Sau khi phát hiện sự khác thường ở thằng bé, tôi bèn đi đến bên cạnh thằng bé, chầm chậm ngồi xổm xuống và nói: “Nè! Cháu đi vào đây từ khi nào?”
Thằng bé không ngờ tôi sẽ đột2ngột hỏi nó, nên lấy tay trái lau nước mũi trên mặt đáp: “Khi cháu lẻn vào một nhà giàu ăn vụng, đi nhầm chỗ, bị lạc đường. Lúc ấy bức tranh này treo ở trong một căn phòng5cực lớn, cháu cho rằng trong đó có thể có đồ ăn nên đi vào, kết quả không tìm được cái ăn, lại bị hút vào tranh.”
Tôi gật đầu, sau đó tiếp tục hỏi nó: “Cháu đi vào rồi6gặp được những ai?”
Thằng bé lắc đầu: “Chẳng gặp được ai, cháu là người đầu tiên vào đây…”
Tôi nghe mà thầm cả kinh, không ngờ thằng nhóc này lại là người có lai lịch già nhất?! Nhưng tôi thấy5ánh mắt của nó cực kỳ gian xảo, tuy rằng nó đã cố hết sức giả vờ là trẻ con ngây thơ chất phác, nhưng đôi mắt lại bán đứng, đứa trẻ này không đơn giản! Xem ra tôi3vẫn phải thăm dò thử nó kĩ mới được.
Vì thế tôi tiếp tục tán gẫu với nó: “Vậy cháu tới đây bao nhiêu năm rồi?”
Thằng bé lộ ra ánh mắt “ngây thơ” đáp: “Không nhớ rõ nữa… Tóm lại rất lâu rồi.”
Tôi nhân cơ hội xích đến gần nó một chút, muốn xác nhận rốt cuộc thứ trong túi nó có phải nội đan của Chiêu Tài hay không. Nhưng thằng bé lại len lén xê dịch ra sau, dường như vẫn luôn muốn duy trì khoảng cách nhất định với tôi, như thế trái lại khiến tôi khẳng định nội đan đang ở trên người nó!
Xem ra cần phải mau chóng lấy nội đan về mới được, như vậy mới có thể mang Chiêu Tài bình an ra khỏi chỗ này. Nghĩ như vậy, tôi đột nhiên bày vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía cửa, tất cả mọi người cho rằng phía sau có thứ gì xuất hiện, nên đều quay đầu nhìn lại…
Tôi thừa dịp lúc này, giơ tay đập vào cánh tay phải của thằng bé, tay phải của nó rời ra khỏi túi tiền ngay. Trong chớp nhoáng, tôi nhìn thấy một viên nội đan vàng óng cùng lúc rơi trên mặt đất.
Tôi đã sớm có chuẩn bị, lập tức nhào qua nhặt nội đan lên, sau đó nhanh chóng kéo Chiêu Tài bỏ chạy ra bên ngoài! Lúc này liền nghe thấy thằng nhóc ở phía sau oà lên khóc to, sau đó đau khổ tột cùng nói: “Họ cướp đồ của cháu!!”
Lúc này tôi chẳng có thời gian quay lại nhìn phản ứng của những người khác, kéo Chiêu Tài chạy về hiệu cầm đồ vừa nãy phát hiện ra cửa sinh. Tuy rằng Chiêu Tài không rõ nội tình, nhưng vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác chạy như điên theo tôi.
Mặc dù không quay đầu lại, nhưng tôi lại có thể cảm nhận được rõ ràng có không ít người đang đuổi theo phía sau mình, đám người kia đều giấu giếm khôn ngoan giả bộ hồ đồ, trong lòng bọn họ không biết còn đang nuôi ý tưởng gì đây!
Ngay lúc này, đột nhiên tôi nhìn thấy một bóng người chắn trước mặt chúng tôi, chăm chú nhìn kỹ, phát hiện lại là ông Nguỵ. Lão già này xuất hiện ở đây, đúng lúc chặn đường phía trước của chúng tôi, lòng tôi không khỏi nôn nóng.
Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, những kẻ đó đoán chừng sẽ đuổi đến rất nhanh, vì thế tôi vội nhét nội đan trong tay vào miệng Chiêu Tài và nói: “Mau nuốt xuống đi.” Chiêu Tài hơi đờ ra nhưng vẫn nuốt viên nội đan kia xuống.
Tôi nhìn ông già trước mặt đang chắn đường đi của chúng tôi, trong lòng thầm nghĩ, ở đây chơi trò ăn vạ với cậu đây cũng không ích lợi gì, tôi cũng mặc kệ giờ ông có số tuổi bao nhiêu, ở trong mắt tôi chỉ là một con quỷ già!
Vì thế tôi không cần suy nghĩ mà đá cho ông Nguỵ một cú làm ông ta văng sang một bên! Tôi thấy thế thì tranh thủ thời gian lôi Chiêu Tài chạy vào trong hiệu cầm đồ, sau đó đẩy Chiêu Tài vẫn còn mang vẻ mặt ngẩn ngơ từ bàn thờ “Cửa sinh” ra ngoài.
Nhìn thấy Chiêu Tài biến mất vào trong bàn thờ, trái tim tôi lập tức yên ổn lại, chỉ cần Chiêu Tài rời khỏi chỗ này, tôi cũng không còn gì để kiêng dè nữa! Mấy cái đồ ma quỷ phía sau dù lợi hại hơn nữa, nhưng bọn họ có tranh giành ở đây cùng lắm cũng chỉ có vài hồn phách nặng lòng thôi, mà tôi bây giờ chính là một người sống sờ sờ!
Nghĩ vậy nên tôi quay đầu nhìn về những kẻ đã đuổi đến phía sau, lúc này đôi mắt của cả đám bọn họ đều gấp đến đỏ lên, trợn trừng lên ép hỏi tôi, Chiêu Tài đi đâu rồi?!
Tôi lại bày vẻ mặt rõ bình tĩnh nhìn bọn họ: “Chị ấy đi ra ngoài rồi!”
“Không thể nào!” Gã cầm máy ảnh DSLR tỏ vẻ không tin.
Tôi thầm nghĩ các người tin hay không thì tùy, dù sao Chiêu Tài cũng đã ra ngoài rồi.
Lúc này người khác lập tức chạy vào hiệu cầm đồ tìm người, nhưng bọn họ tìm hơn nửa ngày, lại đều lộ ra vẻ mặt giật mình. Lúc này tôi phát hiện ra một vấn đề, những người này chắc là đều không nhìn thấy tờ giấy đỏ viết hai chữ “Cửa sinh” kia trên bàn thờ, thảo nào họ vẫn bị nhốt mãi ở chỗ này trước sau không ra được.
Nhưng tại sao tôi có thể nhìn thấy mà họ lại không nhìn thấy đây? Chẳng lẽ vì bây giờ tôi vẫn còn là người sống sao? Cũng không biết vừa rồi lão già Nguỵ bị tôi đá sang một bên có nhìn thấy Chiêu Tài rời khỏi như thế nào hay không, nếu không lão mô phỏng đúng cách, muốn đi ra ngoài thì cũng không phải việc gì khó.
Vì thế tôi liếc nhìn về phía lão già Nguỵ, phát hiện lão vẫn còn nằm dưới đất không nhúc nhích… Lúc này một phụ nữ trang điểm nổi bật chửi ầm lên với tôi: “Anh có phải con người hay không hả! Lớn tuổi như vậy còn ra tay với thằng bé?!”
Tôi cười lạnh nói: “Tôi có phải người hay không tự tôi biết, nhưng các người có phải người hay không, trong lòng không phải tự hiểu mà giả bộ hồ đồ sao?”
Tôi vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều thay đổi, sau đó ào ào nhìn thằng nhóc cuối cùng đã đuổi tới nơi. Nhưng lúc này khí chất của nó đã hoàn toàn không giống vừa rồi nữa, cảm giác y hệt như một đại ca xã hội đen… Người ở đây nhanh chóng nhường ra một con đường.
“Không ngờ nhỉ! Thật đúng là để mày đưa người đẹp kia ra ngoài mất rồi!” Thằng nhóc mở miệng, nhưng lại phát ra giọng nói của một người đàn ông trưởng thành.
Tôi nhìn nó từ trên xuống dưới: “Rốt cuộc mày là thứ gì? Yêu tinh? Hay là lệ quỷ?”
Thằng nhỏ cười ha ha đáp: “Bây giờ mày đừng quan tâm tao là cái gì, tao khuyên mày vẫn nên lo cho chính mình đi đã! Mày thả nội đan bọn tao muốn chạy mất rồi, chỉ e là vĩnh viễn cũng đừng hòng đi ra ngoài!”
Tôi bày ra vẻ mặt không hề gì: “Không sao! Cho dù tao không ra được, thì cũng sẽ có người tới cứu tao… Chỉ sợ đến lúc đó lũ yêu ma quỷ quái các người sẽ gặp xúi quẩy!”
Bọn người kia vừa nghe thế, lại đều nóng nảy không yên như hận không thể lập tức xông lên xé tôi ra… Gã cầm máy ảnh DSLR cũng mang vẻ mặt hung ác nói: “Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày cứ nhất định đòi tới, nếu đã thả nội đan của bọn tao chạy mất, vậy đành phải dùng mày làm thế thân vậy. Có điều tao thấy âm khí trên người mày ngưng tụ, không khéo còn tốt hơn cô gái chạy mất vừa rồi!”
Thực tế lúc ấy phía sau lưng tôi đều đã đổ đầy mồ hôi lạnh rồi, chẳng qua là trên mặt còn phải cố giả bộ bình tĩnh, nếu không chỉ cần lộ ra sợ hãi, chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức ùa lên…
Thằng bé không ngờ tôi sẽ đột2ngột hỏi nó, nên lấy tay trái lau nước mũi trên mặt đáp: “Khi cháu lẻn vào một nhà giàu ăn vụng, đi nhầm chỗ, bị lạc đường. Lúc ấy bức tranh này treo ở trong một căn phòng5cực lớn, cháu cho rằng trong đó có thể có đồ ăn nên đi vào, kết quả không tìm được cái ăn, lại bị hút vào tranh.”
Tôi gật đầu, sau đó tiếp tục hỏi nó: “Cháu đi vào rồi6gặp được những ai?”
Thằng bé lắc đầu: “Chẳng gặp được ai, cháu là người đầu tiên vào đây…”
Tôi nghe mà thầm cả kinh, không ngờ thằng nhóc này lại là người có lai lịch già nhất?! Nhưng tôi thấy5ánh mắt của nó cực kỳ gian xảo, tuy rằng nó đã cố hết sức giả vờ là trẻ con ngây thơ chất phác, nhưng đôi mắt lại bán đứng, đứa trẻ này không đơn giản! Xem ra tôi3vẫn phải thăm dò thử nó kĩ mới được.
Vì thế tôi tiếp tục tán gẫu với nó: “Vậy cháu tới đây bao nhiêu năm rồi?”
Thằng bé lộ ra ánh mắt “ngây thơ” đáp: “Không nhớ rõ nữa… Tóm lại rất lâu rồi.”
Tôi nhân cơ hội xích đến gần nó một chút, muốn xác nhận rốt cuộc thứ trong túi nó có phải nội đan của Chiêu Tài hay không. Nhưng thằng bé lại len lén xê dịch ra sau, dường như vẫn luôn muốn duy trì khoảng cách nhất định với tôi, như thế trái lại khiến tôi khẳng định nội đan đang ở trên người nó!
Xem ra cần phải mau chóng lấy nội đan về mới được, như vậy mới có thể mang Chiêu Tài bình an ra khỏi chỗ này. Nghĩ như vậy, tôi đột nhiên bày vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía cửa, tất cả mọi người cho rằng phía sau có thứ gì xuất hiện, nên đều quay đầu nhìn lại…
Tôi thừa dịp lúc này, giơ tay đập vào cánh tay phải của thằng bé, tay phải của nó rời ra khỏi túi tiền ngay. Trong chớp nhoáng, tôi nhìn thấy một viên nội đan vàng óng cùng lúc rơi trên mặt đất.
Tôi đã sớm có chuẩn bị, lập tức nhào qua nhặt nội đan lên, sau đó nhanh chóng kéo Chiêu Tài bỏ chạy ra bên ngoài! Lúc này liền nghe thấy thằng nhóc ở phía sau oà lên khóc to, sau đó đau khổ tột cùng nói: “Họ cướp đồ của cháu!!”
Lúc này tôi chẳng có thời gian quay lại nhìn phản ứng của những người khác, kéo Chiêu Tài chạy về hiệu cầm đồ vừa nãy phát hiện ra cửa sinh. Tuy rằng Chiêu Tài không rõ nội tình, nhưng vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác chạy như điên theo tôi.
Mặc dù không quay đầu lại, nhưng tôi lại có thể cảm nhận được rõ ràng có không ít người đang đuổi theo phía sau mình, đám người kia đều giấu giếm khôn ngoan giả bộ hồ đồ, trong lòng bọn họ không biết còn đang nuôi ý tưởng gì đây!
Ngay lúc này, đột nhiên tôi nhìn thấy một bóng người chắn trước mặt chúng tôi, chăm chú nhìn kỹ, phát hiện lại là ông Nguỵ. Lão già này xuất hiện ở đây, đúng lúc chặn đường phía trước của chúng tôi, lòng tôi không khỏi nôn nóng.
Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, những kẻ đó đoán chừng sẽ đuổi đến rất nhanh, vì thế tôi vội nhét nội đan trong tay vào miệng Chiêu Tài và nói: “Mau nuốt xuống đi.” Chiêu Tài hơi đờ ra nhưng vẫn nuốt viên nội đan kia xuống.
Tôi nhìn ông già trước mặt đang chắn đường đi của chúng tôi, trong lòng thầm nghĩ, ở đây chơi trò ăn vạ với cậu đây cũng không ích lợi gì, tôi cũng mặc kệ giờ ông có số tuổi bao nhiêu, ở trong mắt tôi chỉ là một con quỷ già!
Vì thế tôi không cần suy nghĩ mà đá cho ông Nguỵ một cú làm ông ta văng sang một bên! Tôi thấy thế thì tranh thủ thời gian lôi Chiêu Tài chạy vào trong hiệu cầm đồ, sau đó đẩy Chiêu Tài vẫn còn mang vẻ mặt ngẩn ngơ từ bàn thờ “Cửa sinh” ra ngoài.
Nhìn thấy Chiêu Tài biến mất vào trong bàn thờ, trái tim tôi lập tức yên ổn lại, chỉ cần Chiêu Tài rời khỏi chỗ này, tôi cũng không còn gì để kiêng dè nữa! Mấy cái đồ ma quỷ phía sau dù lợi hại hơn nữa, nhưng bọn họ có tranh giành ở đây cùng lắm cũng chỉ có vài hồn phách nặng lòng thôi, mà tôi bây giờ chính là một người sống sờ sờ!
Nghĩ vậy nên tôi quay đầu nhìn về những kẻ đã đuổi đến phía sau, lúc này đôi mắt của cả đám bọn họ đều gấp đến đỏ lên, trợn trừng lên ép hỏi tôi, Chiêu Tài đi đâu rồi?!
Tôi lại bày vẻ mặt rõ bình tĩnh nhìn bọn họ: “Chị ấy đi ra ngoài rồi!”
“Không thể nào!” Gã cầm máy ảnh DSLR tỏ vẻ không tin.
Tôi thầm nghĩ các người tin hay không thì tùy, dù sao Chiêu Tài cũng đã ra ngoài rồi.
Lúc này người khác lập tức chạy vào hiệu cầm đồ tìm người, nhưng bọn họ tìm hơn nửa ngày, lại đều lộ ra vẻ mặt giật mình. Lúc này tôi phát hiện ra một vấn đề, những người này chắc là đều không nhìn thấy tờ giấy đỏ viết hai chữ “Cửa sinh” kia trên bàn thờ, thảo nào họ vẫn bị nhốt mãi ở chỗ này trước sau không ra được.
Nhưng tại sao tôi có thể nhìn thấy mà họ lại không nhìn thấy đây? Chẳng lẽ vì bây giờ tôi vẫn còn là người sống sao? Cũng không biết vừa rồi lão già Nguỵ bị tôi đá sang một bên có nhìn thấy Chiêu Tài rời khỏi như thế nào hay không, nếu không lão mô phỏng đúng cách, muốn đi ra ngoài thì cũng không phải việc gì khó.
Vì thế tôi liếc nhìn về phía lão già Nguỵ, phát hiện lão vẫn còn nằm dưới đất không nhúc nhích… Lúc này một phụ nữ trang điểm nổi bật chửi ầm lên với tôi: “Anh có phải con người hay không hả! Lớn tuổi như vậy còn ra tay với thằng bé?!”
Tôi cười lạnh nói: “Tôi có phải người hay không tự tôi biết, nhưng các người có phải người hay không, trong lòng không phải tự hiểu mà giả bộ hồ đồ sao?”
Tôi vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều thay đổi, sau đó ào ào nhìn thằng nhóc cuối cùng đã đuổi tới nơi. Nhưng lúc này khí chất của nó đã hoàn toàn không giống vừa rồi nữa, cảm giác y hệt như một đại ca xã hội đen… Người ở đây nhanh chóng nhường ra một con đường.
“Không ngờ nhỉ! Thật đúng là để mày đưa người đẹp kia ra ngoài mất rồi!” Thằng nhóc mở miệng, nhưng lại phát ra giọng nói của một người đàn ông trưởng thành.
Tôi nhìn nó từ trên xuống dưới: “Rốt cuộc mày là thứ gì? Yêu tinh? Hay là lệ quỷ?”
Thằng nhỏ cười ha ha đáp: “Bây giờ mày đừng quan tâm tao là cái gì, tao khuyên mày vẫn nên lo cho chính mình đi đã! Mày thả nội đan bọn tao muốn chạy mất rồi, chỉ e là vĩnh viễn cũng đừng hòng đi ra ngoài!”
Tôi bày ra vẻ mặt không hề gì: “Không sao! Cho dù tao không ra được, thì cũng sẽ có người tới cứu tao… Chỉ sợ đến lúc đó lũ yêu ma quỷ quái các người sẽ gặp xúi quẩy!”
Bọn người kia vừa nghe thế, lại đều nóng nảy không yên như hận không thể lập tức xông lên xé tôi ra… Gã cầm máy ảnh DSLR cũng mang vẻ mặt hung ác nói: “Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày cứ nhất định đòi tới, nếu đã thả nội đan của bọn tao chạy mất, vậy đành phải dùng mày làm thế thân vậy. Có điều tao thấy âm khí trên người mày ngưng tụ, không khéo còn tốt hơn cô gái chạy mất vừa rồi!”
Thực tế lúc ấy phía sau lưng tôi đều đã đổ đầy mồ hôi lạnh rồi, chẳng qua là trên mặt còn phải cố giả bộ bình tĩnh, nếu không chỉ cần lộ ra sợ hãi, chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức ùa lên…
/1940
|