liền phóng túng hoàn toàn sự hoang đường của bản thân, tìm kiếm rất nhiều bạn giường, người được yêu thích nhất chính là Minh Hạo và Lục Lương, sau này yêu Minh Hạo, ruồng rẫy Lục Lương. Sau khi Lục Lương hãm hại Minh Hạo, kẻ làm Minh Hạo bị thương là cô ấy nhưng đến lúc chân tướng bị vạch trần thì cô ấy lại gán tội lên đầu Lục Lương, Lục Lương đào tẩu sang thiên hà khác, hận thiên hà Á Đông tận xương tủy, sau này còn làm nổ toàn bộ thiên hà, những chuyện này không hẳn không có liên quan đến những việc “Diệp Trần” đã làm.
Diệp Trần yêu Minh Hạo sâu sắc nhưng Minh Hạo từ đầu chí cuối không hề thích cô ấy, trước đây phải lên giường với cô chỉ là chuyện bất đắc dĩ, người thực sự trong tim Minh Hạo là em họ của “Diệp Trần”, Diệp Hiểu Hiểu, một nữ nghị viên rất nổi danh. Vị Diệp Hiểu Hiểu này không đẹp bằng “Diệp Trần”, tất nhiên rồi, kỳ thực phóng mắt nhìn khắp thiên hà cũng chẳng có mấy cô gái có thể so được với vẻ đẹp của Diệp Trần, nhưng cô gái này dịu dàng, lương thiện, quang minh lỗi lạc, ôm cả thiên hạ trong lòng…
Nói đơn giản, chính là những điểm nam chính chính trực Minh Hạo thích nhất.
Sau khi hai người mắt qua mày lại với nhau, Minh Hạo và Diệp Hiểu Hiểu lợi dụng tình yêu của Diệp Trần, hợp mưu với nhau hạ bệ Diệp Trần, Minh Hạo trở thành tân quốc vương Liên minh Á Đông, Diệp Hiểu Hiểu là vương hậu, còn Diệp Trần…
Hạng nhân vật lót đường thế này, tất nhiên là ngoẻo.
“Nhiệm vụ của cô cũng như những lần trước, một là ngăn cản Lục Lương hắc hóa, không được để hắn sau này làm nổ cả một thiên hà hay những loại chuyện điên cuồng tương tự.”
“Hai là làm cho Lục Lương và Minh Hạo hợp tác với nhau, cùng kiến thiết một thiên hà tốt đẹp, phồn vinh.”
Ba Tám nói một thôi một hồi, mắt lấp lánh nhìn Diệp Trần: “Kí chủ, cô có thể làm được, đúng không!”
Diệp Trần im lặng nhìn chằm chằm vào cặp mắt sáng lấp lánh của Ba Tám, nghiền ngẫm một hồi rồi bảo: “Biểu cảm mới này của anh đẹp đấy, sau này cứ dùng nó nhìn tôi nhé.”
“Không.” Ba Tám lập tức đổi sang khuôn mặt “cười mỉm”, “Tôi từ chối. Tôi thích là bản thân không kiêu ngạo không siểm nịnh như thế này.”
Anh có chắc đấy không phải là biểu cảm trào phúng chứ?
Diệp Trần và Ba Tám đôi co một lúc, bên ngoài bỗng có tiếng thị nữ: “Bệ hạ, đại nhân quan nội thị đã đưa những người hầu đủ tư cách đến rồi, bệ hạ đã xong chưa?”
“Hả?”
Diệp Trần được thị nữ nhắc nhở thì nhớ ra.
Hiện tại, Diệp Trần vừa đăng cơ, thời điểm cô tới đây, vừa khéo là lúc Diệp Trần chọn Minh Hạo và Lục Lương làm bạn giường!
Rút kinh nghiệm từ năm thế giới trước, Diệp Trần tổng kết ra rằng, muốn nhân vật phản diện có cuộc sống hạnh phúc, cách tốt nhất là đừng yêu nhân vật phản diện. Nếu nhất định không có được, vậy chi bằng ngay từ đầu chẳng có gì hết. Chờ cô phấn đấu kiếm đủ điểm tích lũy có thể bầu bạn với anh ta cả đời thì đến lúc đó cô và nhân vật phản diện cả yêu nhau!
Trước lúc đó, đối mặt với nhân vật phản diện, chỉ cần…
Hoàn thành được nhiệm vụ là được rồi.
Cô phải học cách tuyệt tình, tránh xa nhân vật phản diện, không thể cho anh ta có cơ hội yêu mình!
Vậy nên, hôm nay tuyển chọn bạn giường, tất nhiên không thể chọn Lục Lương.
Diệp Trần ngẫm nghĩ xong, gọi thị nữ vào, rửa mặt rồi ra ngoài sảnh lớn, bắt đầu hoạt động “chọn người đẹp” ngày hôm nay.
Lúc ra ngoài, tâm tình Diệp Trần quả thực có hơi phấn khích, qua nhiều thế giới như vậy, lần đầu tiên cô có được loại đãi ngộ kiểu này, trái tim của chó háo sắc vô cùng hân hoan. Cho dù chẳng định làm gì thì cũng không có nghĩa không thể nhìn nhiều thêm một lúc.
Nhất là nhân vật phản diện, từ trước tới nay điểm nhan sắc lúc nào cũng đạt tuyệt đối, dùng để rửa mắt thì quá tuyệt vời.
Diệp Trần mang theo tâm trạng đầy mong đợi bước vào đại điện. Vừa bước qua ngưỡng cửa liền trông thấy một đám thiếu niên đồng loạt quỳ xuống, cung kính hô: “Bái kiến bệ hạ!”
Mọi người trông đều mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, lớn nhất cũng không quá hai mươi, thần thái sáng láng, đẹp trai ngời ngời.
Trải qua nhiều năm giao lưu học hỏi, phục sức ở thiên hà Á Đông vẫn giữ lại trang phục trường bào truyền thống nhưng cũng có một số thay đổi nhỏ, đại đa số mọi người đều mặc áo có cổ tay bó sát, chỉ có tầng lớp quý tộc và trường hợp lễ nghi trang trọng mới mặc đồ ống thụng. Vậy nên nhóm thiếu niên trước mặt cùng mặc đồng loạt trường bào màu đen, cổ áo không bâu, phần thân bó sát lấy cơ thể, tôn lên những đường nét nam tính nổi bật.
Diệp Trần mỉm cười bước vào, hình tượng của nhân vật là bản chất nham hiểm, ngoại hình yểu điệu, dịu dàng.
Cô gật đầu với mọi người, ngồi xuống ngai vàng, nói với họ: “Đứng lên đi.”
“Đa tạ bệ hạ!”
Mọi người đứng lên đều răm rắp, động tác hệt như đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Sau khi đứng dậy, Diệp Trần cuối cùng cũng thấy rõ được mặt họ. Những người được đứng ở đây không có ai là khó coi, chỉ cần một người ở đây xuất hiện là đã khiến đám con gái phải la hét gào rú rồi.
Họ đứng thẳng tăm tắp, vô cùng nghiêm túc.
Mỗi người một vẻ phong tình riêng, quyến rũ, rất ngầu, thư sinh, cường tráng,..
Diệp Trần nhìn đến hoa cả mắt, tim đập bùm bùm, cảm tưởng như sắp xịt máu mũi tới nơi.
Ba Tám thấy không ổn, vội vàng bảo: “Kí chủ, ăn dưa đi này, mau ăn đi, bình tĩnh nào, hạ hỏa, hạ hỏa…”
“Không được… Tôi không được rồi… Viên đạn bọc đường này có lực sát thương quá khủng khiếp…”
Ở trong đầu, Diệp Trần ngửa mặt lên, bịt mũi: “Ba Tám, mau, nhanh cho tôi một viên thuốc trợ tim loại mạnh nhất đi.”
Ở ngoài mặt, Diệp Trần vẫn mỉm cười như trước, quét mắt nhìn mọi người y như đã nhìn quen rồi, hờ hững nói: “Những người khác lui ra ngoài trước đi.”
Đám người hầu hiểu ý Diệp Trần, lập tức lui xuống, đóng cửa lại. Trong phòng lập tức chỉ còn một vị quan nội thị và nhóm người chờ được tuyển chọn là vẫn đứng ở đó.
Quan nội thị thấy xung quanh không còn ai khác, lập tức dâng lên một chiếc roi.
Diệp Trần ngẩn người nhìn chiếc roi, sau đó mới sực nghĩ ra, vào những lúc không có người, vị nữ vương này… rất thích chơi roi.
Diệp Trần đen mặt nhưng vì không thể thay đổi tính cách sẵn có của nhân vật, cô vẫn mỉm cười gật đầu, nói với vị quan nội thị Lăng Vũ đi theo mình từ nhỏ: “Ngoan lắm.”
Nói xong, cô cầm roi lên, đi xuống dưới đài cao.
“Nói tên xem.”
Diệp Trần cầm roi nâng cằm đối phương lên, bắt đầu từ người đầu hàng.
Đối phương báo danh, Diệp Trần gật đầu, không phải.
Không phải nhân vật phản diện, cũng không phải nam chính.
Nhưng ngoại hình rất khá…
Diệp Trần không tránh khỏi liếc nhiều thêm mấy lần.
Ngay sau đó liền phát hiện, thực ra người tiếp theo, cũng rất đẹp…
Trong lúc Diệp Trần chọn người, Lâm Giản Tây, à không, hiện giờ phải gọi anh ta là Lục Lương.
Lục Lương đứng nói chuyện với 666: “Cô bảo đối tượng mục tiêu của tôi chính là cô ấy hả?”
“Đúng vậy.” 666 đáp ngay, “Kí chủ, ngài cũng đã xem qua nội dung thế giới rồi. Sở dĩ Minh Hạo có thể từ một nô lệ trở thành người đứng đầu thiên hà, không thể thiếu công của cô gái này. Nếu ngài muốn thay đổi vận mệnh, bước đầu tiên là phải cướp được cơ duyên này của Minh Hạo!”
“Trước đây vị nữ vương này nâng đỡ Minh Hạo lên tới vị trí nào, sau khi ngài hạ gục được cô ta, ngài cũng có thể có được nó!”
“Chậc…”
Lục Lương liếc nhìn Minh Hạo đang đứng cách không xa.
Anh ta đến thế giới này từ năm mười tuổi, lúc đến đã ở sẵn trên xe nô lệ, bắt đầu quen Minh Hạo từ lúc đó, dựa theo kế hoạch, lập tức đánh bạn trở thành anh em tốt với nam chính.
Sau đó, hai người cùng bị đưa tới một căn cứ chuyên bồi dưỡng lực lượng ám sát, họ nuôi đám trẻ như người xưa luyện cổ vậy, để chúng chém giết lẫn nhau, người sót lại sau cùng mới có thể trở thành ám vệ của nữ vương.
Anh ta và Minh Hạo cùng lũ trẻ mười tuổi chém giết đến mức mày không chết thì tao chết, cuối cùng chỉ còn hai người, chỉ bởi vì nữ vương nói…
“Hai người đều đẹp, sau này đưa lên giường cũng không tồi.”
Hai người chẳng bao giờ ngờ, có một ngày, phao cứu mạng lại là khuôn mặt này.
Có điều vậy cũng chẳng sao. Kể từ đó, anh ta và Minh Hạo trở thành anh em tốt. Minh Hạo khá may mắn, Lục Lương đi theo cậu ta được hưởng sái không ít, hưởng lợi nhiều đến nỗi, suýt chút nữa Lục Lương đã coi Minh Hạo là người anh em tốt thật.
Cũng may là có 666 vẫn luôn ở bên.
666 nói mấy câu, Lục Lương liền sẽ nhớ lại trong kịch bản gốc, cuối cùng Minh Hạo đã giết mình như thế nào.
Anh ta không thể chết được, cũng không muốn mất hết tất cả.
Lục Lương nhớ tới Lâm Giản Tây, Thẩm Cảnh Phùng, Elter…
Nhớ tới những chuyện từng trải qua ở năm kiếp trước, Lục Lương lạnh mặt, ngẩng đầu nhìn người con gái đang đi về phía mình.
Diệp Trần hỏi hết quá nửa hàng, cuối cùng cũng thấy được một thiếu niên có ngoại hình cực kỳ xuất chúng.
Người thiếu niên này cao hơn người đứng bên cạnh nửa cái đầu, làn da màu lúa mạch rắn chắc, khỏe mạnh, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng lại có một cặp mắt yêu cười, cho dù cố tỏ ra đứng đắn thế nào, Diệp Trần vẫn có thể nhìn thấy cảm giác giác vui vẻ trong mắt người này.
Một đôi mắt mà chỉ cần nó nhìn bạn sẽ làm bạn liên tưởng ngay tới cún cưng bạn từng nuôi, khiến bạn bất giác cảm thấy vui vẻ, yêu thương.
“Đây là nam chính, tuyệt đối chính xác luôn.”
Diệp Trần lập tức kết luận, Ba Tám cũng tỏ vẻ đồng tình.
Quả nhiên sau đó đối phương báo tên mình là “Minh Hạo”, Diệp Trần và Ba Tám liếc nhìn nhau, cười đầy đắc ý.
Vầng hào quang của nam chính quả nhiên sáng lấp lánh.
Diệp Trần gật gù: “Giữ lại.”
Minh Hạo ngạc nhiên, rõ ràng không mấy mong muốn, ấp úng nói: “Bệ hạ…”
“Gì?” Diệp Trần cười trìu mến, “Có chuyện gì sao?”
“Tôi… Tôi không muốn…”
“Không muốn gì?”
Diệp Trần mỉm cười càng tươi hơn, Lăng Vũ cau mày, bước lên nói: “Bệ hạ, để thần…”
Diệp Trần liếc nhìn Lăng Vũ, vị quan nội thị vốn am hiểu tính cách của nữ vương lập tức hiểu ý Diệp Trần, đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn kẻ vừa mở miệng ấp úng nói, tay đang nắm chặt thành quyền kia.
Muốn chết đây mà.
Lăng Vũ và những người ẩn mình ở các góc bí mật gần đó đồng loạt nghĩ, ai chẳng biết Diệp Trần đích thực là một tên quân chủ bạo ngược cỡ nào.
“Ngươi không muốn gì?” Diệp Trần mỉm cười tỏ vẻ thân thiện, “Nói ta nghe đi.”
“Tôi không muốn… làm bạn giường của bệ hạ. Tôi muốn đi học lái phi thuyền, ra chiến trường cống hiến cho Tổ quốc!”
Minh Hạo nhắm mắt lại, gom hết dũng khí để nói!
Nhiệt độ ở nơi này nháy mắt giảm mạnh, Diệp Trần mỉm cười nhìn cậu ta.
Khó thật.
Diệp Trần thầm cân nhắc, dựa theo tính cách gốc của nhân vật, cậu ta nhất định sẽ bị kéo ra đánh chết. Ở thế giới gốc, Minh Hạo cũng từng nói như vậy, kết quả…
Bị “Diệp Trần” sai người lôi ra nếm thử mỗi loại cực hình một lần, còn bắt là vẫn phải còn sống kéo về lại.
Minh Hạo còn sống quay về, từ đó ngoan như cún con.
Nhưng Diệp Trần không phải người như thế, bắt cô làm vậy với nam chính…
Cô không có gan.
Nhưng nếu phạt nhẹ quá thì nhất định là bị OOC.
*OOC: xem lại chú thích
Không khí lặng ngắt như tờ.
Ba Tám im lặng đối mắt với Diệp Trần.
“Tôi vẫn nhớ, tôi là người đã có đối tượng.”
Diệp Trần trịnh trọng nói. Ba Tám chột dạ, liền đó, nghe thấy Diệp Trần nói câu tiếp theo: “Anh không thể bỏ tôi ở một nơi tràn ngập cám dỗ dụ hoặc như vậy được, tôi không giữ mình nổi mất!”
Nữ vương, một nữ vương có thể lựa chọn bạn giường, đối với một con chó háo sắc, đây đúng là khiêu khích trắng trợn!
Cô nhất định phải bình tĩnh, cô nhất định phải kiềm chế bản thân, cô chỉ có thể nói: “Tuy tôi đã quyết định đời này sẽ không để nhân vật phản diện yêu mình nhưng tôi cũng không thể phản bội anh ta phải không, anh giao nhân vật này cho tôi rốt cuộc là có ý gì hả?”
“Đây cũng đâu phải là do tôi muốn giao cho cô đâu.” Ba Tám bó tay, “Cô tưởng cô muốn làm ai thì làm à? Cái này phải xem độ tương thích nữa. Ở thế giới này, ngoài cái thân thể này còn thân thể của một cô gái nghèo là thích hợp đấy, cô gái đó thân thể tàn tật, nợ nần chồng chất, cô chọn đi, cô muốn làm cô ấy thì tôi đổi cho cô ngay.”
“Không cần.” Diệp Trần lập tức trịnh trọng nói, “Tôi muốn rèn luyện ý chí, hãy để tiền tài mỹ nhân ăn mòn tôi đi. Tôi chịu được!”
Ba Tám: “…”
Trong lúc hai người nói chuyện, Ba Tám chuyển trí nhớ của chính chủ cho Diệp Trần.
Người này cũng tên là “Diệp Trần”, vốn có một người chị, tên là Diệp Linh. Ngay từ khi mới sinh, Diệp Linh đã được lập làm thái tử, tính tình từ nhỏ đã bướng bỉnh, kiêu ngạo không ai bằng, thường xuyên bắt nạt cô em gái “Diệp Trần”, mẹ của hai người lại có tính tình nham hiểm, độc ác, lạnh lùng, những chuyện kiểu như Diệp Linh bắt nạt Diệp Trần, bà đều mặc kệ. Vậy nên “Diệp Trần” bị bắt nạt từ nhỏ tới lớn, hình thành nên nhân cách nội tâm vặn vẹo, ngoài mặt ngụy trang là người dịu dàng, hồn nhiên, đồng thời trong lòng lại hoang dâm, bạo ngược.
Có rất ít người biết được bộ mặt bạo ngược của cô, chỉ những người luôn đi theo bên người cô lại có thân phận thấp hèn mới bị cô đem ra trút giận. Vậy là những người bên cạnh cô thì vô cùng e sợ cô, còn toàn bộ con dân, triều thần thì lại đều yêu kính cô.
Nhờ vào chiếc mặt nạ này cùng khả năng ẩn nhẩn, “Diệp Trần” cuối cùng cũng xử được Diệp Linh, được mọi người ủng hộ, mười bốn tuổi đăng cơ lên ngai nữ vương.
Theo nội dung thế giới gốc, sau khi đăng cơ nữ vương, cô liền phóng túng hoàn toàn sự hoang đường của bản thân, tìm kiếm rất nhiều bạn giường, người được yêu thích nhất chính là Minh Hạo và Lục Lương, sau này yêu Minh Hạo, ruồng rẫy Lục Lương. Sau khi Lục Lương hãm hại Minh Hạo, kẻ làm Minh Hạo bị thương là cô ấy nhưng đến lúc chân tướng bị vạch trần thì cô ấy lại gán tội lên đầu Lục Lương, Lục Lương đào tẩu sang thiên hà khác, hận thiên hà Á Đông tận xương tủy, sau này còn làm nổ toàn bộ thiên hà, những chuyện này không hẳn không có liên quan đến những việc “Diệp Trần” đã làm.
Diệp Trần yêu Minh Hạo sâu sắc nhưng Minh Hạo từ đầu chí cuối không hề thích cô ấy, trước đây phải lên giường với cô chỉ là chuyện bất đắc dĩ, người thực sự trong tim Minh Hạo là em họ của “Diệp Trần”, Diệp Hiểu Hiểu, một nữ nghị viên rất nổi danh. Vị Diệp Hiểu Hiểu này không đẹp bằng “Diệp Trần”, tất nhiên rồi, kỳ thực phóng mắt nhìn khắp thiên hà cũng chẳng có mấy cô gái có thể so được với vẻ đẹp của Diệp Trần, nhưng cô gái này dịu dàng, lương thiện, quang minh lỗi lạc, ôm cả thiên hạ trong lòng…
Nói đơn giản, chính là những điểm nam chính chính trực Minh Hạo thích nhất.
Sau khi hai người mắt qua mày lại với nhau, Minh Hạo và Diệp Hiểu Hiểu lợi dụng tình yêu của Diệp Trần, hợp mưu với nhau hạ bệ Diệp Trần, Minh Hạo trở thành tân quốc vương Liên minh Á Đông, Diệp Hiểu Hiểu là vương hậu, còn Diệp Trần…
Hạng nhân vật lót đường thế này, tất nhiên là ngoẻo.
“Nhiệm vụ của cô cũng như những lần trước, một là ngăn cản Lục Lương hắc hóa, không được để hắn sau này làm nổ cả một thiên hà hay những loại chuyện điên cuồng tương tự.”
“Hai là làm cho Lục Lương và Minh Hạo hợp tác với nhau, cùng kiến thiết một thiên hà tốt đẹp, phồn vinh.”
Ba Tám nói một thôi một hồi, mắt lấp lánh nhìn Diệp Trần: “Kí chủ, cô có thể làm được, đúng không!”
Diệp Trần im lặng nhìn chằm chằm vào cặp mắt sáng lấp lánh của Ba Tám, nghiền ngẫm một hồi rồi bảo: “Biểu cảm mới này của anh đẹp đấy, sau này cứ dùng nó nhìn tôi nhé.”
“Không.” Ba Tám lập tức đổi sang khuôn mặt “cười mỉm”, “Tôi từ chối. Tôi thích là bản thân không kiêu ngạo không siểm nịnh như thế này.”
Anh có chắc đấy không phải là biểu cảm trào phúng chứ?
Diệp Trần và Ba Tám đôi co một lúc, bên ngoài bỗng có tiếng thị nữ: “Bệ hạ, đại nhân quan nội thị đã đưa những người hầu đủ tư cách đến rồi, bệ hạ đã xong chưa?”
“Hả?”
Diệp Trần được thị nữ nhắc nhở thì nhớ ra.
Hiện tại, Diệp Trần vừa đăng cơ, thời điểm cô tới đây, vừa khéo là lúc Diệp Trần chọn Minh Hạo và Lục Lương làm bạn giường!
Rút kinh nghiệm từ năm thế giới trước, Diệp Trần tổng kết ra rằng, muốn nhân vật phản diện có cuộc sống hạnh phúc, cách tốt nhất là đừng yêu nhân vật phản diện. Nếu nhất định không có được, vậy chi bằng ngay từ đầu chẳng có gì hết. Chờ cô phấn đấu kiếm đủ điểm tích lũy có thể bầu bạn với anh ta cả đời thì đến lúc đó cô và nhân vật phản diện cả yêu nhau!
Trước lúc đó, đối mặt với nhân vật phản diện, chỉ cần…
Hoàn thành được nhiệm vụ là được rồi.
Cô phải học cách tuyệt tình, tránh xa nhân vật phản diện, không thể cho anh ta có cơ hội yêu mình!
Vậy nên, hôm nay tuyển chọn bạn giường, tất nhiên không thể chọn Lục Lương.
Diệp Trần ngẫm nghĩ xong, gọi thị nữ vào, rửa mặt rồi ra ngoài sảnh lớn, bắt đầu hoạt động “chọn người đẹp” ngày hôm nay.
Lúc ra ngoài, tâm tình Diệp Trần quả thực có hơi phấn khích, qua nhiều thế giới như vậy, lần đầu tiên cô có được loại đãi ngộ kiểu này, trái tim của chó háo sắc vô cùng hân hoan. Cho dù chẳng định làm gì thì cũng không có nghĩa không thể nhìn nhiều thêm một lúc.
Nhất là nhân vật phản diện, từ trước tới nay điểm nhan sắc lúc nào cũng đạt tuyệt đối, dùng để rửa mắt thì quá tuyệt vời.
Diệp Trần mang theo tâm trạng đầy mong đợi bước vào đại điện. Vừa bước qua ngưỡng cửa liền trông thấy một đám thiếu niên đồng loạt quỳ xuống, cung kính hô: “Bái kiến bệ hạ!”
Mọi người trông đều mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, lớn nhất cũng không quá hai mươi, thần thái sáng láng, đẹp trai ngời ngời.
Trải qua nhiều năm giao lưu học hỏi, phục sức ở thiên hà Á Đông vẫn giữ lại trang phục trường bào truyền thống nhưng cũng có một số thay đổi nhỏ, đại đa số mọi người đều mặc áo có cổ tay bó sát, chỉ có tầng lớp quý tộc và trường hợp lễ nghi trang trọng mới mặc đồ ống thụng. Vậy nên nhóm thiếu niên trước mặt cùng mặc đồng loạt trường bào màu đen, cổ áo không bâu, phần thân bó sát lấy cơ thể, tôn lên những đường nét nam tính nổi bật.
Diệp Trần mỉm cười bước vào, hình tượng của nhân vật là bản chất nham hiểm, ngoại hình yểu điệu, dịu dàng.
Cô gật đầu với mọi người, ngồi xuống ngai vàng, nói với họ: “Đứng lên đi.”
“Đa tạ bệ hạ!”
Mọi người đứng lên đều răm rắp, động tác hệt như đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Sau khi đứng dậy, Diệp Trần cuối cùng cũng thấy rõ được mặt họ. Những người được đứng ở đây không có ai là khó coi, chỉ cần một người ở đây xuất hiện là đã khiến đám con gái phải la hét gào rú rồi.
Họ đứng thẳng tăm tắp, vô cùng nghiêm túc.
Mỗi người một vẻ phong tình riêng, quyến rũ, rất ngầu, thư sinh, cường tráng,..
Diệp Trần nhìn đến hoa cả mắt, tim đập bùm bùm, cảm tưởng như sắp xịt máu mũi tới nơi.
Ba Tám thấy không ổn, vội vàng bảo: “Kí chủ, ăn dưa đi này, mau ăn đi, bình tĩnh nào, hạ hỏa, hạ hỏa…”
“Không được… Tôi không được rồi… Viên đạn bọc đường này có lực sát thương quá khủng khiếp…”
Ở trong đầu, Diệp Trần ngửa mặt lên, bịt mũi: “Ba Tám, mau, nhanh cho tôi một viên thuốc trợ tim loại mạnh nhất đi.”
Ở ngoài mặt, Diệp Trần vẫn mỉm cười như trước, quét mắt nhìn mọi người y như đã nhìn quen rồi, hờ hững nói: “Những người khác lui ra ngoài trước đi.”
Đám người hầu hiểu ý Diệp Trần, lập tức lui xuống, đóng cửa lại. Trong phòng lập tức chỉ còn một vị quan nội thị và nhóm người chờ được tuyển chọn là vẫn đứng ở đó.
Quan nội thị thấy xung quanh không còn ai khác, lập tức dâng lên một chiếc roi.
Diệp Trần ngẩn người nhìn chiếc roi, sau đó mới sực nghĩ ra, vào những lúc không có người, vị nữ vương này… rất thích chơi roi.
Diệp Trần đen mặt nhưng vì không thể thay đổi tính cách sẵn có của nhân vật, cô vẫn mỉm cười gật đầu, nói với vị quan nội thị Lăng Vũ đi theo mình từ nhỏ: “Ngoan lắm.”
Nói xong, cô cầm roi lên, đi xuống dưới đài cao.
“Nói tên xem.”
Diệp Trần cầm roi nâng cằm đối phương lên, bắt đầu từ người đầu hàng.
Đối phương báo danh, Diệp Trần gật đầu, không phải.
Không phải nhân vật phản diện, cũng không phải nam chính.
Nhưng ngoại hình rất khá…
Diệp Trần không tránh khỏi liếc nhiều thêm mấy lần.
Ngay sau đó liền phát hiện, thực ra người tiếp theo, cũng rất đẹp…
Trong lúc Diệp Trần chọn người, Lâm Giản Tây, à không, hiện giờ phải gọi anh ta là Lục Lương.
Lục Lương đứng nói chuyện với 666: “Cô bảo đối tượng mục tiêu của tôi chính là cô ấy hả?”
“Đúng vậy.” 666 đáp ngay, “Kí chủ, ngài cũng đã xem qua nội dung thế giới rồi. Sở dĩ Minh Hạo có thể từ một nô lệ trở thành người đứng đầu thiên hà, không thể thiếu công của cô gái này. Nếu ngài muốn thay đổi vận mệnh, bước đầu tiên là phải cướp được cơ duyên này của Minh Hạo!”
“Trước đây vị nữ vương này nâng đỡ Minh Hạo lên tới vị trí nào, sau khi ngài hạ gục được cô ta, ngài cũng có thể có được nó!”
“Chậc…”
Lục Lương liếc nhìn Minh Hạo đang đứng cách không xa.
Anh ta đến thế giới này từ năm mười tuổi, lúc đến đã ở sẵn trên xe nô lệ, bắt đầu quen Minh Hạo từ lúc đó, dựa theo kế hoạch, lập tức đánh bạn trở thành anh em tốt với nam chính.
Sau đó, hai người cùng bị đưa tới một căn cứ chuyên bồi dưỡng lực lượng ám sát, họ nuôi đám trẻ như người xưa luyện cổ vậy, để chúng chém giết lẫn nhau, người sót lại sau cùng mới có thể trở thành ám vệ của nữ vương.
Anh ta và Minh Hạo cùng lũ trẻ mười tuổi chém giết đến mức mày không chết thì tao chết, cuối cùng chỉ còn hai người, chỉ bởi vì nữ vương nói…
“Hai người đều đẹp, sau này đưa lên giường cũng không tồi.”
Hai người chẳng bao giờ ngờ, có một ngày, phao cứu mạng lại là khuôn mặt này.
Có điều vậy cũng chẳng sao. Kể từ đó, anh ta và Minh Hạo trở thành anh em tốt. Minh Hạo khá may mắn, Lục Lương đi theo cậu ta được hưởng sái không ít, hưởng lợi nhiều đến nỗi, suýt chút nữa Lục Lương đã coi Minh Hạo là người anh em tốt thật.
Cũng may là có 666 vẫn luôn ở bên.
666 nói mấy câu, Lục Lương liền sẽ nhớ lại trong kịch bản gốc, cuối cùng Minh Hạo đã giết mình như thế nào.
Anh ta không thể chết được, cũng không muốn mất hết tất cả.
Lục Lương nhớ tới Lâm Giản Tây, Thẩm Cảnh Phùng, Elter…
Nhớ tới những chuyện từng trải qua ở năm kiếp trước, Lục Lương lạnh mặt, ngẩng đầu nhìn người con gái đang đi về phía mình.
Diệp Trần hỏi hết quá nửa hàng, cuối cùng cũng thấy được một thiếu niên có ngoại hình cực kỳ xuất chúng.
Người thiếu niên này cao hơn người đứng bên cạnh nửa cái đầu, làn da màu lúa mạch rắn chắc, khỏe mạnh, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng lại có một cặp mắt yêu cười, cho dù cố tỏ ra đứng đắn thế nào, Diệp Trần vẫn có thể nhìn thấy cảm giác giác vui vẻ trong mắt người này.
Một đôi mắt mà chỉ cần nó nhìn bạn sẽ làm bạn liên tưởng ngay tới cún cưng bạn từng nuôi, khiến bạn bất giác cảm thấy vui vẻ, yêu thương.
“Đây là nam chính, tuyệt đối chính xác luôn.”
Diệp Trần lập tức kết luận, Ba Tám cũng tỏ vẻ đồng tình.
Quả nhiên sau đó đối phương báo tên mình là “Minh Hạo”, Diệp Trần và Ba Tám liếc nhìn nhau, cười đầy đắc ý.
Vầng hào quang của nam chính quả nhiên sáng lấp lánh.
Diệp Trần gật gù: “Giữ lại.”
Minh Hạo ngạc nhiên, rõ ràng không mấy mong muốn, ấp úng nói: “Bệ hạ…”
“Gì?” Diệp Trần cười trìu mến, “Có chuyện gì sao?”
“Tôi… Tôi không muốn…”
“Không muốn gì?”
Diệp Trần mỉm cười càng tươi hơn, Lăng Vũ cau mày, bước lên nói: “Bệ hạ, để thần…”
Diệp Trần liếc nhìn Lăng Vũ, vị quan nội thị vốn am hiểu tính cách của nữ vương lập tức hiểu ý Diệp Trần, đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn kẻ vừa mở miệng ấp úng nói, tay đang nắm chặt thành quyền kia.
Muốn chết đây mà.
Lăng Vũ và những người ẩn mình ở các góc bí mật gần đó đồng loạt nghĩ, ai chẳng biết Diệp Trần đích thực là một tên quân chủ bạo ngược cỡ nào.
“Ngươi không muốn gì?” Diệp Trần mỉm cười tỏ vẻ thân thiện, “Nói ta nghe đi.”
“Tôi không muốn… làm bạn giường của bệ hạ. Tôi muốn đi học lái phi thuyền, ra chiến trường cống hiến cho Tổ quốc!”
Minh Hạo nhắm mắt lại, gom hết dũng khí để nói!
Nhiệt độ ở nơi này nháy mắt giảm mạnh, Diệp Trần mỉm cười nhìn cậu ta.
Khó thật.
Diệp Trần thầm cân nhắc, dựa theo tính cách gốc của nhân vật, cậu ta nhất định sẽ bị kéo ra đánh chết. Ở thế giới gốc, Minh Hạo cũng từng nói như vậy, kết quả…
Bị “Diệp Trần” sai người lôi ra nếm thử mỗi loại cực hình một lần, còn bắt là vẫn phải còn sống kéo về lại.
Minh Hạo còn sống quay về, từ đó ngoan như cún con.
Nhưng Diệp Trần không phải người như thế, bắt cô làm vậy với nam chính…
Cô không có gan.
Nhưng nếu phạt nhẹ quá thì nhất định là bị OOC.
*OOC: xem lại chú thích
/165
|