Người Tìm Xác

Chương 879

/1940


Đinh Nhất vừa nói xong thì tôi ngây ngẩn cả người, anh ta nói có lý, có lẽ chỉ có kiểu này... Chiêu Tài mới có thể dũng cảm mà tiếp tục sống. Nếu cứng rắn ép chị ấy tỉnh mộng, nhìn thẳng vào sự thật là lão Triệu đã chết, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện còn đáng sợ hơn!

Trong lúc tôi đang phân vân không biết nên điều trị2cho Chiêu Tài, hay để cho chị ấy vẫn vui vẻ sống trong thế giới của chính mình, thì thấy chú họ mệt mỏi bơ phờ do vừa từ nơi xa chạy đến. Hóa ra trước đó Đinh Nhất đã liên lạc với chú, nói cho chú biết tình huống hiện giờ của Chiêu Tài.

Sau khi chú họ kiểm tra tình huống của Chiêu Tài, cũng không thể làm gì mà5lắc đầu: “Cháu phải nghĩ kỹ, chữa khỏi có thể khiến con bé sống cả một đời đau khổ, nhưng nếu không chữa được, thì nó cũng sống điện khùng như vậy cả một đời...” Tôi thở dài, đúng là một vấn đề khó mà lựa chọn, chẳng lẽ không có lựa chọn thứ ba sao? Thế nhưng trên đời này, chuyện như vậy vẫn thường xảy ra, hai lựa chọn,6hai con đường, nhưng chẳng có con đường nào tốt cả. Đêm khuya sau khi về nhà, tôi cố ý mở một chai rượu uống với chú họ mấy chén, bây giờ tôi đã biết vì sao lại có nhiều người thích mượn rượu để quên đi nỗi buồn đến thế. Mặc dù ai cũng biết sau khi tỉnh rượu vào ngày hôm sau thì chuyện buồn vẫn còn đó, thế5nhưng chỉ cần phút giây ngắn ngủi quên nó đi cũng tốt rồi. Đinh Nhất thấy trạng thái của tôi không ổn, bèn khuyên tôi uống ít một chút, nếu không sáng hôm sau lại không khỏe. Tôi cười khổ: “Bây giờ khó chịu và buổi sáng khó chịu, với tôi mà nói cũng chẳng có khác biệt gì.”

Lúc này chú họ lại đè chặt chén rượu của tôi lại: “Từ3từ hãng uống hai chén này, cháu nói cho chú biết chuyện cháu thấy Mị là thế nào?”

Thấy chú họ hỏi chuyện này, tôi kể hết một năm một mười những gì mình thấy, nghe xong, chú ấy nhướng

mày: “Thật đúng là Mị rồi! Vậy chứng tỏ cái tai nạn xe này cũng không đơn giản...” “Chú nói thế là ý gì?” Tôi hỏi.

Sau đó chú họ nói với tôi, trường hợp Mị hại chết người không phải chưa từng xảy ra, chúng thường thích gây ra các tai nạn chết nhiều người, sau đó hấp thu oán khí của những người chết, để hồn phách của họ dừng nơi đó rồi tạo thành Mị mới, còn Mị cũ có thể chuyển thể đầu thai.

“Nó hại chết nhiều người như thế, đến Địa Phủ còn có thể chuyển thể đầu thai làm người à?” Tôi giật mình hỏi.

Chú họ cười lạnh trả lời: “Đúng là tuổi trẻ, cháu vẫn còn non lắm, sự cố ngoài ý muốn này xảy ra mỗi ngày, chẳng nhẽ cháu nói bọn họ chết đều là đúng người đúng tội ư? Dĩ nhiên là không phải! Đây chỉ là vấn đề về xác suất, người chết oan ngày nào cũng có, những người này trước khi chết cũng không có tên trên danh sách của Địa Phủ, nhưng vì sao họ lại chết?”

“Vì sao?” Tôi ngây ngốc hỏi. “Bởi vì chỉ có họ chết đi, âm hồn của Địa Phủ mới có thể thay đổi, mới xuất hiện, cũ chuyển thể đầu thai, vòng đi vòng lại... hiểu chưa?” Chú họ bất đắc dĩ nhìn tôi trả lời. Tôi đột nhiên hiểu ra: “Ý của chú là nói những Mị này là được ngầm đồng ý để làm những chuyện này? Người bị hại cũng là ngẫu nhiên? Có thể là chiếc xe buýt này của chúng ta, cũng có thể là chiếc xe khác?”

“Đúng thế! Thằng nhóc này cuối cùng cũng có tý thông minh!” Chú họ vừa vỗ vỗ vai của tôi vừa nói. “Vậy nếu lúc đó cháu có thể phát hiện Mị, sau đó giết nó, có phải chuyện này sẽ không xảy ra không?” Tôi tiếp tục hỏi chú. Nhưng chú họ nghe tôi hỏi xong lại lắc đầu nói: “Cháu nói nghe thì đơn giản, sao Mị có thể giết dễ như thế? Nhưng nếu có thể phát hiện kịp thời, có lẽ có thể thay đổi kết quả này.”

Nghe xong câu này, tôi lại thấy có chút hi vọng, thế là tôi nắm chặt lấy cánh tay chú họ và hỏi: “Chú họ, chú nói thật cho cháu biết, có thể cứu được lão Triệu không?”

Chú họ nghe xong sững sờ, lúc đầu còn tưởng tôi nói mơ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của tôi, biết tôi rất nghiêm túc, chú cười nói: “Thật ra chú vẫn luôn tin vào câu nói mệnh của ta, do ta không do trời! Cho nên từ trước đến nay chú vẫn luôn đi ngược lại số mệnh.”

Tôi hưng phấn hỏi: “Vậy tức là có cách?”

Chú họ thở dài, sau đó nâng chén rượu uống cạn một hơi rồi mới nói: “Nếu hôm nay người xảy ra chuyện là cháu, hoặc Đinh Nhất và kể cả Chiêu Tài, chú đều sẽ giúp mọi người thay đổi số mệnh. Thế nhưng cậu Triệu thì không được...” “Vì sao?” Tôi hỏi có chút không hiểu. “Cháu nhìn chú thì biết, cháu cảm thấy nếu để cho cậu ta sống giống như chú bây giờ, cậu ta sẽ vui ư? Cậu ta đã sẵn sàng cho cuộc sống đó sao?” Tôi sững sờ, hoàn toàn chính xác, lão Triệu là một bác sĩ kiêu ngạo, nếu để anh ấy phải trải qua cuộc sống trốn đông trốn tây mỗi ngày, có khi đến cuối cùng anh ấy sẽ hận tôi. Nhưng trừ cách này của chú họ, còn có cách nào để thay đổi chuyện đã xảy ra chứ?

Đột nhiên, tôi nhớ đến một vật! Lần trước khi đi hồ Thiên Đảo, chúng tôi từng mang về một khối “thiên thạch”, vật kia có thể trở lại quá khứ. Lúc đó tôi còn nảy ra suy nghĩ muốn trở lại quá khứ cứu cha mẹ mình, thế nhưng cuối cùng lại từ bỏ...

Nghĩ tới đây tôi nói với chú họ về chuyện khối “thiên thạch”, tôi hỏi chú có thể dùng tảng đá đó trở lại trước khi chuyện xảy ra, để ngăn cản tất cả những chuyện đó hay không? Chú họ chấn động, nhưng suy nghĩ một lúc lại đề nghị tôi đừng làm như thế!

“Vì sao?”

Chú họ bình tĩnh nhìn tôi một lúc, sau đó kiên nhẫn giải thích: “Tình huống của chú chắc cháu cũng hiểu rồi, những việc chú làm có thể tính là dối trên lừa dưới, chỉ có Hắc Bạch Vô Thường ở giữa mới biết. Vì để không bị phạt, họ sẽ tự bao che chuyện này. Thế nhưng cách của cháu lại khác, chú lo lắng một khi cháu làm như thế, không có ai có thể che giấu chuyện này, đến lúc đó nếu xuất hiện phản phệ, chỉ sợ cháu sẽ bị trời phạt...” Tôi nghe chú nói sẽ có trời phạt thì cười khổ nói: “Tình huống hiện giờ của cháu cũng không tốt hơn trời phạt chút nào! Họ còn muốn phạt thế nào, cùng lắm lấy mạng cháu thôi!” Chú họ thở dài nói: “Chú cũng không nói trước được cháu sẽ gặp trời phạt kiểu gì, nên tốt nhất cháu nên suy nghĩ kỹ, ngoài ra chú cũng rất nghi ngờ việc thiên thạch có thể giúp cháu trở lại quá khứ được hay không.”

Tôi cũng biết chú là muốn tốt cho tôi, nhưng mặc kệ mọi chuyện, tôi phải thử một lần, bởi vì tôi không đành lòng nhìn Chiêu Tài trở thành như vậy. Sau khi hạ quyết tâm, tôi bắt đầu uống rượu cùng chú họ, dù sao đây là trong nhà mình, uống say cũng không sợ mất mặt.

Đêm hôm đó, tôi cứ nghĩ mình sẽ uống say mèm, không ngờ đầu óc của tôi lại tỉnh táo dị thường, tôi suy nghĩ cẩn thận nếu có thể dùng “thiên thạch” trở lại đêm hôm đó lúc xảy ra chuyện, tôi phải làm thế nào mới có thể đem thiệt hại giảm xuống thấp nhất.

Ví dụ như hủy bỏ kế hoạch du lịch lần này? Hay là tạo ra chuyện gì đó để xe buýt chậm trễ hoặc sớm đến khu phục vụ

/1940

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status