Sau khi Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh đã ngủ say, anh quay người bước vào phòng bếp, nhìn nguyên liệu trong tủ lạnh, chọn một ít nguyên liệu mà Niệm Ninh thích ăn, tiện tay nấu vài món.
Niệm Ninh sau khi tỉnh dậy một lần nữa, lập tức ngửi thấy hương thơm ngào ngạt.
Buổi sáng khi Nhạc Cận Ninh đến đây, cô chưa ăn sáng, sau đó lại nói chuyện với Nhạc Cận Ninh lâu như vậy, cô trực tiếp rời khỏi khách sạn mà không kịp ăn sáng.
Khi cô trở về biệt thự, cô đã rất mệt lại vô cùng đói nữa.
Bây giờ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, tự nhiên bụng lại réo lên liên tục, cô từ trên giường sững sờ ngồi dậy, nhìn thấy Nhạc Cận Ninh đang đeo tạp đề, trên tay cầm thức ăn lần lượt đặt xuống chiếc bạn cạnh giường Sau đó anh nói với cô: ‘Em vừa ngủ dậy, anh vừa làm những món mà em thích ăn rồi. Trước tiên ăn chút gì đi, nếu em vân còn muốn ngủ thì đợi khi nào ăn xong rồi lại ngủ tiếp.”
Bụng của Niệm Ninh quả thật rất đói, nhưng khi cô nhìn thấy Nhạc Cận Ninh lúc này, lại nghĩ đến những người phụ nữ giống cô, bụng dạ đột nhiên không cảm thấy đói nữa.
Vì vậy, cô vừa mới từ trên giường đứng dậy lại nằm xuống, quay lưng về phía Nhạc Cận Ninh, lạnh lùng nói: “Anh cầm đi đi, em không muốn ăn, cũng không đói.”
Chỉ là vừa nói xong, bụng cô liền réo lên liên tục.
Niệm Ninh bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ một hồi, không kêu sớm kêu muộn, lại kêu đúng bây giờ, thật sự là muốn vả vào mặt cô một cái mà.
Nhạc Cận Ninh khẽ thở dài: “Anh để đồ ăn ở đây cho em. Ăn sớm chút, không chút nữa sẽ nguội mất, anh đi trước đây.”
Bụng cô rõ ràng là đang gào thét, hơn nữa cô vẫn còn nói không đói, ngoài việc không muốn nhìn thấy anh, anh thật sự không nghĩ ra được lý do nào khác.
Sau đó, có tiếng đóng cửa trong phòng.
Niệm Ninh vốn đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng người đóng cửa liền sững sờ vài giây, quay đầu nhìn sang, Nhạc Cận Ninh quả nhiên đã rời đi.
Niệm Ninh suy nghĩ một chút, theo bản năng cúi đầu nhìn chiếc bụng của mình, bất luận muốn nói gì cũng nên lấp đầy bụng mình trước đã, dù sao bây giờ cô cũng không chỉ có một mình, trong bụng còn có đứa bé nữa.
Nghĩ đến đây, cô liền đi đến bên cạnh cái bàn nhỏ, mùi thơm của thức ăn càng hấp dân, cảm giác thèm ăn càng dữ dội, cô lập tức cầm đũa lên ăn.
Tuy nhiên, đang ăn cơm giữa chừng, bên ngoài truyền đến tiếng người gõ cửa, sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô nghĩ đó là Nhạc Cận Ninh, thì không có đáp lại.
Mãi cho đến khi có giọng nói của chú Vương từ ngoài phòng truyền đến: “Mợ chủ, ông chủ gọi điện thoại nói đang tìm cô.”
Niệm Ninh hơi giật mình khi nghe điều này, ông chủ sao?
Đó không phải là ba của Nhạc Cận Ninh sao?
“Ông cụ tìm tôi sao?” Niệm Ninh đi tới, mở cửa phòng, hỏi chú Vương.
Chỉ thấy chú Vương gật đầu nói: “Đúng vậy, ông chủ vừa gọi điện tìm cô.”
Nghĩ đến, ông Nhạc gọi điện đến, có lẽ là chuyện đám cưới ngày hôm đó của cô rồi.
Niệm Ninh suy nghĩ một chút, liền gật đầu: “Tôi biết rồi, chú cứ xuống trước đi.”
Sau khi nghe được câu trả lời của Niệm Ninh, chú Vương gật đầu, chuẩn bị xuống lầu, thì đúng lúc này…
Niệm Ninh sau khi tỉnh dậy một lần nữa, lập tức ngửi thấy hương thơm ngào ngạt.
Buổi sáng khi Nhạc Cận Ninh đến đây, cô chưa ăn sáng, sau đó lại nói chuyện với Nhạc Cận Ninh lâu như vậy, cô trực tiếp rời khỏi khách sạn mà không kịp ăn sáng.
Khi cô trở về biệt thự, cô đã rất mệt lại vô cùng đói nữa.
Bây giờ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, tự nhiên bụng lại réo lên liên tục, cô từ trên giường sững sờ ngồi dậy, nhìn thấy Nhạc Cận Ninh đang đeo tạp đề, trên tay cầm thức ăn lần lượt đặt xuống chiếc bạn cạnh giường Sau đó anh nói với cô: ‘Em vừa ngủ dậy, anh vừa làm những món mà em thích ăn rồi. Trước tiên ăn chút gì đi, nếu em vân còn muốn ngủ thì đợi khi nào ăn xong rồi lại ngủ tiếp.”
Bụng của Niệm Ninh quả thật rất đói, nhưng khi cô nhìn thấy Nhạc Cận Ninh lúc này, lại nghĩ đến những người phụ nữ giống cô, bụng dạ đột nhiên không cảm thấy đói nữa.
Vì vậy, cô vừa mới từ trên giường đứng dậy lại nằm xuống, quay lưng về phía Nhạc Cận Ninh, lạnh lùng nói: “Anh cầm đi đi, em không muốn ăn, cũng không đói.”
Chỉ là vừa nói xong, bụng cô liền réo lên liên tục.
Niệm Ninh bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ một hồi, không kêu sớm kêu muộn, lại kêu đúng bây giờ, thật sự là muốn vả vào mặt cô một cái mà.
Nhạc Cận Ninh khẽ thở dài: “Anh để đồ ăn ở đây cho em. Ăn sớm chút, không chút nữa sẽ nguội mất, anh đi trước đây.”
Bụng cô rõ ràng là đang gào thét, hơn nữa cô vẫn còn nói không đói, ngoài việc không muốn nhìn thấy anh, anh thật sự không nghĩ ra được lý do nào khác.
Sau đó, có tiếng đóng cửa trong phòng.
Niệm Ninh vốn đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng người đóng cửa liền sững sờ vài giây, quay đầu nhìn sang, Nhạc Cận Ninh quả nhiên đã rời đi.
Niệm Ninh suy nghĩ một chút, theo bản năng cúi đầu nhìn chiếc bụng của mình, bất luận muốn nói gì cũng nên lấp đầy bụng mình trước đã, dù sao bây giờ cô cũng không chỉ có một mình, trong bụng còn có đứa bé nữa.
Nghĩ đến đây, cô liền đi đến bên cạnh cái bàn nhỏ, mùi thơm của thức ăn càng hấp dân, cảm giác thèm ăn càng dữ dội, cô lập tức cầm đũa lên ăn.
Tuy nhiên, đang ăn cơm giữa chừng, bên ngoài truyền đến tiếng người gõ cửa, sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô nghĩ đó là Nhạc Cận Ninh, thì không có đáp lại.
Mãi cho đến khi có giọng nói của chú Vương từ ngoài phòng truyền đến: “Mợ chủ, ông chủ gọi điện thoại nói đang tìm cô.”
Niệm Ninh hơi giật mình khi nghe điều này, ông chủ sao?
Đó không phải là ba của Nhạc Cận Ninh sao?
“Ông cụ tìm tôi sao?” Niệm Ninh đi tới, mở cửa phòng, hỏi chú Vương.
Chỉ thấy chú Vương gật đầu nói: “Đúng vậy, ông chủ vừa gọi điện tìm cô.”
Nghĩ đến, ông Nhạc gọi điện đến, có lẽ là chuyện đám cưới ngày hôm đó của cô rồi.
Niệm Ninh suy nghĩ một chút, liền gật đầu: “Tôi biết rồi, chú cứ xuống trước đi.”
Sau khi nghe được câu trả lời của Niệm Ninh, chú Vương gật đầu, chuẩn bị xuống lầu, thì đúng lúc này…
/446
|