Đau dài không bằng đau ngắn, gọn gàng nhanh chóng.
“Không có khả năng!” Nhạc Cận Ninh vô cùng kiên quyết bác bỏ đề nghị của Niệm Ninh.
“Không đồng ý? Vậy là anh định bỏ rơi Tô Mạt ở tâng mười tám kia sao?”
Trong lòng Niệm Ninh mang theo một tia chờ mong mở miệng nói.
Nhạc Cận Ninh nghe nói như thế thì nhíu mày.
Vứt bỏ Tô Mạt sao?
Không thể nào!
Tô Mạt đã cứu anh, là ân nhân cứu mạng của anh, anh đã chờ cô ấy hai năm, khó khăn lắm cô ấy mới tỉnh lại, sao mình có thể vứt bỏ cô ấy được?
Thế nhưng để Niệm Ninh rời đi?
Vừa nghĩ tới để Niệm Ninh rời đi, Nhạc Cận Ninh cảm giác lòng mình như bị ai mạnh mẽ xé ra từng mảnh.
Lý trí của anh nói cho anh biết, anh không thể phụ bạc Tô Mạt, anh thiếu Tô Mạt một cái mạng.
Nhưng anh lại càng không muốn để Niệm Ninh rời đi, thế là anh hít sâu một hơi, nói với Niệm Ninh: “Chẳng lẽ em không thể cho anh một chút thời gian để giải quyết chuyện này sao?”
Cảm xúc của Niệm Ninh có chút kích động nói: “Một chút thời gian? Cho anh thêm một chút thời gian chờ anh vứt bỏ Tô Mạt sao? Hay là nói chờ một thời gian nữa anh sẽ không coi em là người thay thế của cô gái kia nữa?”
Xem xét từ biểu hiện hôm nay của Nhạc Cận Ninh thì chắc chắn kết quả không như mong muốn của cô .
Đã như vậy cô còn phí công làm gì?
Ở bên cạnh Nhạc Cận Ninh càng lâu thì tình cảm của cô đối với anh cũng càng sâu sắc, cô không muốn khiến mình càng ngày càng lún sâu vào.
Nhạc Cận Ninh không nói gì, chỉ là nhíu chặt lông mày thể hiện rõ ràng là bây giờ tâm trạng của anh cũng không được tốt.
“Nhạc Cận Ninh, nếu người trong lòng anh yêu là Tô Mạt, hôn lễ cũng không thành công thì em cũng không cần thiết tiếp tục ở lại đây làm chướng mắt anh nữa, chờ khi nào anh có thời gian thì chúng ta đến cục dân chính ly hôn đi, từ đây anh đi đường anh, em đi đường em” Niệm Ninh nói xong thì quay đầu sang chỗ khác, không nhìn Nhạc Cận Ninh nữa.
“Em muốn ly hôn?” Giọng điệu Nhạc Cận Ninh lạnh lẽo hỏi.
Niệm Ninh trào phúng hỏi: “Không thì sao? Nhìn anh cùng người phụ nữ khác yêu thương đằm thắm ư?
Anh đừng có ích kỷ quá đáng.”
Cô thật sự không thể hiểu nổi rốt cục Nhạc Cận Ninh đang nghĩ những gì.
Người chính thức đã tỉnh thì còn giữ kẻ thay thế là cô để làm gì đây?
“Anh mặc kệ em nghĩ như thế nào, cuộc hôn nhân này anh sẽ không rời bỏ, em cũng đừng hòng đi!” Thái độ của Nhạc Cận Ninh bỗng nhiên phản ứng mạnh mẽ.
Niệm Ninh cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, chẳng qua là có chút tức giận: “Không cho em đi? Vậy anh nỡ để mối tình đầu của anh phải chịu cái danh kẻ thứ ba à? Anh cảm thấy cô Tô sẽ đồng ý sao?”
Cô dùng đến phép khích tướng, không ngừng nói một số lời khó nghe, muốn thuyết phục Nhạc Cận Ninh thả cô đi.
Chuyện đã phát triển đến mức này, căn bản không có khả năng cứu vấn.
Cô không muốn để cho mình sống không có tôn nghiêm như thế, cuối cùng bị Nhạc Cận Ninh và Tô Mạt đuổi ra khỏi cửa, như vậy thì còn không bằng để cô giữ lại một chút tự tôn, tự mình chủ động rời đi.
“Không có khả năng!” Nhạc Cận Ninh vô cùng kiên quyết bác bỏ đề nghị của Niệm Ninh.
“Không đồng ý? Vậy là anh định bỏ rơi Tô Mạt ở tâng mười tám kia sao?”
Trong lòng Niệm Ninh mang theo một tia chờ mong mở miệng nói.
Nhạc Cận Ninh nghe nói như thế thì nhíu mày.
Vứt bỏ Tô Mạt sao?
Không thể nào!
Tô Mạt đã cứu anh, là ân nhân cứu mạng của anh, anh đã chờ cô ấy hai năm, khó khăn lắm cô ấy mới tỉnh lại, sao mình có thể vứt bỏ cô ấy được?
Thế nhưng để Niệm Ninh rời đi?
Vừa nghĩ tới để Niệm Ninh rời đi, Nhạc Cận Ninh cảm giác lòng mình như bị ai mạnh mẽ xé ra từng mảnh.
Lý trí của anh nói cho anh biết, anh không thể phụ bạc Tô Mạt, anh thiếu Tô Mạt một cái mạng.
Nhưng anh lại càng không muốn để Niệm Ninh rời đi, thế là anh hít sâu một hơi, nói với Niệm Ninh: “Chẳng lẽ em không thể cho anh một chút thời gian để giải quyết chuyện này sao?”
Cảm xúc của Niệm Ninh có chút kích động nói: “Một chút thời gian? Cho anh thêm một chút thời gian chờ anh vứt bỏ Tô Mạt sao? Hay là nói chờ một thời gian nữa anh sẽ không coi em là người thay thế của cô gái kia nữa?”
Xem xét từ biểu hiện hôm nay của Nhạc Cận Ninh thì chắc chắn kết quả không như mong muốn của cô .
Đã như vậy cô còn phí công làm gì?
Ở bên cạnh Nhạc Cận Ninh càng lâu thì tình cảm của cô đối với anh cũng càng sâu sắc, cô không muốn khiến mình càng ngày càng lún sâu vào.
Nhạc Cận Ninh không nói gì, chỉ là nhíu chặt lông mày thể hiện rõ ràng là bây giờ tâm trạng của anh cũng không được tốt.
“Nhạc Cận Ninh, nếu người trong lòng anh yêu là Tô Mạt, hôn lễ cũng không thành công thì em cũng không cần thiết tiếp tục ở lại đây làm chướng mắt anh nữa, chờ khi nào anh có thời gian thì chúng ta đến cục dân chính ly hôn đi, từ đây anh đi đường anh, em đi đường em” Niệm Ninh nói xong thì quay đầu sang chỗ khác, không nhìn Nhạc Cận Ninh nữa.
“Em muốn ly hôn?” Giọng điệu Nhạc Cận Ninh lạnh lẽo hỏi.
Niệm Ninh trào phúng hỏi: “Không thì sao? Nhìn anh cùng người phụ nữ khác yêu thương đằm thắm ư?
Anh đừng có ích kỷ quá đáng.”
Cô thật sự không thể hiểu nổi rốt cục Nhạc Cận Ninh đang nghĩ những gì.
Người chính thức đã tỉnh thì còn giữ kẻ thay thế là cô để làm gì đây?
“Anh mặc kệ em nghĩ như thế nào, cuộc hôn nhân này anh sẽ không rời bỏ, em cũng đừng hòng đi!” Thái độ của Nhạc Cận Ninh bỗng nhiên phản ứng mạnh mẽ.
Niệm Ninh cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, chẳng qua là có chút tức giận: “Không cho em đi? Vậy anh nỡ để mối tình đầu của anh phải chịu cái danh kẻ thứ ba à? Anh cảm thấy cô Tô sẽ đồng ý sao?”
Cô dùng đến phép khích tướng, không ngừng nói một số lời khó nghe, muốn thuyết phục Nhạc Cận Ninh thả cô đi.
Chuyện đã phát triển đến mức này, căn bản không có khả năng cứu vấn.
Cô không muốn để cho mình sống không có tôn nghiêm như thế, cuối cùng bị Nhạc Cận Ninh và Tô Mạt đuổi ra khỏi cửa, như vậy thì còn không bằng để cô giữ lại một chút tự tôn, tự mình chủ động rời đi.
/446
|