Lúc này tôi hơi căng thẳng nên không tự chủ sờ soạng trong túi quần, đột nhiên phát hiện trong túi lại có một cái bật lửa dùng một lần, cái này chắc là Đinh Nhất nhét vào lúc tôi không để ý.
Không gian ở đây đều là thế giới trong tranh, tranh chắc hẳn phải sợ lửa mới đúng! Nghĩ vậy nên tôi bèn móc cái bật lửa dùng một lần ra, ấn nhẹ, một ngọn lửa sáng ngời bùng lên.
Những kẻ đó vừa thấy lửa, cả2đám liền lui về sau theo bản năng, nếu ở tình huống bình thường, trong tay tôi cũng không có thùng xăng, lấy ra một cái bật lửa thì có thể làm được gì? Nhưng nhìn từ biểu cảm của bọn họ, sự sợ hãi đối với lửa của bọn họ đúng là vượt qua tưởng tượng của tôi!
“Chúng mày nói xem nếu như tao lấy lửa đốt thì những thứ trong không gian này sẽ như thế nào nhỉ?” Tôi vừa nói vừa đi về phía bọn5họ, những kẻ đó lại lập tức ào ào lùi về sau mấy bước nữa.
Thằng bé kia nghe thế thì lạnh lùng nói: “Mày đừng quên, mày cũng ở trong bức tranh này đó…”
Tôi nhún vai tỏ vẻ chẳng hề gì: “Vậy thì sao? Anh đây luôn luôn làm việc theo tâm trạng! Nếu chúng mày làm tâm trạng tao khó chịu, tao cũng không dám bảo đảm mình có thể làm ra cái gì đâu! Tất cả lui ra ngoài cho tao!”
Dưới sự cưỡng ép của tôi,6đúng là họ vẫn lùi ra ngoài hiệu cầm đồ, nhưng họ vẫn giương đôi mắt dính chặt vào tôi. Tôi không có cách nào đi ra ngoài từ cửa sinh mà không để cho bọn họ phát hiện.
Vì thế tôi thầm cắn răng, giơ tay châm lửa vào một tấm màn trong hiệu cầm đồ, nói ra cũng quái, tấm màn kia mới vừa chạm đến bật lửa trong tay tôi, lập tức bị đốt cháy giống như một tờ giấy.
Trong nháy mắt lửa bùng lên, tôi5nhanh chóng lùi lại phía sau, mà những kẻ ở ngoài cửa kia thì lại nhao nhao lùi ra chỗ xa hơn. Lửa bao trùm toàn bộ hiệu cầm đồ rất nhanh, khói lửa mù mịt ngập tràn, tôi nhân cơ hội bịt mũi nhắm về phía cửa sinh trên bàn thờ.
Cảm giác từ bức tranh đi ra rất kỳ quái, giống như có một luồng điện mỏng manh xuyên qua người. Mà khi tôi thấy rõ thế giới bên ngoài bức tranh, lập tức mặt mày choáng3váng. Đây nào phải nhà chú Lê đâu, đây rõ ràng là mảnh đất hoang vu mà!
“Tiến Bảo!” Lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau tôi, tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện nhóm Đinh Nhất và chú Lê đều đứng cách tôi hơn mấy mét. Cùng lúc đó tôi còn thấy được chú họ, không ngờ chú ấy cũng tới!
“Tiến Bảo mau tới đây!” Vẻ mặt của chú họ hơi sốt ruột.
Tôi lập tức hiểu ra là bức tranh kia xảy ra vấn đề, vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bức “Họp chợ phiên” bị treo trên một tán cây nhô ra, lúc này từ một góc bức tranh đang bắt đầu có ngọn lửa từ trong đốt lan ra phía ngoài.
Nhưng kỳ quái chính là, ngọn lửa đó cũng không thiêu hủy hết bức tranh, mà lại gần như chỉ thiêu hủy một lớp bên trên. Chờ tôi nhìn rõ bức tranh sau khi được lửa liếm qua, cả người tức thì đổ mồ hôi lạnh.
Hoá ra bên dưới bức “Họp chợ phiên” này còn có một bức tranh nữa, thực chất là dùng một bức tranh dân gian bình thường che đậy tranh gốc. Chất giấy của bức tranh kia xám vàng, nhìn không ra là của thời kỳ nào, do ai vẽ ra, chỉ là nội dung trong tranh làm người nhìn không khỏi cảm thấy sợ hãi…
Đó là mười tám con ác quỷ với tạo hình khác nhau, tướng mạo xấu xí, cả đám bọn chúng mặt mũi hung tợn trợn trừng đôi mắt đỏ như máu, tựa hồ lúc nào cũng có thể xông ra khỏi tranh ăn thịt người…
“Tiến Bảo!” Lúc này Đinh Nhất xuất hiện đúng lúc kéo tôi cách xa bức tranh tà ma quái quỷ kia.
“Cả đám này là thứ gì vậy?” Tôi vô cùng khiếp sợ hỏi.
Lúc này chú họ cau mày nhìn chằm chằm bức tranh tà ma kia và đáp: “Ấn Thiên Sư bị phá rồi, bức tranh dương khí bên trên cũng bị đốt sạch, chỉ sợ tranh này không nhốt được chúng nữa rồi…”
Trong lúc nhất thời tôi không hiểu lời chú họ nói là có ý gì, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy xung quanh bức tranh kia bắt đầu có dòng khí đang xoay tròn, hình như là có thứ gì muốn chui ra khỏi tranh!
“Trốn ra sau chú hết đi, những thứ kia sắp ra ngoài rồi!” Chú họ trầm giọng nói.
“Thứ… Thứ gì ạ?” Giọng điệu của tôi hoang mang hỏi.
Lúc này chú họ quay đầu lại liếc nhìn tôi: “Mười tám ác quỷ…” Chỉ thấy sau khi chú nói xong thì lấy ra một dải băng dài hình cái túi vải đen, mặt trên có thêu chữ Phạn bằng chỉ vàng.
Chú họ từ từ mở cái túi vải đen ra, một thanh đao ngắn khí đen ngập tràn xuất hiện trước mắt tôi. Ngay sau đó tôi có cảm giác tai mình vang lên một tràng tiếng hí vang, đầu lập tức nhói đau…
“Thiên Nhân Trảm?!” Chú Lê giật mình nói.
Nhưng mà chú họ lại lắc đầu: “Cái này nhiều nhất là Bách Nhân Trảm, cách Thiên Nhân Trảm còn xa lắm! Tuy nó không bằng Thiên Nhân Trảm nhưng có thể trên chém phán quan, dưới chém quỷ sai, chắc đối phó với mười mấy ác quỷ này cũng không thành vấn đề.”
Tôi vừa nghe chú họ nói thanh đao ngắn này là thứ đã giết trên trăm mạng người, tức thì hiểu ngay vì sao bây giờ đầu tôi đau như muốn nứt ra! Là bởi vì tàn hồn bám vào trên nó quá nhiều…
Lúc này thì thấy một góc bức tranh mười tám ác quỷ kia đột nhiên rách ra một miếng, tiếp theo từ chỗ rách kia bắt đầu chảy ra bên ngoài một ít chất lỏng sền sệt giống như dầu đen, tuy rằng chúng tôi ở khoảng cách xa đến mấy mét, nhưng vẫn có thể ngửi thấy được mùi tanh hôi!
Tôi vốn nghĩ mười tám tên ác quỷ này sẽ xuất hiện giống với dáng vẻ trước đó tôi gặp được ở trong tranh, kết quả khi cả đám bọn chúng bò từ trong tranh ra, trong lòng tôi lập tức dâng lên ghê tởm, thế này nào còn có nửa phần hình người?
Cả đám bọn chúng tuy đều có bốn chi và đầu người, nhưng da quanh người lại đều khô quắt tàn tạ, quả thực chính là một bộ khung xương khoác một tấm da người lóc thịt… Làm người nhìn không nhịn được tê dại, bảo đảm anh nhìn một lần chắc chắn sẽ không muốn nhìn lại lần thứ hai.
Chiêu Tài đằng sau tôi lập tức bị dọa hét lên rồi chết ngất, tôi thấy thế bảo lão Triệu nhanh đưa chị ấy về nhà, chuyện ở đây thì giao cho chúng tôi, chờ bên này xong việc rồi chúng tôi lại đi tìm anh ấy.
Lão Triệu biết lúc này ở lại cũng không giúp được cái gì, rời khỏi sớm một chút trái lại sẽ giảm bớt lo ngại cho chúng tôi. Vì thế anh ấy không nói hai lời, bế Chiêu Tài lên chạy khỏi nơi đây…
Thấy lão Triệu và Chiêu Tài rời khỏi rồi, tôi thở phào, tự để tinh thần của mình ổn định một chút. Tuy rằng vừa rồi chú họ nói thanh “Bách Nhân Trảm” chú đem theo này dư dả để đối phó những con quỷ xấu xí ghê tởm đó, nhưng tôi biết đây sẽ là một trận chiến ác liệt, suy cho cùng số lượng của đối phương quá nhiều.
Lúc này mười tám con ác quỷ kia đã lục tục bò hết từ trong tranh ra, cầm đầu chính là một con nhìn giống khỉ.
Đầu tiên nó vươn đầu lưỡi thật dài khẽ liếm khóe miệng, sau đó mặt cười gian nhìn tôi và nói: “Nhãi con! Cảm ơn mày thả bọn tao ra ngoài… Năm đó lão già lai căng kia muốn dùng cái ấn Thiên Sư này nhốt bọn tao, đáng tiếc hắn lại không dự đoán được ấn Thiên Sư kia bị nứt một góc. Đáng giận chính là lão già này lại còn trùm lên mặt trên một bức tranh dương khí, thế mới nhốt được bọn tao ở trong đó. Mày phóng hỏa đúng lúc đốt đi bức tranh kia, rốt cuộc bọn tao đã có thể thấy ánh mặt trời lại rồi.”
Không gian ở đây đều là thế giới trong tranh, tranh chắc hẳn phải sợ lửa mới đúng! Nghĩ vậy nên tôi bèn móc cái bật lửa dùng một lần ra, ấn nhẹ, một ngọn lửa sáng ngời bùng lên.
Những kẻ đó vừa thấy lửa, cả2đám liền lui về sau theo bản năng, nếu ở tình huống bình thường, trong tay tôi cũng không có thùng xăng, lấy ra một cái bật lửa thì có thể làm được gì? Nhưng nhìn từ biểu cảm của bọn họ, sự sợ hãi đối với lửa của bọn họ đúng là vượt qua tưởng tượng của tôi!
“Chúng mày nói xem nếu như tao lấy lửa đốt thì những thứ trong không gian này sẽ như thế nào nhỉ?” Tôi vừa nói vừa đi về phía bọn5họ, những kẻ đó lại lập tức ào ào lùi về sau mấy bước nữa.
Thằng bé kia nghe thế thì lạnh lùng nói: “Mày đừng quên, mày cũng ở trong bức tranh này đó…”
Tôi nhún vai tỏ vẻ chẳng hề gì: “Vậy thì sao? Anh đây luôn luôn làm việc theo tâm trạng! Nếu chúng mày làm tâm trạng tao khó chịu, tao cũng không dám bảo đảm mình có thể làm ra cái gì đâu! Tất cả lui ra ngoài cho tao!”
Dưới sự cưỡng ép của tôi,6đúng là họ vẫn lùi ra ngoài hiệu cầm đồ, nhưng họ vẫn giương đôi mắt dính chặt vào tôi. Tôi không có cách nào đi ra ngoài từ cửa sinh mà không để cho bọn họ phát hiện.
Vì thế tôi thầm cắn răng, giơ tay châm lửa vào một tấm màn trong hiệu cầm đồ, nói ra cũng quái, tấm màn kia mới vừa chạm đến bật lửa trong tay tôi, lập tức bị đốt cháy giống như một tờ giấy.
Trong nháy mắt lửa bùng lên, tôi5nhanh chóng lùi lại phía sau, mà những kẻ ở ngoài cửa kia thì lại nhao nhao lùi ra chỗ xa hơn. Lửa bao trùm toàn bộ hiệu cầm đồ rất nhanh, khói lửa mù mịt ngập tràn, tôi nhân cơ hội bịt mũi nhắm về phía cửa sinh trên bàn thờ.
Cảm giác từ bức tranh đi ra rất kỳ quái, giống như có một luồng điện mỏng manh xuyên qua người. Mà khi tôi thấy rõ thế giới bên ngoài bức tranh, lập tức mặt mày choáng3váng. Đây nào phải nhà chú Lê đâu, đây rõ ràng là mảnh đất hoang vu mà!
“Tiến Bảo!” Lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau tôi, tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện nhóm Đinh Nhất và chú Lê đều đứng cách tôi hơn mấy mét. Cùng lúc đó tôi còn thấy được chú họ, không ngờ chú ấy cũng tới!
“Tiến Bảo mau tới đây!” Vẻ mặt của chú họ hơi sốt ruột.
Tôi lập tức hiểu ra là bức tranh kia xảy ra vấn đề, vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bức “Họp chợ phiên” bị treo trên một tán cây nhô ra, lúc này từ một góc bức tranh đang bắt đầu có ngọn lửa từ trong đốt lan ra phía ngoài.
Nhưng kỳ quái chính là, ngọn lửa đó cũng không thiêu hủy hết bức tranh, mà lại gần như chỉ thiêu hủy một lớp bên trên. Chờ tôi nhìn rõ bức tranh sau khi được lửa liếm qua, cả người tức thì đổ mồ hôi lạnh.
Hoá ra bên dưới bức “Họp chợ phiên” này còn có một bức tranh nữa, thực chất là dùng một bức tranh dân gian bình thường che đậy tranh gốc. Chất giấy của bức tranh kia xám vàng, nhìn không ra là của thời kỳ nào, do ai vẽ ra, chỉ là nội dung trong tranh làm người nhìn không khỏi cảm thấy sợ hãi…
Đó là mười tám con ác quỷ với tạo hình khác nhau, tướng mạo xấu xí, cả đám bọn chúng mặt mũi hung tợn trợn trừng đôi mắt đỏ như máu, tựa hồ lúc nào cũng có thể xông ra khỏi tranh ăn thịt người…
“Tiến Bảo!” Lúc này Đinh Nhất xuất hiện đúng lúc kéo tôi cách xa bức tranh tà ma quái quỷ kia.
“Cả đám này là thứ gì vậy?” Tôi vô cùng khiếp sợ hỏi.
Lúc này chú họ cau mày nhìn chằm chằm bức tranh tà ma kia và đáp: “Ấn Thiên Sư bị phá rồi, bức tranh dương khí bên trên cũng bị đốt sạch, chỉ sợ tranh này không nhốt được chúng nữa rồi…”
Trong lúc nhất thời tôi không hiểu lời chú họ nói là có ý gì, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy xung quanh bức tranh kia bắt đầu có dòng khí đang xoay tròn, hình như là có thứ gì muốn chui ra khỏi tranh!
“Trốn ra sau chú hết đi, những thứ kia sắp ra ngoài rồi!” Chú họ trầm giọng nói.
“Thứ… Thứ gì ạ?” Giọng điệu của tôi hoang mang hỏi.
Lúc này chú họ quay đầu lại liếc nhìn tôi: “Mười tám ác quỷ…” Chỉ thấy sau khi chú nói xong thì lấy ra một dải băng dài hình cái túi vải đen, mặt trên có thêu chữ Phạn bằng chỉ vàng.
Chú họ từ từ mở cái túi vải đen ra, một thanh đao ngắn khí đen ngập tràn xuất hiện trước mắt tôi. Ngay sau đó tôi có cảm giác tai mình vang lên một tràng tiếng hí vang, đầu lập tức nhói đau…
“Thiên Nhân Trảm?!” Chú Lê giật mình nói.
Nhưng mà chú họ lại lắc đầu: “Cái này nhiều nhất là Bách Nhân Trảm, cách Thiên Nhân Trảm còn xa lắm! Tuy nó không bằng Thiên Nhân Trảm nhưng có thể trên chém phán quan, dưới chém quỷ sai, chắc đối phó với mười mấy ác quỷ này cũng không thành vấn đề.”
Tôi vừa nghe chú họ nói thanh đao ngắn này là thứ đã giết trên trăm mạng người, tức thì hiểu ngay vì sao bây giờ đầu tôi đau như muốn nứt ra! Là bởi vì tàn hồn bám vào trên nó quá nhiều…
Lúc này thì thấy một góc bức tranh mười tám ác quỷ kia đột nhiên rách ra một miếng, tiếp theo từ chỗ rách kia bắt đầu chảy ra bên ngoài một ít chất lỏng sền sệt giống như dầu đen, tuy rằng chúng tôi ở khoảng cách xa đến mấy mét, nhưng vẫn có thể ngửi thấy được mùi tanh hôi!
Tôi vốn nghĩ mười tám tên ác quỷ này sẽ xuất hiện giống với dáng vẻ trước đó tôi gặp được ở trong tranh, kết quả khi cả đám bọn chúng bò từ trong tranh ra, trong lòng tôi lập tức dâng lên ghê tởm, thế này nào còn có nửa phần hình người?
Cả đám bọn chúng tuy đều có bốn chi và đầu người, nhưng da quanh người lại đều khô quắt tàn tạ, quả thực chính là một bộ khung xương khoác một tấm da người lóc thịt… Làm người nhìn không nhịn được tê dại, bảo đảm anh nhìn một lần chắc chắn sẽ không muốn nhìn lại lần thứ hai.
Chiêu Tài đằng sau tôi lập tức bị dọa hét lên rồi chết ngất, tôi thấy thế bảo lão Triệu nhanh đưa chị ấy về nhà, chuyện ở đây thì giao cho chúng tôi, chờ bên này xong việc rồi chúng tôi lại đi tìm anh ấy.
Lão Triệu biết lúc này ở lại cũng không giúp được cái gì, rời khỏi sớm một chút trái lại sẽ giảm bớt lo ngại cho chúng tôi. Vì thế anh ấy không nói hai lời, bế Chiêu Tài lên chạy khỏi nơi đây…
Thấy lão Triệu và Chiêu Tài rời khỏi rồi, tôi thở phào, tự để tinh thần của mình ổn định một chút. Tuy rằng vừa rồi chú họ nói thanh “Bách Nhân Trảm” chú đem theo này dư dả để đối phó những con quỷ xấu xí ghê tởm đó, nhưng tôi biết đây sẽ là một trận chiến ác liệt, suy cho cùng số lượng của đối phương quá nhiều.
Lúc này mười tám con ác quỷ kia đã lục tục bò hết từ trong tranh ra, cầm đầu chính là một con nhìn giống khỉ.
Đầu tiên nó vươn đầu lưỡi thật dài khẽ liếm khóe miệng, sau đó mặt cười gian nhìn tôi và nói: “Nhãi con! Cảm ơn mày thả bọn tao ra ngoài… Năm đó lão già lai căng kia muốn dùng cái ấn Thiên Sư này nhốt bọn tao, đáng tiếc hắn lại không dự đoán được ấn Thiên Sư kia bị nứt một góc. Đáng giận chính là lão già này lại còn trùm lên mặt trên một bức tranh dương khí, thế mới nhốt được bọn tao ở trong đó. Mày phóng hỏa đúng lúc đốt đi bức tranh kia, rốt cuộc bọn tao đã có thể thấy ánh mặt trời lại rồi.”
/1940
|