Editor: song_nhi
Cô đuổi tới bãi đỗ xe thì anh đã khởi động xe rời đi. Cô nhìn hợp đồng đang tóm trong tay, vội vàng đón xe quay về biệt thự.
Tốc độ xe của anh nhanh hơn cô nhiều, lúc cô trở lại biệt thự đèn đã mở lớn, anh đang ở phòng bếp pha cà phê.
Cô kêu anh một tiếng, anh không đáp lại. Một lát, anh mang cà phê đã pha đi ra, cô liền đi theo anh đến phòng khách.
Hạ Tầm Giản. Cô lại bảo anh một tiếng, như cũ không đáp lại.
Đôi mắt dấu dưới lông mi nồng đậm kia không nhìn cô chút nào, cô không thấy được tâm tình của anh, trong lòng càng trầm càng thấp.
Cô thở dài. Được, anh không đáp lại, vậy cô sẽ tự nói.
Hạ Tầm Giản, phần hợp đồng này em thật sự không muốn ký tên. Em biết anh vì em mới an bài, nhưng em cũng có mong muốn của mình, em thật sự muốn đi Paris ... lời của cô bị anh ném mạnh cái chén cắt đứt.
Anh ngẩng đầu rõ ràng, ánh mắt sắc lạnh bất ngờ hướng vào cô đang không phòng ngự ném xuống, Nói đủ chưa?
Anh mỗi lần đều cắt đứt lời em, không cho em nói ra ý nghĩ của mình ! Mỗi lần cứ tức giận như vậy, anh như vậy em làm sao nói rõ ràng được với anh Ủy khuất của cô dần dần chuyển sang tức giận.
Tôi đã nói không muốn nghe lời vô nghĩa.
Anh chưa nghe làm sao biết là vô nghĩa?
Anh lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, Tóm lại, tôi sẽ không để cho em đi Paris.
Những lời này, như là đột nhiên khiến cô hiểu được một việc. Cô đứng ở nơi đó nhìn anh nửa ngày, đột nhiên mở miệng, Hạ Tầm Giản, anh rốt cuộc không tin em, hay là không tin chính mình?
Trong phòng, nhất thời yên tĩnh một mảnh.
Tầm mắt của anh khóa chết ở trên mặt cô.
Anh chậm rãi đứng dậy, khoảng cách hai người càng ngày càng gần, đáy cặp mắt kia chiếu ra mặt của cô, khuôn mặt hơi có chút tái nhợt, mang theo tức giận không yên, cùng với sự chờ mong mà ngay cả cô cũng không tin được.
Anh nói cho em biết, có phải bởi vì không muốn em tách ra, cho nên mới phải phản đối?
Cô ngửa đầu nhìn hắn, ngữ điệu ôn nhu, Anh cũng biết, em chưa bao giờ là người khó khai thông, chỉ cần anh cho em lý do.
Một cái, đủ để thuyết phục lý do của cô. Coi như cô có thể đoán, nhưng từ đầu tới đuôi, cũng chỉ là cô tự mình suy đoán. Không có một đáp án xác định, đoán hơn nữa đều không có ý nghĩa.
Cô vốn là người thiếu cảm giác an toàn, đối này việc tranh tối tranh sáng càng thêm thiếu dũng khí. Coi như cô dũng cảm một lần, cũng không thể lấy phương thức này vĩnh viễn ở chung cùng anh.
Dù thế nào lần này cũng không thể nhân nhượng, thỏa hiệp không nguyên tắc, chủ động thừa nhận sai lầm mà chính cô cũng không biết.
Tình yêu là hai bên cùng trả giá, anh vĩnh viễn ăn trên ngồi trước như vậy, coi như bọn họ hiện tại tiếp tục cùng nhau, sớm muộn gì cũng sẽ tách ra.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Cô cảm giác mình đợi thật lâu, trên thực tế chỉ là một chút thời gian.
Anh không nói chuyện, cũng trải qua như vậy giống cô, sau cũng không quay đầu lại theo hướng lên cầu thang mà đi.
Hạ Tầm Giản! Cô đuổi tới cầu thang trước mặt thì anh đã bước lên tầng hai. Từ góc độ này nhìn lại, thân hình anh gầy cao ngất, xem ra không thể nhìn khuôn mặt anh tuấn cùng lãnh ngạo bẩm sinh.
Anh từ trên cao nhìn xuống cô, hoàn toàn không định mở miệng,
Cô đuổi tới bãi đỗ xe thì anh đã khởi động xe rời đi. Cô nhìn hợp đồng đang tóm trong tay, vội vàng đón xe quay về biệt thự.
Tốc độ xe của anh nhanh hơn cô nhiều, lúc cô trở lại biệt thự đèn đã mở lớn, anh đang ở phòng bếp pha cà phê.
Cô kêu anh một tiếng, anh không đáp lại. Một lát, anh mang cà phê đã pha đi ra, cô liền đi theo anh đến phòng khách.
Hạ Tầm Giản. Cô lại bảo anh một tiếng, như cũ không đáp lại.
Đôi mắt dấu dưới lông mi nồng đậm kia không nhìn cô chút nào, cô không thấy được tâm tình của anh, trong lòng càng trầm càng thấp.
Cô thở dài. Được, anh không đáp lại, vậy cô sẽ tự nói.
Hạ Tầm Giản, phần hợp đồng này em thật sự không muốn ký tên. Em biết anh vì em mới an bài, nhưng em cũng có mong muốn của mình, em thật sự muốn đi Paris ... lời của cô bị anh ném mạnh cái chén cắt đứt.
Anh ngẩng đầu rõ ràng, ánh mắt sắc lạnh bất ngờ hướng vào cô đang không phòng ngự ném xuống, Nói đủ chưa?
Anh mỗi lần đều cắt đứt lời em, không cho em nói ra ý nghĩ của mình ! Mỗi lần cứ tức giận như vậy, anh như vậy em làm sao nói rõ ràng được với anh Ủy khuất của cô dần dần chuyển sang tức giận.
Tôi đã nói không muốn nghe lời vô nghĩa.
Anh chưa nghe làm sao biết là vô nghĩa?
Anh lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, Tóm lại, tôi sẽ không để cho em đi Paris.
Những lời này, như là đột nhiên khiến cô hiểu được một việc. Cô đứng ở nơi đó nhìn anh nửa ngày, đột nhiên mở miệng, Hạ Tầm Giản, anh rốt cuộc không tin em, hay là không tin chính mình?
Trong phòng, nhất thời yên tĩnh một mảnh.
Tầm mắt của anh khóa chết ở trên mặt cô.
Anh chậm rãi đứng dậy, khoảng cách hai người càng ngày càng gần, đáy cặp mắt kia chiếu ra mặt của cô, khuôn mặt hơi có chút tái nhợt, mang theo tức giận không yên, cùng với sự chờ mong mà ngay cả cô cũng không tin được.
Anh nói cho em biết, có phải bởi vì không muốn em tách ra, cho nên mới phải phản đối?
Cô ngửa đầu nhìn hắn, ngữ điệu ôn nhu, Anh cũng biết, em chưa bao giờ là người khó khai thông, chỉ cần anh cho em lý do.
Một cái, đủ để thuyết phục lý do của cô. Coi như cô có thể đoán, nhưng từ đầu tới đuôi, cũng chỉ là cô tự mình suy đoán. Không có một đáp án xác định, đoán hơn nữa đều không có ý nghĩa.
Cô vốn là người thiếu cảm giác an toàn, đối này việc tranh tối tranh sáng càng thêm thiếu dũng khí. Coi như cô dũng cảm một lần, cũng không thể lấy phương thức này vĩnh viễn ở chung cùng anh.
Dù thế nào lần này cũng không thể nhân nhượng, thỏa hiệp không nguyên tắc, chủ động thừa nhận sai lầm mà chính cô cũng không biết.
Tình yêu là hai bên cùng trả giá, anh vĩnh viễn ăn trên ngồi trước như vậy, coi như bọn họ hiện tại tiếp tục cùng nhau, sớm muộn gì cũng sẽ tách ra.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Cô cảm giác mình đợi thật lâu, trên thực tế chỉ là một chút thời gian.
Anh không nói chuyện, cũng trải qua như vậy giống cô, sau cũng không quay đầu lại theo hướng lên cầu thang mà đi.
Hạ Tầm Giản! Cô đuổi tới cầu thang trước mặt thì anh đã bước lên tầng hai. Từ góc độ này nhìn lại, thân hình anh gầy cao ngất, xem ra không thể nhìn khuôn mặt anh tuấn cùng lãnh ngạo bẩm sinh.
Anh từ trên cao nhìn xuống cô, hoàn toàn không định mở miệng,
/58
|