Edit: Tiểu Lăng
Sáu giờ chiều, rốt cuộc Tiên Bối cũng ném được quyển cuối cùng vào trong thùng giấy.
Nhiệm vụ ký tên không ngừng nghỉ với cường độ cao suốt cả một ngày khiến nguyên cánh tay phải của cô tê cứng như bị bó thạch cao.
Viên Viên ân cần thu dọn túi xách hộ cô, mang ra ngoài.
Tiên Bối thì vội xoa bóp cánh tay cứng đơ, đuổi theo.
Trần Chước đi theo sau hai cô gái, nhìn người cao lải nhải suốt với người thấp hơn chút xíu kia.
Ra ngoài trụ sở văn phòng, taxi Trần Chước gọi đã sớm đến.
Anh chủ động tiếp lấy túi xách của Tiên Bối, để cô gái nhỏ lên xe trước, sau đó mới ngồi vào theo.
Tiên Bối hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay nhỏ với Viên Viên hai cái để tạm biệt.
Taxi lên đường.
Xuân tháng ba, trời tối muộn hơn.
Ánh xế tà nơi chân trời giội thuốc màu xuống, dần nhuộm lên màu quýt rực rỡ.
Tiên Bối dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người đàn ông ngồi bên cô, cách cô rất gần, cô hoàn toàn không dám nhìn qua.
Anh đi cùng cô cả ngày, nhất định đã làm trễ nải không ít công việc và thời gian…
Không cần để ý chuyện trong tiệm sao…
Tiên Bối càng nghĩ càng xấu hổ, song vẫn nghiêm chỉnh ‘triệu hồi’ đầu mình về, nhỏ giọng nói hai chữ:
“… Cảm ơn…”
Trần Chước nghe rõ, đáp ngay: “Không có gì.”
Tiên Bối nghịch nghịch ngón áp út, không lên tiếng nữa.
Trần Chước quét mắt nhìn đồng hồ, hỏi: “Đói chưa?”
Tiên Bối lắc đầu, trưa nay cô ăn quá nhiều, giờ vẫn thấy hình như chưa tiêu hết.
Trần Chước “ừ” một tiếng, đan tay đặt lên đầu gối.
Trong xe yên tĩnh một lúc lâu.
Lúc Trần Chước nhìn Tiên Bối lại lần nữa, đã thấy đầu cô gái nhỏ đang gật gù liên tục.
Ngủ à?
Trần Chước lặng lẽ vươn người lên, cẩn thận quan sát.
Dậy sớm, lại bận rộn cả ngày, hẳn mệt lắm.
Lông mi lẳng lặng rũ xuống, làn da trắng đến trong suốt, và tiếng thở đều đều nhè nhẹ.
Trần Chước cong môi, dựa lại vào ghế, lúc góc nhìn chỉ có thể dừng lại ở sau đầu Tiên Bối và mấy sợi tóc vểnh lên bên tai, bị nắng chiều nhuốm thành màu vỏ quýt sáng long lanh.
Đường cong trên môi thu lại, lập tức trở thành một đường thẳng mím chặt.
Trần Chước nhớ tới những lời Viên Viên đã từng nói với mình trong thư viện ấy.
Thật ra sau đó, cô ấy đã nói cho anh rất nhiều chuyện về Tiên Bối.
Đại khái là khoảng mười năm trước, khi đó Tiên Bối vừa mới lên cấp 2, nhập học vào trường trọng điểm ở thành phố với thành tích cực nổi trội.
Cha mẹ của Tiên Bối ly hôn từ lúc cô ba tuổi, lý do là người cha ngoại tình…
Sau khi ly hôn, mẹ Tiên vô cùng oán hận cuộc đời, và trút tất cả nỗi oán hận này lên người con gái, gần như cố chấp khát vọng cô trở nên nổi bật, xả giận cho mình.
Hơn nữa bà còn là giáo viên Vật lý trường đó, cực kỳ nghiêm khắc.
Chỉ cần không liên quan đến học tập, tất cả các sở thích của Tiên Bối đều bị mẹ cô cấm đoán, phủ định sạch sẽ.
Một hôm, Tiên Bối mang bạn học về nhà chơi. Khi về, bà mẹ giận không ức chế được, mắng to mấy đứa bé ngay trước mặt Tiên Bối:
[Phải thi đến top 50 của khối mới có tư cách chơi với con gái của ta! Không thì đừng có ảnh hưởng nó học tập!]
Các bạn học uất ức không thôi, lúc đến trường bắt đầu kể khắp, nói không đụng được vào con gái của cô X.
Từ đó Tiên Bối bị cô lập, dù cô có nói xin lỗi vô số lần.
Đôi lúc bất đắc dĩ, vất vả lắm mới lấy hết dũng khí mở miệng với bạn học cùng lớp, họ liền ra vẻ hoảng sợ đáp: “Bọn mình vẫn đừng nói chuyện với nhau thì tốt hơn, tớ sợ bị mẹ cậu mắng lắm, dù sao tớ cũng không ở trong top 50 của khối.”
Sau đấy, Tiên Bối càng ngày càng không dám nói gì nữa.
Đi trên sân trường cũng luôn cúi đầu, không dám tiếp xúc cái nhìn với ai.
Làm cái gì cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ khiến người ta ghét.
Thuở học trò, ai cũng đều còn nhỏ, chưa có năng lực suy nghĩ độc lập, cũng không đủ lý trí để kiểm soát, hạn chế hành vi của mình.
Cho nên họ thường thích kéo bè kết phái, nhạo báng cười chê một ngoại tộc.
Sáu năm trung học*, không ai biết Tiên Bối đã bị đối xử như thế nào. Cô càng lúc càng trở nên quái gở hơn, coi xã giao như đại địch.
(*) Ở TQ, bậc THCS chỉ có 3 năm, cộng thêm 3 năm THPT là 6 năm
Thi đại học, Tiên Bối trái lời mẹ, chọn ngành và trường mà bà không thích.
Mẹ giận dữ, tuyên bố coi như không có đứa con gái bất hiếu này.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Tiên Bối phản kháng.
Cô trốn khỏi quê nhà, đến thành phố Ninh. Rồi từ đó, hết bốn năm đại học tới nay, Tiên Bối chưa từng về nhà một chuyến.
Nghe hết, cả người Trần Chước đều im lặng lạ thường.Cuối cùng, Viên Viên thở dài: “Tôi hỏi đúng phải một người trong mấy bạn học đến nhà Tiên Bối hôm ấy, cậu ta nói giờ nghĩ lại quả thật rất hối hận, người sai là mẹ Tiên Bối, chứ không phải Tiên Bối, lại để cậu ấy phải gánh chịu hết thảy. Cậu ta hỏi tôi Tiên Bối thế nào rồi. Tôi nói, cậu ấy rất khỏe.”
“Nhưng giờ, cậu ấy chỉ có thể nói những lời dưới đáy lòng cho những trang giấy nghe.”
+++
Taxi đi chậm lại, dừng trước cửa Vừa Ý.
Hoàng hôn giá lâm, trong không khí có vị ngòn ngọt.
Ánh sáng ấm áp nhạt nhòa chảy xuống cửa sổ, như dâng tặng cho con người thứ mật ong dịu dàng của tự nhiên.
Thấy ghế sau không có động tĩnh gì, tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, quay đầu lại định mở miệng.
Người đàn ông ở đằng sau đã “suỵt” một tiếng, ngừng lại ý định đánh thức cô gái trong đầu anh ta.
Tài xế không lên tiếng, người đàn ông thanh toán tiền qua điện thoại xong, rồi nhẹ chân nhẹ tay xuống xe, mở cửa bên kia.
Tiên Bối ngủ rất ngon, bao nhiêu tiếng động thế mà cô cũng không bị quấy giấc.
Nhìn một lát gương mặt trẻ trung chìm trong giấc ngủ yên ổn của cô gái nhỏ; và cả da thịt sáng ngời như đẫm ánh trăng trong bóng tối.
Trần Chước cúi người vào, trực tiếp ôm cô lên.
Không phải là ôm ngang kiểu công chúa, mà là cách ôm dỗ trẻ con, đưa tay qua dưới nách, nhấc lên, cái cằm mất sức vì ngủ gác lên vai anh một cách tự nhiên.
Tiên Bối ngủ mơ mơ màng màng, vô thức ôm lấy thứ cách mình gần nhất ---
Đó là cổ của người đàn ông. (vầng, chị đã thành công ăn đậu hủ của anh =))) bravo ^^)
Cái mũi nhỏ tròn xinh xinh, thở ra hơi nóng nhè nhẹ lên xương quai xanh của anh.
Đôi chân vốn đung đưa cũng bất giác cọ lên eo anh.
Người Trần Chước cứng đờ, một tay đóng cửa xe lại.
Chân dài bước, đi vào tiệm.
Xóc nảy phương thẳng đứng, khiến con sâu ngủ trong đầu Tiên Bối run mất không ít.
Mi giật giật, Tiên Bối ậm ừ nhỏ một tiếng, nhíu mày, mở mắt ra.
Như tìm lại chút tri giác, Tiên Bối không khỏi ấn mũi giày.
… Ế…?
Chân…
Tiên Bối hoảng sợ, hoàn toàn tỉnh lại.
Chân của cô! Sao, sao lại lơ lửng vậy?!
Cô đang ở đâu??
Tiên Bối sợ ngửa ra sau, muốn nhìn rõ xem mình đang ở chỗ nào.
Dưới mắt là bả vai sao?
Phát hiện này khiến tim Tiên Bối suýt vọt ra khỏi cổ họng, cô giật mình ngẩng mặt lên, trán lại quệt qua thứ gì đó ngưa ngứa.
Tim nhỏ lại đập nặng xuống, mắt len lén nhìn qua.
Râu, râu cằm?
Cô đang ở trên người Trần Chước????
Được anh ôm???????
Hậu tri hậu giác nhận ra tất cả, người Tiên Bối đóng băng trong giây lát, ngay sau đó máu huyết sôi lên, nhiệt lượng tuôn trào.
A a a a a a!
Mình còn ôm cổ anh ấy nữa!!
Người Tiên Bối phiếm hồng, như bị yêu quái cà chua phụ thể, đang định thu hai tay lại, bên tai lại vang lên câu hỏi của người đàn ông:
“Dậy rồi à?”
Tiên Bối ngẩn ra, không dám cử động nữa.
Nhưng dù thế nào cũng không dám… dựa vào ngủ không biết trời trăng, treo trên người anh không chút kiêng dè như hồi nãy nữa.
Sau lưng, hình như càng có ánh quang sáng hơn nữa đang tới gần.
Không biết có bị nhìn thấy không?
Tim Tiên Bối đập nhanh hơn, đầy căng thẳng và ngượng ngùng.
Cô đạp nhẹ chân nhỏ, ý yếu ớt năn nỉ, rằng mình tỉnh rồi, muốn xuống dưới, cầu xuống dưới mà…
Nhưng ai ngờ, mông bị siết chặt, cánh tay đầy sức mạnh kia nâng ngang ở đó, càng dùng sức hơn.
Mà đầu cô thì bị bàn tay còn lại của người đàn ông ấn quay về vai anh.
Động tác không nặng, nhưng không cho phép phản kháng.
Vùi đầu lại lần nữa, mặt nhỏ ửng đỏ, không dám nhúc nhích xíu xiu.
Cùng lúc đó, người đàn ông lại nói, giọng như ở bên tai, ngay sát cạnh, trầm thấp dịu dàng tựa dỗ dành, như thể chuyện dĩ nhiên:
“Giả bộ ngủ ba phút.”
Rồi dứt lời.
Tách.
Tiên Bối nghe thấy, tiếng đóa hoa nhỏ màu hồng phấn nở rộ đầy trong trẻo trong lòng.
Sáu giờ chiều, rốt cuộc Tiên Bối cũng ném được quyển cuối cùng vào trong thùng giấy.
Nhiệm vụ ký tên không ngừng nghỉ với cường độ cao suốt cả một ngày khiến nguyên cánh tay phải của cô tê cứng như bị bó thạch cao.
Viên Viên ân cần thu dọn túi xách hộ cô, mang ra ngoài.
Tiên Bối thì vội xoa bóp cánh tay cứng đơ, đuổi theo.
Trần Chước đi theo sau hai cô gái, nhìn người cao lải nhải suốt với người thấp hơn chút xíu kia.
Ra ngoài trụ sở văn phòng, taxi Trần Chước gọi đã sớm đến.
Anh chủ động tiếp lấy túi xách của Tiên Bối, để cô gái nhỏ lên xe trước, sau đó mới ngồi vào theo.
Tiên Bối hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay nhỏ với Viên Viên hai cái để tạm biệt.
Taxi lên đường.
Xuân tháng ba, trời tối muộn hơn.
Ánh xế tà nơi chân trời giội thuốc màu xuống, dần nhuộm lên màu quýt rực rỡ.
Tiên Bối dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người đàn ông ngồi bên cô, cách cô rất gần, cô hoàn toàn không dám nhìn qua.
Anh đi cùng cô cả ngày, nhất định đã làm trễ nải không ít công việc và thời gian…
Không cần để ý chuyện trong tiệm sao…
Tiên Bối càng nghĩ càng xấu hổ, song vẫn nghiêm chỉnh ‘triệu hồi’ đầu mình về, nhỏ giọng nói hai chữ:
“… Cảm ơn…”
Trần Chước nghe rõ, đáp ngay: “Không có gì.”
Tiên Bối nghịch nghịch ngón áp út, không lên tiếng nữa.
Trần Chước quét mắt nhìn đồng hồ, hỏi: “Đói chưa?”
Tiên Bối lắc đầu, trưa nay cô ăn quá nhiều, giờ vẫn thấy hình như chưa tiêu hết.
Trần Chước “ừ” một tiếng, đan tay đặt lên đầu gối.
Trong xe yên tĩnh một lúc lâu.
Lúc Trần Chước nhìn Tiên Bối lại lần nữa, đã thấy đầu cô gái nhỏ đang gật gù liên tục.
Ngủ à?
Trần Chước lặng lẽ vươn người lên, cẩn thận quan sát.
Dậy sớm, lại bận rộn cả ngày, hẳn mệt lắm.
Lông mi lẳng lặng rũ xuống, làn da trắng đến trong suốt, và tiếng thở đều đều nhè nhẹ.
Trần Chước cong môi, dựa lại vào ghế, lúc góc nhìn chỉ có thể dừng lại ở sau đầu Tiên Bối và mấy sợi tóc vểnh lên bên tai, bị nắng chiều nhuốm thành màu vỏ quýt sáng long lanh.
Đường cong trên môi thu lại, lập tức trở thành một đường thẳng mím chặt.
Trần Chước nhớ tới những lời Viên Viên đã từng nói với mình trong thư viện ấy.
Thật ra sau đó, cô ấy đã nói cho anh rất nhiều chuyện về Tiên Bối.
Đại khái là khoảng mười năm trước, khi đó Tiên Bối vừa mới lên cấp 2, nhập học vào trường trọng điểm ở thành phố với thành tích cực nổi trội.
Cha mẹ của Tiên Bối ly hôn từ lúc cô ba tuổi, lý do là người cha ngoại tình…
Sau khi ly hôn, mẹ Tiên vô cùng oán hận cuộc đời, và trút tất cả nỗi oán hận này lên người con gái, gần như cố chấp khát vọng cô trở nên nổi bật, xả giận cho mình.
Hơn nữa bà còn là giáo viên Vật lý trường đó, cực kỳ nghiêm khắc.
Chỉ cần không liên quan đến học tập, tất cả các sở thích của Tiên Bối đều bị mẹ cô cấm đoán, phủ định sạch sẽ.
Một hôm, Tiên Bối mang bạn học về nhà chơi. Khi về, bà mẹ giận không ức chế được, mắng to mấy đứa bé ngay trước mặt Tiên Bối:
[Phải thi đến top 50 của khối mới có tư cách chơi với con gái của ta! Không thì đừng có ảnh hưởng nó học tập!]
Các bạn học uất ức không thôi, lúc đến trường bắt đầu kể khắp, nói không đụng được vào con gái của cô X.
Từ đó Tiên Bối bị cô lập, dù cô có nói xin lỗi vô số lần.
Đôi lúc bất đắc dĩ, vất vả lắm mới lấy hết dũng khí mở miệng với bạn học cùng lớp, họ liền ra vẻ hoảng sợ đáp: “Bọn mình vẫn đừng nói chuyện với nhau thì tốt hơn, tớ sợ bị mẹ cậu mắng lắm, dù sao tớ cũng không ở trong top 50 của khối.”
Sau đấy, Tiên Bối càng ngày càng không dám nói gì nữa.
Đi trên sân trường cũng luôn cúi đầu, không dám tiếp xúc cái nhìn với ai.
Làm cái gì cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ khiến người ta ghét.
Thuở học trò, ai cũng đều còn nhỏ, chưa có năng lực suy nghĩ độc lập, cũng không đủ lý trí để kiểm soát, hạn chế hành vi của mình.
Cho nên họ thường thích kéo bè kết phái, nhạo báng cười chê một ngoại tộc.
Sáu năm trung học*, không ai biết Tiên Bối đã bị đối xử như thế nào. Cô càng lúc càng trở nên quái gở hơn, coi xã giao như đại địch.
(*) Ở TQ, bậc THCS chỉ có 3 năm, cộng thêm 3 năm THPT là 6 năm
Thi đại học, Tiên Bối trái lời mẹ, chọn ngành và trường mà bà không thích.
Mẹ giận dữ, tuyên bố coi như không có đứa con gái bất hiếu này.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Tiên Bối phản kháng.
Cô trốn khỏi quê nhà, đến thành phố Ninh. Rồi từ đó, hết bốn năm đại học tới nay, Tiên Bối chưa từng về nhà một chuyến.
Nghe hết, cả người Trần Chước đều im lặng lạ thường.Cuối cùng, Viên Viên thở dài: “Tôi hỏi đúng phải một người trong mấy bạn học đến nhà Tiên Bối hôm ấy, cậu ta nói giờ nghĩ lại quả thật rất hối hận, người sai là mẹ Tiên Bối, chứ không phải Tiên Bối, lại để cậu ấy phải gánh chịu hết thảy. Cậu ta hỏi tôi Tiên Bối thế nào rồi. Tôi nói, cậu ấy rất khỏe.”
“Nhưng giờ, cậu ấy chỉ có thể nói những lời dưới đáy lòng cho những trang giấy nghe.”
+++
Taxi đi chậm lại, dừng trước cửa Vừa Ý.
Hoàng hôn giá lâm, trong không khí có vị ngòn ngọt.
Ánh sáng ấm áp nhạt nhòa chảy xuống cửa sổ, như dâng tặng cho con người thứ mật ong dịu dàng của tự nhiên.
Thấy ghế sau không có động tĩnh gì, tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, quay đầu lại định mở miệng.
Người đàn ông ở đằng sau đã “suỵt” một tiếng, ngừng lại ý định đánh thức cô gái trong đầu anh ta.
Tài xế không lên tiếng, người đàn ông thanh toán tiền qua điện thoại xong, rồi nhẹ chân nhẹ tay xuống xe, mở cửa bên kia.
Tiên Bối ngủ rất ngon, bao nhiêu tiếng động thế mà cô cũng không bị quấy giấc.
Nhìn một lát gương mặt trẻ trung chìm trong giấc ngủ yên ổn của cô gái nhỏ; và cả da thịt sáng ngời như đẫm ánh trăng trong bóng tối.
Trần Chước cúi người vào, trực tiếp ôm cô lên.
Không phải là ôm ngang kiểu công chúa, mà là cách ôm dỗ trẻ con, đưa tay qua dưới nách, nhấc lên, cái cằm mất sức vì ngủ gác lên vai anh một cách tự nhiên.
Tiên Bối ngủ mơ mơ màng màng, vô thức ôm lấy thứ cách mình gần nhất ---
Đó là cổ của người đàn ông. (vầng, chị đã thành công ăn đậu hủ của anh =))) bravo ^^)
Cái mũi nhỏ tròn xinh xinh, thở ra hơi nóng nhè nhẹ lên xương quai xanh của anh.
Đôi chân vốn đung đưa cũng bất giác cọ lên eo anh.
Người Trần Chước cứng đờ, một tay đóng cửa xe lại.
Chân dài bước, đi vào tiệm.
Xóc nảy phương thẳng đứng, khiến con sâu ngủ trong đầu Tiên Bối run mất không ít.
Mi giật giật, Tiên Bối ậm ừ nhỏ một tiếng, nhíu mày, mở mắt ra.
Như tìm lại chút tri giác, Tiên Bối không khỏi ấn mũi giày.
… Ế…?
Chân…
Tiên Bối hoảng sợ, hoàn toàn tỉnh lại.
Chân của cô! Sao, sao lại lơ lửng vậy?!
Cô đang ở đâu??
Tiên Bối sợ ngửa ra sau, muốn nhìn rõ xem mình đang ở chỗ nào.
Dưới mắt là bả vai sao?
Phát hiện này khiến tim Tiên Bối suýt vọt ra khỏi cổ họng, cô giật mình ngẩng mặt lên, trán lại quệt qua thứ gì đó ngưa ngứa.
Tim nhỏ lại đập nặng xuống, mắt len lén nhìn qua.
Râu, râu cằm?
Cô đang ở trên người Trần Chước????
Được anh ôm???????
Hậu tri hậu giác nhận ra tất cả, người Tiên Bối đóng băng trong giây lát, ngay sau đó máu huyết sôi lên, nhiệt lượng tuôn trào.
A a a a a a!
Mình còn ôm cổ anh ấy nữa!!
Người Tiên Bối phiếm hồng, như bị yêu quái cà chua phụ thể, đang định thu hai tay lại, bên tai lại vang lên câu hỏi của người đàn ông:
“Dậy rồi à?”
Tiên Bối ngẩn ra, không dám cử động nữa.
Nhưng dù thế nào cũng không dám… dựa vào ngủ không biết trời trăng, treo trên người anh không chút kiêng dè như hồi nãy nữa.
Sau lưng, hình như càng có ánh quang sáng hơn nữa đang tới gần.
Không biết có bị nhìn thấy không?
Tim Tiên Bối đập nhanh hơn, đầy căng thẳng và ngượng ngùng.
Cô đạp nhẹ chân nhỏ, ý yếu ớt năn nỉ, rằng mình tỉnh rồi, muốn xuống dưới, cầu xuống dưới mà…
Nhưng ai ngờ, mông bị siết chặt, cánh tay đầy sức mạnh kia nâng ngang ở đó, càng dùng sức hơn.
Mà đầu cô thì bị bàn tay còn lại của người đàn ông ấn quay về vai anh.
Động tác không nặng, nhưng không cho phép phản kháng.
Vùi đầu lại lần nữa, mặt nhỏ ửng đỏ, không dám nhúc nhích xíu xiu.
Cùng lúc đó, người đàn ông lại nói, giọng như ở bên tai, ngay sát cạnh, trầm thấp dịu dàng tựa dỗ dành, như thể chuyện dĩ nhiên:
“Giả bộ ngủ ba phút.”
Rồi dứt lời.
Tách.
Tiên Bối nghe thấy, tiếng đóa hoa nhỏ màu hồng phấn nở rộ đầy trong trẻo trong lòng.
/22
|