Nhìn một lát, cuối cùng Lãnh Dạ cũng phát hiện ra điều kỳ quặc trước, Mười Một chẳng phải thực sự giống như thạch sùng, dán sát thân thể vào tường rồi bò đi, mà chỉ là dựa vào sức của mười đầu ngón tay cùng hai mũi bàn chân bám chặt lấy các mỏm đá để di chuyển. Tuy đã nhìn ra được cách thức, nhưng loại chuyện như thế này nói ra cũng thực khiến người ta nghe mà kinh hãi, ít nhất bản thân Lãnh Dạ cùng đừng hòng làm được như thế. Hắn cũng càng thêm hoài nghi, Mười Một trong thời gian nửa năm mất tích liệu có phải đã lại gặp được kỳ ngộ gì không nhỉ?
Thực ra Mười Một cũng chẳng hề ghê gớm như bọn họ suy nghĩ, thân thể hắn vẫn chưa hồi phục đến trạng thái tốt nhất, còn xa mới có thể vận dụng toàn lực. Đặc biệt là cơ bắp trên thân thể, nếu sử dụng quá độ, cơ thịt toàn thân sẽ trở nên mềm nhũn vô lực. Lúc này hắn chẳng qua chỉ dùng đặc tính bám dính của kình khí hình xoắn ốc trong Thái Cực công và năng lực dị năng băng mà thôi, mười ngón tay hệt như những giác hút vậy, cho dù có là thạch nhũ nhẵn thín cũng đều có thể dính chặt vào.
Ở trên đỉnh động vô cùng cẩn thận bò tới chỗ camera, càng tới gần, tốc độ của Mười Một càng chậm lại, đảm bảo góc áo hay những bộ phận trên thân thể mình không bị lọt vào tầm quay, cuối cùng giống như một con ốc sên áp sát tới chiếc camera giữa động từng chút một. Sau đó hắn lấy ra chiếc máy dừng hình cỡ nhỏ và lắp vào đó, rồi lại tiếp tục bò về phía trước. Còn chiếc camera kia sau khoảnh khắc đã bị phá hoại, hình ảnh mãi mãi bị cố định tại một thời điểm, cho dù có người vừa nhảy múa vừa cởi quần áo bên dưới, trên màn hình giám sát cũng không hiện ra bất kỳ hình ảnh nào.
Mười Một lại bò thêm mấy mét về phía trước rồi men theo bức vách bò xuống, sau đó ngoặt đi phá hoại hai chiếc camera treo ở hai bên vách động, sau đó mới ra hiệu cho Lãnh Dạ và Hỏa Điểu đi tới.
Lãnh Dạ vừa đi tới liền lập tức phủ đầu ngay một câu: “Có phải ngươi đã luyện thành tuyệt thế thần công rồi không hả?”
Mười Một hơi sửng sốt một chút, Lãnh Dạ liền khua khoắng hai tay làm động tác bò kiểu chó rồi hỏi: “Ngươi học được cái chiêu Bích Hổ Du (bích hổ: thạch sùng, du: di động) từ lúc nào thế?”
“Bích Hổ Du ư?” Mười Một suy nghĩ một chút, trong ấn tượng của hắn dường như chưa từng nghe qua môn công phu này, bèn lắc đầu đáp: “Đây chỉ là nhờ sức dính của Thái Cực Triền Ti kình mà thôi.”
“Thái Cực ư?” Lần này đến lượt Lãnh Dạ sửng sốt. Môn công phu Thái Cực này chẳng hề xa lạ gì với hắn, chỉ cần là một người Long Quốc, có ai mà không biết đến Thái Cực cơ chứ? Bên trong Long Hồn cũng có mấy cao thủ Thái Cực, đặc biệt là truyền nhân Dương thức Thái Cực, biệt hiệu “Thanh Đế”, truyền nhân Trần thức Thái Cực, biệt hiệu “Lôi Công”, cùng truyền nhân Võ Đang Thái Cực đạo, biệt hiệu “Kiếm Vũ”, công phu Thái Cực của ba người này còn đã luyện tới xuất thần nhập hóa. Nghe nói Thái Cực là môn công thú thích hợp nhất để phát triển tiềm lực trong cơ thể con người. Chỉ cần chịu bỏ công, nếu may mắn thì không tới mười năm có thể tiến vào cảnh giới đại thành. Môn công phu Triền Ti kình này là một bước phát triển, nhưng không phải mỗi người luyện Thái Cực đều có thể luyện ra được. Triền Ti kình lấy nội công có tính xoắn ốc làm chủ, hình thành lên khí trường có dạng hình xoáy để hút chặt lấy vật thể tiếp xúc cùng thân thể, bình thường là dùng ở trên đôi tay. Giống như trong phim ảnh vậy, khi một quyền của kẻ địch đánh tới, nhân vật chính nhẹ nhàng đón lấy cánh tay của kẻ địch, sau đó rất nhẹ nhàng kéo sang một bên, cánh tay hay thậm chí là thân thể của kẻ địch cũng theo đó mà bị kéo cho thay đổi phương hướng, đây chính là cách vận dụng công phu Triền Ti kình. Chỉ là dù có bị đánh chết Lãnh Dạ cũng không ngờ rằng, Mười Một lại dùng Triền Ti kình để trèo lên vách động.
Thiên tài, đúng là thiên tài, sợ rằng Trương Tam Phong có tái thế thì cũng phải trợn mắt há mồm vì cảnh này. Bởi lẽ dù là Thái Cực tông sư Trương Tam Phong mà trong tình huống không có dị năng băng phối hợp, cũng chẳng thể bò được trên vách đá nhẹ nhàng như Mười Một lúc này.
Tuy vẫn còn đầy bụng nghi vấn, chẳng hạn như Thái Cực làm sao để có thể hút dính được lên đá, Mười Một đã bái vị danh sư Thái Cực nào, ..v.v.. Nhưng Lãnh Dạ và Hỏa Điều trong hoàn cảnh bây giờ nên lấy đại cục làm trọng. Cho nên đành nén bụng nghi vấn đó lại, lặng lẽ bám theo Mười Một đi vào bên trong.
Cả hang động ngoằn ngoèo uốn lượn, ba người đã đi hơn ba trăm mét mà vẫn chưa thấy điểm cuối đâu, hơn nữa chỗ ngoặt lại xuất hiện không ngừng, tạo cho người ta một loại ảo giác tâm lý rằng đường đi rất xa rất xa. Công tác phòng về ở nơi này làm cũng rất chu đáo, trên đường ba người bọn Mười Một lại phá hoại đi thiết bị giám sát ở ba chỗ, hai sáng một tối, do đó quãng đường sau họ đều không thể không cẩn thận từng bước một, chỉ e chẳng may mà bại lộ hành tung thì công sức trước đó coi như đổ sông đổ bể hết cả.
Khắp nơi trong hang động đều có vết tích rìu đẽo, chắc là do Huyết Mân Côi tạp ra lúc khai thông tất cả các động lớn động nhỏ, sau đó cứ cách mười mét là lại lắp một bóng đèn trên trần động, chiếu cho toàn bộ thế giới dưới lòng đất này sáng như ban ngày. Cứ thế này tuy thuận tiện cho bọn Mười Một quan sát, nhưng động thời cũng dễ dàng bị bại lộ hành tung. May mà trên đường đi ngoài bốn điểm giám sát thì không gặp phải một bóng người nào, nếu không khi mà chỉ có một con đường như thế, nếu gặp phải người thì bọn Mười Một hoặc là phải thừa lúc đối phương chưa phát hiện ra mình mà mau chóng rút lui, hoặc lại phải lén xử lý kẻ đang đến, không có cách thứ ba để lựa chọn.
Sau khe rẽ qua chỗ ngoặt cuối cùng, Mười Một đột nhiên dừng lại, đôi mắt ráo rác nhìn quanh bốn phía. Lãnh Dạ và Hỏa Điểu cũng đồng thời dừng chân, nghi hoặc nhìn khung cửa kim loại trước mặt.
Đó là một khung cửa kim loại, nhưng lại chỉ có khung mà không có cánh cửa, dường như chủ nhân của nó đã tháo đi và sau đó vẫy tay chào mừng: “Hoan nghênh đến nhà ta trộm đồ.”
“Khung cửa đó có chút cổ quái thì phải?” Hỏa Điểu nhỏ giọng hỏi. Hắn nhìn như thế nào cũng chỉ thấy đây là một khung cửa không có cánh cửa, điều duy nhất khác biệt là khung cửa này không làm bằng gỗ mà là được đúc từ kim loại. Lại nhìn vẻ mặt nặng nề của Mười Một và Lãnh Dạ, Hỏa Điểu cũng lờ mờ đoán được khung cửa kim loại này chắc chắn có điều gì đó cổ quái.
Lãnh Dạ trợn trắng mắt lên nói: “Đám Mệnh Vận các ngươi huấn luyện kiểu gì thế hả? Đó không phải khung cửa, mà là máy kiếm tra thẻ loại E-IMA32 do quân đội Môi quốc sản xuất với số lượng rất có hạn, chỉ có những cơ quan bí mật mới có tư cách sử dụng.”
Hỏa Điểu ngượng ngùng gãi gãi đầu, trợn mắt nhìn Lãnh Dạ, nhỏ giọng phản bác: “Quân đoàn Mệnh Vận chúng ta là lính đánh thuê, chẳng phải tổ chức đặc công hay gián điệp gì. Khả năng đều là liều mạng trên chiến trường mà ra, tự nhiên đi học mấy cái thứ đó làm gì?”
Lần này đến lượt Lãnh Dạ sửng sốt, gã nhất thời coi Mệnh Vận và Ma Quỷ như nhau nên mới buột miệng mà nói ra như thế. Thực ra thì Mệnh Vận và Ma Quỷ là hai tổ chức hoàn toàn khác nhau về tính chất, Ma Quỷ thuộc loại tổ chức hỗn hợp có quy mô cực lớn, yêu cầu đối với học viên là phát triển toàn diện, sau đó mới tiến một bước là khai thác sở trường của mỗi học viên rồi bồi dưỡng tập trung, cho nên mới huấn luyện ra tinh anh thuộc những bộ ngành khác nhau như đặc công, gián điệp, sát thủ, khoa học gia, tình báo… Và bọn chúng lấy sức chiến đấu làm chủ, những học viên nào sau khi tốt nghiệp mà không có sở trường gì khác thì toàn bộ được điều vào bộ phận lính đánh thuê. Còn Mệnh Vận thì lại khác, Mệnh Vận vốn là một tổ chức lính đánh thuê, hơn nữa còn hoạt động rất sôi nổi trên chiến trường, phương thức sinh tồn của bọn họ chỉ là nhận thuê rồi chiến đấu, còn về chuyện tình báo thì họ sẽ mua từ các tổ chức khác, chẳng hạn như Ma Quỷ. Cho nên Hỏa Điểu trước nay chỉ biết chiến đấu đối với những thứ kia không rõ ràng lắm thì cũng không có gì là kỳ lạ, huống chi trên thị trường còn chẳng thể mua được loại thiết bị chỉ một số cơ quan mới được dùng như thế.
Lãnh Dạ lắc đầu khẽ thở dài một tiếng, không biết là than thở mình nói nhầm hay là vì cảm thán cho một tổ chức có tính truyền kỳ như Mệnh Vận không ngờ lại không có bộ phận thu thập tin tình báo cho riêng mình. Điều này thì thực ra là Lãnh Dạ hiểu lầm bọn họ, Mệnh Vận vốn là một tổ chức thuần túy về chiến đấu, cho đến khi Mười Ba tiếp quản, vì một số nguyên nhân cá nhân nào đó hắn đã bồi dưỡng ra hệ thống tính báo cho riêng mình, nhưng tình báo của bọn họ chủ yếu là nhắm vào mấy thế lực lớn ở thế giới phương Đông. Bởi lẽ Mệnh Vận đã yên lặng ẩn mình quá lâu, cho nên hiểu biết của Lãnh Dạ về bọn họ cũng rất có hạn.
Nhìn vẻ mặt vẫn hơi khó chịu của Hỏa Điểu, Lãnh Dạ cười khan hai tiếng, nhìn về phía khung cửa kim loại kia hất hất cằm giải thích: “Máy kiếm tra thẻ loại E-IMA32 là loại hệ thống phòng trộm mà sáu năm trước quân đội của Môi quốc bí mật nghiên cứu và cho chế tạo ra. Nó có thể tự động cảm ứng được thẻ từ kim loại, cho nên chỉ khi đem chiếc thẻ có tần số tương ứng với nó thì mới có thể an toàn tiến qua, nếu không nó sẽ lập tức phát tín hiệu cảnh báo.”
Hỏa Điễu bĩu môi nói với vẻ khinh thường: “Phá hoại đi chẳng phải là ổn sao?”
“Phá hoại ư?” Lãnh Dạ khẽ hừ một tiếng, nói: “Nếu dễ phá như thế, nó đã không được dùng cho đến tận ngày nay mà không bị đào thải rồi.”
Hỏa Điểu suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Nếu có ruồi nhặng bay qua, nó cũng sẽ cảnh báo chứ?” Vừa nói hắn vừa nhìn khắp xung quanh, dường như muốn thử ném con ruồi nào đó qua xem sao.
“Nhiệt độ cơ thể, thể tích.” Lãnh Dạ chỉ vào thân thể mình nói: “Nhiệt độ cơ thể của nhân loại là cố định, khác hẳn những loại động vật khác. Còn cả thể tích nữa, có bao nhiêu loại sinh vật có thể đạt tới chiều cao như nhân loại mà có nhiệt độ xấp xỉ cơ chứ? Bên trên này có thiết bị quét hình bằng nhiệt độ và bằng tia hồng ngoại. Một khi có vật thể đi qua, hơn nữa nhiệt độ cơ thể và thể tích đều đạt tới một giá trị nhất định, hệ thống sẽ phán đoán nó là nhân loại, rồi từ đó tiến hành quét thẻ từ kim loại.”
“Nếu một con chó chạy qua thì sao?”
“Bộp!” Lãnh Dạ đập tay lên trán, rên rỉ với vẻ đau khổ: “Nói chuyện với một thằng ngu đúng là phí sức quá thể.”
Hỏa Điểu hừ một tiếng, nói: “Chẳng qua là biết nhiều hơn ta một chút, tinh tướng cái đ*o gì chứ?”
“Đừng cãi nhau nữa!” Uy tín của Mười Một quả nhiên khác hẳn, hắn vừa mở miệng, đôi bảo bối sống Lãnh Dạ và Hỏa Điểu liền lập tức không đấu võ mồm nữa. Mười Một nhìn chăm chăm vào khung cửa kim loại, nói: “Máy kiếm tra thẻ loại E-IMA32 cho đến giờ cũng mới chỉ được sản xuất chưa tới năm ngàn chiếc, sao Huyết Mân Côi có thể kiếm được chứ?”
Lãnh Dạ suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Huyết Mân Côi vốn chính là cơ cấu bí mật của chính phủ Tiểu Trùng quốc, nếu chính phủ bọn chúng ra mặt mua thì sao?”
Mười Một nghĩ ngợi một lát, có thể là vì cảm thấy có lý nên khẽ gật đầu. Máy kiếm tra thẻ loại E-IMA32 là sản phẩm của sáu năm trước, Huyết Mân Côi ẩn nấp tại đây đã mấy chục năm, sớm đã bí mật xâm nhậm vào nội bộ của giới quân đội và chính trị của Long Quốc, cho nên lén lút vận chuyển những thiết bị này tới đây mà không bị phát hiện thì cũng không quá kỳ quái. Chỉ là hắn chưa từng nghe nói chuyện Tiểu Trùng quốc từng mua loại E-IMA32 này, lẽ nào là bọn chúng đặt mua hàng ở nơi khác? Hay là quân đội Môi quốc cố ý giấu diếm tin tức? Nhưng Tiểu Trùng quốc và có kế hoạch hợp tác nghiên cứu cơ nhân chiến sỹ với Môi quốc, việc lợi dụng quan hệ để lấy một số thiết bị cao cấp từ Môi quốc về cũng không phải là không có khả năng.
Mười Một thực ra cũng không thật sự quan tâm vấn đề này, trong lòng hắn còn đang suy nghĩ đến một chuyện khác.
Lãnh Dạ và Hỏa Điểu mắt thấy Mười Một nhìn chằm chằm vào khung cửa kim loại cản đường phía trước mà nhíu mày, thỉnh thoảng lại trầm tư, hai gã đứng bên cạnh cũng không khỏi lo lắng.
Mấy phút sau, khi cho rằng Mười Một vì chuyện không nghĩ ra cách đi qua cỗ máy này mà sầu não, Hỏa Điểu liền đưa ra chủ ý: “Hay là chúng ta lùi về, thử đi một con đường khác xem sao nhé?”
Bên ngoài vẫn còn mấy lối đi nữa, bọn họ chỉ là tùy tiện lựa chọn lấy một đường, không ngờ lại gặp phải “con hổ cản đường” khó giải quyết này.
Mười Một lắc đầu đáp: “Không ích gì đâu, Huyết Mân Côi không thể nào không biết khuyết điểm của thủy lộ này, bọn chúng cũng không thể không coi trọng nơi đây. Ta nghĩ những đường khác chắn chắn cũng có lắp thiết bị như thế này thôi.”
Lãnh Dạ há hốc miệng kinh ngạc nói: “Còn có mấy chiếc E-IMA32 sao? Đây là loại thiết bị hạn chế sản xuất đó, bọn chúng lấy đâu ra lắm thế? Cho dù có tiền, Môi quốc cũng chưa chắc đã chịu bán.”
“Có một chiếc là đủ rồi. Tiểu Trùng quốc vốn đã rất phát triển về phương diện điện tử, chỉ cần có một chiếc làm vật mẫu, bọn chúng sẽ có thể mô phỏng và tạo thêm ra. Chỉ là không biết hiệu quả ra sao thôi.”
Hỏa Điểu thở dài một hơi, nói: “Đừng nghĩ nhiều như thế, hãy thử tìm cách để qua cánh cửa này đi đã. Nếu thật sự như lời ngươi nói, những đường khác cũng đều có loại đồ này, có phải là chúng ta không thể tiến qua được không?”
Mười Một khẽ “ừ” một tiếng, bước nhanh về phía khung cửa kim loại. Thấy hắn có vẻ như đã có sẵn dự định, Hỏa Điểu không kìm nổi nhìn về phía Lãnh Dạ, nhưng lại phát hiện Lãnh Dạ cũng đang tỏ vẻ nghi hoặc vô cùng. Muốn phá hoại loại E-IMA32 thì nhất định phải áp sát tới cái khung kim loại đó, nhưng trong phạm vi một mét xung quanh chiếc máy đều bị thăm dò kiểm tra liên tục, bị vô số những tia hồng ngoại mà mắt thường không thể nhìn thấy bao bọc lấy, chỉ cần tới gần thì sẽ có tín hiệu cảnh báo, hơn nữa loại tia hồng ngoại đặc thù này lại chẳng thể phát hiện được bằng kính thăm dò tia hồng ngoại, cho nên nó mới được quân đội của Môi quốc xưng tụng là hệ thống phòng trộm không có chút sơ hở nào. Nhìn bộ dạng của Mười Một, lẽ nào hắn có cách phá hoại chiếc máy đó mà không bị ai phát hiện.
Khi Mười Một còn cách chiếc máy chừng một mét hắn liền dừng lại, chỗ này đã ngay sát với nơi bị quét, nếu còn tiến thêm về phía trước nữa thì sẽ lập tức khiến tín hiệu cảnh báo truyền đi. Bởi vì lưng hắn đối diện với Lãnh Dạ và Hỏa Điểu nên bọn họ chẳng thể nhìn thấy, lúc này con mắt trái của Mười Một đã biến thành một khối màu đen như mực. Vô số những tia hồng ngoại mỏng manh mà dày đặc đã hiện lên trong con mắt trái của hắn. Đó đều là những tia hồng ngoại có chức năng quét của máy thăm dò, chỉ cần làm một tia trong đó bị ngắt quãng, máy thăm dò sẽ lập tức khởi động việc đo nhiệt độ cơ thể và thể tích, tiếp đó mới có thể tiến qua. Mấy trình tự phức tạp ấy chỉ diễn ra trogn vòng chưa tới một giây đồng hồ, cho nên người không mang theo thẻ từ kim loại mà muốn xông qua là điều không thể. Đáng tiếc, người phát minh ra chiếc E-IMA32 này có thể đã không ngờ tới, trên thế giới còn có một quần thể đặc biệt tồn tại, người bình thường gọi họ là kẻ có dị năng.
Mười Một đưa cánh tay phải ra, chầm chậm né tránh tất cả những tia hồng ngoại, từ những khe hở ấy đưa ngón trỏ ra lách qua khung kim loại. Cánh tay của hắn rất vững, không hề run rẩy một chút nào, nếu lúc này bọn Lãnh Dạ mà có thể nhìn thấy thì chắc chắn sẽ kinh sợ mà toát mồ hôi hột, bởi lẽ có tới mấy tia hồng ngoại gần như đã dán sát lên lông trên cánh tay hắn, chỉ cần cánh tay hơi run hay xê dịch chút nào, chắc chắn hắn còn chưa kịp rút tay về thì tín hiệu cảnh báo đã truyền đi rồi. Đáng tiếc bọn họ đều không nhìn thấy, cho nên cũng không có được loại trải nghiệm kinh tâm động phách kia, cho nên người ta mới có câu không biết cũng là một loại hạnh phúc.
Ngón trỏ của Mười Một cuối cùng cũng chạm đến được khung kim loại, trên đó liền lập tức bị phủ lên một tầng sương mỏng, và đồng thời, những tia hồng ngoại hiện lên trong mắt trái Mười Một cũng biến mất sau khoảnh khắc.
Mười Một rất bình thản thu cánh tay lại, dường như những nguy cơ vừa rồi chỉ đơn giản như một lần đi vệ sinh. Nháy mắt mấy lượt, tròng mắt trái của hắn đã trở lại bình thường. Hắn xoay người hướng về phía Lãnh Dạ và Hỏa Điểu còn đang ngẩn ngơ, hất hất đầu gọi: “Đi thôi.”
Nhìn Mười Một dẫn đầu đi qua cái khung kim loại ấy mà không làm tín hiệu cảnh báo phát ra, Lãnh Dạ đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền tỏ vẻ giật mình hiểu ra, yên tâm đi theo Mười Một.
Hỏa Điểu ban đầu cũng chẳng hiểu ra sao, cứ ngây ngô đi đến bên cái khung ấy mà nhìn nhìn ngắm ngắm, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên tầng sương mỏng màu trắng đó, chớp chớp mắt với vẻ nghi hoặc, sau đó liền nhíu chặt mày lại lẩm bẩm: “Dị Năng tổ của Long Hồn, quả nhiên lợi hại.”
Thực ra Mười Một cũng chẳng hề ghê gớm như bọn họ suy nghĩ, thân thể hắn vẫn chưa hồi phục đến trạng thái tốt nhất, còn xa mới có thể vận dụng toàn lực. Đặc biệt là cơ bắp trên thân thể, nếu sử dụng quá độ, cơ thịt toàn thân sẽ trở nên mềm nhũn vô lực. Lúc này hắn chẳng qua chỉ dùng đặc tính bám dính của kình khí hình xoắn ốc trong Thái Cực công và năng lực dị năng băng mà thôi, mười ngón tay hệt như những giác hút vậy, cho dù có là thạch nhũ nhẵn thín cũng đều có thể dính chặt vào.
Ở trên đỉnh động vô cùng cẩn thận bò tới chỗ camera, càng tới gần, tốc độ của Mười Một càng chậm lại, đảm bảo góc áo hay những bộ phận trên thân thể mình không bị lọt vào tầm quay, cuối cùng giống như một con ốc sên áp sát tới chiếc camera giữa động từng chút một. Sau đó hắn lấy ra chiếc máy dừng hình cỡ nhỏ và lắp vào đó, rồi lại tiếp tục bò về phía trước. Còn chiếc camera kia sau khoảnh khắc đã bị phá hoại, hình ảnh mãi mãi bị cố định tại một thời điểm, cho dù có người vừa nhảy múa vừa cởi quần áo bên dưới, trên màn hình giám sát cũng không hiện ra bất kỳ hình ảnh nào.
Mười Một lại bò thêm mấy mét về phía trước rồi men theo bức vách bò xuống, sau đó ngoặt đi phá hoại hai chiếc camera treo ở hai bên vách động, sau đó mới ra hiệu cho Lãnh Dạ và Hỏa Điểu đi tới.
Lãnh Dạ vừa đi tới liền lập tức phủ đầu ngay một câu: “Có phải ngươi đã luyện thành tuyệt thế thần công rồi không hả?”
Mười Một hơi sửng sốt một chút, Lãnh Dạ liền khua khoắng hai tay làm động tác bò kiểu chó rồi hỏi: “Ngươi học được cái chiêu Bích Hổ Du (bích hổ: thạch sùng, du: di động) từ lúc nào thế?”
“Bích Hổ Du ư?” Mười Một suy nghĩ một chút, trong ấn tượng của hắn dường như chưa từng nghe qua môn công phu này, bèn lắc đầu đáp: “Đây chỉ là nhờ sức dính của Thái Cực Triền Ti kình mà thôi.”
“Thái Cực ư?” Lần này đến lượt Lãnh Dạ sửng sốt. Môn công phu Thái Cực này chẳng hề xa lạ gì với hắn, chỉ cần là một người Long Quốc, có ai mà không biết đến Thái Cực cơ chứ? Bên trong Long Hồn cũng có mấy cao thủ Thái Cực, đặc biệt là truyền nhân Dương thức Thái Cực, biệt hiệu “Thanh Đế”, truyền nhân Trần thức Thái Cực, biệt hiệu “Lôi Công”, cùng truyền nhân Võ Đang Thái Cực đạo, biệt hiệu “Kiếm Vũ”, công phu Thái Cực của ba người này còn đã luyện tới xuất thần nhập hóa. Nghe nói Thái Cực là môn công thú thích hợp nhất để phát triển tiềm lực trong cơ thể con người. Chỉ cần chịu bỏ công, nếu may mắn thì không tới mười năm có thể tiến vào cảnh giới đại thành. Môn công phu Triền Ti kình này là một bước phát triển, nhưng không phải mỗi người luyện Thái Cực đều có thể luyện ra được. Triền Ti kình lấy nội công có tính xoắn ốc làm chủ, hình thành lên khí trường có dạng hình xoáy để hút chặt lấy vật thể tiếp xúc cùng thân thể, bình thường là dùng ở trên đôi tay. Giống như trong phim ảnh vậy, khi một quyền của kẻ địch đánh tới, nhân vật chính nhẹ nhàng đón lấy cánh tay của kẻ địch, sau đó rất nhẹ nhàng kéo sang một bên, cánh tay hay thậm chí là thân thể của kẻ địch cũng theo đó mà bị kéo cho thay đổi phương hướng, đây chính là cách vận dụng công phu Triền Ti kình. Chỉ là dù có bị đánh chết Lãnh Dạ cũng không ngờ rằng, Mười Một lại dùng Triền Ti kình để trèo lên vách động.
Thiên tài, đúng là thiên tài, sợ rằng Trương Tam Phong có tái thế thì cũng phải trợn mắt há mồm vì cảnh này. Bởi lẽ dù là Thái Cực tông sư Trương Tam Phong mà trong tình huống không có dị năng băng phối hợp, cũng chẳng thể bò được trên vách đá nhẹ nhàng như Mười Một lúc này.
Tuy vẫn còn đầy bụng nghi vấn, chẳng hạn như Thái Cực làm sao để có thể hút dính được lên đá, Mười Một đã bái vị danh sư Thái Cực nào, ..v.v.. Nhưng Lãnh Dạ và Hỏa Điều trong hoàn cảnh bây giờ nên lấy đại cục làm trọng. Cho nên đành nén bụng nghi vấn đó lại, lặng lẽ bám theo Mười Một đi vào bên trong.
Cả hang động ngoằn ngoèo uốn lượn, ba người đã đi hơn ba trăm mét mà vẫn chưa thấy điểm cuối đâu, hơn nữa chỗ ngoặt lại xuất hiện không ngừng, tạo cho người ta một loại ảo giác tâm lý rằng đường đi rất xa rất xa. Công tác phòng về ở nơi này làm cũng rất chu đáo, trên đường ba người bọn Mười Một lại phá hoại đi thiết bị giám sát ở ba chỗ, hai sáng một tối, do đó quãng đường sau họ đều không thể không cẩn thận từng bước một, chỉ e chẳng may mà bại lộ hành tung thì công sức trước đó coi như đổ sông đổ bể hết cả.
Khắp nơi trong hang động đều có vết tích rìu đẽo, chắc là do Huyết Mân Côi tạp ra lúc khai thông tất cả các động lớn động nhỏ, sau đó cứ cách mười mét là lại lắp một bóng đèn trên trần động, chiếu cho toàn bộ thế giới dưới lòng đất này sáng như ban ngày. Cứ thế này tuy thuận tiện cho bọn Mười Một quan sát, nhưng động thời cũng dễ dàng bị bại lộ hành tung. May mà trên đường đi ngoài bốn điểm giám sát thì không gặp phải một bóng người nào, nếu không khi mà chỉ có một con đường như thế, nếu gặp phải người thì bọn Mười Một hoặc là phải thừa lúc đối phương chưa phát hiện ra mình mà mau chóng rút lui, hoặc lại phải lén xử lý kẻ đang đến, không có cách thứ ba để lựa chọn.
Sau khe rẽ qua chỗ ngoặt cuối cùng, Mười Một đột nhiên dừng lại, đôi mắt ráo rác nhìn quanh bốn phía. Lãnh Dạ và Hỏa Điểu cũng đồng thời dừng chân, nghi hoặc nhìn khung cửa kim loại trước mặt.
Đó là một khung cửa kim loại, nhưng lại chỉ có khung mà không có cánh cửa, dường như chủ nhân của nó đã tháo đi và sau đó vẫy tay chào mừng: “Hoan nghênh đến nhà ta trộm đồ.”
“Khung cửa đó có chút cổ quái thì phải?” Hỏa Điểu nhỏ giọng hỏi. Hắn nhìn như thế nào cũng chỉ thấy đây là một khung cửa không có cánh cửa, điều duy nhất khác biệt là khung cửa này không làm bằng gỗ mà là được đúc từ kim loại. Lại nhìn vẻ mặt nặng nề của Mười Một và Lãnh Dạ, Hỏa Điểu cũng lờ mờ đoán được khung cửa kim loại này chắc chắn có điều gì đó cổ quái.
Lãnh Dạ trợn trắng mắt lên nói: “Đám Mệnh Vận các ngươi huấn luyện kiểu gì thế hả? Đó không phải khung cửa, mà là máy kiếm tra thẻ loại E-IMA32 do quân đội Môi quốc sản xuất với số lượng rất có hạn, chỉ có những cơ quan bí mật mới có tư cách sử dụng.”
Hỏa Điểu ngượng ngùng gãi gãi đầu, trợn mắt nhìn Lãnh Dạ, nhỏ giọng phản bác: “Quân đoàn Mệnh Vận chúng ta là lính đánh thuê, chẳng phải tổ chức đặc công hay gián điệp gì. Khả năng đều là liều mạng trên chiến trường mà ra, tự nhiên đi học mấy cái thứ đó làm gì?”
Lần này đến lượt Lãnh Dạ sửng sốt, gã nhất thời coi Mệnh Vận và Ma Quỷ như nhau nên mới buột miệng mà nói ra như thế. Thực ra thì Mệnh Vận và Ma Quỷ là hai tổ chức hoàn toàn khác nhau về tính chất, Ma Quỷ thuộc loại tổ chức hỗn hợp có quy mô cực lớn, yêu cầu đối với học viên là phát triển toàn diện, sau đó mới tiến một bước là khai thác sở trường của mỗi học viên rồi bồi dưỡng tập trung, cho nên mới huấn luyện ra tinh anh thuộc những bộ ngành khác nhau như đặc công, gián điệp, sát thủ, khoa học gia, tình báo… Và bọn chúng lấy sức chiến đấu làm chủ, những học viên nào sau khi tốt nghiệp mà không có sở trường gì khác thì toàn bộ được điều vào bộ phận lính đánh thuê. Còn Mệnh Vận thì lại khác, Mệnh Vận vốn là một tổ chức lính đánh thuê, hơn nữa còn hoạt động rất sôi nổi trên chiến trường, phương thức sinh tồn của bọn họ chỉ là nhận thuê rồi chiến đấu, còn về chuyện tình báo thì họ sẽ mua từ các tổ chức khác, chẳng hạn như Ma Quỷ. Cho nên Hỏa Điểu trước nay chỉ biết chiến đấu đối với những thứ kia không rõ ràng lắm thì cũng không có gì là kỳ lạ, huống chi trên thị trường còn chẳng thể mua được loại thiết bị chỉ một số cơ quan mới được dùng như thế.
Lãnh Dạ lắc đầu khẽ thở dài một tiếng, không biết là than thở mình nói nhầm hay là vì cảm thán cho một tổ chức có tính truyền kỳ như Mệnh Vận không ngờ lại không có bộ phận thu thập tin tình báo cho riêng mình. Điều này thì thực ra là Lãnh Dạ hiểu lầm bọn họ, Mệnh Vận vốn là một tổ chức thuần túy về chiến đấu, cho đến khi Mười Ba tiếp quản, vì một số nguyên nhân cá nhân nào đó hắn đã bồi dưỡng ra hệ thống tính báo cho riêng mình, nhưng tình báo của bọn họ chủ yếu là nhắm vào mấy thế lực lớn ở thế giới phương Đông. Bởi lẽ Mệnh Vận đã yên lặng ẩn mình quá lâu, cho nên hiểu biết của Lãnh Dạ về bọn họ cũng rất có hạn.
Nhìn vẻ mặt vẫn hơi khó chịu của Hỏa Điểu, Lãnh Dạ cười khan hai tiếng, nhìn về phía khung cửa kim loại kia hất hất cằm giải thích: “Máy kiếm tra thẻ loại E-IMA32 là loại hệ thống phòng trộm mà sáu năm trước quân đội của Môi quốc bí mật nghiên cứu và cho chế tạo ra. Nó có thể tự động cảm ứng được thẻ từ kim loại, cho nên chỉ khi đem chiếc thẻ có tần số tương ứng với nó thì mới có thể an toàn tiến qua, nếu không nó sẽ lập tức phát tín hiệu cảnh báo.”
Hỏa Điễu bĩu môi nói với vẻ khinh thường: “Phá hoại đi chẳng phải là ổn sao?”
“Phá hoại ư?” Lãnh Dạ khẽ hừ một tiếng, nói: “Nếu dễ phá như thế, nó đã không được dùng cho đến tận ngày nay mà không bị đào thải rồi.”
Hỏa Điểu suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Nếu có ruồi nhặng bay qua, nó cũng sẽ cảnh báo chứ?” Vừa nói hắn vừa nhìn khắp xung quanh, dường như muốn thử ném con ruồi nào đó qua xem sao.
“Nhiệt độ cơ thể, thể tích.” Lãnh Dạ chỉ vào thân thể mình nói: “Nhiệt độ cơ thể của nhân loại là cố định, khác hẳn những loại động vật khác. Còn cả thể tích nữa, có bao nhiêu loại sinh vật có thể đạt tới chiều cao như nhân loại mà có nhiệt độ xấp xỉ cơ chứ? Bên trên này có thiết bị quét hình bằng nhiệt độ và bằng tia hồng ngoại. Một khi có vật thể đi qua, hơn nữa nhiệt độ cơ thể và thể tích đều đạt tới một giá trị nhất định, hệ thống sẽ phán đoán nó là nhân loại, rồi từ đó tiến hành quét thẻ từ kim loại.”
“Nếu một con chó chạy qua thì sao?”
“Bộp!” Lãnh Dạ đập tay lên trán, rên rỉ với vẻ đau khổ: “Nói chuyện với một thằng ngu đúng là phí sức quá thể.”
Hỏa Điểu hừ một tiếng, nói: “Chẳng qua là biết nhiều hơn ta một chút, tinh tướng cái đ*o gì chứ?”
“Đừng cãi nhau nữa!” Uy tín của Mười Một quả nhiên khác hẳn, hắn vừa mở miệng, đôi bảo bối sống Lãnh Dạ và Hỏa Điểu liền lập tức không đấu võ mồm nữa. Mười Một nhìn chăm chăm vào khung cửa kim loại, nói: “Máy kiếm tra thẻ loại E-IMA32 cho đến giờ cũng mới chỉ được sản xuất chưa tới năm ngàn chiếc, sao Huyết Mân Côi có thể kiếm được chứ?”
Lãnh Dạ suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Huyết Mân Côi vốn chính là cơ cấu bí mật của chính phủ Tiểu Trùng quốc, nếu chính phủ bọn chúng ra mặt mua thì sao?”
Mười Một nghĩ ngợi một lát, có thể là vì cảm thấy có lý nên khẽ gật đầu. Máy kiếm tra thẻ loại E-IMA32 là sản phẩm của sáu năm trước, Huyết Mân Côi ẩn nấp tại đây đã mấy chục năm, sớm đã bí mật xâm nhậm vào nội bộ của giới quân đội và chính trị của Long Quốc, cho nên lén lút vận chuyển những thiết bị này tới đây mà không bị phát hiện thì cũng không quá kỳ quái. Chỉ là hắn chưa từng nghe nói chuyện Tiểu Trùng quốc từng mua loại E-IMA32 này, lẽ nào là bọn chúng đặt mua hàng ở nơi khác? Hay là quân đội Môi quốc cố ý giấu diếm tin tức? Nhưng Tiểu Trùng quốc và có kế hoạch hợp tác nghiên cứu cơ nhân chiến sỹ với Môi quốc, việc lợi dụng quan hệ để lấy một số thiết bị cao cấp từ Môi quốc về cũng không phải là không có khả năng.
Mười Một thực ra cũng không thật sự quan tâm vấn đề này, trong lòng hắn còn đang suy nghĩ đến một chuyện khác.
Lãnh Dạ và Hỏa Điểu mắt thấy Mười Một nhìn chằm chằm vào khung cửa kim loại cản đường phía trước mà nhíu mày, thỉnh thoảng lại trầm tư, hai gã đứng bên cạnh cũng không khỏi lo lắng.
Mấy phút sau, khi cho rằng Mười Một vì chuyện không nghĩ ra cách đi qua cỗ máy này mà sầu não, Hỏa Điểu liền đưa ra chủ ý: “Hay là chúng ta lùi về, thử đi một con đường khác xem sao nhé?”
Bên ngoài vẫn còn mấy lối đi nữa, bọn họ chỉ là tùy tiện lựa chọn lấy một đường, không ngờ lại gặp phải “con hổ cản đường” khó giải quyết này.
Mười Một lắc đầu đáp: “Không ích gì đâu, Huyết Mân Côi không thể nào không biết khuyết điểm của thủy lộ này, bọn chúng cũng không thể không coi trọng nơi đây. Ta nghĩ những đường khác chắn chắn cũng có lắp thiết bị như thế này thôi.”
Lãnh Dạ há hốc miệng kinh ngạc nói: “Còn có mấy chiếc E-IMA32 sao? Đây là loại thiết bị hạn chế sản xuất đó, bọn chúng lấy đâu ra lắm thế? Cho dù có tiền, Môi quốc cũng chưa chắc đã chịu bán.”
“Có một chiếc là đủ rồi. Tiểu Trùng quốc vốn đã rất phát triển về phương diện điện tử, chỉ cần có một chiếc làm vật mẫu, bọn chúng sẽ có thể mô phỏng và tạo thêm ra. Chỉ là không biết hiệu quả ra sao thôi.”
Hỏa Điểu thở dài một hơi, nói: “Đừng nghĩ nhiều như thế, hãy thử tìm cách để qua cánh cửa này đi đã. Nếu thật sự như lời ngươi nói, những đường khác cũng đều có loại đồ này, có phải là chúng ta không thể tiến qua được không?”
Mười Một khẽ “ừ” một tiếng, bước nhanh về phía khung cửa kim loại. Thấy hắn có vẻ như đã có sẵn dự định, Hỏa Điểu không kìm nổi nhìn về phía Lãnh Dạ, nhưng lại phát hiện Lãnh Dạ cũng đang tỏ vẻ nghi hoặc vô cùng. Muốn phá hoại loại E-IMA32 thì nhất định phải áp sát tới cái khung kim loại đó, nhưng trong phạm vi một mét xung quanh chiếc máy đều bị thăm dò kiểm tra liên tục, bị vô số những tia hồng ngoại mà mắt thường không thể nhìn thấy bao bọc lấy, chỉ cần tới gần thì sẽ có tín hiệu cảnh báo, hơn nữa loại tia hồng ngoại đặc thù này lại chẳng thể phát hiện được bằng kính thăm dò tia hồng ngoại, cho nên nó mới được quân đội của Môi quốc xưng tụng là hệ thống phòng trộm không có chút sơ hở nào. Nhìn bộ dạng của Mười Một, lẽ nào hắn có cách phá hoại chiếc máy đó mà không bị ai phát hiện.
Khi Mười Một còn cách chiếc máy chừng một mét hắn liền dừng lại, chỗ này đã ngay sát với nơi bị quét, nếu còn tiến thêm về phía trước nữa thì sẽ lập tức khiến tín hiệu cảnh báo truyền đi. Bởi vì lưng hắn đối diện với Lãnh Dạ và Hỏa Điểu nên bọn họ chẳng thể nhìn thấy, lúc này con mắt trái của Mười Một đã biến thành một khối màu đen như mực. Vô số những tia hồng ngoại mỏng manh mà dày đặc đã hiện lên trong con mắt trái của hắn. Đó đều là những tia hồng ngoại có chức năng quét của máy thăm dò, chỉ cần làm một tia trong đó bị ngắt quãng, máy thăm dò sẽ lập tức khởi động việc đo nhiệt độ cơ thể và thể tích, tiếp đó mới có thể tiến qua. Mấy trình tự phức tạp ấy chỉ diễn ra trogn vòng chưa tới một giây đồng hồ, cho nên người không mang theo thẻ từ kim loại mà muốn xông qua là điều không thể. Đáng tiếc, người phát minh ra chiếc E-IMA32 này có thể đã không ngờ tới, trên thế giới còn có một quần thể đặc biệt tồn tại, người bình thường gọi họ là kẻ có dị năng.
Mười Một đưa cánh tay phải ra, chầm chậm né tránh tất cả những tia hồng ngoại, từ những khe hở ấy đưa ngón trỏ ra lách qua khung kim loại. Cánh tay của hắn rất vững, không hề run rẩy một chút nào, nếu lúc này bọn Lãnh Dạ mà có thể nhìn thấy thì chắc chắn sẽ kinh sợ mà toát mồ hôi hột, bởi lẽ có tới mấy tia hồng ngoại gần như đã dán sát lên lông trên cánh tay hắn, chỉ cần cánh tay hơi run hay xê dịch chút nào, chắc chắn hắn còn chưa kịp rút tay về thì tín hiệu cảnh báo đã truyền đi rồi. Đáng tiếc bọn họ đều không nhìn thấy, cho nên cũng không có được loại trải nghiệm kinh tâm động phách kia, cho nên người ta mới có câu không biết cũng là một loại hạnh phúc.
Ngón trỏ của Mười Một cuối cùng cũng chạm đến được khung kim loại, trên đó liền lập tức bị phủ lên một tầng sương mỏng, và đồng thời, những tia hồng ngoại hiện lên trong mắt trái Mười Một cũng biến mất sau khoảnh khắc.
Mười Một rất bình thản thu cánh tay lại, dường như những nguy cơ vừa rồi chỉ đơn giản như một lần đi vệ sinh. Nháy mắt mấy lượt, tròng mắt trái của hắn đã trở lại bình thường. Hắn xoay người hướng về phía Lãnh Dạ và Hỏa Điểu còn đang ngẩn ngơ, hất hất đầu gọi: “Đi thôi.”
Nhìn Mười Một dẫn đầu đi qua cái khung kim loại ấy mà không làm tín hiệu cảnh báo phát ra, Lãnh Dạ đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền tỏ vẻ giật mình hiểu ra, yên tâm đi theo Mười Một.
Hỏa Điểu ban đầu cũng chẳng hiểu ra sao, cứ ngây ngô đi đến bên cái khung ấy mà nhìn nhìn ngắm ngắm, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên tầng sương mỏng màu trắng đó, chớp chớp mắt với vẻ nghi hoặc, sau đó liền nhíu chặt mày lại lẩm bẩm: “Dị Năng tổ của Long Hồn, quả nhiên lợi hại.”
/967
|