Lâm Giản Tây không thể đáp lời Diệp Trần, cơ thể cậu ta đang phải chịu đựng cơn đau khủng khiếp.
Cậu ta cảm giác cơ thể mình như đã bị gặm sạch nhưng không biết một ý nghĩ từ đâu tới không ngừng lặp đi lặp lại với cậu ta rằng cậu ta phải sống sót, phải tiếp tục cầm cự.
Diệp Trần từng nói, chỉ cần cậu ta thắng trận so tài này, cô ấy sẽ mãi mãi ở bên cậu ta, cô ấy sẽ gả cho cậu ta.
Còn bốn năm nữa thôi là cậu ta đủ tuổi đi đăng ký kết hôn, sắp đến lúc có thể cưới Diệp Trần rồi.
Cậu ta sẽ giúp cô tìm thân thể của chính mình về, cho dù không tìm về được, cậu ta cũng sẽ giúp cô tạo ra một cái mới.
Diệp Trần còn, là mọi hy vọng còn, là mọi điều tốt đẹp còn, thế giới đẹp đẽ như vậy, sao cậu ta có thể vội vã giã từ?
Lâm Giản Tây không ngừng nhắc đi nhắc lại những điều này, cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo, không gục ngã. Giữa lúc mơ hồ, dường như trong cơ thể cậu ta xuất hiện một luồng sáng kỳ lạ. Đó là một luồng sáng màu xanh lá tỏa ra hơi lạnh khiến người ta sởn người, không biết tại sao, nó đi tới đâu, Lâm Giản Tây thấy mát lạnh, thoải mái tới đó. Nhờ vậy, Lâm Giản Tây biết, đây là thứ mấu chốt cứu mạng mình.
Cậu ta liều mạng bắt lấy chùm sáng đó, dẫn dắt nó đi khắp mọi ngóc ngách của cơ thể. Hình như nó có một loại sức mạnh thần kỳ, những vết thương hở được nó lướt qua đều nhanh chóng khép miệng.
Cậu ta muốn sống sót, cậu ta phải sống sót.
Tính mệnh này là của cậu ta, không phải của bất kỳ kẻ nào khác. Thứ cậu ta muốn, cậu ta nhất định phải có được. Cậu ta muốn đứng dậy, muốn đứng trước mặt Diệp Trần, muốn che chở cô sau lưng, muốn cản gió che mưa cho Diệp Trần.
Lâm Giản Tây thở dồn dập, Diệp Trần nhận thấy sự thay đổi ấy, dường như sau khi không còn ngọn lửa bên ngoài luyện hóa, cơ thể cậu ta đã dung nhập những ngọn lửa kia vào, hình thành một nguồn sức mạnh kỳ lạ.
Nguồn sức mạnh đó khiến cậu ta như được tái sinh, quanh người có linh khí vờn quanh, quạ đen bay tới kết thành bầy che kín bầu trời, từng đóa từng đóa mạn châu sa hoa chui từ dưới đất lên, vươn dây mây, hoa bung nở. Âm khí quanh người cậu ta chuyển động thành hình xoáy nước trên sàn đấu, ngay cả người có kiến thức uyên bác nhất trong giới phong thủy như Tố Văn cũng phải giật mình, hô lớn: “Đi mau! Không một ai được ở lại! Đi càng xa càng tốt!”
Chỉ trong một thời gian ngắn, đám người xung quanh đều đã chạy sạch, cuối cùng chỉ còn dư lại Lâm Dục đang trốn trong góc, Lâm Tuyên và Giang Hoài, cùng với Sở Thiên ở góc phòng là ở nguyên chỗ cũ.
Chưa tới mười phút, cả vùng đất tối sầm, quạ đen chắn hết toàn bộ ánh sáng, mạn châu sa hoa nở rộ khắp nơi, hơn nữa, không giống những đóa mạn châu sa hoa bình thường, mạn châu sa hoa ở nơi này còn tỏa ra quầng sáng màu xanh lá, khiến người ta có cảm giác như lạc bước vào âm tào địa phủ đường hoàng tuyền.
Lâm Tuyên vẫn đang chờ lửa tắt nhưng ngọn lửa này vẫn cứ cháy mãi chưa thôi, giống như đang không ngừng đối kháng trong cơ thể. Cuối cùng, Lâm Tuyên không kiên nhẫn nổi nữa, đang tính ra tay thì âm khí bất ngờ bùng nổ, gió cuốn thổi ào ào vào trong đám lửa.
Đám lửa đang cháy hừng hực như bị dội mưa to, lập tức nhỏ hẳn lại, âm khí càng ngày càng nặng, cả sàn đấu bị bao phủ trong một màn đen kịt, không trừ một kẽ hở. Diệp Trần đã mất tri giác từ lâu, chỉ còn biết ôm Lâm Giản Tây không nhúc nhích, dường như có chết cũng vẫn phải ôm thật chặt.
Trong cơ thể Lâm Giản Tây có một luồng sức mạnh càng ngày càng lớn mạnh, giống một cái phễu xoáy nước hút hết mọi linh lực vào bên trong. Cậu ta đấu tranh kịch liệt, thở dốc hào hển, không ngừng gọi đi gọi lại tên Diệp Trần, trong đầu là muôn hình muôn vẻ hình bóng cô. Sau một hồi, cậu ta cảm thấy một cơn đau lan khắp người, có thứ gì đó đang xé toạc cơ thể cậu ta chui ra.
Bục bục bục…
Cơ thể cậu ta nứt toác máu phun ra, sau đó miệng vết thương nhanh chóng khép lại. Một lúc sau, lại tiếp tục nứt toác thêm lần nữa.
Sau nhiều lần tái diễn cảnh tượng đó, thứ sức mạnh dữ dội trong cơ thể cậu ta dần lặng sóng, cậu ta có cảm giác như cơ thể mình đã hoàn toàn thay đổi, vạn vật xung quanh đều có vẻ chậm đi, mọi âm thanh đều nghe rõ như ghé vào sát tai nói.
Lâm Giản Tây từ từ mở mắt ra, điều đầu tiên trông thấy là Diệp Trần vẫn đang ôm cậu ta.
Cơ thể Diệp Trần đã gần như trong suốt, Lâm Giản Tây vừa động một cái, Diệp Trần liền ngã xuống. Lâm Giản Tây đưa tay đỡ người cô, run giọng gọi: “Chị… Chị ơi!!”
“Chị!” Sở Thiên nãy giờ núp một bên nhìn cũng mò ra, lao tới cạnh Diệp Trần, gào khóc rõ to: “Chị đừng đi mà, chị đừng chết…”
“Diệp Trần!”
Nghe thấy tiếng Lâm Giản Tây, trông thấy ngọn lửa quanh người Lâm Giản Tây đã tắt hẳn, Giang Hoài bất chấp tất cả, vượt qua người Lâm Tuyên, lao thẳng lên sàn đấu.
Lâm Tuyên thấy Giang Hoài hành động như vậy, tham đỏ mắt quát lên: “Nó là của ta!”
Lâm Giản Tây nghe tiếng Lâm Tuyên bèn quẳng cây roi cạnh mình qua đó, nó đập mạnh vào ngực Lâm Tuyên, đẩy người ông ta va vào vách tường đá, hộc ra một búng máu.
Giang Hoài cuống cuồng xông lên sàn đấu, ôm Diệp Trần dậy, liên tục lấy cơ man bùa dưỡng hồn ra dán lên người Diệp Trần.
Thấy Giang Hoài đến, “Diệp Trần” gắng gượng mở mắt, bình thản nhìn anh ta, nói cộc lốc: “Không chết được đâu.”
Vừa mở miệng nói liền ho ra một ngụm máu màu xanh lam.
Giang Hoài sửng sốt. Anh ta bỗng nhớ lại ba năm qua, từng ngày từng ngày mình đều thử chiêu hồn.
Anh ta cầm tay Diệp Trần, cúi đầu xuống, không còn một chút khí lực nào cả.
“Em thật là tùy tiện, Diệp Trần à,” giọng anh ta khàn đặc nhưng giọng nói thì hết sức bình thản, “em lúc nào cũng vậy, chẳng bao giờ đắn đo giữ mạng, vì chút chuyện của người khác không liên quan tới mình, vì công lý chính nghĩa trong lòng em, vì tôi rèn ngày càng mạnh mẽ, lần nào em cũng làm cho mình thương tích khắp người.”
“Anh quen rồi,” anh ta nhắm mắt lại, “lỡ như em đi, anh cũng sẽ đi theo em. Chẳng có gì vướng bận cả.”
“Diệp Trần” cúi đầu, bùa dưỡng hồn giúp hồn phách cô trở nên thật hơn một chút, không còn trong tình trạng có thể tiêu tan bất cứ lúc nào như hồi nãy nữa. Lâm Giản Tây nhìn thoáng qua “Diệp Trần” và Giang Hoài nói chuyện với nhau, cầm kiếm rời sàn đấu, đi tới trước mặt Lâm Tuyên.
Lâm Tuyên vẫn còn đang ho ra máu, sau khi bị Lâm Giản Tây đả thương, ông ta gượng đứng dậy, thấy Lâm Giản Tây bước tới đây thì liên tục bước giật lùi hòng tăng thêm chút cảm giác an toàn.
“Cha.”
Lâm Giản Tây đứng trước mặt Lâm Tuyên, mở miệng gọi ông ta, Lâm Tuyên điếng người, ngẩng phắt đầu lên: “Không phải, tao không phải cha mày, mày chỉ là một món pháp khí, đừng có gọi tao là cha. Mày chết rồi, chắc chắn là chết rồi, làm gì có kẻ nào làm pháp khí mà chưa chết…”
Càng nói, Lâm Tuyên càng lắc đầu mạnh hơn, tự trấn an bản thân: “Mày không thể chưa chết được…”
“Cha.”
“Tao không phải cha mày!” Lâm Tuyên gào lên, “Tao chỉ có một thằng con trai! Nó là Lâm Dục! Chỉ có một thôi! Tao không phải cha mày, mày đừng có gọi nữa được không!”
Lâm Giản Tây nhếch mép, cười phá lên.
“Tiếng đầu tiên tôi gọi ông là cha là để cảm ơn ông đã cho tôi tới thế giới này.”
Xung quanh văng vẳng có tiếng thú rừng kêu khiến người ta lạnh toát sống lưng. Lâm Giản Tây cầm trường kiếm trên tay, quần áo bay bay, mặt nở nụ cười ấm áp, giống như công tử nhà giầu đang dạo chơi.
Nhưng đặt nụ cười ấy giữa cảnh tượng lúc này chỉ càng làm cho người ta thêm ớn lạnh.
Lâm Tuyên nghe Lâm Giản Tây bảo vậy thì ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười của Lâm Giản Tây, vừa sợ hãi, lại vừa dấy lên chút hi vọng: “Giản Tây… Ta là cha ruột của con đây, ta… thực ra ta rất yêu con… Đều tại mẹ con, tại người Lâm gia, bọn họ giật dây ta, là bọn họ ép ta!”
Lâm Giản Tây dửng dưng dí thanh kiếm lên ngực Lâm Tuyên, nhẹ nhàng nói: “Tiếng cha thứ hai là muốn hỏi ông, thân là một người cha, phải độc ác đến mức nào mới làm ra loại chuyện như vậy với con đẻ mình?”
“Không… Là bọn họ ép ta… Giản Tây, hãy tin cha.”
Mũi kiếm đâm qua lớp y phục, người Lâm Tuyên cứng lại.
Ông ta muốn phản kháng nhưng có một sức ép khổng lồ khiến cả người ông ta không tài nào động cựa nổi, đối phương không chỉ là một thiếu niên, trong cơ thể nó ẩn chứa một nguồn năng lượng vĩ đại, không cần phải tập trung cảm nhận, không cần có pháp khí cảm ứng, chỉ cần đứng cạnh nó thôi là có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ bất phàm ấy rồi.
Lâm Tuyên run rẩy nhắm mắt lại, mũi kiếm đâm vào da thịt, cuối cùng ông ta không chịu nổi, quát to: “Thế con nói ta phải làm sao bây giờ!”
“Lâm gia đã đứng bên bờ vực suy vong, vận thế của gia tộc đã đứt, tư chất ta tầm thường, xoàng xĩnh, con bảo ta phải làm sao đây?!”
Nói xong, khóe mắt Lâm Tuyên chảy ra hai hàng lệ nhưng ông vẫn không mở mắt, không dám nhìn thẳng Lâm Giản Tây, không dám nhìn đứa con trưởng này.
“Ta sao có thể để Lâm gia suy tàn trong tay mình?! Sao ta có thể để người đời nói Lâm Tuyên ta làm gia chủ Lâm gia chẳng qua chỉ là một kẻ tầm thường! Con cho là ta không thương con sao? Con cho là sao ta lại đưa con tới cô nhi viện? Bởi vì ta không dám nuôi con, không dám đối mặt với con, không dám nhìn dám gặp con! Ta không cách nào coi con là con ta… Nếu ta coi con là con ta, ta phải làm sao mới đối diện được với những việc mình đã làm?!”
Nghe những lời này xong, sắc mặt Lâm Giản Tây vẫn bình thản.
Cậu ta biết được câu trả lời rồi, dường như cũng chẳng thấy có cảm giác gì cả.
Thuở nhỏ, đã từng không biết bao lần nghĩ, tại sao cha mẹ lại vứt bỏ mình. Cũng từng không biết bao lần nghĩ, khi mình biết được lý do, không biết có buồn bã, đau khổ không.
Thế nhưng, khi đáp án thực sự xuất hiện, cậu ta bỗng nhận ra.
Tất cả những điều này đều không quan trọng.
Vì cậu ta đã gặp được một người, cho cậu ta cảm giác, không có cha mẹ cũng không phải là điều để lại quá nhiều tiếc nuối.
Người đó đem mọi thứ tốt nhất trên đời này cho cậu ta, gặp được người đó, là một chuyện cực kỳ may mắn.
Cậu ta thấy vậy là đủ rồi.
“Tôi biết rồi.”
Chỉ đáp lại một câu như thế, Lâm Giản Tây liền đâm kiếm ngập sâu vào lồng ngực đối phương, thanh kiếm không đâm thẳng vào tâm mạch của ông ta, Lâm Giản Tây nói: “Ân oán giữa tôi và ông, coi như hết.”
Nói xong, Lâm Giản Tây rút kiếm, quay lưng bỏ đi.
Lâm Giản Tây quay trở lại sàn đấu, Diệp Trần mắt nhắm nghiền.
Hao tổn một nửa lượng năng lượng của Ba Tám Diệp Trần mới ổn định lại được, nhưng lúc này, thời gian cô còn chỉ còn một tháng.
Lâm Giản Tây quỳ bên người Diệp Trần, cô mở mắt nhìn cậu ta. Cô vừa mở mắt ra, Lâm Giản Tây liền biết ngay chị của cậu ta đã quay lại.
Cậu ta mỉm cười, ánh mắt rất mực dịu dàng: “Chị ơi, tôi thắng.”
“Tôi vẫn còn sống.”
Diệp Trần cố gắng mỉm cười: “Tôi biết là… cậu sẽ thắng mà.”
Lâm Giản Tây nhìn Giang Hoài một cái, Giang Hoài hiểu ý liền lùi ra xa.
Lâm Giản Tây đưa âm khí trong cơ thể mình vào người Diệp Trần rồi bế cô lên, định đưa cô về nghỉ ngơi nhưng mới đi được mấy bước, đằng sau có tiếng Lâm Tuyên hét to: “Hãy chăm sóc mẹ con cho tốt!”
Lâm Giản Tây dừng bước, Lâm Tuyên bịt miệng vết thương, hổn hển nói: “Ta có lỗi với con nhưng… bà ấy không có lỗi gì hết. Bà ấy… bà ấy bị nhốt dưới tầng hầm trong phòng ngủ của ta, bà ấy là một người mẹ tốt, con… hãy chăm sóc mẹ cho tốt…”
“Ừm.”
Lâm Giản Tây lạnh nhạt ừm một tiếng rồi bế Diệp Trần đi thẳng.
Diệp Trần ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Chỉ vậy thôi hả?”
“Không thì còn muốn sao nữa?”
“Ông ta muốn giết cậu.”
“Nhện Bát Âm Quỷ Diện còn đang chờ phía sau. Ông ta muốn giết tôi, dù sao cũng chưa giết được thật, tôi cho ông ta một kiếm là đủ rồi. Những chuyện còn lại, ác giả ác báo, tôi không nên là người giết ông ấy.”
“Giản Tây.” Diệp Trần yếu ớt gọi khẽ. Lâm Giản Tây cúi đầu nhìn: “Ơi?”
Diệp Trần cười dịu dàng: “Cậu trưởng thành rồi.”
Tựa vào ngực cậu ta, nghe tiếng tim đập, nhìn khuôn mặt trưởng thành của cậu ta, nghe cậu ta nói: “Tôi không nên là người giết ông ấy.”
Khoảnh khắc đó, Diệp Trần cuối cùng cũng cảm thấy, cô đã đợi được ngày cậu ta trưởng thành.
Mắt cô ươn ướt, dụi đầu vào ngực Lâm Giản Tây.
Ba Tám thều thào nói: “Kí chủ, tốt nhất cô nên đi sớm một chút, năng lượng của tôi cũng có thể tiết kiệm thêm một chút, bớt mạo hiểm đi một chút.”
Hiện tại hai người họ đều phải dựa vào một chút năng lượng ít ỏi của nó, nếu xảy ra chuyện gì, một người một hệ thống sẽ ngủm tập thể luôn.
Diệp Trần ừm một tiếng nhưng mãi không thấy nói tiếp. Chờ hai người đi ra ngoài rồi, Diệp Trần mới hỏi: “Giản Tây, “Diệp Trần” trong người tôi có chút chuyện muốn nói với Giang Hoài, cậu chờ một chút được không?”
“Được.” Lâm Giản Tây gật đầu, đứng đỡ Diệp Trần chờ Giang Hoài tới: “Cô ấy có chuyện muốn nói với anh.”
Giang Hoài ngạc nhiên, trông thấy ánh mắt của người con gái trước mặt dần dần thay đổi.
Diệp Trần và “Diệp Trần” đổi chỗ cho nhau, “Diệp Trần” vừa ra ngoài liền nói ngay với Giang Hoài: “Lần này bị thương quá nặng, phải về bí cảnh tu dưỡng, tài nguyên anh đã chuẩn bị đủ rồi chứ?”
Giang Hoài vừa nghe “Diệp Trần” nói liền biết Diệp Trần sẽ đi sớm hơn dự định, bình tĩnh đáp: “Đủ rồi.”
“Ừ.”
“Diệp Trần” gật đầu, quay sang nói với Lâm Giản Tây: “Tôi phải vào bí cảnh của Diệp gia một chuyến. Tôi muốn tách Diệp Trần trong người mình ra, đưa vào bí cảnh để tẩm bổ hồn phách cho cô ấy, chờ một thời gian sau, Diệp Trần sẽ có thân thể riêng của mình. Cậu có ý kiến gì không?”
Lâm Giản Tây ngạc nhiên, không đợi cậu ta nói gì, “Diệp Trần” lại bổ sung: “Đây là ý của cô ấy.”
Lâm Giản Tây im lặng hồi lâu, cuối cùng cậu ta hỏi: “Một thời gian là bao lâu?”
“Có thể rất dài, cũng có thể rất ngắn.”
Lâm Giản Tây ngẩn người, lát sau, cậu ta hoang mang gật đầu: “Cũng được… Thế bí cảnh của Diệp gia… tôi có thể vào không?”
“Không thể.”
“Diệp Trần” đáp dứt khoát nhưng bổ sung: “Nhưng cậu có thể đứng ở cửa nói chuyện với cô ấy. Cô ấy có thể nghe được.”
“Vậy là tốt rồi.”
Lâm Giản Tây gật đầu rồi mỉm cười: “Đã vậy thì tôi cứ ở đây chờ cô ấy là được.”
“Được.”
“Diệp Trần” nhìn sang Giang Hoài: “Vậy chúng ta đi thôi.”
“Đợi đã!” Lâm Giản Tây bất ngờ lên tiếng, “Hai người… lúc hai người tách ra, tôi có thể có mặt không?”
“Diệp Trần” và Giang Hoài đưa mắt nhìn nhau, “Diệp Trần” hỏi ý Diệp Trần trong người, Diệp Trần quay sang hỏi Ba Tám: “Ba Tám, tôi có thể rời khỏi cơ thể này, làm bộ như bị tách ra, có làm vậy được không?”
“Có thể được,” Ba Tám đáp ngay, “tôi tháo dỡ rời khỏi cơ thể Diệp Trần là được. Nhưng sau khi tháo dỡ, thời gian cô ở lại đây không thể quá ba ngày.”
Diệp Trần gật đầu: “Được.”
“Diệp Trần” nghe xong câu trả lời của Ba Tám, quay sang gật đầu với Lâm Giản Tây: “Cứ đến đi, sau khi tách ra, cô ấy phải lập tức vào trong bí cảnh.”
Lâm Giản Tây gượng gạo nói: “Được…”
“Em cũng đi!” Sở Thiên thấy ba người đã thương lượng với nhau xong bèn chen vào: “Em cũng muốn đi!”
“Đi đi đi,” Lâm Giản Tây nóng nảy nói, “Đi đâu cũng cho mày theo hết!”
Bốn người đang nói chuyện thì đằng sau bống có tiếng kêu của nhện Bát Âm Quỷ Diện, Lâm Tuyên kêu gào thảm thiết, Lâm Dục la hét ầm ĩ, bốn người liếc nhau, “Diệp Trần” nói: “Đi thôi.”
Nói xong, “Diệp Trần” liền đi về Diệp gia. Giang Hoài giật mình, bực tức nói: “Cô ấy lại chán sống rồi!”
Lâm Giản Tây và Sở Thiên không còn biết phải nói gì, cô gái này thật thú vị.
Bốn người đi thẳng về nhà họ Diệp. Giang Hoài dẫn “Diệp Trần” vào nhà. Diệp Văn Văn lập tức tính bài chuồn nhưng Giang Hoài có sắp xếp người của mình cạnh cô ta, Diệp Văn Văn vừa có chút động tĩnh, Lâm Giản Tây liền chạy tới, lôi người quay về.
Cơ thể Lâm Giản Tây hiện giờ đã được luyện hóa thành âm cốt, biến cậu ta bỗng chốc trở thành cao thủ độc nhất vô nhị đương thời.
“Diệp Trần” trói Diệp Văn Văn ngồi dưới đất, còn mình thì ở trên ghế cao, nói với mọi người trong Diệp gia: “Mọi người xem làm thế nào?”
“Ngài nói… nên làm thế nào ạ?”
Lòng tôn kính của người họ Diệp với “Diệp Trần” là xuất phát từ tận đáy lòng, cho dù “Diệp Trần” đã thành quỷ thì vẫn không thể thay đổi được thói quen dè dặt, cẩn trọng cố hữu. “Diệp Trần” nhìn Diệp Văn Văn quỳ dưới đất, kỳ thực cô cũng không biết nên làm thế nào mới phải, nhất thời không biết nên xử trí người này thế nào.
Diệp Trần biết nỗi rối lòng của “Diệp Trần” bèn nói: “Có ý định mưu sát, báo cảnh sát đưa đến chỗ công an đi.”
“Diệp Trần” giật mình, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nói với mọi người: “Giao cho công an đi, để tòa án phán quyết xem nên thế nào.”
Mọi người: “…”
Người của giới phong thuỷ giao cho công an, đây đúng là chuyện mới thấy lần đầu.
Diệp Văn Văn kinh ngạc, sau đó giận dữ gào lên: “Diệp Trần, chị bớt vờ vĩnh, giả bộ đi, muốn giết thì cứ giết đi, cứ nhất định phải làm nhục tôi như vậy sao?!”
“Xã hội pháp trị, giới phong thủy cũng chỉ là một phần trong đó.” “Diệp Trần” bình thản nói với người đứng cạnh, “Kéo đi đi.”
Diệp Văn Văn mở mồm chửi bậy nhưng rốt cuộc vẫn bị kéo đi.
“Diệp Trần” ngẩng đầu nhìn mọi người một lượt, sau đó dừng lại trên gương mặt tiều tụy của cha. Cô đi tới gần cha mình, vỗ vai ông, nhẹ nhàng nói: “Tuy con đã chết nhưng sẽ vẫn luôn ở lại trên thế gian cùng cha, vẫn còn em trai con nữa, cha đừng buồn.”
Vừa nói hết câu, ông Diệp liền bật khóc nức nở.
Mọi người: “…”
“Diệp Trần”, cô thực sự không biết an ủi người khác đâu.
Xử lý xong chuyện của Diệp gia, Diệp Trần và Giang Hoài lại cùng Lâm Giản Tây đi Lâm gia một chuyến.
Có “Diệp Trần” và Giang Hoài trợ uy, hơn nữa tự thân Lâm Giản Tây bây giờ cũng là chủ nhân của “pháp khí”, Lâm gia nhanh chóng chấp nhận vị “đại thiếu gia” mới này.
Lâm Giản Tây hỏi: “Mẹ tôi đâu?”
Mọi người ngẩn ra, dè dặt hỏi: “Phu nhân không phải… mười năm trước đã qua đời rồi sao?”
Lâm Giản Tây mặc kệ họ, đi thẳng tới phòng ngủ của Lâm Tuyên, tìm hết mọi ngóc ngách mới tìm ra được một gian mật thất.
Sau khi mở mật thất ra, đằng sau cánh cửa đóng sập của mật thất là một người phụ nữ.
Người phụ nữ đó tóc trắng như sương, bà ôm một chiếc gối, dịu dàng nói: “Giản Tây đừng khóc mà, mẹ ôm, mẹ ôm.”
Lâm Giản Tây ngẩn người, người phụ nữ quay đầu lại, nhìn Lâm Giản Tây đứng ở cửa, kinh ngạc thốt lên: “Ôi, cậu thật giống Giản Tây nhà tôi lúc lớn đấy.”
Lâm Giản Tây mấp máy môi, cuối cùng cũng bật ra một tiếng: “Mẹ.”
Cứu được mẹ ra, chắp vá mọi chuyện lại, mọi người mới biết năm đó Lâm Tuyên đã làm gì.
Năm đó, Lâm Tuyên biến Lâm Giản Tây thành mắt trận trận pháp tụ tai, là mẹ tất nhiên bà Lâm không chịu đồng ý. Thế là, Lâm Tuyên liền nhốt bà lại, nói với người ngoài rằng bà bị ốm nặng, hai năm sau, Lâm Dục chào đời.
Sau khi sinh Lâm Dục, cảm giác áy náy với đứa con đầu quá nặng nề, bà Lâm liền hóa điên. Để tránh gièm pha, Lâm Tuyên bèn nói với mọi người rằng bà Lâm đã mất, kể từ đó, bắt đầu nhốt vợ trong gian phòng tối này, nhốt trọn mười lăm năm.
Sau khi bà Lâm được thả ra, Lâm Giản Tây dốc lòng chăm sóc, Lâm gia nhìn thấy vậy mới thực sự công nhận Lâm Giản Tây là đại thiếu gia. Hiện tại, Lâm Tuyên đã mất, Lâm Dục cũng đã mất, chỉ còn sót lại Lâm Giản Tây, tất nhiên cậu ta sẽ trở thành gia chủ Lâm gia, người thừa kế của Lâm gia.
Diệp Trần không cầm cự được nên mấy ngày trước khi Lâm Giản Tây chính thức lên làm gia chủ, Diệp Trần phải về Diệp gia.
Lâm Giản Tây đi theo tới nhìn Diệp Trần tách ra khỏi cơ thể “Diệp Trần”.
Một hồn ma phân thành hai, một người vô cùng đẹp, đẹp như phượng hoàng; một người lại vô cùng thanh tú, khiến người ta liên tưởng tới hoa lê, hải đường.
Đây là ngoại hình ban đầu của Diệp Trần nhưng do tích lũy sau vài thế giới mà tướng mạo ban đầu cũng in dấu chút hình bóng của những người từng sắm vai, từ một cô gái hết sức bình thường nay đã trở nên vô cùng xinh đẹp.
Nếu đưa Diệp Trần trở về thời đại ban đầu cô sống, với ngoại hình hiện tại, có lẽ sẽ trở thành tình đầu quốc dân trong lòng cánh mày râu.
Vẻ đẹp dịu dàng, không gai góc, như cánh hoa lê, dòng nước mát khiến Lâm Giản Tây nhìn đến ngây ngẩn.
Cậu ta rụt rè đưa tay tới nhưng không sao chạm vào cô được.
“Giờ sức mạnh của tôi không đủ,” Diệp Trần nhẹ nhàng nói, “sau này mới có thể chạm vào tôi.”
“Ừm.”
Lâm Giản Tây cười: “Tôi không sốt ruột, tôi chờ chị.”
“Có thể,” Diệp Trần nhìn cậu ta, nghiêm túc biết bao, xót xa biết bao nhưng đều phải giấu diếm tất cả, Diệp Trần cẩn thận đè nén cảm xúc, đem hết dịu dàng trong lòng ra mà nói: “phải tốn rất nhiều thời gian.”
“Không sao.” Lâm Giản Tây ôn hòa đáp: “Bao lâu tôi cũng vẫn chờ chị.”
“Chăm sóc Sở Thiên cho tốt nhé, bất kể có tôi ở đó hay không, cũng không được bắt nạt thằng bé.”
“Tôi biết chị không yên tâm nó mà.” Lâm Giản Tây thở dài: “Tôi thề, tôi nhất định sẽ chăm lo cho thằng bé thật tốt. Sau này chị đừng luôn miệng nhắc nó nữa nhé?”
Họ là người theo huyền học, rất coi trọng lời thề.
Diệp Trần nghe thấy vậy cũng yên tâm.
Ngoài trời đổ mưa nhỏ, Diệp Trần nghe tiếng mưa rơi, bảo với Lâm Giản Tây: “Cậu xem, ngoài trời mưa đẹp quá.”
Lâm Giản Tây nghiêng mặt đi, phút giây ấy, cậu ta có cảm giác như có một đôi môi mềm mại lướt qua hai gò má, chỉ chạm nhẹ một cái, cậu ta giật mình quay đầu lại thì người nọ đã ngồi xuống xếp bằng tại chỗ, nhìn cơn mưa thu bên ngoài, y như thể chẳng có gì xảy ra.
Tim Lâm Giản Tây đập nhanh như bay, cậu ta cúi đầu, lí nhí nói: “Tôi… Tôi thắng.”
“Ừm.”
“Chờ chị trở về, tôi… tôi trưởng thành, là có thể cưới chị rồi.”
“Ừm…”
Diệp Trần cúi đầu, nghe mấy lời lí nhí của cậu ta, bất giác cảm thấy nước mắt muốn trào ra.
Sợ cậu ta nhìn thấy mình buồn, Diệp Trần bèn đứng dậy, xoay người đi: “Cơ thể tôi không chịu được nữa, tôi đi đây.”
“Ừ…”
Lâm Giản Tây ngẩn ngơ, trông theo Diệp Trần xoay người đi mất.
“Diệp Trần” và Giang Hoài đã đứng sẵn chờ cô, đi hết một đoạn hành lang rất dài, bước vào sau cánh cửa lớn, sau cánh cửa ấy, chính là bí cảnh của Diệp gia.
Lâm Giản Tây nhìn cô đi càng lúc càng xa, không biết tại sao nhưng bỗng có cảm giác như ở nơi đó có một con mãnh thú có thể nuốt chửng người ấy bất cứ lúc nào.
Nhưng…
Sao có thể chứ?
Lâm Giản Tây nghĩ, Diệp Trần đi là để tu dưỡng, chờ cô điều dưỡng khỏe rồi, cô có thể về, trở thành cô dâu của cậu ta.
Nhưng vào khoảnh khắc ngay trước khi cô bước vào bí cảnh, Lâm Giản Tây vẫn không nhịn được gọi cô.
“Diệp Trần!”
Diệp Trần dừng bước, quay đầu lại.
Mưa thu nặng hạt, qua màn mưa, cô trông thấy cậu trai trẻ đứng trên hành lang dài, thân thẳng dáng cao, khôi ngô tuấn tú.
Cậu ta mấp máy môi, cuối cùng chẳng qua chỉ nói câu: “Tôi chờ chị!”
“Tôi biết.”
Diệp Trần cười tươi, gật đầu: “Ừ, tôi biết.”
Lúc nói, tay cô nắm chặt thành quyền, nụ cười vẫn trong veo trên khuôn mặt, không một ai có thể nhận ra, cô đã ở bên rìa sự sụp đổ.
Diệp Trần xoay người, cất bước, bước cuối cùng để bước vào trong bí cảnh, hết thảy sau lưng đều trở nên xa xôi, trước mặt là đình đài lầu gác, đẹp không sao tả xiết.
Diệp Trần không nghe thấy gì hết, cô ngã ngồi dưới đất, bật khóc nức nở.
Trông thấy Diệp Trần rời đi, Lâm Giản Tây cuối cùng cũng không kiềm nén nổi nữa, hét to hết mọi lời trong lòng chưa kịp nói ra.
“Chị nhớ về sớm một chút nhé!”
“Muộn cũng không sao! Tôi vẫn chờ chị!”
“Cả đời này, tôi đều chờ chị!”
“Nhưng, chị nhất định phải về đấy!”
Nhất định, sẽ về.
Lâm Giản Tây khi đó, đã nghiêm túc nghĩ như vậy.
Từ đó, cậu ta vẫn luôn giữ lời hứa, vẫn luôn chờ.
Năm đầu tiên, hằng tháng Lâm Giản Tây đều đi gặp Diệp Trần một lần, đứng trước cửa vào bí cảnh, kể cho cô nghe mọi chuyện đã xảy ra. Mỗi lần kể xong, Diệp Trần lại viết cho cậu ta một lá thư hồi âm, trong thư kể cuộc sống gần đây của cô nhưng không hề nhắc gì đến những chuyện cậu ta đã kể, không một chữ.
Năm thứ năm, Lâm Giản Tây vẫn đều đặn mỗi tháng đi gặp Diệp Trần một lần, vẫn đứng ở chỗ cũ, lúc này cậu ta đã là đại đương gia nói một không nói hai của nhà họ Lâm, Lâm gia trong giới phong thủy cùng với Diệp gia và Giang gia có thể nói là tam đại gia tộc. Họ làm rất nhiều chuyện tốt, được mọi người khắp nơi ca tụng. Mỗi ngày cậu ta đều nói rất nhiều với Diệp Trần, cô vẫn hồi đáp bằng những lá thư vô thưởng vô phạt kia, không hề đề cập tới những chuyện cậu ta đã nói, không một chữ.
Năm thứ mười, người trong nhà bắt đầu giục cậu ta kết hôn. Cậu ta đến giận dỗi mấy câu với Diệp Trần, có khi nói đùa rằng “Nếu chị không ra, tôi sẽ bị người khác cướp mất đấy”, nhưng Diệp Trần vẫn không đáp lại. Kể cả có nhắc chuyện Sở Thiên, người chị rất mực quan tâm đã trưởng thành thế nào, cuộc sống may mắn ra sao, Diệp Trần cũng không hề đáp lại nửa chữ. Có đôi khi, Lâm Giản Tây nghĩ, có phải Diệp Trần đã quên mất bọn họ rồi không.
Năm thứ mười lăm, Lâm Giản Tây vẫn mỗi tháng đi gặp Diệp Trần một lần. Cậu ta chuẩn bị sẵn nhẫn kim cương, hỏi Diệp Trần có phải cô sắp về rồi không. Nhưng Diệp Trần vẫn không trả lời. Cậu ta nghĩ, có lẽ cô còn cần thêm chút ít thời gian nữa. Nhưng không sao, cậu ta có thể chờ.
Năm thứ hai mươi…
Năm thứ hai mươi lăm…
Năm thứ ba mươi…
Năm thứ bốn mươi…
Bốn mươi năm sau, Lâm Giản Tây đã già, Sở Thiên đã là lão đại của giới phong thủy, Giang Hoài đã mất từ lâu, cùng đi đầu thai với “Diệp Trần”.
Lâm Giản Tây sống một mình suốt bốn mươi năm, chưa từng có bất kỳ ai đầu gối tay ấp nhưng trên bàn tay ông ta luôn đeo một chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, tỏ rõ ông đã có người yêu.
Ông ta vẫn luôn chờ đợi, mỗi tháng một lần, chưa từng để gián đoạn chuyện đi thăm Diệp Trần. Nhưng đến tận khi ông tóc sương da mồi, cái người ông vẫn luôn chờ đợi, vẫn không thấy về.
Năm Lâm Giản Tây năm mươi tám tuổi thì lâm bệnh nặng. Lúc sắp đi, ông ta nói với Sở Thiên: “Anh muốn đi gặp chị, mày dẫn anh đi gặp chị một lần, được không?”
Sở Thiên rưng rưng lệ gật đầu bảo được. Ông ta cõng Lâm Giản Tây chạy thẳng tới Diệp gia, xông thẳng vào trong, lao vào tận trong bí cảnh.
Trong bí cảnh hai người bước vào, không có một bóng người.
Không có Diệp Trần mà họ tưởng rằng đang tĩnh dưỡng bên trong, chỉ có rất nhiều thư chất thành đống bên trong, những lá thư đó đã được viết từ rất lâu trước đây, xếp ngay ngắn từng chồng ở đó.
Lâm Giản Tây nhìn những lá thư đó, dựa vào lưng Sở Thiên, bất giác nở nụ cười.
Ông ta dùng “truy ảnh thuật” học được từ nhiều năm trước, thuật pháp có thể nhìn thấy dấu vết những việc từng xảy ra ở đây.
Năm xưa ông ta chỉ có thể nhìn thấy cảnh năm năm trước, còn hiện tại, đã có thể nhìn thấy rất rất nhiều năm trước.
Rất rất nhiều năm trước đây, cô gái ấy đã tới nơi này đúng một lần duy nhất, đứng trước ngăn tủ này, trên ngăn tủ, những xấp thư chất thành núi, cô mỉm cười nói với Giang Hoài: “Toàn bộ thư này đều là tôi viết, mỗi tháng một bức, anh nhớ gửi cho cậu ấy. Tôi viết 800 bức, chắc là đã đủ để lừa cậu ấy cả đời rồi…”
“Một lời nói dối, nếu có thể lừa được cả đời,” Diệp Trần cúi đầu mỉm cười, “so với nói thẳng cho cậu ấy biết, tốt hơn rất nhiều, phải không?”
Nụ cười của cô rất tươi tắn.
Ánh mắt của cô rất dịu dàng.
Cách bốn mươi năm, cuối cùng ông cũng gặp lại được người con gái trong trí nhớ ấy.
Cuối cùng cũng phát hiện, bốn mươi mốt năm ông chờ đợi người con gái ấy, nhất định sẽ không có ngày về như đã ước hẹn.
Ông thủy chung vẫn đợi.
Nhiều năm qua, người khác hỏi ông, có phải trong lòng ông có người rồi không?
Ông đều trả lời họ rằng…
Trong lòng tôi không có người, trong lòng tôi có quỷ.
Con quỷ này mang ở trong tim, một lần đợi dài trọn cả đời.
[Cuốn năm – Trong lòng người có quỷ: hết]
[Cuốn sáu – Nam sủng của nữ vương]
“Chỉ số bi tình: thu thập – xong.”
“Chỉ số bi thảm: thu thập – xong.”
“Tích lũy ý nguyện lội ngược dòng: thu thập – xong…”
“Mọi chỉ số đều đã chuẩn bị đủ, đạt tới tiêu chuẩn kích hoạt, 666 khởi động! Biển rộng trời sao, chờ ta vươn tới!”
Lâm Giản Tây tỉnh lại, nghe thấy một giọng nói đáng yêu đang gọi mình: “Kí chủ! Kí chủ, anh tỉnh rồi à?!”
Lâm Giản Tây hơi đau đầu, cảm giác như đang lơ lửng giữa chân không, cậu ta hỏi lại theo bản năng: “Ai vậy?”
“Kí chủ, tôi là 666!”
Một quả cầu tròn màu vàng khổng lồ xuất hiện ngay trước mắt Lâm Giản Tây, trong đầu cậu ta được rót vào vô số ký ức. Trong những ký ức đó, có lúc cậu ta tên là Cố Gia Nam, có lúc tên là Quân Diễn, có lúc tên là Elter, lại có lúc tên là Thẩm Cảnh Phùng…
Những người này ở những không gian thời gian khác nhau, có những thân phận khác nhau nhưng giữa họ đều có một điểm chung, ấy chính là họ đều yêu một người con gái tên là Diệp Trần.
Lâm Giản Tây ôm đầu, cảm thấy đau lâm râm, 666 sốt ruột gọi: “Kí chủ, anh vẫn ổn chứ?”
“Rốt cuộc cô là thứ gì vậy…”
Lâm Giản Tây nghiến răng hỏi. 666 thong thả nói: “Tôi là một hệ thống lội ngược dòng dành cho nhân vật phản diện, nghĩa như tên gọi, chúng tôi tìm được một nhân vật phản diện chuyên nghiệp, trợ giúp người đó lật đổ nhân vật chính, lội ngược dòng thành công, xưng bá thiên hạ! Kí chủ, anh chính là một nhân vật phản diện chuyên nghiệp!”
“Nhân vật phản diện chuyên nghiệp?”
Lâm Giản Tây ngẩn ra. 666 gật đầu: “Đúng vậy, vận mệnh của ngài đây nhất định là trở thành nhân vật phản diện, vì nhân vật chính phục vụ. Kí chủ xin hãy hồi tưởng một chút lại cuộc đời của mình đi, lúc nào cũng bị người khác thao túng trong tay, không nói xa, nói gần thôi, lúc ngài là Lâm Giản Tây, ngài nghĩ vì sao Diệp Trần lại nỗ lực quan tâm ngài nhiều như vậy? Không ngừng yêu cầu ngài trợ giúp Sở Thiên? Đó là bởi vì, Sở Thiên mới là nam chính của thế giới này! Diệp Trần muốn ngài làm tiểu đệ cho hắn!”
“Cô nói người tên Diệp Trần kia…” Lâm Giản Tây nhíu mày: “là vì muốn ta làm tiểu đệ cho Sở Thiên?”
“Đúng vậy.”
Răng 666 lóe sáng, nhíu nhíu lông mày gật gật gù: “Nếu tôi quan sát không sai, tôi nhận định rằng cô ấy bị trói buộc bởi một hệ thống trợ giúp nhân vật chính hoặc là một hệ thống khiến anh thay đổi triệt để. Dù sao, tóm lại cô ấy chính là một loại bàn tay vàng của nam chính. Chúng ta muốn lội ngược dòng, sau này nhất định phải nghĩ cách lợi dụng cô ấy!”
Lâm Giản Tây gật đầu, tiếp đó nói: “Cô nói nhiều như vậy, tại sao tôi phải nghe theo cô?”
666 ngẩn người: “Ngài không nghe theo tôi, ngài định tiếp tục làm nhân vật phản diện bị hành hạ tới chết à?”
“Tôi nghe theo cô, cô có khả năng gì hay ho hả?”
“Đương… đương nhiên là có.”
“Cô có cái gì hay?”
“Cái này giải thích ra thì rất phức tạp…” 666 nhăn nhó nói, “Một lời khó nói hết, dù sao, anh cứ biết là, kỳ thực trên thế giới có rất nhiều nguồn năng lượng, loại nào chính thì bọn tôi cũng không rõ. Hệ thống của chúng tôi mỗi cái có một nguồn năng lượng riêng, có cái là hủy diệt thế giới để thu được năng lượng, có cái là làm cho một người đàn ông yêu kí chủ sẽ thu được năng lượng,… Mỗi hệ thống khác nhau, đứng đầu là một máy chủ. Nguồn năng lượng của máy chủ là nguồn năng lượng trụ cột cho cả hệ thống. Ví dụ như có máy chủ có nguồn năng lượng là giấy cam kết phát triển nội dung. Máy chủ của tôi có nguồn năng lượng là giữ gìn cân bằng thiên đạo…”
“Dù sao, tóm lại, anh làm nhiệm vụ, tôi có năng lượng, tôi có năng lượng, có thể cho anh điểm tích lũy đổi vật phẩm, cũng chính là bàn tay vàng, anh biết bàn tay vàng chứ?”
“Vậy nên… chúng ta là quan hệ đôi bên cùng có lợi?”
Lâm Giản Tây gật gù, nhìn 666: “Thế nếu tôi không làm nhiệm vụ thì sao?”
666 ngẩn người, nó hoàn toàn không ngờ Lâm Giản Tây lại không muốn làm nhiệm vụ???
Đã bị bắt nạt ra nông nỗi này rồi, là con người thì đều sẽ muốn vùng lên! Anh ta lại còn không muốn làm nhiệm vụ?!!!
666 nghiêm mặt nói: “Kí chủ, nếu anh không phối hợp làm nhiệm vụ này, vậy chỉ còn nước nhận cái chết nhân đạo.”
“Cô biết không,” Lâm Giản Tây cười rộ lên, “tôi ghét nhất là người khác uy hiếp mình. Diệt tôi, cô dựa vào năng lượng của tôi, cô còn sống được chắc?”
666: “Kí chủ… Đừng vậy mà…”
“Thế rốt cuộc cô có ích gì hả?”
“Không, kí chủ, tôi rất hữu dụng đó! Tôi có thể giúp anh tiến công chiếm đóng mục tiêu, có thể nói cho anh biết chuyện xảy ra trong tương lai, có thể thỏa mãn mọi mong muốn của anh!”
“Bao gồm cả phụ nữ?”
“Bao gồm cả phụ nữ.”
“Chà,” Lâm Giản Tây gật gù, “nhưng tôi không có hứng thú với phụ nữ.”
666: “…”
Rõ ràng là anh có, không làm tẩy trừ tình cảm, giờ có mà anh còn đang khóc ấy!
666 mắng thầm Lâm Giản Tây trong bụng xong hít một hơi thật sâu: “Kí chủ…”
“Được rồi, tôi sẽ làm nhiệm vụ này.” Lâm Giản Tây chìa tay ra, “Nhưng tôi cảnh cáo cô, sau này, tuyệt đối đừng có nghĩ đến chuyện uy hiếp tôi một lần nữa, tôi là chủ nhân, cô là hệ thống, cô phục vụ tôi, hiểu chưa?”
“Hiểu…”
666 yếu ớt đáp, sau đó bắt đầu líu lo: “Kí chủ, nào nào, chúng ta đi làm nhiệm vụ đi! Tiền tài mỹ nữ, biển rộng trời sao, đều là của chúng ta! (^o^)/ “
“Ừ.” Lâm Giản Tây nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: “Bắt đầu đi.”
*****************
Lúc Diệp Trần tỉnh lại, cô đang nằm trên một chiếc giường lớn phong cách châu Âu.
Cô mặc áo choàng tơ lụa trắng muốt được thiết kế theo hơi hướng cổ phong Trung Quốc, không hề hợp với chiếc giường này. Diệp Trần ngẩn người, rụt rè gọi Ba Tám: “Ba Tám?”
“Kí chủ, chúc mừng cô!”
Ba Tám phấn khởi nói: “Đạt được nhiệm vụ cấp A! Cấp A! Chúng ta nhận được năm ngàn điểm tích lũy, sướng kinh khủng khiếp đi phải không!”
“Lâm Giản Tây,” Diệp Trần đã trải qua một lượt tẩy trừ tình cảm mới, cảm xúc về người kia đã nhạt đi rất nhiều nhưng cô biết cô đã từng dốc hết trái tim thích người đó, vậy nên mới hỏi: “Cậu ta sao rồi?”
“Rất tốt, trước khi chết mới biết chân tướng, trước khi biết chân tướng vẫn luôn vui vẻ.”
Thế này… coi là tốt?
Diệp Trần hoang mang.
Có điều cô cũng nhanh chóng điều chỉnh lại được tâm trạng, hít sâu một hơi, qua thì đã qua cả rồi, dù sao, cô cũng sẽ được gặp lại nhân vật phản diện ngay thôi!
Diệp Trần bảo ngay: “Gửi nội dung thế giới đi.”
Thế giới lần này Diệp Trần tới là một thế giới khoa học viễn tưởng tương lai, kể về câu chuyện của Minh Hạo, một thiếu niên xóm nghèo làm thế nào từng bước một xưng bá các vì sao.
Giai đoạn này, loài người đã phân chia lãnh địa dựa theo các hành tinh. Thế giới hình thành thế chân vạc ba phe, một phe chiếm lĩnh thiên hà Á Đông kế thừa văn hóa truyền thống châu Á, áp dụng chế độ quân chủ chuyên chế. Một phe chiếm lĩnh thiên hà Xít-tơ kế thừa văn hóa truyền thống Âu Mỹ, áp dụng chế độ tổng thống, còn lại là thiên hà Musen kế thừa văn hóa tôn giáo, chính giáo hợp nhất, giáo chủ đứng đầu.
Ba thiên hà không ngừng phân tranh, dân chúng trôi dạt khắp nơi, thiếu thốn về vật chất. Khi còn nhỏ, Minh Hạo và một thiếu niên quý tộc sa sút tên là Lục Lương cùng bị bán vào hoàng cung làm nô lệ, lại vừa khéo được nữ vương chọn làm ám vệ của nàng, hai cậu thiếu niên vượt qua muôn vàn trận chém giết, cuối cùng leo tới vị trí bên cạnh nữ vương.
Hai người vốn tính tình hòa hợp, tương thân tương ái, ai ngờ sau khi trưởng thành, cả hai lại cùng được nữ vương nhìn trúng chọn làm bạn giường. Sau này, nữ vương yêu Minh Hạo, cho Minh Hạo rất nhiều lợi ích, Lục Lương ghen tị với Minh Hạo, không ngừng nghĩ kế hãm hại Minh Hạo, bị Minh Hạo tố giác, Lục Lương bị bắt đuổi đi thiên hà khác, nhờ có tài năng, anh ta trở thành một vị đại tướng quân và là kẻ thù lâu năm của Minh Hạo.
Sau khi có được tình yêu của nữ vương, Minh Hạo cuối cùng trở thành kẻ nắm thực quyền ở thiên hà Á Đông, dành cả đời để đấu tranh, cuối cùng thống nhất được các thiên hà.
Diệp Trần xem xong nội dung, cảm thấy hướng phát triển câu chuyện lần này thoải mái hơn các lần trước rất nhiều, có điều vị nữ vương này…
“Nàng ta bao nhiêu tuổi rồi? Ưng ý hai thằng bé mười bảy tuổi, có biết xấu hổ hay không chứ?”
“Nàng ta tuổi chưa lớn, lúc ưng ý họ thì mới chỉ mười bảy.”
“Nhỏ vậy thôi? Chậc chậc.” Diệp Trần trầm trồ một hồi, sau đó hỏi: “À, thế lần này nhân vật của tôi là ai?”
“Nữ vương.”
Diệp Trần: “…”
Tác giả có điều muốn nói:
Xong…… Hoàn rồi……
Hôm nay không cẩn thận…… chữ nghĩa bùng nổ…… Vậy nên đăng hơi muộn, thực sự xin lỗi. Tôi vốn dĩ chỉ định viết 6000 chữ thôi……
(Chương này tác giả viết 10 593 từ)
Cậu ta cảm giác cơ thể mình như đã bị gặm sạch nhưng không biết một ý nghĩ từ đâu tới không ngừng lặp đi lặp lại với cậu ta rằng cậu ta phải sống sót, phải tiếp tục cầm cự.
Diệp Trần từng nói, chỉ cần cậu ta thắng trận so tài này, cô ấy sẽ mãi mãi ở bên cậu ta, cô ấy sẽ gả cho cậu ta.
Còn bốn năm nữa thôi là cậu ta đủ tuổi đi đăng ký kết hôn, sắp đến lúc có thể cưới Diệp Trần rồi.
Cậu ta sẽ giúp cô tìm thân thể của chính mình về, cho dù không tìm về được, cậu ta cũng sẽ giúp cô tạo ra một cái mới.
Diệp Trần còn, là mọi hy vọng còn, là mọi điều tốt đẹp còn, thế giới đẹp đẽ như vậy, sao cậu ta có thể vội vã giã từ?
Lâm Giản Tây không ngừng nhắc đi nhắc lại những điều này, cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo, không gục ngã. Giữa lúc mơ hồ, dường như trong cơ thể cậu ta xuất hiện một luồng sáng kỳ lạ. Đó là một luồng sáng màu xanh lá tỏa ra hơi lạnh khiến người ta sởn người, không biết tại sao, nó đi tới đâu, Lâm Giản Tây thấy mát lạnh, thoải mái tới đó. Nhờ vậy, Lâm Giản Tây biết, đây là thứ mấu chốt cứu mạng mình.
Cậu ta liều mạng bắt lấy chùm sáng đó, dẫn dắt nó đi khắp mọi ngóc ngách của cơ thể. Hình như nó có một loại sức mạnh thần kỳ, những vết thương hở được nó lướt qua đều nhanh chóng khép miệng.
Cậu ta muốn sống sót, cậu ta phải sống sót.
Tính mệnh này là của cậu ta, không phải của bất kỳ kẻ nào khác. Thứ cậu ta muốn, cậu ta nhất định phải có được. Cậu ta muốn đứng dậy, muốn đứng trước mặt Diệp Trần, muốn che chở cô sau lưng, muốn cản gió che mưa cho Diệp Trần.
Lâm Giản Tây thở dồn dập, Diệp Trần nhận thấy sự thay đổi ấy, dường như sau khi không còn ngọn lửa bên ngoài luyện hóa, cơ thể cậu ta đã dung nhập những ngọn lửa kia vào, hình thành một nguồn sức mạnh kỳ lạ.
Nguồn sức mạnh đó khiến cậu ta như được tái sinh, quanh người có linh khí vờn quanh, quạ đen bay tới kết thành bầy che kín bầu trời, từng đóa từng đóa mạn châu sa hoa chui từ dưới đất lên, vươn dây mây, hoa bung nở. Âm khí quanh người cậu ta chuyển động thành hình xoáy nước trên sàn đấu, ngay cả người có kiến thức uyên bác nhất trong giới phong thủy như Tố Văn cũng phải giật mình, hô lớn: “Đi mau! Không một ai được ở lại! Đi càng xa càng tốt!”
Chỉ trong một thời gian ngắn, đám người xung quanh đều đã chạy sạch, cuối cùng chỉ còn dư lại Lâm Dục đang trốn trong góc, Lâm Tuyên và Giang Hoài, cùng với Sở Thiên ở góc phòng là ở nguyên chỗ cũ.
Chưa tới mười phút, cả vùng đất tối sầm, quạ đen chắn hết toàn bộ ánh sáng, mạn châu sa hoa nở rộ khắp nơi, hơn nữa, không giống những đóa mạn châu sa hoa bình thường, mạn châu sa hoa ở nơi này còn tỏa ra quầng sáng màu xanh lá, khiến người ta có cảm giác như lạc bước vào âm tào địa phủ đường hoàng tuyền.
Lâm Tuyên vẫn đang chờ lửa tắt nhưng ngọn lửa này vẫn cứ cháy mãi chưa thôi, giống như đang không ngừng đối kháng trong cơ thể. Cuối cùng, Lâm Tuyên không kiên nhẫn nổi nữa, đang tính ra tay thì âm khí bất ngờ bùng nổ, gió cuốn thổi ào ào vào trong đám lửa.
Đám lửa đang cháy hừng hực như bị dội mưa to, lập tức nhỏ hẳn lại, âm khí càng ngày càng nặng, cả sàn đấu bị bao phủ trong một màn đen kịt, không trừ một kẽ hở. Diệp Trần đã mất tri giác từ lâu, chỉ còn biết ôm Lâm Giản Tây không nhúc nhích, dường như có chết cũng vẫn phải ôm thật chặt.
Trong cơ thể Lâm Giản Tây có một luồng sức mạnh càng ngày càng lớn mạnh, giống một cái phễu xoáy nước hút hết mọi linh lực vào bên trong. Cậu ta đấu tranh kịch liệt, thở dốc hào hển, không ngừng gọi đi gọi lại tên Diệp Trần, trong đầu là muôn hình muôn vẻ hình bóng cô. Sau một hồi, cậu ta cảm thấy một cơn đau lan khắp người, có thứ gì đó đang xé toạc cơ thể cậu ta chui ra.
Bục bục bục…
Cơ thể cậu ta nứt toác máu phun ra, sau đó miệng vết thương nhanh chóng khép lại. Một lúc sau, lại tiếp tục nứt toác thêm lần nữa.
Sau nhiều lần tái diễn cảnh tượng đó, thứ sức mạnh dữ dội trong cơ thể cậu ta dần lặng sóng, cậu ta có cảm giác như cơ thể mình đã hoàn toàn thay đổi, vạn vật xung quanh đều có vẻ chậm đi, mọi âm thanh đều nghe rõ như ghé vào sát tai nói.
Lâm Giản Tây từ từ mở mắt ra, điều đầu tiên trông thấy là Diệp Trần vẫn đang ôm cậu ta.
Cơ thể Diệp Trần đã gần như trong suốt, Lâm Giản Tây vừa động một cái, Diệp Trần liền ngã xuống. Lâm Giản Tây đưa tay đỡ người cô, run giọng gọi: “Chị… Chị ơi!!”
“Chị!” Sở Thiên nãy giờ núp một bên nhìn cũng mò ra, lao tới cạnh Diệp Trần, gào khóc rõ to: “Chị đừng đi mà, chị đừng chết…”
“Diệp Trần!”
Nghe thấy tiếng Lâm Giản Tây, trông thấy ngọn lửa quanh người Lâm Giản Tây đã tắt hẳn, Giang Hoài bất chấp tất cả, vượt qua người Lâm Tuyên, lao thẳng lên sàn đấu.
Lâm Tuyên thấy Giang Hoài hành động như vậy, tham đỏ mắt quát lên: “Nó là của ta!”
Lâm Giản Tây nghe tiếng Lâm Tuyên bèn quẳng cây roi cạnh mình qua đó, nó đập mạnh vào ngực Lâm Tuyên, đẩy người ông ta va vào vách tường đá, hộc ra một búng máu.
Giang Hoài cuống cuồng xông lên sàn đấu, ôm Diệp Trần dậy, liên tục lấy cơ man bùa dưỡng hồn ra dán lên người Diệp Trần.
Thấy Giang Hoài đến, “Diệp Trần” gắng gượng mở mắt, bình thản nhìn anh ta, nói cộc lốc: “Không chết được đâu.”
Vừa mở miệng nói liền ho ra một ngụm máu màu xanh lam.
Giang Hoài sửng sốt. Anh ta bỗng nhớ lại ba năm qua, từng ngày từng ngày mình đều thử chiêu hồn.
Anh ta cầm tay Diệp Trần, cúi đầu xuống, không còn một chút khí lực nào cả.
“Em thật là tùy tiện, Diệp Trần à,” giọng anh ta khàn đặc nhưng giọng nói thì hết sức bình thản, “em lúc nào cũng vậy, chẳng bao giờ đắn đo giữ mạng, vì chút chuyện của người khác không liên quan tới mình, vì công lý chính nghĩa trong lòng em, vì tôi rèn ngày càng mạnh mẽ, lần nào em cũng làm cho mình thương tích khắp người.”
“Anh quen rồi,” anh ta nhắm mắt lại, “lỡ như em đi, anh cũng sẽ đi theo em. Chẳng có gì vướng bận cả.”
“Diệp Trần” cúi đầu, bùa dưỡng hồn giúp hồn phách cô trở nên thật hơn một chút, không còn trong tình trạng có thể tiêu tan bất cứ lúc nào như hồi nãy nữa. Lâm Giản Tây nhìn thoáng qua “Diệp Trần” và Giang Hoài nói chuyện với nhau, cầm kiếm rời sàn đấu, đi tới trước mặt Lâm Tuyên.
Lâm Tuyên vẫn còn đang ho ra máu, sau khi bị Lâm Giản Tây đả thương, ông ta gượng đứng dậy, thấy Lâm Giản Tây bước tới đây thì liên tục bước giật lùi hòng tăng thêm chút cảm giác an toàn.
“Cha.”
Lâm Giản Tây đứng trước mặt Lâm Tuyên, mở miệng gọi ông ta, Lâm Tuyên điếng người, ngẩng phắt đầu lên: “Không phải, tao không phải cha mày, mày chỉ là một món pháp khí, đừng có gọi tao là cha. Mày chết rồi, chắc chắn là chết rồi, làm gì có kẻ nào làm pháp khí mà chưa chết…”
Càng nói, Lâm Tuyên càng lắc đầu mạnh hơn, tự trấn an bản thân: “Mày không thể chưa chết được…”
“Cha.”
“Tao không phải cha mày!” Lâm Tuyên gào lên, “Tao chỉ có một thằng con trai! Nó là Lâm Dục! Chỉ có một thôi! Tao không phải cha mày, mày đừng có gọi nữa được không!”
Lâm Giản Tây nhếch mép, cười phá lên.
“Tiếng đầu tiên tôi gọi ông là cha là để cảm ơn ông đã cho tôi tới thế giới này.”
Xung quanh văng vẳng có tiếng thú rừng kêu khiến người ta lạnh toát sống lưng. Lâm Giản Tây cầm trường kiếm trên tay, quần áo bay bay, mặt nở nụ cười ấm áp, giống như công tử nhà giầu đang dạo chơi.
Nhưng đặt nụ cười ấy giữa cảnh tượng lúc này chỉ càng làm cho người ta thêm ớn lạnh.
Lâm Tuyên nghe Lâm Giản Tây bảo vậy thì ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười của Lâm Giản Tây, vừa sợ hãi, lại vừa dấy lên chút hi vọng: “Giản Tây… Ta là cha ruột của con đây, ta… thực ra ta rất yêu con… Đều tại mẹ con, tại người Lâm gia, bọn họ giật dây ta, là bọn họ ép ta!”
Lâm Giản Tây dửng dưng dí thanh kiếm lên ngực Lâm Tuyên, nhẹ nhàng nói: “Tiếng cha thứ hai là muốn hỏi ông, thân là một người cha, phải độc ác đến mức nào mới làm ra loại chuyện như vậy với con đẻ mình?”
“Không… Là bọn họ ép ta… Giản Tây, hãy tin cha.”
Mũi kiếm đâm qua lớp y phục, người Lâm Tuyên cứng lại.
Ông ta muốn phản kháng nhưng có một sức ép khổng lồ khiến cả người ông ta không tài nào động cựa nổi, đối phương không chỉ là một thiếu niên, trong cơ thể nó ẩn chứa một nguồn năng lượng vĩ đại, không cần phải tập trung cảm nhận, không cần có pháp khí cảm ứng, chỉ cần đứng cạnh nó thôi là có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ bất phàm ấy rồi.
Lâm Tuyên run rẩy nhắm mắt lại, mũi kiếm đâm vào da thịt, cuối cùng ông ta không chịu nổi, quát to: “Thế con nói ta phải làm sao bây giờ!”
“Lâm gia đã đứng bên bờ vực suy vong, vận thế của gia tộc đã đứt, tư chất ta tầm thường, xoàng xĩnh, con bảo ta phải làm sao đây?!”
Nói xong, khóe mắt Lâm Tuyên chảy ra hai hàng lệ nhưng ông vẫn không mở mắt, không dám nhìn thẳng Lâm Giản Tây, không dám nhìn đứa con trưởng này.
“Ta sao có thể để Lâm gia suy tàn trong tay mình?! Sao ta có thể để người đời nói Lâm Tuyên ta làm gia chủ Lâm gia chẳng qua chỉ là một kẻ tầm thường! Con cho là ta không thương con sao? Con cho là sao ta lại đưa con tới cô nhi viện? Bởi vì ta không dám nuôi con, không dám đối mặt với con, không dám nhìn dám gặp con! Ta không cách nào coi con là con ta… Nếu ta coi con là con ta, ta phải làm sao mới đối diện được với những việc mình đã làm?!”
Nghe những lời này xong, sắc mặt Lâm Giản Tây vẫn bình thản.
Cậu ta biết được câu trả lời rồi, dường như cũng chẳng thấy có cảm giác gì cả.
Thuở nhỏ, đã từng không biết bao lần nghĩ, tại sao cha mẹ lại vứt bỏ mình. Cũng từng không biết bao lần nghĩ, khi mình biết được lý do, không biết có buồn bã, đau khổ không.
Thế nhưng, khi đáp án thực sự xuất hiện, cậu ta bỗng nhận ra.
Tất cả những điều này đều không quan trọng.
Vì cậu ta đã gặp được một người, cho cậu ta cảm giác, không có cha mẹ cũng không phải là điều để lại quá nhiều tiếc nuối.
Người đó đem mọi thứ tốt nhất trên đời này cho cậu ta, gặp được người đó, là một chuyện cực kỳ may mắn.
Cậu ta thấy vậy là đủ rồi.
“Tôi biết rồi.”
Chỉ đáp lại một câu như thế, Lâm Giản Tây liền đâm kiếm ngập sâu vào lồng ngực đối phương, thanh kiếm không đâm thẳng vào tâm mạch của ông ta, Lâm Giản Tây nói: “Ân oán giữa tôi và ông, coi như hết.”
Nói xong, Lâm Giản Tây rút kiếm, quay lưng bỏ đi.
Lâm Giản Tây quay trở lại sàn đấu, Diệp Trần mắt nhắm nghiền.
Hao tổn một nửa lượng năng lượng của Ba Tám Diệp Trần mới ổn định lại được, nhưng lúc này, thời gian cô còn chỉ còn một tháng.
Lâm Giản Tây quỳ bên người Diệp Trần, cô mở mắt nhìn cậu ta. Cô vừa mở mắt ra, Lâm Giản Tây liền biết ngay chị của cậu ta đã quay lại.
Cậu ta mỉm cười, ánh mắt rất mực dịu dàng: “Chị ơi, tôi thắng.”
“Tôi vẫn còn sống.”
Diệp Trần cố gắng mỉm cười: “Tôi biết là… cậu sẽ thắng mà.”
Lâm Giản Tây nhìn Giang Hoài một cái, Giang Hoài hiểu ý liền lùi ra xa.
Lâm Giản Tây đưa âm khí trong cơ thể mình vào người Diệp Trần rồi bế cô lên, định đưa cô về nghỉ ngơi nhưng mới đi được mấy bước, đằng sau có tiếng Lâm Tuyên hét to: “Hãy chăm sóc mẹ con cho tốt!”
Lâm Giản Tây dừng bước, Lâm Tuyên bịt miệng vết thương, hổn hển nói: “Ta có lỗi với con nhưng… bà ấy không có lỗi gì hết. Bà ấy… bà ấy bị nhốt dưới tầng hầm trong phòng ngủ của ta, bà ấy là một người mẹ tốt, con… hãy chăm sóc mẹ cho tốt…”
“Ừm.”
Lâm Giản Tây lạnh nhạt ừm một tiếng rồi bế Diệp Trần đi thẳng.
Diệp Trần ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Chỉ vậy thôi hả?”
“Không thì còn muốn sao nữa?”
“Ông ta muốn giết cậu.”
“Nhện Bát Âm Quỷ Diện còn đang chờ phía sau. Ông ta muốn giết tôi, dù sao cũng chưa giết được thật, tôi cho ông ta một kiếm là đủ rồi. Những chuyện còn lại, ác giả ác báo, tôi không nên là người giết ông ấy.”
“Giản Tây.” Diệp Trần yếu ớt gọi khẽ. Lâm Giản Tây cúi đầu nhìn: “Ơi?”
Diệp Trần cười dịu dàng: “Cậu trưởng thành rồi.”
Tựa vào ngực cậu ta, nghe tiếng tim đập, nhìn khuôn mặt trưởng thành của cậu ta, nghe cậu ta nói: “Tôi không nên là người giết ông ấy.”
Khoảnh khắc đó, Diệp Trần cuối cùng cũng cảm thấy, cô đã đợi được ngày cậu ta trưởng thành.
Mắt cô ươn ướt, dụi đầu vào ngực Lâm Giản Tây.
Ba Tám thều thào nói: “Kí chủ, tốt nhất cô nên đi sớm một chút, năng lượng của tôi cũng có thể tiết kiệm thêm một chút, bớt mạo hiểm đi một chút.”
Hiện tại hai người họ đều phải dựa vào một chút năng lượng ít ỏi của nó, nếu xảy ra chuyện gì, một người một hệ thống sẽ ngủm tập thể luôn.
Diệp Trần ừm một tiếng nhưng mãi không thấy nói tiếp. Chờ hai người đi ra ngoài rồi, Diệp Trần mới hỏi: “Giản Tây, “Diệp Trần” trong người tôi có chút chuyện muốn nói với Giang Hoài, cậu chờ một chút được không?”
“Được.” Lâm Giản Tây gật đầu, đứng đỡ Diệp Trần chờ Giang Hoài tới: “Cô ấy có chuyện muốn nói với anh.”
Giang Hoài ngạc nhiên, trông thấy ánh mắt của người con gái trước mặt dần dần thay đổi.
Diệp Trần và “Diệp Trần” đổi chỗ cho nhau, “Diệp Trần” vừa ra ngoài liền nói ngay với Giang Hoài: “Lần này bị thương quá nặng, phải về bí cảnh tu dưỡng, tài nguyên anh đã chuẩn bị đủ rồi chứ?”
Giang Hoài vừa nghe “Diệp Trần” nói liền biết Diệp Trần sẽ đi sớm hơn dự định, bình tĩnh đáp: “Đủ rồi.”
“Ừ.”
“Diệp Trần” gật đầu, quay sang nói với Lâm Giản Tây: “Tôi phải vào bí cảnh của Diệp gia một chuyến. Tôi muốn tách Diệp Trần trong người mình ra, đưa vào bí cảnh để tẩm bổ hồn phách cho cô ấy, chờ một thời gian sau, Diệp Trần sẽ có thân thể riêng của mình. Cậu có ý kiến gì không?”
Lâm Giản Tây ngạc nhiên, không đợi cậu ta nói gì, “Diệp Trần” lại bổ sung: “Đây là ý của cô ấy.”
Lâm Giản Tây im lặng hồi lâu, cuối cùng cậu ta hỏi: “Một thời gian là bao lâu?”
“Có thể rất dài, cũng có thể rất ngắn.”
Lâm Giản Tây ngẩn người, lát sau, cậu ta hoang mang gật đầu: “Cũng được… Thế bí cảnh của Diệp gia… tôi có thể vào không?”
“Không thể.”
“Diệp Trần” đáp dứt khoát nhưng bổ sung: “Nhưng cậu có thể đứng ở cửa nói chuyện với cô ấy. Cô ấy có thể nghe được.”
“Vậy là tốt rồi.”
Lâm Giản Tây gật đầu rồi mỉm cười: “Đã vậy thì tôi cứ ở đây chờ cô ấy là được.”
“Được.”
“Diệp Trần” nhìn sang Giang Hoài: “Vậy chúng ta đi thôi.”
“Đợi đã!” Lâm Giản Tây bất ngờ lên tiếng, “Hai người… lúc hai người tách ra, tôi có thể có mặt không?”
“Diệp Trần” và Giang Hoài đưa mắt nhìn nhau, “Diệp Trần” hỏi ý Diệp Trần trong người, Diệp Trần quay sang hỏi Ba Tám: “Ba Tám, tôi có thể rời khỏi cơ thể này, làm bộ như bị tách ra, có làm vậy được không?”
“Có thể được,” Ba Tám đáp ngay, “tôi tháo dỡ rời khỏi cơ thể Diệp Trần là được. Nhưng sau khi tháo dỡ, thời gian cô ở lại đây không thể quá ba ngày.”
Diệp Trần gật đầu: “Được.”
“Diệp Trần” nghe xong câu trả lời của Ba Tám, quay sang gật đầu với Lâm Giản Tây: “Cứ đến đi, sau khi tách ra, cô ấy phải lập tức vào trong bí cảnh.”
Lâm Giản Tây gượng gạo nói: “Được…”
“Em cũng đi!” Sở Thiên thấy ba người đã thương lượng với nhau xong bèn chen vào: “Em cũng muốn đi!”
“Đi đi đi,” Lâm Giản Tây nóng nảy nói, “Đi đâu cũng cho mày theo hết!”
Bốn người đang nói chuyện thì đằng sau bống có tiếng kêu của nhện Bát Âm Quỷ Diện, Lâm Tuyên kêu gào thảm thiết, Lâm Dục la hét ầm ĩ, bốn người liếc nhau, “Diệp Trần” nói: “Đi thôi.”
Nói xong, “Diệp Trần” liền đi về Diệp gia. Giang Hoài giật mình, bực tức nói: “Cô ấy lại chán sống rồi!”
Lâm Giản Tây và Sở Thiên không còn biết phải nói gì, cô gái này thật thú vị.
Bốn người đi thẳng về nhà họ Diệp. Giang Hoài dẫn “Diệp Trần” vào nhà. Diệp Văn Văn lập tức tính bài chuồn nhưng Giang Hoài có sắp xếp người của mình cạnh cô ta, Diệp Văn Văn vừa có chút động tĩnh, Lâm Giản Tây liền chạy tới, lôi người quay về.
Cơ thể Lâm Giản Tây hiện giờ đã được luyện hóa thành âm cốt, biến cậu ta bỗng chốc trở thành cao thủ độc nhất vô nhị đương thời.
“Diệp Trần” trói Diệp Văn Văn ngồi dưới đất, còn mình thì ở trên ghế cao, nói với mọi người trong Diệp gia: “Mọi người xem làm thế nào?”
“Ngài nói… nên làm thế nào ạ?”
Lòng tôn kính của người họ Diệp với “Diệp Trần” là xuất phát từ tận đáy lòng, cho dù “Diệp Trần” đã thành quỷ thì vẫn không thể thay đổi được thói quen dè dặt, cẩn trọng cố hữu. “Diệp Trần” nhìn Diệp Văn Văn quỳ dưới đất, kỳ thực cô cũng không biết nên làm thế nào mới phải, nhất thời không biết nên xử trí người này thế nào.
Diệp Trần biết nỗi rối lòng của “Diệp Trần” bèn nói: “Có ý định mưu sát, báo cảnh sát đưa đến chỗ công an đi.”
“Diệp Trần” giật mình, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nói với mọi người: “Giao cho công an đi, để tòa án phán quyết xem nên thế nào.”
Mọi người: “…”
Người của giới phong thuỷ giao cho công an, đây đúng là chuyện mới thấy lần đầu.
Diệp Văn Văn kinh ngạc, sau đó giận dữ gào lên: “Diệp Trần, chị bớt vờ vĩnh, giả bộ đi, muốn giết thì cứ giết đi, cứ nhất định phải làm nhục tôi như vậy sao?!”
“Xã hội pháp trị, giới phong thủy cũng chỉ là một phần trong đó.” “Diệp Trần” bình thản nói với người đứng cạnh, “Kéo đi đi.”
Diệp Văn Văn mở mồm chửi bậy nhưng rốt cuộc vẫn bị kéo đi.
“Diệp Trần” ngẩng đầu nhìn mọi người một lượt, sau đó dừng lại trên gương mặt tiều tụy của cha. Cô đi tới gần cha mình, vỗ vai ông, nhẹ nhàng nói: “Tuy con đã chết nhưng sẽ vẫn luôn ở lại trên thế gian cùng cha, vẫn còn em trai con nữa, cha đừng buồn.”
Vừa nói hết câu, ông Diệp liền bật khóc nức nở.
Mọi người: “…”
“Diệp Trần”, cô thực sự không biết an ủi người khác đâu.
Xử lý xong chuyện của Diệp gia, Diệp Trần và Giang Hoài lại cùng Lâm Giản Tây đi Lâm gia một chuyến.
Có “Diệp Trần” và Giang Hoài trợ uy, hơn nữa tự thân Lâm Giản Tây bây giờ cũng là chủ nhân của “pháp khí”, Lâm gia nhanh chóng chấp nhận vị “đại thiếu gia” mới này.
Lâm Giản Tây hỏi: “Mẹ tôi đâu?”
Mọi người ngẩn ra, dè dặt hỏi: “Phu nhân không phải… mười năm trước đã qua đời rồi sao?”
Lâm Giản Tây mặc kệ họ, đi thẳng tới phòng ngủ của Lâm Tuyên, tìm hết mọi ngóc ngách mới tìm ra được một gian mật thất.
Sau khi mở mật thất ra, đằng sau cánh cửa đóng sập của mật thất là một người phụ nữ.
Người phụ nữ đó tóc trắng như sương, bà ôm một chiếc gối, dịu dàng nói: “Giản Tây đừng khóc mà, mẹ ôm, mẹ ôm.”
Lâm Giản Tây ngẩn người, người phụ nữ quay đầu lại, nhìn Lâm Giản Tây đứng ở cửa, kinh ngạc thốt lên: “Ôi, cậu thật giống Giản Tây nhà tôi lúc lớn đấy.”
Lâm Giản Tây mấp máy môi, cuối cùng cũng bật ra một tiếng: “Mẹ.”
Cứu được mẹ ra, chắp vá mọi chuyện lại, mọi người mới biết năm đó Lâm Tuyên đã làm gì.
Năm đó, Lâm Tuyên biến Lâm Giản Tây thành mắt trận trận pháp tụ tai, là mẹ tất nhiên bà Lâm không chịu đồng ý. Thế là, Lâm Tuyên liền nhốt bà lại, nói với người ngoài rằng bà bị ốm nặng, hai năm sau, Lâm Dục chào đời.
Sau khi sinh Lâm Dục, cảm giác áy náy với đứa con đầu quá nặng nề, bà Lâm liền hóa điên. Để tránh gièm pha, Lâm Tuyên bèn nói với mọi người rằng bà Lâm đã mất, kể từ đó, bắt đầu nhốt vợ trong gian phòng tối này, nhốt trọn mười lăm năm.
Sau khi bà Lâm được thả ra, Lâm Giản Tây dốc lòng chăm sóc, Lâm gia nhìn thấy vậy mới thực sự công nhận Lâm Giản Tây là đại thiếu gia. Hiện tại, Lâm Tuyên đã mất, Lâm Dục cũng đã mất, chỉ còn sót lại Lâm Giản Tây, tất nhiên cậu ta sẽ trở thành gia chủ Lâm gia, người thừa kế của Lâm gia.
Diệp Trần không cầm cự được nên mấy ngày trước khi Lâm Giản Tây chính thức lên làm gia chủ, Diệp Trần phải về Diệp gia.
Lâm Giản Tây đi theo tới nhìn Diệp Trần tách ra khỏi cơ thể “Diệp Trần”.
Một hồn ma phân thành hai, một người vô cùng đẹp, đẹp như phượng hoàng; một người lại vô cùng thanh tú, khiến người ta liên tưởng tới hoa lê, hải đường.
Đây là ngoại hình ban đầu của Diệp Trần nhưng do tích lũy sau vài thế giới mà tướng mạo ban đầu cũng in dấu chút hình bóng của những người từng sắm vai, từ một cô gái hết sức bình thường nay đã trở nên vô cùng xinh đẹp.
Nếu đưa Diệp Trần trở về thời đại ban đầu cô sống, với ngoại hình hiện tại, có lẽ sẽ trở thành tình đầu quốc dân trong lòng cánh mày râu.
Vẻ đẹp dịu dàng, không gai góc, như cánh hoa lê, dòng nước mát khiến Lâm Giản Tây nhìn đến ngây ngẩn.
Cậu ta rụt rè đưa tay tới nhưng không sao chạm vào cô được.
“Giờ sức mạnh của tôi không đủ,” Diệp Trần nhẹ nhàng nói, “sau này mới có thể chạm vào tôi.”
“Ừm.”
Lâm Giản Tây cười: “Tôi không sốt ruột, tôi chờ chị.”
“Có thể,” Diệp Trần nhìn cậu ta, nghiêm túc biết bao, xót xa biết bao nhưng đều phải giấu diếm tất cả, Diệp Trần cẩn thận đè nén cảm xúc, đem hết dịu dàng trong lòng ra mà nói: “phải tốn rất nhiều thời gian.”
“Không sao.” Lâm Giản Tây ôn hòa đáp: “Bao lâu tôi cũng vẫn chờ chị.”
“Chăm sóc Sở Thiên cho tốt nhé, bất kể có tôi ở đó hay không, cũng không được bắt nạt thằng bé.”
“Tôi biết chị không yên tâm nó mà.” Lâm Giản Tây thở dài: “Tôi thề, tôi nhất định sẽ chăm lo cho thằng bé thật tốt. Sau này chị đừng luôn miệng nhắc nó nữa nhé?”
Họ là người theo huyền học, rất coi trọng lời thề.
Diệp Trần nghe thấy vậy cũng yên tâm.
Ngoài trời đổ mưa nhỏ, Diệp Trần nghe tiếng mưa rơi, bảo với Lâm Giản Tây: “Cậu xem, ngoài trời mưa đẹp quá.”
Lâm Giản Tây nghiêng mặt đi, phút giây ấy, cậu ta có cảm giác như có một đôi môi mềm mại lướt qua hai gò má, chỉ chạm nhẹ một cái, cậu ta giật mình quay đầu lại thì người nọ đã ngồi xuống xếp bằng tại chỗ, nhìn cơn mưa thu bên ngoài, y như thể chẳng có gì xảy ra.
Tim Lâm Giản Tây đập nhanh như bay, cậu ta cúi đầu, lí nhí nói: “Tôi… Tôi thắng.”
“Ừm.”
“Chờ chị trở về, tôi… tôi trưởng thành, là có thể cưới chị rồi.”
“Ừm…”
Diệp Trần cúi đầu, nghe mấy lời lí nhí của cậu ta, bất giác cảm thấy nước mắt muốn trào ra.
Sợ cậu ta nhìn thấy mình buồn, Diệp Trần bèn đứng dậy, xoay người đi: “Cơ thể tôi không chịu được nữa, tôi đi đây.”
“Ừ…”
Lâm Giản Tây ngẩn ngơ, trông theo Diệp Trần xoay người đi mất.
“Diệp Trần” và Giang Hoài đã đứng sẵn chờ cô, đi hết một đoạn hành lang rất dài, bước vào sau cánh cửa lớn, sau cánh cửa ấy, chính là bí cảnh của Diệp gia.
Lâm Giản Tây nhìn cô đi càng lúc càng xa, không biết tại sao nhưng bỗng có cảm giác như ở nơi đó có một con mãnh thú có thể nuốt chửng người ấy bất cứ lúc nào.
Nhưng…
Sao có thể chứ?
Lâm Giản Tây nghĩ, Diệp Trần đi là để tu dưỡng, chờ cô điều dưỡng khỏe rồi, cô có thể về, trở thành cô dâu của cậu ta.
Nhưng vào khoảnh khắc ngay trước khi cô bước vào bí cảnh, Lâm Giản Tây vẫn không nhịn được gọi cô.
“Diệp Trần!”
Diệp Trần dừng bước, quay đầu lại.
Mưa thu nặng hạt, qua màn mưa, cô trông thấy cậu trai trẻ đứng trên hành lang dài, thân thẳng dáng cao, khôi ngô tuấn tú.
Cậu ta mấp máy môi, cuối cùng chẳng qua chỉ nói câu: “Tôi chờ chị!”
“Tôi biết.”
Diệp Trần cười tươi, gật đầu: “Ừ, tôi biết.”
Lúc nói, tay cô nắm chặt thành quyền, nụ cười vẫn trong veo trên khuôn mặt, không một ai có thể nhận ra, cô đã ở bên rìa sự sụp đổ.
Diệp Trần xoay người, cất bước, bước cuối cùng để bước vào trong bí cảnh, hết thảy sau lưng đều trở nên xa xôi, trước mặt là đình đài lầu gác, đẹp không sao tả xiết.
Diệp Trần không nghe thấy gì hết, cô ngã ngồi dưới đất, bật khóc nức nở.
Trông thấy Diệp Trần rời đi, Lâm Giản Tây cuối cùng cũng không kiềm nén nổi nữa, hét to hết mọi lời trong lòng chưa kịp nói ra.
“Chị nhớ về sớm một chút nhé!”
“Muộn cũng không sao! Tôi vẫn chờ chị!”
“Cả đời này, tôi đều chờ chị!”
“Nhưng, chị nhất định phải về đấy!”
Nhất định, sẽ về.
Lâm Giản Tây khi đó, đã nghiêm túc nghĩ như vậy.
Từ đó, cậu ta vẫn luôn giữ lời hứa, vẫn luôn chờ.
Năm đầu tiên, hằng tháng Lâm Giản Tây đều đi gặp Diệp Trần một lần, đứng trước cửa vào bí cảnh, kể cho cô nghe mọi chuyện đã xảy ra. Mỗi lần kể xong, Diệp Trần lại viết cho cậu ta một lá thư hồi âm, trong thư kể cuộc sống gần đây của cô nhưng không hề nhắc gì đến những chuyện cậu ta đã kể, không một chữ.
Năm thứ năm, Lâm Giản Tây vẫn đều đặn mỗi tháng đi gặp Diệp Trần một lần, vẫn đứng ở chỗ cũ, lúc này cậu ta đã là đại đương gia nói một không nói hai của nhà họ Lâm, Lâm gia trong giới phong thủy cùng với Diệp gia và Giang gia có thể nói là tam đại gia tộc. Họ làm rất nhiều chuyện tốt, được mọi người khắp nơi ca tụng. Mỗi ngày cậu ta đều nói rất nhiều với Diệp Trần, cô vẫn hồi đáp bằng những lá thư vô thưởng vô phạt kia, không hề đề cập tới những chuyện cậu ta đã nói, không một chữ.
Năm thứ mười, người trong nhà bắt đầu giục cậu ta kết hôn. Cậu ta đến giận dỗi mấy câu với Diệp Trần, có khi nói đùa rằng “Nếu chị không ra, tôi sẽ bị người khác cướp mất đấy”, nhưng Diệp Trần vẫn không đáp lại. Kể cả có nhắc chuyện Sở Thiên, người chị rất mực quan tâm đã trưởng thành thế nào, cuộc sống may mắn ra sao, Diệp Trần cũng không hề đáp lại nửa chữ. Có đôi khi, Lâm Giản Tây nghĩ, có phải Diệp Trần đã quên mất bọn họ rồi không.
Năm thứ mười lăm, Lâm Giản Tây vẫn mỗi tháng đi gặp Diệp Trần một lần. Cậu ta chuẩn bị sẵn nhẫn kim cương, hỏi Diệp Trần có phải cô sắp về rồi không. Nhưng Diệp Trần vẫn không trả lời. Cậu ta nghĩ, có lẽ cô còn cần thêm chút ít thời gian nữa. Nhưng không sao, cậu ta có thể chờ.
Năm thứ hai mươi…
Năm thứ hai mươi lăm…
Năm thứ ba mươi…
Năm thứ bốn mươi…
Bốn mươi năm sau, Lâm Giản Tây đã già, Sở Thiên đã là lão đại của giới phong thủy, Giang Hoài đã mất từ lâu, cùng đi đầu thai với “Diệp Trần”.
Lâm Giản Tây sống một mình suốt bốn mươi năm, chưa từng có bất kỳ ai đầu gối tay ấp nhưng trên bàn tay ông ta luôn đeo một chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, tỏ rõ ông đã có người yêu.
Ông ta vẫn luôn chờ đợi, mỗi tháng một lần, chưa từng để gián đoạn chuyện đi thăm Diệp Trần. Nhưng đến tận khi ông tóc sương da mồi, cái người ông vẫn luôn chờ đợi, vẫn không thấy về.
Năm Lâm Giản Tây năm mươi tám tuổi thì lâm bệnh nặng. Lúc sắp đi, ông ta nói với Sở Thiên: “Anh muốn đi gặp chị, mày dẫn anh đi gặp chị một lần, được không?”
Sở Thiên rưng rưng lệ gật đầu bảo được. Ông ta cõng Lâm Giản Tây chạy thẳng tới Diệp gia, xông thẳng vào trong, lao vào tận trong bí cảnh.
Trong bí cảnh hai người bước vào, không có một bóng người.
Không có Diệp Trần mà họ tưởng rằng đang tĩnh dưỡng bên trong, chỉ có rất nhiều thư chất thành đống bên trong, những lá thư đó đã được viết từ rất lâu trước đây, xếp ngay ngắn từng chồng ở đó.
Lâm Giản Tây nhìn những lá thư đó, dựa vào lưng Sở Thiên, bất giác nở nụ cười.
Ông ta dùng “truy ảnh thuật” học được từ nhiều năm trước, thuật pháp có thể nhìn thấy dấu vết những việc từng xảy ra ở đây.
Năm xưa ông ta chỉ có thể nhìn thấy cảnh năm năm trước, còn hiện tại, đã có thể nhìn thấy rất rất nhiều năm trước.
Rất rất nhiều năm trước đây, cô gái ấy đã tới nơi này đúng một lần duy nhất, đứng trước ngăn tủ này, trên ngăn tủ, những xấp thư chất thành núi, cô mỉm cười nói với Giang Hoài: “Toàn bộ thư này đều là tôi viết, mỗi tháng một bức, anh nhớ gửi cho cậu ấy. Tôi viết 800 bức, chắc là đã đủ để lừa cậu ấy cả đời rồi…”
“Một lời nói dối, nếu có thể lừa được cả đời,” Diệp Trần cúi đầu mỉm cười, “so với nói thẳng cho cậu ấy biết, tốt hơn rất nhiều, phải không?”
Nụ cười của cô rất tươi tắn.
Ánh mắt của cô rất dịu dàng.
Cách bốn mươi năm, cuối cùng ông cũng gặp lại được người con gái trong trí nhớ ấy.
Cuối cùng cũng phát hiện, bốn mươi mốt năm ông chờ đợi người con gái ấy, nhất định sẽ không có ngày về như đã ước hẹn.
Ông thủy chung vẫn đợi.
Nhiều năm qua, người khác hỏi ông, có phải trong lòng ông có người rồi không?
Ông đều trả lời họ rằng…
Trong lòng tôi không có người, trong lòng tôi có quỷ.
Con quỷ này mang ở trong tim, một lần đợi dài trọn cả đời.
[Cuốn năm – Trong lòng người có quỷ: hết]
[Cuốn sáu – Nam sủng của nữ vương]
“Chỉ số bi tình: thu thập – xong.”
“Chỉ số bi thảm: thu thập – xong.”
“Tích lũy ý nguyện lội ngược dòng: thu thập – xong…”
“Mọi chỉ số đều đã chuẩn bị đủ, đạt tới tiêu chuẩn kích hoạt, 666 khởi động! Biển rộng trời sao, chờ ta vươn tới!”
Lâm Giản Tây tỉnh lại, nghe thấy một giọng nói đáng yêu đang gọi mình: “Kí chủ! Kí chủ, anh tỉnh rồi à?!”
Lâm Giản Tây hơi đau đầu, cảm giác như đang lơ lửng giữa chân không, cậu ta hỏi lại theo bản năng: “Ai vậy?”
“Kí chủ, tôi là 666!”
Một quả cầu tròn màu vàng khổng lồ xuất hiện ngay trước mắt Lâm Giản Tây, trong đầu cậu ta được rót vào vô số ký ức. Trong những ký ức đó, có lúc cậu ta tên là Cố Gia Nam, có lúc tên là Quân Diễn, có lúc tên là Elter, lại có lúc tên là Thẩm Cảnh Phùng…
Những người này ở những không gian thời gian khác nhau, có những thân phận khác nhau nhưng giữa họ đều có một điểm chung, ấy chính là họ đều yêu một người con gái tên là Diệp Trần.
Lâm Giản Tây ôm đầu, cảm thấy đau lâm râm, 666 sốt ruột gọi: “Kí chủ, anh vẫn ổn chứ?”
“Rốt cuộc cô là thứ gì vậy…”
Lâm Giản Tây nghiến răng hỏi. 666 thong thả nói: “Tôi là một hệ thống lội ngược dòng dành cho nhân vật phản diện, nghĩa như tên gọi, chúng tôi tìm được một nhân vật phản diện chuyên nghiệp, trợ giúp người đó lật đổ nhân vật chính, lội ngược dòng thành công, xưng bá thiên hạ! Kí chủ, anh chính là một nhân vật phản diện chuyên nghiệp!”
“Nhân vật phản diện chuyên nghiệp?”
Lâm Giản Tây ngẩn ra. 666 gật đầu: “Đúng vậy, vận mệnh của ngài đây nhất định là trở thành nhân vật phản diện, vì nhân vật chính phục vụ. Kí chủ xin hãy hồi tưởng một chút lại cuộc đời của mình đi, lúc nào cũng bị người khác thao túng trong tay, không nói xa, nói gần thôi, lúc ngài là Lâm Giản Tây, ngài nghĩ vì sao Diệp Trần lại nỗ lực quan tâm ngài nhiều như vậy? Không ngừng yêu cầu ngài trợ giúp Sở Thiên? Đó là bởi vì, Sở Thiên mới là nam chính của thế giới này! Diệp Trần muốn ngài làm tiểu đệ cho hắn!”
“Cô nói người tên Diệp Trần kia…” Lâm Giản Tây nhíu mày: “là vì muốn ta làm tiểu đệ cho Sở Thiên?”
“Đúng vậy.”
Răng 666 lóe sáng, nhíu nhíu lông mày gật gật gù: “Nếu tôi quan sát không sai, tôi nhận định rằng cô ấy bị trói buộc bởi một hệ thống trợ giúp nhân vật chính hoặc là một hệ thống khiến anh thay đổi triệt để. Dù sao, tóm lại cô ấy chính là một loại bàn tay vàng của nam chính. Chúng ta muốn lội ngược dòng, sau này nhất định phải nghĩ cách lợi dụng cô ấy!”
Lâm Giản Tây gật đầu, tiếp đó nói: “Cô nói nhiều như vậy, tại sao tôi phải nghe theo cô?”
666 ngẩn người: “Ngài không nghe theo tôi, ngài định tiếp tục làm nhân vật phản diện bị hành hạ tới chết à?”
“Tôi nghe theo cô, cô có khả năng gì hay ho hả?”
“Đương… đương nhiên là có.”
“Cô có cái gì hay?”
“Cái này giải thích ra thì rất phức tạp…” 666 nhăn nhó nói, “Một lời khó nói hết, dù sao, anh cứ biết là, kỳ thực trên thế giới có rất nhiều nguồn năng lượng, loại nào chính thì bọn tôi cũng không rõ. Hệ thống của chúng tôi mỗi cái có một nguồn năng lượng riêng, có cái là hủy diệt thế giới để thu được năng lượng, có cái là làm cho một người đàn ông yêu kí chủ sẽ thu được năng lượng,… Mỗi hệ thống khác nhau, đứng đầu là một máy chủ. Nguồn năng lượng của máy chủ là nguồn năng lượng trụ cột cho cả hệ thống. Ví dụ như có máy chủ có nguồn năng lượng là giấy cam kết phát triển nội dung. Máy chủ của tôi có nguồn năng lượng là giữ gìn cân bằng thiên đạo…”
“Dù sao, tóm lại, anh làm nhiệm vụ, tôi có năng lượng, tôi có năng lượng, có thể cho anh điểm tích lũy đổi vật phẩm, cũng chính là bàn tay vàng, anh biết bàn tay vàng chứ?”
“Vậy nên… chúng ta là quan hệ đôi bên cùng có lợi?”
Lâm Giản Tây gật gù, nhìn 666: “Thế nếu tôi không làm nhiệm vụ thì sao?”
666 ngẩn người, nó hoàn toàn không ngờ Lâm Giản Tây lại không muốn làm nhiệm vụ???
Đã bị bắt nạt ra nông nỗi này rồi, là con người thì đều sẽ muốn vùng lên! Anh ta lại còn không muốn làm nhiệm vụ?!!!
666 nghiêm mặt nói: “Kí chủ, nếu anh không phối hợp làm nhiệm vụ này, vậy chỉ còn nước nhận cái chết nhân đạo.”
“Cô biết không,” Lâm Giản Tây cười rộ lên, “tôi ghét nhất là người khác uy hiếp mình. Diệt tôi, cô dựa vào năng lượng của tôi, cô còn sống được chắc?”
666: “Kí chủ… Đừng vậy mà…”
“Thế rốt cuộc cô có ích gì hả?”
“Không, kí chủ, tôi rất hữu dụng đó! Tôi có thể giúp anh tiến công chiếm đóng mục tiêu, có thể nói cho anh biết chuyện xảy ra trong tương lai, có thể thỏa mãn mọi mong muốn của anh!”
“Bao gồm cả phụ nữ?”
“Bao gồm cả phụ nữ.”
“Chà,” Lâm Giản Tây gật gù, “nhưng tôi không có hứng thú với phụ nữ.”
666: “…”
Rõ ràng là anh có, không làm tẩy trừ tình cảm, giờ có mà anh còn đang khóc ấy!
666 mắng thầm Lâm Giản Tây trong bụng xong hít một hơi thật sâu: “Kí chủ…”
“Được rồi, tôi sẽ làm nhiệm vụ này.” Lâm Giản Tây chìa tay ra, “Nhưng tôi cảnh cáo cô, sau này, tuyệt đối đừng có nghĩ đến chuyện uy hiếp tôi một lần nữa, tôi là chủ nhân, cô là hệ thống, cô phục vụ tôi, hiểu chưa?”
“Hiểu…”
666 yếu ớt đáp, sau đó bắt đầu líu lo: “Kí chủ, nào nào, chúng ta đi làm nhiệm vụ đi! Tiền tài mỹ nữ, biển rộng trời sao, đều là của chúng ta! (^o^)/ “
“Ừ.” Lâm Giản Tây nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: “Bắt đầu đi.”
*****************
Lúc Diệp Trần tỉnh lại, cô đang nằm trên một chiếc giường lớn phong cách châu Âu.
Cô mặc áo choàng tơ lụa trắng muốt được thiết kế theo hơi hướng cổ phong Trung Quốc, không hề hợp với chiếc giường này. Diệp Trần ngẩn người, rụt rè gọi Ba Tám: “Ba Tám?”
“Kí chủ, chúc mừng cô!”
Ba Tám phấn khởi nói: “Đạt được nhiệm vụ cấp A! Cấp A! Chúng ta nhận được năm ngàn điểm tích lũy, sướng kinh khủng khiếp đi phải không!”
“Lâm Giản Tây,” Diệp Trần đã trải qua một lượt tẩy trừ tình cảm mới, cảm xúc về người kia đã nhạt đi rất nhiều nhưng cô biết cô đã từng dốc hết trái tim thích người đó, vậy nên mới hỏi: “Cậu ta sao rồi?”
“Rất tốt, trước khi chết mới biết chân tướng, trước khi biết chân tướng vẫn luôn vui vẻ.”
Thế này… coi là tốt?
Diệp Trần hoang mang.
Có điều cô cũng nhanh chóng điều chỉnh lại được tâm trạng, hít sâu một hơi, qua thì đã qua cả rồi, dù sao, cô cũng sẽ được gặp lại nhân vật phản diện ngay thôi!
Diệp Trần bảo ngay: “Gửi nội dung thế giới đi.”
Thế giới lần này Diệp Trần tới là một thế giới khoa học viễn tưởng tương lai, kể về câu chuyện của Minh Hạo, một thiếu niên xóm nghèo làm thế nào từng bước một xưng bá các vì sao.
Giai đoạn này, loài người đã phân chia lãnh địa dựa theo các hành tinh. Thế giới hình thành thế chân vạc ba phe, một phe chiếm lĩnh thiên hà Á Đông kế thừa văn hóa truyền thống châu Á, áp dụng chế độ quân chủ chuyên chế. Một phe chiếm lĩnh thiên hà Xít-tơ kế thừa văn hóa truyền thống Âu Mỹ, áp dụng chế độ tổng thống, còn lại là thiên hà Musen kế thừa văn hóa tôn giáo, chính giáo hợp nhất, giáo chủ đứng đầu.
Ba thiên hà không ngừng phân tranh, dân chúng trôi dạt khắp nơi, thiếu thốn về vật chất. Khi còn nhỏ, Minh Hạo và một thiếu niên quý tộc sa sút tên là Lục Lương cùng bị bán vào hoàng cung làm nô lệ, lại vừa khéo được nữ vương chọn làm ám vệ của nàng, hai cậu thiếu niên vượt qua muôn vàn trận chém giết, cuối cùng leo tới vị trí bên cạnh nữ vương.
Hai người vốn tính tình hòa hợp, tương thân tương ái, ai ngờ sau khi trưởng thành, cả hai lại cùng được nữ vương nhìn trúng chọn làm bạn giường. Sau này, nữ vương yêu Minh Hạo, cho Minh Hạo rất nhiều lợi ích, Lục Lương ghen tị với Minh Hạo, không ngừng nghĩ kế hãm hại Minh Hạo, bị Minh Hạo tố giác, Lục Lương bị bắt đuổi đi thiên hà khác, nhờ có tài năng, anh ta trở thành một vị đại tướng quân và là kẻ thù lâu năm của Minh Hạo.
Sau khi có được tình yêu của nữ vương, Minh Hạo cuối cùng trở thành kẻ nắm thực quyền ở thiên hà Á Đông, dành cả đời để đấu tranh, cuối cùng thống nhất được các thiên hà.
Diệp Trần xem xong nội dung, cảm thấy hướng phát triển câu chuyện lần này thoải mái hơn các lần trước rất nhiều, có điều vị nữ vương này…
“Nàng ta bao nhiêu tuổi rồi? Ưng ý hai thằng bé mười bảy tuổi, có biết xấu hổ hay không chứ?”
“Nàng ta tuổi chưa lớn, lúc ưng ý họ thì mới chỉ mười bảy.”
“Nhỏ vậy thôi? Chậc chậc.” Diệp Trần trầm trồ một hồi, sau đó hỏi: “À, thế lần này nhân vật của tôi là ai?”
“Nữ vương.”
Diệp Trần: “…”
Tác giả có điều muốn nói:
Xong…… Hoàn rồi……
Hôm nay không cẩn thận…… chữ nghĩa bùng nổ…… Vậy nên đăng hơi muộn, thực sự xin lỗi. Tôi vốn dĩ chỉ định viết 6000 chữ thôi……
(Chương này tác giả viết 10 593 từ)
/165
|