Ánh điện quang trắng nhợt như thể một tín hiệu. Ngay lúc tia điện quang lóe lên, Phùng Đán Toàn và Thiên Tiêu không hẹn mà đồng thời xuất thủ.
Ngay sau đó thế giới lại trở lại đen ngòm, không thấy bóng của hai người, chỉ có tiếng "keng keng" của binh khí chạm nhau không ngừng vọng lại, những tia lửa thi thỏang bắn ra khi thanh Xuyên Lưu và Thiên Tiêu chạm vào nhau lóe lên rồi lại tắt ngúm trong nháy mắt.
Trong bóng tối, cả hai đều không thấy nhau, chỉ có thể ngăn đỡ và công kích dựa vào kinh nghiệm và trực giác. Hai bóng người cùng đâm bổ vào nhau lập tức tách ra, rồi lại tiếp tục đâm bổ vào nhau... Cứ như vậy đến mấy lượt, rốt cuộc sau một kích cuối cùng, Phùng Đán Toàn và Thiên Tiêu từng người lại lui về bên phần mình.
"Đao thật nhanh", Thiên Tiêu cảm thán. Nghe khẩu khí ấy, bọn họ không giống như đang đấu quyết tử, mà như hai người bạn cũ đang đàm luận chuyện trên trời.
Phùng Đán Toàn không nói gì, y giống như con báo trong đêm đen, đang rình rập hòng tìm nhược điểm của Thiên Tiêu.
"Đó chính là Vô Chiêu Cuồng Đao ư? Bộ pháp không dùng đao, chỉ dựa vào đao ý mà thuận thế phát ra đó quả nhiên danh bất hư truyền. Phong Đao tiền bối không hổ là người đi ngược truyền thống như trong lời đồn, hoàn toàn vất bỏ đao thức truyền thống, khởi đầu cho cảnh giới vô chiêu thắng hữu chiêu.
Phùng Đán Toàn rốt cuộc mở miệng nói: "Vô Chiêu Cuồng Đao chính là của sư tổ ta đề xuất ra, sư phụ chỉ là thuận theo ý nguyện của sư tổ sáng tạo ra nó mà thôi."
"Khổng Bán Tiên ư?" Thiên Tiêu gật gù, trên mặt lóe lên vẻ kính trọng: "Quả nhiên không hổ là nhân vật thần tiên, có thể nghĩ ra điều mà người thường không dám nghĩ, làm điều mà người thường không dám làm, cũng chỉ có nhân vật thần tiên như lão ấy mới nghĩ ra được."
"Nói xong chưa?"
"Ừm". Vung kiếm chém ngang về phía trước, Thiên Tiêu khẽ đáp lời, nụ cười thân thiện trên khuôn mặt đã tắt ngấm, thay vào đó là chiến ý mãnh liệt.
Phùng Đán Toàn đột nhiên lắc mình đến cạnh sườn Thiên Tiêu, thanh Xuyên Lưu trong tay đã vượt khỏi cực hạn năng lực cơ thể thể năng nhân loại chém một đường vào yết hầu Thiên Tiêu với một tốc độ mà mắt thường không thấy được. Thiên Tiêu hất nhẹ thanh trường kiếm, một luồng hàn khí lạnh buốt từ trên mũi kiếm tóat ra mãnh liệt. Đao kiếm giao phong phát ra một tiếng "keng" giòn giã, một lọat tia lửa bắn ra, làm cho hai người bọn họ trong nhất thời thấy rõ mặt nhau.
Đao kiếm vừa chạm vội phân ra, Phùng Đán Toàn chống cái áp lực khổng lồ từ thanh Thiên Tiêu kiếm truyền lại không chút lui sợ, trong nháy mắt đã lại vung ra hơn chục đao, mỗi đao càng thêm lợi hại, mỗi đao càng thêm điên cuồng. Đao y chém xuống như cuồng phong bạo vũ, tựa khuynh quốc khuynh thành, lúc này y đã hòan Toàn vứt bỏ sự phòng thủ, chỉ nhất mực công kích, ôm ý nguyện ngọc thạch câu phần.
Đấy mới là cực cảnh của đao, xả mệnh quên mình. Đúng như câu mà hơn ba mươi năm sau y đã nói với một người tên là Mười Một: "Đao, chú trọng chính là khí thế xả mệnh khinh mạng. Nếu ngươi đã chọn đao, thì phải không tiếc mạng nữa, bằng không cả đời này ngươi sẽ không bao giờ có thể đạt đến cảnh giới chí cao chí cảnh của đao."
Đao, không bay bổng như kiếm, cũng không linh họat như thương. Chiêu thức của đao đều là đại khai đại hợp mở thu tùy ý; ý không câu nệ, rất có cái khí thế chỉ tiến không lùi, một khi xuất đao không lấy mạng ngươi thề không rút về đó. Chỉ có ở dưới cái khí thế bức người như vậy, đao, mới xứng được gọi là bạch binh chi vương vua của trăm loại binh khí. Song muốn phát huy đao ý và khí thế đó đến cực hạn, thì phải luôn mang tâm lý sẵn sàng chết. Chơi đao tức là đùa với tính mạng của mình, nếu ngươi tiếc mạng, vậy ngươi không xứng chạm vào đao.
Phong Đao Hồ Nhất Tiếu đã từng có thể làm được điểm này một cách hòan mỹ, Phùng Đán Toàn của ngày hôm nay cũng đã hòan mỹ làm được điều này. Vì đao, bọn họ lúc nào cũng sẵn sàng vứt bỏ tính mạng của mình, bởi vì có rất nhiều thứ, so với tính mạng còn đáng giá để bọn họ bảo vệ hơn.
Không điên cuồng như Phùng Đán Toàn, kiếm của Thiên Tiêu rất phiêu dật tiêu sái, thường chỉ khẽ vung nhẹ đã có thể ra tay chế trụ đao thế không thể đỡ kia của Phùng Đán Toàn.
Thuận theo đao thế càng múa càng nhanh của Phùng Đán Toàn, Thiên Tiêu cũng dần dần không thể ung dung được nữa; cuối cùng đã không thể phân biệt rõ đâu là đao quang, đâu là kiếm ảnh. Đao và kiếm tựa như độc xà đang quấn lại muốn cắn nuốt lẫn nhau, không ngừng từ trong thăm dò tìm kiếm lấy cơ hội công kích tốt nhất.
Một vệt điện xà gãy khúc trắng nhợt xé toang đêm dài. Dòng điện xà này như thể đã sống lại, trên thân phát ra điện quang xì xì, không cam lòng há rộng cái miệng của mình đến tối đa, phát ra một tiếng gầm giận dữ về phía cái thế giới này.
"Ùynh!" Cuồng lôi tựa như tiếng gầm rống của điện xà, kéo theo sấm vang chớp giật xé tan không khí nổ vang bên tai. Cả cái thế giới dường như đang chấn động, thậm chí ngay cả không khí vô hình bên người cũng run lên một chập.
Cái uy của đất trời, thật là đáng sợ!
Từ trên đám mây đen nhẫy, một hạt mưa to như hạt đậu lặng lẽ nhỏ xuống, hạt mưa tựa như tiên tử trên trời đã không đụng vào thức ăn chốn trần gian, bận rộn và thánh khiết, nhưng lại lưu luyến chốn nhân gian, lén trốn xuống tục thế phàm trần. Khi hạt mưa này vừa rơi xuống đất bùn, như một chú cừu non lọt vào miệng con sói đói, lập tức bị mặt đất tham lam nuốt chửng. Trong sát na, ông trời dường như đã nổi trận lôi đình, dưới trận cuồng lôi, vô số hạt mưa thi nhau nối đuôi trút xuống, như muốn nhấn chìm mặt đất đã nuốt mất đồng bọn của chúng.
Mưa như trút nước! Hệt như những giọt lệ trong vắt rơi lạc xuống nhân gian.
Đao của Phùng Đán Toàn vốn đã nhanh đến không thấy bóng, nước mưa rơi xuống người y liền bị đao quang trút đi. Đứng trong mưa song y lại không hề bị ướt. So với y Thiên Tiêu càng hơn một bậc, tựa như có một bức bình phong vô hình bọc quanh người, nước mưa dày đặc cách người ông ta độ nửa thước liền bị bắn trở ra, tất thảy không có một giọt nước nào có thể dính được vào người. Nếu vào lúc này có người nào có thể lấy camera ghi lại cảnh này rồi quay chậm chiếu lên thì sẽ kinh ngạc mà phát hiện rằng, chung quanh hai người Thiên Tiêu và Phùng Đán Toàn, mỗi người đều có một bọc kén quang ánh sáng kết lại thành kén do vô số đao quang kiếm ảnh hợp thành đang bao hộ quanh người bọn họ. Chẳng qua kén quang của Phùng Đán Toàn thì nhỏ, mà kén quang của Thiên Tiêu thì lớn hơn.
"Keng!" Đao kiếm lại đồng thời chém mạnh vào nhau. Lần này đao kiếm không tách ra như vô số lần giao phong trước, mà ngược lại bọn chúng như hai khối nam châm hút chặt lấy nhau.
Ánh mắt Phùng Đán Toàn lóe lên sự khát máu điên cuồng. Y nắm chặt lấy thanh Xuyên Lưu, men dọc theo thân Thiên Tiêu kiếm chém tới ngón tay Thiên Tiêu. Xuyên Lưu tiếp xúc ma sát với Thiên Tiêu cạ thành một dãy tia lửa.
Thiên Tiêu khẽ hừ một tiếng, y chợt buông tay, Thiên Tiêu kiếm dán khít vào thân Xuyên Lưu đao xoay tròn một vòng, sau cùng chuôi kiếm quay về trên tay Thiên Tiêu, Thiên Tiêu kiếm và Xuyên Lưu rốt cuộc cũng tách ra. Thiên Tiêu tay nắm trường kiếm chém về phía trước, thân kiếm đập vào ngực Phùng Đán Toàn, tức thì vạch thành một lỗ hổng.
"Phịch!" Một tiếng trầm đục vang lên, nửa thân trên của Phùng Đán Toàn hơi bị chấn nghiêng về sau, song hai châm vẫn đạp vững trên đất bùn không hề chuyển động. Mùi máu tanh từ trong cổ họng sộc lên, Phùng Đán Toàn cố gắng chống lại chấn động khổng lồ, không lui mà tiến, bổ một đao từ trên xuống đầu Thiên Tiêu một đao từ trên bổ xuống đầu Thiên Tiêu?, song một đao này lại hụt. Thiên Tiêu sau khi xuất kiếm đâm xong, mũi chân lập tức điểm đất, người dứt về phía sau, một lần nữa giữ khỏang cách với Phùng Đán Toàn.
Phùng Đán Toàn vung đao chém lên, lúc này Thiên Tiêu đột nhiên chém ngang một kiếm về phía trước, thân kiếm chém vào mấy giọt nước mưa đang rơi ở trước người, nước mưa lập tức hóa thành những mũi ám khí đáng sợ nhất bắn về phía Phùng Đán Toàn.
Phùng Đán Toàn chợt biến chiêu, một tay múa cuồng đao chắn quanh, ngăn không cho nước mưa lọt vào, những giọt nước mưa sau khi bắn vào thân đao phát ra tiếng "đinh" liền bị đánh văng.
Thiên Tiêu chẳng hề nổi giận, tiếp tục vung trường kiếm trong mưa, từng giọt nước mưa tựa như đạn trong nòng bắn về phía Phùng Đán Toàn. Khi cơn mưa lên đến đỉnh điểm, từ lá cây ngọn cỏ đều là vũ khí lợi hại. Tuy chỉ là nước mưa, song một giọt nước nhỏ bằng hạt gạo này trong tay Thiên Tiêu đánh ra tạo nên uy lực còn kinh người hơn cả viên đạn bắn ra từ trong tay. Sở dĩ những cao thủ của Long Hồn tự trước đến nay luôn xem thường súng đạn, đó là bởi vì bản thân bọn họ đã là một khẩu súng không thể thay thế.
Hàng nghìn hàng vạn giọt nước mưa như đạn trong súng không ngớt bắn về phía Phùng Đán Toàn, từng hạt thủy châu bắn lên thanh Xuyên Lưu phát ra âm thanh "đinh đinh đinh" lanh lảnh, tựa phong linh trong mưa, nghe hết sức êm tai. Nhưng Phùng Đán Toàn lại chẳng có lòng dạ nào để thưởng thức, kình lực công kích của những hạt nước đó quá đỗi mạnh mẽ, y tuy ngăn trở thành công nhưng lại bị dư lực chấn phải liên tục lùi ra sau. Trái lại, Thiên Tiêu càng đánh càng hăng tay, mỗi lần vung tay đều có trăm, nghìn hạt thủy châu dày đặc bắn về phía Phùng Đán Toàn, hơn nữa liên miên không dứt, như thể vô tận vô cùng.
Bỗng nhiên, đao thế của Phùng Đán Toàn chẳng biết vì lý do gì bỗng chợt chậm lại, đao ấy không kịp vung xuống, một giọt thủy châu tận dụng cơ hội lọt qua khe hở giữa đao quang bắn vào ngực phải của y, sau đó xuyên thấu cả lồng ngực, xuyên ra khỏi lưng, biến thành hạt thủy châu màu máu. Phùng Đán Toàn, tay phải đang giơ thanh Xuyên Lưu cuối cùng không thể hạ xuống, giật mình cúi đầu nhìn xuống ngực phải của mình.
Tiếp ngay sau đó, vô số thủy châu bắn vào thân thể của y, những tiếng "phập phập phập" không dứt vang lên bên tai. Mỗi lần âm thanh vang lên đều sẽ kéo theo một chùm hoa máu. Chỉ trong nháy mắt, Phùng Đán Toàn đã hòan Toàn biến thành một huyết nhân.
Mưa như trút nước, song cũng không rửa sạch máu tươi đầy người đó.
Thiên Tiêu rốt cuộc cũng dừng tay, y cầm nghiêng thanh trường kiếm đứng đối diện với Phùng Đán Toàn. Hai người đều không tiếp tục động thủ, mặc cho cơn mưa tầm tả gột rửa Toàn thân; có điều vũng nước mưa dưới chân của Phùng Đán Toàn đã biến thành một vũng đỏ thắm.
Cơ thịt trên khóe miệng Phùng Đán Toàn khẽ giật giật, lộ ra một nụ cười chua chát, giọng khàn khàn, y nói: "Ngươi thắng rồi." Nói xong, y chậm rãi nhắm mắt lại, thân ngã thẳng về phía sau. "Bịch!" thân thể y nặng nề ngã xuống mặt đất bùn, thủy châu tung tóe thấm đẫm cả lưng. Máu từ trong người chảy ra, cùng với nước tụ trên mặt đất rốt cuộc hòa lại thành một vũng, không phân biệt được nữa.
Thiên Tiêu không cử động, cũng không nói gì, ông ta chỉ nhắm mắt lại, mặt ngửa lên trời, để mặc cho nước mưa tẩy rửa khuôn mặt. Thật lâu sau, Thiên Tiêu mới chậm rãi mở mắt, khẽ thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài này là vì Phùng Đán Toàn, không phải vì cái chết của y, mà là vì sự chấp nhất đó của y. Trong nửa trận chiến vừa rồi, Thiên Tiêu có thể cảm giác rõ được sự cố chấp liều mạng muốn tiếp tục sống của Phùng Đán Toàn, bởi vì muốn sống nên y mới sẽ liều mạng đến vậy. Song Đã muốn sống, cớ sao lại cự tuyệt gia nhập Long Hồn? Rõ ràng là y biết chỉ có gia nhập Long Hồn mới có thể tiếp tục sống, song y đã lại cự tuyệt không chút do dự. Thiên Tiêu nghĩ không ra, và cũng không hiểu lắm, ông chỉ lờ mờ cảm thấy được Phùng Đán Toàn muốn sống tịnh không vì bản thân y. Rốt cuộc là cái gì đã khiến cho y cố chấp như vậy? Và cái gì đã khiến cho y kiên trì như vậy? Y nhất định là một kẻ có rất nhiều cố sự.
Ngay sau đó thế giới lại trở lại đen ngòm, không thấy bóng của hai người, chỉ có tiếng "keng keng" của binh khí chạm nhau không ngừng vọng lại, những tia lửa thi thỏang bắn ra khi thanh Xuyên Lưu và Thiên Tiêu chạm vào nhau lóe lên rồi lại tắt ngúm trong nháy mắt.
Trong bóng tối, cả hai đều không thấy nhau, chỉ có thể ngăn đỡ và công kích dựa vào kinh nghiệm và trực giác. Hai bóng người cùng đâm bổ vào nhau lập tức tách ra, rồi lại tiếp tục đâm bổ vào nhau... Cứ như vậy đến mấy lượt, rốt cuộc sau một kích cuối cùng, Phùng Đán Toàn và Thiên Tiêu từng người lại lui về bên phần mình.
"Đao thật nhanh", Thiên Tiêu cảm thán. Nghe khẩu khí ấy, bọn họ không giống như đang đấu quyết tử, mà như hai người bạn cũ đang đàm luận chuyện trên trời.
Phùng Đán Toàn không nói gì, y giống như con báo trong đêm đen, đang rình rập hòng tìm nhược điểm của Thiên Tiêu.
"Đó chính là Vô Chiêu Cuồng Đao ư? Bộ pháp không dùng đao, chỉ dựa vào đao ý mà thuận thế phát ra đó quả nhiên danh bất hư truyền. Phong Đao tiền bối không hổ là người đi ngược truyền thống như trong lời đồn, hoàn toàn vất bỏ đao thức truyền thống, khởi đầu cho cảnh giới vô chiêu thắng hữu chiêu.
Phùng Đán Toàn rốt cuộc mở miệng nói: "Vô Chiêu Cuồng Đao chính là của sư tổ ta đề xuất ra, sư phụ chỉ là thuận theo ý nguyện của sư tổ sáng tạo ra nó mà thôi."
"Khổng Bán Tiên ư?" Thiên Tiêu gật gù, trên mặt lóe lên vẻ kính trọng: "Quả nhiên không hổ là nhân vật thần tiên, có thể nghĩ ra điều mà người thường không dám nghĩ, làm điều mà người thường không dám làm, cũng chỉ có nhân vật thần tiên như lão ấy mới nghĩ ra được."
"Nói xong chưa?"
"Ừm". Vung kiếm chém ngang về phía trước, Thiên Tiêu khẽ đáp lời, nụ cười thân thiện trên khuôn mặt đã tắt ngấm, thay vào đó là chiến ý mãnh liệt.
Phùng Đán Toàn đột nhiên lắc mình đến cạnh sườn Thiên Tiêu, thanh Xuyên Lưu trong tay đã vượt khỏi cực hạn năng lực cơ thể thể năng nhân loại chém một đường vào yết hầu Thiên Tiêu với một tốc độ mà mắt thường không thấy được. Thiên Tiêu hất nhẹ thanh trường kiếm, một luồng hàn khí lạnh buốt từ trên mũi kiếm tóat ra mãnh liệt. Đao kiếm giao phong phát ra một tiếng "keng" giòn giã, một lọat tia lửa bắn ra, làm cho hai người bọn họ trong nhất thời thấy rõ mặt nhau.
Đao kiếm vừa chạm vội phân ra, Phùng Đán Toàn chống cái áp lực khổng lồ từ thanh Thiên Tiêu kiếm truyền lại không chút lui sợ, trong nháy mắt đã lại vung ra hơn chục đao, mỗi đao càng thêm lợi hại, mỗi đao càng thêm điên cuồng. Đao y chém xuống như cuồng phong bạo vũ, tựa khuynh quốc khuynh thành, lúc này y đã hòan Toàn vứt bỏ sự phòng thủ, chỉ nhất mực công kích, ôm ý nguyện ngọc thạch câu phần.
Đấy mới là cực cảnh của đao, xả mệnh quên mình. Đúng như câu mà hơn ba mươi năm sau y đã nói với một người tên là Mười Một: "Đao, chú trọng chính là khí thế xả mệnh khinh mạng. Nếu ngươi đã chọn đao, thì phải không tiếc mạng nữa, bằng không cả đời này ngươi sẽ không bao giờ có thể đạt đến cảnh giới chí cao chí cảnh của đao."
Đao, không bay bổng như kiếm, cũng không linh họat như thương. Chiêu thức của đao đều là đại khai đại hợp mở thu tùy ý; ý không câu nệ, rất có cái khí thế chỉ tiến không lùi, một khi xuất đao không lấy mạng ngươi thề không rút về đó. Chỉ có ở dưới cái khí thế bức người như vậy, đao, mới xứng được gọi là bạch binh chi vương vua của trăm loại binh khí. Song muốn phát huy đao ý và khí thế đó đến cực hạn, thì phải luôn mang tâm lý sẵn sàng chết. Chơi đao tức là đùa với tính mạng của mình, nếu ngươi tiếc mạng, vậy ngươi không xứng chạm vào đao.
Phong Đao Hồ Nhất Tiếu đã từng có thể làm được điểm này một cách hòan mỹ, Phùng Đán Toàn của ngày hôm nay cũng đã hòan mỹ làm được điều này. Vì đao, bọn họ lúc nào cũng sẵn sàng vứt bỏ tính mạng của mình, bởi vì có rất nhiều thứ, so với tính mạng còn đáng giá để bọn họ bảo vệ hơn.
Không điên cuồng như Phùng Đán Toàn, kiếm của Thiên Tiêu rất phiêu dật tiêu sái, thường chỉ khẽ vung nhẹ đã có thể ra tay chế trụ đao thế không thể đỡ kia của Phùng Đán Toàn.
Thuận theo đao thế càng múa càng nhanh của Phùng Đán Toàn, Thiên Tiêu cũng dần dần không thể ung dung được nữa; cuối cùng đã không thể phân biệt rõ đâu là đao quang, đâu là kiếm ảnh. Đao và kiếm tựa như độc xà đang quấn lại muốn cắn nuốt lẫn nhau, không ngừng từ trong thăm dò tìm kiếm lấy cơ hội công kích tốt nhất.
Một vệt điện xà gãy khúc trắng nhợt xé toang đêm dài. Dòng điện xà này như thể đã sống lại, trên thân phát ra điện quang xì xì, không cam lòng há rộng cái miệng của mình đến tối đa, phát ra một tiếng gầm giận dữ về phía cái thế giới này.
"Ùynh!" Cuồng lôi tựa như tiếng gầm rống của điện xà, kéo theo sấm vang chớp giật xé tan không khí nổ vang bên tai. Cả cái thế giới dường như đang chấn động, thậm chí ngay cả không khí vô hình bên người cũng run lên một chập.
Cái uy của đất trời, thật là đáng sợ!
Từ trên đám mây đen nhẫy, một hạt mưa to như hạt đậu lặng lẽ nhỏ xuống, hạt mưa tựa như tiên tử trên trời đã không đụng vào thức ăn chốn trần gian, bận rộn và thánh khiết, nhưng lại lưu luyến chốn nhân gian, lén trốn xuống tục thế phàm trần. Khi hạt mưa này vừa rơi xuống đất bùn, như một chú cừu non lọt vào miệng con sói đói, lập tức bị mặt đất tham lam nuốt chửng. Trong sát na, ông trời dường như đã nổi trận lôi đình, dưới trận cuồng lôi, vô số hạt mưa thi nhau nối đuôi trút xuống, như muốn nhấn chìm mặt đất đã nuốt mất đồng bọn của chúng.
Mưa như trút nước! Hệt như những giọt lệ trong vắt rơi lạc xuống nhân gian.
Đao của Phùng Đán Toàn vốn đã nhanh đến không thấy bóng, nước mưa rơi xuống người y liền bị đao quang trút đi. Đứng trong mưa song y lại không hề bị ướt. So với y Thiên Tiêu càng hơn một bậc, tựa như có một bức bình phong vô hình bọc quanh người, nước mưa dày đặc cách người ông ta độ nửa thước liền bị bắn trở ra, tất thảy không có một giọt nước nào có thể dính được vào người. Nếu vào lúc này có người nào có thể lấy camera ghi lại cảnh này rồi quay chậm chiếu lên thì sẽ kinh ngạc mà phát hiện rằng, chung quanh hai người Thiên Tiêu và Phùng Đán Toàn, mỗi người đều có một bọc kén quang ánh sáng kết lại thành kén do vô số đao quang kiếm ảnh hợp thành đang bao hộ quanh người bọn họ. Chẳng qua kén quang của Phùng Đán Toàn thì nhỏ, mà kén quang của Thiên Tiêu thì lớn hơn.
"Keng!" Đao kiếm lại đồng thời chém mạnh vào nhau. Lần này đao kiếm không tách ra như vô số lần giao phong trước, mà ngược lại bọn chúng như hai khối nam châm hút chặt lấy nhau.
Ánh mắt Phùng Đán Toàn lóe lên sự khát máu điên cuồng. Y nắm chặt lấy thanh Xuyên Lưu, men dọc theo thân Thiên Tiêu kiếm chém tới ngón tay Thiên Tiêu. Xuyên Lưu tiếp xúc ma sát với Thiên Tiêu cạ thành một dãy tia lửa.
Thiên Tiêu khẽ hừ một tiếng, y chợt buông tay, Thiên Tiêu kiếm dán khít vào thân Xuyên Lưu đao xoay tròn một vòng, sau cùng chuôi kiếm quay về trên tay Thiên Tiêu, Thiên Tiêu kiếm và Xuyên Lưu rốt cuộc cũng tách ra. Thiên Tiêu tay nắm trường kiếm chém về phía trước, thân kiếm đập vào ngực Phùng Đán Toàn, tức thì vạch thành một lỗ hổng.
"Phịch!" Một tiếng trầm đục vang lên, nửa thân trên của Phùng Đán Toàn hơi bị chấn nghiêng về sau, song hai châm vẫn đạp vững trên đất bùn không hề chuyển động. Mùi máu tanh từ trong cổ họng sộc lên, Phùng Đán Toàn cố gắng chống lại chấn động khổng lồ, không lui mà tiến, bổ một đao từ trên xuống đầu Thiên Tiêu một đao từ trên bổ xuống đầu Thiên Tiêu?, song một đao này lại hụt. Thiên Tiêu sau khi xuất kiếm đâm xong, mũi chân lập tức điểm đất, người dứt về phía sau, một lần nữa giữ khỏang cách với Phùng Đán Toàn.
Phùng Đán Toàn vung đao chém lên, lúc này Thiên Tiêu đột nhiên chém ngang một kiếm về phía trước, thân kiếm chém vào mấy giọt nước mưa đang rơi ở trước người, nước mưa lập tức hóa thành những mũi ám khí đáng sợ nhất bắn về phía Phùng Đán Toàn.
Phùng Đán Toàn chợt biến chiêu, một tay múa cuồng đao chắn quanh, ngăn không cho nước mưa lọt vào, những giọt nước mưa sau khi bắn vào thân đao phát ra tiếng "đinh" liền bị đánh văng.
Thiên Tiêu chẳng hề nổi giận, tiếp tục vung trường kiếm trong mưa, từng giọt nước mưa tựa như đạn trong nòng bắn về phía Phùng Đán Toàn. Khi cơn mưa lên đến đỉnh điểm, từ lá cây ngọn cỏ đều là vũ khí lợi hại. Tuy chỉ là nước mưa, song một giọt nước nhỏ bằng hạt gạo này trong tay Thiên Tiêu đánh ra tạo nên uy lực còn kinh người hơn cả viên đạn bắn ra từ trong tay. Sở dĩ những cao thủ của Long Hồn tự trước đến nay luôn xem thường súng đạn, đó là bởi vì bản thân bọn họ đã là một khẩu súng không thể thay thế.
Hàng nghìn hàng vạn giọt nước mưa như đạn trong súng không ngớt bắn về phía Phùng Đán Toàn, từng hạt thủy châu bắn lên thanh Xuyên Lưu phát ra âm thanh "đinh đinh đinh" lanh lảnh, tựa phong linh trong mưa, nghe hết sức êm tai. Nhưng Phùng Đán Toàn lại chẳng có lòng dạ nào để thưởng thức, kình lực công kích của những hạt nước đó quá đỗi mạnh mẽ, y tuy ngăn trở thành công nhưng lại bị dư lực chấn phải liên tục lùi ra sau. Trái lại, Thiên Tiêu càng đánh càng hăng tay, mỗi lần vung tay đều có trăm, nghìn hạt thủy châu dày đặc bắn về phía Phùng Đán Toàn, hơn nữa liên miên không dứt, như thể vô tận vô cùng.
Bỗng nhiên, đao thế của Phùng Đán Toàn chẳng biết vì lý do gì bỗng chợt chậm lại, đao ấy không kịp vung xuống, một giọt thủy châu tận dụng cơ hội lọt qua khe hở giữa đao quang bắn vào ngực phải của y, sau đó xuyên thấu cả lồng ngực, xuyên ra khỏi lưng, biến thành hạt thủy châu màu máu. Phùng Đán Toàn, tay phải đang giơ thanh Xuyên Lưu cuối cùng không thể hạ xuống, giật mình cúi đầu nhìn xuống ngực phải của mình.
Tiếp ngay sau đó, vô số thủy châu bắn vào thân thể của y, những tiếng "phập phập phập" không dứt vang lên bên tai. Mỗi lần âm thanh vang lên đều sẽ kéo theo một chùm hoa máu. Chỉ trong nháy mắt, Phùng Đán Toàn đã hòan Toàn biến thành một huyết nhân.
Mưa như trút nước, song cũng không rửa sạch máu tươi đầy người đó.
Thiên Tiêu rốt cuộc cũng dừng tay, y cầm nghiêng thanh trường kiếm đứng đối diện với Phùng Đán Toàn. Hai người đều không tiếp tục động thủ, mặc cho cơn mưa tầm tả gột rửa Toàn thân; có điều vũng nước mưa dưới chân của Phùng Đán Toàn đã biến thành một vũng đỏ thắm.
Cơ thịt trên khóe miệng Phùng Đán Toàn khẽ giật giật, lộ ra một nụ cười chua chát, giọng khàn khàn, y nói: "Ngươi thắng rồi." Nói xong, y chậm rãi nhắm mắt lại, thân ngã thẳng về phía sau. "Bịch!" thân thể y nặng nề ngã xuống mặt đất bùn, thủy châu tung tóe thấm đẫm cả lưng. Máu từ trong người chảy ra, cùng với nước tụ trên mặt đất rốt cuộc hòa lại thành một vũng, không phân biệt được nữa.
Thiên Tiêu không cử động, cũng không nói gì, ông ta chỉ nhắm mắt lại, mặt ngửa lên trời, để mặc cho nước mưa tẩy rửa khuôn mặt. Thật lâu sau, Thiên Tiêu mới chậm rãi mở mắt, khẽ thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài này là vì Phùng Đán Toàn, không phải vì cái chết của y, mà là vì sự chấp nhất đó của y. Trong nửa trận chiến vừa rồi, Thiên Tiêu có thể cảm giác rõ được sự cố chấp liều mạng muốn tiếp tục sống của Phùng Đán Toàn, bởi vì muốn sống nên y mới sẽ liều mạng đến vậy. Song Đã muốn sống, cớ sao lại cự tuyệt gia nhập Long Hồn? Rõ ràng là y biết chỉ có gia nhập Long Hồn mới có thể tiếp tục sống, song y đã lại cự tuyệt không chút do dự. Thiên Tiêu nghĩ không ra, và cũng không hiểu lắm, ông chỉ lờ mờ cảm thấy được Phùng Đán Toàn muốn sống tịnh không vì bản thân y. Rốt cuộc là cái gì đã khiến cho y cố chấp như vậy? Và cái gì đã khiến cho y kiên trì như vậy? Y nhất định là một kẻ có rất nhiều cố sự.
/967
|