Editor: song_nhi
Anh bưng cà phê, đang ở chăm chú nhìn phía chân trời dần dần xuất hiện dưới vân mây tia nắng ban mai.
Dần dần hồng sắc mặt trời lan tràn anh được bao quanh một tầng ánh sáng, lóng lưng của anh thoạt nhìn có chút mệt mỏi, cằm dưới xinh đẹp giương nhẹ, mang theo độ cung trời sinh ngạo nghễ độ cung.
Hạ Tầm Giản một phút này, bóng dáng lại lộ ra một chút tịch mịch, cô bị mê hoặc, nhẹ nhàng lấy điện thoại di động ra hướng ra phía ban công ấn chụp.
Sinh nhật Hạ Tầm Giản cùng tháng với sinh nhật cô, một cái đầu tháng sau, một cái ở cuối tháng sáu. Bức họa này cô vẽ nhiều đêm mới hoàn thành, muốn xong trước sinh nhật để thành lễ vật tặng anh.
Cô thừa nhận mình có thói quen không đổi được, thích một người, sẽ vẽ tranh vì người đó.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Quà sinh nhật? Nghe được cuối cùng cô tổng kết đối với bức tranh này, trong mắt Hạ Tầm Giản ánh lên một tia ngoài ý muốn.
Cũng khó trách anh ngoài ý muốn, thời gian ở chung lâu như vậy, bọn họ cơ bản cũng không nói gì đến sinh nhật hoặc là ngày hội ngày lễ gì đó.
Ở trong mắt Hạ Tầm Giản, trừ tịch cũng tốt, Natividade cũng thế, đều là bình thường không khác ngày bình thường khác.
Ừ, thật ra em đã nghĩ dùng tiền mua quà tặng cho anh, nhưng cảm thấy như vậy quá giả tạo, cho nên liền vẽ bức tranh này tặng anh. Thích không? Cô quay đầu lại nhìn anh, lại phát hiện anh chẳng biết lúc nào đã dời ánh mắt, một lần nữa xem kĩ bức tranh trước mặt.
Không thích? Cô truy vấn
Chụp khi nào ? Anh hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Paris. Anh rốt cuộc có thích hay không? Thái độ anh ôn hoà như vậy, thật làm trong lòng cô khó chịu, Không thích cứ việc nói thẳng, cùng lắm em cho là giao bài tập.
Nói xong, cô đưa tay lấy lại bức tranh, lại bị anh thuận tay cầm lấy kéo vào trong lòng.
Chụp ảnh? Ấn đường anh nhíu lại, khóe môi lại tựa như mím môi mỉm cười, ánh mắt rũ xuống nhìn về phía cô.
Được, kêu là chụp hình. Cô tựa vào trong ngực của anh, trên mặt có chút nóng lên.
Đi lên lầu. Anh nắm chặt tay cô, xoay người hướng lên lầu thang.
An Nhan Nhiên kinh ngạc, này... có ý gì, nhận lễ vật liền trực tiếp lên lầu, chẳng lẽ là định dùng thân thể đến đáp tạ sao? Giữa ban ngày ban mặt, không tốt nha ~~(>_<)~~
Sự thật chứng minh, ý nghĩ của cô thật sự rất không thuần khiết.
Hạ Tầm Giản vào phòng một lát, lấy cái hộp nhung màu đen, đưa tới trước mặt cô, thấy cô giật mình ngạc nhiên nhìn mình, nói, Em không muốn?
A?
Rốt cuộc có muốn không? Anh có chút không kiên nhẫn nhíu mày. Cô nhận cái hộp mở ra, nằm bên trong kia mai là ngực
Anh bưng cà phê, đang ở chăm chú nhìn phía chân trời dần dần xuất hiện dưới vân mây tia nắng ban mai.
Dần dần hồng sắc mặt trời lan tràn anh được bao quanh một tầng ánh sáng, lóng lưng của anh thoạt nhìn có chút mệt mỏi, cằm dưới xinh đẹp giương nhẹ, mang theo độ cung trời sinh ngạo nghễ độ cung.
Hạ Tầm Giản một phút này, bóng dáng lại lộ ra một chút tịch mịch, cô bị mê hoặc, nhẹ nhàng lấy điện thoại di động ra hướng ra phía ban công ấn chụp.
Sinh nhật Hạ Tầm Giản cùng tháng với sinh nhật cô, một cái đầu tháng sau, một cái ở cuối tháng sáu. Bức họa này cô vẽ nhiều đêm mới hoàn thành, muốn xong trước sinh nhật để thành lễ vật tặng anh.
Cô thừa nhận mình có thói quen không đổi được, thích một người, sẽ vẽ tranh vì người đó.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Quà sinh nhật? Nghe được cuối cùng cô tổng kết đối với bức tranh này, trong mắt Hạ Tầm Giản ánh lên một tia ngoài ý muốn.
Cũng khó trách anh ngoài ý muốn, thời gian ở chung lâu như vậy, bọn họ cơ bản cũng không nói gì đến sinh nhật hoặc là ngày hội ngày lễ gì đó.
Ở trong mắt Hạ Tầm Giản, trừ tịch cũng tốt, Natividade cũng thế, đều là bình thường không khác ngày bình thường khác.
Ừ, thật ra em đã nghĩ dùng tiền mua quà tặng cho anh, nhưng cảm thấy như vậy quá giả tạo, cho nên liền vẽ bức tranh này tặng anh. Thích không? Cô quay đầu lại nhìn anh, lại phát hiện anh chẳng biết lúc nào đã dời ánh mắt, một lần nữa xem kĩ bức tranh trước mặt.
Không thích? Cô truy vấn
Chụp khi nào ? Anh hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Paris. Anh rốt cuộc có thích hay không? Thái độ anh ôn hoà như vậy, thật làm trong lòng cô khó chịu, Không thích cứ việc nói thẳng, cùng lắm em cho là giao bài tập.
Nói xong, cô đưa tay lấy lại bức tranh, lại bị anh thuận tay cầm lấy kéo vào trong lòng.
Chụp ảnh? Ấn đường anh nhíu lại, khóe môi lại tựa như mím môi mỉm cười, ánh mắt rũ xuống nhìn về phía cô.
Được, kêu là chụp hình. Cô tựa vào trong ngực của anh, trên mặt có chút nóng lên.
Đi lên lầu. Anh nắm chặt tay cô, xoay người hướng lên lầu thang.
An Nhan Nhiên kinh ngạc, này... có ý gì, nhận lễ vật liền trực tiếp lên lầu, chẳng lẽ là định dùng thân thể đến đáp tạ sao? Giữa ban ngày ban mặt, không tốt nha ~~(>_<)~~
Sự thật chứng minh, ý nghĩ của cô thật sự rất không thuần khiết.
Hạ Tầm Giản vào phòng một lát, lấy cái hộp nhung màu đen, đưa tới trước mặt cô, thấy cô giật mình ngạc nhiên nhìn mình, nói, Em không muốn?
A?
Rốt cuộc có muốn không? Anh có chút không kiên nhẫn nhíu mày. Cô nhận cái hộp mở ra, nằm bên trong kia mai là ngực
/58
|