Tân Tuyết Tùng nắm chặt lấy tay Tô Mạt, nói: “Tô Mạt, em tỉnh dậy nhanh đi được không? Ba ngày sau chính là hôn lễ của họ rồi, em thật sự muốn cảnh tượng này diễn ra sao?”
Khi Niệm Ninh quay về biệt thự, Nhạc Cận Ninh cũng đã về rồi.
“Em đã đi đâu? Sao bây giờ mới quay về?” Nhạc Cận Ninh vẫn ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy cô quay về mới đi sang, anh giơ tay lấy đôi dép trên tủ giày đưa cho cô.
Cô lắc đầu nói: ‘Em đâu có đi đâu, chỉ là buổi chiều em có đến công ty không bao lâu thì quân áo của bà nội cũng được gửi đến, nghĩ lại mấy ngày hôm nay anh không có thời gian rảnh để đi, nên em đã tự mình trực tiếp đi qua đó đưa đồ cho bà nội rồi.”
“Quần áo?” Nhạc Cận Ninh hỏi: ‘Là thứ mà trước đó em đặt cho bà nội sao?”
“Đúng vậy, em còn tưởng răng bà nội không thích họa tiết trên quần áo, lúc ấy em còn để nhà thiết kế sửa đổi nhiều lần. Nhưng giờ xem ra, lo lắng của em là dư thừa.” Niệm Ninh tùy ý ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi, nói.
Ngày hôm nay, cô chạy hối hả ngược xuôi, thật là mệt muốn sụp đổ.
Nhạc Cận Ninh ngồi cạnh Niệm Ninh, kéo chân cô để lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa: “Một lát anh bảo chú Vương pha sẵn nước ấm để em ngâm người.
Thời khắc mệt mỏi hơn còn ở phía sau.”
Anh vừa nói chuyện, vừa cưng chiều nhéo mặt Niệm Ninh.
Hiển nhiên Niệm Ninh biết Nhạc Cận Ninh nói là việc gì, bởi qua ba ngày nữa, chính là hôn lễ của bọn họ.
Suy nghĩ một chút, ngày cử hành hôn lễ, có lẽ thật sự mệt hơn hôm nay.
“Em biết, được rồi, không thèm nghe anh nói nữa. Em hơi mệt, đi nghỉ ngơi đây.’ Nói xong, Niệm Ninh đứng dậy đi lên lầu.
Nhưng mà lại bị Nhạc Cận Ninh kéo lại, sau đó cả người bị anh ôm vào lòng, anh nói: “Anh đi lên với em.”
Sau đó Nhạc Cận Ninh ôm lấy Niệm Ninh, bế cô lên lầu.
Lúc bọn họ lên lâu, chú Vương đã pha xong nước tắm.
Niệm Ninh nhảy xuống khỏi ngực Nhạc Cận Ninh, sau đó chui vào phòng tắm. Cô ngâm trong nước nóng một hồi, cũng cảm thấy thư giãn hơn, không còn mệt như lúc nãy nữa.
Lúc cô vừa đi ra khỏi phòng tắm, Nhạc Cận Ninh đang ngồi ở đầu giường, chỉ mở một chiếc đèn ngủ, ở nơi đó xem sách.
Cô không vội vàng đi qua, mà lẳng lặng đứng một góc, tự mình nhìn xem cảnh đẹp trước mắt này.
Không biết là ánh mắt cô quá mức nóng bỏng, hay vì nguyên nhân khác, mà Nhạc Cận Ninh đang xem sách bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn cô hỏi: “Sao tắm rửa xong mà không qua đây?”
Lúc nói chuyện, Nhạc Cận Ninh bỏ sách qua một bên, sau đó võ võ vào chỗ cạnh anh: “Tới đây ngồi.”
Niệm Ninh khẽ cười một tiếng, đi tới, nói: ‘Ít khi thấy anh thoải mái như thế, nên muốn nhìn nhiều một chút.”
Nhạc Cận Ninh kéo cô qua, cười: “Sau này sẽ có nhiều thời gian cho em †ừ từ nhìn.”
Niệm Ninh cũng không trả lời Nhạc Cận Ninh, chỉ vô cùng hưởng thụ dựa vào thân thể anh, im lặng cảm nhận nhịp đập tim anh.
Bất tri bất giác, đã ngủ thiếp đi.
Rất nhanh, đã đến ngày cử hành hôn lễ.
Niệm Ninh mặc áo cưới ngồi †rong phòng nghỉ, tiện tay lật tạp chí trên tay, mặc cho thợ trang điểm sửa soạn.
Khi Niệm Ninh quay về biệt thự, Nhạc Cận Ninh cũng đã về rồi.
“Em đã đi đâu? Sao bây giờ mới quay về?” Nhạc Cận Ninh vẫn ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy cô quay về mới đi sang, anh giơ tay lấy đôi dép trên tủ giày đưa cho cô.
Cô lắc đầu nói: ‘Em đâu có đi đâu, chỉ là buổi chiều em có đến công ty không bao lâu thì quân áo của bà nội cũng được gửi đến, nghĩ lại mấy ngày hôm nay anh không có thời gian rảnh để đi, nên em đã tự mình trực tiếp đi qua đó đưa đồ cho bà nội rồi.”
“Quần áo?” Nhạc Cận Ninh hỏi: ‘Là thứ mà trước đó em đặt cho bà nội sao?”
“Đúng vậy, em còn tưởng răng bà nội không thích họa tiết trên quần áo, lúc ấy em còn để nhà thiết kế sửa đổi nhiều lần. Nhưng giờ xem ra, lo lắng của em là dư thừa.” Niệm Ninh tùy ý ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi, nói.
Ngày hôm nay, cô chạy hối hả ngược xuôi, thật là mệt muốn sụp đổ.
Nhạc Cận Ninh ngồi cạnh Niệm Ninh, kéo chân cô để lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa: “Một lát anh bảo chú Vương pha sẵn nước ấm để em ngâm người.
Thời khắc mệt mỏi hơn còn ở phía sau.”
Anh vừa nói chuyện, vừa cưng chiều nhéo mặt Niệm Ninh.
Hiển nhiên Niệm Ninh biết Nhạc Cận Ninh nói là việc gì, bởi qua ba ngày nữa, chính là hôn lễ của bọn họ.
Suy nghĩ một chút, ngày cử hành hôn lễ, có lẽ thật sự mệt hơn hôm nay.
“Em biết, được rồi, không thèm nghe anh nói nữa. Em hơi mệt, đi nghỉ ngơi đây.’ Nói xong, Niệm Ninh đứng dậy đi lên lầu.
Nhưng mà lại bị Nhạc Cận Ninh kéo lại, sau đó cả người bị anh ôm vào lòng, anh nói: “Anh đi lên với em.”
Sau đó Nhạc Cận Ninh ôm lấy Niệm Ninh, bế cô lên lầu.
Lúc bọn họ lên lâu, chú Vương đã pha xong nước tắm.
Niệm Ninh nhảy xuống khỏi ngực Nhạc Cận Ninh, sau đó chui vào phòng tắm. Cô ngâm trong nước nóng một hồi, cũng cảm thấy thư giãn hơn, không còn mệt như lúc nãy nữa.
Lúc cô vừa đi ra khỏi phòng tắm, Nhạc Cận Ninh đang ngồi ở đầu giường, chỉ mở một chiếc đèn ngủ, ở nơi đó xem sách.
Cô không vội vàng đi qua, mà lẳng lặng đứng một góc, tự mình nhìn xem cảnh đẹp trước mắt này.
Không biết là ánh mắt cô quá mức nóng bỏng, hay vì nguyên nhân khác, mà Nhạc Cận Ninh đang xem sách bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn cô hỏi: “Sao tắm rửa xong mà không qua đây?”
Lúc nói chuyện, Nhạc Cận Ninh bỏ sách qua một bên, sau đó võ võ vào chỗ cạnh anh: “Tới đây ngồi.”
Niệm Ninh khẽ cười một tiếng, đi tới, nói: ‘Ít khi thấy anh thoải mái như thế, nên muốn nhìn nhiều một chút.”
Nhạc Cận Ninh kéo cô qua, cười: “Sau này sẽ có nhiều thời gian cho em †ừ từ nhìn.”
Niệm Ninh cũng không trả lời Nhạc Cận Ninh, chỉ vô cùng hưởng thụ dựa vào thân thể anh, im lặng cảm nhận nhịp đập tim anh.
Bất tri bất giác, đã ngủ thiếp đi.
Rất nhanh, đã đến ngày cử hành hôn lễ.
Niệm Ninh mặc áo cưới ngồi †rong phòng nghỉ, tiện tay lật tạp chí trên tay, mặc cho thợ trang điểm sửa soạn.
/446
|