“Này này! Click mau! Cái kia, cái kia cũng được! Hai cái! A không ba cái đi!” Trương Phác Ngọc vui vẻ vỗ tay, quét qua hơn phân nửa cửa hàng, hỏi con dâu: “Đình Đình! Chúng ta đã đủ được giao hàng miễn phí chưa?”
“…” Hàn Đình Đình tuân theo bà chỉ huy, click từng món từng món đồ quý giá, “Mẹ, đã nhiều quá rồi, hai trăm đồng đã đủ điều kiện rồi.”
“A? Lời quá!” Trương Phác Ngọc lần đầu tiên được mua sắm trên mạng, hào hứng không dứt.
Hàn Đình Đình câm nín. Vì mười đồng tiền chuyển phát hàng mà mua đến hơn một ngàn đồng thứ này thứ kia… Bảo cô nên nói gì cho phải đây?
“Chúng ta mua thêm cho A Tống bộ đồ ngủ này đi!” Trương Phác Ngọc vẫn còn muốn xem thêm, “Mua màu gì được nhỉ… Đình Đình, con nói xem A Tống mặc bộ này trên người có đẹp không?”
“…” Hàn Đình Đình di chuyển chuột sang một bộ đồ ngủ cotton màu hồng nhạt trung tính, “Cái này?”
“Màu hồng phấn!” Trương Phác Ngọc kinh ngạc nhìn về phía cô: “A Tống mặc màu này… Nó có đồng ý không?”
Hàn Đình Đình thật thà gật đầu.
Trương Phác Ngọc càng cảm thấy kỳ lạ, bà nhớ rõ từ nhỏ Tần Tống rất ghét màu sáng? Nó giấu bà thích màu hồng nhạt từ bao giờ vậy?
Đing đoong — Ngay lúc này tiếng chuông cửa du dương vang lên, cô giúp việc Trương Phác Ngọc đưa từ bên nhà sang chạy ra mở cửa, không lâu sau, một bó hồng lớn long lanh tươi tắn nở rộ tiến vào, đẹp mê người.
Trương Phác Ngọc thẹn thùng cười, giơ tay đón lấy: “Là cho tôi à!”
Cô giúp việc cười cười, lắc đầu: “Dạ là cậu chủ cho người người mang đến tặng cô chủ. Còn có tấm thiệp, cô chủ, mời nhận ạ — “
“…” Hàn Đình Đình vừa nhận vừa chịu đựng ánh mắt ai oán của Trương Phác Ngọc, khó hiểu mở ra, chỉ thấy trên tấm thiếp hồng quả thật là nét chữ kiêu ngạo của Tần Tống: “Tám giờ ăn tối”
Cuối cái chữ “ăn tối” có một đường cong đáng ngờ, uốn cong thành hình một trái tim khá vụng về.
“Nó viết cái gì vậy?” Trương Phác Ngọc tuy có ghen tỵ, nhưng vẫn tò mò hơn.
Hàn Đình Đình đưa bốn chữ cho bà xem, hoang mang hỏi: “Mẹ nói xem… có phải ý anh ấy bảo chúng ta chờ anh ấy ăn tối lúc tám giờ không?”
Tròng mắt Trương Phác Ngọc đảo tới đảo lui, cười ranh mãnh, lại vẫn ngẩng đầu lên nghiêm túc gật gù, “Đình Đình, tối nay con phải nấu cho A Tống một bữa ngon nhé! Con xem, nó đã tặng cho con hoa đẹp thế này rồi!”
“… Dạ!” Hàn Đình Đình hết sức tưởng thật: “Con đi mua thức ăn ngay đây.”
————————————
Vì thế bảy giờ rưỡi, lúc lái xe của Tần Tống về nhà đón người, chỉ thấy nữ nhân vật chính tối nay tóc tai lộn xộn, mặc áo sơ mi quần tây, chân đi dép lê, cả người đầy mùi dầu mỡ chạy ra mở cửa.
Lái xe sửng sốt.
Vừa vặn lúc ấy điện thoại reo lên, là nam nhân vật chính gọi điện, lái xe nhận cuộc gọi, vội vàng đưa điện thoại cho nữ nhân vật chính.
Hàn Đình Đình nhận điện thoại, chỉ nghe một tiếng “A lô” khá bất thường của Tần Tống, giọng nói kia hình như đang kiềm chế cái gì, lại như vội vã muốn tiết lộ cái gì.
“Em chuẩn bị xong chưa?” Anh tiếp tục cái giọng điệu hơi lạ lùng kia, “… Anh đang đợi em.”
“Chuẩn bị xong rồi! Em đang chờ anh rồi,” Hàn Đình Đình chùn lại, “A Tống, anh đang ở đâu vậy?”
Cuối cùng thì giọng nói của Tần Tống cũng khôi phục như bình thường: “Em không nhận được hoa và thiệp à?!”
“Có nhận được mà, cho nên em mới chuẩn bị cơm tối, chờ anh tám giờ về, chúng ta ăn ngay.” Hàn Đình Đình dịu dàng trả lời.
“…” Tần Tống bắt đầu nghiến răng, “Hàn, Đình, Đình! Em chờ anh!!”
Trả điện thoại cho lái xe, Hàn Đình Đình chẳng hiểu ra sao quay vào nhà, Trương Phác Ngọc đang nếm canh ở trong bếp: “Mẹ, hình như A Tống khó chịu.”
Trương Phác Ngọc cắn một miếng hải sâm chín mềm, “Ừ” một tiếng mơ hồ. Quay mặt về phía những món ngon trong nồi trên chảo, quay lưng về phía cô con dâu ngây thơ ngốc nghếch, bà cười rất khoái chí.
———————————–
Một lát sau Tần Tống trở về, vừa vào đến cửa đã sầm mặt, trực tiếp lôi tiêu thổ màn thầu vào phòng trước mặt mẹ.
“Em dám cho anh leo cây? Lửa giận của anh bốc cao hơn ba trượng. Anh bảy giờ đã đến nhà hàng chờ, sau khi nói chuyện với cô xong thì quản lý lại hỏi khi nào dọn đồ ăn lên, anh không đáp không rằng đứng dậy bước đi, mặt mũi đều mất sạch cả rồi!
“Em không biết anh chờ em ngoài…”
“Trên thiệp viết rõ ràng!” Tần Tống tức giận ánh mắt rực sáng.
Hàn Đình Đình càng lí nhí trả lời: “Anh chỉ viết tám giờ ăn tối… Em nghĩ anh muốn về ăn tối lúc tám giờ…”
“Em! Em còn có thể ngốc hơn một chút nữa không?!” Tần Tống tức giận tóm lấy bàn tay đang run lẩy bẩy của cô, “Tức chết tôi mất!”
Hàn Đình Đình sợ hãi nhìn anh, không biết nên nói gì. Từ trước tới nay ở bên cạnh cô, chỉ có cha cô và Từ Từ mới có kiểu nổi giận với cô như vậy, chỉ cần cô né tránh không trêu họ thì sẽ không làm sao. Còn như mẹ cô và… anh ấy, bất kể thế nào cũng không tức giận với cô. Người hơi một tí lại bị cô làm tức xù lông như Tần Tống, là lần đầu tiên cô gặp phải.
Có người vì bạn mà tức giận hoặc khó chịu, đó là chuyện làm cho con người ta có cảm thấy cực kỳ áp lực, nhất là với một người nhát gan như Hàn Đình Đình. Cho nên cô rất sợ Tần Tống không vui, nhưng anh lại luôn vì cô mà mất vui. Do đó khi sống cùng anh cô luôn cẩn thận, băn khoăn rất nhiều.
Cô không nói gì nữa, vẻ mặt nhìn như rất là không thèm quan tâm đến thái độ của anh, Tần Tống ban đầu chỉ cảm thấy rất giận dữ, sau đó lại bị ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn đến nỗi uất ức dần dần dâng lên: Anh lúc này một mình phải quản lý cả hai đằng “Lương thị” “Tần thị”, một mặt lo việc đầu tư của hai bên, một mặt còn phải đối phó với mấy ông già khó chơi của Tần gia kia, ngày đêm cố gắng lao lực quá độ. Để sắp xếp thời gian cùng cô ăn bữa tối, anh ngay cả thời gian ăn cơm trưa cũng phải làm việc! Anh không ôm hy vọng cô vì một buổi tối mà có thể hồi tâm chuyển ý, nhưng chắc ít nhất cũng có chút cảm động chứ?
Hu hu hu cái tên Dung nhị xấu xa! Cái gì mà hạ gục nhanh tiêu diệt gọn! Cái gì mà nửa muốn nói nửa thôi! Cái gì mà lãng mạn đẹp đẽ! Cái gì mà phụ nữ không thể chống cự! Trả xe cho ta, trả lại xe đi! Đồ lừa đảo trắng trợn! Hu hu hu…
———————————
Khóe miệng Tần Tống méo xẹo mở cửa, có vẻ không vui bước ra ngoài, đi sau là Hàn Đình Đình với vẻ mặt không biết xoay sở ra sao, Trương Phác Ngọc vẫn ghé vào cửa nghe lén suýt nữa bị bắt gặp, vội vàng quay lại phòng khách, ngồi trên ghế sô pha bê laptop lên, giả vờ vào mạng.
Tần Tống ủ rũ đi qua bà, hướng lên lầu, bỗng nhiên dừng bước, xoay người lại, nhìn bà không thể tin được: “Mẹ… mẹ vào mạng à?!”
“Ừ!” Trương Phác Ngọc cười tủm tỉm chỉ chỉ Hàn Đình Đình, “Đình Đình dạy mẹ, lúc trưa hai mẹ con mua được rất nhiều đồ! Cũng mua cả cho con nữa!”
Tần Tống giật bắn mình, lập tức chuyển hướng sang Hàn Đình Đình: “Mạng nhà mình sửa được rồi à?!”
Hàn Đình Đình không nhìn anh, im lặng gật đầu.
Trương Phác Ngọc vội vàng tranh công: “Là mẹ gọi người đến sửa đó! Sửa cái xong luôn!”
“…” Tần Tống đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh lẽo, thôi xong đời rồi, chuyện này của anh sắp bại lộ rồi!
“Đúng rồi A Tống,” Trương Phác Ngọc vui vẻ ra mặt, “Nhân lúc cha con ở bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe, mẹ muốn nhờ quản gia sửa lại nhà đôi chút, mẹ định đổi giấy dán tường phòng con thành màu hồng nhạt — nhưng mà, con thích màu hồng nhạt từ khi nào thế? Sau khi kết hôn à?”
Trái tim Tần Tống vốn đã tan hoang như bị càn quét, lúc này gió bắc thê lương lại vù vù lướt đến, thổi tung tất cả lạnh lẽ bi thương từ trong ra ngoài của anh lên trời… Cái cuộc sống này, không sống nổi mất!
“…” Hàn Đình Đình tuân theo bà chỉ huy, click từng món từng món đồ quý giá, “Mẹ, đã nhiều quá rồi, hai trăm đồng đã đủ điều kiện rồi.”
“A? Lời quá!” Trương Phác Ngọc lần đầu tiên được mua sắm trên mạng, hào hứng không dứt.
Hàn Đình Đình câm nín. Vì mười đồng tiền chuyển phát hàng mà mua đến hơn một ngàn đồng thứ này thứ kia… Bảo cô nên nói gì cho phải đây?
“Chúng ta mua thêm cho A Tống bộ đồ ngủ này đi!” Trương Phác Ngọc vẫn còn muốn xem thêm, “Mua màu gì được nhỉ… Đình Đình, con nói xem A Tống mặc bộ này trên người có đẹp không?”
“…” Hàn Đình Đình di chuyển chuột sang một bộ đồ ngủ cotton màu hồng nhạt trung tính, “Cái này?”
“Màu hồng phấn!” Trương Phác Ngọc kinh ngạc nhìn về phía cô: “A Tống mặc màu này… Nó có đồng ý không?”
Hàn Đình Đình thật thà gật đầu.
Trương Phác Ngọc càng cảm thấy kỳ lạ, bà nhớ rõ từ nhỏ Tần Tống rất ghét màu sáng? Nó giấu bà thích màu hồng nhạt từ bao giờ vậy?
Đing đoong — Ngay lúc này tiếng chuông cửa du dương vang lên, cô giúp việc Trương Phác Ngọc đưa từ bên nhà sang chạy ra mở cửa, không lâu sau, một bó hồng lớn long lanh tươi tắn nở rộ tiến vào, đẹp mê người.
Trương Phác Ngọc thẹn thùng cười, giơ tay đón lấy: “Là cho tôi à!”
Cô giúp việc cười cười, lắc đầu: “Dạ là cậu chủ cho người người mang đến tặng cô chủ. Còn có tấm thiệp, cô chủ, mời nhận ạ — “
“…” Hàn Đình Đình vừa nhận vừa chịu đựng ánh mắt ai oán của Trương Phác Ngọc, khó hiểu mở ra, chỉ thấy trên tấm thiếp hồng quả thật là nét chữ kiêu ngạo của Tần Tống: “Tám giờ ăn tối”
Cuối cái chữ “ăn tối” có một đường cong đáng ngờ, uốn cong thành hình một trái tim khá vụng về.
“Nó viết cái gì vậy?” Trương Phác Ngọc tuy có ghen tỵ, nhưng vẫn tò mò hơn.
Hàn Đình Đình đưa bốn chữ cho bà xem, hoang mang hỏi: “Mẹ nói xem… có phải ý anh ấy bảo chúng ta chờ anh ấy ăn tối lúc tám giờ không?”
Tròng mắt Trương Phác Ngọc đảo tới đảo lui, cười ranh mãnh, lại vẫn ngẩng đầu lên nghiêm túc gật gù, “Đình Đình, tối nay con phải nấu cho A Tống một bữa ngon nhé! Con xem, nó đã tặng cho con hoa đẹp thế này rồi!”
“… Dạ!” Hàn Đình Đình hết sức tưởng thật: “Con đi mua thức ăn ngay đây.”
————————————
Vì thế bảy giờ rưỡi, lúc lái xe của Tần Tống về nhà đón người, chỉ thấy nữ nhân vật chính tối nay tóc tai lộn xộn, mặc áo sơ mi quần tây, chân đi dép lê, cả người đầy mùi dầu mỡ chạy ra mở cửa.
Lái xe sửng sốt.
Vừa vặn lúc ấy điện thoại reo lên, là nam nhân vật chính gọi điện, lái xe nhận cuộc gọi, vội vàng đưa điện thoại cho nữ nhân vật chính.
Hàn Đình Đình nhận điện thoại, chỉ nghe một tiếng “A lô” khá bất thường của Tần Tống, giọng nói kia hình như đang kiềm chế cái gì, lại như vội vã muốn tiết lộ cái gì.
“Em chuẩn bị xong chưa?” Anh tiếp tục cái giọng điệu hơi lạ lùng kia, “… Anh đang đợi em.”
“Chuẩn bị xong rồi! Em đang chờ anh rồi,” Hàn Đình Đình chùn lại, “A Tống, anh đang ở đâu vậy?”
Cuối cùng thì giọng nói của Tần Tống cũng khôi phục như bình thường: “Em không nhận được hoa và thiệp à?!”
“Có nhận được mà, cho nên em mới chuẩn bị cơm tối, chờ anh tám giờ về, chúng ta ăn ngay.” Hàn Đình Đình dịu dàng trả lời.
“…” Tần Tống bắt đầu nghiến răng, “Hàn, Đình, Đình! Em chờ anh!!”
Trả điện thoại cho lái xe, Hàn Đình Đình chẳng hiểu ra sao quay vào nhà, Trương Phác Ngọc đang nếm canh ở trong bếp: “Mẹ, hình như A Tống khó chịu.”
Trương Phác Ngọc cắn một miếng hải sâm chín mềm, “Ừ” một tiếng mơ hồ. Quay mặt về phía những món ngon trong nồi trên chảo, quay lưng về phía cô con dâu ngây thơ ngốc nghếch, bà cười rất khoái chí.
———————————–
Một lát sau Tần Tống trở về, vừa vào đến cửa đã sầm mặt, trực tiếp lôi tiêu thổ màn thầu vào phòng trước mặt mẹ.
“Em dám cho anh leo cây? Lửa giận của anh bốc cao hơn ba trượng. Anh bảy giờ đã đến nhà hàng chờ, sau khi nói chuyện với cô xong thì quản lý lại hỏi khi nào dọn đồ ăn lên, anh không đáp không rằng đứng dậy bước đi, mặt mũi đều mất sạch cả rồi!
“Em không biết anh chờ em ngoài…”
“Trên thiệp viết rõ ràng!” Tần Tống tức giận ánh mắt rực sáng.
Hàn Đình Đình càng lí nhí trả lời: “Anh chỉ viết tám giờ ăn tối… Em nghĩ anh muốn về ăn tối lúc tám giờ…”
“Em! Em còn có thể ngốc hơn một chút nữa không?!” Tần Tống tức giận tóm lấy bàn tay đang run lẩy bẩy của cô, “Tức chết tôi mất!”
Hàn Đình Đình sợ hãi nhìn anh, không biết nên nói gì. Từ trước tới nay ở bên cạnh cô, chỉ có cha cô và Từ Từ mới có kiểu nổi giận với cô như vậy, chỉ cần cô né tránh không trêu họ thì sẽ không làm sao. Còn như mẹ cô và… anh ấy, bất kể thế nào cũng không tức giận với cô. Người hơi một tí lại bị cô làm tức xù lông như Tần Tống, là lần đầu tiên cô gặp phải.
Có người vì bạn mà tức giận hoặc khó chịu, đó là chuyện làm cho con người ta có cảm thấy cực kỳ áp lực, nhất là với một người nhát gan như Hàn Đình Đình. Cho nên cô rất sợ Tần Tống không vui, nhưng anh lại luôn vì cô mà mất vui. Do đó khi sống cùng anh cô luôn cẩn thận, băn khoăn rất nhiều.
Cô không nói gì nữa, vẻ mặt nhìn như rất là không thèm quan tâm đến thái độ của anh, Tần Tống ban đầu chỉ cảm thấy rất giận dữ, sau đó lại bị ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn đến nỗi uất ức dần dần dâng lên: Anh lúc này một mình phải quản lý cả hai đằng “Lương thị” “Tần thị”, một mặt lo việc đầu tư của hai bên, một mặt còn phải đối phó với mấy ông già khó chơi của Tần gia kia, ngày đêm cố gắng lao lực quá độ. Để sắp xếp thời gian cùng cô ăn bữa tối, anh ngay cả thời gian ăn cơm trưa cũng phải làm việc! Anh không ôm hy vọng cô vì một buổi tối mà có thể hồi tâm chuyển ý, nhưng chắc ít nhất cũng có chút cảm động chứ?
Hu hu hu cái tên Dung nhị xấu xa! Cái gì mà hạ gục nhanh tiêu diệt gọn! Cái gì mà nửa muốn nói nửa thôi! Cái gì mà lãng mạn đẹp đẽ! Cái gì mà phụ nữ không thể chống cự! Trả xe cho ta, trả lại xe đi! Đồ lừa đảo trắng trợn! Hu hu hu…
———————————
Khóe miệng Tần Tống méo xẹo mở cửa, có vẻ không vui bước ra ngoài, đi sau là Hàn Đình Đình với vẻ mặt không biết xoay sở ra sao, Trương Phác Ngọc vẫn ghé vào cửa nghe lén suýt nữa bị bắt gặp, vội vàng quay lại phòng khách, ngồi trên ghế sô pha bê laptop lên, giả vờ vào mạng.
Tần Tống ủ rũ đi qua bà, hướng lên lầu, bỗng nhiên dừng bước, xoay người lại, nhìn bà không thể tin được: “Mẹ… mẹ vào mạng à?!”
“Ừ!” Trương Phác Ngọc cười tủm tỉm chỉ chỉ Hàn Đình Đình, “Đình Đình dạy mẹ, lúc trưa hai mẹ con mua được rất nhiều đồ! Cũng mua cả cho con nữa!”
Tần Tống giật bắn mình, lập tức chuyển hướng sang Hàn Đình Đình: “Mạng nhà mình sửa được rồi à?!”
Hàn Đình Đình không nhìn anh, im lặng gật đầu.
Trương Phác Ngọc vội vàng tranh công: “Là mẹ gọi người đến sửa đó! Sửa cái xong luôn!”
“…” Tần Tống đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh lẽo, thôi xong đời rồi, chuyện này của anh sắp bại lộ rồi!
“Đúng rồi A Tống,” Trương Phác Ngọc vui vẻ ra mặt, “Nhân lúc cha con ở bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe, mẹ muốn nhờ quản gia sửa lại nhà đôi chút, mẹ định đổi giấy dán tường phòng con thành màu hồng nhạt — nhưng mà, con thích màu hồng nhạt từ khi nào thế? Sau khi kết hôn à?”
Trái tim Tần Tống vốn đã tan hoang như bị càn quét, lúc này gió bắc thê lương lại vù vù lướt đến, thổi tung tất cả lạnh lẽ bi thương từ trong ra ngoài của anh lên trời… Cái cuộc sống này, không sống nổi mất!
/49
|