A Kim lần nữa vùi đầu vào trong vạt áo Tư Nam, đầu lưỡi không an phận liếm láp bụng Tư Nam.
"Nằm xuống, nếu không em sẽ cường bạo anh!" Tư Nam nhỏ giọng uy hiếp, đồng thời đè anh xuống, không cho anh làm bậy nữa.
"Ô..." Gần gũi như vậy, muốn an phận cũng khó quá đi, bất quá ngày mai hẳn là cái gì cũng có thể rồi, mặc dù mất thi cơ thể của chó cưng, Tư Nam sẽ không vui, nhưng mà giây phúc nào mình cũng có thể ở bên cạnh chăm sóc em, sẽ làm cho em càng thêm vui vẻ! A Kim đem thân thể cuộn lại trên eo Tư Nam, yên tĩnh lại.
Tư Nam đưa tay vuốt ve lớp lông vàng, không nói gì, chỉ lắng nghe tiếng động ở phòng sát bên.
Cánh cửa ngầm giữa phòng hai người đột nhiên mở ra, Tu cùng A Kha đi vào bằng cửa đó. Tư Nam nhìn tay A Kha bị Tu nắm lại thật chặt, khóe miệng không khỏi cong lên cười: "Sao nữa vậy? Muốn đến cướp phòng của em à?"
A Kim cũng chui ra khỏi ổ chăn mang theo vẻ mặt như đang xem hài kịch.
"Cái tên bất tỉnh kia, tiện thể giao cho em." Tu dắt A Kha đi tới.
"Được rồi!" Tư Nam nhướng mắt, "A Kim, chúng ta đi nào!"
A Kim nghe lời nhảy xuống dưới, chờ Tư Nam cũng xuống xong, vẫn quay đầu lại nhìn cái giường kia, đến tột cùng người bị trói trên giường sẽ là Tu hay là A Kha đây?
Tư Nam đưa tay cầm lấy áo khoác treo ở đầu giường, sau đó dùng chân đá nhẹ A Kim một cái: "Không nhìn nữa, đi nào!" Vừa nói vừa mang theo A Kim thông qua cửa ngầm đi qua bênh kia, đem cửa đóng lại.
Uông Phong Lân đang an tĩnh nằm ở trên giường. Tư Nam hé môi cười một chút, đưa tay cho vào túi áo khoác rút ra hai cái nút trong máy nghe trộm, sau đó gắn một cái lên tường, một cái gắn vào loa ngoài điện thoại, ấn vào nút speakerphone. Tiếp theo dọn dẹp một chút ở bên cạnh vị trí của Uông Phong Lân trên giường, dựa đầu vào giường, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh rồi nói với A Kim: "Đi lên nào! Xem ra A Kim yêu dấu của em cuối cùng đêm nay chỉ có thể đem chuyện phòng the của Tu cùng A Kha ra làm trò tiêu khiển thôi!"
Bạn chó già to con nhảy lên giường cười, dựa vào người Tư Nam.
Điện thoại vang lên thanh âm ở phòng đối diện.
"Anh thả tay ra!" A Kha kêu.
"Em tốt nhất là đừng kêu, lỡ đâu có gì không tốt đều bị rơi vào trong máy nghe trộm của Tư Nam!" Tiếng của Tu.
Tư Nam cùng A Kim nhìn nhau cười.
"Anh buông tay ra!" A Kha lại nói.
"Anh thả tay em muốn đi đâu?" Tu ôn nhu hỏi.
"Ít nhất cũng không cần chung một phòng với anh." Giọng A Kha nghe rất tức giận.
"Vậy em muốn chung phòng với ai?" Tu giống như đang cười.
"Anh thả tay ra!" A Kha đang hét lên.
"Cái đó không có khả năng!" Giọng Tu tự nhiên rất trầm, "Đối với em, cả đời này anh cũng sẽ không buông tay ra đâu!"
"Cái này là tỏ tình sao?" Tư Nam che miệng cười.
A Kim bò lên người Tư Nam, đầu dụi vào ngực em, như vậy có thể nghe được tiếng tim em đang đập, làm cho bản thân mình rất an tâm. Biết em vẫn đang dùng bộ dáng mỉm cười nhưng thật ra là để che đi sự đau lòng khi mất đi A Kim, chỉ là không biết mình với bộ dạng chó cưng trong đêm cuối cùng này có thể làm gì để an ủi em khỏi đau lòng nữa.
Tư Nam vô tình cố ý đưa một tay lùa vào lớp lông dài của A Kim xoa vuốt, một tay kia đặt ở trên người Uông Phong Lân đang ngủ say.
Phòng sát bên vang lên tiếng động ám muội, nghe giống như là hai người đang hôn nhau.
Tư Nam nhìn chó cưng đang ở trong lòng lại nhìn Uông Phong Lân nằm bên cạnh, cười yếu ớt một chút, ngón tay vuốt ve lớp lông ở sau gáy chó cưng: "Thật sự muốn tiếp tục nghe sao?"
"Gấu gâu!" (Em nói sao?) đương nhiên biết nếu như tiếp tục nghe xem phòng bên có cái gì ám muội, cứ nghe như vậy thì rốt cuộc nằm bên cạnh bảo bối cũng chẳng biết sẽ xảy ra tình trạng gì nữa, nhưng mà vẫn rất tò mò xem đến tột cùng là ai bị trói trên giường.
"Ha ha, được rồi, em biết rồi!" Tư Nam cười, "Nghe thêm xíu nữa, xem rốt cuộc là ai bị trói trên giường đi."
Chó cưng gật đầu thật mạnh.
"Anh làm cái gì đó?" Tiếng A Kha đột nhiên vang lên.
"Lâm đã nói với anh cái giường này phải xài như thế nào rồi." Tiếng Tu cười cười.
"Anh biến thái à? Đừng lôi tôi nữa!" Tiếng A Kha đã không còn mạnh mẽ như trước, thậm chí còn mang theo một chút nũng nịu bất đắc dĩ.
"Ha ha, xem ra là A Kha rồi." Tư Nam cười.
A Kim vểnh thẳng tai lắng nghe cẩn thận.
"Anh làm cái gì?" Vẫn là tiếng A Kha, "Biến thái, anh thả tôi ra! Anh dám đem... A, không cần cột tay tôi lại..."
Tư Nam bịt miệng trợn to mắt, nhìn chó cưng trước mặt cười quỉ dị.
"Hỗn trướng, thả tôi ra! Tu Đức Uy, anh dám làm với tôi như vậy, anh chết chắc rồi!" A Kha còn đang gào thét, "Anh là quỉ à? Kéo chân tôi làm cái gì!"
"Anh sẽ không làm em bị thương!" Hơi thở của Tu rõ ràng là đã dồn dập.
"Tên biến thái chết tiệt, thả tôi ra!" A Kha chắc là đang vùng vẫy, sau một loạt tiếng động nối tiếp nhau, tiếng mắng chửi của A Kha đã biến thành cẩu khẩn, "Đừng như vậy mà, xin anh, đừng mà..."
"Uh, em có biết em như vậy có bao nhiêu mê người không?" Tiếng của Tu, quả thật là lại vừa hóa chó sói.
"Dừng tay lại!" Tiếng của A Kha cũng run lên, "Đừng nhìn ở đó mà, anh làm gì đó?"
"Em tại sao lại có thể mê người đến như vậy?" Tiếng của Tu, kế tiếp chỉ có tiếng cởi đồ ám muội.
Tư Nam đứng dậy, tắt máy nghe lén: "Được rồi, có nghe tiếp thì mặt cũng không đủ dày."
A Kim nhìn về phía đồng hồ treo tường, đã gần mười hai giờ rồi. Tư Nam cũng thuận theo ánh mắt A Kim nhìn qua, còn chút nữa là đã đến mười hai giờ đêm rồi, miễn cưỡng tươi cười, đi tới bên giường, đem A Kim ôm vào trong lòng: "Cứ như vậy đi, chúng ta chờ đến nửa đêm."
A Kim gật đầu, dựa vào cơ thể ấm áp của Tư Nam. Rõ ràng không phải là sinh li tử biệt, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như là tử biệt sinh li, nhìn thấy hốc mắt của Tư Nam hơi đo đỏ, A Kim vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua mắt Tư Nam.
Tư Nam ôm chặt lấy cơ thể của chó cưng: "Ngày mai, chúng ta có cuộc sống mới rồi."
Đúng vậy, ngày mai sẽ lại bắt đầu. Chó cưng cũng nghĩ đến.
Mấy phút cuối cùng trong ngày cũng đã trôi qua, cũng đã qua mười hai giờ, một ngày mới đã đến, nhưng mà A Kim thì vẫn con, thở hồng hộc, trong lòng Tư Nam tham lam hít thở mùi thơm của em, Uông Phong Lân trên giường vẫn không nhúc nhích, vẫn nằm như lúc mới vào.
Tư Nam kinh ngạc nhìn chó cưng trong lòng, lại quay đầu nhìn Uông Phong Lân đang nằm trên giường, tại sao có thể như vậy chứ? Đồng hồ trên tường vẫn chạy. Tư Nam đưa tay nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, vẫn chạy đúng giờ mà! Lại rút điện thoại di động ra xem thử, cũng không có sai! Tại sao vẫn chưa khôi phục lại?
"Gấu gâu?" (Làm sao vậy?) Chó cưng cũng không rõ, vô tội chớp chớp hai mắt nhìn bảo bối đang kinh ngạc.
Tư Nam ôm chó cưng, đối mặt với hai mắt của anh, đội nhiên nghĩ đến: "Oh, không phải là vào nửa đêm, mà là thời gian anh khi anh vừa biến thành chó kìa!"
"Gâu?" (Hả?)
"Chính là, sáng hôm đó khi A Kim chết, anh tiến vào trong cơ thể A Kim, lúc đó là hơn chín giờ, chưa tới mười giờ sáng." Tư Nam nhớ là chuyện sáng ngày hôm đó, "Cho nên hẳn là sáng mai anh mới đổi lại được?"
Chớp chớp hai mắt, nghĩ có lẽ là như vậy thật? Đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy em, ngón tay chọc chọc lên bả vai của mình - của A Kim, nước mắt lưng tròng nhìn mình, sau đó ôm chặt lấy mình, mùi hương nhàn nhạt thơm mát rơi vào trong mũi mình, khi đó còn tưởng là một cô gái xinh đẹp.
"Làm sao vậy?" Tư Nam tưởng rằng anh muốn mau chóng tỉnh lại, vỗ vỗ đầu anh an ủi, "Được rồi, cũng còn gần mười tiếng! Chúng ta ngủ đi!"
"Nằm xuống, nếu không em sẽ cường bạo anh!" Tư Nam nhỏ giọng uy hiếp, đồng thời đè anh xuống, không cho anh làm bậy nữa.
"Ô..." Gần gũi như vậy, muốn an phận cũng khó quá đi, bất quá ngày mai hẳn là cái gì cũng có thể rồi, mặc dù mất thi cơ thể của chó cưng, Tư Nam sẽ không vui, nhưng mà giây phúc nào mình cũng có thể ở bên cạnh chăm sóc em, sẽ làm cho em càng thêm vui vẻ! A Kim đem thân thể cuộn lại trên eo Tư Nam, yên tĩnh lại.
Tư Nam đưa tay vuốt ve lớp lông vàng, không nói gì, chỉ lắng nghe tiếng động ở phòng sát bên.
Cánh cửa ngầm giữa phòng hai người đột nhiên mở ra, Tu cùng A Kha đi vào bằng cửa đó. Tư Nam nhìn tay A Kha bị Tu nắm lại thật chặt, khóe miệng không khỏi cong lên cười: "Sao nữa vậy? Muốn đến cướp phòng của em à?"
A Kim cũng chui ra khỏi ổ chăn mang theo vẻ mặt như đang xem hài kịch.
"Cái tên bất tỉnh kia, tiện thể giao cho em." Tu dắt A Kha đi tới.
"Được rồi!" Tư Nam nhướng mắt, "A Kim, chúng ta đi nào!"
A Kim nghe lời nhảy xuống dưới, chờ Tư Nam cũng xuống xong, vẫn quay đầu lại nhìn cái giường kia, đến tột cùng người bị trói trên giường sẽ là Tu hay là A Kha đây?
Tư Nam đưa tay cầm lấy áo khoác treo ở đầu giường, sau đó dùng chân đá nhẹ A Kim một cái: "Không nhìn nữa, đi nào!" Vừa nói vừa mang theo A Kim thông qua cửa ngầm đi qua bênh kia, đem cửa đóng lại.
Uông Phong Lân đang an tĩnh nằm ở trên giường. Tư Nam hé môi cười một chút, đưa tay cho vào túi áo khoác rút ra hai cái nút trong máy nghe trộm, sau đó gắn một cái lên tường, một cái gắn vào loa ngoài điện thoại, ấn vào nút speakerphone. Tiếp theo dọn dẹp một chút ở bên cạnh vị trí của Uông Phong Lân trên giường, dựa đầu vào giường, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh rồi nói với A Kim: "Đi lên nào! Xem ra A Kim yêu dấu của em cuối cùng đêm nay chỉ có thể đem chuyện phòng the của Tu cùng A Kha ra làm trò tiêu khiển thôi!"
Bạn chó già to con nhảy lên giường cười, dựa vào người Tư Nam.
Điện thoại vang lên thanh âm ở phòng đối diện.
"Anh thả tay ra!" A Kha kêu.
"Em tốt nhất là đừng kêu, lỡ đâu có gì không tốt đều bị rơi vào trong máy nghe trộm của Tư Nam!" Tiếng của Tu.
Tư Nam cùng A Kim nhìn nhau cười.
"Anh buông tay ra!" A Kha lại nói.
"Anh thả tay em muốn đi đâu?" Tu ôn nhu hỏi.
"Ít nhất cũng không cần chung một phòng với anh." Giọng A Kha nghe rất tức giận.
"Vậy em muốn chung phòng với ai?" Tu giống như đang cười.
"Anh thả tay ra!" A Kha đang hét lên.
"Cái đó không có khả năng!" Giọng Tu tự nhiên rất trầm, "Đối với em, cả đời này anh cũng sẽ không buông tay ra đâu!"
"Cái này là tỏ tình sao?" Tư Nam che miệng cười.
A Kim bò lên người Tư Nam, đầu dụi vào ngực em, như vậy có thể nghe được tiếng tim em đang đập, làm cho bản thân mình rất an tâm. Biết em vẫn đang dùng bộ dáng mỉm cười nhưng thật ra là để che đi sự đau lòng khi mất đi A Kim, chỉ là không biết mình với bộ dạng chó cưng trong đêm cuối cùng này có thể làm gì để an ủi em khỏi đau lòng nữa.
Tư Nam vô tình cố ý đưa một tay lùa vào lớp lông dài của A Kim xoa vuốt, một tay kia đặt ở trên người Uông Phong Lân đang ngủ say.
Phòng sát bên vang lên tiếng động ám muội, nghe giống như là hai người đang hôn nhau.
Tư Nam nhìn chó cưng đang ở trong lòng lại nhìn Uông Phong Lân nằm bên cạnh, cười yếu ớt một chút, ngón tay vuốt ve lớp lông ở sau gáy chó cưng: "Thật sự muốn tiếp tục nghe sao?"
"Gấu gâu!" (Em nói sao?) đương nhiên biết nếu như tiếp tục nghe xem phòng bên có cái gì ám muội, cứ nghe như vậy thì rốt cuộc nằm bên cạnh bảo bối cũng chẳng biết sẽ xảy ra tình trạng gì nữa, nhưng mà vẫn rất tò mò xem đến tột cùng là ai bị trói trên giường.
"Ha ha, được rồi, em biết rồi!" Tư Nam cười, "Nghe thêm xíu nữa, xem rốt cuộc là ai bị trói trên giường đi."
Chó cưng gật đầu thật mạnh.
"Anh làm cái gì đó?" Tiếng A Kha đột nhiên vang lên.
"Lâm đã nói với anh cái giường này phải xài như thế nào rồi." Tiếng Tu cười cười.
"Anh biến thái à? Đừng lôi tôi nữa!" Tiếng A Kha đã không còn mạnh mẽ như trước, thậm chí còn mang theo một chút nũng nịu bất đắc dĩ.
"Ha ha, xem ra là A Kha rồi." Tư Nam cười.
A Kim vểnh thẳng tai lắng nghe cẩn thận.
"Anh làm cái gì?" Vẫn là tiếng A Kha, "Biến thái, anh thả tôi ra! Anh dám đem... A, không cần cột tay tôi lại..."
Tư Nam bịt miệng trợn to mắt, nhìn chó cưng trước mặt cười quỉ dị.
"Hỗn trướng, thả tôi ra! Tu Đức Uy, anh dám làm với tôi như vậy, anh chết chắc rồi!" A Kha còn đang gào thét, "Anh là quỉ à? Kéo chân tôi làm cái gì!"
"Anh sẽ không làm em bị thương!" Hơi thở của Tu rõ ràng là đã dồn dập.
"Tên biến thái chết tiệt, thả tôi ra!" A Kha chắc là đang vùng vẫy, sau một loạt tiếng động nối tiếp nhau, tiếng mắng chửi của A Kha đã biến thành cẩu khẩn, "Đừng như vậy mà, xin anh, đừng mà..."
"Uh, em có biết em như vậy có bao nhiêu mê người không?" Tiếng của Tu, quả thật là lại vừa hóa chó sói.
"Dừng tay lại!" Tiếng của A Kha cũng run lên, "Đừng nhìn ở đó mà, anh làm gì đó?"
"Em tại sao lại có thể mê người đến như vậy?" Tiếng của Tu, kế tiếp chỉ có tiếng cởi đồ ám muội.
Tư Nam đứng dậy, tắt máy nghe lén: "Được rồi, có nghe tiếp thì mặt cũng không đủ dày."
A Kim nhìn về phía đồng hồ treo tường, đã gần mười hai giờ rồi. Tư Nam cũng thuận theo ánh mắt A Kim nhìn qua, còn chút nữa là đã đến mười hai giờ đêm rồi, miễn cưỡng tươi cười, đi tới bên giường, đem A Kim ôm vào trong lòng: "Cứ như vậy đi, chúng ta chờ đến nửa đêm."
A Kim gật đầu, dựa vào cơ thể ấm áp của Tư Nam. Rõ ràng không phải là sinh li tử biệt, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như là tử biệt sinh li, nhìn thấy hốc mắt của Tư Nam hơi đo đỏ, A Kim vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua mắt Tư Nam.
Tư Nam ôm chặt lấy cơ thể của chó cưng: "Ngày mai, chúng ta có cuộc sống mới rồi."
Đúng vậy, ngày mai sẽ lại bắt đầu. Chó cưng cũng nghĩ đến.
Mấy phút cuối cùng trong ngày cũng đã trôi qua, cũng đã qua mười hai giờ, một ngày mới đã đến, nhưng mà A Kim thì vẫn con, thở hồng hộc, trong lòng Tư Nam tham lam hít thở mùi thơm của em, Uông Phong Lân trên giường vẫn không nhúc nhích, vẫn nằm như lúc mới vào.
Tư Nam kinh ngạc nhìn chó cưng trong lòng, lại quay đầu nhìn Uông Phong Lân đang nằm trên giường, tại sao có thể như vậy chứ? Đồng hồ trên tường vẫn chạy. Tư Nam đưa tay nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, vẫn chạy đúng giờ mà! Lại rút điện thoại di động ra xem thử, cũng không có sai! Tại sao vẫn chưa khôi phục lại?
"Gấu gâu?" (Làm sao vậy?) Chó cưng cũng không rõ, vô tội chớp chớp hai mắt nhìn bảo bối đang kinh ngạc.
Tư Nam ôm chó cưng, đối mặt với hai mắt của anh, đội nhiên nghĩ đến: "Oh, không phải là vào nửa đêm, mà là thời gian anh khi anh vừa biến thành chó kìa!"
"Gâu?" (Hả?)
"Chính là, sáng hôm đó khi A Kim chết, anh tiến vào trong cơ thể A Kim, lúc đó là hơn chín giờ, chưa tới mười giờ sáng." Tư Nam nhớ là chuyện sáng ngày hôm đó, "Cho nên hẳn là sáng mai anh mới đổi lại được?"
Chớp chớp hai mắt, nghĩ có lẽ là như vậy thật? Đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy em, ngón tay chọc chọc lên bả vai của mình - của A Kim, nước mắt lưng tròng nhìn mình, sau đó ôm chặt lấy mình, mùi hương nhàn nhạt thơm mát rơi vào trong mũi mình, khi đó còn tưởng là một cô gái xinh đẹp.
"Làm sao vậy?" Tư Nam tưởng rằng anh muốn mau chóng tỉnh lại, vỗ vỗ đầu anh an ủi, "Được rồi, cũng còn gần mười tiếng! Chúng ta ngủ đi!"
/87
|