Vạn Niên Thanh từ dưới đống đổ nát đi ra, gương mặt bà ta thâm trầm, ánh mắt sắc lạnh hàn quang.
Trước mặt bà ta trăm thước, một hình thù quái dị xuất hiện.
Thân hình Sở Hiên và Thái Hoan lưng tựa vào nhau, nhìn hai mà như một.
“Thì ra là pháp môn Song Sinh Tinh Bích, bổn tọa đã đánh giá thấp các ngươi rồi!”
Vạn Niên Thanh dần trở lên bình tĩnh, bà ta không còn vội như trước nữa. Trước pháp môn nổi danh này, cảnh giới của kẻ trước mắt đã thăng lên một tầng.
Từ uy áp mang tới cho bà ta thấy được, đây chưa phải giới hạn cuối cùng. Xem chừng muốn đánh nhanh rút gọn là khó thể, bà phải đổi lại phương thức chiến đấu mới được.
“Hắc… vậy thì bổn tọa cũng sẽ dùng tới một hệ sát chiêu, để đáp lễ vậy!”
Bàn tay bà lấy ra thêm một thanh hắc bổng, cả người theo đó từ từ bay lên.
Quanh không gian ngàn thước nổi lên một tầng hắc vụ, bao trùm phạm vi hai người vào trong.
Sở Hiên và Thái Hoan muốn thoát ra thì đã muộn, hai người thân hãm trong trận, chỉ có thể hướng Vạn Niên Thanh bay tới xuất kích.
Nào ngờ một cánh tay khổng lồ từ dưới đại địa trồi lên, hướng lấy pháp thân của hai người tóm gọn vào trong.
Bàn tay rêu phong, bồi tụ lên từ ngàn vạn mảnh đất đá siết chặt, thật muốn nghiền ép kẻ bên trong ra thành bã.
Nhưng chỉ qua mấy hơi thở, từ bàn tay kia tỏa ra một tầng hào quang xanh tím. Bất chợt vang uỳnh một tiếng, bàn tay khổng lồ bị sóng khí chấn nát.
Ầm ầm đá rơi, kình khí dữ dội quét qua.
Thái Hoan và Sở Hiên dụng tới một chiêu phá tan mà thoát ra, song ánh mắt hai người nghiêm trọng thêm vài phần.
Chỉ thấy xung quanh pháp thân hai người, lù lù từ bao giờ đã xuất hiện tới tám thân thể khổng lồ án ngữ vây quanh.
Mỗi thân thể đều được vô vàn khối đá lớn ghép lại, cao tới ngàn trượng, khí tức tỏa ra thập phần kinh khủng.
Trận đại chiến bên dưới chỉ vừa mới bắt đầu mà đâu hay, bên trên mấy tầng mây bao phủ, lại có hai thân ảnh phiêu phù đứng đó.
Một kẻ thân bào áo đạo tám màu đan xen, tay cầm một thanh nha bổng. Gương mặt lão ta già nua, tóc trắng thả dài bay bay, cả người phát ra khí quang lăng lệ.
Đối diện với lão không xa, một nữ tiên hắc y mỉm cười hiền hòa.
Làn vay đen bồng bềnh trong gió, mỏng đến có thể thấy được xuân quang bên trong.
Hai người nhìn nhau đã lâu, lại nhìn thấu tình huống bên dưới xảy ra, nữ tiên hắc y cười bồi:
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Quang Niên Chính Sứ, bạn cũ nhiều năm không gặp. Tưởng ngươi năm đó chết mất xác dưới thiên tai địa kiếp rồi, thì ra tin đồn ngươi gia nhập Thiên Cung là thật!”
Lão giả hướng nữ tử điềm đạm, hồi lâu lão bất đắc dĩ cất lời:
“Bổn sứ thương dân như con, không nỡ nhìn cảnh chính ma tương tàn, làm lợi cho dị tộc nên mới ra sức cho Thiên Cung. Ngược lại ngươi làm cho lão phu bất ngờ đấy, thì ra là người của Diêm La Điện từ lâu!”
Nữ tiên hắc y cười nhẹ, nét thu ba dập dờn, nhu tình đáp:
“Bản tôn thân là thánh tộc, đương nhiên có gia nhập cũng là phải gia nhập Diêm La Điện rồi. Đám phản phúc Thiên Cung các ngươi, lấy tư cách gì mà xỉa xói bản tôn?”
Diêm La Điện chính là tổ chức nhân hóa đầu tiên, khi các vực tộc nổi lên nắm giữ quyền thế tranh giành từng địa vực, phân chia lợi ích mà từ đó hình thành.
Nhưng cũng vì tư tưởng mỗi tộc loài khác nhau, lợi ích hơn thiệt mà bắt đầu xảy ra nội đấu.
Theo dòng thời gian Diêm La Điện hình thành hai phe phái, chính ma cũng từ đây phân chia đối lập.
“Ha ha… tự nhiên vốn không phân thiện ác đúng sai, hay là chính ma lưỡng đạo. Song lại có những kẻ cố tình vin vào cớ ấy mà tự tư tự lợi, cho rằng đó là nghịch thiên, là một phần tự nhiên mà làm bừa. Lại không hiểu rằng vô lý phá vỡ quy tắc tự nhiên, đi ngược lại luân hồi, đảo lộn cân bằng vạn vật. Thử nghĩ nếu không có Thiên Cung can gián, ngươi nghĩ thiên địa này liệu còn trường tồn đến ngày nay?”
Buông xong lời chánh đạo, lão giả lại nói tiếp:
“Chúng ta hiện đã không cùng chính tuyến, thuyết pháp bất đồng. Vậy thì việc gì mà phải mang chuyện thiên cổ ra để hơn thua. Linh Ngân đạo hữu, ta chỉ không ngờ ngươi lại là đối thủ của ta hôm nay!”
Linh Ngân tiên tử híp đôi mắt, kì lạ thay nàng không vì thế mà tức giận, lại giống như vừa nghe ra được đoạn cố sự muốn nghe.
Nàng gật gù mấy cái, sau liếc xuống dưới thấy trận chiến của ba ngươi kia đã đến hồi cao trào thì khẩy cười:
“Chính Sứ Quang Niên, ta đã biết mục đích của các ngươi rồi. Nhưng mà lão tiên ngươi tính thế nào đây? Muốn xuống cứu người thì không dễ đâu…!”
Nói đoạn nàng đưa ra gợi ý:
“Hay là… đã lâu rồi hai ta không đàm đạo, chúng ta cùng ngồi luận cờ một ván xem sao? Tiện đánh cuộc thử, là ta giết được người hay là ngài cứu được người? Hì hì…!”
Quang Niên Chính Sứ im lặng, trong mắt lão lóe tia ngạc nhiên.
Lão không biết Diêm La Điện đã biết những chuyện gì xoay quanh nữ tử dưới kia. Nhưng hiện tại lão biết người được cử đi giết nàng ta là một Thần cảnh, điều đó ý nghĩa cực kì quan trọng.
Có thể nói, Diêm La Điện đã biết tới bảy hay tám phần dự mưu của Thiên Cung rồi, nên mới muốn giết Thanh Tử Dương để ngăn cản.
Thế mà giờ phe nàng ta đang chiếm ưu thế, lại muốn ung dung đánh cược sao? Điều này khiến lão Chính Sứ nhất thời khó hiểu.
Nhưng đối phương đã bày ra cơ hội trước mắt, lão sao không dám nhảy vào chứ? Thế là lão khoanh chân ngồi xuống đáp:
“Đã lâu không so tài cùng đạo hữu, lão phu cung kính không bằng tuân mạng vậy!”
Nói xong cánh tay lão phất nhẹ một cái.
Chỉ thấy trước mắt hai người nổi lên một bàn cờ lấp lánh, tỏa ánh kim quang, lơ lửng phiêu phù.
Linh Ngân tiên tử cười nhạt một tiếng, nàng khoanh chân gật đầu:
“Đánh suông thì thật không hay lắm, bằng vào địa vị của chúng ta, phần đặt cược cũng phải nhiều nhiều một chút chứ?”
Nói xong nàng ta phất tay áo.
Từ trong bàn tay trắng noãn kia tỏa ra hắc quang lấp lóe, một gốc cây cổ thủ bay qua.
Quang Niên Chính Sứ nhìn qua, lão không khỏi lóe tia dị quang.
Gốc cây kia không to không nhỏ, toàn thân nâu sẫm tỏa huỳnh quang. Vừa xuất hiện, một mùi thoang thoảng nhẹ nhàng tỏa ra, khiến cho lão thư thái đầu óc.
Quang Niên Chính Sứ kinh ngạc nói:
“Đạo hữu có thể bỏ ra được vật này, quả thực tài lực đã vượt xa tưởng tượng của lão phu rồi!”
Linh Ngân tiên tử che tay cười hăng hắc, nàng đáp gọn lỏn:
“Gia nhập Diêm La Điện đương nhiên phải có nhiều chỗ tốt, bằng không bổn tiên sa chân làm gì cho khổ. Nếu đã biết công dụng của nó, lão đạo ngươi cũng nên tất tay đi. Hi hi…!”
Quang Niên Chính Sứ lắc đầu, lão không cho là phải:
“Thứ này quả thực đối với Thiên Cung chúng ta tác dụng to lớn, dùng làm Tiên Mộng Hòm, giảm tải thọ niên cho các tôn giả. Song đối với người ngoài không biết chế tác, lại chẳng tác dụng quá nhiều. Thôi được, lão phu thể hiện một chút thành ý với đạo hữu cũng tốt!”
Nói xong ông ta phất tay áo, từ trong bay lên một túi càn khôn nhỏ, đồng hành phiêu phù cùng gốc mộc thụ.
Linh Ngân tiên tử giống như có thể thấy vật bên trong, nàng không giấu nét ngạc nhiên cười rằng:
“Chánh Sứ lão đạo, rất tốt rất tốt. Chỉ riêng chuyện này thôi, bổn tiên chịu nhường ngươi đi trước!”
Trong lúc hai người đàm đạo, bên dưới Quảng Hà thành trong phủ thành chủ, một nữ nhân sững sờ dừng lại động tác.
Trước mặt nàng ta, Tử Đào Nhân cười hung ác cất lời:
“Ngươi chính là kẻ ta đang muốn tìm sao?”
*****
Là một nam nhân chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, thế nhưng chỉ vì một vài biến cố mà cậu đã bị vô số cô gái theo đuổi
“Tại sao??? Cô lại trói tôi như vậy?”
“Tại vì anh chỉ thuộc về em mà thôi!” Giọng nói ai đó vang lên
Không chỉ có mình cô ấy, rất nhiều cô gái khác cũng muốn độc chiếm cậu. Từ em gái nuôi, bạn thủa nhỏ, thậm chí cả các tiểu thư...
Thật sự cậu nên làm gì để thoát khỏi họ.
Trước mặt bà ta trăm thước, một hình thù quái dị xuất hiện.
Thân hình Sở Hiên và Thái Hoan lưng tựa vào nhau, nhìn hai mà như một.
“Thì ra là pháp môn Song Sinh Tinh Bích, bổn tọa đã đánh giá thấp các ngươi rồi!”
Vạn Niên Thanh dần trở lên bình tĩnh, bà ta không còn vội như trước nữa. Trước pháp môn nổi danh này, cảnh giới của kẻ trước mắt đã thăng lên một tầng.
Từ uy áp mang tới cho bà ta thấy được, đây chưa phải giới hạn cuối cùng. Xem chừng muốn đánh nhanh rút gọn là khó thể, bà phải đổi lại phương thức chiến đấu mới được.
“Hắc… vậy thì bổn tọa cũng sẽ dùng tới một hệ sát chiêu, để đáp lễ vậy!”
Bàn tay bà lấy ra thêm một thanh hắc bổng, cả người theo đó từ từ bay lên.
Quanh không gian ngàn thước nổi lên một tầng hắc vụ, bao trùm phạm vi hai người vào trong.
Sở Hiên và Thái Hoan muốn thoát ra thì đã muộn, hai người thân hãm trong trận, chỉ có thể hướng Vạn Niên Thanh bay tới xuất kích.
Nào ngờ một cánh tay khổng lồ từ dưới đại địa trồi lên, hướng lấy pháp thân của hai người tóm gọn vào trong.
Bàn tay rêu phong, bồi tụ lên từ ngàn vạn mảnh đất đá siết chặt, thật muốn nghiền ép kẻ bên trong ra thành bã.
Nhưng chỉ qua mấy hơi thở, từ bàn tay kia tỏa ra một tầng hào quang xanh tím. Bất chợt vang uỳnh một tiếng, bàn tay khổng lồ bị sóng khí chấn nát.
Ầm ầm đá rơi, kình khí dữ dội quét qua.
Thái Hoan và Sở Hiên dụng tới một chiêu phá tan mà thoát ra, song ánh mắt hai người nghiêm trọng thêm vài phần.
Chỉ thấy xung quanh pháp thân hai người, lù lù từ bao giờ đã xuất hiện tới tám thân thể khổng lồ án ngữ vây quanh.
Mỗi thân thể đều được vô vàn khối đá lớn ghép lại, cao tới ngàn trượng, khí tức tỏa ra thập phần kinh khủng.
Trận đại chiến bên dưới chỉ vừa mới bắt đầu mà đâu hay, bên trên mấy tầng mây bao phủ, lại có hai thân ảnh phiêu phù đứng đó.
Một kẻ thân bào áo đạo tám màu đan xen, tay cầm một thanh nha bổng. Gương mặt lão ta già nua, tóc trắng thả dài bay bay, cả người phát ra khí quang lăng lệ.
Đối diện với lão không xa, một nữ tiên hắc y mỉm cười hiền hòa.
Làn vay đen bồng bềnh trong gió, mỏng đến có thể thấy được xuân quang bên trong.
Hai người nhìn nhau đã lâu, lại nhìn thấu tình huống bên dưới xảy ra, nữ tiên hắc y cười bồi:
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Quang Niên Chính Sứ, bạn cũ nhiều năm không gặp. Tưởng ngươi năm đó chết mất xác dưới thiên tai địa kiếp rồi, thì ra tin đồn ngươi gia nhập Thiên Cung là thật!”
Lão giả hướng nữ tử điềm đạm, hồi lâu lão bất đắc dĩ cất lời:
“Bổn sứ thương dân như con, không nỡ nhìn cảnh chính ma tương tàn, làm lợi cho dị tộc nên mới ra sức cho Thiên Cung. Ngược lại ngươi làm cho lão phu bất ngờ đấy, thì ra là người của Diêm La Điện từ lâu!”
Nữ tiên hắc y cười nhẹ, nét thu ba dập dờn, nhu tình đáp:
“Bản tôn thân là thánh tộc, đương nhiên có gia nhập cũng là phải gia nhập Diêm La Điện rồi. Đám phản phúc Thiên Cung các ngươi, lấy tư cách gì mà xỉa xói bản tôn?”
Diêm La Điện chính là tổ chức nhân hóa đầu tiên, khi các vực tộc nổi lên nắm giữ quyền thế tranh giành từng địa vực, phân chia lợi ích mà từ đó hình thành.
Nhưng cũng vì tư tưởng mỗi tộc loài khác nhau, lợi ích hơn thiệt mà bắt đầu xảy ra nội đấu.
Theo dòng thời gian Diêm La Điện hình thành hai phe phái, chính ma cũng từ đây phân chia đối lập.
“Ha ha… tự nhiên vốn không phân thiện ác đúng sai, hay là chính ma lưỡng đạo. Song lại có những kẻ cố tình vin vào cớ ấy mà tự tư tự lợi, cho rằng đó là nghịch thiên, là một phần tự nhiên mà làm bừa. Lại không hiểu rằng vô lý phá vỡ quy tắc tự nhiên, đi ngược lại luân hồi, đảo lộn cân bằng vạn vật. Thử nghĩ nếu không có Thiên Cung can gián, ngươi nghĩ thiên địa này liệu còn trường tồn đến ngày nay?”
Buông xong lời chánh đạo, lão giả lại nói tiếp:
“Chúng ta hiện đã không cùng chính tuyến, thuyết pháp bất đồng. Vậy thì việc gì mà phải mang chuyện thiên cổ ra để hơn thua. Linh Ngân đạo hữu, ta chỉ không ngờ ngươi lại là đối thủ của ta hôm nay!”
Linh Ngân tiên tử híp đôi mắt, kì lạ thay nàng không vì thế mà tức giận, lại giống như vừa nghe ra được đoạn cố sự muốn nghe.
Nàng gật gù mấy cái, sau liếc xuống dưới thấy trận chiến của ba ngươi kia đã đến hồi cao trào thì khẩy cười:
“Chính Sứ Quang Niên, ta đã biết mục đích của các ngươi rồi. Nhưng mà lão tiên ngươi tính thế nào đây? Muốn xuống cứu người thì không dễ đâu…!”
Nói đoạn nàng đưa ra gợi ý:
“Hay là… đã lâu rồi hai ta không đàm đạo, chúng ta cùng ngồi luận cờ một ván xem sao? Tiện đánh cuộc thử, là ta giết được người hay là ngài cứu được người? Hì hì…!”
Quang Niên Chính Sứ im lặng, trong mắt lão lóe tia ngạc nhiên.
Lão không biết Diêm La Điện đã biết những chuyện gì xoay quanh nữ tử dưới kia. Nhưng hiện tại lão biết người được cử đi giết nàng ta là một Thần cảnh, điều đó ý nghĩa cực kì quan trọng.
Có thể nói, Diêm La Điện đã biết tới bảy hay tám phần dự mưu của Thiên Cung rồi, nên mới muốn giết Thanh Tử Dương để ngăn cản.
Thế mà giờ phe nàng ta đang chiếm ưu thế, lại muốn ung dung đánh cược sao? Điều này khiến lão Chính Sứ nhất thời khó hiểu.
Nhưng đối phương đã bày ra cơ hội trước mắt, lão sao không dám nhảy vào chứ? Thế là lão khoanh chân ngồi xuống đáp:
“Đã lâu không so tài cùng đạo hữu, lão phu cung kính không bằng tuân mạng vậy!”
Nói xong cánh tay lão phất nhẹ một cái.
Chỉ thấy trước mắt hai người nổi lên một bàn cờ lấp lánh, tỏa ánh kim quang, lơ lửng phiêu phù.
Linh Ngân tiên tử cười nhạt một tiếng, nàng khoanh chân gật đầu:
“Đánh suông thì thật không hay lắm, bằng vào địa vị của chúng ta, phần đặt cược cũng phải nhiều nhiều một chút chứ?”
Nói xong nàng ta phất tay áo.
Từ trong bàn tay trắng noãn kia tỏa ra hắc quang lấp lóe, một gốc cây cổ thủ bay qua.
Quang Niên Chính Sứ nhìn qua, lão không khỏi lóe tia dị quang.
Gốc cây kia không to không nhỏ, toàn thân nâu sẫm tỏa huỳnh quang. Vừa xuất hiện, một mùi thoang thoảng nhẹ nhàng tỏa ra, khiến cho lão thư thái đầu óc.
Quang Niên Chính Sứ kinh ngạc nói:
“Đạo hữu có thể bỏ ra được vật này, quả thực tài lực đã vượt xa tưởng tượng của lão phu rồi!”
Linh Ngân tiên tử che tay cười hăng hắc, nàng đáp gọn lỏn:
“Gia nhập Diêm La Điện đương nhiên phải có nhiều chỗ tốt, bằng không bổn tiên sa chân làm gì cho khổ. Nếu đã biết công dụng của nó, lão đạo ngươi cũng nên tất tay đi. Hi hi…!”
Quang Niên Chính Sứ lắc đầu, lão không cho là phải:
“Thứ này quả thực đối với Thiên Cung chúng ta tác dụng to lớn, dùng làm Tiên Mộng Hòm, giảm tải thọ niên cho các tôn giả. Song đối với người ngoài không biết chế tác, lại chẳng tác dụng quá nhiều. Thôi được, lão phu thể hiện một chút thành ý với đạo hữu cũng tốt!”
Nói xong ông ta phất tay áo, từ trong bay lên một túi càn khôn nhỏ, đồng hành phiêu phù cùng gốc mộc thụ.
Linh Ngân tiên tử giống như có thể thấy vật bên trong, nàng không giấu nét ngạc nhiên cười rằng:
“Chánh Sứ lão đạo, rất tốt rất tốt. Chỉ riêng chuyện này thôi, bổn tiên chịu nhường ngươi đi trước!”
Trong lúc hai người đàm đạo, bên dưới Quảng Hà thành trong phủ thành chủ, một nữ nhân sững sờ dừng lại động tác.
Trước mặt nàng ta, Tử Đào Nhân cười hung ác cất lời:
“Ngươi chính là kẻ ta đang muốn tìm sao?”
*****
Là một nam nhân chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, thế nhưng chỉ vì một vài biến cố mà cậu đã bị vô số cô gái theo đuổi
“Tại sao??? Cô lại trói tôi như vậy?”
“Tại vì anh chỉ thuộc về em mà thôi!” Giọng nói ai đó vang lên
Không chỉ có mình cô ấy, rất nhiều cô gái khác cũng muốn độc chiếm cậu. Từ em gái nuôi, bạn thủa nhỏ, thậm chí cả các tiểu thư...
Thật sự cậu nên làm gì để thoát khỏi họ.
/386
|