Tần Tống vẫn im lặng, ai oán như u hồn vật vờ bước lên. Trương Phác Ngọc vẫy vẫy con dâu thì thầm hỏi: “Các con cãi nhau hả?”
Hàn Đình Đình gượng cười, khoát tay, “… Không có gì đâu mẹ ạ.”
“Bởi vì con không đến buổi hẹn à?”
“Con… con không biết đó là có ý hẹn lúc tám giờ.” Hàn Đình Đình cúi đầu.
“A… là mẹ không đúng! Mẹ đoán được, lại cố tình không nói với con.” Trương Phác Ngọc cảm thấy rất áy náy, “Nó tặng hoa cho con, còn hẹn con ra ngoài ăn tối, mẹ ghen tỵ nên…”
“Mẹ…” Hàn Đình Đình hết chỗ nói, ngược lại còn phải an ủi bà “Không có gì, con giải thích rõ cho anh ấy là được.”
“Ừ!” Trương Phác Ngọc đồng ý, đẩy con dâu lên lầu, “Vậy con mau lên trên đó an ủi nó đi! Các con ra ngoài ăn tối! Tối nay không cần về, ở ngoài lãng mạn đi!”
Hàn Đình Đình bị bà đẩy một mạch lên lầu hai, sau khi quyết đoán gõ cửa, Trương Phác Ngọc cũng quyết đoán rút lui, để lại cô một mình lúng túng bước vào trong.
Tần Tống đang ở trong phòng thay quần áo, anh cởi áo khoác, chỉ mặc áo mỗi áo sơ mi denim bên trong, caravat cũng tháo ra, vẫn còn vắt lung tung trên cổ.
“Em vào làm gì?” Nhìn thấy Hàn Đình Đình, anh nhíu mày, giọng điệu khó chịu hỏi cô.
“Em… chúng ta ăn cơm đi, em làm món cánh gà hầm rượu.”
“Không muốn ăn.” Tần Tống nghiêm cái mặt thối quay người mở ngăn kéo tủ, “Anh muốn tắm, em ra ngoài đi.”
Hàn Đình Đình lần lượt lấy từng món quần áo để anh tắm rửa, cầm gọn gàng trên tay đưa cho anh, “Vậy tắm xong rồi ăn nhé? Em chờ anh.”
Khi cô dịu dàng nói “Em chờ anh”, Tần Tống chững lại một chút, hơi quay đầu, liếc mắt lườm cô.
“Tần Tống… Anh đừng giận, không phải em cố tình không đi,” Hàn Đình Đình lí nhí, giọng nói càng lí nhí hơn, nhưng vẫn rất rõ ràng: “Là vì… Vì trước kia chưa từng có ai tặng hoa hồng cho em, cũng chưa từng có ai hẹn hò với em, cho nên em không hiểu có người muốn đưa em đi ăn cơm. Em nghĩ anh muốn tám giờ về nhà ăn cơm, cho nên đã chuẩn bị xong cơm tối chờ anh về.”
Cô luôn luôn rất nghiêm túc khi nói chuyện, đặc biệt là khi giải thích với anh.
Tần Tống bỗng nhiên cảm thấy… trái tim rung rinh.
“Khụ…” Anh quay mặt đi, giả vờ như tiếp tục mở ngăn kéo, hỏi bâng quơ: “Nếu biết thì sao?”
“Nếu biết… Em sẽ đi.” Cô hình như cũng đỏ mặt.
Không gian trong phòng thay quần áo bất chợt trở nên có chút chật chội, không khí dường như đọng lại, Tần Tống hết mở ngăn tủ này lại mở ngăn tủ kia, gần như chúi cả đầu vào trong. Hàn Đình Đình đứng một bên, sau giây phút dũng cảm ngắn ngủi thì mặt cũng bắt đầu đỏ ửng hết cả, cuối cùng cô không biết làm gì đành cắn môi đỏ mặt đứng đó.
Hai người đều cực kỳ không tự nhiên hưởng thụ tình trạng mất tự nhiên này.
“… Quần áo đây này.” Hàn Đình Đình phá vỡ sự im lặng. Nhìn anh vùi mình tìm tất trong ngăn kéo, phần cổ lộ ra bên ngoài cũng đã đỏ bừng, cô thật sự không đành lòng nhìn anh như vậy, cố nín thở bước tới. “Anh tắm đi, em xuống trước.” Cô đặt quần áo vào tay anh, nói xong đã muốn co cẳng chạy nhanh ra ngoài.
“Này…” Rút cuộc vào thời khắc mấu chốt Tần Tống cũng cầm thú một phen, từ trong đám tất, nhanh như chớp bắt lấy tay cô, “Anh… Chúng ta cùng xuống, anh đói!”
Tay cô nóng rực, anh phải cố sức giữ lấy.
Mặt Hàn Đình Đình càng đỏ hơn, mất tự nhiên dời mắt nhìn ra phía trước, Tần Tống hít sâu một hơi, sau đó từ từ sung sướng thở ra, hơi thở bị dồn nén trong hoàn cảnh im lặng thế này nghe có vẻ vô cùng nặng nề, tiểu thổ màn thầu phía trước đến cả tai cũng dần dần chuyển thành màu hồng.
Tần Tống âm thầm quyết định, từ hôm nay trở đi, sẽ nhiệt liệt yêu thích màu hồng phấn…
————————————-
Trương Phác Ngọc thấy con trai bay lên lầu lại bay xuống dưới, không đoán được tình hình: “A Tống, con đừng tức giận, là mẹ cố tình làm Đình Đình hiểu lầm ở nhà nấu cơm chờ con đấy — Ai bảo con chỉ tặng hoa cho mỗi con bé!”
“Ồ… không sao ạ.” Không ngờ thái độ nói chuyện của Tần Tống tốt khác thường, thậm chí ngay cả một cái trừng mắt với bà cũng không có, trên mặt còn cười rất ấm áp, “Mẹ, lần khác con mua hoa cho mẹ.”
Trương Phác Ngọc sửng sốt, sau đó rất ngạc nhiên thấy con trai bảo bối của bà ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt chỉ nhìn theo hình dáng của con dâu cưng đang đi qua đi lại, vừa cười vừa nhận chén cơm cô đưa cho, hai người nhìn nhau cười… Chậc chậc, thằng ranh này, chẳng trách mà lại thích màu hồng nhạt ~
“Đình Đình, Từ Từ nói hàng đã chuyển tới đây rồi đó!” Trương Phác Ngọc gập chiếc laptop lại, đứng dậy, “Con bé còn tặng quà cho chúng ta nữa!”
Tần Tống hồng nhạt nghe vậy, tay bưng chén canh bất giác run run. Hàn Đình Đình nhìn mắt anh, ậm ừ “Vâng” một tiếng, lập tức nói sang chuyện khác: “Mẹ, ăn cơm thôi.”
Trương Phác Ngọc còn lượn qua lượn lại, cười tủm tỉm: “Mẹ không ăn ở đây, mang đến bệnh viện ăn cùng cha các con.”
“Để con đi tìm cặp lồng.” Hàn Đình Đình lập tức đứng dậy.
“Để người giúp việc làm cho, con ngồi xuống ăn cơm đi.” Trương Phác Ngọc ấn vai cô, đẩy cô ngồi xuống, bà lại vỗ vỗ vào Tần Tống đang ngồi bên cạnh, “Con, vì không tặng hoa cho mẹ, mẹ mới quấy rối, xin lỗi nhé! Thời gian tới đây là của hai con! Cứ vui vẻ ha!”
Nói xong Trương Phác Ngọc cùng với người giúp việc đi ra ngoài. Trên bàn ăn nhất thời im ắng, Tần Tống vùi mặt vào đống tất không dễ dàng gì, bây giờ lại chôn mặt vào bát canh.
Hàn Đình Đình cũng cảm thấy rất mất tự nhiên. Ngay từ đầu khi thấy Tần Tống không vui, trong lòng cô cũng không thoải mái theo, tưởng rằng lên lầu cố lấy hết can đảm giải thích những suy nghĩ thực sự trong lòng cô một cách rõ ràng, tưởng rằng sẽ thay đổi tốt hơn, nhưng thế nào bây giờ lại thành tình trạng tương đối xấu hổ thế này…
“Khụ khụ…” Tần Tống cuối cùng trước khi bị chết đuối cũng chịu ngẩng đầu lên, anh cùng cô sóng vai nhau ngồi bên bàn ăn, vừa may không cần phải nhìn cô, chỉ cần đối mặt với bầu không khí nóng rực trước mắt là được rồi. “Điện thoại của em… Là anh ném.”
Hàn Đình Đình chậm rãi buông bát đũa xuống.
“Anh xem tin nhắn của em với Tư Đồ, nhất thời không nhịn được nhắn lại một tin cho cô ấy… Sợ bị em phát hiện, anh sốt ruột nên mới ném đi. Internet và dây điện thoại trong nhà cũng là anh phá hỏng.” Anh quay sang cô lí nhí nói, “Anh xin lỗi.”
Không ngờ Hàn Đình Đình nở nụ cười, “Em đã biết mấy hôm trước rồi — Điện thoại anh đưa cho em có thể vào mạng, em và Từ Từ cũng liên lạc lại với nhau.”
Lên mạng bằng di động… Tần Tống sửng sốt, xoay mặt cúi đầu ra sức uống canh, trong lòng muốn lấy búa gõ mình nghìn vạn lần.
“Thực ra là em không đúng, em không nên buôn với Từ Từ chuyện về anh…” Nghĩ đến nội dung cô tán dóc với Tư Đồ, chớp mắt Hàn Đình Đình đứng hình, mặt đỏ nói không nên lời.
Trong nhà chỉ có hai người bọn họ, anh ăn canh, mặt cô ửng hồng, trong phút chốc tất cả tự nhiên trở nên vô cùng tĩnh lặng. Tần Tống khụ một tiếng, phá vỡ sự bối rối: “Ăn cơm đi…”
Hàn Đình Đình nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, không biết thế là tốt hay không, cô gắp cho anh một miếng cánh gà hầm rượu mà anh thích, “Anh ăn cái này đi.”
Bõm — tay cô run run, cánh gà rơi vào chén canh của Tần Tống, nước canh bắn tung tóe lên mặt anh.
Hàn Đình Đình cuống quít lấy khăn tay vội vàng với sang lau cho anh, Tần Tống miệng nói “Không sao”, tay lại theo bản năng che mặt, trùng hợp chụp phải tay cô. Hai người cùng khựng lại, cô hơi hơi né đi, anh vội vàng giữ chặt lại.
Có lẽ vì nhắm mắt không nhìn thấy cô, nên cảm xúc từ tay truyền đến cực kỳ đặc biệt, ngón tay Tần Tống vuốt nhẹ mu bàn tay của cô, bất giác anh nuốt nước miếng, chỉ cầu mong canh trên mặt anh cứ tiếp tục chảy xuống đi, tốt nhất là lau mãi không hết, lau mãi không hết, cho dù lau mãi vẫn không bao giờ hết…
———————————-
Ngày hôm sau lúc tụ tập ăn sáng tại “Lương thị”, có ai đó trưng cái bản mặt thỏa mãn cười tủm tỉm, làm chói mắt mọi người quanh đây.
Kỷ Nam cắn một miếng bánh bao nhân dứa, vẻ mặt khó tin chọc chọc Lý Vi Nhiên, lúng búng hỏi: “Nhanh thế mà đã… Ăn được rồi?!”
Lý Vi Nhiên cắn bánh mì, nhồm nhoàm ngoạn miếng tiếp theo, tỏ vẻ nghi ngờ: “Có người sau khi lãnh giáo Dung nhị, thật sự đã theo đuổi được con gái nhà lành?”
Đại BOSS lấy thân phận của người từng trải, phán đoán dứt khoát: “Không thể!”
Dung Nham liếc bọn họ bằng nửa con mắt, ngón trỏ của anh đang xoay chiếc chìa khóa xe mới tinh, híp đôi mắt đào hoa, huýt sáo đắc ý — sự thật mạnh hơn lời nói!
Trần Ngộ Bạch đẩy mắt kính lên, trực tiếp quay sang đương sự: “Thành công hả?”
Tần Tống nhíu mày, “Đừng nói năng tùy tiện! Các anh có biết thế nào là tôn trọng không?”
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng cười, bưng ly cà phê đen của anh lên, “Tôi chỉ biết, hai đứa ngốc ở với nhau, làm sao có thể làm thành một được.”
Phì… mọi người xoay sang bận rộn với việc họ.
Dung Nham kéo Tần tiểu lục sang một bên, quan tâm chỉ bảo một cách nghiêm túc: “Thất bại à?!”
Tần Tống gật đầu, trên mặt tươi cười ngây ngây mơ mộng. Dung nhị không rét mà run, cốc đầu một cái gọi anh tỉnh lại: “Cậu rốt cuộc là có thổ lộ được không?!”
Tần Tống “Ha ha” cười, “Xem như… không đi.”
Dung Nham rốt cuộc chịu không nổi cái vẻ háo sắc kia, bèn đẩy anh ra, đang tức giận chuẩn bị khoát tay áo mà đi, lại bị anh túm chặt lại, “Làm gì thế?”
“Ha ha… Nhị ca! Anh dạy tôi thêm mấy chiêu đi!”
—————————————————–
Hàn Đình Đình đợi cả một ngày ở trong bệnh viện.
Trương Phác Ngọc và Tần Uẩn cùng nhàn nhã đọc sách nói chuyện trong phòng, còn cô phụ trách bên ngoài, chịu trách nhiệm ngăn cản những lãnh đạo cấp cao của “Tần thị” và trưởng bối Tần gia muốn vượt qua vòng phong tỏa của bệnh viện đột nhập vào phòng bệnh. Đó đều là những người mà đám bảo vệ bên ngoài không dám đắc tội, còn Hàn Đình Đình là cháu dâu trưởng, nên khi để cho cô canh giữ phòng tuyến cuối cùng, những người tới dù có đức cao vọng trọng đền mấy cũng không dám xông vào. Huống chi cô còn có thiên tính của cô giáo mầm non, mười phần kiên nhẫn ăn nói nhỏ nhẹ, làm những người đó đều ngượng ngùng khó xử.
Cuối ngày, Tần Uẩn cười hỏi cô: “Mệt không?”
Hàn Đình Đình mắt rũ xuống, thành khẩn gật đầu một cách đáng thương, “Chả trách A Tống luôn mệt mỏi như vậy ạ.”
“Một chút mệt mỏi như vậy nó nên trải qua.” Tần Uẩn thản nhiên, “Trước kia lúc cha dạy nó, nó luôn không nghe lời.”
“Anh ấy không thích nghe người khác dạy bảo.” Hàn Đình Đình nói theo cảm nhận.
Tần Uẩn mỉm cười, “Đúng! Từ nhỏ nó đã quá được nuông chiều, lại tự biết mình giỏi giang, kiêu ngạo ương ngạnh, không chịu cúi đầu với ai cả… Cha vẫn thấy tiếc không có dịp thích hợp để trấn áp cái tính kiêu ngạo đó của nó, sau thì… đã quá muộn.”
Ông hiếm khi nói nhiều như vậy. “Nói ra sợ con cười, xung quanh Tần Tống, con là người đầu tiên có cùng ý kiến với cha — Mọi người đều rất chiều nó, Phác Ngọc lại luôn gây rắc rối cho cha.”
Hàn Đình Đình mỉm cười. Thật sự cha chồng cô đối với mẹ chồng không có chuyện gì là không tốt cả, ngay cả loại chuyện giáo dục con cái cũng không chống lại ý kiến của bà, cho dù chính mình có nhiều ý tưởng hơn. Sau này, nếu cô và Tần Tống có con… khụ khụ khụ, trong lòng Hàn Đình Đình đang vừa chua xót lại vừa ngọt ngào chợt động, nghĩ đi nơi nào đó…
Lúc này đã hơn tám giờ, rút cuộc Tần Tống cũng tan ca, lại đến bệnh viện đón Hàn Đình Đình, một nhà bốn người nói chuyện một lúc, Trương Phác Ngọc biết Tần Tống vẫn chưa ăn tối, liên hồi thúc giục cặp vợ chồng trẻ nhanh nhanh trở về nhà.
Trên đường khi gặp đèn đỏ, Tần Tống gục đầu sát tay lái, Hàn Đình Đình quan tâm hỏi: “Anh mệt lắm phải không?”
Tần Tống nghiêng đầu về phía cô, “Ừ–” dài một tiếng, sau đó nhìn cô, trong mắt thấp thoáng ý cười.
“Vậy… về nhanh một chút! Em làm đồ ăn ngon cho anh ăn!” Hàn Đình Đình không dám nhìn ánh mắt nóng rực của anh, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đầu gối, nói.
Tần Tống nở nụ cười: “Vậy ư?”
“… Là vậy chứ sao.” Giọng cô càng lúc càng nhỏ, mặt càng gằm xuống thấp hơn. Tần Tống cảm thấy thú vị không thôi, bất giác đưa tay nhéo mặt cô. Một tiếng “a” đột ngột rất khẽ của cô làm anh tỉnh táo lại, vội vàng thu tay.
Đèn đỏ đã qua vài giây, có vài tiếng còi xe của các xe sau, vài người trên đường không kiên nhẫn còn thò đầu ra khỏi xe chửi bậy, Tần Tống không chút so đo, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Hàn Đình Đình gượng cười, khoát tay, “… Không có gì đâu mẹ ạ.”
“Bởi vì con không đến buổi hẹn à?”
“Con… con không biết đó là có ý hẹn lúc tám giờ.” Hàn Đình Đình cúi đầu.
“A… là mẹ không đúng! Mẹ đoán được, lại cố tình không nói với con.” Trương Phác Ngọc cảm thấy rất áy náy, “Nó tặng hoa cho con, còn hẹn con ra ngoài ăn tối, mẹ ghen tỵ nên…”
“Mẹ…” Hàn Đình Đình hết chỗ nói, ngược lại còn phải an ủi bà “Không có gì, con giải thích rõ cho anh ấy là được.”
“Ừ!” Trương Phác Ngọc đồng ý, đẩy con dâu lên lầu, “Vậy con mau lên trên đó an ủi nó đi! Các con ra ngoài ăn tối! Tối nay không cần về, ở ngoài lãng mạn đi!”
Hàn Đình Đình bị bà đẩy một mạch lên lầu hai, sau khi quyết đoán gõ cửa, Trương Phác Ngọc cũng quyết đoán rút lui, để lại cô một mình lúng túng bước vào trong.
Tần Tống đang ở trong phòng thay quần áo, anh cởi áo khoác, chỉ mặc áo mỗi áo sơ mi denim bên trong, caravat cũng tháo ra, vẫn còn vắt lung tung trên cổ.
“Em vào làm gì?” Nhìn thấy Hàn Đình Đình, anh nhíu mày, giọng điệu khó chịu hỏi cô.
“Em… chúng ta ăn cơm đi, em làm món cánh gà hầm rượu.”
“Không muốn ăn.” Tần Tống nghiêm cái mặt thối quay người mở ngăn kéo tủ, “Anh muốn tắm, em ra ngoài đi.”
Hàn Đình Đình lần lượt lấy từng món quần áo để anh tắm rửa, cầm gọn gàng trên tay đưa cho anh, “Vậy tắm xong rồi ăn nhé? Em chờ anh.”
Khi cô dịu dàng nói “Em chờ anh”, Tần Tống chững lại một chút, hơi quay đầu, liếc mắt lườm cô.
“Tần Tống… Anh đừng giận, không phải em cố tình không đi,” Hàn Đình Đình lí nhí, giọng nói càng lí nhí hơn, nhưng vẫn rất rõ ràng: “Là vì… Vì trước kia chưa từng có ai tặng hoa hồng cho em, cũng chưa từng có ai hẹn hò với em, cho nên em không hiểu có người muốn đưa em đi ăn cơm. Em nghĩ anh muốn tám giờ về nhà ăn cơm, cho nên đã chuẩn bị xong cơm tối chờ anh về.”
Cô luôn luôn rất nghiêm túc khi nói chuyện, đặc biệt là khi giải thích với anh.
Tần Tống bỗng nhiên cảm thấy… trái tim rung rinh.
“Khụ…” Anh quay mặt đi, giả vờ như tiếp tục mở ngăn kéo, hỏi bâng quơ: “Nếu biết thì sao?”
“Nếu biết… Em sẽ đi.” Cô hình như cũng đỏ mặt.
Không gian trong phòng thay quần áo bất chợt trở nên có chút chật chội, không khí dường như đọng lại, Tần Tống hết mở ngăn tủ này lại mở ngăn tủ kia, gần như chúi cả đầu vào trong. Hàn Đình Đình đứng một bên, sau giây phút dũng cảm ngắn ngủi thì mặt cũng bắt đầu đỏ ửng hết cả, cuối cùng cô không biết làm gì đành cắn môi đỏ mặt đứng đó.
Hai người đều cực kỳ không tự nhiên hưởng thụ tình trạng mất tự nhiên này.
“… Quần áo đây này.” Hàn Đình Đình phá vỡ sự im lặng. Nhìn anh vùi mình tìm tất trong ngăn kéo, phần cổ lộ ra bên ngoài cũng đã đỏ bừng, cô thật sự không đành lòng nhìn anh như vậy, cố nín thở bước tới. “Anh tắm đi, em xuống trước.” Cô đặt quần áo vào tay anh, nói xong đã muốn co cẳng chạy nhanh ra ngoài.
“Này…” Rút cuộc vào thời khắc mấu chốt Tần Tống cũng cầm thú một phen, từ trong đám tất, nhanh như chớp bắt lấy tay cô, “Anh… Chúng ta cùng xuống, anh đói!”
Tay cô nóng rực, anh phải cố sức giữ lấy.
Mặt Hàn Đình Đình càng đỏ hơn, mất tự nhiên dời mắt nhìn ra phía trước, Tần Tống hít sâu một hơi, sau đó từ từ sung sướng thở ra, hơi thở bị dồn nén trong hoàn cảnh im lặng thế này nghe có vẻ vô cùng nặng nề, tiểu thổ màn thầu phía trước đến cả tai cũng dần dần chuyển thành màu hồng.
Tần Tống âm thầm quyết định, từ hôm nay trở đi, sẽ nhiệt liệt yêu thích màu hồng phấn…
————————————-
Trương Phác Ngọc thấy con trai bay lên lầu lại bay xuống dưới, không đoán được tình hình: “A Tống, con đừng tức giận, là mẹ cố tình làm Đình Đình hiểu lầm ở nhà nấu cơm chờ con đấy — Ai bảo con chỉ tặng hoa cho mỗi con bé!”
“Ồ… không sao ạ.” Không ngờ thái độ nói chuyện của Tần Tống tốt khác thường, thậm chí ngay cả một cái trừng mắt với bà cũng không có, trên mặt còn cười rất ấm áp, “Mẹ, lần khác con mua hoa cho mẹ.”
Trương Phác Ngọc sửng sốt, sau đó rất ngạc nhiên thấy con trai bảo bối của bà ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt chỉ nhìn theo hình dáng của con dâu cưng đang đi qua đi lại, vừa cười vừa nhận chén cơm cô đưa cho, hai người nhìn nhau cười… Chậc chậc, thằng ranh này, chẳng trách mà lại thích màu hồng nhạt ~
“Đình Đình, Từ Từ nói hàng đã chuyển tới đây rồi đó!” Trương Phác Ngọc gập chiếc laptop lại, đứng dậy, “Con bé còn tặng quà cho chúng ta nữa!”
Tần Tống hồng nhạt nghe vậy, tay bưng chén canh bất giác run run. Hàn Đình Đình nhìn mắt anh, ậm ừ “Vâng” một tiếng, lập tức nói sang chuyện khác: “Mẹ, ăn cơm thôi.”
Trương Phác Ngọc còn lượn qua lượn lại, cười tủm tỉm: “Mẹ không ăn ở đây, mang đến bệnh viện ăn cùng cha các con.”
“Để con đi tìm cặp lồng.” Hàn Đình Đình lập tức đứng dậy.
“Để người giúp việc làm cho, con ngồi xuống ăn cơm đi.” Trương Phác Ngọc ấn vai cô, đẩy cô ngồi xuống, bà lại vỗ vỗ vào Tần Tống đang ngồi bên cạnh, “Con, vì không tặng hoa cho mẹ, mẹ mới quấy rối, xin lỗi nhé! Thời gian tới đây là của hai con! Cứ vui vẻ ha!”
Nói xong Trương Phác Ngọc cùng với người giúp việc đi ra ngoài. Trên bàn ăn nhất thời im ắng, Tần Tống vùi mặt vào đống tất không dễ dàng gì, bây giờ lại chôn mặt vào bát canh.
Hàn Đình Đình cũng cảm thấy rất mất tự nhiên. Ngay từ đầu khi thấy Tần Tống không vui, trong lòng cô cũng không thoải mái theo, tưởng rằng lên lầu cố lấy hết can đảm giải thích những suy nghĩ thực sự trong lòng cô một cách rõ ràng, tưởng rằng sẽ thay đổi tốt hơn, nhưng thế nào bây giờ lại thành tình trạng tương đối xấu hổ thế này…
“Khụ khụ…” Tần Tống cuối cùng trước khi bị chết đuối cũng chịu ngẩng đầu lên, anh cùng cô sóng vai nhau ngồi bên bàn ăn, vừa may không cần phải nhìn cô, chỉ cần đối mặt với bầu không khí nóng rực trước mắt là được rồi. “Điện thoại của em… Là anh ném.”
Hàn Đình Đình chậm rãi buông bát đũa xuống.
“Anh xem tin nhắn của em với Tư Đồ, nhất thời không nhịn được nhắn lại một tin cho cô ấy… Sợ bị em phát hiện, anh sốt ruột nên mới ném đi. Internet và dây điện thoại trong nhà cũng là anh phá hỏng.” Anh quay sang cô lí nhí nói, “Anh xin lỗi.”
Không ngờ Hàn Đình Đình nở nụ cười, “Em đã biết mấy hôm trước rồi — Điện thoại anh đưa cho em có thể vào mạng, em và Từ Từ cũng liên lạc lại với nhau.”
Lên mạng bằng di động… Tần Tống sửng sốt, xoay mặt cúi đầu ra sức uống canh, trong lòng muốn lấy búa gõ mình nghìn vạn lần.
“Thực ra là em không đúng, em không nên buôn với Từ Từ chuyện về anh…” Nghĩ đến nội dung cô tán dóc với Tư Đồ, chớp mắt Hàn Đình Đình đứng hình, mặt đỏ nói không nên lời.
Trong nhà chỉ có hai người bọn họ, anh ăn canh, mặt cô ửng hồng, trong phút chốc tất cả tự nhiên trở nên vô cùng tĩnh lặng. Tần Tống khụ một tiếng, phá vỡ sự bối rối: “Ăn cơm đi…”
Hàn Đình Đình nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, không biết thế là tốt hay không, cô gắp cho anh một miếng cánh gà hầm rượu mà anh thích, “Anh ăn cái này đi.”
Bõm — tay cô run run, cánh gà rơi vào chén canh của Tần Tống, nước canh bắn tung tóe lên mặt anh.
Hàn Đình Đình cuống quít lấy khăn tay vội vàng với sang lau cho anh, Tần Tống miệng nói “Không sao”, tay lại theo bản năng che mặt, trùng hợp chụp phải tay cô. Hai người cùng khựng lại, cô hơi hơi né đi, anh vội vàng giữ chặt lại.
Có lẽ vì nhắm mắt không nhìn thấy cô, nên cảm xúc từ tay truyền đến cực kỳ đặc biệt, ngón tay Tần Tống vuốt nhẹ mu bàn tay của cô, bất giác anh nuốt nước miếng, chỉ cầu mong canh trên mặt anh cứ tiếp tục chảy xuống đi, tốt nhất là lau mãi không hết, lau mãi không hết, cho dù lau mãi vẫn không bao giờ hết…
———————————-
Ngày hôm sau lúc tụ tập ăn sáng tại “Lương thị”, có ai đó trưng cái bản mặt thỏa mãn cười tủm tỉm, làm chói mắt mọi người quanh đây.
Kỷ Nam cắn một miếng bánh bao nhân dứa, vẻ mặt khó tin chọc chọc Lý Vi Nhiên, lúng búng hỏi: “Nhanh thế mà đã… Ăn được rồi?!”
Lý Vi Nhiên cắn bánh mì, nhồm nhoàm ngoạn miếng tiếp theo, tỏ vẻ nghi ngờ: “Có người sau khi lãnh giáo Dung nhị, thật sự đã theo đuổi được con gái nhà lành?”
Đại BOSS lấy thân phận của người từng trải, phán đoán dứt khoát: “Không thể!”
Dung Nham liếc bọn họ bằng nửa con mắt, ngón trỏ của anh đang xoay chiếc chìa khóa xe mới tinh, híp đôi mắt đào hoa, huýt sáo đắc ý — sự thật mạnh hơn lời nói!
Trần Ngộ Bạch đẩy mắt kính lên, trực tiếp quay sang đương sự: “Thành công hả?”
Tần Tống nhíu mày, “Đừng nói năng tùy tiện! Các anh có biết thế nào là tôn trọng không?”
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng cười, bưng ly cà phê đen của anh lên, “Tôi chỉ biết, hai đứa ngốc ở với nhau, làm sao có thể làm thành một được.”
Phì… mọi người xoay sang bận rộn với việc họ.
Dung Nham kéo Tần tiểu lục sang một bên, quan tâm chỉ bảo một cách nghiêm túc: “Thất bại à?!”
Tần Tống gật đầu, trên mặt tươi cười ngây ngây mơ mộng. Dung nhị không rét mà run, cốc đầu một cái gọi anh tỉnh lại: “Cậu rốt cuộc là có thổ lộ được không?!”
Tần Tống “Ha ha” cười, “Xem như… không đi.”
Dung Nham rốt cuộc chịu không nổi cái vẻ háo sắc kia, bèn đẩy anh ra, đang tức giận chuẩn bị khoát tay áo mà đi, lại bị anh túm chặt lại, “Làm gì thế?”
“Ha ha… Nhị ca! Anh dạy tôi thêm mấy chiêu đi!”
—————————————————–
Hàn Đình Đình đợi cả một ngày ở trong bệnh viện.
Trương Phác Ngọc và Tần Uẩn cùng nhàn nhã đọc sách nói chuyện trong phòng, còn cô phụ trách bên ngoài, chịu trách nhiệm ngăn cản những lãnh đạo cấp cao của “Tần thị” và trưởng bối Tần gia muốn vượt qua vòng phong tỏa của bệnh viện đột nhập vào phòng bệnh. Đó đều là những người mà đám bảo vệ bên ngoài không dám đắc tội, còn Hàn Đình Đình là cháu dâu trưởng, nên khi để cho cô canh giữ phòng tuyến cuối cùng, những người tới dù có đức cao vọng trọng đền mấy cũng không dám xông vào. Huống chi cô còn có thiên tính của cô giáo mầm non, mười phần kiên nhẫn ăn nói nhỏ nhẹ, làm những người đó đều ngượng ngùng khó xử.
Cuối ngày, Tần Uẩn cười hỏi cô: “Mệt không?”
Hàn Đình Đình mắt rũ xuống, thành khẩn gật đầu một cách đáng thương, “Chả trách A Tống luôn mệt mỏi như vậy ạ.”
“Một chút mệt mỏi như vậy nó nên trải qua.” Tần Uẩn thản nhiên, “Trước kia lúc cha dạy nó, nó luôn không nghe lời.”
“Anh ấy không thích nghe người khác dạy bảo.” Hàn Đình Đình nói theo cảm nhận.
Tần Uẩn mỉm cười, “Đúng! Từ nhỏ nó đã quá được nuông chiều, lại tự biết mình giỏi giang, kiêu ngạo ương ngạnh, không chịu cúi đầu với ai cả… Cha vẫn thấy tiếc không có dịp thích hợp để trấn áp cái tính kiêu ngạo đó của nó, sau thì… đã quá muộn.”
Ông hiếm khi nói nhiều như vậy. “Nói ra sợ con cười, xung quanh Tần Tống, con là người đầu tiên có cùng ý kiến với cha — Mọi người đều rất chiều nó, Phác Ngọc lại luôn gây rắc rối cho cha.”
Hàn Đình Đình mỉm cười. Thật sự cha chồng cô đối với mẹ chồng không có chuyện gì là không tốt cả, ngay cả loại chuyện giáo dục con cái cũng không chống lại ý kiến của bà, cho dù chính mình có nhiều ý tưởng hơn. Sau này, nếu cô và Tần Tống có con… khụ khụ khụ, trong lòng Hàn Đình Đình đang vừa chua xót lại vừa ngọt ngào chợt động, nghĩ đi nơi nào đó…
Lúc này đã hơn tám giờ, rút cuộc Tần Tống cũng tan ca, lại đến bệnh viện đón Hàn Đình Đình, một nhà bốn người nói chuyện một lúc, Trương Phác Ngọc biết Tần Tống vẫn chưa ăn tối, liên hồi thúc giục cặp vợ chồng trẻ nhanh nhanh trở về nhà.
Trên đường khi gặp đèn đỏ, Tần Tống gục đầu sát tay lái, Hàn Đình Đình quan tâm hỏi: “Anh mệt lắm phải không?”
Tần Tống nghiêng đầu về phía cô, “Ừ–” dài một tiếng, sau đó nhìn cô, trong mắt thấp thoáng ý cười.
“Vậy… về nhanh một chút! Em làm đồ ăn ngon cho anh ăn!” Hàn Đình Đình không dám nhìn ánh mắt nóng rực của anh, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đầu gối, nói.
Tần Tống nở nụ cười: “Vậy ư?”
“… Là vậy chứ sao.” Giọng cô càng lúc càng nhỏ, mặt càng gằm xuống thấp hơn. Tần Tống cảm thấy thú vị không thôi, bất giác đưa tay nhéo mặt cô. Một tiếng “a” đột ngột rất khẽ của cô làm anh tỉnh táo lại, vội vàng thu tay.
Đèn đỏ đã qua vài giây, có vài tiếng còi xe của các xe sau, vài người trên đường không kiên nhẫn còn thò đầu ra khỏi xe chửi bậy, Tần Tống không chút so đo, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
/49
|