Ba người dùng phù tiêu hao đã chạy ra hơn dặm đường, mắt thấy từ xa dư chấn dội lại không ngớt. Tình thế không biết bên nào đang thắng, nhưng hiểu còn nguy nan vạn phần, Phương Thuấn liền nói:
“Vận phó, nghe nói ngươi có pháp thân huyễn hóa. Trước mắt tình thế cấp bách, ngươi hãy hóa thân thành Thanh tiểu thư, rồi tìm một đường khác mà chạy!”
Ông ta không quay đầu mà nói thêm:
“Tuy rằng có thể không lừa được trước pháp nhãn của cường giả, song như thế cũng khiến bọn chúng phải tốn một chút công phu. Ta sẽ dẫn tiểu thư tới pháp trận truyền tống bí mật của bản thành, nhanh chóng rời đi nơi này!”
Nói đến đoạn cuối, Phương Thuấn cố ý trầm giọng:
“Ngươi nên biết nếu tiểu thư có mệnh hệ gì, hai chúng ta đều không có giữ nổi mạng đâu. Ngược lại không cần quá lo, mục tiêu không phải là ngươi, chúng cũng chẳng cần lấy mạng làm gì. Mọi việc mà thành, phần công lao này Vận phó cô sẽ chiếm phần…!”
Nhưng mà bất ngờ thật xảy đến, khiến cho Phương Thuấn không thể nói tiếp lời cuối.
Phương Thuấn dừng lại bước chân, ông ta cúi xuống ngực mình, hai mắt trợn lớn khó tin.
Chỉ thấy một thanh kiếm đâm xuyên qua lồng ngực, máu tươi tí tách xuôi theo mũi kiếm chảy xuống.
“Ha…!”
Phương Thuấn nhất thời nổi giận, hai tay vận đến Kim Cang Thủ. Ông ta gồng người thét dài, toàn thân da thịt nổi lên, ép cho thanh kiếm vỡ vụn.
Tiếp đó Phương Thuấn quay người, ông ta hướng Vận Lam một quyền đánh ra.
Oành một tiếng, hai chưởng chạm nhau hất văng Thanh Tử Dương ra một bên.
Trái với dự đoán của Phương Thuấn, Vận Lam chỉ hơi lảo đảo lui về vài bước, toàn thân đứng vững nguyên vẹn.
Phương Thuấn bất ngờ khụy xuống một chân, miệng ông ta ọc ra một ngụm máu lớn. Nhất thời ông ta chấn kinh, cánh tay ban nãy đối chiêu giờ đã nát như tương bần.
Vận Lam cười khúc khích, nàng ta giễu cợt:
“Công lao đầu? Ha ha… chỉ sợ ta không có cái phúc ấy!”
Vận Lam ban nãy chứng kiến tình thế, nàng hiểu rất rõ người đến lấy một địch hai, vậy mà còn ung dung tự tại.
Lấy hiểu biết của nàng, đối phương còn có chiêu khác, vốn dĩ là chạy không thoát khỏi.
Vậy nên sao không mượn cơ hội này, mượn gió bẻ măng?
Vận Lam không tin Thanh Tử Dương sẽ làm ngơ mà tha cho mình, vốn dĩ nàng đã có tâm lý chịu chết tới nơi rồi.
Ai biết đột nhiên có cường giả đánh tới, lại thuận đưa cho nàng cơ duyên ẩn tàng.
Mượn cơ hội này giết đi Phương Thuấn, rồi lại giả vờ thất trách mà để đối phương giết tiếp Thanh Tử Dương, vậy thì lo âu mà nàng sợ hãi ai sẽ còn biết chứ?
“Hợp Linh hậu kỳ, dù vậy không có khả năng…!”
Phương Thuấn thều thào.
Dù Vận Lam đã âm thầm tiến nhập cảnh giới hậu kỳ, nhưng ông đã ở cảnh giới này nhiều năm, kinh nghiệm dạn dĩ. Nhất là đôi bên chỉ đối một chiêu, ông không thể nào bại ngay thế được?
Bất giác Phương Thuấn hộc ra máu tươi, hai mắt ông ta mở lớn. Cảm giác gì thế này…
Phương Thuấn cảm thấy toàn thân tê dần, tứ chi mất đi điều khiển, giác quan trì trệ.
“Độc thủ…”
Vận Lam hiểu rõ thắc mắc, nhưng nàng ta làm gì có thì giờ giải thích. Thân hình nàng ta thoáng chốc đã bước tới trước mặt Phương Thuấn, thuận thế một chưởng đánh ra.
Oànhh…
“Nếu bình thường so chiêu, ta đương nhiên không thể mảy may giết ngươi. Nhưng ám chiêu để ngươi không thể phản kháng, thì ta có không ít!”
Lời vừa dứt, Vận Lam nhìn cỗ thi thể không đầu trên đất cười khinh miệt.
Huyết tươi từ trên thân xác Phương Thuấn chảy ra, xuôi theo dòng máu đỏ hàng vạn con kim trùng lúc nhúc bò ra.
Tiếp đến nàng ta lấy ra một tấm phù, miệng nhỏ lẩm bẩm vài câu rồi nhằm một hướng ném đi.
Cuối cùng làm xong, Vận Lam mới quay qua Thanh Tử Dương cười duyên:
“Thanh tiểu thư, cô nên ngoan ngoãn đi theo ta. Bằng không nếu có chỗ nào đắc tội, ta đây cũng chẳng biết phải làm sao!”
Cùng thời điểm, Sở Đồng và lão phụ nhân áo tím đã đánh tới xây xẩm mặt mày.
Sở Đồng nghiến răng thầm mắng, bà ta không dám dùng tới hệ sát chiêu, chẳng may giết đi đồng bạn thì thật khó lòng phó thác.
Nhưng mắt thấy Vạn Niên Thanh đang hướng về một bên tỏa ra thần niệm, gương mặt kia như đã tìm ra tung tích, Sở Đồng chỉ biết cắn răng quát:
“Thái Hoan chớ trách ta, nhiệm vụ quan trọng!”
Ngay lúc bà ta cắn răng đưa ra quyết định, bỗng có âm thanh như xa như gần, thoang thoảng bên tai:
“Gượm!”
Trên thiên khung đang bị tầng mây dày che phủ, bỗng một đạo ánh quang xuyên phá. Hào quang tỏa ra ngũ sắc điểm điểm, thế rồi một đạo ánh lam bắn tới trên người Thái Hoan.
Bà ta vốn đang bị khống chế, bản thân liên tục hướng Sở Đồng ra chiêu hiểm ác. Đột nhiên bị một tầng quang cầu bủa vây, thân hình bà ta khựng lại.
Tầng quang cầu mỏng manh như màng nước, lại có từng hàng chú ngữ thánh quang uốn lượn, xoay quanh thân hình Thái Hoan.
Mắt thấy cảnh này, Sở Đồng ngẩn ra, sau đó bà mừng như điên, hướng một bên đáp lễ:
“Vãn bối Sở Đồng, trưởng lão của Tru Thiên Môn, đa tạ tiền bối ứng cứu!”
Màn quang cháo vừa biến mất, đôi mắt đỏ hoe của Thái Hoan trở lại, hai mắt mơ mơ hồ hồ. Rất nhanh, Thái Hoan hiểu ra hoàn cảnh, bà ta hướng Sở Đồng bối rối:
“Sở tiểu tỷ, ban nãy đệ muội sơ xuất trúng chiêu, tiểu tỷ có trọng thương…!”
Sở Đồng hiểu ý ngăn cản, bà ta hướng Vạn Niên Thanh phất tay:
“Giờ không phải lúc hỏi han, mau mau ngăn cản ả ta!”
Từ lúc một màn kia phát sinh, hai mắt Vạn Niên Thanh đã trừng lớn khó tin. Nhưng rất nhanh bà ta chấn tĩnh, rồi hướng một nơi cấp tốc phi thân bay đi.
Hai lão phụ nhân đuổi theo sát nút, nhưng lấy tốc độ này rất khó đuổi kịp. Nhất thời Thái Hoan thất thanh hô lớn:
“Tiểu tỷ, không dùng tới hệ sát chiêu khó mà đuổi kịp đối phương!”
Sở Đồng hiểu ý, hai người đồng thanh bắt quyết.
Từ trên hai người bà ta hóa ra hai đạo quang cầu, một tím, một xanh.
Trong chớp mắt hai đạo quang cầu hợp nhất, một luồng sóng xung kích mạnh mẽ phóng ra.
Lại ngay sau đó, một thân ảnh từ trong quang tráo phá không mà phóng đi.
Lại nói Vận Lam đã đưa Thanh Tử Dương tới gần Phương gia. Ngay khi trên đường tiến nhập, một cỗ uy áp từ đâu bủa xuống, khiến cho nàng khụy mọp đầu gối.
Cảm giác khó thở, gian nan Vận Lam buông tay Thanh Tử Dương ra khỏi. Nang khó khăn quay đầu, chỉ thấy từ xa xa một đạo thân ảnh phá không bắn tới.
Nhưng ngay thời điểm đạo thân ảnh Vạn Niên Thanh cách tới còn trăm thước, bỗng trong mắt Vận Lam hiện ra nhiều thêm một thân ảnh.
Kẻ này bay theo sát nút Vạn Niên Thanh, rất nhanh đã đuổi kịp.
Không chờ cho Vạn Niên Thanh quay đầu, đạo thân ảnh kia đã tiến tới trước người. Thế rồi một quyền như thái sơn áp đỉnh giáng xuống, cả người Vạn Niên Thanh bay đi.
Thân thể bà ta như đá tảng, một đường lao thẳng xuống khu lầu các trước mắt.
Uỳnh uỳnh mấy tiếng, bà ta xuyên qua một tòa lầu các, cả thân thể không giảm mà cày xới thêm một đoạn lớn mới ngừng lại.
Vận Lam nhìn tòa lầu ầm ầm đổ xuống, cả một đoạn dài đường xá bị Vạn Niên Thanh xới cho tơi bời, hai mắt nàng ngưng trệ.
Thế rồi âm thanh của người đến vang lên trong đầu:
“Còn không mau đi?”
Vận Lam choáng váng đầu óc, cơn đau làm cho nàng thanh tỉnh phần nào. Phút chốc nàng vội vã nhận mệnh, kéo theo Thanh Tử Dương cuống cuồng chạy đi.
Trong đầu Vân Lam ngàn vạn suy tính nổi lên, hai mắt híp lại.
Cuộc chiến của cường giả lan ra mạnh mẽ, nàng không muốn bị dư âm ảnh hưởng. Nhưng nàng muốn Thanh Tử Dương chết, tuyệt không thể chạy nhanh hơn đám tử thi kia được.
Thế là tốc độ của Vận Lam từ từ giảm dần, miệng lại cố ý hô lớn:
“Thanh tiểu thư, ngươi cố gắng chịu đựng thêm. Chỉ còn một khoảng nữa thôi, là chúng ta sẽ thoát khỏi đây rồi!”
*****
“Vận phó, nghe nói ngươi có pháp thân huyễn hóa. Trước mắt tình thế cấp bách, ngươi hãy hóa thân thành Thanh tiểu thư, rồi tìm một đường khác mà chạy!”
Ông ta không quay đầu mà nói thêm:
“Tuy rằng có thể không lừa được trước pháp nhãn của cường giả, song như thế cũng khiến bọn chúng phải tốn một chút công phu. Ta sẽ dẫn tiểu thư tới pháp trận truyền tống bí mật của bản thành, nhanh chóng rời đi nơi này!”
Nói đến đoạn cuối, Phương Thuấn cố ý trầm giọng:
“Ngươi nên biết nếu tiểu thư có mệnh hệ gì, hai chúng ta đều không có giữ nổi mạng đâu. Ngược lại không cần quá lo, mục tiêu không phải là ngươi, chúng cũng chẳng cần lấy mạng làm gì. Mọi việc mà thành, phần công lao này Vận phó cô sẽ chiếm phần…!”
Nhưng mà bất ngờ thật xảy đến, khiến cho Phương Thuấn không thể nói tiếp lời cuối.
Phương Thuấn dừng lại bước chân, ông ta cúi xuống ngực mình, hai mắt trợn lớn khó tin.
Chỉ thấy một thanh kiếm đâm xuyên qua lồng ngực, máu tươi tí tách xuôi theo mũi kiếm chảy xuống.
“Ha…!”
Phương Thuấn nhất thời nổi giận, hai tay vận đến Kim Cang Thủ. Ông ta gồng người thét dài, toàn thân da thịt nổi lên, ép cho thanh kiếm vỡ vụn.
Tiếp đó Phương Thuấn quay người, ông ta hướng Vận Lam một quyền đánh ra.
Oành một tiếng, hai chưởng chạm nhau hất văng Thanh Tử Dương ra một bên.
Trái với dự đoán của Phương Thuấn, Vận Lam chỉ hơi lảo đảo lui về vài bước, toàn thân đứng vững nguyên vẹn.
Phương Thuấn bất ngờ khụy xuống một chân, miệng ông ta ọc ra một ngụm máu lớn. Nhất thời ông ta chấn kinh, cánh tay ban nãy đối chiêu giờ đã nát như tương bần.
Vận Lam cười khúc khích, nàng ta giễu cợt:
“Công lao đầu? Ha ha… chỉ sợ ta không có cái phúc ấy!”
Vận Lam ban nãy chứng kiến tình thế, nàng hiểu rất rõ người đến lấy một địch hai, vậy mà còn ung dung tự tại.
Lấy hiểu biết của nàng, đối phương còn có chiêu khác, vốn dĩ là chạy không thoát khỏi.
Vậy nên sao không mượn cơ hội này, mượn gió bẻ măng?
Vận Lam không tin Thanh Tử Dương sẽ làm ngơ mà tha cho mình, vốn dĩ nàng đã có tâm lý chịu chết tới nơi rồi.
Ai biết đột nhiên có cường giả đánh tới, lại thuận đưa cho nàng cơ duyên ẩn tàng.
Mượn cơ hội này giết đi Phương Thuấn, rồi lại giả vờ thất trách mà để đối phương giết tiếp Thanh Tử Dương, vậy thì lo âu mà nàng sợ hãi ai sẽ còn biết chứ?
“Hợp Linh hậu kỳ, dù vậy không có khả năng…!”
Phương Thuấn thều thào.
Dù Vận Lam đã âm thầm tiến nhập cảnh giới hậu kỳ, nhưng ông đã ở cảnh giới này nhiều năm, kinh nghiệm dạn dĩ. Nhất là đôi bên chỉ đối một chiêu, ông không thể nào bại ngay thế được?
Bất giác Phương Thuấn hộc ra máu tươi, hai mắt ông ta mở lớn. Cảm giác gì thế này…
Phương Thuấn cảm thấy toàn thân tê dần, tứ chi mất đi điều khiển, giác quan trì trệ.
“Độc thủ…”
Vận Lam hiểu rõ thắc mắc, nhưng nàng ta làm gì có thì giờ giải thích. Thân hình nàng ta thoáng chốc đã bước tới trước mặt Phương Thuấn, thuận thế một chưởng đánh ra.
Oànhh…
“Nếu bình thường so chiêu, ta đương nhiên không thể mảy may giết ngươi. Nhưng ám chiêu để ngươi không thể phản kháng, thì ta có không ít!”
Lời vừa dứt, Vận Lam nhìn cỗ thi thể không đầu trên đất cười khinh miệt.
Huyết tươi từ trên thân xác Phương Thuấn chảy ra, xuôi theo dòng máu đỏ hàng vạn con kim trùng lúc nhúc bò ra.
Tiếp đến nàng ta lấy ra một tấm phù, miệng nhỏ lẩm bẩm vài câu rồi nhằm một hướng ném đi.
Cuối cùng làm xong, Vận Lam mới quay qua Thanh Tử Dương cười duyên:
“Thanh tiểu thư, cô nên ngoan ngoãn đi theo ta. Bằng không nếu có chỗ nào đắc tội, ta đây cũng chẳng biết phải làm sao!”
Cùng thời điểm, Sở Đồng và lão phụ nhân áo tím đã đánh tới xây xẩm mặt mày.
Sở Đồng nghiến răng thầm mắng, bà ta không dám dùng tới hệ sát chiêu, chẳng may giết đi đồng bạn thì thật khó lòng phó thác.
Nhưng mắt thấy Vạn Niên Thanh đang hướng về một bên tỏa ra thần niệm, gương mặt kia như đã tìm ra tung tích, Sở Đồng chỉ biết cắn răng quát:
“Thái Hoan chớ trách ta, nhiệm vụ quan trọng!”
Ngay lúc bà ta cắn răng đưa ra quyết định, bỗng có âm thanh như xa như gần, thoang thoảng bên tai:
“Gượm!”
Trên thiên khung đang bị tầng mây dày che phủ, bỗng một đạo ánh quang xuyên phá. Hào quang tỏa ra ngũ sắc điểm điểm, thế rồi một đạo ánh lam bắn tới trên người Thái Hoan.
Bà ta vốn đang bị khống chế, bản thân liên tục hướng Sở Đồng ra chiêu hiểm ác. Đột nhiên bị một tầng quang cầu bủa vây, thân hình bà ta khựng lại.
Tầng quang cầu mỏng manh như màng nước, lại có từng hàng chú ngữ thánh quang uốn lượn, xoay quanh thân hình Thái Hoan.
Mắt thấy cảnh này, Sở Đồng ngẩn ra, sau đó bà mừng như điên, hướng một bên đáp lễ:
“Vãn bối Sở Đồng, trưởng lão của Tru Thiên Môn, đa tạ tiền bối ứng cứu!”
Màn quang cháo vừa biến mất, đôi mắt đỏ hoe của Thái Hoan trở lại, hai mắt mơ mơ hồ hồ. Rất nhanh, Thái Hoan hiểu ra hoàn cảnh, bà ta hướng Sở Đồng bối rối:
“Sở tiểu tỷ, ban nãy đệ muội sơ xuất trúng chiêu, tiểu tỷ có trọng thương…!”
Sở Đồng hiểu ý ngăn cản, bà ta hướng Vạn Niên Thanh phất tay:
“Giờ không phải lúc hỏi han, mau mau ngăn cản ả ta!”
Từ lúc một màn kia phát sinh, hai mắt Vạn Niên Thanh đã trừng lớn khó tin. Nhưng rất nhanh bà ta chấn tĩnh, rồi hướng một nơi cấp tốc phi thân bay đi.
Hai lão phụ nhân đuổi theo sát nút, nhưng lấy tốc độ này rất khó đuổi kịp. Nhất thời Thái Hoan thất thanh hô lớn:
“Tiểu tỷ, không dùng tới hệ sát chiêu khó mà đuổi kịp đối phương!”
Sở Đồng hiểu ý, hai người đồng thanh bắt quyết.
Từ trên hai người bà ta hóa ra hai đạo quang cầu, một tím, một xanh.
Trong chớp mắt hai đạo quang cầu hợp nhất, một luồng sóng xung kích mạnh mẽ phóng ra.
Lại ngay sau đó, một thân ảnh từ trong quang tráo phá không mà phóng đi.
Lại nói Vận Lam đã đưa Thanh Tử Dương tới gần Phương gia. Ngay khi trên đường tiến nhập, một cỗ uy áp từ đâu bủa xuống, khiến cho nàng khụy mọp đầu gối.
Cảm giác khó thở, gian nan Vận Lam buông tay Thanh Tử Dương ra khỏi. Nang khó khăn quay đầu, chỉ thấy từ xa xa một đạo thân ảnh phá không bắn tới.
Nhưng ngay thời điểm đạo thân ảnh Vạn Niên Thanh cách tới còn trăm thước, bỗng trong mắt Vận Lam hiện ra nhiều thêm một thân ảnh.
Kẻ này bay theo sát nút Vạn Niên Thanh, rất nhanh đã đuổi kịp.
Không chờ cho Vạn Niên Thanh quay đầu, đạo thân ảnh kia đã tiến tới trước người. Thế rồi một quyền như thái sơn áp đỉnh giáng xuống, cả người Vạn Niên Thanh bay đi.
Thân thể bà ta như đá tảng, một đường lao thẳng xuống khu lầu các trước mắt.
Uỳnh uỳnh mấy tiếng, bà ta xuyên qua một tòa lầu các, cả thân thể không giảm mà cày xới thêm một đoạn lớn mới ngừng lại.
Vận Lam nhìn tòa lầu ầm ầm đổ xuống, cả một đoạn dài đường xá bị Vạn Niên Thanh xới cho tơi bời, hai mắt nàng ngưng trệ.
Thế rồi âm thanh của người đến vang lên trong đầu:
“Còn không mau đi?”
Vận Lam choáng váng đầu óc, cơn đau làm cho nàng thanh tỉnh phần nào. Phút chốc nàng vội vã nhận mệnh, kéo theo Thanh Tử Dương cuống cuồng chạy đi.
Trong đầu Vân Lam ngàn vạn suy tính nổi lên, hai mắt híp lại.
Cuộc chiến của cường giả lan ra mạnh mẽ, nàng không muốn bị dư âm ảnh hưởng. Nhưng nàng muốn Thanh Tử Dương chết, tuyệt không thể chạy nhanh hơn đám tử thi kia được.
Thế là tốc độ của Vận Lam từ từ giảm dần, miệng lại cố ý hô lớn:
“Thanh tiểu thư, ngươi cố gắng chịu đựng thêm. Chỉ còn một khoảng nữa thôi, là chúng ta sẽ thoát khỏi đây rồi!”
*****
/386
|