Tôi vừa khóc vừa cười nhớ lại chuyện cũ của lão Triệu và Chiêu Tài, không biết là nói cho lão Triệu nghe hay nói cho chính mình nghe nữa. Ngày trước tôi luôn luôn sợ hãi khi nhìn thấy ma, thế nhưng
đêm đó ở bên cạnh lão Triệu cả đêm lại vẫn không thể nhìn thấy anh ấy... Trong lúc này, tôi lại thấy Mị xuất hiện, nó lượn lờ trên những xác2chết... trừ lão Triệu. Bởi vì mỗi lần nó định tiến đến gần lão Triệu thì sẽ bị con dao thép trong tay tôi đuổi đi.
Sự cố tai nạn giao thông nghiêm trọng này gây thiệt hại nặng nề, năm người bị thương nhẹ, chín người thương nặng, tính cả tài xế là mười một người thiệt mạng. Tôi nhìn mười một thi thể lạnh lẽo bao gồm cả lão Triệu trong đó, thật5không biết kèm theo nó là bao nhiêu gia đình tan nát.
Đến rạng sáng, hiện trường tai nạn đã được dọn dẹp xong, đội cảnh sát giao thông cũng đã liên hệ nhà tang lễ gần đó để di chuyển thi thể về, chờ gia đình đến nhận.
Vì chúng tôi có mặt ở tại hiện trường, nên tính danh của lão Triệu được xác định ngay, thế là tôi và Đinh Nhất ngồi cùng6một xe đến nhà tang lễ. Trên đường đi, chú Lê có gọi điện một lần để hỏi thăm tình hình, sau đó chú ấy nói với tôi, tình huống Chiêu Tài rất xấu, mặc dù vừa rồi có tỉnh lại một lần, thế nhưng chị ấy không nhớ gì cả, hành vi rất khác thường.
Đây là điều tôi sợ nhất, vị trí của lão Triệu rất đặc biệt trong lòng chị ấy, dù5chúng tôi đều trải qua nỗi đau khi mất cha mẹ, thế nhưng cú sốc lần này đối với chị ấy còn lớn hơn tôi nhiều. Lão Triệu với tôi là bạn bè, là anh em, là ruột thịt... Nhưng đối với Chiêu Tài lại là toàn bộ cuộc sống, tôi rất sợ chị ấy mất đi ý nghĩa để tiếp tục sống. Đối với tình huống hiện giờ, nhất thời tôi cũng không3có cách nào, cuối cùng tôi đành dặn dò chú Lê để ý chị ấy, chờ chúng tôi xử lý xong chuyện hậu sự của lão Triệu rồi tính... Vì có người nhà đi theo nên thân phận lão Triệu xác định ngay, vừa đến nhà tang lễ, tôi thuê cho anh ấy ngăn lạnh, sau đó lại mời người nhập liệm chỉnh lý khuôn mặt.
Tôi ghét bộ áo liệm của nhà tang lễ vì quá xấu, lúc còn sống, lão Triệu rất để ý đến cách ăn mặc của bản thân, tôi cũng không thể để anh mặc quần áo khó coi như vậy mà đi, nếu làm không tốt, e rằng anh ấy sẽ vì chuyện này mà về tìm tôi. Thế là tôi và Đinh Nhất đến cửa hàng ở thị trấn gần đó, mua cho anh một bộ quần áo mà tôi nghĩ là đẹp nhất.
Trách nhiệm của tai nạn lần này rất rõ ràng, thế nên chỉ cần gia đình người chết đến nhận xác, bên nhà tang lễ sẽ sắp xếp dịch vụ hỏa táng. Nhưng khi nhân viên tang lễ hỏi tôi có hỏa táng không, vậy mà tôi lại chần chờ.....
Nếu cứ thế hỏa táng lão Triệu, sau đó tôi lại mang hũ tro cốt về cho Chiêu Tài ư? Chị ấy có thể trách tôi không cho chị nhìn mặt anh ấy lần cuối không? Đinh Nhất thấy tôi do dự thì tự làm chủ, gửi di thể của lão Triệu ở nhà tang lễ, chờ cảm xúc của Chiêu Tài ổn định rồi tính.
Nhân viên nhà tang lễ vừa nghe nói chúng tôi muốn tạm thời không hỏa táng, thì khó khăn nói: “Hiện giờ ngăn lạnh hết chỗ, phí lưu trữ một ngày cũng không rẻ! Hay là mấy anh nghĩ kỹ đi đã?” Đinh Nhất sầm mặt nói: “Chuyện này không cần cậu quan tâm, chúng tôi sẽ chi trước một vạn, trong vòng ba tháng sẽ hỏa táng.” Người kia nghe có tiền thì không nói gì nữa. Tôi chỉ đứng ở một bên nhìn, hóa ra cho dù chết đi, làm ma có tiền vẫn sướng! Xem ra tôi phải để lão Triệu làm ma có tiền rồi...
Sau khi thu xếp xong cho thi thể của lão Triệu, chúng tôi lập tức chạy tới bệnh viện, tôi cứ nghĩ Chiêu Tài đang mê man, nhưng khi vừa vào phòng bệnh, tôi lại thấy chị ấy đang vừa cười vừa nói chuyện với chú Lê.
Mặc dù không nhìn ra điều gì khác lạ trên nét mặt của Chiêu Tài, thế nhưng chú Lê lại trong là lạ. Chú thấy chúng tôi trở về thì thở phào, sau đó kéo tôi ra ngoài phòng bệnh mà nói: “Cuối cùng thì cháu cũng về, chiêu Tài có vấn đề rồi!”
Lòng tôi trầm xuống, vội hỏi: “Có chuyện gì xảy ra hả chứ?”
Chú Lê thở dài nói: “Vừa rồi sau khi tỉnh lại, nó giống như không có chuyện gì xảy ra, hỏi gì đáp đấy, trông thì như đều bình thường... Thế nhưng rất nhanh chú phát hiện thỉnh thoảng nó sẽ nói chuyện một mình. Đầu tiên chú còn tưởng mình nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nhớ lại, giống như nó đang nói chuyện với cậu Triệu.”
“Nói chuyện với lão Triệu? Sao có thể như thể được? Nếu như hồn phách lão Triệu ở đây, tại sao cháu lại không thấy?” Tôi giật mình nói.
Chú Lê trả lời: “Chắc chắn hồn phách cậu Triệu không ở đây, chú vừa cầm la bàn nhìn một vòng, xung quanh Chiêu Tài không có tý âm khí nào...”
Tôi hoảng hốt, vội hỏi: “Ý của chú là, tự Chiêu Tài xảy ra vấn đề ư?”
Chú Lê có vẻ bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi chú cũng có hỏi bác sĩ, anh ta nói nếu bệnh nhân nhận một cú sốc lớn sẽ dẫn đến rối loạn thần kinh, nếu không được điều trị kịp thời sẽ dẫn đến hậu quả có thể bệnh suốt đời.” Tôi nghe mà tim như bị dao cắt, quả nhiên chuyện vẫn diễn biến theo chiều hướng xấu nhất, tôi phải làm thế nào mới có thể giúp Chiêu Tài vượt qua cú sốc này đây?
Nhưng tôi nghĩ thật lâu... lại cũng chẳng nghĩ ra được cách nào. Khi tôi đẩy cửa vào phòng bệnh, Chiêu Tài nhìn thấy tôi thì lập tức mở miệng cười nói: “Lúc nào chúng ta về nhà! Chị và lão Triệu đều không muốn tiếp tục đợi ở đây nữa đâu.” Tôi mờ mịt nhìn phía đối diện chị ấy, ngoài cái ghế trống ra thì làm gì có ai, nhưng vì phối hợp Chiêu Tài, tôi vẫn cố mỉm cười nói: “Được rồi, chúng ta cùng về nhà...”. Sau đó tôi làm thủ tục xuất viện cho Chiêu Tài, kể cả muốn trị bệnh cũng không thể ở bệnh viện của thị trấn nhỏ này, phải đưa chị ấy về nhà trước đã. Đinh Nhất vội quay về lấy xe, với tình hình hiện tại của Chiêu Tài thì không thể ngồi giao thông công cộng để trở về. Trên đường trở về, Chiêu Tài vẫn luôn nói chuyện với ghế trống bên cạnh, cả ba chúng tôi đều không xen vào, để chị ấy chìm đắm trong thế giới riêng của mình...
Với tình hình của Chiêu Tài bây giờ, sau khi về đến nhà, tôi ngay lập tức cho chị ấy nhập viện điều trị. Bệnh viện cũng biết tình huống của lão Triệu, họ đang tích cực liên hệ với một chuyên gia nổi tiếng từ Thượng Hải để đến chẩn đoán cho Chiêu Tài, phải tìm ra được cách điều trị trước khi tình hình trở nên xấu đi.
Thế nhưng sau đó vài ngày, vị chuyên gia đến từ Thượng Hải lại cho ra chẩn đoán bệnh không phải rất lạc quan, khả năng Chiêu Tài muốn khôi phục bình thường cơ hồ là bằng không. Hoặc nói cách khác, là Chiêu Tài muốn chìm đắm trong thế giới tưởng tượng của mình, không chịu thoát ra.
Sau khi biết kết quả này, lòng tôi nóng như lửa đốt, nhưng lại không biết phải làm thế nào mới có thể giúp Chiêu Tài!
Cuối cùng Đinh Nhất khuyên tôi: “Có lẽ chỉ sống kiểu này, cô ấy mới vui vẻ được...”
đêm đó ở bên cạnh lão Triệu cả đêm lại vẫn không thể nhìn thấy anh ấy... Trong lúc này, tôi lại thấy Mị xuất hiện, nó lượn lờ trên những xác2chết... trừ lão Triệu. Bởi vì mỗi lần nó định tiến đến gần lão Triệu thì sẽ bị con dao thép trong tay tôi đuổi đi.
Sự cố tai nạn giao thông nghiêm trọng này gây thiệt hại nặng nề, năm người bị thương nhẹ, chín người thương nặng, tính cả tài xế là mười một người thiệt mạng. Tôi nhìn mười một thi thể lạnh lẽo bao gồm cả lão Triệu trong đó, thật5không biết kèm theo nó là bao nhiêu gia đình tan nát.
Đến rạng sáng, hiện trường tai nạn đã được dọn dẹp xong, đội cảnh sát giao thông cũng đã liên hệ nhà tang lễ gần đó để di chuyển thi thể về, chờ gia đình đến nhận.
Vì chúng tôi có mặt ở tại hiện trường, nên tính danh của lão Triệu được xác định ngay, thế là tôi và Đinh Nhất ngồi cùng6một xe đến nhà tang lễ. Trên đường đi, chú Lê có gọi điện một lần để hỏi thăm tình hình, sau đó chú ấy nói với tôi, tình huống Chiêu Tài rất xấu, mặc dù vừa rồi có tỉnh lại một lần, thế nhưng chị ấy không nhớ gì cả, hành vi rất khác thường.
Đây là điều tôi sợ nhất, vị trí của lão Triệu rất đặc biệt trong lòng chị ấy, dù5chúng tôi đều trải qua nỗi đau khi mất cha mẹ, thế nhưng cú sốc lần này đối với chị ấy còn lớn hơn tôi nhiều. Lão Triệu với tôi là bạn bè, là anh em, là ruột thịt... Nhưng đối với Chiêu Tài lại là toàn bộ cuộc sống, tôi rất sợ chị ấy mất đi ý nghĩa để tiếp tục sống. Đối với tình huống hiện giờ, nhất thời tôi cũng không3có cách nào, cuối cùng tôi đành dặn dò chú Lê để ý chị ấy, chờ chúng tôi xử lý xong chuyện hậu sự của lão Triệu rồi tính... Vì có người nhà đi theo nên thân phận lão Triệu xác định ngay, vừa đến nhà tang lễ, tôi thuê cho anh ấy ngăn lạnh, sau đó lại mời người nhập liệm chỉnh lý khuôn mặt.
Tôi ghét bộ áo liệm của nhà tang lễ vì quá xấu, lúc còn sống, lão Triệu rất để ý đến cách ăn mặc của bản thân, tôi cũng không thể để anh mặc quần áo khó coi như vậy mà đi, nếu làm không tốt, e rằng anh ấy sẽ vì chuyện này mà về tìm tôi. Thế là tôi và Đinh Nhất đến cửa hàng ở thị trấn gần đó, mua cho anh một bộ quần áo mà tôi nghĩ là đẹp nhất.
Trách nhiệm của tai nạn lần này rất rõ ràng, thế nên chỉ cần gia đình người chết đến nhận xác, bên nhà tang lễ sẽ sắp xếp dịch vụ hỏa táng. Nhưng khi nhân viên tang lễ hỏi tôi có hỏa táng không, vậy mà tôi lại chần chờ.....
Nếu cứ thế hỏa táng lão Triệu, sau đó tôi lại mang hũ tro cốt về cho Chiêu Tài ư? Chị ấy có thể trách tôi không cho chị nhìn mặt anh ấy lần cuối không? Đinh Nhất thấy tôi do dự thì tự làm chủ, gửi di thể của lão Triệu ở nhà tang lễ, chờ cảm xúc của Chiêu Tài ổn định rồi tính.
Nhân viên nhà tang lễ vừa nghe nói chúng tôi muốn tạm thời không hỏa táng, thì khó khăn nói: “Hiện giờ ngăn lạnh hết chỗ, phí lưu trữ một ngày cũng không rẻ! Hay là mấy anh nghĩ kỹ đi đã?” Đinh Nhất sầm mặt nói: “Chuyện này không cần cậu quan tâm, chúng tôi sẽ chi trước một vạn, trong vòng ba tháng sẽ hỏa táng.” Người kia nghe có tiền thì không nói gì nữa. Tôi chỉ đứng ở một bên nhìn, hóa ra cho dù chết đi, làm ma có tiền vẫn sướng! Xem ra tôi phải để lão Triệu làm ma có tiền rồi...
Sau khi thu xếp xong cho thi thể của lão Triệu, chúng tôi lập tức chạy tới bệnh viện, tôi cứ nghĩ Chiêu Tài đang mê man, nhưng khi vừa vào phòng bệnh, tôi lại thấy chị ấy đang vừa cười vừa nói chuyện với chú Lê.
Mặc dù không nhìn ra điều gì khác lạ trên nét mặt của Chiêu Tài, thế nhưng chú Lê lại trong là lạ. Chú thấy chúng tôi trở về thì thở phào, sau đó kéo tôi ra ngoài phòng bệnh mà nói: “Cuối cùng thì cháu cũng về, chiêu Tài có vấn đề rồi!”
Lòng tôi trầm xuống, vội hỏi: “Có chuyện gì xảy ra hả chứ?”
Chú Lê thở dài nói: “Vừa rồi sau khi tỉnh lại, nó giống như không có chuyện gì xảy ra, hỏi gì đáp đấy, trông thì như đều bình thường... Thế nhưng rất nhanh chú phát hiện thỉnh thoảng nó sẽ nói chuyện một mình. Đầu tiên chú còn tưởng mình nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nhớ lại, giống như nó đang nói chuyện với cậu Triệu.”
“Nói chuyện với lão Triệu? Sao có thể như thể được? Nếu như hồn phách lão Triệu ở đây, tại sao cháu lại không thấy?” Tôi giật mình nói.
Chú Lê trả lời: “Chắc chắn hồn phách cậu Triệu không ở đây, chú vừa cầm la bàn nhìn một vòng, xung quanh Chiêu Tài không có tý âm khí nào...”
Tôi hoảng hốt, vội hỏi: “Ý của chú là, tự Chiêu Tài xảy ra vấn đề ư?”
Chú Lê có vẻ bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi chú cũng có hỏi bác sĩ, anh ta nói nếu bệnh nhân nhận một cú sốc lớn sẽ dẫn đến rối loạn thần kinh, nếu không được điều trị kịp thời sẽ dẫn đến hậu quả có thể bệnh suốt đời.” Tôi nghe mà tim như bị dao cắt, quả nhiên chuyện vẫn diễn biến theo chiều hướng xấu nhất, tôi phải làm thế nào mới có thể giúp Chiêu Tài vượt qua cú sốc này đây?
Nhưng tôi nghĩ thật lâu... lại cũng chẳng nghĩ ra được cách nào. Khi tôi đẩy cửa vào phòng bệnh, Chiêu Tài nhìn thấy tôi thì lập tức mở miệng cười nói: “Lúc nào chúng ta về nhà! Chị và lão Triệu đều không muốn tiếp tục đợi ở đây nữa đâu.” Tôi mờ mịt nhìn phía đối diện chị ấy, ngoài cái ghế trống ra thì làm gì có ai, nhưng vì phối hợp Chiêu Tài, tôi vẫn cố mỉm cười nói: “Được rồi, chúng ta cùng về nhà...”. Sau đó tôi làm thủ tục xuất viện cho Chiêu Tài, kể cả muốn trị bệnh cũng không thể ở bệnh viện của thị trấn nhỏ này, phải đưa chị ấy về nhà trước đã. Đinh Nhất vội quay về lấy xe, với tình hình hiện tại của Chiêu Tài thì không thể ngồi giao thông công cộng để trở về. Trên đường trở về, Chiêu Tài vẫn luôn nói chuyện với ghế trống bên cạnh, cả ba chúng tôi đều không xen vào, để chị ấy chìm đắm trong thế giới riêng của mình...
Với tình hình của Chiêu Tài bây giờ, sau khi về đến nhà, tôi ngay lập tức cho chị ấy nhập viện điều trị. Bệnh viện cũng biết tình huống của lão Triệu, họ đang tích cực liên hệ với một chuyên gia nổi tiếng từ Thượng Hải để đến chẩn đoán cho Chiêu Tài, phải tìm ra được cách điều trị trước khi tình hình trở nên xấu đi.
Thế nhưng sau đó vài ngày, vị chuyên gia đến từ Thượng Hải lại cho ra chẩn đoán bệnh không phải rất lạc quan, khả năng Chiêu Tài muốn khôi phục bình thường cơ hồ là bằng không. Hoặc nói cách khác, là Chiêu Tài muốn chìm đắm trong thế giới tưởng tượng của mình, không chịu thoát ra.
Sau khi biết kết quả này, lòng tôi nóng như lửa đốt, nhưng lại không biết phải làm thế nào mới có thể giúp Chiêu Tài!
Cuối cùng Đinh Nhất khuyên tôi: “Có lẽ chỉ sống kiểu này, cô ấy mới vui vẻ được...”
/1940
|