"Gâu!" (Uh!) Dụi vào trong lòng Tư Nam, nhắm mắt lại, đây là đêm cuối cùng giữa Tư Nam và A Kim, để cho cả hai dựa vào nhau, cùng trải qua một giấc ngủ ngọt ngào đi.
Tư Nam ôm A Kim nằm xuống, hai mắc liếc nhìn Uông Phong Lân ngủ say bên cạnh, ngày mai, có phải là có thể ôm thân hình kia đi vào giấc ngủ rồi không? Khóe môi mỉm cười nhợt nhạt, mình đang nghĩ cái gì vậy chứ? Dù sao cơ thể bất đồng, ôm A Kim đi ngủ, hình như rất bình thường, nếu là ôm anh... Không biết sẽ có chuyện gì đây nữa! Dù sao cơ thể kia vẫn rất cao lớn cường tráng hơn so với mình.
Tỉnh lại trong ánh mặt trời, Tư Nam mở mắt nhìn vào đôi mắt đen nhánh của A Kim đang đối diện trước mặt.
"Anh tỉnh sớm vậy?" Tư Nam hỏi.
Bạn chó to con gật đầu, trèo lên ngực Tư Nam, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi em. Sau này anh còn muốn ngày nào em cũng tỉnh lại trong vòng tay anh! --- Đây là Uông Phong Lân tự hứa trong lòng.
Tư Nam cười đẩy chó cưng nằm xuống bên cạnh, sau đó ngồi dậy: "Em đi tắm, anh nằm thêm một lát đi!"
"Gâu!" (Được!)
Tư Nam xoay người đi vào trong toilet. Chó cưng tiếp tục nằm ở trên giường, tiện thể nhìn cơ thể của chính mình, thật hi vọng mình có thể lập tức khỏe lại, sau đó cùng em vào trong toilet, chỉ tiếc bây giờ mình cho dù có thể lập tức hồi phục, cũng sợ là không đủ khí lực để đi theo, đành phải bất đắc dĩ nằm trên giường, nhìn cánh cửa Toilet đã đóng lại, bên trong vang lên tiếng nước chảy mơ hồ.
"Cộc cộc cộc" có người gõ cửa.
Tư nam còn trong toilet chẳng thể nghe được, A Kim nhìn cửa, mình bây giờ chỉ là một con chó, không cần phải ra mở cửa, cứ cho gõ đi.
Cửa bị đẩy ra, Phan Già đi vào, bưng theo đồ ăn: "Tôi đến đưa bữa sáng này!" Nhìn chó cưng đang nằm trên giường một chút, lại nhìn Uông Phong Lân đang ngủ say một chút, lại nhìn vào cánh cửa phòng tắm, lộ ra nụ cười ám muội, giọng nói nhỏ tới mức chẳng ai có thể nghe thấy được: "Mấy người 3P hả?"
Chó cưng ngồi trên giường giống như bị câu hỏi của cô làm cho kích động té lọt giường.
"Ha ha, lát Tư Nam ra, nói cậu ấy ăn điểm tâm nha! Phòng sát bên chắc là không cần ăn rồi." Phan Già đặt đồ ăn xuống, xoay người đi ra ngoài.
A Kim nhìn cánh cửa đóng chặt, lắc lắc đầu bất đắc dĩ, cái này chắc chỉ có Phiên Gia MM này nghĩ ra thôi, 3P? Có cần loạn đến như vậy không hả?
"Ai ở bên trong vậy?" Tiếng của Tỉnh Thượng Đan vang lên ngoài cửa?
"Liên quan gì đến cô?" Phan Già chua ngoa đáp lại?
"Cô nói rõ cho tôi, tôi là vợ của Uông Phong Lân, tất nhiên là chuyện của tôi!" Tỉnh Thượng Đan hừ một tiếng.
"Thật vậy sao? Cũng không biết là loại nào nữa?" Phan Già bĩu môi, "Đừng tự cho là đúng, Uông Phong Lân cũng chẳng có bị mù, lấy cô mới là lạ!"
"Mày nói cái gì?" Tiếng Tỉnh Thượng Đan đã phát điên lên.
A Kim nhảy xuống đất, đẩy cánh cửa toilet ra, Tư Nam đã mặc quần áo xong. "Gấu gấu gâu!" (Tỉnh Thượng Đan tới!) Chỉ tiếc là Tư Nam không biết anh đang nói cái gì, chỉ mơ hồ biết có người tới.
"Có người tới?" Tư Nam cau mày, xem ra mình tốt nhất là không nên ra ngoài, "Chúng ta trốn ở đây một chút cũng được!"
Quả nhiên, nghe thấy tiếng cửa bị mở ra.
"Cô đừng làng tàng, quấy rầy đến Uông tổng, coi chừng còn chưa vào khỏi cửa đã bị đá bay ra ngoài đó." Phan Già độc mồm độc miệng hừ lạnh một tiếng.
"Hừ, mày đừng đắc ý, mày coi chừng đó." Tỉnh Thượng Đan hừ một tiếng, đi vào phòng Uông Phong Lân, sau đó đi tới bên giường, ngồi xuống lải nhải: "Anh chừng nào mới tỉnh lại vậy?"
"Có cô bên cạnh, anh ta nhất định không muốn tỉnh lại!" Phan Già quay qua, "Cô đi ra ngoài, tôi chuẩn bị truyền nước cho Uông tổng!"
"Hả?" Tỉnh Thượng Đan lặng đi một chút, "Tại sao bây giờ phải tiêm?"
"Cô ngu à? Khi hôn mê nếu bị tiêm trong mạch máu có thể để lại máu đông, cô muốn anh ta mau chết đến như vậy à?" Phan Già hừ lạnh một tiếng.
"Chỉ là truyền nước thôi mà, tại sao tao phải ra ngoài?" Tỉnh Thượng Đan trừng mắt nhìn Phan Già.
"Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy cô đó!" Phan Gia nói cứ như đúng rồi.
Tư Nam thật sự không nhịn được cười khẽ một tiếng.
"Có ai ở đây!" Tỉnh Thượng Đan đứng đậy đi về phía toilet.
"Này..." Phan Già nhíu mày, vốn định che chở không để cho cô ta phát hiện ra Tư Nam, kết quả lại để bị phát hiện rồi.
Bất đắc dĩ, cũng biết không thể núp trong toilet nữa! Tư Nam vò đầu, ý bảo A Kim ra ngoài trước.
Vì vậy một người một chó tà tà đi ra khỏi toilet.
"Đường, Đường, Đường Tư Nam?" Tỉnh Thượng Đan trợn mắt há miệng nhìn Tư Nam trước mặt, "Mày không phải, không phải bị nổ xe hơi, bị trọng thương sao?"
"Oh? Cô tại sao biết xe tôi xảy ra chuyện vậy?" Tư Nam cười lạnh một chút, "Chẳng lẽ là cô giở trò quỉ?"
"Mày nói láo, tao không có!" Tỉnh Thượng Đan vội vàng biện bạch.
"Gấu gâu!" (Cút ra xa một chút đi!) vốn cũng không có địch ý với Tỉnh Thượng Đan, nhưng từ khi biết con đàn bà này muốn hại Tư Nam, bây giờ nhìn thấy ả liền vô cùng căm ghét.
"Tôi không có việc gì, cô bất ngờ lắm sao?" Tư Nam mỉm cười, "Làm bà Uông hóa ra lại quan trọng với cô như vậy?"
"Đương nhiên, tao yêu anh ta." Tỉnh Thượng Đan hung hăng trừng mắt nhìn Tư Nam, gã đàn ông này so ra còn đẹp hơn cả mình, đáng lẽ là phải nổ banh xác rồi, tại sao lại còn có thể an toàn chẳng bị tổn hại chút xíu nào đứng cười trước mặt mình?
"Yêu?" Tư Nam không khỏi cười lạnh, "Cho dù anh ta chỉ còn có hai tháng, cô cũng nhất định phải gả cho anh ta? Cô yêu anh ta hay là yêu tiền của anh ta vậy?"
"Cái này không phải chuyện của mày!" Tỉnh Thượng Đan hừ một tiếng, "Tao nhất định sẽ trở thành vợ hợp pháp của anh ta."
"Thì tính sao? Cô cũng không chiếm được anh ta." Tư Nam đi đến bên cạnh giường Uông Phong Lân, đặt tay lên vai Uông Phong Lân, "Việc anh ta không muốn làm, không người nào có thể ép được."
"Tao có thể, tao sẽ làm được." Tỉnh Thượng Đan rống to, "Nó không chịu lấy tao, chính là tại mày!"
"Oh?" Tư Nam nghi hoặc nhìn ả.
"Mày cho rằng ai cũng bị mù sao? Tao sớm nhìn thấy nó thích mày, cho nên mới không cứu tao! Trước khi mày xuất hiện, cho dù nó có chơi bời thế nào, cũng không có nói không cưới ta! Là mày phá hủy giấc mơ của tao." Gào thét chẳng khác gì một con điên/
"Mặc kệ có tôi hay không, anh ấy cũng sẽ không lấy cô!" Tư Nam hừ lạnh một tiếng, vừa nói vừa áp xuống khẽ hôn lên đôi môi Uông Phong Lân, "Huống chi bây giờ, người đàn ông này là của tối"
"Quá giỏi!" Phan Già lặng lẽ vươn ngón cái lên.
"Là mày, là mày phá hoại hạnh phúc của tao!" Thỉnh Thượng Đan như bị điên lao về Tư Nam, "Nó là của tao, nó là của tao!" Tao có con của nó!"
"Oh?" Tư Nam bĩu môi, "Cô nói chắc không vậy?"
"Đúng vậy, đúng là như vậy!" Tỉnh Thượng Đan cũng điên rồi, không biết trong tay lúc nào lại có thêm một con dao gọt trái cây, đâm thẳng về Tư Nam.
"Cẩn thận!" Tiếng vài người đồng thời vang lên.
Tư Nam chưa né tránh, dao đã nhắm thẳng vào bụng đâm tới. "Gâu!" một vạt máu xuất hiện, Tỉnh Thượng Đan không có đâm tới Tư Nam, là A Kim nhảy người lên chặn một dao này.
Máu tươi cuồn cuộn từ trong ngực A Kim tuôn ra.
Tư Nam ôm A Kim nằm xuống, hai mắc liếc nhìn Uông Phong Lân ngủ say bên cạnh, ngày mai, có phải là có thể ôm thân hình kia đi vào giấc ngủ rồi không? Khóe môi mỉm cười nhợt nhạt, mình đang nghĩ cái gì vậy chứ? Dù sao cơ thể bất đồng, ôm A Kim đi ngủ, hình như rất bình thường, nếu là ôm anh... Không biết sẽ có chuyện gì đây nữa! Dù sao cơ thể kia vẫn rất cao lớn cường tráng hơn so với mình.
Tỉnh lại trong ánh mặt trời, Tư Nam mở mắt nhìn vào đôi mắt đen nhánh của A Kim đang đối diện trước mặt.
"Anh tỉnh sớm vậy?" Tư Nam hỏi.
Bạn chó to con gật đầu, trèo lên ngực Tư Nam, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi em. Sau này anh còn muốn ngày nào em cũng tỉnh lại trong vòng tay anh! --- Đây là Uông Phong Lân tự hứa trong lòng.
Tư Nam cười đẩy chó cưng nằm xuống bên cạnh, sau đó ngồi dậy: "Em đi tắm, anh nằm thêm một lát đi!"
"Gâu!" (Được!)
Tư Nam xoay người đi vào trong toilet. Chó cưng tiếp tục nằm ở trên giường, tiện thể nhìn cơ thể của chính mình, thật hi vọng mình có thể lập tức khỏe lại, sau đó cùng em vào trong toilet, chỉ tiếc bây giờ mình cho dù có thể lập tức hồi phục, cũng sợ là không đủ khí lực để đi theo, đành phải bất đắc dĩ nằm trên giường, nhìn cánh cửa Toilet đã đóng lại, bên trong vang lên tiếng nước chảy mơ hồ.
"Cộc cộc cộc" có người gõ cửa.
Tư nam còn trong toilet chẳng thể nghe được, A Kim nhìn cửa, mình bây giờ chỉ là một con chó, không cần phải ra mở cửa, cứ cho gõ đi.
Cửa bị đẩy ra, Phan Già đi vào, bưng theo đồ ăn: "Tôi đến đưa bữa sáng này!" Nhìn chó cưng đang nằm trên giường một chút, lại nhìn Uông Phong Lân đang ngủ say một chút, lại nhìn vào cánh cửa phòng tắm, lộ ra nụ cười ám muội, giọng nói nhỏ tới mức chẳng ai có thể nghe thấy được: "Mấy người 3P hả?"
Chó cưng ngồi trên giường giống như bị câu hỏi của cô làm cho kích động té lọt giường.
"Ha ha, lát Tư Nam ra, nói cậu ấy ăn điểm tâm nha! Phòng sát bên chắc là không cần ăn rồi." Phan Già đặt đồ ăn xuống, xoay người đi ra ngoài.
A Kim nhìn cánh cửa đóng chặt, lắc lắc đầu bất đắc dĩ, cái này chắc chỉ có Phiên Gia MM này nghĩ ra thôi, 3P? Có cần loạn đến như vậy không hả?
"Ai ở bên trong vậy?" Tiếng của Tỉnh Thượng Đan vang lên ngoài cửa?
"Liên quan gì đến cô?" Phan Già chua ngoa đáp lại?
"Cô nói rõ cho tôi, tôi là vợ của Uông Phong Lân, tất nhiên là chuyện của tôi!" Tỉnh Thượng Đan hừ một tiếng.
"Thật vậy sao? Cũng không biết là loại nào nữa?" Phan Già bĩu môi, "Đừng tự cho là đúng, Uông Phong Lân cũng chẳng có bị mù, lấy cô mới là lạ!"
"Mày nói cái gì?" Tiếng Tỉnh Thượng Đan đã phát điên lên.
A Kim nhảy xuống đất, đẩy cánh cửa toilet ra, Tư Nam đã mặc quần áo xong. "Gấu gấu gâu!" (Tỉnh Thượng Đan tới!) Chỉ tiếc là Tư Nam không biết anh đang nói cái gì, chỉ mơ hồ biết có người tới.
"Có người tới?" Tư Nam cau mày, xem ra mình tốt nhất là không nên ra ngoài, "Chúng ta trốn ở đây một chút cũng được!"
Quả nhiên, nghe thấy tiếng cửa bị mở ra.
"Cô đừng làng tàng, quấy rầy đến Uông tổng, coi chừng còn chưa vào khỏi cửa đã bị đá bay ra ngoài đó." Phan Già độc mồm độc miệng hừ lạnh một tiếng.
"Hừ, mày đừng đắc ý, mày coi chừng đó." Tỉnh Thượng Đan hừ một tiếng, đi vào phòng Uông Phong Lân, sau đó đi tới bên giường, ngồi xuống lải nhải: "Anh chừng nào mới tỉnh lại vậy?"
"Có cô bên cạnh, anh ta nhất định không muốn tỉnh lại!" Phan Già quay qua, "Cô đi ra ngoài, tôi chuẩn bị truyền nước cho Uông tổng!"
"Hả?" Tỉnh Thượng Đan lặng đi một chút, "Tại sao bây giờ phải tiêm?"
"Cô ngu à? Khi hôn mê nếu bị tiêm trong mạch máu có thể để lại máu đông, cô muốn anh ta mau chết đến như vậy à?" Phan Già hừ lạnh một tiếng.
"Chỉ là truyền nước thôi mà, tại sao tao phải ra ngoài?" Tỉnh Thượng Đan trừng mắt nhìn Phan Già.
"Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy cô đó!" Phan Gia nói cứ như đúng rồi.
Tư Nam thật sự không nhịn được cười khẽ một tiếng.
"Có ai ở đây!" Tỉnh Thượng Đan đứng đậy đi về phía toilet.
"Này..." Phan Già nhíu mày, vốn định che chở không để cho cô ta phát hiện ra Tư Nam, kết quả lại để bị phát hiện rồi.
Bất đắc dĩ, cũng biết không thể núp trong toilet nữa! Tư Nam vò đầu, ý bảo A Kim ra ngoài trước.
Vì vậy một người một chó tà tà đi ra khỏi toilet.
"Đường, Đường, Đường Tư Nam?" Tỉnh Thượng Đan trợn mắt há miệng nhìn Tư Nam trước mặt, "Mày không phải, không phải bị nổ xe hơi, bị trọng thương sao?"
"Oh? Cô tại sao biết xe tôi xảy ra chuyện vậy?" Tư Nam cười lạnh một chút, "Chẳng lẽ là cô giở trò quỉ?"
"Mày nói láo, tao không có!" Tỉnh Thượng Đan vội vàng biện bạch.
"Gấu gâu!" (Cút ra xa một chút đi!) vốn cũng không có địch ý với Tỉnh Thượng Đan, nhưng từ khi biết con đàn bà này muốn hại Tư Nam, bây giờ nhìn thấy ả liền vô cùng căm ghét.
"Tôi không có việc gì, cô bất ngờ lắm sao?" Tư Nam mỉm cười, "Làm bà Uông hóa ra lại quan trọng với cô như vậy?"
"Đương nhiên, tao yêu anh ta." Tỉnh Thượng Đan hung hăng trừng mắt nhìn Tư Nam, gã đàn ông này so ra còn đẹp hơn cả mình, đáng lẽ là phải nổ banh xác rồi, tại sao lại còn có thể an toàn chẳng bị tổn hại chút xíu nào đứng cười trước mặt mình?
"Yêu?" Tư Nam không khỏi cười lạnh, "Cho dù anh ta chỉ còn có hai tháng, cô cũng nhất định phải gả cho anh ta? Cô yêu anh ta hay là yêu tiền của anh ta vậy?"
"Cái này không phải chuyện của mày!" Tỉnh Thượng Đan hừ một tiếng, "Tao nhất định sẽ trở thành vợ hợp pháp của anh ta."
"Thì tính sao? Cô cũng không chiếm được anh ta." Tư Nam đi đến bên cạnh giường Uông Phong Lân, đặt tay lên vai Uông Phong Lân, "Việc anh ta không muốn làm, không người nào có thể ép được."
"Tao có thể, tao sẽ làm được." Tỉnh Thượng Đan rống to, "Nó không chịu lấy tao, chính là tại mày!"
"Oh?" Tư Nam nghi hoặc nhìn ả.
"Mày cho rằng ai cũng bị mù sao? Tao sớm nhìn thấy nó thích mày, cho nên mới không cứu tao! Trước khi mày xuất hiện, cho dù nó có chơi bời thế nào, cũng không có nói không cưới ta! Là mày phá hủy giấc mơ của tao." Gào thét chẳng khác gì một con điên/
"Mặc kệ có tôi hay không, anh ấy cũng sẽ không lấy cô!" Tư Nam hừ lạnh một tiếng, vừa nói vừa áp xuống khẽ hôn lên đôi môi Uông Phong Lân, "Huống chi bây giờ, người đàn ông này là của tối"
"Quá giỏi!" Phan Già lặng lẽ vươn ngón cái lên.
"Là mày, là mày phá hoại hạnh phúc của tao!" Thỉnh Thượng Đan như bị điên lao về Tư Nam, "Nó là của tao, nó là của tao!" Tao có con của nó!"
"Oh?" Tư Nam bĩu môi, "Cô nói chắc không vậy?"
"Đúng vậy, đúng là như vậy!" Tỉnh Thượng Đan cũng điên rồi, không biết trong tay lúc nào lại có thêm một con dao gọt trái cây, đâm thẳng về Tư Nam.
"Cẩn thận!" Tiếng vài người đồng thời vang lên.
Tư Nam chưa né tránh, dao đã nhắm thẳng vào bụng đâm tới. "Gâu!" một vạt máu xuất hiện, Tỉnh Thượng Đan không có đâm tới Tư Nam, là A Kim nhảy người lên chặn một dao này.
Máu tươi cuồn cuộn từ trong ngực A Kim tuôn ra.
/87
|