Niệm Ninh đột nhiên gọi chú Vương lại: ‘Chú Vương, chờ tôi chút.”
Chú Vương quay lại đầu lại hỏi: ‘Mợ chủ có gì phân phó sao?”
Niệm Ninh lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Tôi chỉ muốn hỏi chú, Nhạc Cận Ninh có ở dưới lầu không?”
Cô bây giờ vẫn chưa muốn gặp Nhạc Cận Ninh, cảm giác bị người khác bỏ rơi, cô đã trải qua một lần rồi sẽ không bao giờ quên được, hiện tại cô không muốn nhìn thấy Nhạc Cận Ninh, đối với cô mà nói, đó cũng là một cách tự bảo vệ bản thân.
Dù sao thì sớm muộn gì cô cũng sẽ phải rời đi, bằng không hiện tại nên tập thích ứng với cuộc sống không có anh, nếu như sau này cô thật sự phải rời đi thì có thể sẽ bớt đau hơn chút.
Chú Vương lập tức trả lời: “Vừa rồi, trợ lý Tiền đã gọi điện cho cậu chủ, nói công ty có chuyện bảo cậu ấy đi xử lý, sau đó cậu chủ đã rời đi rồi.”
Nhạc Cận Ninh không có ở nhà sao?
Niệm Ninh gật đầu nói: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Nhạc Cận Ninh không ở trong biệt thự sẽ khiến cô càng đỡ khó xử.
Niệm Ninh không muốn ông Nhạc đợi lâu nên vội vàng đi xuống, cô bước tới sô pha, nhận điện thoại, kính cẩn nói: “Alo, ba, con nghe nói ba đang tìm con.”
Giọng điệu ông Nhạc đanh thép nói: “Thật ra ba tìm con không phải vì chuyện gì khác, chuyện của Cận Ninh ba đều đã biết hết rồi. Niệm Ninh, con đừng lo lắng, ba sẽ không để thằng bé thối tha đó làm càn đâu.”
Niệm Ninh vốn tưởng rằng ông Nhạc sẽ không can thiệp vào chuyện này, nhưng bây giờ khi nghe ông Nhạc bảo vệ cô như vậy, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng, cô rất cảm động.
Cô cười dịu dàng rồi nói: ‘Con không sao đâu, ba đừng lo”.
Ông Nhạc nghe Niệm Ninh nói xong lời này, trong lòng không khỏi cảm thấy có lỗi với Niệm Ninh hơn, đồng thời ánh mắt ông càng kiên định, ông sẽ không nhìn lầm người, ông thở dài rồi nói: ‘Ba còn nghĩ, con sẽ kể khổ với ba, nhưng chuyện của Cận Ninh còn đều biết rồi sao?”
Niệm Ninh biết ông Nhạc là đang nói chuyện gì, vì vậy cô nhẹ nhàng đáp lại: “Chuyện của Tô Mạt còn đã đều biết rồi, nhưng con không sao, bà cứ chăm sóc tốt cho bản thân, không cần quá lo lắng cho con đâu.”
“Con yên tâm, ba không sao, nhưng con đó, việc này ba sẽ đích thân nói với tên nhóc thối tha đó, ba nhất định sẽ thay con làm chủ. Con là con dâu nhà họ Nhạc, ba sẽ không thừa nhận bất kỳ người phụ nữ nào khác đâu, cho nên con đừng suy nghĩ nhiều, giờ con đã có đứa con trong bụng rồi thì phải nên lo cho bản thân, đặt mình lên hàng đầu.”
Ông Nhạc lo lắng dặn dò.
Niệm Ninh không ngờ ông Nhạc lại nói như vậy, sự quan tâm chăm sóc này của ba khiến cô cảm thấy trong lòng rất ấm áp, cô mím chặt môi, mũi có chút chua xót nói: “Cảm ơn ba.”
Lúc này, ngoài lời cảm ơn, cô không biết nói gì khác để bày tỏ lòng biết ơn của mình với ông Nhạc nữa.
“Đây là việc ba nên làm. Gần đây, nếu con không có việc gì thì hãy đến nhà cổ trò chuyện với ba. Nếu Cận Ninh lại bắt nạt con, con có thể đến gặp ba, ba sẽ thay con xử lý nó.’ Ông Nhạc không ngừng dăn dò Niệm Ninh.
Niệm Ninh gật đầu liên tục, sau khi nói chuyện xong với Ông Nhạc, cô liền cúp điện thoại.
Khi còn ở nhà họ Niệm, cho dù cô có chịu bất kỳ oan ức gì, đều là chuyện nhỏ thường ngày, từ trước đến giờ không ai lo lắng cho cô cả, không ai quan tâm, huống chỉ là đứng ra bảo vệ cô như vậy.
Niệm Ninh nhớ lại những gì ông Nhạc nói vừa nãy, mặc kệ có phải ông Nhạc quan tâm cô như vậy vì xem trong đứa con trong bụng cô hay không thì cô vấn thấy rất ấm áp.
Chú Vương quay lại đầu lại hỏi: ‘Mợ chủ có gì phân phó sao?”
Niệm Ninh lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Tôi chỉ muốn hỏi chú, Nhạc Cận Ninh có ở dưới lầu không?”
Cô bây giờ vẫn chưa muốn gặp Nhạc Cận Ninh, cảm giác bị người khác bỏ rơi, cô đã trải qua một lần rồi sẽ không bao giờ quên được, hiện tại cô không muốn nhìn thấy Nhạc Cận Ninh, đối với cô mà nói, đó cũng là một cách tự bảo vệ bản thân.
Dù sao thì sớm muộn gì cô cũng sẽ phải rời đi, bằng không hiện tại nên tập thích ứng với cuộc sống không có anh, nếu như sau này cô thật sự phải rời đi thì có thể sẽ bớt đau hơn chút.
Chú Vương lập tức trả lời: “Vừa rồi, trợ lý Tiền đã gọi điện cho cậu chủ, nói công ty có chuyện bảo cậu ấy đi xử lý, sau đó cậu chủ đã rời đi rồi.”
Nhạc Cận Ninh không có ở nhà sao?
Niệm Ninh gật đầu nói: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Nhạc Cận Ninh không ở trong biệt thự sẽ khiến cô càng đỡ khó xử.
Niệm Ninh không muốn ông Nhạc đợi lâu nên vội vàng đi xuống, cô bước tới sô pha, nhận điện thoại, kính cẩn nói: “Alo, ba, con nghe nói ba đang tìm con.”
Giọng điệu ông Nhạc đanh thép nói: “Thật ra ba tìm con không phải vì chuyện gì khác, chuyện của Cận Ninh ba đều đã biết hết rồi. Niệm Ninh, con đừng lo lắng, ba sẽ không để thằng bé thối tha đó làm càn đâu.”
Niệm Ninh vốn tưởng rằng ông Nhạc sẽ không can thiệp vào chuyện này, nhưng bây giờ khi nghe ông Nhạc bảo vệ cô như vậy, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng, cô rất cảm động.
Cô cười dịu dàng rồi nói: ‘Con không sao đâu, ba đừng lo”.
Ông Nhạc nghe Niệm Ninh nói xong lời này, trong lòng không khỏi cảm thấy có lỗi với Niệm Ninh hơn, đồng thời ánh mắt ông càng kiên định, ông sẽ không nhìn lầm người, ông thở dài rồi nói: ‘Ba còn nghĩ, con sẽ kể khổ với ba, nhưng chuyện của Cận Ninh còn đều biết rồi sao?”
Niệm Ninh biết ông Nhạc là đang nói chuyện gì, vì vậy cô nhẹ nhàng đáp lại: “Chuyện của Tô Mạt còn đã đều biết rồi, nhưng con không sao, bà cứ chăm sóc tốt cho bản thân, không cần quá lo lắng cho con đâu.”
“Con yên tâm, ba không sao, nhưng con đó, việc này ba sẽ đích thân nói với tên nhóc thối tha đó, ba nhất định sẽ thay con làm chủ. Con là con dâu nhà họ Nhạc, ba sẽ không thừa nhận bất kỳ người phụ nữ nào khác đâu, cho nên con đừng suy nghĩ nhiều, giờ con đã có đứa con trong bụng rồi thì phải nên lo cho bản thân, đặt mình lên hàng đầu.”
Ông Nhạc lo lắng dặn dò.
Niệm Ninh không ngờ ông Nhạc lại nói như vậy, sự quan tâm chăm sóc này của ba khiến cô cảm thấy trong lòng rất ấm áp, cô mím chặt môi, mũi có chút chua xót nói: “Cảm ơn ba.”
Lúc này, ngoài lời cảm ơn, cô không biết nói gì khác để bày tỏ lòng biết ơn của mình với ông Nhạc nữa.
“Đây là việc ba nên làm. Gần đây, nếu con không có việc gì thì hãy đến nhà cổ trò chuyện với ba. Nếu Cận Ninh lại bắt nạt con, con có thể đến gặp ba, ba sẽ thay con xử lý nó.’ Ông Nhạc không ngừng dăn dò Niệm Ninh.
Niệm Ninh gật đầu liên tục, sau khi nói chuyện xong với Ông Nhạc, cô liền cúp điện thoại.
Khi còn ở nhà họ Niệm, cho dù cô có chịu bất kỳ oan ức gì, đều là chuyện nhỏ thường ngày, từ trước đến giờ không ai lo lắng cho cô cả, không ai quan tâm, huống chỉ là đứng ra bảo vệ cô như vậy.
Niệm Ninh nhớ lại những gì ông Nhạc nói vừa nãy, mặc kệ có phải ông Nhạc quan tâm cô như vậy vì xem trong đứa con trong bụng cô hay không thì cô vấn thấy rất ấm áp.
/446
|