“Mặc kệ em nghĩ thế nào, muốn làm gì cũng được. Nhưng anh nói cho em biết, em muốn rời khỏi đây là điều không thể.” Nhạc Cận Ninh không biết anh nên làm gì, nhưng anh chỉ biết một điều, đó chính là tuyệt đối không thể để cho Niệm Ninh rời đi.
Niệm Ninh thấy Nhạc Cận Ninh đột nhiên cố chấp như vậy, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Cô không nói chuyện tiếp nữa, dùng im lặng để bày tỏ thái độ của mình.
Dù sao thì cô cũng đã quyết tâm rồi.
Nhạc Cận Ninh thấy thái độ kiên quyết của Niệm Ninh, trong lòng rầu tï khó chịu: “Cho dù nói thế nào thì chúng ta đã đăng kí kết hôn, là vợ chồng hợp pháp, cho nên em không thể đi được.”
Niệm Ninh nghe Nhạc Cận Ninh nói như vậy, cũng không tiếp tục tiếp tục nói gì với Nhạc Cận Ninh nữa.
Hai chân ở trên người cô, nếu cô muốn đi thì không ai có thể ngăn cản cô được, cô không thể đi nơi khác nhưng ra khỏi nhà họ Nhạc thì vẫn có thể làm được.
Nghĩ như vậy Niệm Ninh quay người đi vào phòng để quần áo, mở ngăn tủ phía dưới cùng nhất kia lấy ra một rương đựng hành lý, bắt đầu thu dọn quần áo của mình.
“Em làm gì?” Nhạc Cận Ninh vừa mới chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy Niệm Ninh giống như đang thu dọn quân áo, anh lập tức chau mày lại.
Niệm Ninh cố chấp nói: “Em nói rồi, em muốn đi, không ai có thể ngăn cản em được, bao gồm Nhạc Cận Ninh anh. Em nghĩ anh nên suy nghĩ rõ ràng một chút đi, coi như hôm nay anh không cho em đi, thì sớm muộn gì em cũng sẽ đi, cho dù anh không buông tha em thì Tô Mạt cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của em, đúng không? Đã như vậy, em chủ động ra đi chẳng phải là đối với tất cả mọi người đều tốt sao?”
Đây là biện pháp đơn giản và hiệu quả nhất mà trước mắt cô nghĩ ra được.
Thế nhưng rõ ràng là Nhạc Cận Ninh không tán thành Niệm Ninh làm như thế.
Anh trực tiếp đi ra phía trước, một phát kéo cánh tay cô lại, bởi vì quá kích động cho nên không khống chế được lực, Niệm Ninh lập tức bị đau hít sâu một hơi.
Nhạc Cận Ninh theo bản năng buông tay, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Em không sao chứ?”
Niệm Ninh cúi đầu nhìn chỗ Nhạc Cận Ninh vừa mới nắm lấy kia, đã đỏ lên, cô lạnh lùng nói: “Em không sao, anh không cần phải lo.”
Nhìn thấy Niệm Ninh như vậy, một loại cảm giác thất bại lập tức dâng lên trong lòng Nhạc Cận Ninh.
Anh tiện tay ném quần áo Niệm Ninh qua một bên và nói: “Được rồi, bây giờ em muốn đi, đơn giản chính là không muốn nhìn thấy anh, hiện tại đã là nửa đêm, một người phụ nữ có thai như em một mình đi ra ngoài không an †oàn, nếu em không muốn nhìn thấy anh thì anh đi là được, em an tâm ở lại nơi này đi, coi như là vì sự an toàn của đứa bé.”
Nhạc Cận Ninh thật sự không thể nghĩ ra cách nào khác có thể giữ lại Niệm Ninh, có lẽ đứa bé là mối liên hệ duy nhất giữa họ.
Sau khi anh nói dứt lời thì chỉ đơn giản lấy một chút đồ dùng sinh hoạt cơ bản rồi quay người ra khỏi phòng.
Không bao lâu sau, Niệm Ninh nghe thấy trong sân có tiếng khởi động ô tô.
Cô đứng trên ban công nhìn chiếc kia quen thuộc cứ như vậy rời đi, đèn xe theo thời gian dần dần khuất khỏi tâm mắt cô.
Bông nhiên Niệm Ninh không biết rốt cục là cô muốn gì, hoặc là nói…
Đối mặt với tình huống này, rốt cuộc cô nên làm thế nào bây giờ?
Niệm Ninh thấy Nhạc Cận Ninh đột nhiên cố chấp như vậy, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Cô không nói chuyện tiếp nữa, dùng im lặng để bày tỏ thái độ của mình.
Dù sao thì cô cũng đã quyết tâm rồi.
Nhạc Cận Ninh thấy thái độ kiên quyết của Niệm Ninh, trong lòng rầu tï khó chịu: “Cho dù nói thế nào thì chúng ta đã đăng kí kết hôn, là vợ chồng hợp pháp, cho nên em không thể đi được.”
Niệm Ninh nghe Nhạc Cận Ninh nói như vậy, cũng không tiếp tục tiếp tục nói gì với Nhạc Cận Ninh nữa.
Hai chân ở trên người cô, nếu cô muốn đi thì không ai có thể ngăn cản cô được, cô không thể đi nơi khác nhưng ra khỏi nhà họ Nhạc thì vẫn có thể làm được.
Nghĩ như vậy Niệm Ninh quay người đi vào phòng để quần áo, mở ngăn tủ phía dưới cùng nhất kia lấy ra một rương đựng hành lý, bắt đầu thu dọn quần áo của mình.
“Em làm gì?” Nhạc Cận Ninh vừa mới chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy Niệm Ninh giống như đang thu dọn quân áo, anh lập tức chau mày lại.
Niệm Ninh cố chấp nói: “Em nói rồi, em muốn đi, không ai có thể ngăn cản em được, bao gồm Nhạc Cận Ninh anh. Em nghĩ anh nên suy nghĩ rõ ràng một chút đi, coi như hôm nay anh không cho em đi, thì sớm muộn gì em cũng sẽ đi, cho dù anh không buông tha em thì Tô Mạt cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của em, đúng không? Đã như vậy, em chủ động ra đi chẳng phải là đối với tất cả mọi người đều tốt sao?”
Đây là biện pháp đơn giản và hiệu quả nhất mà trước mắt cô nghĩ ra được.
Thế nhưng rõ ràng là Nhạc Cận Ninh không tán thành Niệm Ninh làm như thế.
Anh trực tiếp đi ra phía trước, một phát kéo cánh tay cô lại, bởi vì quá kích động cho nên không khống chế được lực, Niệm Ninh lập tức bị đau hít sâu một hơi.
Nhạc Cận Ninh theo bản năng buông tay, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Em không sao chứ?”
Niệm Ninh cúi đầu nhìn chỗ Nhạc Cận Ninh vừa mới nắm lấy kia, đã đỏ lên, cô lạnh lùng nói: “Em không sao, anh không cần phải lo.”
Nhìn thấy Niệm Ninh như vậy, một loại cảm giác thất bại lập tức dâng lên trong lòng Nhạc Cận Ninh.
Anh tiện tay ném quần áo Niệm Ninh qua một bên và nói: “Được rồi, bây giờ em muốn đi, đơn giản chính là không muốn nhìn thấy anh, hiện tại đã là nửa đêm, một người phụ nữ có thai như em một mình đi ra ngoài không an †oàn, nếu em không muốn nhìn thấy anh thì anh đi là được, em an tâm ở lại nơi này đi, coi như là vì sự an toàn của đứa bé.”
Nhạc Cận Ninh thật sự không thể nghĩ ra cách nào khác có thể giữ lại Niệm Ninh, có lẽ đứa bé là mối liên hệ duy nhất giữa họ.
Sau khi anh nói dứt lời thì chỉ đơn giản lấy một chút đồ dùng sinh hoạt cơ bản rồi quay người ra khỏi phòng.
Không bao lâu sau, Niệm Ninh nghe thấy trong sân có tiếng khởi động ô tô.
Cô đứng trên ban công nhìn chiếc kia quen thuộc cứ như vậy rời đi, đèn xe theo thời gian dần dần khuất khỏi tâm mắt cô.
Bông nhiên Niệm Ninh không biết rốt cục là cô muốn gì, hoặc là nói…
Đối mặt với tình huống này, rốt cuộc cô nên làm thế nào bây giờ?
/446
|