Edit: Tiểu Lăng
Tiên Bối ký tên tới trưa, thoạt trông có vẻ rất cặm cụi, thực chất thì…
Vô cùng không tập trung.
Chỗ cằm… bị ngón tay Trần Chước cọ ấy như bị giấy ráp mài không biết bao nhiêu lần, nhiệt độ không tài nào hạ xuống được.
Tiên Bối chỉ đành chống cằm, như bịt tai trộm chuông, giả vờ không thèm để ý, múa bút thành văn trên từng quyển một.
Còn chàng già vô tình đốt trái tim cô bé thành bàn ủi thì đã ngồi về chỗ, đọc manga vẻ như mây bay gió nhẹ.
Đọc lại lần hai vẫn rất say sưa.
Đây có lẽ là ma lực đến từ một tác phẩm tuyệt vời.
Một buổi sáng trôi qua lặng yên.
Viên Viên đến xem tiến độ, thuận tiện qua cho tiểu họa sĩ đáng thương của mình ăn.
Tiên Bối đã ký được hơn hai nghìn quyển, hiệu suất khá cao, Viên Viên đương nhiên rất hài lòng dâng hộp cơm lên bằng hai tay.
Bên cạnh đó, cũng không quên phần của anh chủ Trần.
Song…
Thái độ hai người nhận cơm trưa cũng hoàn toàn khác nhau.
Tiên Bối cúi đầu khom lưng vô cùng cảm kích, mà Trần Chước thì chỉ nhàn nhạt nói cảm ơn.
Viên Viên ngồi xuống đối diện hai người, thấy Tiên Bối cứ chống cằm, khó hiểu hỏi: “Tiên Bối, cậu đau răng à?”
Tiên Bối nóng óc, lắc đầu.
Đến khi cô mở hộp cơm ra, Viên Viên nói: “Tớ mua đồ cậu thích ăn đấy.”
Tiên Bối rũ mắt xuống, là trứng xào tôm.
Thật ra cô không kén ăn, chẳng qua là…
Nhớ lại, hình như đã hơn một năm trước rồi.
Lần đầu tiên cô gặp Viên Viên, Viên Viên cực kỳ nhiệt tình mởi cô ra tiệm ăn cơm.
Viên Viên cầm menu trong tay: “Ăn gì nào?”
Bầu không khí linh đình nhộn nhịp trong tiệm ăn khiến Tiên Bối rất khó chịu.
Khi đó cô sờ mép bàn, không trả lời.
Viên Viên hỏi cô: “Có ăn được trứng xào không?”
Tiên Bối gật đầu.
“Canh cá thì sao?”
Gật đầu.
Viên Viên nhanh nhẹn chọn thêm vài món.
Tiên Bối vẫn dùng cách như thế để tỏ thái độ.
Cuối cùng, Viên Viên vui mừng nói: “Mấy món tớ chọn cậu đều thích hết à? Xem ra hai ta tâm ý tương thông, sau này nhất định sẽ hợp tác vui vẻ!”
Thực tế, là Tiên Bối không dám ngại này chê nọ.
Sợ khiến người khác phản cảm, sự quan tâm quá mức sẽ luôn khiến cho cô lo nghĩ không yên, bất kể là tiêu cực hay tích cực.
Nghĩ nghĩ, Tiên Bối hà hơi, sốt ruột cho mình.
Không được Tiên Bối phụ họa, Viên Viên đành chuyển sang Trần Chước, trêu: “Anh chủ Trần, có phải thuê phòng của anh còn được kèm theo dịch vụ chủ phòng hộ tống khách thuê ra ngoài không?”
Lạch cạch, chiếc đũa dùng một lần trong tay Tiên Bối… không cẩn thận bị cô bẻ gãy…
Một dài một ngắn, hơi ngoài ý muốn, cũng tạo nên sư lúng túng.
Viên Viên im miệng.
Tiên Bối đỏ mặt, sao hôm nay cứ luôn xuất hiện những tình huống xấu hổ như vậy chứ.
Giậm chân.
Đương nhiên, không dám giậm thật, chỉ dám giậm lén trong lòng thôi.
Thật sự rất muốn nghển cổ lên giải thích, đây chỉ là di chứng tê tay do ký từ sáng tới trưa, tuyệt đối không phải vì tim run mà dẫn đến tay run…
Nhưng, cũng chỉ dám hét trong lòng thôi.
Trần Chước liếc cô một cái, đưa đôi vừa tách ra trong tay mình qua: “Cầm lấy, tôi chưa dùng đâu.”
Tiên Bối nhẹ giọng lắp bắp: “Không… Không cần…’
“Muốn tôi gắp cho em ăn?” Một câu đầy mùi vị đùa giỡn, anh lại nói vô cùng nghiêm trang.
Đầu Tiên Bối lại thành cái trống bỏi.
“Vậy cầm lấy đi chứ?” Người đàn ông nhướng mày.
Tiên Bối vội vàng cầm lấy, cúi người hai cái, “Cảm ơn…”
Trần Chước cũng không đáp lại lời cảm ơn của cô, mà chỉ cầm lấy đôi đũa của cô.
Một chiếc bị bẻ đầu thành nhỏ như đầu bút, Trần Chước nhìn hai cái, mới quay sang Viên Viên: “Vừa rồi cô hỏi tôi có dịch vụ đi kèm gì không à?”
Viên Viên vẫn luôn quan sát hai người họ, trán sắp nhăn lại thành nếp.
Dù sao cái bầu không khí tế nhị này rất mới lạ.
Viên Viên vội giấu kỹ biểu cảm của mình, đáp: “Đúng vậy, dịch vụ hộ tống khách thuê ra ngoài.”
Trần Chước gật đầu, ý cười trên mặt đậm hơn, phun ra bốn chữ: “Còn phải tùy người.”
Lúc này, đũa trong tay Tiên Bối lại run lên, trực tiếp tách một miếng trứng xào ra.
Á!
Mắt nhìn nhìn qua, may mà động tĩnh nhỏ, không ai chú ý.
Nhanh chóng đưa vào miệng, nhai nhai nhai, nuốt xuống, hủy thi diệt tích.
+++
Sau buổi trưa yên tĩnh, Tiên Bối lại tiếp tục nhiệm vụ trọng đại – ký tên.
Trần Chước vẫn chờ, chỉ chuyển từ đọc manga sang lướt điện thoại.
Anh rảnh cả ngày à…
Không sợ nhàm chán sao?
Tiên Bối vẫn cứ không nhịn được liếc trộm anh.
Thực tế, vừa nhớ tới hành động sáng nay của anh, rồi những lời úp mở giữa trưa ấy, Tiên Bối sẽ nghĩ ngợi lung tung, kế đó là đi vào cõi thần tiên viển vông…
Rất ảnh hưởng đến hiệu suất của mình, hic…
Cứ thế đến mai cũng chưa ký xong mấy TAT
Tiên Bối dứt khoát lấy một cuốn sổ rời trang nhỏ trong túi ra, xé một tờ.
Loạt soạt viết: Bên cạnh có thư viện, anh có thể qua đó dạo.
Rồi loạt soạt đưa qua.
Người đàn ông tiếp lấy, nhìn, nét chữ tròn trịa, luôn luôn đáng yêu như vậy.
Humph… Đuổi anh đi à?
Trần Chước nhíu mày, nhìn Tiên Bối, cô nắm chặt bút, đầu gần như sắp chôn xuống sách, tư thế viết chữ đúng là tư thế sai điển hình trên sách giáo khoa tiểu học.
Thói quen xấu cúi gằm chắc hẳn là hình thành như thế này đây.
Tiên Bối viết nhanh, như thể không quan tâm, song sống lưng thẳng căng đã sớm bán rẻ cô.
Không muốn để cô phân tâm, Trần Chước cũng không ở lại nữa, đứng lên: “Tôi ra ngoài một chốc.”
Tiên Bối thở phào.
Nhưng ngay sau đó, sống lưng mới hơi thư gian chút xíu lại cứng ngắc lại.
Vì lúc đi ngang qua, ai đó lại bỗng nhiên vỗ lưng cô một cái, cười nói: “Em muốn ăn cả sách à, ngẩng đầu lên chút xem nào.”
Giọng anh không nóng không vội, lại như có một nguồn nhiệt quét qua mặt cô gái trong chốc lát.
Tiên Bối lập tức thẳng lưng…
Như trò ngốc bị sửa tư thế ngồi ngay trước mặt mọi người trong lớp…
Đến chết cũng không dám cong lại…
+++
Trần Chước dạo trong thư viện, trong đây có rất nhiều giá sách.
Những gáy sách đủ màu rực rỡ xếp ngay ngắn trên từng kệ hệt như những viên kẹo tri thức trưng bày tự động trong các hộp.
Trần Chước dạo hai vòng, nhưng lại không lấy bất kỳ một quyển nào trong đó xuống cả.
Anh hoàn toàn không có sở thích và thói quen đọc manga, rất nhiều chuyện, đúng như anh nói, còn phải tùy người.
Bởi vì muốn hiểu rõ một người, mới có thể tốn thời gian đọc tác phẩm của cô.
Bởi vì lo lắng cho một người, mới có thể nhắm mắt theo đuôi canh giữ sau lưng cô.
Đi qua một giá sách, Trần Chước đụng phải Viên Viên.
Cô gái cột tóc đuôi ngựa đang sắp lại sách, cô cũng nhìn thấy người đàn ông, liếc hỏi: “Qua đọc sách à?”
Trần Chước đáp: “Qua dạo thôi.”
Viên Viên hỏi: “Anh đọc manga của Tiên Bối chưa?”
Trần Chước gật đầu: “Đọc rồi.”
Viên Viên mỉm cười, trên mặt toát lên vẻ tự tin không chút nghi ngờ đối với họa sĩ dưới trước của mình: “Tác phẩm của cậu ấy rất xuất sắc phải không?”
Trần Chước “ừ” tỏ vẻ đồng ý. Song so với manga, lúc này anh càng quan tâm một chuyện khác hơn. Vì vậy, anh không kiêng dè gì mà hỏi: “Từ trước đến giờ cô ấy vẫn luôn như vậy sao?”
Viên Viên ngầm hiểu: “Lúc tôi quen cậu ấy thì đã vậy.”
Trần Chước không nói tiếp, suy nghĩ gì đó, đi ra ngoài.
Một tay Viên Viên chống lên giá sách, ngăn anh lại: “Anh không tò mò sao?”
Trần Chước dừng lại: “Cô biết?”
Viên Viên cong cong khóe môi: “Người sinh ra tò mò bởi tính cách của cậu ấy cũng không chỉ có anh.”
Cô nói tiếp: “Tôi cũng rất tò mò, thử thăm dò qua bạn học cũ của cô ấy, có đại học, có trung học, nên cũng biết một vài điều.”
Giọng cô dần nhiễm lên ý dụ dỗ: “Anh muốn biết không?”
Trần Chước không trực tiếp tỏ thái độ, chỉ nói: “Sẽ có một ngày cô ấy tự nói sao?”
Viên Viên nghiêng đầu: “Ý anh chỉ là mở rộng cửa lòng?”
Trần Chước: “Ừ.”
Viên Viên mỉm cười, lắc đầu: “Cậu ấy sẽ không.”
Trần Chước hơi khó hiểu: “Sao cô biết cô ấy sẽ không?”
Tay Viên Viên vẫn đặt trên giá sách, nhìn anh đầy nghiên cứu: “Chúng ta rất dễ dàng thổ lộ tất cả với những người có quan hệ tốt với chúng ta, vì đó là cách chúng ta bày tỏ niềm tin và tình yêu.”
“Tiên Bối thì khác, cậu ấy là người có thể không nói thì sẽ im lặng, tốt nhất là có thể không lộ chút cảm xúc nào đối với người ngoài, như vậy mới có thể ngăn chặn khả năng tổn thương đến người khác. Cậu ấy lại không biết là hoàn toàn ngược lại, người hướng nội đã định trước là sẽ không được ưa thích, vì mọi người đều khát vọng được tương tác với nhau, được đáp lại, được biểu đạt trực tiếp, ai rảnh để tĩnh tâm mà từ từ suy nghĩ lẫn nhau chứ?”
Viên Viên ung dung hà hơi: “Nhưng mà, còn làm gì được nữa? Có một loại người lại cứ yêu thế giới một cách yên lặng như vậy đấy.”
Vừa dứt lời, cô nhìn Trần Chước, ánh mắt sắc bén, gần như nhìn xoáy vào:
“Hiện tại anh vẫn có thể làm dựa vào tùy người không?”
Tiên Bối ký tên tới trưa, thoạt trông có vẻ rất cặm cụi, thực chất thì…
Vô cùng không tập trung.
Chỗ cằm… bị ngón tay Trần Chước cọ ấy như bị giấy ráp mài không biết bao nhiêu lần, nhiệt độ không tài nào hạ xuống được.
Tiên Bối chỉ đành chống cằm, như bịt tai trộm chuông, giả vờ không thèm để ý, múa bút thành văn trên từng quyển một.
Còn chàng già vô tình đốt trái tim cô bé thành bàn ủi thì đã ngồi về chỗ, đọc manga vẻ như mây bay gió nhẹ.
Đọc lại lần hai vẫn rất say sưa.
Đây có lẽ là ma lực đến từ một tác phẩm tuyệt vời.
Một buổi sáng trôi qua lặng yên.
Viên Viên đến xem tiến độ, thuận tiện qua cho tiểu họa sĩ đáng thương của mình ăn.
Tiên Bối đã ký được hơn hai nghìn quyển, hiệu suất khá cao, Viên Viên đương nhiên rất hài lòng dâng hộp cơm lên bằng hai tay.
Bên cạnh đó, cũng không quên phần của anh chủ Trần.
Song…
Thái độ hai người nhận cơm trưa cũng hoàn toàn khác nhau.
Tiên Bối cúi đầu khom lưng vô cùng cảm kích, mà Trần Chước thì chỉ nhàn nhạt nói cảm ơn.
Viên Viên ngồi xuống đối diện hai người, thấy Tiên Bối cứ chống cằm, khó hiểu hỏi: “Tiên Bối, cậu đau răng à?”
Tiên Bối nóng óc, lắc đầu.
Đến khi cô mở hộp cơm ra, Viên Viên nói: “Tớ mua đồ cậu thích ăn đấy.”
Tiên Bối rũ mắt xuống, là trứng xào tôm.
Thật ra cô không kén ăn, chẳng qua là…
Nhớ lại, hình như đã hơn một năm trước rồi.
Lần đầu tiên cô gặp Viên Viên, Viên Viên cực kỳ nhiệt tình mởi cô ra tiệm ăn cơm.
Viên Viên cầm menu trong tay: “Ăn gì nào?”
Bầu không khí linh đình nhộn nhịp trong tiệm ăn khiến Tiên Bối rất khó chịu.
Khi đó cô sờ mép bàn, không trả lời.
Viên Viên hỏi cô: “Có ăn được trứng xào không?”
Tiên Bối gật đầu.
“Canh cá thì sao?”
Gật đầu.
Viên Viên nhanh nhẹn chọn thêm vài món.
Tiên Bối vẫn dùng cách như thế để tỏ thái độ.
Cuối cùng, Viên Viên vui mừng nói: “Mấy món tớ chọn cậu đều thích hết à? Xem ra hai ta tâm ý tương thông, sau này nhất định sẽ hợp tác vui vẻ!”
Thực tế, là Tiên Bối không dám ngại này chê nọ.
Sợ khiến người khác phản cảm, sự quan tâm quá mức sẽ luôn khiến cho cô lo nghĩ không yên, bất kể là tiêu cực hay tích cực.
Nghĩ nghĩ, Tiên Bối hà hơi, sốt ruột cho mình.
Không được Tiên Bối phụ họa, Viên Viên đành chuyển sang Trần Chước, trêu: “Anh chủ Trần, có phải thuê phòng của anh còn được kèm theo dịch vụ chủ phòng hộ tống khách thuê ra ngoài không?”
Lạch cạch, chiếc đũa dùng một lần trong tay Tiên Bối… không cẩn thận bị cô bẻ gãy…
Một dài một ngắn, hơi ngoài ý muốn, cũng tạo nên sư lúng túng.
Viên Viên im miệng.
Tiên Bối đỏ mặt, sao hôm nay cứ luôn xuất hiện những tình huống xấu hổ như vậy chứ.
Giậm chân.
Đương nhiên, không dám giậm thật, chỉ dám giậm lén trong lòng thôi.
Thật sự rất muốn nghển cổ lên giải thích, đây chỉ là di chứng tê tay do ký từ sáng tới trưa, tuyệt đối không phải vì tim run mà dẫn đến tay run…
Nhưng, cũng chỉ dám hét trong lòng thôi.
Trần Chước liếc cô một cái, đưa đôi vừa tách ra trong tay mình qua: “Cầm lấy, tôi chưa dùng đâu.”
Tiên Bối nhẹ giọng lắp bắp: “Không… Không cần…’
“Muốn tôi gắp cho em ăn?” Một câu đầy mùi vị đùa giỡn, anh lại nói vô cùng nghiêm trang.
Đầu Tiên Bối lại thành cái trống bỏi.
“Vậy cầm lấy đi chứ?” Người đàn ông nhướng mày.
Tiên Bối vội vàng cầm lấy, cúi người hai cái, “Cảm ơn…”
Trần Chước cũng không đáp lại lời cảm ơn của cô, mà chỉ cầm lấy đôi đũa của cô.
Một chiếc bị bẻ đầu thành nhỏ như đầu bút, Trần Chước nhìn hai cái, mới quay sang Viên Viên: “Vừa rồi cô hỏi tôi có dịch vụ đi kèm gì không à?”
Viên Viên vẫn luôn quan sát hai người họ, trán sắp nhăn lại thành nếp.
Dù sao cái bầu không khí tế nhị này rất mới lạ.
Viên Viên vội giấu kỹ biểu cảm của mình, đáp: “Đúng vậy, dịch vụ hộ tống khách thuê ra ngoài.”
Trần Chước gật đầu, ý cười trên mặt đậm hơn, phun ra bốn chữ: “Còn phải tùy người.”
Lúc này, đũa trong tay Tiên Bối lại run lên, trực tiếp tách một miếng trứng xào ra.
Á!
Mắt nhìn nhìn qua, may mà động tĩnh nhỏ, không ai chú ý.
Nhanh chóng đưa vào miệng, nhai nhai nhai, nuốt xuống, hủy thi diệt tích.
+++
Sau buổi trưa yên tĩnh, Tiên Bối lại tiếp tục nhiệm vụ trọng đại – ký tên.
Trần Chước vẫn chờ, chỉ chuyển từ đọc manga sang lướt điện thoại.
Anh rảnh cả ngày à…
Không sợ nhàm chán sao?
Tiên Bối vẫn cứ không nhịn được liếc trộm anh.
Thực tế, vừa nhớ tới hành động sáng nay của anh, rồi những lời úp mở giữa trưa ấy, Tiên Bối sẽ nghĩ ngợi lung tung, kế đó là đi vào cõi thần tiên viển vông…
Rất ảnh hưởng đến hiệu suất của mình, hic…
Cứ thế đến mai cũng chưa ký xong mấy TAT
Tiên Bối dứt khoát lấy một cuốn sổ rời trang nhỏ trong túi ra, xé một tờ.
Loạt soạt viết: Bên cạnh có thư viện, anh có thể qua đó dạo.
Rồi loạt soạt đưa qua.
Người đàn ông tiếp lấy, nhìn, nét chữ tròn trịa, luôn luôn đáng yêu như vậy.
Humph… Đuổi anh đi à?
Trần Chước nhíu mày, nhìn Tiên Bối, cô nắm chặt bút, đầu gần như sắp chôn xuống sách, tư thế viết chữ đúng là tư thế sai điển hình trên sách giáo khoa tiểu học.
Thói quen xấu cúi gằm chắc hẳn là hình thành như thế này đây.
Tiên Bối viết nhanh, như thể không quan tâm, song sống lưng thẳng căng đã sớm bán rẻ cô.
Không muốn để cô phân tâm, Trần Chước cũng không ở lại nữa, đứng lên: “Tôi ra ngoài một chốc.”
Tiên Bối thở phào.
Nhưng ngay sau đó, sống lưng mới hơi thư gian chút xíu lại cứng ngắc lại.
Vì lúc đi ngang qua, ai đó lại bỗng nhiên vỗ lưng cô một cái, cười nói: “Em muốn ăn cả sách à, ngẩng đầu lên chút xem nào.”
Giọng anh không nóng không vội, lại như có một nguồn nhiệt quét qua mặt cô gái trong chốc lát.
Tiên Bối lập tức thẳng lưng…
Như trò ngốc bị sửa tư thế ngồi ngay trước mặt mọi người trong lớp…
Đến chết cũng không dám cong lại…
+++
Trần Chước dạo trong thư viện, trong đây có rất nhiều giá sách.
Những gáy sách đủ màu rực rỡ xếp ngay ngắn trên từng kệ hệt như những viên kẹo tri thức trưng bày tự động trong các hộp.
Trần Chước dạo hai vòng, nhưng lại không lấy bất kỳ một quyển nào trong đó xuống cả.
Anh hoàn toàn không có sở thích và thói quen đọc manga, rất nhiều chuyện, đúng như anh nói, còn phải tùy người.
Bởi vì muốn hiểu rõ một người, mới có thể tốn thời gian đọc tác phẩm của cô.
Bởi vì lo lắng cho một người, mới có thể nhắm mắt theo đuôi canh giữ sau lưng cô.
Đi qua một giá sách, Trần Chước đụng phải Viên Viên.
Cô gái cột tóc đuôi ngựa đang sắp lại sách, cô cũng nhìn thấy người đàn ông, liếc hỏi: “Qua đọc sách à?”
Trần Chước đáp: “Qua dạo thôi.”
Viên Viên hỏi: “Anh đọc manga của Tiên Bối chưa?”
Trần Chước gật đầu: “Đọc rồi.”
Viên Viên mỉm cười, trên mặt toát lên vẻ tự tin không chút nghi ngờ đối với họa sĩ dưới trước của mình: “Tác phẩm của cậu ấy rất xuất sắc phải không?”
Trần Chước “ừ” tỏ vẻ đồng ý. Song so với manga, lúc này anh càng quan tâm một chuyện khác hơn. Vì vậy, anh không kiêng dè gì mà hỏi: “Từ trước đến giờ cô ấy vẫn luôn như vậy sao?”
Viên Viên ngầm hiểu: “Lúc tôi quen cậu ấy thì đã vậy.”
Trần Chước không nói tiếp, suy nghĩ gì đó, đi ra ngoài.
Một tay Viên Viên chống lên giá sách, ngăn anh lại: “Anh không tò mò sao?”
Trần Chước dừng lại: “Cô biết?”
Viên Viên cong cong khóe môi: “Người sinh ra tò mò bởi tính cách của cậu ấy cũng không chỉ có anh.”
Cô nói tiếp: “Tôi cũng rất tò mò, thử thăm dò qua bạn học cũ của cô ấy, có đại học, có trung học, nên cũng biết một vài điều.”
Giọng cô dần nhiễm lên ý dụ dỗ: “Anh muốn biết không?”
Trần Chước không trực tiếp tỏ thái độ, chỉ nói: “Sẽ có một ngày cô ấy tự nói sao?”
Viên Viên nghiêng đầu: “Ý anh chỉ là mở rộng cửa lòng?”
Trần Chước: “Ừ.”
Viên Viên mỉm cười, lắc đầu: “Cậu ấy sẽ không.”
Trần Chước hơi khó hiểu: “Sao cô biết cô ấy sẽ không?”
Tay Viên Viên vẫn đặt trên giá sách, nhìn anh đầy nghiên cứu: “Chúng ta rất dễ dàng thổ lộ tất cả với những người có quan hệ tốt với chúng ta, vì đó là cách chúng ta bày tỏ niềm tin và tình yêu.”
“Tiên Bối thì khác, cậu ấy là người có thể không nói thì sẽ im lặng, tốt nhất là có thể không lộ chút cảm xúc nào đối với người ngoài, như vậy mới có thể ngăn chặn khả năng tổn thương đến người khác. Cậu ấy lại không biết là hoàn toàn ngược lại, người hướng nội đã định trước là sẽ không được ưa thích, vì mọi người đều khát vọng được tương tác với nhau, được đáp lại, được biểu đạt trực tiếp, ai rảnh để tĩnh tâm mà từ từ suy nghĩ lẫn nhau chứ?”
Viên Viên ung dung hà hơi: “Nhưng mà, còn làm gì được nữa? Có một loại người lại cứ yêu thế giới một cách yên lặng như vậy đấy.”
Vừa dứt lời, cô nhìn Trần Chước, ánh mắt sắc bén, gần như nhìn xoáy vào:
“Hiện tại anh vẫn có thể làm dựa vào tùy người không?”
/22
|