Không biết qua bao lâu, thợ trang điểm bỏ cọ trong tay xuống, mở miệng nói: “Cô Niệm, cô đã được trang điểm xong rồi, cô nhìn xem thử, còn có chỗ nào không hài lòng không.”
Nghe được thợ trang điểm nói như vậy, Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.
Rất đẹp!
Cô cười ngọt ngào: “Vất vả rồi, tôi rất hài lòng.”
“Được rồi, vậy chúng tôi ra ngoài trước, cô nghỉ ngơi trước đi.” Thợ trang điểm dọn dẹp dụng cụ lại, rồi quay người đi ra ngoài.
Niệm Ninh muốn đứng lên đi lại một chút, nhưng tiếng đập cửa lại vang lên.
Cô tưởng rằng thợ trang điểm bỏ quên thứ gì, cho nên đi qua mở cửa.
“Nhạc Cận Ninh?” Thấy người đứng ngoài cửa, Niệm Ninh cảm thấy bất ngờ.
Chỉ thấy Nhạc Cận Ninh ra dấu im lặng, sau đó lách người đi vào phòng nghỉ của Niệm Ninh.
“Anh…’ Niệm Ninh không nói gì, đã nhìn thấy Nhạc Cận Ninh đóng cửa phòng nghỉ lại.
Nhạc Cận Ninh hỏi dịu dàng: “Em không đói bụng à?”
Sáng sớm hôm nay đã dậy, sau đó bắt đầu trang điểm, đến bây giờ còn chưa ăn thứ gì.
“Hình như cũng hơi đói…” Niệm Ninh có chút ngượng ngùng cười cười.
Nhạc Cận Ninh nắm tay Niệm Ninh ngồi vào trên ghế sa lon, sau đó anh để túi nhỏ đang cầm trên tay lên bàn trà.
“Đây là cái gì?’ Niệm Ninh tò mò hỏi.
Chỉ thấy Nhạc Cận Ninh lấy đồ trong đó ra, lập tức mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi Niệm Ninh.
Ánh mắt cô sáng lên, ngạc nhiên hỏi: “Là bánh ngọt của cửa hàng đó?”
Nhạc Cận Ninh cưng chiều mà nói: “Vừa mới cho người đi mua, anh nghĩ chắc chắn em sẽ đói.”
Niệm Ninh cầm bánh ngọt lên, ăn từng miếng từng miếng.
Ở bên cạnh, Nhạc Cận Ninh im lặng nhìn gương mặt như trẻ con của cô, qua một lúc khóe miệng anh cũng nở nụ cười.
“Anh có muốn ăn một chút không?”
Dường như Niệm Ninh đã sắp ăn hết bánh ngọt trong túi, mới nhớ đến Nhạc Cận Ninh vẫn ở bên cạnh nhìn cô ăn, hình như không ăn gì.
Cô nhìn miếng bánh ngọt cuối cùng trong tay, hơi chột dạ đưa đến trước mặt Nhạc Cận Ninh.
“Anh đã ăn rồi, em từ từ ăn đi.”
Nhạc Cận Ninh cầm miếng bánh ngọt, nhưng cũng không ăn, mà đưa bánh ngọt đến bên miệng Niệm Ninh.
Niệm Ninh mím môi một cái, hỏi: “Anh không ăn thật à?”
Nhạc Cận Ninh quơ quơ bánh ngọt trong tay, ra hiệu cho Niệm Ninh mở miệng.
“Ừm…’ Thấy anh kiên trì như vậy, cô không do dự nữa, ăn miếng bánh ngọt cuối cùng.
Nhạc Cận Ninh vốn muốn ở trong phòng nghỉ một lát, nhưng mà lại vang lên tiếng đập cửa.
“Vào đi.” Niệm Ninh vừa dứt lời, đã thấy ông Nhạc đẩy cửa đi vào.
Cô còn chưa kịp nói chuyện, ngài Nhạc đã mở miệng trước, tức giận nhìn Nhạc Cận Ninh: ‘Đã biết nhóc con con lại ở chỗ của Niệm Ninh. Ở tiền sảnh nhiều khách như vậy, sao con không qua tiếp đãi một lát?”
Nghe được thợ trang điểm nói như vậy, Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.
Rất đẹp!
Cô cười ngọt ngào: “Vất vả rồi, tôi rất hài lòng.”
“Được rồi, vậy chúng tôi ra ngoài trước, cô nghỉ ngơi trước đi.” Thợ trang điểm dọn dẹp dụng cụ lại, rồi quay người đi ra ngoài.
Niệm Ninh muốn đứng lên đi lại một chút, nhưng tiếng đập cửa lại vang lên.
Cô tưởng rằng thợ trang điểm bỏ quên thứ gì, cho nên đi qua mở cửa.
“Nhạc Cận Ninh?” Thấy người đứng ngoài cửa, Niệm Ninh cảm thấy bất ngờ.
Chỉ thấy Nhạc Cận Ninh ra dấu im lặng, sau đó lách người đi vào phòng nghỉ của Niệm Ninh.
“Anh…’ Niệm Ninh không nói gì, đã nhìn thấy Nhạc Cận Ninh đóng cửa phòng nghỉ lại.
Nhạc Cận Ninh hỏi dịu dàng: “Em không đói bụng à?”
Sáng sớm hôm nay đã dậy, sau đó bắt đầu trang điểm, đến bây giờ còn chưa ăn thứ gì.
“Hình như cũng hơi đói…” Niệm Ninh có chút ngượng ngùng cười cười.
Nhạc Cận Ninh nắm tay Niệm Ninh ngồi vào trên ghế sa lon, sau đó anh để túi nhỏ đang cầm trên tay lên bàn trà.
“Đây là cái gì?’ Niệm Ninh tò mò hỏi.
Chỉ thấy Nhạc Cận Ninh lấy đồ trong đó ra, lập tức mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi Niệm Ninh.
Ánh mắt cô sáng lên, ngạc nhiên hỏi: “Là bánh ngọt của cửa hàng đó?”
Nhạc Cận Ninh cưng chiều mà nói: “Vừa mới cho người đi mua, anh nghĩ chắc chắn em sẽ đói.”
Niệm Ninh cầm bánh ngọt lên, ăn từng miếng từng miếng.
Ở bên cạnh, Nhạc Cận Ninh im lặng nhìn gương mặt như trẻ con của cô, qua một lúc khóe miệng anh cũng nở nụ cười.
“Anh có muốn ăn một chút không?”
Dường như Niệm Ninh đã sắp ăn hết bánh ngọt trong túi, mới nhớ đến Nhạc Cận Ninh vẫn ở bên cạnh nhìn cô ăn, hình như không ăn gì.
Cô nhìn miếng bánh ngọt cuối cùng trong tay, hơi chột dạ đưa đến trước mặt Nhạc Cận Ninh.
“Anh đã ăn rồi, em từ từ ăn đi.”
Nhạc Cận Ninh cầm miếng bánh ngọt, nhưng cũng không ăn, mà đưa bánh ngọt đến bên miệng Niệm Ninh.
Niệm Ninh mím môi một cái, hỏi: “Anh không ăn thật à?”
Nhạc Cận Ninh quơ quơ bánh ngọt trong tay, ra hiệu cho Niệm Ninh mở miệng.
“Ừm…’ Thấy anh kiên trì như vậy, cô không do dự nữa, ăn miếng bánh ngọt cuối cùng.
Nhạc Cận Ninh vốn muốn ở trong phòng nghỉ một lát, nhưng mà lại vang lên tiếng đập cửa.
“Vào đi.” Niệm Ninh vừa dứt lời, đã thấy ông Nhạc đẩy cửa đi vào.
Cô còn chưa kịp nói chuyện, ngài Nhạc đã mở miệng trước, tức giận nhìn Nhạc Cận Ninh: ‘Đã biết nhóc con con lại ở chỗ của Niệm Ninh. Ở tiền sảnh nhiều khách như vậy, sao con không qua tiếp đãi một lát?”
/446
|