Vì thế, đi nơi nào tìm đàn ông trở thành nội dung nói chuyện chủ yếu vài ngày sau của An Nhan Nhiên cùng Tiểu Như.
Tiểu Như hai năm qua ở thành S bi thảmtrải qua mà nói, xem mắt không thể nghi ngờ là cách biết đàn ông nhanh nhất. Tốc độ Tiểu Như rất nhanh, không vài ngày liền từ cha mẹ lấy được phương thức liên lạc cùng hình ảnh của các giám đốc tinh anh.
Không chỉ có như thế, cô ấy còn vì cô mấy ngày chặt chẽ an bài xem mắt liên tiếp – Thời gian từ mười giờ sáng đến tám giờ tối, ngay cả giờ cơm trưa cùng bữa tối đều không lãng phí.
Dùng lời Tiểu Như mà nói, đời này lần đầu tiên cô đối với việc xem mắt nhiệt tình như vậy thêm thân lực thân vi, hi vọng Nhan Nhiên không phụ lòng cô, sớm bắt một người đàn ông, làm cho Hạ đại sư kinh ngạc!
Kinh ngạc? An Nhan Nhiên còn thật sự tưởng tượng một chút cái từ này có liên hệ với Hạ Tầm Giản, cảm thấy được hi vọng là tốt, nhưng hi vọng thực xa vời...
Trên thực tế, tìm được người đàn ông thích hợp cũng không dễ dàng. tựu liên tìm thích hợp nam nhân điểm ấy cũng cũng không dễ dàng. Đàn ông điều kiện không tồi giờ này còn đi xem mắt tất có lý do, lý do lòe loẹt nhất là nhiều năm chưa từng yêu đương làm An Nhan Nhiên cảm giác áp lực khá lớn.
Vừa thấy mặt ngồi xuống không đến năm phút đồng hồ từ bối cảnh gia đình bắt đầu nhất nhất hỏi coi như tốt, đối với tài sản công chứng trước hôn nhân không phản đối ý kiến mới có hứng thú tiếp tục uống cà phê dùng cơm mới chính thức làm An Nhan Nhiên mở rộng tầm mắt.
Đến nỗi một vài lần trực tiếp cố ý ám chỉ phòng khách sạn đối diện, hi vọng đi thẳng vào vấn đề nhìn xem phương diện kia có hài hoà hay không càng làm cho cô tới cực điểm không nói được gì.
Còn lại mấy người đàn ông hơi chút bình thường, không phải nói liên miên cằn nhằn đàm luận kinh tế chính sự, chính là không ngừng không nghỉ khoe công việc của mình năng lực cùng vật chất điều kiện...
Cô hỏi Tiểu Như, hiện tại đàn ông đều thành đức hạnh này sao?
Tiểu Như đáp: đây là nguyên nhân cô xem mắt tròn hai năm vẫn là độc thân...
ЖЖЖЖЖЖЖ
Bốn giờ xế chiều hôm nay, An Nhan Nhiên ở quán cà phê cất bước bỏ lại một người đàn ông Thượng hạng , mệt mỏi ấn huyệt Thái Dương. Lộ trình tiếp theo là nhà hàng Tây gần đây, cô thật sự không muốn đi, cuối cùng gọi điện nhờ Tiểu Như hủy toàn bộ cuộc hẹn sau.
Cô gọi người phục vụ, đang muốn đổi ly cà phê của mình, tiểu thư phục vụ đã đem một ly trà Thiết đặt xuống.
Tôi không gọi.
Vâng ah, có vị tiên sinh gọi cho cô.
Cô nhìn theo hướng đối phương chỉ, lại thất gương mặt ôn nhu tinh tế nhã nhặn.
Đây là lần thứ hai sau khi về nước cô nhìn thấy Quan Hữu, người từng quen thuộc thân mật như vậy, hiện giờ lại như sắp biến mất trong đầu óc cô.
Chứng kiến đối phương chậm rãi ở trước mặt mình ngồi xuống, mở miệng cười với mình, An Nhan Nhiên đột nhiên phát hiện, mình không biết từ lúc nào đối với người này đã không còn tình cảm gì nữa.
Nếu như nói, lần mới về nước đó nói chuyện với anh ta thì đáy lòng cô còn tồn tại chút không vui, giờ đối diện với anh chỉ còn lại bình tĩnh.
Cho dù đối phương có nói đề tài gì, mình cũng có thể cười ảm đạm.
Nói chuyện với Quan Hữu, ít nhất còn vui hơn so với những người xem mặt kia, vì cô không cần tiêu phí tế bào não, cũng không cần có bất kỳ cảm xúc nào xâm nhập. Muốn thì mở miệng nói vài lời, không muốn thì nhìn ngẩn ngơ người đi ngoài cửa sổ.
Anh ngồi thật lâu, cũng cô hàn huyên rất nhiều, nhưng đa số đề tài cô cũng không chú ý lắng nghe.
Cảnh chiều hôm buông xuống, ngoài cửa sổ cửa hàng cây đèn sôi nổi sáng lên, tan tầm đèn dòng xe cộ mê hoặc mộng ảo, cô không biết mình có ảo giác hay không, trông dòng xe cộ nhiều như vậy cô lại thoáng nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
Cùng đi ăn cơm đi? Người đối diện mở miệng đề nghị, cô thuận miệng đáp được, trả tiền rời quán cà phê đi.
Đi ra quán cà phê không bao lâu, cô mới biết được vừa rồi không phải là ảo giác của mình.
Chiếc R8 quen thuộc coi thường quy tắc giao thông đứng ở bên đường, hắn mặc áo ba-đờ-xuy mỏng màu đen, hai chân bắt chéo tựa vào trên cửa xe sắc mặt khó lường nhìn của anh đang nhìn bọn họ.
Cô vốn định giả bộ không phát hiện chạy lấy người, chân lại tự động đi tới, mở miệng giọng điệu mang theo một chút khiêu khích ngay cả mình đều ngoài ý muốn, Thầy, thành S khi nào thì lại nhỏ như vậy? Vẫn là nói, thầy thần thông đến nỗi đối với hướng em đi thế nào cũng rõ như lòng bàn tay?
Tầm mắt của anh lướt qua cô, đuôi mắt nhìn theo mà lên người nào
Tiểu Như hai năm qua ở thành S bi thảmtrải qua mà nói, xem mắt không thể nghi ngờ là cách biết đàn ông nhanh nhất. Tốc độ Tiểu Như rất nhanh, không vài ngày liền từ cha mẹ lấy được phương thức liên lạc cùng hình ảnh của các giám đốc tinh anh.
Không chỉ có như thế, cô ấy còn vì cô mấy ngày chặt chẽ an bài xem mắt liên tiếp – Thời gian từ mười giờ sáng đến tám giờ tối, ngay cả giờ cơm trưa cùng bữa tối đều không lãng phí.
Dùng lời Tiểu Như mà nói, đời này lần đầu tiên cô đối với việc xem mắt nhiệt tình như vậy thêm thân lực thân vi, hi vọng Nhan Nhiên không phụ lòng cô, sớm bắt một người đàn ông, làm cho Hạ đại sư kinh ngạc!
Kinh ngạc? An Nhan Nhiên còn thật sự tưởng tượng một chút cái từ này có liên hệ với Hạ Tầm Giản, cảm thấy được hi vọng là tốt, nhưng hi vọng thực xa vời...
Trên thực tế, tìm được người đàn ông thích hợp cũng không dễ dàng. tựu liên tìm thích hợp nam nhân điểm ấy cũng cũng không dễ dàng. Đàn ông điều kiện không tồi giờ này còn đi xem mắt tất có lý do, lý do lòe loẹt nhất là nhiều năm chưa từng yêu đương làm An Nhan Nhiên cảm giác áp lực khá lớn.
Vừa thấy mặt ngồi xuống không đến năm phút đồng hồ từ bối cảnh gia đình bắt đầu nhất nhất hỏi coi như tốt, đối với tài sản công chứng trước hôn nhân không phản đối ý kiến mới có hứng thú tiếp tục uống cà phê dùng cơm mới chính thức làm An Nhan Nhiên mở rộng tầm mắt.
Đến nỗi một vài lần trực tiếp cố ý ám chỉ phòng khách sạn đối diện, hi vọng đi thẳng vào vấn đề nhìn xem phương diện kia có hài hoà hay không càng làm cho cô tới cực điểm không nói được gì.
Còn lại mấy người đàn ông hơi chút bình thường, không phải nói liên miên cằn nhằn đàm luận kinh tế chính sự, chính là không ngừng không nghỉ khoe công việc của mình năng lực cùng vật chất điều kiện...
Cô hỏi Tiểu Như, hiện tại đàn ông đều thành đức hạnh này sao?
Tiểu Như đáp: đây là nguyên nhân cô xem mắt tròn hai năm vẫn là độc thân...
ЖЖЖЖЖЖЖ
Bốn giờ xế chiều hôm nay, An Nhan Nhiên ở quán cà phê cất bước bỏ lại một người đàn ông Thượng hạng , mệt mỏi ấn huyệt Thái Dương. Lộ trình tiếp theo là nhà hàng Tây gần đây, cô thật sự không muốn đi, cuối cùng gọi điện nhờ Tiểu Như hủy toàn bộ cuộc hẹn sau.
Cô gọi người phục vụ, đang muốn đổi ly cà phê của mình, tiểu thư phục vụ đã đem một ly trà Thiết đặt xuống.
Tôi không gọi.
Vâng ah, có vị tiên sinh gọi cho cô.
Cô nhìn theo hướng đối phương chỉ, lại thất gương mặt ôn nhu tinh tế nhã nhặn.
Đây là lần thứ hai sau khi về nước cô nhìn thấy Quan Hữu, người từng quen thuộc thân mật như vậy, hiện giờ lại như sắp biến mất trong đầu óc cô.
Chứng kiến đối phương chậm rãi ở trước mặt mình ngồi xuống, mở miệng cười với mình, An Nhan Nhiên đột nhiên phát hiện, mình không biết từ lúc nào đối với người này đã không còn tình cảm gì nữa.
Nếu như nói, lần mới về nước đó nói chuyện với anh ta thì đáy lòng cô còn tồn tại chút không vui, giờ đối diện với anh chỉ còn lại bình tĩnh.
Cho dù đối phương có nói đề tài gì, mình cũng có thể cười ảm đạm.
Nói chuyện với Quan Hữu, ít nhất còn vui hơn so với những người xem mặt kia, vì cô không cần tiêu phí tế bào não, cũng không cần có bất kỳ cảm xúc nào xâm nhập. Muốn thì mở miệng nói vài lời, không muốn thì nhìn ngẩn ngơ người đi ngoài cửa sổ.
Anh ngồi thật lâu, cũng cô hàn huyên rất nhiều, nhưng đa số đề tài cô cũng không chú ý lắng nghe.
Cảnh chiều hôm buông xuống, ngoài cửa sổ cửa hàng cây đèn sôi nổi sáng lên, tan tầm đèn dòng xe cộ mê hoặc mộng ảo, cô không biết mình có ảo giác hay không, trông dòng xe cộ nhiều như vậy cô lại thoáng nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
Cùng đi ăn cơm đi? Người đối diện mở miệng đề nghị, cô thuận miệng đáp được, trả tiền rời quán cà phê đi.
Đi ra quán cà phê không bao lâu, cô mới biết được vừa rồi không phải là ảo giác của mình.
Chiếc R8 quen thuộc coi thường quy tắc giao thông đứng ở bên đường, hắn mặc áo ba-đờ-xuy mỏng màu đen, hai chân bắt chéo tựa vào trên cửa xe sắc mặt khó lường nhìn của anh đang nhìn bọn họ.
Cô vốn định giả bộ không phát hiện chạy lấy người, chân lại tự động đi tới, mở miệng giọng điệu mang theo một chút khiêu khích ngay cả mình đều ngoài ý muốn, Thầy, thành S khi nào thì lại nhỏ như vậy? Vẫn là nói, thầy thần thông đến nỗi đối với hướng em đi thế nào cũng rõ như lòng bàn tay?
Tầm mắt của anh lướt qua cô, đuôi mắt nhìn theo mà lên người nào
/58
|