Cùng lúc này, tại một căn phòng trong căn cứ giữa lòng núi.
Nhưng bảo nó là phòng, thà rằng nói là một hang động thiên nhiên nho nhỏ còn chính xác hơn, mỗi một hang động trong khu căn cứ này đều là một căn phòng, không cần quá nhiều đá, chỉ cần cắt gọt đi vách tường một chút, rồi lát một lớp gạch mỏng và quét một tầng keo sơn màu trắng sữa lên, nhìn vào là chẳng khác gì một căn phòng ở bên ngoài.
Gian phòng nhỏ rộng không đầy năm mươi mét vuông này thuộc về các trưởng lão và các lão của phái thực quyền trong Huyết Mân Côi. Bởi vì không gian trong căn cứ có hạn, lượng nhân viên khổng lồ, và còn cần giữ lại một khoảng không gian đủ cho những buổi huấn luyện và phát triển thường ngày, có thể được một người một phòng thì diu chỉ được mấy nhân vật lãnh đạo mà thôi, các binh sỹ cấp thấp đều là mười mấy người chen nhau trong một hang động cả.
Lúc này, các lão đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn đọc sách, bên trên bàn có bày một tấm gương, trong gương phản chiếu ra gương mặt của một lão già. Gương mặt ấy già, từng trải, mục rũa, chỉ có trong mắt là thỉnh thoảng còn lóe lên những tia âm hiểm và đầy dã tâm.
Nếu lúc này Mười Một có thể nhìn thấy gương mặt ấy, chắc chắn sẽ giật nảy mình, bởi vì người này không ngờ lại giống hệt với sư phụ Thần Kiếm Lục Dương của hắn, ngoài khóe mắt trái của lão ta nhiều hơn Lục Dương một nốt ruồi thì không còn gì khác biệt nữa.
Một gương mặt tương tự, vẻ trải đời tương tự, một người cả đời phấn đấu vì quốc gia, một người thì lại bỏ hết năm tháng ra cho kẻ địch.
Các lão thẫn thờ nhìn bản thân mình trong tấm gương, không hề động đậy chút nào đã hơn nửa giờ. May mà gian phòng này chỉ có một mình lão, nếu để người khác nhìn thấy, không cho rằng lão đã mắc bệnh thoái hóa trí năng của người già mới lạ.
“Già rồi.” Hồi lâu sau, các lão không kìm nổi khẽ đưa tay sờ lên những nếp nhăn dày đặc trên gương mặt mình, nở nụ cười gượng. Đã từng có lúc, lão có thân phận chí cao trong Kiếm tông, nhưng còn giờ đây thì sao? E rằng trong Kiếm tông ai cũng đều cho rằng lão là kẻ phản bội, hận không thể một kiếm đâm chết lão.
Suy nghĩ xoay chuyển liên hồi, trở lại thời thiếu niên nhiều năm trước…
“Roạt roạt!” Một thiếu niên tuổi chừng mười hai mười ba, vừa nhai qua táo trong tay, trong ngực còn nhét mấy quả nữa, vừa mau chóng chạy về nhà. Thiếu niên này cũng không thể gọi là đẹp trai, tướng mạo cũng rất bình thường, làn da đen bóng, chỉ có thân hình cao lớn lực lưỡng là còn coi được. Điều đáng chú ý là, bên khóe mắt trái của nó có một nốt ruồi đen, nếu mọc ở trên mặt nữ nhân thì nhất định sẽ là nốt ruồi mỹ nhân, nhưng nếu mọc ở trên mặt nam nhân thì có tính là nốt ruồi phong lưu không đây?
“Bình!” Thiếu niên dùng vai hích mạnh vào cánh cửa nhà đang khép hờ, chân còn chưa bước vào trong đã hét lớn: “Mẹ… Ặc? Bố à?”
Trong nhà không nhìn thấy mẹ đâu, chỉ có phụ thân từ nhỏ đến lớn luôn khiến nó sợ hãi và một vẻ nghiêm khắc nặng nề.
Phụ thân nhìn thấy nó tiến vào cửa như thế, trong mắt toát ra vẻ chán ghét, hừ một tiếng, nói: “Luống ca luống cuống, còn ra thể thống gì!”
Thiếu niên sợ hãi rụt cổ lại.
“Vừa đi đâu thế?”
Thiếu niên đưa mắt nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy mẫu thân thường ngày vẫn chạy ra bảo vệ mình khi bị phụ thân trách phạt đâu.
Phụ thân thấy bộ dạng đó của nó thì trong lòng càng thêm tức giận. Vỗ mạnh xuống bàn, hét lên: “Đang hỏi mày đó! Điếc à?”
Thiếu niên giật nảy mình, khép nép đáp khẽ: “Cùng… cùng Nham sư đệ đi tới sau núi hái táo…”
“Bốp!” Thiếu niên còn chưa nói xong, bàn tay to lớn của phụ thân đã nặng nề đánh xuống, thiếu niên loạng choạng ngã xuống, mấy quả táo trong ngực lăn lông lốc ra đất.
Phụ thân xanh mặt, chỉ vào nó tức giận chửi mắng: “Hái táo ư? Mày, mày là đồ không ra gì. Chơi, cả ngày chỉ biết chơi thôi! Tương lai mày làm sao có thể phát dương quang đại võ học của Kiếm tông ta được? Sao mày không thể học theo đại ca mày thế hả? Nếu mày có được một nửa sự nỗ lực của nó, đời này của tao chết cũng nhắm mắt được rồi! Mày là đồ rác rưởi, đồ bỏ đi! Sao tao lại có thể sinh ra một thứ kém cỏi như mày thế chứ!”
Thiếu niên cắn chặt môi không dám đạp lại, trong mắt đã ngân ngấn ánh lệ.
Thiếu con mình không ra gì như thế, phụ thân lại càng tức giận, hung hăng đạp một nhát lên đầu nó, quát lớn: “Cút! Đồ rác rưởi, đừng để tao nhìn thấy mày nữa! Cút ra ngoài cho tao!”
Thiếu niên lao lao mắt, quật cường nhìn đau bỏ dậy, nhìn mấy quả táo với vẻ không nỡ, lại không dám khom người xuống nhặt, cuối cùng chỉ đành ôm khuôn mặt đã sưng đỏ mà chậm rãi ra ngoài.
“Đồ bỏ đi! Lục Thành Công ta không có loại con như mày!” Sau khi thiếu niên đã đi rất xa, còn loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng chửi mắng đầy tức giận của phụ thân từ trong phòng vẳng tới.
Ta đã làm sai gì rồi sao? Hôm nay là sinh nhật mẹ, ta cố ý đi hái táo cho mẹ ăn, ta sai sao? Tại sao? Tại sao trong mắt các người chỉ có Lục Dương, tại sao từ nhỏ đến lớn lại chưa từng nhìn thẳng vào ta đến một lần? Ta cũng là con ông cơ mà! Tại sao đều là Lục Dương, mở miệng ngậm miệng đều là Lục Dương! Ta là cái gì đây cơ chứ? Đã không thích ta như thế, tại sao còn sinh ra ta?
Thiếu niên Lục Thanh đầy bụng uất ức bước vào trong thôn, một mình ngồi sững sờ bên bờ ruộng.
“Thanh sư huynh!” Một tiểu cô nương mặc áo hoa, buộc đôi bím tóc hướng thẳng lên trời, từ xa đã nhảy nhót vẫy gọi nó.
Nhìn thấy thiếu nữ, vẻ uất ức trên mặt thiếu niên mới hòa hoãn hơn một chút, khuôn mặt có chút hiền hòa. Đợi cô bé đến gần rồi nó mới gật đầu nói: “Tiểu Hoa.”
Liêu Tán Hoa, là con gái của Liêu sư thúc, từ nhỏ đã là một mỹ nhân đáng yêu, người trong thôn đều yêu thích cô bé. Ngay đến cả Liêu sư thúc vốn luôn trọng nam khinh nữ, cả ngày hò hét đòi sinh con trai, lúc ấy cũng phải bế cô bé trong lòng mà nựng như bảo bối.
Liêu Tán Hoa chạy đến trước mặt thiếu niên, cúi người xuống, đôi mắt to tròn đáng yêu nhìn mấy vết sưng đỏ trên mặt thiếu niên. Thiếu niên vội quay mặt đi, khẽ che vết đau lại.
Liêu Tán Hoa trề môi bất mãn: “Sư bá lại đánh anh rồi sao?”
“Ừ.” Thiếu niên uất ức gật đầu.
“Đau không?”
Thiếu niên gượng cười đáp: “Không sao, cũng quen rồi.”
Liêu Tán Hoa thở dài một hơi. Có thể là vì ngại làm bẩn quần nên cố bé không dám ngồi phệt xuống, chỉ ngồi xổm kề vai bên cạnh thiếu niên, nói: “Đúng rồi. Vừa rồi em nhìn thấy bá mẫu đi tới sau núi đó."
“Sau núi ư?” Thiếu niên hơi sửng sốt, sau đó liền lập tức hiểu ra, chắc chắn là mẫu thân đi thăm đại ca Lục Dương của hắn rồi. Lục Dương là kẻ say võ, mỗi ngày chỉ biết khắc khổ luyện công. Vốn luyện thì cứ luyện, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến em trai hắn, nhưng đột nhiên có một ngày, Lục Dương nói muốn giống như tiên tổ Lục Trường Minh năm đó tự sáng tạo ra một loại võ kỹ. Sau đó ngày ngày hắn đều chạy tới sau núi, cùng với sư công có kinh nghiệm võ học phong phú nhất, đồng thời cũng là người có bối phận cao nhất ở Kiếm tông để học hỏi. Đến cuối cùng, dứt khoát ở luôn trên núi cùng sư công luôn. Giờ đây hiếm lắm mới xuống núi vài lần, gặp người nhà rồi cũng chẳng nói được mấy câu. Cứ như thế, phụ thân nó yêu thương người đại ca này như bảo bối vậy, từ nhỏ đến lớn đều là Lục Dương tốt, Lục Thanh xấu, có đồ tốt đều để lại cho Lục Dương trước, nếu trong nhà chỉ có một miếng thịt thì chắc chắn cũng để lại cho Lục Dương, trước nay chưa từng nghĩ đến phần của Lục Thanh nó.
Lục Dương, lúc nào cũng là Lục Dương.
Thiếu niên căm hận nghiến răng.
“Đúng rồi, Thanh sư huynh, chúng ta cũng lên núi nhé?” Tiểu Hoa sư muội chớp chớp đôi mắt to tròn của cô bé, nói với vẻ khẩn thiết.
“Lên núi ư? Lên núi làm gì?”
“Đi gặp Dương sư huynh chứ sao, đã gần nửa năm em chưa gặp anh ấy rồi.” Liêu Tán Hoa không chú ý tới vẻ mặt có chút khó coi của thiếu niên, còn tự hờn oán nói một mình: “Bây giờ Dương sư huynh lên núi ở với sư công rồi, lâu lắm không chơi cùng với chúng ta. Nhưng chúng ta có thể đi tìm anh ấy để chơi cùng, thế nào? Bây giờ chúng ta cũng lên núi đi tìm Dương sư huynh nhé?”
Thiếu niên hừ một tiếng, nói: “Muốn đi thì em đi, anh chẳng đi.”
“Vậy em tự đi.” Liêu Tán Hoa nhìn thiếu niên lè lưỡi, nói: “Đồ nhỏ mọn. Nhưng em nói với anh nhé, anh không được học theo Thành sư ca đâu đấy, lén lút đi tố cáo với cha em.”
Thiếu niên bực mình nhìn thiếu nữ, nói: “Lục Thanh ta lại là loại người như thế sao?” Liêu Tán Hoa vốn vẫn còn trẻ con, lời nói gió bay, cũng chẳng để lời của thiếu niên vào lòng, cười hì hì chạy ra sau núi.
Đợi đến khi Liêu Tán Hoa chạy xa rồi, thiếu niên mới phủi phủi mông, lén bám theo sau lưng cô bé.
Lục Dương ở cùng sư công ở chỗ không xa sau núi, đi nhanh thì chỉ chừng hơn một giờ là có thể tới. Liêu Tán Hoa vừa nháy nhót vừa đi, căn bản không chú ý tới Lục Thanh đang bám theo đằng xa.
Hai người một trước một sau đi lên núi, từ xa đã nhìn thấy một thiếu niên có tướng mạo rất giống Lục Thanh đang đứng theo một tư thế trên cọc mà phơi nắng, bên cạnh có một người phụ nữ trung niên nhìn nó với vẻ yêu thương.
“Dương sư huynh!” Liêu Tán Hoa từ xa đã vẫy vẫy tay, chạy như bay về phía Lục Dương. Còn Lục Dương chỉ liếc xéo qua cô bé, khẽ gật đầu một cái.
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy Liêu Tán Hoa thì cả kinh, kéo cô bé ra hỏi: “Tiểu Hoa, sao con lại chạy lên núi thế? Ba con có biết không?”
“Xuỵt!” Liêu Tán Hoa đưa ngón trỏ lên môi, vẻ mặt đáng yêu nói: “Bá mẫu, người đừng nói với cha con đó nha.”
“Con thật là!” Người phụ nữ trung niên xoa đầu cô bé với vẻ yêu thương, cười nói: “Đường núi không dễ đi, nếu con không cẩn thận bị thương, như thế chẳng phải sẽ khiến cha mẹ con lo lắng lắm sao.”
“Không đâu, không đâu. Con có luyện võ mà, thân thể rất tốt đó, sao có thể bị thương được.” Liêu Tán Hoa vỗ ngực reo lên.
Người phụ nữ trung niên và Liêu Tán Hoa ở bên cạnh khẽ bàn về những chuyện thường ngày trong nhà, hai người thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lục Dương mồ hôi đầm đìa đang đứng dưới ánh mặt trời nóng bỏng. Mỗi lần nhìn, trong mắt hai mười đều lộ ra một thần tình kỳ quái. Trong mắt người phụ nữ trung niên là thương yêu, trong mắt Liêu Tán Hoa thì chủ yếu là kính phục.
Lục Thanh nấp sau một tảng đá ở phía xa xa, vô cùng cẩn thận nhìn tới bên này. Mỗi lần cho dù là mẫu thân hay Liêu Tán Hoa, chỉ cần bọn họ nhìn Lục Dương thêm một lần, trong lòng nó lại có thêm một chút không cân bằng.
Cho đến sau khi Lục Dương thu công, Liêu Tán Hoa trong lòng tràn đầy hoan hỉ nhảy nhót di tới bên cạnh nó, kéo tay nó mà ngọt ngào gọi một tiếng sư ca. Người phụ nữ trung niên cũng mỉm cười, cầm chiếc khăn tay đến lau mồ hôi cho Lục Dương. Còn Lục Dương cũng tìm lời nói chuyện cùng bọn họ, chẳng có ai phát hiện xa, sau khối đá lớn ở đằng xa có một bóng hình cô độc. Khi Lục Thanh rời đi, một cành cây nhỏ sau tảng đá đã bị vặn cho không thành hình, chỉ còn dính lại một tầng vỏ mỏng gắng gượng bám vào cành cây gẫy không nỡ rời ra.
Buổi tối mẫu thân trở về nhà, biết con trai nhỏ của mình vì không luyện công chạy ra ngoài hái táo bị phụ thân đánh, cũng chỉ nói phụ thân vài câu, không đến an ủi Lục Thanh, càng không hỏi nguyên nhân tại sao nó không luyện công mà chạy ra ngoài hái táo.
Có lẽ, trong mắt cha mẹ, thậm chí là trong mắt tiểu Hoa, Lục Thanh nó vĩnh viễn đều là một người thừa. Nó vĩnh viễn không thể so sánh được với đại ca nó, người từ nhỏ đã được coi là thiếu niên thiên tài.
Đêm ấy, Lục Thanh mất ngủ.
Cái gối của nó, ướt đẫm suốt cả một đêm.
Thời gian trôi đi thật nhanh, thoảng chốc Lục Thanh đã là một thiếu niên mười chín tuổi. Lục Dương lớn hơn hắn vài tuổi, hai người tuy không phải là anh em song sinh, nhưng dáng vẻ thì giống nhau dị thường.
Những năm nay, Lục Dương vẫn ở một mình trên núi, tuy rằng sư công đã qua đời từ bốn năm trước, trên núi cũng chỉ còn lại một mình Lục Dương ở. Nhưng tính cách hắn vẫn luôn là như thế, cho rằng trên núi thanh tịnh, không thích có người quấy rầy, đồng thời cũng bắt đầu tự sáng tạo môn võ học Phá Kiếm quyết cho Kiếm tông, chính là môn Phá Kiếm quyết mà sau này cùng sánh ngang hàng với hai đại tuyệt chiêu Thiên Lang thập tam thức và Ngự Kiếm quyết do tông chủ đời thứ ba mươi lăm Lục Trường Minh sáng tạo ra, trở thành tam đại tuyệt học của Kiếm tông. Cha mẹ khuyên mãi không được, lại thêm phụ thân kỳ vọng rất cao vào hắn, cuối cùng cũng để cho hắn một mình ở trong núi khổ luyện.
Lúc này, Lục Dương sớm đã được coi là đệ nhất cao thủ trong lứa thanh niên đời thứ ba mươi bảy, lại thêm việc tin hắn tự sáng tạo tuyệt học truyền ra, nhất thời thanh danh lên cao tới cực điểm, người trong thôn không ai là không biết đến. Tất cả mọi người đều coi trọng hắn, thậm chí sớm đã cho rằng hắn sẽ là tông chủ đời thứ ba mươi bảy rồi.
Nhưng Lục Dương càng được người trong thôn khen ngợi nhiều, nỗi căm hận của Lục Thanh đối với người anh ruột lại càng thêm mạnh mẽ. Cho dù đi đến đâu, cũng đều có người không ngừng lảm nhảm bên tai hắn rằng: “Tiểu Thanh à, ngươi đừng suốt ngày chơi bơi lêu lổng, phải học theo anh trai ngươi, đừng để anh ngươi mất mặt.”
Đúng! Cho dù y có làm gì, vĩnh viễn đều không bằng được ca ca. Làm đúng thì là việc hiển nhiên, bởi vì hắn là em trai của Lục Dương. Làm không đúng thì lập tức bị người ta chửi bởi, bởi vì hắn làm mất mặt anh trai hắn.
Anh trai! Cái gì cũng đều là anh trai hết cả!
Mười mấy năm rồi, mười mấy năm nay Lục Thanh chưa bao giờ được ngủ ngon một giấc. Mỗi ngày đều là giật mình tỉnh dậy giữa đêm, sau đó thì rời khỏi giường luyện công, chuyện này đã thành thói quen mười mấy năm nay của hắn. Hắn phải chứng minh rằng Lục Thanh hắn không thua kém gì Lục Dương, hắn thề rằng sẽ có một ngày mình phải khiến cho Lục Dương nhận thua với mình ngay trước mặt mọi người. Lục Dương siêu việt đã trở thành mục tiêu duy nhất trong cả đời này của hắn. Nhưng ông trời không có mắt, cho dù Lục Thanh có cố gắng thế nào, hắn vĩnh viễn đều không sánh được vơi sLucj Dương. Ít nhất, trong mắt cha mẹ và thôn dân, Lục Thanh hắn vĩnh viễn chỉ có thể là cái bóng của Lục Dương.
Những chuyện ấy Lục Thanh đều nhẫn nhịn, cố gắng nhẫn nhịn. Hắn tin rằng sẽ có một ngày, hắn nhất định có thể vượt qua Lục Dương. Cho đến một ngày kia, cuối cùng đã đánh vỡ giấc mộng của Lục Thanh.
Đêm ấy, trở về trong nhà, vô ý nghe thấy cha mẹ đang khẽ bàn về chuyện cưới hỏi của Lục Dương và Liêu Tán Hoa. Tin tức này đối với Lục Thanh mà nói chẳng khác nào tiếng sấm giữa trời quang, từ nhỏ hắn và tiểu Hoa đã là một đôi thanh mai trúc mã, quan hệ giữa hai người vô cùng rõ ràng. Tại sao? Cha mẹ rõ ràng đã biết quan hệ giữa hắn và tiểu Hoa, tại sao lại ghép nàng với Lục Dương? Người nàng thích là ta, và ta cũng thích nàng! Các người không thể tàn nhẫn như thế.
Lục Thanh lập tức lao đến nhà họ Liêu gọi Liêu Tán Hoa ra chất vấn, nhưng lại nghe được Liêu Tán Hoa chính miệng đáp lại rằng: “Thanh ca, anh nói gì thế? Trước nay em vẫn luôn coi anh như anh ruột mà.”
“Oành!” Hệt như tiếng sẫm nổ giữa trời, anh ruột ư? Trước nay đều là do Lục Thanh ta hiểu lầm sao?
Lục Thanh chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, mơ hồ nghe thấy những câu nói ngắt quãng của Liêu Tán Hoa: “Em thích Dương ca, anh ấy là một anh hùng… Cha em nói trong thôn không có anh sánh được với anh ấy…”
Dương ca... Lục Dương!
Lục Thanh đã không còn nhớ được mình trở về như thế nào, chỉ biết lúc hơi tỉnh táo lại, mới phát hiện mình đã về đến nhà. Ngây ngốc nhìn khuôn mặt mình qua gương, Lục Thanh phát hiện khuôn mặt mình càng ngày càng dữ tợn.
Lục Dương! Là ngươi, đều là tại ngươi! Tại sao ngươi không đi chết đi? Ngươi cướp hết tất cả của ta! Nhà của ta, tiểu Hoa của ta! Lục Dương, ta muốn ngươi chết! Thứ ta không có được, ngươi vĩnh viễn đừng mong có được!
Lục Dương!
Hai tháng sau, Lục Dương và Liêu Tán hoa đính thân dưới sự vui vẻ và chúc phúc của các vị trưởng bối. Chỉ là Lục Dương say mê võ thuật, Phá Kiếm quyết còn chưa hoàn thành, cho nên mối hôn sự với Liêu Tán Hoa cứ bị kéo dài mãi.
Lục Thanh còn nhớ rõ, vào cái đêm khi đại ca hắn Lục Dương và Liêu Tán Hoa đính thân, trái tim hắn đau đớn như muốn tan vỡ đến thế nào. Không dám đi nhìn gương mặt đầy vẻ hoan hỉ và ngượng ngập của Liêu Tán Hoa, chỉ nấp một mình trong góc tối mà không ngừng run rẩy, một mình uống rượu giải sầu.
Lục Dương, tại sao? Tại sao tất cả chuyện tốt đều thuộc về ngươi? Cha mẹ yêu thương ngươi chăm lo ngươi, từ nhỏ đến lớn chẳng hề hỏi đến ta, cho dù ta có sinh bệnh phát sốt mẹ cũng chỉ vứt ra cái đơn thuốc, cha thì còn chửi mắng ta vô dụng. Những thứ đó ta đều đã nhịn, nhưng tại sao ngươi còn muốn cướp mất người con gái ta yêu thương?
Tại sao?
Lục Dương, ta hận ngươi!
TA, HẬN, NGƯƠI…
Ngươi đem đến cho ta sỉ nhục, ngươi đem đến cho ta đau đớn, rồi sẽ có một ngày, ta muốn bắt ngươi phải trả lại ta gấp trăm ngàn lần!
Lục Dương, ngươi đợi đó, thứ ta có được, thà phải hủy đi cũng không để cho ngươi!
Nhưng bảo nó là phòng, thà rằng nói là một hang động thiên nhiên nho nhỏ còn chính xác hơn, mỗi một hang động trong khu căn cứ này đều là một căn phòng, không cần quá nhiều đá, chỉ cần cắt gọt đi vách tường một chút, rồi lát một lớp gạch mỏng và quét một tầng keo sơn màu trắng sữa lên, nhìn vào là chẳng khác gì một căn phòng ở bên ngoài.
Gian phòng nhỏ rộng không đầy năm mươi mét vuông này thuộc về các trưởng lão và các lão của phái thực quyền trong Huyết Mân Côi. Bởi vì không gian trong căn cứ có hạn, lượng nhân viên khổng lồ, và còn cần giữ lại một khoảng không gian đủ cho những buổi huấn luyện và phát triển thường ngày, có thể được một người một phòng thì diu chỉ được mấy nhân vật lãnh đạo mà thôi, các binh sỹ cấp thấp đều là mười mấy người chen nhau trong một hang động cả.
Lúc này, các lão đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn đọc sách, bên trên bàn có bày một tấm gương, trong gương phản chiếu ra gương mặt của một lão già. Gương mặt ấy già, từng trải, mục rũa, chỉ có trong mắt là thỉnh thoảng còn lóe lên những tia âm hiểm và đầy dã tâm.
Nếu lúc này Mười Một có thể nhìn thấy gương mặt ấy, chắc chắn sẽ giật nảy mình, bởi vì người này không ngờ lại giống hệt với sư phụ Thần Kiếm Lục Dương của hắn, ngoài khóe mắt trái của lão ta nhiều hơn Lục Dương một nốt ruồi thì không còn gì khác biệt nữa.
Một gương mặt tương tự, vẻ trải đời tương tự, một người cả đời phấn đấu vì quốc gia, một người thì lại bỏ hết năm tháng ra cho kẻ địch.
Các lão thẫn thờ nhìn bản thân mình trong tấm gương, không hề động đậy chút nào đã hơn nửa giờ. May mà gian phòng này chỉ có một mình lão, nếu để người khác nhìn thấy, không cho rằng lão đã mắc bệnh thoái hóa trí năng của người già mới lạ.
“Già rồi.” Hồi lâu sau, các lão không kìm nổi khẽ đưa tay sờ lên những nếp nhăn dày đặc trên gương mặt mình, nở nụ cười gượng. Đã từng có lúc, lão có thân phận chí cao trong Kiếm tông, nhưng còn giờ đây thì sao? E rằng trong Kiếm tông ai cũng đều cho rằng lão là kẻ phản bội, hận không thể một kiếm đâm chết lão.
Suy nghĩ xoay chuyển liên hồi, trở lại thời thiếu niên nhiều năm trước…
“Roạt roạt!” Một thiếu niên tuổi chừng mười hai mười ba, vừa nhai qua táo trong tay, trong ngực còn nhét mấy quả nữa, vừa mau chóng chạy về nhà. Thiếu niên này cũng không thể gọi là đẹp trai, tướng mạo cũng rất bình thường, làn da đen bóng, chỉ có thân hình cao lớn lực lưỡng là còn coi được. Điều đáng chú ý là, bên khóe mắt trái của nó có một nốt ruồi đen, nếu mọc ở trên mặt nữ nhân thì nhất định sẽ là nốt ruồi mỹ nhân, nhưng nếu mọc ở trên mặt nam nhân thì có tính là nốt ruồi phong lưu không đây?
“Bình!” Thiếu niên dùng vai hích mạnh vào cánh cửa nhà đang khép hờ, chân còn chưa bước vào trong đã hét lớn: “Mẹ… Ặc? Bố à?”
Trong nhà không nhìn thấy mẹ đâu, chỉ có phụ thân từ nhỏ đến lớn luôn khiến nó sợ hãi và một vẻ nghiêm khắc nặng nề.
Phụ thân nhìn thấy nó tiến vào cửa như thế, trong mắt toát ra vẻ chán ghét, hừ một tiếng, nói: “Luống ca luống cuống, còn ra thể thống gì!”
Thiếu niên sợ hãi rụt cổ lại.
“Vừa đi đâu thế?”
Thiếu niên đưa mắt nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy mẫu thân thường ngày vẫn chạy ra bảo vệ mình khi bị phụ thân trách phạt đâu.
Phụ thân thấy bộ dạng đó của nó thì trong lòng càng thêm tức giận. Vỗ mạnh xuống bàn, hét lên: “Đang hỏi mày đó! Điếc à?”
Thiếu niên giật nảy mình, khép nép đáp khẽ: “Cùng… cùng Nham sư đệ đi tới sau núi hái táo…”
“Bốp!” Thiếu niên còn chưa nói xong, bàn tay to lớn của phụ thân đã nặng nề đánh xuống, thiếu niên loạng choạng ngã xuống, mấy quả táo trong ngực lăn lông lốc ra đất.
Phụ thân xanh mặt, chỉ vào nó tức giận chửi mắng: “Hái táo ư? Mày, mày là đồ không ra gì. Chơi, cả ngày chỉ biết chơi thôi! Tương lai mày làm sao có thể phát dương quang đại võ học của Kiếm tông ta được? Sao mày không thể học theo đại ca mày thế hả? Nếu mày có được một nửa sự nỗ lực của nó, đời này của tao chết cũng nhắm mắt được rồi! Mày là đồ rác rưởi, đồ bỏ đi! Sao tao lại có thể sinh ra một thứ kém cỏi như mày thế chứ!”
Thiếu niên cắn chặt môi không dám đạp lại, trong mắt đã ngân ngấn ánh lệ.
Thiếu con mình không ra gì như thế, phụ thân lại càng tức giận, hung hăng đạp một nhát lên đầu nó, quát lớn: “Cút! Đồ rác rưởi, đừng để tao nhìn thấy mày nữa! Cút ra ngoài cho tao!”
Thiếu niên lao lao mắt, quật cường nhìn đau bỏ dậy, nhìn mấy quả táo với vẻ không nỡ, lại không dám khom người xuống nhặt, cuối cùng chỉ đành ôm khuôn mặt đã sưng đỏ mà chậm rãi ra ngoài.
“Đồ bỏ đi! Lục Thành Công ta không có loại con như mày!” Sau khi thiếu niên đã đi rất xa, còn loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng chửi mắng đầy tức giận của phụ thân từ trong phòng vẳng tới.
Ta đã làm sai gì rồi sao? Hôm nay là sinh nhật mẹ, ta cố ý đi hái táo cho mẹ ăn, ta sai sao? Tại sao? Tại sao trong mắt các người chỉ có Lục Dương, tại sao từ nhỏ đến lớn lại chưa từng nhìn thẳng vào ta đến một lần? Ta cũng là con ông cơ mà! Tại sao đều là Lục Dương, mở miệng ngậm miệng đều là Lục Dương! Ta là cái gì đây cơ chứ? Đã không thích ta như thế, tại sao còn sinh ra ta?
Thiếu niên Lục Thanh đầy bụng uất ức bước vào trong thôn, một mình ngồi sững sờ bên bờ ruộng.
“Thanh sư huynh!” Một tiểu cô nương mặc áo hoa, buộc đôi bím tóc hướng thẳng lên trời, từ xa đã nhảy nhót vẫy gọi nó.
Nhìn thấy thiếu nữ, vẻ uất ức trên mặt thiếu niên mới hòa hoãn hơn một chút, khuôn mặt có chút hiền hòa. Đợi cô bé đến gần rồi nó mới gật đầu nói: “Tiểu Hoa.”
Liêu Tán Hoa, là con gái của Liêu sư thúc, từ nhỏ đã là một mỹ nhân đáng yêu, người trong thôn đều yêu thích cô bé. Ngay đến cả Liêu sư thúc vốn luôn trọng nam khinh nữ, cả ngày hò hét đòi sinh con trai, lúc ấy cũng phải bế cô bé trong lòng mà nựng như bảo bối.
Liêu Tán Hoa chạy đến trước mặt thiếu niên, cúi người xuống, đôi mắt to tròn đáng yêu nhìn mấy vết sưng đỏ trên mặt thiếu niên. Thiếu niên vội quay mặt đi, khẽ che vết đau lại.
Liêu Tán Hoa trề môi bất mãn: “Sư bá lại đánh anh rồi sao?”
“Ừ.” Thiếu niên uất ức gật đầu.
“Đau không?”
Thiếu niên gượng cười đáp: “Không sao, cũng quen rồi.”
Liêu Tán Hoa thở dài một hơi. Có thể là vì ngại làm bẩn quần nên cố bé không dám ngồi phệt xuống, chỉ ngồi xổm kề vai bên cạnh thiếu niên, nói: “Đúng rồi. Vừa rồi em nhìn thấy bá mẫu đi tới sau núi đó."
“Sau núi ư?” Thiếu niên hơi sửng sốt, sau đó liền lập tức hiểu ra, chắc chắn là mẫu thân đi thăm đại ca Lục Dương của hắn rồi. Lục Dương là kẻ say võ, mỗi ngày chỉ biết khắc khổ luyện công. Vốn luyện thì cứ luyện, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến em trai hắn, nhưng đột nhiên có một ngày, Lục Dương nói muốn giống như tiên tổ Lục Trường Minh năm đó tự sáng tạo ra một loại võ kỹ. Sau đó ngày ngày hắn đều chạy tới sau núi, cùng với sư công có kinh nghiệm võ học phong phú nhất, đồng thời cũng là người có bối phận cao nhất ở Kiếm tông để học hỏi. Đến cuối cùng, dứt khoát ở luôn trên núi cùng sư công luôn. Giờ đây hiếm lắm mới xuống núi vài lần, gặp người nhà rồi cũng chẳng nói được mấy câu. Cứ như thế, phụ thân nó yêu thương người đại ca này như bảo bối vậy, từ nhỏ đến lớn đều là Lục Dương tốt, Lục Thanh xấu, có đồ tốt đều để lại cho Lục Dương trước, nếu trong nhà chỉ có một miếng thịt thì chắc chắn cũng để lại cho Lục Dương, trước nay chưa từng nghĩ đến phần của Lục Thanh nó.
Lục Dương, lúc nào cũng là Lục Dương.
Thiếu niên căm hận nghiến răng.
“Đúng rồi, Thanh sư huynh, chúng ta cũng lên núi nhé?” Tiểu Hoa sư muội chớp chớp đôi mắt to tròn của cô bé, nói với vẻ khẩn thiết.
“Lên núi ư? Lên núi làm gì?”
“Đi gặp Dương sư huynh chứ sao, đã gần nửa năm em chưa gặp anh ấy rồi.” Liêu Tán Hoa không chú ý tới vẻ mặt có chút khó coi của thiếu niên, còn tự hờn oán nói một mình: “Bây giờ Dương sư huynh lên núi ở với sư công rồi, lâu lắm không chơi cùng với chúng ta. Nhưng chúng ta có thể đi tìm anh ấy để chơi cùng, thế nào? Bây giờ chúng ta cũng lên núi đi tìm Dương sư huynh nhé?”
Thiếu niên hừ một tiếng, nói: “Muốn đi thì em đi, anh chẳng đi.”
“Vậy em tự đi.” Liêu Tán Hoa nhìn thiếu niên lè lưỡi, nói: “Đồ nhỏ mọn. Nhưng em nói với anh nhé, anh không được học theo Thành sư ca đâu đấy, lén lút đi tố cáo với cha em.”
Thiếu niên bực mình nhìn thiếu nữ, nói: “Lục Thanh ta lại là loại người như thế sao?” Liêu Tán Hoa vốn vẫn còn trẻ con, lời nói gió bay, cũng chẳng để lời của thiếu niên vào lòng, cười hì hì chạy ra sau núi.
Đợi đến khi Liêu Tán Hoa chạy xa rồi, thiếu niên mới phủi phủi mông, lén bám theo sau lưng cô bé.
Lục Dương ở cùng sư công ở chỗ không xa sau núi, đi nhanh thì chỉ chừng hơn một giờ là có thể tới. Liêu Tán Hoa vừa nháy nhót vừa đi, căn bản không chú ý tới Lục Thanh đang bám theo đằng xa.
Hai người một trước một sau đi lên núi, từ xa đã nhìn thấy một thiếu niên có tướng mạo rất giống Lục Thanh đang đứng theo một tư thế trên cọc mà phơi nắng, bên cạnh có một người phụ nữ trung niên nhìn nó với vẻ yêu thương.
“Dương sư huynh!” Liêu Tán Hoa từ xa đã vẫy vẫy tay, chạy như bay về phía Lục Dương. Còn Lục Dương chỉ liếc xéo qua cô bé, khẽ gật đầu một cái.
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy Liêu Tán Hoa thì cả kinh, kéo cô bé ra hỏi: “Tiểu Hoa, sao con lại chạy lên núi thế? Ba con có biết không?”
“Xuỵt!” Liêu Tán Hoa đưa ngón trỏ lên môi, vẻ mặt đáng yêu nói: “Bá mẫu, người đừng nói với cha con đó nha.”
“Con thật là!” Người phụ nữ trung niên xoa đầu cô bé với vẻ yêu thương, cười nói: “Đường núi không dễ đi, nếu con không cẩn thận bị thương, như thế chẳng phải sẽ khiến cha mẹ con lo lắng lắm sao.”
“Không đâu, không đâu. Con có luyện võ mà, thân thể rất tốt đó, sao có thể bị thương được.” Liêu Tán Hoa vỗ ngực reo lên.
Người phụ nữ trung niên và Liêu Tán Hoa ở bên cạnh khẽ bàn về những chuyện thường ngày trong nhà, hai người thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lục Dương mồ hôi đầm đìa đang đứng dưới ánh mặt trời nóng bỏng. Mỗi lần nhìn, trong mắt hai mười đều lộ ra một thần tình kỳ quái. Trong mắt người phụ nữ trung niên là thương yêu, trong mắt Liêu Tán Hoa thì chủ yếu là kính phục.
Lục Thanh nấp sau một tảng đá ở phía xa xa, vô cùng cẩn thận nhìn tới bên này. Mỗi lần cho dù là mẫu thân hay Liêu Tán Hoa, chỉ cần bọn họ nhìn Lục Dương thêm một lần, trong lòng nó lại có thêm một chút không cân bằng.
Cho đến sau khi Lục Dương thu công, Liêu Tán Hoa trong lòng tràn đầy hoan hỉ nhảy nhót di tới bên cạnh nó, kéo tay nó mà ngọt ngào gọi một tiếng sư ca. Người phụ nữ trung niên cũng mỉm cười, cầm chiếc khăn tay đến lau mồ hôi cho Lục Dương. Còn Lục Dương cũng tìm lời nói chuyện cùng bọn họ, chẳng có ai phát hiện xa, sau khối đá lớn ở đằng xa có một bóng hình cô độc. Khi Lục Thanh rời đi, một cành cây nhỏ sau tảng đá đã bị vặn cho không thành hình, chỉ còn dính lại một tầng vỏ mỏng gắng gượng bám vào cành cây gẫy không nỡ rời ra.
Buổi tối mẫu thân trở về nhà, biết con trai nhỏ của mình vì không luyện công chạy ra ngoài hái táo bị phụ thân đánh, cũng chỉ nói phụ thân vài câu, không đến an ủi Lục Thanh, càng không hỏi nguyên nhân tại sao nó không luyện công mà chạy ra ngoài hái táo.
Có lẽ, trong mắt cha mẹ, thậm chí là trong mắt tiểu Hoa, Lục Thanh nó vĩnh viễn đều là một người thừa. Nó vĩnh viễn không thể so sánh được với đại ca nó, người từ nhỏ đã được coi là thiếu niên thiên tài.
Đêm ấy, Lục Thanh mất ngủ.
Cái gối của nó, ướt đẫm suốt cả một đêm.
Thời gian trôi đi thật nhanh, thoảng chốc Lục Thanh đã là một thiếu niên mười chín tuổi. Lục Dương lớn hơn hắn vài tuổi, hai người tuy không phải là anh em song sinh, nhưng dáng vẻ thì giống nhau dị thường.
Những năm nay, Lục Dương vẫn ở một mình trên núi, tuy rằng sư công đã qua đời từ bốn năm trước, trên núi cũng chỉ còn lại một mình Lục Dương ở. Nhưng tính cách hắn vẫn luôn là như thế, cho rằng trên núi thanh tịnh, không thích có người quấy rầy, đồng thời cũng bắt đầu tự sáng tạo môn võ học Phá Kiếm quyết cho Kiếm tông, chính là môn Phá Kiếm quyết mà sau này cùng sánh ngang hàng với hai đại tuyệt chiêu Thiên Lang thập tam thức và Ngự Kiếm quyết do tông chủ đời thứ ba mươi lăm Lục Trường Minh sáng tạo ra, trở thành tam đại tuyệt học của Kiếm tông. Cha mẹ khuyên mãi không được, lại thêm phụ thân kỳ vọng rất cao vào hắn, cuối cùng cũng để cho hắn một mình ở trong núi khổ luyện.
Lúc này, Lục Dương sớm đã được coi là đệ nhất cao thủ trong lứa thanh niên đời thứ ba mươi bảy, lại thêm việc tin hắn tự sáng tạo tuyệt học truyền ra, nhất thời thanh danh lên cao tới cực điểm, người trong thôn không ai là không biết đến. Tất cả mọi người đều coi trọng hắn, thậm chí sớm đã cho rằng hắn sẽ là tông chủ đời thứ ba mươi bảy rồi.
Nhưng Lục Dương càng được người trong thôn khen ngợi nhiều, nỗi căm hận của Lục Thanh đối với người anh ruột lại càng thêm mạnh mẽ. Cho dù đi đến đâu, cũng đều có người không ngừng lảm nhảm bên tai hắn rằng: “Tiểu Thanh à, ngươi đừng suốt ngày chơi bơi lêu lổng, phải học theo anh trai ngươi, đừng để anh ngươi mất mặt.”
Đúng! Cho dù y có làm gì, vĩnh viễn đều không bằng được ca ca. Làm đúng thì là việc hiển nhiên, bởi vì hắn là em trai của Lục Dương. Làm không đúng thì lập tức bị người ta chửi bởi, bởi vì hắn làm mất mặt anh trai hắn.
Anh trai! Cái gì cũng đều là anh trai hết cả!
Mười mấy năm rồi, mười mấy năm nay Lục Thanh chưa bao giờ được ngủ ngon một giấc. Mỗi ngày đều là giật mình tỉnh dậy giữa đêm, sau đó thì rời khỏi giường luyện công, chuyện này đã thành thói quen mười mấy năm nay của hắn. Hắn phải chứng minh rằng Lục Thanh hắn không thua kém gì Lục Dương, hắn thề rằng sẽ có một ngày mình phải khiến cho Lục Dương nhận thua với mình ngay trước mặt mọi người. Lục Dương siêu việt đã trở thành mục tiêu duy nhất trong cả đời này của hắn. Nhưng ông trời không có mắt, cho dù Lục Thanh có cố gắng thế nào, hắn vĩnh viễn đều không sánh được vơi sLucj Dương. Ít nhất, trong mắt cha mẹ và thôn dân, Lục Thanh hắn vĩnh viễn chỉ có thể là cái bóng của Lục Dương.
Những chuyện ấy Lục Thanh đều nhẫn nhịn, cố gắng nhẫn nhịn. Hắn tin rằng sẽ có một ngày, hắn nhất định có thể vượt qua Lục Dương. Cho đến một ngày kia, cuối cùng đã đánh vỡ giấc mộng của Lục Thanh.
Đêm ấy, trở về trong nhà, vô ý nghe thấy cha mẹ đang khẽ bàn về chuyện cưới hỏi của Lục Dương và Liêu Tán Hoa. Tin tức này đối với Lục Thanh mà nói chẳng khác nào tiếng sấm giữa trời quang, từ nhỏ hắn và tiểu Hoa đã là một đôi thanh mai trúc mã, quan hệ giữa hai người vô cùng rõ ràng. Tại sao? Cha mẹ rõ ràng đã biết quan hệ giữa hắn và tiểu Hoa, tại sao lại ghép nàng với Lục Dương? Người nàng thích là ta, và ta cũng thích nàng! Các người không thể tàn nhẫn như thế.
Lục Thanh lập tức lao đến nhà họ Liêu gọi Liêu Tán Hoa ra chất vấn, nhưng lại nghe được Liêu Tán Hoa chính miệng đáp lại rằng: “Thanh ca, anh nói gì thế? Trước nay em vẫn luôn coi anh như anh ruột mà.”
“Oành!” Hệt như tiếng sẫm nổ giữa trời, anh ruột ư? Trước nay đều là do Lục Thanh ta hiểu lầm sao?
Lục Thanh chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, mơ hồ nghe thấy những câu nói ngắt quãng của Liêu Tán Hoa: “Em thích Dương ca, anh ấy là một anh hùng… Cha em nói trong thôn không có anh sánh được với anh ấy…”
Dương ca... Lục Dương!
Lục Thanh đã không còn nhớ được mình trở về như thế nào, chỉ biết lúc hơi tỉnh táo lại, mới phát hiện mình đã về đến nhà. Ngây ngốc nhìn khuôn mặt mình qua gương, Lục Thanh phát hiện khuôn mặt mình càng ngày càng dữ tợn.
Lục Dương! Là ngươi, đều là tại ngươi! Tại sao ngươi không đi chết đi? Ngươi cướp hết tất cả của ta! Nhà của ta, tiểu Hoa của ta! Lục Dương, ta muốn ngươi chết! Thứ ta không có được, ngươi vĩnh viễn đừng mong có được!
Lục Dương!
Hai tháng sau, Lục Dương và Liêu Tán hoa đính thân dưới sự vui vẻ và chúc phúc của các vị trưởng bối. Chỉ là Lục Dương say mê võ thuật, Phá Kiếm quyết còn chưa hoàn thành, cho nên mối hôn sự với Liêu Tán Hoa cứ bị kéo dài mãi.
Lục Thanh còn nhớ rõ, vào cái đêm khi đại ca hắn Lục Dương và Liêu Tán Hoa đính thân, trái tim hắn đau đớn như muốn tan vỡ đến thế nào. Không dám đi nhìn gương mặt đầy vẻ hoan hỉ và ngượng ngập của Liêu Tán Hoa, chỉ nấp một mình trong góc tối mà không ngừng run rẩy, một mình uống rượu giải sầu.
Lục Dương, tại sao? Tại sao tất cả chuyện tốt đều thuộc về ngươi? Cha mẹ yêu thương ngươi chăm lo ngươi, từ nhỏ đến lớn chẳng hề hỏi đến ta, cho dù ta có sinh bệnh phát sốt mẹ cũng chỉ vứt ra cái đơn thuốc, cha thì còn chửi mắng ta vô dụng. Những thứ đó ta đều đã nhịn, nhưng tại sao ngươi còn muốn cướp mất người con gái ta yêu thương?
Tại sao?
Lục Dương, ta hận ngươi!
TA, HẬN, NGƯƠI…
Ngươi đem đến cho ta sỉ nhục, ngươi đem đến cho ta đau đớn, rồi sẽ có một ngày, ta muốn bắt ngươi phải trả lại ta gấp trăm ngàn lần!
Lục Dương, ngươi đợi đó, thứ ta có được, thà phải hủy đi cũng không để cho ngươi!
/967
|